☆, Hồi phủ

Trương Vũ che bụng, ngồi ở một bên bàn thí nghiệm, Khoa Nhĩ đi qua mím môi cẩn thận kiểm tra toàn thân Trương Vũ, phát hiện Trương Vũ không có vết thương rõ ràng, trừ bỏ vết bầm tím bên ngoài cổ bị Lí Nhĩ Lai Đức xiết ra.

Trương Vũ đói đến ngay cả sức lực nói chuyện đều không có, làm sao còn quản Khoa Nhĩ sờ soạng từ trên xuống dưới chính mình để kiểm tra a, Trương Vũ híp mắt nhìn Khoa Nhĩ, mọi người nói đàn ông nghiêm túc là có sức quyến rũ nhất, quả nhiên là đúng mà, Trương Vũ sắc tâm chưa mất nhìn Khoa Nhĩ sắc mặt nghiêm túc, mím môi mỏng, tuấn mỹ làm cho Trương Vũ cảm thấy choáng váng.

Chỉ có điều....

"Này, buông lão tử xuống a, lão tử sẽ tự đi." Trương Vũ ỉu xìu phẩy lưng Khoa Nhĩ, ôm công chúa! Bố mày một người đàn ông tinh khiết lại có thể bị xem như phụ nữ ôm công chúa đi!

"Em không phải đói đến không có sức lực sao? Tôi mang em đi ăn cơm." Khoa Nhĩ bình tĩnh nói, bước chân chưa từng dừng lại trực tiếp ôm Trương Vũ về phía bên ngoài khu nhà trọ nhỏ đi đến.

Trương Vũ vừa nghe muốn dẫn mình đi ăn ăn ngon, nhất thời liền buông tha khúc mắc nhỏ này, dứt khoát dựa vào trong ngực cuả Khoa Nhĩ, con bà nó, tên này biến thái hết sức rốt cuộc làm cho mình đói bụng vài ngày a.

Lan Tư quản gia rung động nắm ngón tay niết chặt, chậm rãi tiêu sái đến trước mặt Lí Nhĩ Lai Đức, lúc này Lí Nhĩ Lai Đức đã bị đánh đến mặt mũi nhìn không ra, nhưng Lan Tư quản gia cũng sẽ không thông cảm hắn.

"Ngay cả Thiếu phu nhân nhà tôi cũng dám trói, thật sự là lá gan rất lớn a."

Kèm theo tiếng la đau chính là Lan Tư quản gia cười nham hiểm.

Hiện tại Trương Vũ trái lại không để ý tới Lan Tư và Lí Nhĩ Lai Đức, cậu bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ ngây người.

Hơn mười cơ giáp cao ba thước sáng bóng lãnh khốc chỉnh tề xếp thành hai nhóm, nhìn thấy Khoa Nhĩ ôm Trương Vũ đi ra, hai hàng cơ giáp lập tức gập lưng giống hành lễ Khoa Nhĩ, chỉnh tề mà yên tĩnh, không có một chút tiếng động truyền ra.

Hai mắt Trương Vũ bốc lên đốm nhỏ nhìn những cơ giáp này, trong lòng chỉ có một cảm xúc bùi ngùi: Quá soái luôn!

Thân là một người đàn ông, Trương Vũ hiển nhiên cũng không tránh khỏi nhiệt tình đối với công nghệ cao, còn có vũ khí gì đó, ở trái đất vũ khí là vật cấm bán tư nhân có, trong tương lai cũng không phải cấm, nhưng mà không cho phép chém giết lẫn nhau, nếu không thì phán hình phạt chung thân giáo huấn cho người này khó quên.

Khoa Nhĩ thấy hâm mộ và yêu thích khó có thể che dấu trong mắt Trương Vũ, khóe miệng hơi hơi gợi lên một độ cung.

"Thích không? Thích thì nói, xong việc tặng em một đài."

"Thật vậy hả?" Trương Vũ ngẩng đầu nhìn Khoa Nhĩ, thấy trong mắt Khoa Nhĩ mang chút sủng nịch và ý cười, Trương Vũ không biết sao khuôn mặt liền đỏ, quăng vẻ mặt qua một bên, trong lòng vì biểu hiện mê gái của mình phỉ nhổ, quý tộc này lớn lên hấp dẫn người khác như vậy làm cái gì a, còn mình sao dễ dàng đỏ mặt thế hả?

"Tất nhiên." Khoa Nhĩ nhìn Trương Vũ lấy lại chút tinh thần, miệng nói "Điều kiện tiên quyết là cơ thể em phải có thể điều khiển cơ giáp."

"Anh yên tâm!" Trương Vũ vừa nghe Khoa Nhĩ nói như thế, lập tức quên mất ban nãy đỏ mặt, lời thề son sắt cam đoan "Tôi có thể ăn nhiều như thế, chắc chắn cơ thể khỏe mạnh, đến lúc đó anh không thể nuốt lời a."

"Ừ." Khoa Nhĩ thấy Trương Vũ vui vẻ như thế không có nhẫn tâm đả kích Trương Vũ, trong lúc mang thai không thể sử dụng cơ giáp!!!

Trương Vũ hăng hái bừng bừng tưởng tượng bộ dáng soái khí mình điều khiển cơ giáp, nhưng tiếng kêu "xì xào" của bụng lại phá vỡ ảo tưởng của Trương Vũ, Trương Vũ cau mày, che bụng, đói quá!!!

"Sao rồi?" Khoa Nhĩ thấy Trương Vũ cau mày "Chỗ nào không thoải mái?"

"Bụng của tôi có chút đói." Trương Vũ hơi có chút ngượng ngùng, đầu cũng không dám ngẩn lên.

Khoa Nhĩ nhìn thấy lỗ tai Trương Vũ hơi đỏ lên, biết Trương Vũ thẹn thùng, không biết có phải bởi vì nguyên do Trương Vũ là mẹ của con mình hay không, Khoa Nhĩ cảm thấy mỗi một chỗ của Trương Vũ đều đáng yêu như vậy, bộc trực thành khẩn làm cho trong lòng người ta ngứa ngáy.

"Ráng một chút." Khoa Nhĩ thấy thế, ôm chặt Trương Vũ chạy như bay, chạy đến từ chỗ của Paul ở Tát Bối tinh cầu cướp đi xe huyền phù, ôm Trương Vũ cẩn thận ổn định vào trong ngực, ấn điều khiển tự động.

"Mục tiêu khu A Bái Đức Lỗ phủ đệ." Khoa Nhĩ ôm Trương Vũ, trầm giọng ra lệnh.

"Mục tiêu khu A Bái Đức Lỗ phủ đệ, đếm ngược ba tiếng cất cánh ba, hai, một." Tiếng của người máy trí tuệ nhân tạo vang lên bên trong xe huyền phù.

Trương Vũ chỉ cảm thấy cơ thể nhẹ bỗng, xe huyền phù bay lên rồi, Trương Vũ nhịn đói nhìn nhìn cửa sổ, chỉ nhìn thấy một con đường ngoài cửa sổ xẹt qua, Trương Vũ biết đó là xe bay quá nhanh, phong cảnh bên ngoài thấy không rõ lắm trở thành hình sợi nhỏ.

Khoa học kỹ thuật tương lai quả nhiên phát triển, Trương Vũ cảm khái, tốc độ này không biết có cùng tên lửa liều mạng hay không a.

"Cơ thể thế nào?" Khoa Nhĩ ân cần hỏi Trương Vũ, nhưng mà thanh âm từ tính vẫn còn mang theo lành lạnh.

"Thân thể không sao." Dạ dày của Trương Vũ cũng bắt đầu co quắp rồi.

"Chính là rất đói bụng!"

"Ừ, Lan Tư đã báo cho đầu bếp quý phủ, trở về là có thể ăn cơm rồi." Khoa Nhĩ rất yên tâm về năng lực làm việc của Lan Tư, cho nên rất yên tâm đem Lí Nhĩ Lai Đức giao cho Lan Tư, đồng thời anh càng tin tưởng Lan Tư nên thông báo cho phòng bếp cuả phủ đệ nữa.

Khoa Nhĩ thấy Trương Vũ đói đến cau mày, ngập ngừng một tý, cúi đầu nói "Em nhẫn nại một tý nữa, lập tức sẽ tới nhà."

Chính là lần đầu Khoa Nhĩ dỗ người khác, cảm giác rất vi diệu, cha mẹ mình tuy rằng yêu thương mình, nhưng mà rất rõ ràng càng tha thiết yêu tự do, khi chính mình mới vừa bốn trăm tuổi, cha mẹ của mình để thư lại rồi trốn đi, đem phủ đệ lớn như thế giao cho mình, vẻ mặt nói rất là đường hoàng sáng lán "Đây là đang tôi luyện con."

Trong lòng mỗi một quý tộc đều có lòng trung thành mãnh liệt với gia tộc, Khoa Nhĩ cũng không ngoại lệ, Khoa Nhĩ ngoại trừ xử lí việc ở quân đội, và thích xuất chinh ra, thời gian còn lại đều là đọc sách, rèn luyện dị năng, nghiên cứu đổi kiểu điều khiển cơ giáp mới, đây là quan điểm cơ bản cuộc sống của Khoa Nhĩ, Khoa Nhĩ thích cảm giác chinh chiến, cái loại cảm giác ngạo mạn bễ nghễ này làm cho Khoa Nhĩ cảm thấy phi thường thỏa mãn.

Nếu không phải yêu thích con nối dòng và huyết mạch truyền thừa, tính khiết phích của Khoa Nhĩ phỏng chừng cũng sẽ không muốn cùng các loại nam nam nữ nữ phát sinh quan hệ, đối với tỉ lệ sinh đẻ của quý tộc tinh tế, Khoa Nhĩ cũng không ôm hy vọng, anh cho rằng có lẽ sẽ phải tuổi già cô đơn trọn đời, hoặc là nhận nuôi một tiểu quý tộc có thiên phú kế thừa sự nghiệp của Bái Đức Lỗ gia tộc.

Không nghĩ tới, Khoa Nhĩ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Trương Vũ đói đến nhăn mày "Cám ơn em, Trương Vũ" Trong lòng Khoa Nhĩ cảm kích "Tôi lấy danh nghĩa của tổ tiên Bái Đức Lỗ gia tộc xin thề, tôi Khoa Nhĩ Bái Đức Lỗ trọn đời chỉ đối tốt với em, hết lòng với em, quý trọng em."

Trong lòng Khoa Nhĩ lặng lẽ thề.

"Đã tới khu A Bái Đức Lỗ phủ đệ, có đáp xuống hay không?" Người máy trí tuệ phát ra nhắc nhở.

"Hạ xuống." Khoa Nhĩ ra lệnh nói.

Đợi xe huyền phù dừng ổn định, Khoa Nhĩ lại vững vàng bão Trương Vũ đi ra xe huyền phù.

Trương Vũ đã coi như không rồi, dù sao thể diện đã sớm ném hết rồi, không hề hấn gì.

Nhưng mà, Trương Vũ nhìn phủ đệ xinh đẹp này, quả là sợ ngây người, cậu cho rằng phủ đệ của An Lợi Tư đã đẹp hết chỗ nói rồi, không nghĩ tới này quả là không cùng một cấp bậc.

Lục thảo như nhân, các loại hoa tươi tranh nhau nở rộ, còn có một ít các loài chim xinh đẹp Trương Vũ cũng chưa từng gặp qua bay qua trên đỉnh đầu mọi người, xa xa tòa thành trắng toát như tuyết, nhưng lại không chói mắt, cực kỳ giống tòa thành trong truyện nhi đồng.

Trương Vũ như tên nhà quê mở to mồm.

"Đồ ăn chuẩn bị tốt chưa?" Khoa Nhĩ nhìn người đàn ông trung niên đứng ở giữa đám người hầu đang xếp thành hai hàng hỏi.

"Thưa thiếu gia, đã chuẩn bị tốt rồi." Người đàn ông cung kính đáp lại "Mời thiếu gia và phu nhân đi đến nhà ăn ăn cơm."

Trương Vũ nghe Khoa Nhĩ và người đàn ông nói chuyện, mới phát hiện người xung quanh thiệt nhiều! Mặt mo của Trương Vũ lại đỏ một lần nữa, cậu nhịn không được giật giật tay chân, nhỏ giọng nói "Thả tôi xuống."

"Vì sao lại thả xuống?" Khoa Nhĩ bình tĩnh nói, một chút cũng không chịu trực tiếp ôm Trương Vũ đi đến phía tòa thành.

"Nhiều người như thế, thiệt mất mặt a!" Trương Vũ hơi phát điên, một đời anh danh a, điều này làm cho sau này mình ở trong tòa thành ra sao a! Có điều là người đàn ông đó nói từ gì? Phu nhân? Phu nhân là ai?

"Có phải anh có vợ hay không? Anh ôm tôi như thế coi chừng vợ giận nha." Trương Vũ cẩn cẩn dực dực nói, người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu a.

"Vợ?" Khoa Nhĩ cúi đầu nhìn Trương Vũ vẻ mặt hơi có chút lo sợ bất an "Em là vợ tôi."

"Cái méo gì?" Trương Vũ kinh hãi, chỉ mũi của mình "Anh không lầm chứ? Ông đây là đàn ông!"

"Không có lầm." Khoa Nhĩ giữa mày mang ôn nhu "Trong bụng em có cục cưng của tôi, đương nhiên là vợ của tôi."

"Cái, cái gì?" Trương Vũ bây giờ thật là không nói ra được "Anh đang nói đùa sao? Tôi là đàn ông! Anh không phải muốn con tới điên rồi đi?"

"Không có." Khoa Nhĩ thấy Trương Vũ một bộ dáng không tin "Cảm giác của tôi sẽ không sai."

"Đcm!" Trương Vũ chỉ kém nhìn trời dựng thẳng ngón giữa "Quá hãm bố rồi" Đây là tinh tế bản cười lạnh nói "Tráng sĩ, thím có thai rồi!" sao?

Rất nhanh đã đến nhà ăn, Trương Vũ ngửi thấy mùi cơm lập tức đem rối rắm vứt qua một bên, ánh mắt biến thành đường thẳng, từng chút từng chút cắt đủ loại thịt dị thú mỹ vị để trên bàn.

Khoa Nhĩ thấy ánh mắt Trương Vũ thẳng tắp nhìn chăm chú cơm, không nói hai lời, trực tiếp đem Trương Vũ ôm đến bên cạnh chủ tọa, theo bản thân ngồi xuống.

Nữ hầu xinh đẹp trở lại với cái bồn rửa tay, Trương Vũ tùy ý rửa tay, liền vội vã cầm lấy dao và xiên, nhưng mà với tư cách là người Trung Quốc mà nói, Trương Vũ rất gây thất vọng không thể nào dùng được, ở tinh tế Vỏ Trứng làm cho Trương Vũ đều là đồ ăn Trung Quốc, dùng đũa, tới Bái Đức Lỗ phủ đệ rồi, Trương Vũ vụng về lấy dao cắt thịt, nhưng mà không có sức, Trương Vũ đói không chịu được, trực tiếp dứt khoát lấy tay cầm thịt.

Khoa Nhĩ thấy thế nhíu nhíu mày, thế nhưng cũng không nói gì cả, mà là đem khối thịt trong đĩa của mình cắt tốt đặt vào trong đĩa của Trương Vũ "Coi chừng nghẹn."

Trong miệng Trương Vũ đều đầy thịt, nào còn có miệng nói chuyện, trong tay cầm một khối thịt không biết cuả dị thú nào, ăn đến miệng đầy hương thơm.

"Ăn ngon!" Trương Vũ cho rằng mình ăn được đồ ăn ngon nhất trên thế giới.

Hung hăng đem thịt trong miệng nuốt xuống, trong tay lại cầm đồ ăn nhanh chóng nhét vào miệng, waa, nhân sinh viên mãn rồi!

Hạnh phúc là cái gì? Hạnh phúc chính là lúc ta đói chịu không nổi bỗng nhiên từ trên trời rơi xuống một khối thịt kho tàu, Trương Vũ hạnh phúc suýt rơi lệ rồi!

Khoa Nhĩ thấy Trương Vũ một vẻ mặt giống như là ăn được đồ ăn ngon nhất trên thế giới, trong lòng không biết sao tràn ra một cỗ đau lòng, nếu như chính mình có thể tới sớm một bước thì tốt, sẽ không phải đói thành thế này.

Khoa Nhĩ thấy Trương Vũ căn bản là không hề có phản ứng mình cắt cho cậu khối thịt ngon, liền dùng cái xiên xiên một khối đưa tới bên miệng của Trương Vũ.

Trương Vũ đang điên cuồng càn quét tuyệt nhiên không có để ý đồ ăn trước mặt là ai cho, trực tiếp một ngụm nuốt xuống.

Khoa Nhĩ thấy thế tiếp tục uy thịt cho Trương Vũ.

Đám người hầu xung quanh cả kinh tròng mắt đều muốn từ trong hốc mắt rớt xuống rồi! Người đàn ông này rốt cuộc là có lai lịch gì lại có thể làm cho Lan Tư quản gia và thiếu gia coi trọng như thế?

Hơn nữa, tuy rằng bộ dạng không tệ, nhưng mà ở trong quý tộc người có bộ dạng xinh đẹp chỗ nào cũng có, người nào không có người đàn ông quá mạnh mẽ?

Hơn nữa nam nhân này lại có thể được thiếu gia ôm về!

Ai chẳng biết thiếu gia cũng không cùng tình nhân duy trì quan hệ thời gian dài, thậm chí tình nhân này cũng không có vượt qua Bái Đức Lỗ phủ đệ nhé!

Nhìn xem lễ nghi hỏng bét cuả nam nhân này, cư nhiên lại lấy tay cầm đồ ăn!

Tố chất của đám người hầu rất cao, cũng sẽ không đem cảm xúc biểu hiện ra ngoài, nhưng mà bát quái vẫn không phải ít.

Nhìn thiếu gia một chút cũng không để ý nam nhân thô lỗ này, ngược lại vẫn rất ôn nhu uy thịt cho nam nhân này.

Thế giới này điên rồi, hay là bọn họ điên rồi?

Đám người hầu hỗn loạn trong gió!

============================

Tác giả có lời muốn nói:

Khoa Nhĩ ôn nhu nắm tay của Trương Vũ, nói: "Thân ái, em nói coi chúng ta tú ân ái sẽ có thu nhập và bình luận đúng không?"

"Thân, phải tin tưởng các thiên sứ của chúng ta, sẽ có càng nhiều bình luận và thu nhập!"

Lan Tư nắm khăn tay gào thét: "Khoa Nhĩ thiếu gia cố lên, phu nhân cố lên!"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương