Tinh Tế Anh Không Phải Là Tên Lừa Đảo À
1: Thế Giới Của Riêng Mình


Ông lão mặc áo khoác màu cam, đặt chiếc hộp kim loại trong tay lên bề mặt băng.
Ông lão rút từ trong túi ra một bình rượu có lớp cách nhiệt, uống vài ngụm, sau đó khoe khoang thở dài một cái.

Đây là loại rượu nóng, trong thời tiết lạnh thế này, rượu mạnh chảy xuống cuống họng, cảm giác như có ngọn lửa đang cháy trong thực quản.
“Giờ đã là mùa đông rồi sao?” Đột nhiên có một giọng nam trẻ tuổi vang sau lưng ông.
Ông lão giật mình quay đầu lại, vài giọt rượu văng ra ngoài vì không cầm chắc bình.
Ông lão chắc chắn rằng khi đến đây không thấy ai cả.

Đây là hồ nhân tạo đã bị đóng băng, không có bất kỳ vật che chắn nào, có thể dễ dàng thấy rõ mọi thứ xung quanh.
Người trẻ tuổi đứng sau lưng ông rất kỳ lạ, người này trong khá cao lớn, ông lão ước lượng anh cao khoảng một mét tám, người trẻ tuổi này cao hơn ông hẳn một cái đầu.
Chiếc áo dài tay rộng thùng thình của người trẻ tuổi không thể che giấu được cơ thể cường tráng đó.

Dáng người này giống như những người máy sinh học chiến đấu, nhưng khí chất khi nhìn qua lại giống một nghệ sĩ nổi tiếng.
Sóng mũi cao, tóc đen được cắt ngắn lên gọn gàng, hốc mắt hơi sâu, nhưng đôi mắt đó không hề sắc bén, chúng dài hẹp, đuôi mắt hơi xếch lên, mí mắt dưới hơi hạ xuống, khi nhìn người khác sẽ mang lại cho họ cảm giác đây là người vừa ôn hòa vừa thật thà thân thiện.
Nhưng ông lão không bỏ qua sự kỳ lạ của đôi mắt đó.

Con ngươi đen tuyền không có tròng trắng, đen đến nỗi ánh sáng cũng không thể xuyên qua được.
Người trẻ tuổi không nhận được câu trả lời nên lại hỏi một câu khác: “Bây giờ đã tháng mấy rồi?”
“Theo dương lịch thì chắc là tháng sáu.” Ông lão không dám hành động bừa bãi.

Ông không biết người trước mặt mình là người hay ma, lỡ như chọc giận anh ta, hôm nay có lẽ ông sẽ không thể về nhà được nữa.
Người trẻ tuổi nhíu mày, liếc nhìn mặt băng dưới chân: “Đây là đâu?”
Ông lão lẩm bẩm, người trẻ tuổi khó đoán này không biết bản thân đang ở đâu, vậy làm sao anh lại có mặt tại đây?
“Đây là hồ nhân tạo ở khu Dạ Kính, thành phố Nguyệt Tinh.


Hôm nay, khu này tổ chức hoạt động câu cá trên băng, cậu biết câu cá trên băng không? Hiện tại, phía dưới mặt băng này toàn là cá đấy.” Ông lão nói đến đây, lại xoa xoa đôi bàn tay, thể hiện rõ ông lão đang căng thẳng, nhưng khi nhắc đến từ “Cá”, ông lão vẫn không giấu nổi sự phấn khích.
Tuy nhiên, người trẻ tuổi đối diện không hứng thú với việc này.

Hắn nhíu mày, rơi vào trầm ngâm.
Ông lão vẫn đang chờ câu hỏi tiếp theo từ hắn, nhưng người trẻ tuổi chỉ cảm thán một câu: “Có lẽ tôi thật sự đã ngủ quá lâu.”
“Cậu có điều gì không hiểu sao?” Ông lão dò hỏi, có lẽ vì người trẻ tuổi này có vẻ ngoài quá ôn hòa, không tạo ra áp lực quá lớn nên đã tiếp thêm can đảm cho ông lão.
“Nói chính xác thì, một chữ tôi cũng không hiểu, cũng không hiểu được mối quan hệ nhân quả của thông tin mang lại.

Nếu ông không phải là lão già điên, thì có lẽ người đang gặp vấn đề là tôi.” Người trẻ tuổi mỉm cười, giọng điệu rất ôn hòa và lịch sự, nhưng những lời nói ra lại rất khó nghe.
Ông lão không biết phải nói gì nên chọn cách im lặng.
Người trẻ tuổi lùi lại một bước, nụ cười trên môi vẫn không thay đổi: “Nhưng tôi nghĩ tôi sẽ sớm hiểu thôi.” Hắn ngửi thấy mùi máu thịt của chính mình.

Tên đó tỉnh lại rồi, tên khốn đó không thể nào che giấu được mùi máu của mình nữa.
“Hãy tận hưởng niềm vui cuối cùng đi, sau này sẽ không còn cơ hội nữa đâu.” Cơ thể người trẻ tuổi bắt đầu tan chảy, từng bộ phận như dòng nước đen mà tan chảy, nhưng khi rơi xuống mặt băng lại không có một tia nước nào bắn tung tóe lên, giống như vừa chạm đất đã cùng mặt băng hòa làm một, hay như một bóng đen không có thực, chỉ trong hai ba giây đã hoàn toàn biến mất.
Trước khi người trẻ tuổi biến mất, ông lão loáng thoáng nghe được một câu: “Thanh Mậu Ti đã quay lại.”
Ông lão đứng đờ người tại chỗ, cơn gió lạnh thổi qua vài lần mới khiến ông tỉnh lại.

Ông cuối cùng cũng nhận ra mình thật sự gặp ma rồi.

Con ma này không hại người, nếu không thì ông có lẽ đã không thể sống mà đứng đờ người lâu như vậy.

Còn “Thanh Mậu Ti” là gì? Trụ sở nào mới được thành lập à?

Mùi máu đang ở “phía dưới”

Thành phố Nguyệt Tinh là hòn đảo nổi trên không khổng lồ, gọi nó là “đảo” có lẽ không chính xác, vì diện tích của nó lên tới 3,44 triệu kilomet vuông, lớn hơn diện tích của nhiều quốc gia trong quá khứ.
Những “đảo nhân tạo” như thành phố Nguyệt Tinh được gọi là Tân Đại Lục, mà dưới Tân Đại Lục vẫn tồn tại Cựu Đại Lục.
Đế Phục không biết rằng bản thân đang bị người đòi nợ nhắm đến, anh cởi chiếc áo khoác màu sáng của mình ra.

Chiếc áo lông nhân tạo này có chất liệu chống thấm nước cao, nhưng nó không chống ăn mòn.
Vì vậy, công việc tiếp theo của anh mặc nó không được phù hợp.
Đế Phục mở tủ quần áo, bên trong đều là những bộ trang phục được thiết kế với màu sắc lòe loẹt, cực kỳ nổi bật.
Thậm chí, có cả một chiếc áo khoác màu xanh biển của một thương hiệu lớn mới ra mắt vào tháng trước, nhưng những bộ quần áo thế này sẽ nhanh chóng bị lỗi thời.

Những cậu ấm cô chiêu ở Tân Đại Lục nhiều lắm cũng chỉ mặc một tuần, sau đó sẽ tặng lại những món đồ này để gửi chút ấm áp cho người dân ở Cựu Đại Lục.
Ngón tay Đế Phục lướt qua những bộ quần áo lòe loẹt, thỉnh thoảng dừng lại một chút.

Anh do dự, nhưng cuối cùng vẫn lôi ra chiếc áo đen ở trong cùng.
Đế Phục khoác chiếc áo đen vào, đóng cửa tủ quần áo lại, đứng trước gương ngắm một lúc lâu.
Đế Phục có vẻ ngoài rất ưa nhìn, có thể nói là hút mắt, dù sao anh cũng là người máy sinh học, nhà sản xuất tỉ mỉ dể tạo ra gương mặt của anh.

Một vẻ đẹp tiêu chuẩn, dù là hình dạng hay vị trí của đặc điểm trên gương mặt đều rất hoàn hảo.
Dù cho có đẹp, nhưng không có gì đáng để đặc biệt sâu sắc, vì những thứ hoàn hảo luôn không gây ấn tượng mạnh.
Chỉ có đôi mắt ấy, mang màu xanh lục, giống như kẹo bạc hà, chính ưu điểm này mới khiến cho Đế Phục trở nên nổi bật.

Nếu đôi mắt này có màu nâu sẫm như tóc của anh, khuôn mặt này có lẽ sẽ phù hợp với 4 chữ “tiêu chuẩn trung bình” của người thiết kế.
Có đôi mắt này, các đặc điểm cứng nhắc trên gương mặt của Đế Phục dường như được thêm vào chút sức sống.


Trong mắt một số người, đôi mắt của Đế Phục xinh đẹp đến mâu thuẫn với đường nét trên gương mặt anh, nhìn vào khiến họ cảm thấy lạc lõng đến mức không thực.
Điều trống rỗng hơn cả đôi mắt này có lẽ là bối cảnh sau lưng Đế Phục.
Bức tường loang lổ cùng với lớp sơn bong tróc và vết gỉ đỏ rực phía sau.
Nơi ở của Đế Phục chỉ rộng khoảng năm mươi mét vuông, là một ngôi nhà cũ đã được sửa chữa nhiều lần, lần sau sửa lại tệ hơn lần trước.

Mấy ngày trước, mái nhà lại bị mưa axit ăn mòn một chút, hôm nay có lẽ anh lại đến nhà máy vật liệu để xem có gì dùng được không.
Đế Phục đóng kỹ cửa tủ quần áo, quay người đi ra ngoài.
Khi đẩy cửa ra ngoài, Đế Phục ngước lên nhìn bầu trời, nơi những “Tân Đại Lục” đang trôi nổi.

Chúng có diện tích rất lớn, nhưng từ góc nhìn của anh, trông chỉ nhỏ bằng một bàn tay.
“Con mẹ nó, mày còn dám nói do tao chào giá cao? Tiền mày đưa chỉ đủ mua một ống thuốc ngủ, còn không đủ mua nước tinh khiết đây, đừng nói đến đồ ăn làm gì.” Giọng nói khàn khàn, không thể phân biệt nam nữ từ bên cạnh truyền tới.
Đế Phục quay đầu nhìn qua, người đối diện cũng chú ý đến anh.
Người đó mang một vóc dáng nổi bật, đầu bên trái được cạo ngắn, bên phải là mái tóc xoăn dài chuyển dần từ xanh lục sang hồng đậm.
Người phụ nữ kẹp một điếu thuốc trong tay, sau khi nhìn thấy Đế Phục, cô dập tắt điếu thuốc, thuận miệng hỏi: “Đầu của cậu ổn chưa?”
“Tôi vẫn luôn bình thường mà?” Đế Phục cười với người phụ nữ.
Nụ cười của Đế Phục cũng được tiêu chuẩn hóa, hở tám chiếc răng trắng, trông rất tươi tắn và khỏe mạnh.
Tuy nhiên, người phụ nữ dường như không ưa biểu cảm đó, cau chặt mày lại: “Khi nào cậu không cười giống tên ngốc như này nữa thì hẳn nói với tôi câu đó.” Mặc dù nói vậy, nhưng thực ra cô cũng chưa từng thấy Đế Phục trong trạng thái bình thường bao giờ.
Từ khi đến đây, người máy sinh học này luôn như thế này.
Nghe nói hệ thống trung ương của Đế Phục bị hư hại, dẫn đến suy nghĩ của anh bắt đầu rối loạn.
Người máy sinh học này cho rằng bản thân đang sống trong thế giới cổ tích, cả con phố chỉ có Đế Phục là người sống vui vẻ nhất.
Theo lý mà nói, sự trục trăc bên trong hệ thống này cũng có thể coi là điều tốt.

Khi mọi thứ xung quanh đều đang vật lộn sống trong địa ngục, thì bản thân Đế Phục lại không biết gì.
Nhưng Đế Phục cũng không có phẩm chất tốt đẹp nào, anh không hiểu được sự yêu thương và tha thứ.
Đế Phục sẽ tự hợp lý hóa hành vi bạo lực của chính mình, mối nguy hiểm không xác định này đối với những người hàng xóm như họ không hề dễ chịu.
“Tôi đi thu thập thức ăn đây!” Đế Phục vẫy tay chào người phụ nữ: “Cô có cần tôi mang gì về không?”
“Không, cậu lo cho bản thân cậu là đủ rồi!” Người phụ nữ thu mắt lại, không nhìn Đế Phục nữa, quay lại tiếp tục tranh luận về giá cả với người lúc nãy.
Đế Phục lẩm bẩm “Được thôi”, tuy không nhận được phản hồi, nhưng anh cũng không quan tâm, vẫn nở nụ cười và vui vẻ đi thu thập thức ăn.
Từ góc nhìn của Đế Phục, thế giới này tràn ngập màu sắc rực rỡ, không có góc cạnh, mọi thứ dường như đều tròn trịa.

Những ngôi nhà hai bên đường có hình dạng khác nhau, thiết kế cổ điển mang lại cảm giác khó tả.

Mọi người xung quanh đều bận rộn, cuộc sống nhộn nhịp như vậy, đơn giản và đủ đầy.
ẦM!
Một người đàn ông to lớn như ngọn núi thịt ngã xuống mặt đất, chặn trước mặt Đế Phục.

Cơ bắp trên người đàn ông này phình to đến mức khó có thể tìm ra đầu của anh ta trong đống cơ bắp đó.
May mắn thay, đầu người đàn ông này vẫn có tóc, không bị hói, Đế Phục nhìn một lúc, rồi nhận thấy đôi mắt gã ta đã mất tiêu cự.
Khóe môi người đàn ông còn dính bọt trắng, trên cánh tay to lớn của gã ta có hàng loạt lỗ châm chích, người đàn ông này đã chết rồi.
Đế Phục đứng thẳng dậy, lùi lại vài bước, sau đó chạy đà, nhảy lên, vượt rào, hạ cánh chính xác, anh đã nhảy qua người đàn ông.
Xem này, cuộc sống luôn đặt ra những trở ngại, giống như vừa rồi… là gì nhỉ?
Đế Phục quay lại nhìn, chợt nhận ra.
Đó là một khúc gỗ lớn.
Tóm lại, sống là điều tốt đẹp nhất.
Đế Phục tự an ủi mình, tự tiếp thêm động lực, anh lấy cây đũa phép ra khỏi thắt lưng, quyết định hôm nay sẽ nỗ lực hơn nữa, tìm và thu thập nhiều thức ăn hơn.
“Người vừa mới nhảy qua đó là ai vậy?” Một ông lão mù đi đến, nâng người đàn ông cơ bắp đang nằm giữa phố lên.
Lão mù có nửa cơ thể bên trái đã được cải tạo, được lắp bằng máy móc.
“Chắc là một người máy sinh học bị điên.” Một người phụ nữ mặc áo sơ mi đơn giản bước tới giúp, cô cực kỳ khỏe, từ vẻ bề ngoài có thể thấy không hề có bất kỳ đặc điểm nữ tính nào, đầu cô không có tóc, thay vào đó là những hình xăm ma quái đầy màu sắc.
Lão mù suy nghĩ một lúc, rồi ồ lên: “Là người máy sinh học kỳ lạ tên Đế Phục? Tôi vừa thấy cậu ta cầm một khẩu súng Collider đã được cải tiến, món đó tháo từ bộ mô hình cơ giáp E-type đúng không?”
Người phụ nữ mạnh mẽ đảo mắt, nghĩ thầm rằng lão mù không thấy Đế Phục trông như thế nào, nhưng lại nhìn rõ vũ khí trong tay anh: “Cậu ta thường gọi súng Collider đó là đũa phép.”
“Cậu ta không có vẻ gì là ngây thơ như vậy.” Lão mù nhớ lại những lần nói chuyện với Đế Phục, lại đánh giá thêm: “Mỗi lần tôi nhìn thấy đôi mắt kia của cậu ta đều thấy sợ.

À đúng rồi! Cậu ta có phải đang mặc đồ đen không? Nhìn kiểu gì cũng giống một con quỷ đòi mạng vậy!”
Người phụ nữ mạnh mẽ bổ sung: “Cậu ta thường gọi áo đen đó là áo choàng ma thuật.”
“Cậu ta đang mặc áo choàng ma thuật, cầm đũa phép, đi săn tiểu tinh linh làm thức ăn.” Người phụ nữ mạnh mẽ dùng tay còn lại chỉ vào thái dương của mình: “Nếu như ông có thể hoàn toàn hiểu cậu ta, chỉ có thể nói ông cũng bị bệnh nặng rồi.”
“Người điên có thế giới riêng của mình.”


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương