Tinh Tế Chi Băng Liệt Vương Tọa
-
Chương 90: Cái chết của Tulio
Bão Từ Tinh bị tổn thương cực kỳ nghiêm trọng, Tulio như phát điên công kích Băng Liệt, nhưng Băng Liệt sau khi tách ra càng thêm linh hoạt, không dễ bị bắn trúng chút nào.
Tulio nhìn Tống Nhiên tràn ngập hận ý.
Rất rõ ràng, trong cuộc sống hàng ngày, dù là chiến lược chiến thuật hay thiết kế tinh hạm, Tống Nhiên đều hấp dẫn lực chú ý của Nhật Ảnh.
Dù Tulio gây ra chuyện điên cuồng đến mức nào, Nhật Ảnh luôn luôn cười trừ.
Nhưng mỗi lần bị Tống Nhiên đuổi bắt, du hành giữa các góc vuông, Nhật Ảnh luôn có thể cảm thán “Không biết lần tới có thoát khỏi tay Băng Liệt được hay không.”
Tulio khởi động toàn bộ vũ khí hạng nặng, cả pháo lạp tử lẫn các loại pháo năng lượng cao, cuồng oanh loạn tạc, gã chỉ muốn hủy diệt tất cả vết tích tồn tại của Tống Nhiên.
Mà Băng Liệt lại như đùa bỡn với Tulio, luôn có thể dễ dàng tách ra ở thời điểm cao trào nhất, thậm chí còn dẫn hướng đạn lạc sang Linh Hồn Màu Đen.
Tulio nổi giận, gã bắt đầu tích tụ rất nhiều năng lượng, tạo ra cơn bão từ khổng lồ nhất.
Điều này làm Song Tử Tinh chờ đợi đã lâu bắt được cơ hội.
Tống Kiêu và Oz ăn ý kinh người, vô luận là phương hướng hay tương thích tốc độ, độ phản ứng của hệ thống lửa khống đều rất thống nhất.
Bọn họ khởi động vũ khí hạng nặng của Song Tử Tinh, lấy tốc độ điên cuồng phóng về phía Bão Từ Tinh, ngay cả Cửu Trọng Thiên phụ trách ngăn cản nó cũng trở tay không kịp, mà Vương Tọa cũng bị tốc độ của nó làm lệch mất phương hướng. Tulio vốn không đặt Song Tử Tinh vào mắt kinh ngạc thấy đối phương đang tiến đến rất gần thì hoàn toàn trở tay không kịp, gã không thể tin được là Song Tử Tinh muốn đồng quy vu tận với mình.
Thế nhưng Song Tử Tinh lại ở một khắc sắp va vào nó thì đột ngột chuyển hướng, trọng pháo mang tên vòng xoáy Song Tử Tinh bắn thẳng vào Bão Từ Tinh.
Nhiệt lượng cuồn cuộn kéo đến trước mặt, Tulio trừng mắt, khóe môi nhếch lên nụ cười điên loạn.
Hóa ra đây chính là cảm giác “tử vong đã đến” sao?
Bên tai là Tulio là tiếng tinh hạm bị phá hủy, toàn bộ mọi thứ sụp đổ.
Kim loại rơi lả tả, giống như vô số lưỡi đao nhỏ cắt qua mặt Tulio, thân thể gã chậm rãi ngã ra sau, mất đi trọng lực, mà phương hướng cũng không còn ý nghĩa nữa.
Phía sau gã là thân hạm đang vỡ nát, chìm dần vào vũ trụ u ám.
Gã ngắm nhìn màn hình đang phát ra ánh sáng vụn vặt, hiện lên hình ảnh của Linh Hồn Màu Đen. Gã duỗi tay, nỗ lực bắt lấy thứ gì đó, thế nhưng giữa các kẽ tay chỉ là bụi vụn không ngừng tản ra.
_ Đã đến lúc nói tạm biệt với anh rồi sao?
Dẫu biết rõ tất cả liên hệ đã bị gián đoạn, Tulio vẫn nhịn không được hỏi.
Không có tiếng trả lời, chỉ còn thanh âm nổ tung bao trùm tất cả.
Vô vàn tiếng nổ và tiếng động rầm rĩ trong đầu bỗng ngưng lại, tất cả bỗng bị ngăn cách với tâm trí của gã.
Tulio nhắm hai mắt lại, hưởng thụ sự yên tĩnh trước hủy diệt.
Động cơ sau của Bão Từ Tinh nổ tung, trong nháy mắt nuốt chửng gã.
Trận tập kích bất ngờ của Oz và Tống Kiêu đã hủy diệt chiếc tinh hạm từng khiến các góc vuông nghe tới là sợ mất mật.
Tiếng nổ của tinh hạm lan rộng cả không gian, thủ tướng gia tộc Kaapstad trừng mắt lẩm bẩm: “Điều này…. Điều này sao có thể…”
Tinh hạm vừa tinh diệu lại khổng lồ, bất kỳ một lỗi điều khiển nào đều mang lại hậu quả nghiêm trọng. Song Tử Tinh chỉ trong chớp mắt vừa di chuyển vừa khiêu chiến tinh hạm, tài công và xạ thủ phối hợp rất hoàn hảo, cho dù là tinh hạm tính năng siêu cấp như Thâm Uyên và Vương Tọa cũng không dám làm ra hành động liều lĩnh như vậy.
Tulio cũng không có lái tinh hạm tẩu thoát, y đã xác định đồng quy vu tận với Bão Từ Tinh.
Tống Kiêu đã rời xa phạm vi bạo liệt ngơ ngác, nghiêng mặt sang bên hỏi: “Oz… Chúng ta làm được rồi sao? Tulio đã tự nổ tung chính mình?”
Đây là chuyện Tống Nhiên không bao giờ ngờ tới.
_ Là chúng ta làm được. – Oz kiểm tra mức năng lượng của tinh hạm, trận tập kích vừa nãy tiêu hao nhiều năng lượng hơn các lần khác gấp ba lần.
Tống Kiêu nheo mắt lại, suy nghĩ một chút: “Em rốt cuộc minh bạch… Vì sao Tống Nhiên thường nói đừng chuẩn bị quá kỹ những trận tập kích, chỉ có dựa vào trực giác khi chưa xác định rõ thắng thua ra sức tấn công, mới có thể thu được thắng lợi lớn nhất.
_ Aizz… – Nhật Ảnh nhướn mày than nhẹ, tựa hồ có chút phiền muộn.
Không ai ngờ Tulio dĩ nhiên lại có kết cục như vậy.
Tống Kiêu nhớ lại thủ đô từng bị Tulio oanh tạc, biết bao nhiêu người chết, biết bao gia đình tan nát.
Có lẽ chỉ cần vũ trụ này tồn tại Arthur, sẽ có những người cố chấp như Tulio xuất hiện, nhưng ít ra hành tinh tiếp theo bị bão từ không phải do Tulio gây nên.
Ngay khi tất cả mọi người tập trung vào chuyện Bão Từ Tinh bị hủy diệt thì, một wormhole lặng lẽ mở ra, Linh Hồn Màu Đen của Nhật Ảnh dần dần biến mất.
Băng Liệt theo sát phía sau, nhảy vào wormhole.
Tyler đang muốn lái Vương Tọa đuổi theo, wormhole đã khép lại.
Tống Kiêu nhịn không được cáu kỉnh: “Mẹ nó! Nhật Ảnh vẫn trước sau như một, đánh không lại thì bỏ chạy!”
Điều an ủi duy nhất là, Tống Nhiên đã lái Băng Liệt đuổi theo rồi.
Nghe nói thủ đô góc vuông thứ chín là một nơi vô cùng thần bí, không ai biết vị trí chính xác của nó ở đâu, cũng không ai biết nó rốt cuộc là hành tinh có hình dáng ra sao. Nhưng Linh Hồn Màu Đen đã bị Tống Nhiên khóa được tọa độ, dù nó di chuyển đến đâu, cũng không thể thoát được tầm mắt của Băng Liệt.
Tyler bên trong Vương Tọa đỏ mắt.
Y rõ ràng đã cách Tống Nhiên gần như vậy, rõ ràng đã sắp chạm đến anh, nhưng lại để anh vụt mất!
Y trừng mắt nhìn Song Tử Tinh trên màn hình, siết chặt tay, gửi tín hiệu liên lạc với nó.
_ Oz, tên tiểu quỷ Tống Kiêu kia đang ở chỗ ngươi phải không!
_ Đúng vậy. – Oz lạnh lùng trả lời.
_ Đưa nó về Warm Wind ngay! Chỉ cần có cậu ta, Tống Nhiên nhất định sẽ tới tìm ta! Nhất định!
_ Rất xin lỗi, bệ hạ, tôi không có năng lực này. Tống Kiêu không phải tên tiểu quỷ trong miệng ngài nữa.
_ Oz Fawn! Ngươi dám cãi lại mệnh lệnh của ta! Ta sẽ giết mẹ ngươi! Giết Joanna! Cả đời này ngươi sẽ không được gặp cha ngươi!
Tiếng rống giận giữ của Tyler vang lên bên tai.
Tống Kiêu lo lắng nhìn về phía Oz: “Em về Warm Wind với anh cũng được… Dù sao Tyler cũng không giết em đâu.”
_ Sau đó cũng mất đi tự do như tôi, cùng y đợi Tống Nhiên đến sao? Tống Nhiên là anh trai em, anh ấy nói không bao giờ gặp lại Tyler, dù em có rơi vào tay Tyler, em nghĩ anh ấy sẽ đến cứu em sao? – Oz hỏi.
Tống Kiêu thở dài, gãi đầu nói: Chắc chắn là không rồi. Tống Nhiên… thoạt nhìn rất hào hiệp, anh ấy cũng có phần chấp nhất. Tyler giết chết Katerina, theo đạo lý, Tống Nhiên hẳn sẽ giết Tyler báo thù cho chị. Nhưng anh ấy biết Tyler vốn không coi tử vong ra gì, nhưng sẽ làm Tống Nhiên nhớ kĩ y. Coi thường mới là sự trả thù mạnh nhất dành cho Tyler.
_ Tyler còn cần tôi trở về làm con tin. Nếu như y thật sự giết mẹ và chị tôi, tôi cũng không cần trở về nữa. – Oz đưa tay lên, đầu ngón tay xẹt qua tai Tống Kiêu, – Để tôi đến góc vuông thứ chín với em.
Tống Kiêu mở to hai mắt, cậu không nghĩ Oz sẽ quyết định như vậy.
_ Anh thực sự tin Tyler sẽ không gây bất lợi cho Fawn phu nhân và chị Joanna sao?
_ Tôi chắc chắn. Tôi hiểu chấp nhất một người đến điên cuồng là thế nào. Tôi không thể phá hủy bất cứ điều gì có cơ hội giúp mình liên lạc với đối phương. Tyler cũng thế. Huống chi, Bạch Dĩnh, Fanser và Haruman vẫn đang ở Warm Wind.
Tống Kiêu còn chưa kịp suy nghĩ kĩ, Oz đã phát động wormhole, xác định tọa độ là Băng Liệt. Bọn họ không biết thủ đô góc vuông thứ chín ở đâu, chỉ có thể dựa vào Băng Liệt để thu nhỏ phạm vi.
Ngay lúc Song Tử Tinh tiến vào wormhole, Tyler bắn khóa lực từ về phía hai người, mà Tống Kiêu cũng mở lồng chắn từ trường.
_ Các ngươi không được đi đâu hết! – Tyler lại khởi động vũ khí chí mạng đã từng hai lần hủy diệt wormhole.
Bọn họ phải tăng tốc, bởi vì lần này không còn tinh hạm nào che cho Song Tử Tinh hết!
Một cỗ lực lượng thôn phệ không gian khổng lồ bị phóng thích, Tống Kiêu và Oz phải điều khiển tinh hạm bay nhanh hơn cỗ lực lượng này.
Mà khiến Tống Kiêu không tưởng được chính là, Thâm Uyên phóng là một lồng phòng ngự cao cấp, nỗ lực ngăn chặn lực lượng của Tyler.
Nó có thể trì hoãn thời gian bị phá hủy của wormhole, nhưng cũng tiêu hao toàn bộ năng lượng của Thâm Uyên.
Tống Kiêu thật không ngờ Cevil sẽ làm vậy.
_ Cảm ơn cậu… Bạn…
_ Biến nhanh một chút. Nếu bị tôi bắt lần nữa, cậu không thể đắc chí như vậy đâu. – Giọng nói hung dữ của Cevil truyền đến.
Tống Kiêu nhắm mắt lại, nở nụ cười, Song Tử Tinh thuận lợi tiến vào sâu trong wormhole.
Mà ở ngoài wormhole, chỉ còn lại có Cevil và Tyler giằng co.
_ Ngươi sẽ hối hận! Cậu ta tuyệt đối sẽ không trở về bên ngươi! – Tyler tức giận không thôi, chuyển nòng súng về phía Thâm Uyên, dự định kết liễu chiếc tinh hạm đã cạn kiệt năng lượng.
Cevil cúi đầu, trên môi là nụ cười sắc bén, thanh niên dùng giọng điệu giễu cợt nói với Tyler: “Ta không hối hận. Ta biết, nếu có ngày ta cần cậu ta, Tống Kiêu nhất định sẽ vượt mọi chông gai đến cứu ta. Nếu bây giờ ta chết dưới tay ngươi, cậu ta sẽ liều mạng đến tìm ngươi, bất quá không phải đem Tống Nhiên đến gặp ngươi, mà đến báo thù cho ta. Đây chính điểm khác biệt giữa ta và ngươi. Ta đối với Tống Kiêu vô cùng quan trọng, mà ngươi đối với Tống Nhiên chỉ là tồn tại bị lãng quên.
_ Câm miệng! Câm miệng! Câm miệng! – Vương Tọa đã tiêu hao quá nhiều năng lượng, không thể sử dụng vũ khí hạng nặng nữa, chỉ dùng mỗi pháo lạp tử không thể tiêu diệt Thâm Uyên.
Tịch Thù lập tức điều khiển Phong Ngữ Giả chạy tới bên Thâm Uyên, mở ra lồng phòng ngự, bảo hộ Cevil thẳng đến khi năng lượng của Vương Tọa không còn nữa.
Trận hỗn chiến ngàn năm có một này rốt cục cũng hạ màn.
Cevil liên lạc với lĩnh chủ nhà Kaapstad:” Thưa ngài, nếu như không có ta bảo hộ, hạm đội của ngài đã bị diệt, ta nói không sai chứ?”
_ Ừm… Đúng vậy…
_ Ta nghe nói gia tộc Kaapstad rất giữ chữ tín– có cừu tất báo, có ân tất hoàn. Đúng không?
_ Đó là đương nhiên.
_ Vậy phiền ngài có thể dùng hạm đội của ngài hộ tống Thâm Uyên và Phong Ngữ Giả đến hành tinh trung chuyển của tinh tế không?
_ A! Không thành vấn đề, không thành vấn đề.
Thủ tướng gia tộc Kaapstad nuốt nước miếng, hắn vốn cho rằng đã trải qua một hồi hỗn chiến như vậy, đến cả tinh hạm cũng tiêu hao toàn bộ năng lượng, vị quân chủ trẻ tuổi Cevil Haffris này sẽ chật vật lúng túng vô cùng, thế nhưng khi hắn nhìn Cevil qua màn hình, ánh mắt của thanh niên vẫn bình đạm, khí chất như trước.
Người như vậy, tương lai tiền đồ vô lượng.
Bên trong khoang điều khiển, Tống Kiêu nhíu mày.
Một khắc kia, ký ức giống như về lại những ngày còn ở Phong Bảo, hai người cùng nhau nói những chuyện trên trời dưới đất.
Đồng sao kín trời, trăng tròn như bóng.
Tống Kiêu đã từng mong muốn vô số lần, cậu và Cevil có thể trở lại thời niên thiếu chưa rõ việc đời.
_ So với tới vực nhìn cá, không bằng trở về đan lưới. Cevil hiện tại buông tay lại khiến em không thể quên được cậu ta. – Oz nói.
(Lâm uyên tiện ngư bất như thối nhi kết võng: Có nguyện vọng nhưng không thực hiện được, không bằng biết thế mà lui)
Cevil là người bị gia tộc và lý tưởng trói buộc, thanh niên bị Tống Kiêu hấp dẫn, nhưng đồng thời cũng gánh trên vai hoài bão và gánh nặng báo thù cho gia tộc, còn Tống Kiêu thì bình yên tự đắc hơn Cevil nhiều.
Tống Kiêu như một chú cá, Cevil không thể trở thành một chú cá như cậu, so với việc không ngừng ước ao đố kị, thậm chí là oán hận, không bằng lui về sau tát nước, tận lực bảo vệ Tống Kiêu khỏi nguy hiểm. Dù Tống Kiêu tự do thế nào, cậu vẫn nhớ mãi ở trên bờ có một người lặng lẽ chở che cho mình.
Tuy rằng giải thích như vậy hoàn toàn thoát khỏi hàm nghĩa thực sự của câu nói kia.
_ Anh biết câu ngạn ngữ này hả? Anh nghe ở đâu thế? – Tống Kiêu dựa về phía Oz.
Mà Oz chỉ đưa ngón tay khẽ búng lên mi tâm cậu: “Tống Nhiên nói. Tập trung, chúng ta đang xuyên qua wormhole.
Tống Kiêu cười ha hả, nghĩ thầm đảm nhiệm Hỏa Chủng là anh chứ có phải em đâu.
Chuyên tâm là chuyện của anh, phân tán là chuyện của em.
Càng đến gần miệng wormhole, Tống Kiêu càng khẩn trương. Góc vuông thứ chín là góc vuông thần bí nhất trong tinh tế, không ai có thể biết trước được mình đang đối mặt với điều gì.
Mà lúc này, Linh Hồn Màu Đen đã ra khỏi wormhole, trước mặt nó là một hành tinh khí khổng lồ, bao quanh là khí lưu hỗn loạn, mà bên trong là khí lưu cao tốc di chuyển, sấm chớp rền vang.
Băng Liệt theo sát nó phóng ra từ trường ion cường đại, Linh Hồn Màu Đen bị lực lượng này hấp dẫn, giảm chậm tốc độ.
Luyện Ngục và Cửu Trọng Thiên xuất hiện từ hai phía của Băng Liệt, phát động công kích với nó.
Băng Liệt mở lồng phòng ngự, mà Luyện Ngục và Cửu Trọng Thiên thì trực tiếp triển khai vũ khí hạng nặng, bởi chúng nó biết Băng Liệt có thể phân tách để tránh né công kích, vì vậy đã phóng từ lực ràng buộc, không cho Băng Liệt cơ hội phân tách.
Nhật Ảnh rốt cục tránh thoát từ trường ion, xông vào hành tinh khí trước mặt, đồng thời mở ra wormhole lần nữa, nhanh chóng tiến vào.
Hành tinh khí trước mặt vì wormhole mà biến dạng, đến khí Băng Liệt bỏ xa Luyện Ngục và Cửu Trọng Thiên đã mất dấu Linh Hồn Màu Đen.
_ Nó chạy nhanh thật đấy! – Ryan đảm nhiệm tài công cảm thán, – Nhưng em có thể dựa vào đặc điểm biến dạng của hành tinh này để dự đoán phạm vi xuyên qua của nó!
_ Bé ngoan à, trách không được quỷ lười Tống Kiêu kia tin tưởng em như vậy.
Ryan lộ ra biểu tình hoài nghi: “Nhưng Tống Kiêu nói… anh mới thật sự là quỷ lười.
_ Trẻ con thành thật quá cũng không tốt.
Thanh âm của Tống Nhiên nghe rất thoải mái, dáng tươi cười trên môi lại dần biến mất.
_ Làm sao vậy? – Lăng Tụng hỏi.
_ Tôi… đã rất nhiều năm không gặp lại Phái Lưu. Với tôi cũng chỉ có năm năm, nhưng với Phái Lưu mà nói, cũng đã mười ba năm rồi. – Tống Nhiên nhắm hai mắt lại – Em ấy phải gồng gánh những trách nhiệm đáng ra là của tôi, hoàn thành những chuyện tôi không đủ kiên nhẫn để làm.
_ Cậu ấy quả thực đáng tin hơn cậu nhiều.
_ Chậc, cậu nói vậy thật khiến người ta đau lòng quá. – Tống Nhiên nhếch khóe môi.
_ Cậu xác định Nhật Ảnh sẽ không làm gì Tống Phái Lưu sao? Trình độ điên cuồng của Nhật Ảnh chắc chắn không thua gì Tulio. Nói không chừng chờ đến khi chúng ta đến được hang ổ của Nhật Ảnh thì… Phái Lưu đã sớm… chết. Hoặc là Nhật Ảnh đang tra tấn tinh thần cậu ấy, dù chúng ta có tìm được, cậu ấy cũng không còn là Tống Phái Lưu ngày trước nữa…
_ Tôi xác định. Bởi vì Nhật Ảnh nói qua, Phái Lưu là bảo vật độc nhất vô nhị của y. Một người sưu tập sẽ không tổn thương đồ mình cất giữ. Chỉ cần một chút rạn nứt cũng khiến Nhật Ảnh khổ sở không dứt. Y muốn Phái Lưu tuyệt vọng, hủy diệt những thứ quan trọng của Phái Lưu, y muốn thế giới của Phái Lưu lấy mình làm trung tâm.
_ Giống như Tyler sao?
_ Đúng vậy… Giống như Tyler… Cho nên tôi mới không gặp Tyler nữa, để Nhật Ảnh thấy rõ ràng, nếu y làm như vậy sẽ có kết quả gì. Phái Lưu còn dứt khoát hơn tôi, em ấy bền chí hơn ai hết. Đừng nói năm năm, dù vũ trụ không còn tồn tại, Tống Phái Lưu nhất định vẫn là Tống Phái Lưu.
Lúc này Nhật Ảnh thông qua wormhole tiến đến một không gian rộng lớn khác.
Trong khoảng không gian này, không có hình bóng của một hành tinh sống nào, cũng không có siêu tân tinh bạo tạc, khắp nơi là một mảnh u tối, thậm chí cả hành tinh cải tạo cho nhân loại sống cũng không có.
Mà đang trong vực sâu thăm thẳm có một hành tinh được tạo thành hoàn toàn bằng kim loại biến dị.
Nhìn từ bên ngoài hành tinh này kín không một kẽ hở, không có sinh mệnh, không có không khí, không có nước, không có đất, thậm chí đến ánh sáng phản xạ cũng không.
Nhật Ảnh lái tàu con thoi đến mặt khí quyển. Hành tinh rốt cục mở ra lối đi, để Nhật Ảnh và hạm đội của y tiến vào bên trong.
Mà Linh Hồn Màu Đen lại thay đổi hình thái, quay chung quanh hành tinh tạo thành một vành đai, che đi hình dạng thật sự.
Hướng đi của hạm đội không ngừng hạ xuống, tới đáy của hành tinh kim loại này, cũng là vương cung của Nhật Ảnh—— Mê Cung Đen.
Tất cả ánh sáng ở đây đều do kim loại qua xử lý đặc biệt phát quang.
Bên trong cung điện không hề có sức sống, giống như một quỷ thành, thậm chí đến một cảnh vệ cũng nhìn không thấy.
Nhưng quân đoàn của Nhật Ảnh có danh hiệu Ảnh Tử cũng là do khả năng ẩn giấu hành tung điêu luyện của mình.
Bố cục Mê Cung Đen hết sức phức tạp, các cấu trúc bên trong luôn luôn chuyển động.
Khi Nhật Ảnh đi tới cuối lối đi, y mở cánh cửa trước mặt ra.
Đối lập với vẻ lạnh lẽo trước đó, sau cánh cửa là ánh nắng nhu hòa tràn ngập, trong không khí đượm mùi hoa quả thơm mát.
Đây là một tẩm điện hình cung, bố cục gọn gàng và tao nhã, bên ngoài tẩm điện là đình viện rộng mênh mông, ánh nắng nhân tạo chiếu xuống, bên tai có thể nghe thấy tiếng chim hót mơ hồ.
Một người đàn ông mặc đồng phục hạm trưởng ngồi gần cửa sổ, trước mặt anh là hệ thống đa màn hình.
_ Đang làm gì đấy? – Nhật Ảnh cười đi tới bên người đối phương, ngồi xuống, sau đó nói – Cậu lại chơi game à? Phái Lưu, nó thật khác với việc cậu hay làm.
Tống Phái Lưu yên lặng, sự yên lặng này còn mang theo cố chấp quyết tuyệt.
_ Cậu đã năm năm không nói câu nào rồi. – Ngón tay Nhật Ảnh chạm vào đuôi mày Tống Phái Lưu, anh lại xem Nhật Ảnh như không tồn tại, đến quay đầu đi chỗ khác cũng lười dụng sức.
Anh tiếp tục chơi game, sau đó sửa chữa cài đặt hệ thống, thiết kế trò chơi này càng thêm phức tạp.
_ Cậu thiết kế cho Tống Kiêu sao? Em ấy sắp hai mươi rồi, mấy trò chơi với em ấy đã lạc hậu rồi.
Biểu tình Tống Phái Lưu không chút biến hóa, cũng không có ý tứ nói chuyện với Nhật Ảnh.
Đối với sự lạnh lùng của anh, Nhật Ảnh không thèm quan tâm, y nghiêng người, tựa vào bờ vai của anh, nghịch chiếc nhẫn đeo trên tay.
_ Cậu biết tôi rời khỏi góc vuông thứ chín để làm gì không?
Tống Phái Lưu không trả lời.
_ Tôi đi tham gia đấu giá Song Tử Tinh. Nó là chiếc tinh hạm thứ nhất Tống Nhiên thiết kế đúng không? Cậu cũng là một trong hai người thiết kế. Đó là chiếc tinh hạm thứ nhất cậu và cậu ta cùng nhau lái.
Tống Phái Lưu lúc này rốt cục có chút rung động, anh nghiêng mặt, tách mình khỏi tầm mắt Nhật Ảnh.
_ Cậu đoán xem, cuối cùng ai có được chiếc tinh hạm này?
Nhật Ảnh biết Tống Phái Lưu sẽ không trả lời mình, vì vậy tự nhiên nói tiếp: “Tôi vốn muốn mua lại Song Tử Tinh làm lễ vật tặng cho cậu, tôi làm hỏng Ngưng Vọng của cậu rồi mà. Tuy nhiên dù là Song Tử Tinh hay Ngưng Vọng đều làm tôi ngứa mắt. Ngưng Vọng giống như cậu, vĩnh viễn nhìn theo mục tiêu không thể đạt được, vĩnh viễn im lặng đứng sau hỗ trợ, không chịu biểu đạt một chút tình cảm nội tâm nào. Còn hàm nghĩa đích thực của Song Tử Tinh, là chỉ cậu và Tống Nhiên nhỉ?
Tulio nhìn Tống Nhiên tràn ngập hận ý.
Rất rõ ràng, trong cuộc sống hàng ngày, dù là chiến lược chiến thuật hay thiết kế tinh hạm, Tống Nhiên đều hấp dẫn lực chú ý của Nhật Ảnh.
Dù Tulio gây ra chuyện điên cuồng đến mức nào, Nhật Ảnh luôn luôn cười trừ.
Nhưng mỗi lần bị Tống Nhiên đuổi bắt, du hành giữa các góc vuông, Nhật Ảnh luôn có thể cảm thán “Không biết lần tới có thoát khỏi tay Băng Liệt được hay không.”
Tulio khởi động toàn bộ vũ khí hạng nặng, cả pháo lạp tử lẫn các loại pháo năng lượng cao, cuồng oanh loạn tạc, gã chỉ muốn hủy diệt tất cả vết tích tồn tại của Tống Nhiên.
Mà Băng Liệt lại như đùa bỡn với Tulio, luôn có thể dễ dàng tách ra ở thời điểm cao trào nhất, thậm chí còn dẫn hướng đạn lạc sang Linh Hồn Màu Đen.
Tulio nổi giận, gã bắt đầu tích tụ rất nhiều năng lượng, tạo ra cơn bão từ khổng lồ nhất.
Điều này làm Song Tử Tinh chờ đợi đã lâu bắt được cơ hội.
Tống Kiêu và Oz ăn ý kinh người, vô luận là phương hướng hay tương thích tốc độ, độ phản ứng của hệ thống lửa khống đều rất thống nhất.
Bọn họ khởi động vũ khí hạng nặng của Song Tử Tinh, lấy tốc độ điên cuồng phóng về phía Bão Từ Tinh, ngay cả Cửu Trọng Thiên phụ trách ngăn cản nó cũng trở tay không kịp, mà Vương Tọa cũng bị tốc độ của nó làm lệch mất phương hướng. Tulio vốn không đặt Song Tử Tinh vào mắt kinh ngạc thấy đối phương đang tiến đến rất gần thì hoàn toàn trở tay không kịp, gã không thể tin được là Song Tử Tinh muốn đồng quy vu tận với mình.
Thế nhưng Song Tử Tinh lại ở một khắc sắp va vào nó thì đột ngột chuyển hướng, trọng pháo mang tên vòng xoáy Song Tử Tinh bắn thẳng vào Bão Từ Tinh.
Nhiệt lượng cuồn cuộn kéo đến trước mặt, Tulio trừng mắt, khóe môi nhếch lên nụ cười điên loạn.
Hóa ra đây chính là cảm giác “tử vong đã đến” sao?
Bên tai là Tulio là tiếng tinh hạm bị phá hủy, toàn bộ mọi thứ sụp đổ.
Kim loại rơi lả tả, giống như vô số lưỡi đao nhỏ cắt qua mặt Tulio, thân thể gã chậm rãi ngã ra sau, mất đi trọng lực, mà phương hướng cũng không còn ý nghĩa nữa.
Phía sau gã là thân hạm đang vỡ nát, chìm dần vào vũ trụ u ám.
Gã ngắm nhìn màn hình đang phát ra ánh sáng vụn vặt, hiện lên hình ảnh của Linh Hồn Màu Đen. Gã duỗi tay, nỗ lực bắt lấy thứ gì đó, thế nhưng giữa các kẽ tay chỉ là bụi vụn không ngừng tản ra.
_ Đã đến lúc nói tạm biệt với anh rồi sao?
Dẫu biết rõ tất cả liên hệ đã bị gián đoạn, Tulio vẫn nhịn không được hỏi.
Không có tiếng trả lời, chỉ còn thanh âm nổ tung bao trùm tất cả.
Vô vàn tiếng nổ và tiếng động rầm rĩ trong đầu bỗng ngưng lại, tất cả bỗng bị ngăn cách với tâm trí của gã.
Tulio nhắm hai mắt lại, hưởng thụ sự yên tĩnh trước hủy diệt.
Động cơ sau của Bão Từ Tinh nổ tung, trong nháy mắt nuốt chửng gã.
Trận tập kích bất ngờ của Oz và Tống Kiêu đã hủy diệt chiếc tinh hạm từng khiến các góc vuông nghe tới là sợ mất mật.
Tiếng nổ của tinh hạm lan rộng cả không gian, thủ tướng gia tộc Kaapstad trừng mắt lẩm bẩm: “Điều này…. Điều này sao có thể…”
Tinh hạm vừa tinh diệu lại khổng lồ, bất kỳ một lỗi điều khiển nào đều mang lại hậu quả nghiêm trọng. Song Tử Tinh chỉ trong chớp mắt vừa di chuyển vừa khiêu chiến tinh hạm, tài công và xạ thủ phối hợp rất hoàn hảo, cho dù là tinh hạm tính năng siêu cấp như Thâm Uyên và Vương Tọa cũng không dám làm ra hành động liều lĩnh như vậy.
Tulio cũng không có lái tinh hạm tẩu thoát, y đã xác định đồng quy vu tận với Bão Từ Tinh.
Tống Kiêu đã rời xa phạm vi bạo liệt ngơ ngác, nghiêng mặt sang bên hỏi: “Oz… Chúng ta làm được rồi sao? Tulio đã tự nổ tung chính mình?”
Đây là chuyện Tống Nhiên không bao giờ ngờ tới.
_ Là chúng ta làm được. – Oz kiểm tra mức năng lượng của tinh hạm, trận tập kích vừa nãy tiêu hao nhiều năng lượng hơn các lần khác gấp ba lần.
Tống Kiêu nheo mắt lại, suy nghĩ một chút: “Em rốt cuộc minh bạch… Vì sao Tống Nhiên thường nói đừng chuẩn bị quá kỹ những trận tập kích, chỉ có dựa vào trực giác khi chưa xác định rõ thắng thua ra sức tấn công, mới có thể thu được thắng lợi lớn nhất.
_ Aizz… – Nhật Ảnh nhướn mày than nhẹ, tựa hồ có chút phiền muộn.
Không ai ngờ Tulio dĩ nhiên lại có kết cục như vậy.
Tống Kiêu nhớ lại thủ đô từng bị Tulio oanh tạc, biết bao nhiêu người chết, biết bao gia đình tan nát.
Có lẽ chỉ cần vũ trụ này tồn tại Arthur, sẽ có những người cố chấp như Tulio xuất hiện, nhưng ít ra hành tinh tiếp theo bị bão từ không phải do Tulio gây nên.
Ngay khi tất cả mọi người tập trung vào chuyện Bão Từ Tinh bị hủy diệt thì, một wormhole lặng lẽ mở ra, Linh Hồn Màu Đen của Nhật Ảnh dần dần biến mất.
Băng Liệt theo sát phía sau, nhảy vào wormhole.
Tyler đang muốn lái Vương Tọa đuổi theo, wormhole đã khép lại.
Tống Kiêu nhịn không được cáu kỉnh: “Mẹ nó! Nhật Ảnh vẫn trước sau như một, đánh không lại thì bỏ chạy!”
Điều an ủi duy nhất là, Tống Nhiên đã lái Băng Liệt đuổi theo rồi.
Nghe nói thủ đô góc vuông thứ chín là một nơi vô cùng thần bí, không ai biết vị trí chính xác của nó ở đâu, cũng không ai biết nó rốt cuộc là hành tinh có hình dáng ra sao. Nhưng Linh Hồn Màu Đen đã bị Tống Nhiên khóa được tọa độ, dù nó di chuyển đến đâu, cũng không thể thoát được tầm mắt của Băng Liệt.
Tyler bên trong Vương Tọa đỏ mắt.
Y rõ ràng đã cách Tống Nhiên gần như vậy, rõ ràng đã sắp chạm đến anh, nhưng lại để anh vụt mất!
Y trừng mắt nhìn Song Tử Tinh trên màn hình, siết chặt tay, gửi tín hiệu liên lạc với nó.
_ Oz, tên tiểu quỷ Tống Kiêu kia đang ở chỗ ngươi phải không!
_ Đúng vậy. – Oz lạnh lùng trả lời.
_ Đưa nó về Warm Wind ngay! Chỉ cần có cậu ta, Tống Nhiên nhất định sẽ tới tìm ta! Nhất định!
_ Rất xin lỗi, bệ hạ, tôi không có năng lực này. Tống Kiêu không phải tên tiểu quỷ trong miệng ngài nữa.
_ Oz Fawn! Ngươi dám cãi lại mệnh lệnh của ta! Ta sẽ giết mẹ ngươi! Giết Joanna! Cả đời này ngươi sẽ không được gặp cha ngươi!
Tiếng rống giận giữ của Tyler vang lên bên tai.
Tống Kiêu lo lắng nhìn về phía Oz: “Em về Warm Wind với anh cũng được… Dù sao Tyler cũng không giết em đâu.”
_ Sau đó cũng mất đi tự do như tôi, cùng y đợi Tống Nhiên đến sao? Tống Nhiên là anh trai em, anh ấy nói không bao giờ gặp lại Tyler, dù em có rơi vào tay Tyler, em nghĩ anh ấy sẽ đến cứu em sao? – Oz hỏi.
Tống Kiêu thở dài, gãi đầu nói: Chắc chắn là không rồi. Tống Nhiên… thoạt nhìn rất hào hiệp, anh ấy cũng có phần chấp nhất. Tyler giết chết Katerina, theo đạo lý, Tống Nhiên hẳn sẽ giết Tyler báo thù cho chị. Nhưng anh ấy biết Tyler vốn không coi tử vong ra gì, nhưng sẽ làm Tống Nhiên nhớ kĩ y. Coi thường mới là sự trả thù mạnh nhất dành cho Tyler.
_ Tyler còn cần tôi trở về làm con tin. Nếu như y thật sự giết mẹ và chị tôi, tôi cũng không cần trở về nữa. – Oz đưa tay lên, đầu ngón tay xẹt qua tai Tống Kiêu, – Để tôi đến góc vuông thứ chín với em.
Tống Kiêu mở to hai mắt, cậu không nghĩ Oz sẽ quyết định như vậy.
_ Anh thực sự tin Tyler sẽ không gây bất lợi cho Fawn phu nhân và chị Joanna sao?
_ Tôi chắc chắn. Tôi hiểu chấp nhất một người đến điên cuồng là thế nào. Tôi không thể phá hủy bất cứ điều gì có cơ hội giúp mình liên lạc với đối phương. Tyler cũng thế. Huống chi, Bạch Dĩnh, Fanser và Haruman vẫn đang ở Warm Wind.
Tống Kiêu còn chưa kịp suy nghĩ kĩ, Oz đã phát động wormhole, xác định tọa độ là Băng Liệt. Bọn họ không biết thủ đô góc vuông thứ chín ở đâu, chỉ có thể dựa vào Băng Liệt để thu nhỏ phạm vi.
Ngay lúc Song Tử Tinh tiến vào wormhole, Tyler bắn khóa lực từ về phía hai người, mà Tống Kiêu cũng mở lồng chắn từ trường.
_ Các ngươi không được đi đâu hết! – Tyler lại khởi động vũ khí chí mạng đã từng hai lần hủy diệt wormhole.
Bọn họ phải tăng tốc, bởi vì lần này không còn tinh hạm nào che cho Song Tử Tinh hết!
Một cỗ lực lượng thôn phệ không gian khổng lồ bị phóng thích, Tống Kiêu và Oz phải điều khiển tinh hạm bay nhanh hơn cỗ lực lượng này.
Mà khiến Tống Kiêu không tưởng được chính là, Thâm Uyên phóng là một lồng phòng ngự cao cấp, nỗ lực ngăn chặn lực lượng của Tyler.
Nó có thể trì hoãn thời gian bị phá hủy của wormhole, nhưng cũng tiêu hao toàn bộ năng lượng của Thâm Uyên.
Tống Kiêu thật không ngờ Cevil sẽ làm vậy.
_ Cảm ơn cậu… Bạn…
_ Biến nhanh một chút. Nếu bị tôi bắt lần nữa, cậu không thể đắc chí như vậy đâu. – Giọng nói hung dữ của Cevil truyền đến.
Tống Kiêu nhắm mắt lại, nở nụ cười, Song Tử Tinh thuận lợi tiến vào sâu trong wormhole.
Mà ở ngoài wormhole, chỉ còn lại có Cevil và Tyler giằng co.
_ Ngươi sẽ hối hận! Cậu ta tuyệt đối sẽ không trở về bên ngươi! – Tyler tức giận không thôi, chuyển nòng súng về phía Thâm Uyên, dự định kết liễu chiếc tinh hạm đã cạn kiệt năng lượng.
Cevil cúi đầu, trên môi là nụ cười sắc bén, thanh niên dùng giọng điệu giễu cợt nói với Tyler: “Ta không hối hận. Ta biết, nếu có ngày ta cần cậu ta, Tống Kiêu nhất định sẽ vượt mọi chông gai đến cứu ta. Nếu bây giờ ta chết dưới tay ngươi, cậu ta sẽ liều mạng đến tìm ngươi, bất quá không phải đem Tống Nhiên đến gặp ngươi, mà đến báo thù cho ta. Đây chính điểm khác biệt giữa ta và ngươi. Ta đối với Tống Kiêu vô cùng quan trọng, mà ngươi đối với Tống Nhiên chỉ là tồn tại bị lãng quên.
_ Câm miệng! Câm miệng! Câm miệng! – Vương Tọa đã tiêu hao quá nhiều năng lượng, không thể sử dụng vũ khí hạng nặng nữa, chỉ dùng mỗi pháo lạp tử không thể tiêu diệt Thâm Uyên.
Tịch Thù lập tức điều khiển Phong Ngữ Giả chạy tới bên Thâm Uyên, mở ra lồng phòng ngự, bảo hộ Cevil thẳng đến khi năng lượng của Vương Tọa không còn nữa.
Trận hỗn chiến ngàn năm có một này rốt cục cũng hạ màn.
Cevil liên lạc với lĩnh chủ nhà Kaapstad:” Thưa ngài, nếu như không có ta bảo hộ, hạm đội của ngài đã bị diệt, ta nói không sai chứ?”
_ Ừm… Đúng vậy…
_ Ta nghe nói gia tộc Kaapstad rất giữ chữ tín– có cừu tất báo, có ân tất hoàn. Đúng không?
_ Đó là đương nhiên.
_ Vậy phiền ngài có thể dùng hạm đội của ngài hộ tống Thâm Uyên và Phong Ngữ Giả đến hành tinh trung chuyển của tinh tế không?
_ A! Không thành vấn đề, không thành vấn đề.
Thủ tướng gia tộc Kaapstad nuốt nước miếng, hắn vốn cho rằng đã trải qua một hồi hỗn chiến như vậy, đến cả tinh hạm cũng tiêu hao toàn bộ năng lượng, vị quân chủ trẻ tuổi Cevil Haffris này sẽ chật vật lúng túng vô cùng, thế nhưng khi hắn nhìn Cevil qua màn hình, ánh mắt của thanh niên vẫn bình đạm, khí chất như trước.
Người như vậy, tương lai tiền đồ vô lượng.
Bên trong khoang điều khiển, Tống Kiêu nhíu mày.
Một khắc kia, ký ức giống như về lại những ngày còn ở Phong Bảo, hai người cùng nhau nói những chuyện trên trời dưới đất.
Đồng sao kín trời, trăng tròn như bóng.
Tống Kiêu đã từng mong muốn vô số lần, cậu và Cevil có thể trở lại thời niên thiếu chưa rõ việc đời.
_ So với tới vực nhìn cá, không bằng trở về đan lưới. Cevil hiện tại buông tay lại khiến em không thể quên được cậu ta. – Oz nói.
(Lâm uyên tiện ngư bất như thối nhi kết võng: Có nguyện vọng nhưng không thực hiện được, không bằng biết thế mà lui)
Cevil là người bị gia tộc và lý tưởng trói buộc, thanh niên bị Tống Kiêu hấp dẫn, nhưng đồng thời cũng gánh trên vai hoài bão và gánh nặng báo thù cho gia tộc, còn Tống Kiêu thì bình yên tự đắc hơn Cevil nhiều.
Tống Kiêu như một chú cá, Cevil không thể trở thành một chú cá như cậu, so với việc không ngừng ước ao đố kị, thậm chí là oán hận, không bằng lui về sau tát nước, tận lực bảo vệ Tống Kiêu khỏi nguy hiểm. Dù Tống Kiêu tự do thế nào, cậu vẫn nhớ mãi ở trên bờ có một người lặng lẽ chở che cho mình.
Tuy rằng giải thích như vậy hoàn toàn thoát khỏi hàm nghĩa thực sự của câu nói kia.
_ Anh biết câu ngạn ngữ này hả? Anh nghe ở đâu thế? – Tống Kiêu dựa về phía Oz.
Mà Oz chỉ đưa ngón tay khẽ búng lên mi tâm cậu: “Tống Nhiên nói. Tập trung, chúng ta đang xuyên qua wormhole.
Tống Kiêu cười ha hả, nghĩ thầm đảm nhiệm Hỏa Chủng là anh chứ có phải em đâu.
Chuyên tâm là chuyện của anh, phân tán là chuyện của em.
Càng đến gần miệng wormhole, Tống Kiêu càng khẩn trương. Góc vuông thứ chín là góc vuông thần bí nhất trong tinh tế, không ai có thể biết trước được mình đang đối mặt với điều gì.
Mà lúc này, Linh Hồn Màu Đen đã ra khỏi wormhole, trước mặt nó là một hành tinh khí khổng lồ, bao quanh là khí lưu hỗn loạn, mà bên trong là khí lưu cao tốc di chuyển, sấm chớp rền vang.
Băng Liệt theo sát nó phóng ra từ trường ion cường đại, Linh Hồn Màu Đen bị lực lượng này hấp dẫn, giảm chậm tốc độ.
Luyện Ngục và Cửu Trọng Thiên xuất hiện từ hai phía của Băng Liệt, phát động công kích với nó.
Băng Liệt mở lồng phòng ngự, mà Luyện Ngục và Cửu Trọng Thiên thì trực tiếp triển khai vũ khí hạng nặng, bởi chúng nó biết Băng Liệt có thể phân tách để tránh né công kích, vì vậy đã phóng từ lực ràng buộc, không cho Băng Liệt cơ hội phân tách.
Nhật Ảnh rốt cục tránh thoát từ trường ion, xông vào hành tinh khí trước mặt, đồng thời mở ra wormhole lần nữa, nhanh chóng tiến vào.
Hành tinh khí trước mặt vì wormhole mà biến dạng, đến khí Băng Liệt bỏ xa Luyện Ngục và Cửu Trọng Thiên đã mất dấu Linh Hồn Màu Đen.
_ Nó chạy nhanh thật đấy! – Ryan đảm nhiệm tài công cảm thán, – Nhưng em có thể dựa vào đặc điểm biến dạng của hành tinh này để dự đoán phạm vi xuyên qua của nó!
_ Bé ngoan à, trách không được quỷ lười Tống Kiêu kia tin tưởng em như vậy.
Ryan lộ ra biểu tình hoài nghi: “Nhưng Tống Kiêu nói… anh mới thật sự là quỷ lười.
_ Trẻ con thành thật quá cũng không tốt.
Thanh âm của Tống Nhiên nghe rất thoải mái, dáng tươi cười trên môi lại dần biến mất.
_ Làm sao vậy? – Lăng Tụng hỏi.
_ Tôi… đã rất nhiều năm không gặp lại Phái Lưu. Với tôi cũng chỉ có năm năm, nhưng với Phái Lưu mà nói, cũng đã mười ba năm rồi. – Tống Nhiên nhắm hai mắt lại – Em ấy phải gồng gánh những trách nhiệm đáng ra là của tôi, hoàn thành những chuyện tôi không đủ kiên nhẫn để làm.
_ Cậu ấy quả thực đáng tin hơn cậu nhiều.
_ Chậc, cậu nói vậy thật khiến người ta đau lòng quá. – Tống Nhiên nhếch khóe môi.
_ Cậu xác định Nhật Ảnh sẽ không làm gì Tống Phái Lưu sao? Trình độ điên cuồng của Nhật Ảnh chắc chắn không thua gì Tulio. Nói không chừng chờ đến khi chúng ta đến được hang ổ của Nhật Ảnh thì… Phái Lưu đã sớm… chết. Hoặc là Nhật Ảnh đang tra tấn tinh thần cậu ấy, dù chúng ta có tìm được, cậu ấy cũng không còn là Tống Phái Lưu ngày trước nữa…
_ Tôi xác định. Bởi vì Nhật Ảnh nói qua, Phái Lưu là bảo vật độc nhất vô nhị của y. Một người sưu tập sẽ không tổn thương đồ mình cất giữ. Chỉ cần một chút rạn nứt cũng khiến Nhật Ảnh khổ sở không dứt. Y muốn Phái Lưu tuyệt vọng, hủy diệt những thứ quan trọng của Phái Lưu, y muốn thế giới của Phái Lưu lấy mình làm trung tâm.
_ Giống như Tyler sao?
_ Đúng vậy… Giống như Tyler… Cho nên tôi mới không gặp Tyler nữa, để Nhật Ảnh thấy rõ ràng, nếu y làm như vậy sẽ có kết quả gì. Phái Lưu còn dứt khoát hơn tôi, em ấy bền chí hơn ai hết. Đừng nói năm năm, dù vũ trụ không còn tồn tại, Tống Phái Lưu nhất định vẫn là Tống Phái Lưu.
Lúc này Nhật Ảnh thông qua wormhole tiến đến một không gian rộng lớn khác.
Trong khoảng không gian này, không có hình bóng của một hành tinh sống nào, cũng không có siêu tân tinh bạo tạc, khắp nơi là một mảnh u tối, thậm chí cả hành tinh cải tạo cho nhân loại sống cũng không có.
Mà đang trong vực sâu thăm thẳm có một hành tinh được tạo thành hoàn toàn bằng kim loại biến dị.
Nhìn từ bên ngoài hành tinh này kín không một kẽ hở, không có sinh mệnh, không có không khí, không có nước, không có đất, thậm chí đến ánh sáng phản xạ cũng không.
Nhật Ảnh lái tàu con thoi đến mặt khí quyển. Hành tinh rốt cục mở ra lối đi, để Nhật Ảnh và hạm đội của y tiến vào bên trong.
Mà Linh Hồn Màu Đen lại thay đổi hình thái, quay chung quanh hành tinh tạo thành một vành đai, che đi hình dạng thật sự.
Hướng đi của hạm đội không ngừng hạ xuống, tới đáy của hành tinh kim loại này, cũng là vương cung của Nhật Ảnh—— Mê Cung Đen.
Tất cả ánh sáng ở đây đều do kim loại qua xử lý đặc biệt phát quang.
Bên trong cung điện không hề có sức sống, giống như một quỷ thành, thậm chí đến một cảnh vệ cũng nhìn không thấy.
Nhưng quân đoàn của Nhật Ảnh có danh hiệu Ảnh Tử cũng là do khả năng ẩn giấu hành tung điêu luyện của mình.
Bố cục Mê Cung Đen hết sức phức tạp, các cấu trúc bên trong luôn luôn chuyển động.
Khi Nhật Ảnh đi tới cuối lối đi, y mở cánh cửa trước mặt ra.
Đối lập với vẻ lạnh lẽo trước đó, sau cánh cửa là ánh nắng nhu hòa tràn ngập, trong không khí đượm mùi hoa quả thơm mát.
Đây là một tẩm điện hình cung, bố cục gọn gàng và tao nhã, bên ngoài tẩm điện là đình viện rộng mênh mông, ánh nắng nhân tạo chiếu xuống, bên tai có thể nghe thấy tiếng chim hót mơ hồ.
Một người đàn ông mặc đồng phục hạm trưởng ngồi gần cửa sổ, trước mặt anh là hệ thống đa màn hình.
_ Đang làm gì đấy? – Nhật Ảnh cười đi tới bên người đối phương, ngồi xuống, sau đó nói – Cậu lại chơi game à? Phái Lưu, nó thật khác với việc cậu hay làm.
Tống Phái Lưu yên lặng, sự yên lặng này còn mang theo cố chấp quyết tuyệt.
_ Cậu đã năm năm không nói câu nào rồi. – Ngón tay Nhật Ảnh chạm vào đuôi mày Tống Phái Lưu, anh lại xem Nhật Ảnh như không tồn tại, đến quay đầu đi chỗ khác cũng lười dụng sức.
Anh tiếp tục chơi game, sau đó sửa chữa cài đặt hệ thống, thiết kế trò chơi này càng thêm phức tạp.
_ Cậu thiết kế cho Tống Kiêu sao? Em ấy sắp hai mươi rồi, mấy trò chơi với em ấy đã lạc hậu rồi.
Biểu tình Tống Phái Lưu không chút biến hóa, cũng không có ý tứ nói chuyện với Nhật Ảnh.
Đối với sự lạnh lùng của anh, Nhật Ảnh không thèm quan tâm, y nghiêng người, tựa vào bờ vai của anh, nghịch chiếc nhẫn đeo trên tay.
_ Cậu biết tôi rời khỏi góc vuông thứ chín để làm gì không?
Tống Phái Lưu không trả lời.
_ Tôi đi tham gia đấu giá Song Tử Tinh. Nó là chiếc tinh hạm thứ nhất Tống Nhiên thiết kế đúng không? Cậu cũng là một trong hai người thiết kế. Đó là chiếc tinh hạm thứ nhất cậu và cậu ta cùng nhau lái.
Tống Phái Lưu lúc này rốt cục có chút rung động, anh nghiêng mặt, tách mình khỏi tầm mắt Nhật Ảnh.
_ Cậu đoán xem, cuối cùng ai có được chiếc tinh hạm này?
Nhật Ảnh biết Tống Phái Lưu sẽ không trả lời mình, vì vậy tự nhiên nói tiếp: “Tôi vốn muốn mua lại Song Tử Tinh làm lễ vật tặng cho cậu, tôi làm hỏng Ngưng Vọng của cậu rồi mà. Tuy nhiên dù là Song Tử Tinh hay Ngưng Vọng đều làm tôi ngứa mắt. Ngưng Vọng giống như cậu, vĩnh viễn nhìn theo mục tiêu không thể đạt được, vĩnh viễn im lặng đứng sau hỗ trợ, không chịu biểu đạt một chút tình cảm nội tâm nào. Còn hàm nghĩa đích thực của Song Tử Tinh, là chỉ cậu và Tống Nhiên nhỉ?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook