Sinh vật có tư duy bình thường rất khó để giao tiếp với những kẻ bị rối loạn ý thức.
Khi Đế Phục cố gắng giải thích mối quan hệ giữa mình và các tinh linh thực vật đến lần thứ ba thì bị Thanh Mậu Ti chặn họng lại.
Thanh Mậu Ti mạnh mẽ ấn Đế Phục vào tường.

Sau đầu của Đế Phục đập vào bức tường cứng, làm cho tường xuất hiện những vết nứt nhỏ, nhưng biểu cảm trên mặt anh không hề thay đổi.
Phản ứng của Đế Phục giống như một người lính dày dặn kinh nghiệm, đã quen với đau đớn, nhưng biểu cảm của anh vẫn mang chút ngây ngô.
Khi tiếp xúc với đôi mắt màu bạc hà, Thanh Mậu Ti rõ ràng nhìn thấy những dãy số bán trong suốt nhấp nháy bên trong, đôi mắt như mặt hồ bị gió thổi, bắt đầu gợn sóng.
“Rốt cuộc mày là cái thứ gì?” Thanh Mậu Ti nhíu mày hỏi: “Bọn chúng đã tạo ra quái vật gì từ cơ thể của tao vậy? Mẹ nó.”
Đế Phục nghe hiểu hai chữ “quái vật”, anh nhíu mày, những từ ngữ xúc phạm kiểu này khiến anh vô cùng khó chịu: “Xin anh hãy lịch sự một chút.”
Thanh Mậu Ti không đáp lại, hắn dùng tay che mắt Đế Phục lại.

Hắn không cần biết Đế Phục là loại tồn tại gì, vì sự xuất hiện của đối phương chỉ là chuyện ngoài ý muốn.
Một ý thức mới được sinh ra từ chính cơ thể của mình, sau khi chủ nhân thực sự trở về, nó buộc phải biến mất.
Cơ thể Thanh Mậu Ti bắt đầu khí hóa, vô số làn sương đen bay về phía Đế Phục, hắn muốn giành lại cơ thể thuộc về mình.
Đế Phục không phản kháng, anh cảm nhận được trong khoảnh khắc sương đen xâm nhập vào cơ thể, mắt Đế Phục chớp liên tục hai cái.

Lông mi quét qua lòng bàn tay của Thanh Mậu Ti, anh di chuyển rất nhẹ nhàng, không hề ngứa nhưng mang lại cảm giác tồn tại rất rõ ràng.
Hai người cứ như vậy giằng co ba phút, cuối cùng tay Thanh Mậu Ti đang che mắt Đế Phục dời xuống tiếp tục bóp chặt cổ anh.
“Thằng chó! Mày đã sử dụng cơ thể của tao kiểu gì hả?!” Thanh Mậu Ti không thể kiềm chế được cơn giận: “Xương cốt và da của tao đâu?!” Hắn không thể trở lại cơ thể không nguyên vẹn này.
Hơn nữa, trái tim của Thanh Mậu Ti đã suy yếu quá nhiều, có thể ngừng đập bất cứ lúc nào.
Đế Phục suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng nói: “Xương đã biến thanh hoa rồi.” Anh nhớ rất rõ ngày đó, xương cốt cơ thể này đã nở ra một bông hoa trắng rất xinh đẹp…rồi chúng đã được tự do.
Thanh Mậu Ti đưa tay ấn ấn lên trán mình, dù trạng thái hiện tại của hắn không thể nhờ vào việc xoa bóp để giảm bớt cảm giác gì.
Nhưng thực tế, nếu không cảm nhận được hơi thở máu thịt của chính mình, có lẽ Thanh Mậu Ti không thể tự tạo ra cơ thể như vậy, linh hồn của hắn đã rời khỏi cơ thể quá lâu.

“Tôi rất đói.” Đế Phục nói với Thanh Mậu Ti.
“Đói thì ăn cơm.” Thanh Mậu Ti tùy tiện mà đáp lại.
Đế Phục ngẩn người, anh bỗng nhiên không nói gì nữa.
Thanh Mậu Ti trở nên thiếu kiên nhẫn: “Đi ăn!” Nếu để Đế Phục đói chết, cơ thể của hắn cũng sẽ theo đó mà hỏng mất, đến lúc đó hắn thật sự gì cũng không còn.
“Ăn…ăn cơm sao?” Đế Phục rất ngạc nhiên, anh không hiểu tại sao đối phương lại có thể nói “ăn cơm” một cách tự nhiên như vậy, bản thân Đế Phục chưa bao giờ lại được tinh linh thực vật có vị cơm trắng.
Thanh Mậu Ti trầm mặt, hắn lần nữa nhận thức được thế giới hiện tại đã không còn giống thế giới hắn từng quen thuộc, nhưng dù sao đi nữa cũng không thể không có miếng cơm nào được.
Lúc này, Đế Phục như tỉnh lại, anh tự tính một bài toán: “Lương cao nhất của tôi trong một tháng là 320 tân tinh tệ, một lạng gạo cần 6000 tân tinh tệ.

Trừ đi 8 đồng tiền ăn mỗi ngày, tôi còn khoảng 80 đồng mỗi tháng.”
“Vậy có nghĩa là, nếu tôi nhận được mức lương cao hơn nhất, tôi phải làm việc hơn sáu năm mới có thể mua được một lạng cân gạo.” Đế Phục trợn to mắt: “Đến lúc đó, tôi chắc chắn đã chết đói rồi.”
Một hệ thống tuần hoàn khác trong cơ thể Đế Phục đã bị động mở ra, hệ thống này mang lại phiền phức cho anh rất lớn.

Như bây giờ, Đế Phục cảm nhận rõ đầu choáng váng, bụng đói đến phát đau, muốn ngất đi.
Đế Phục cảm giác bản thân không còn chút sức lực nào để đứng dậy.
Đúng lúc này, anh nhạy bén cảm nhận được cảm giác bị kéo đi.
Các camera xung quanh đã bị Đế Phục gây nhiễu, bản thân anh đã là một thiết bị gây nhiễu cỡ lớn và cảm giác bị kéo này là do tổng cục đang cảm thấy bất ổn, chuẩn bị sửa chữa sự nhiễu loạn.
Hiện tại, khu điều khiển trung tâm của Đế Phục không thể xử lý thông tin phức tạp như vậy.

Anh chỉ biết hiện tại bản thân cần phải chạy, kẻ xấu sắp đến rồi.
Sau khi nhận được sự giúp đỡ của tinh linh thực vật, sẽ luôn có những con “kền kền” đáng ghét đến tranh giành thức ăn với Đế Phục, nhưng anh phải buộc phải tránh xa, vì số lượng kền kền quá nhiều, lại còn đến liên tục.
Thanh Mậu Ti vẫn còn đang đắm chìm trong những dữ liệu giá cả mới lạ, hắn chỉ thấy cái gì đó lóe lên trước mặt, khi hắn nhìn kỹ thì thấy ý thức mới đã chạy mất hút, chỉ còn lại những con chó máy bị phá hủy trên mặt đất.
Chạy nhanh như vậy?
Thanh Mậu Ti cảm thấy vô cùng kinh ngạc, vừa rồi còn thấy đối phương trông như đói sắp chết, còn tưởng Đế Phục không còn sống được bao lâu.


Nhưng giờ lại thấy anh chạy trốn, còn leo tường nhanh nhẹn như vậy? Chẳng lẽ đầu óc có vấn đề của Đế Phục đều là giả vờ?

Đế Phục chạy rất nhanh, anh chạy xuyên qua các con hẻm bằng tốc độ cao nhất của bản thân, rẽ trái rồi lại rẽ phải để ra đến đại lộ gần đó.
Sau đó, Đế Phục hoàn toàn không còn sức nữa, đầu gối anh mềm nhũn, ngã quỵ quỳ xuống đất.
Hình ảnh Đế Phục khốn khổ không thu hút nhiều ánh mắt, trên đại lộ đầy những người vô gia cư say xỉn nằm trên đất, Đế Phục hoàn toàn không nổi bật.
Đột nhiên, một khối thịt khổng lồ đi đến gần Đế Phục, khối thịt này gần như không còn hình dạng của con người, không phân biệt được bộ phận nào trên cơ thể, phần dưới không phải chân người, mà là bốn bánh xe đang nặng nề lăn tới.
Những bánh xe này được sơn màu hồng.
Người đó đi đến trước mặt Đế Phục, nhưng anh hoàn toàn không có ý định ngẩng đầu lên, khối thịt liền vươn tay ra, ngắm vào đỉnh đầu của anh ấn xuống.

Các ngón tay của khối thịt giống như những chiếc xúc xích khổng lồ, mỗi ngón tay đều đeo một chiếc những, những chiếc nhẫn này siết chặt vào thịt, chỉ có dùng dụng cụ chuyên dụng mới có thể mới có thể gỡ ra.
“Thật là con hàng nhạt nhẽo.” Khối thịt nhìn vào mặt Đế Phục, lại nói: “Tao thích những người sạch sẽ, không có thích loại tạm nham như mày.” Nói xong, hắn dùng tay còn lại gãi gãi bụng, những trang sức treo trên người gã theo đó vang lên vài tiếng leng keng.
Đế Phục nằm yên không trả lời, khối thịt cũng không có ý định chờ anh đáp lại.
Ngay khi tay của khối thịt chuẩn bị chạm vào mặt Đế Phục, anh cuối cùng cũng có phản ứng, nắm chặt cổ tay gã, dùng lực kéo mạnh khối thịt và ném mạnh xuống đất.
“Đùng” một tiếng, kèm theo đó là tiếng la hét thất thanh của khối thịt.

Những người đi bộ xung quanh bắt đầu tản ra, tránh xa khỏi khu vực này, các cảnh vệ đang dựa vào cột đèn uống rượu mới chậm rãi bước đến: “Có chuyện gì? Các người đang làm gì! Đừng có gây rối ở đây.”
Đội cảnh vệ cũng không có ý định can thiệp vào quá sâu vào chuyện này, những việc như vậy vốn đã xảy ra thường xuyên, chỉ cần không gây chết người thì với họ cũng chẳng có vấn đề gì lớn.
Cảnh vệ say rượu hơi lảo đảo đẩy Đế Phục ra, nhìn anh từ trên xuống dưới, khẽ ho một tiếng: “Anh bạn à, anh nên biết hành động của mình ảnh hưởng rất xấu đến phố Thịnh Vượng của chúng tôi đấy.”
Cái phố chó không thèm ị này còn có gì sợ bị ảnh hưởng? Một người phụ nữ mặc đồ da báo đi ngang qua lườm một cái, biết rõ mấy tên lưu manh này lại định chìa tay công khai lấy tiền bảo kê.
“Nhưng tôi chỉ đang cùng tên này chơi một chút thôi.” Đế Phục chỉ tạm lấy lại sức được một chút, rất nhanh đã quay lại trạng thái mệt mỏi.
Đế Phục không khống chế được ngã xuống, cảnh vệ thấy vậy vội vàng nắm lấy cổ tay của anh, trong lòng thầm nghĩ lần này lại gặp phải tên nhóc tinh ranh, cao thủ lừa tiền.
“Là thế này…”

“Này! Tên điên kia.”
Giọng của cảnh vệ say rượu bị cắt ngang, Đế Phục bị người ta nắm cổ áo kéo khỏi tay cảnh vệ.
“Mày dám bỏ tao chạy một mình? Mày nghĩ mày có thể chạy thoát khỏi tao à?” Thanh Mậu Ti lắc mạnh Đế Phục.
Cả hai thực ra có chiều cao bằng nhau, nhưng Thanh Mậu Ti lại có thể nhẹ nhàng nhấc bổng Đế Phục lên.
Biểu cảm của Thanh Mậu Ti cũng không tốt, nhưng tìm Đế Phục để trả thù.

Cảnh vệ thông minh lùi lại hai bước, tiếp tục cúi đầu dựa vào cột đèn uống rượu.
Muốn sống ở Cựu Đại Lục, điều đầu tiên phải học là biết cách nhìn tình hình.

Đừng để vì muốn kiếm chút lợi mà rước họa vào thân.
“Tôi không có bỏ anh lại.” Đế Phục vẫn không phản kháng, mặc cho Thanh Mậu Ti kéo mình đi.
“Mày đương nhiên không thể bỏ tao lại.” Thanh Mậu Ti cần ở gần cơ thể của hắn để duy trì sự tỉnh táo trong thời gian dài.
“Vậy anh phải tự kiếm tiền nuôi mình đi.” Đế Phục đang sống trong thế giới cổ tích, nhưng lúc này lại vô cùng tỉnh táo: “Tiền của tôi kiếm không đủ nuôi sống hai người.”
“Tao không cần ăn.” Thanh Mậu Ti đi đến ngã tư, đặt Đế Phục xuống: “Nhưng mày thì cần, mày còn bao nhiêu tiền?”
“Tôi còn 236 tinh tệ.” Đế Phục chỉnh lại quần áo của mình.
“Đi mua chút gì đó ăn đi, cái gì cũng được.” Thanh Mậu Ti ngước nhìn những tòa nhà xung quanh.
Những tòa nhà cao tầng vào ban đêm, ánh đèn neon sáng lấp lánh, thoáng chốc mọi thứ đều quay lại những thứ Thanh Mậu Ti quen thuộc trước kia, nhưng quảng cáo hình chiếu 3D khổng lồ đang bay giữa không trung lại như cái tát vào mặt hắn.
Thế giới này… hay là thời đại này, thật quái dị… Dường như rất nhiều công nghệ xa lạ mà Thanh Mậu Ti chưa từng thấy, nhưng lại không giống như Miền Đất Hứa mà con người từng tưởng tượng.
“Dịch dinh dưỡng?” Đế Phục hỏi.
Thanh Mậu Ti từ dòng suy nghĩ của mình quay lại: “Đó là gì? Có ăn no được không?”
“Có thể duy trì các chỉ số dinh dưỡng cơ bản cho cơ thể hoạt động, bảo đảm được hôm nay tôi sẽ không chết.” Đế Phục thành thật trả lời, mỗi ngày anh đều phải tiêu tiền vì thứ này.
“Hôm nay trước tiên tìm thứ gì ăn no đã.” Thanh Mậu Ti nhắc nhở Đế Phục: “Ngày mai, tôi cần cậu giúp tôi hiểu rõ nơi này.”
p/s: khúc này Thanh Mậu Ti đã bình tĩnh lại, thay đổi xưng hô.
Đế Phục có chút khó xử: “Ý anh là thực phẩm tự nhiên? Nhưng những thứ đó đều từ năm mươi tân tinh tệ trở lên.”
“Bao giờ cậu nhận lương?”
“Ngày kia.”
“Vậy thì hôm nay cứ dùng dịch dinh dưỡng trước đã.” Thanh Mậu Ti khi đến đây đã lục soát cảnh vệ ngất xỉu khi nãy, nhưng không tìm thấy bất kỳ loại tiền giấy hay tiền xu nào: “Còn không ăn thì với trạng thái của cậu hiện giờ, ngủ một giấc ngày mai dậy, có mở mắt nổi hay không còn chưa chắc.”

Đế Phục cũng hiểu điều này, số tiền này chỉ có thể tiêu hết.
Đế Phục không mấy vui vẻ dẫn Thanh Mậu Ti tới nhà hàng gần nhất.

Ban đầu, hắn đi sau lưng anh, nhưng đi được một lúc, cơ thể của Thanh Mậu Ti lại đột nhiên tan biến, hòa vào cái bóng phía sau Đế Phục.
Trong nháy mắt, Đế Phục cảm giác mình vừa kết nối với thiết bị khác, thiết bị này chia sẻ với anh cả năm giác quan: “Anh không phải là cha đỡ đầu.”
[Ờ] Thanh Mậu Ti thuận miệng đáp lại, giọng nói của hắn trực tiếp truyền vào trong đầu Đế Phục, nhưng anh không bị dọa sợ, đây không phải lần đầu tiên anh kết nối ý thức.
“Anh là lão phù thủy.” Đế Phục lại nói, lòng lại mắng Thanh Mậu Ti không chút nào dịu dàng, vừa xuất hiện đã tiêu tiền của anh, mà còn đen thui, xấu xí.

Thanh Mậu Ti lần này không thèm để ý tới Đế Phục.
Thanh Mậu Ti thầm nghĩ đợi sau khi lấy lại được cơ thể, nhất định phải giết chết cái ý thức mới sinh ra này, chắc chắn phải đem tên này ra lăng trì!
Nhưng Thanh Mậu Ti không biết, điều khiến hắn sụp đổ hơn vẫn còn ở phía trước.
Đế Phục bước vào nhà hàng, gọi món.

Phục vụ mang lên một chén cháo kỳ lạ, khi anh húp một muỗng cháo, Thanh Mậu Ti đang được chia sẻ cảm giác với Đế Phục liền nếm được hương vị cực kỳ kỳ lạ.
Mặn đến tê tái đầu lưỡi, còn mang theo vị chua.
[Đây là cái gì!!] Tên hỗn đản này cố tình tự tra tấn mình?
“Là dịch tương trộn.” Đế Phục đang thưởng thức món ăn thì bị Thanh Mậu Ti cắt ngang, có chút không vui, đã lâu rồi anh chưa ăn thực phẩm tự nhiên.

Mặc dù là bị ép buộc, nhưng Đế Phục vẫn cảm thấy rất vui, anh không muốn niềm vui này bị phá hỏng.
[Thứ kinh tởm này làm từ cái gì!]
“Không biết được, phải xem nhà hàng mỗi ngày nhận được gì.” Đế Phục lại ăn húp một muỗng, người bên cạnh thấy anh tự nói chuyện một mình, liền tự giác kéo ghế ra xa một chút.
Trong tiếng gào thét của Thanh Mậu Ti, Đế Phục lại múc một muỗng: “Chủ yếu là thức ăn bị đổ đi từ Tân Đại Lục, đối với người ở đây thức ăn từ Tân Đại Lục là lễ vật quý.”
[Vậy cái này là thức ăn thừa!]
“Đó là cái gì?” Đế Phục không hiểu: “Tất cả đều được khử trùng rồi, rất an toàn.”
Tiếng nói trong đầu Đế Phục biến thành tiếng gầm giận dữ vô nghĩa.
Đế Phục nhìn cháo trong muỗng, anh lắc cổ tay, một đường cong ngoằn ngoèo đưa vào miệng: “Phi cơ vào sơn động nào.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương