Tính Sư
-
Chương 132: Dương: 6
Một giọt nước trên lá cây rớt xuống gò má chồng chất vết thương, dấy lên một thoáng lạnh lẽo.
Tấn Tỏa Dương đã hôn mê dưới hố sâu này chừng bốn, năm ngày, vì đói bụng quá mức mà tỉnh dậy, hắn dõi tầm mắt mê man nhìn lên phía trên, chỉ cảm thấy ánh chiều tà khiến đồng tử yếu ớt của mình đỏ hoe lên.
Hắn cau mày, theo bản năng tìm kiếm cặp kính mình thường mang bên người, nhưng vừa chầm chậm sờ tay lên mặt thì mới nhận ra chiếc kính vốn đeo trên mũi đã chẳng thấy đâu nữa.
Cũng vì động tác giơ tay tìm kính mà hắn vô thức tác động đến khớp xương tại thân thể và lưng gáy.
Âm thanh răng rắc răng rắc quái dị vang lên, cơn đau dữ dội ở chân làm hắn phải rên khẽ một tiếng. Chàng thanh niên tóc trắng cắn răng nhìn xuống, phát hiện chân phải của mình đang nằm liệt trên lớp bùn đất, trong một trạng thái hết sức đáng thương bi thảm.
Cảm giác này…… Lẽ nào……?
Đói bụng khiến hắn choáng váng đến hoa cả mắt, tuy đầu óc đang hỗn loạn nhưng cảm giác mất hết tri giác ở chân vẫn rất rõ ràng, chàng thanh niên tóc trắng tỏ vẻ khó tin, nhất thời chẳng biết nên hình dung thế nào về tình trạng bất hạnh xui xẻo của mình.
Sau một thoáng im lặng, hắn buồn bực kéo lê cái chân gãy của mình, chậm chạp ngã đổ về đống bùn đất. Hắn nhắm đôi mắt đỏ ngầu lại, vừa xoa huyệt thái dương vừa hồi tưởng lại chuyện xảy ra trước khi chìm vào hôn mê.
Thân dưới bị thương nặng làm Tấn Tỏa Dương chẳng tài nào nhúc nhích nổi, mà cố gắng nghĩ mãi, hắn mới nhớ ra một vài chuyện mơ hồ.
Hắn ý thức được có vẻ mình và cả chủ tịch Thạch cùng lên núi với mình đã bị lão già si ngốc kia lừa một vố rồi, ông già ngốc kia không chỉ dẫn bọn họ tới cạnh một mỏm đá kỳ quái hình lồng gà, mà còn tự dưng nổi điên gào thét cái gì mà giết gà trống giết gà trống, tiếp đó đẩy hắn từ trên mỏm đá xuống chỗ này.
Trước khi bị đẩy mạnh xuống đây, hắn nhớ mang máng là hình như lão già dữ dằn nọ còn vẩy chất lỏng sền sệt gì đó như máu gà lên mặt mình, ngay sau đấy thì xuất hiện một đám quái vật lông lá khắp người, thân hình thấp bé cũng điên cuồng đuổi theo phía sau mình.
Lúc ấy Tấn Tỏa Dương cũng không thấy rõ đó là loài động vật gì, hắn chần chừ đưa tay lên mặt sờ soạng một chút, ngay sau đó, khuôn mặt vốn đang bình tĩnh của hắn lập tức trở nên cứng ngắc, thậm chí chuyển sang tái nhợt.
Bởi vì hắn phát hiện gương mặt vốn dĩ đang cực kỳ bình thường của mình dường như đã xuất hiện những biến đổi kỳ quái, da dẻ xấu xí dữ tợn, mọc ra mụn nhọt li ti, hai con mắt giãn ra xa nhau, mũi khô quắt đáng sợ, miệng thì nhọn hoắt cực kỳ dị hợm…… Quả thực…… Quả thực giống như loài chim nào đó vậy……
Tấn Tỏa Dương nén đau bò lại gần vũng nước, đỏ mắt quan sát chính mình. Một giây sau, hắn tái mặt trông thấy trong vũng nước dưới chân có một gương mặt quái dị nom như gia cầm bị loài người nuôi nhốt, còn mọc một mái đầu trắng xóa, cũng đang nhìn mình chòng chọc.
【Gà mặt người】: Những người sống ở thời Trung Quốc cổ đại, vì các bệnh liên quan đến hoàn cảnh, nguồn nước mà sinh ra có khuôn mặt dị dạng. Trước kia ở vài vùng, người ta cho những đứa trẻ sơ sinh mặt mũi dị dạng ăn cám thóc, để toàn thân chúng dính đầy bùn đất lông tóc, nuôi nhốt chung với gà vịt gia cầm, đến khi lông không thể nào dứt ra khỏi cơ thể nữa, hoàn toàn biến thành gà, thì sẽ moi ruột chúng cho vào nồi nấu lên ăn. —— Xuất phát từ《Tam Thuyết》
Đoạn văn tự dường như từng quen biết này chợt hiện lên trong đầu Tấn Tỏa Dương. Mấy ngày trước, xuất phát từ sở thích cá nhân mà hắn còn nghiên cứu mấy câu chuyện chí quái cổ đại kiểu này rất thường xuyên, đâu ngờ khi mở mắt ra giữa chốn rừng sâu núi thẳm này, hắn lại thấy mình mọc ra một gương mặt quái gở giống như gà mặt người kia.
Sắc mặt Tấn Tỏa Dương lập tức chùng xuống, hắn vội vàng tìm kiếm quyển bút ký ghi chép đủ thứ chuyện chí quái của mình, cuối cùng nhận ra di động và kính mắt của mình đều thất lạc vì té ngã từ trên cao xuống, duy chỉ có quyển bút ký cá nhân và miếng hổ uy màu vàng óng là cũng rơi ở bên cạnh mình.
Đầu hắn đầm đìa mồ hôi, đang định nén đau vươn tay cầm quyển bút ký của mình về, nhưng bỗng dưng, chàng thanh niên tóc trắng với khuôn mặt xấu xí như loài chim lại trông thấy quyển bút ký lấm lem đó khe khẽ…… rung lên một cái.
Tấn Tỏa Dương: “……”
Tấn đại thiếu đang chịu thương tổn nặng nề về cả thể xác lẫn tinh thần, tự dưng gặp ma giữa ban ngày ban mặt thế này, hắn càng hoảng hơn. Song từ nhỏ hắn đã chẳng bao giờ thể hiện rõ cảm xúc buồn vui, cho nên cách thức biểu đạt sự hoảng hốt của hắn cũng chỉ là, mặt tái nhợt cứng đờ, im ỉm không lên tiếng, trố mắt nhìn quyển sổ kia.
Mà “quyển bút ký” có đầy đủ năng lực hành động kia hiển nhiên không hiểu được tâm trạng phức tạp gay go của hắn giờ phút này, bởi vì sau một loạt chấn động quỷ dị đáng sợ nữa, bên dưới “quyển bút ký” nặng trịch bỗng dưng xuất hiện một thứ khó nhọc ló đầu ra, quơ quào tứ chi.
Nhóc con dưới đất chậm rì rì gạt bỏ nước bùn dính trên người, lắc lắc cơ thể một cái rồi nhảy phốc đến trước mắt Tấn Tỏa Dương như con ốc sên.
Thanh niên tóc trắng nằm suy yếu dưới đất, nhận ra cái thứ đáng thương bị đè dưới sổ chính là một “tượng đất nhỏ”, tay chân làm từ bùn đất mềm nhão, chỉ to bằng ngón tay người thường, trên mặt không hề có ngũ quan gì.
Mà con “tượng đất nhỏ” trí lực không cao này có vẻ cũng nhận ra Tấn Tỏa Dương đang nằm bất động nhìn mình chằm chằm.
Nó ngơ ngác gãi đầu, suy tư một chút rồi ngồi xổm xuống đất, bắt đầu tìm kiếm loanh quanh. Vất vả lắm mới tìm được một cành cây, nó bẻ bớt đi một ít rồi mới cầm cây bút cành cây của mình, nghiêm túc viết từng nét lên mặt đất:
【Tính…… sư…… Cuối cùng…… ngài cũng…… tỉnh lại rồi……】
“……”
【Tính sư ơi…… Tại sao ngài…… không để ý đến tôi…… vậy……】
“……Ngươi…… Ngươi là ai…… Tính sư…… là ai……?”
Tấn Tỏa Dương không biết rốt cuộc nó đang gọi ai, tính sư là cái gì. Hắn tỏ vẻ cảnh giác, mặc dù đã biểu hiện ra đầy đủ tố chất tâm lý khi đối mặt với một cái tượng đất tự dưng nhảy ra rồi còn biết trò chuyện với mình, nhưng là một người đã quen với thế giới bình thường ngoài kia, hắn vẫn chưa thể tiếp nhận được.
“Tượng đất nhỏ” ngồi xổm dưới đất thấy thế thì cũng sầu não lắm, xem ra đang không biết giải thích tình hình trước mắt cho hắn kiểu gì. Nó gãi gãi đầu, tiếp tục cặm cụi viết xuống đất:
【Tôi là…… búp bê tính sư…… chạy việc…… giúp tính sư đó…… Từ lâu rất lâu trước kia…… Tôi đã được ngài…… dùng bút vẽ ra…… Sau đó…… Sau đó…… Tôi lại được ngài…… dùng giấy gấp ra…… Hiện tại tôi…… tôi…… biến…… biến lớn ra rồi, thành búp bê nặn bằng bùn…… Hộc…… Hộc…… Hộc…… Chỉ cần ngài gặp…… gặp xui xẻo lớn, ấy không…… không phải, gặp kiếp nạn lớn…… Là tôi…… tôi sẽ tự động…… xuất hiện…… từ trong tính thư……】
Tấn Tỏa Dương: “……”
Búp bê tính sư viết thôi mà cũng thở hồng hộc, làm việc chậm như sên, viết xong còn tủi thân ngước lên “nhìn” Tấn Tỏa Dương – kẻ gặp xui xẻo lớn.
Đáng tiếc, Tấn Tỏa Dương giật giật khóe miệng, thật sự chẳng hiểu nó nổi lời tự giới thiệu lung tung không đầu không đuôi của nó. Tấn Tỏa Dương che khuôn mặt xấu xí của mình, nằm lặng thinh dưới đất, sau một hồi im lặng đầy lúng túng, hắn vẫn cau mày cất tiếng hỏi khàn khàn:
“……Vậy là…… bây giờ ngươi xuất hiện để giúp ta?”
【Đúng vậy…… búp bê tính sư…… sẽ giúp tính sư…… tháo gỡ rắc rối……】
“……Thế ngươi có thấy điện thoại của ta không? Có thể giúp ta…… báo cảnh sát hoặc liên lạc với cấp dưới của ta ở dưới chân núi được chứ?”
【Điện…… thoại? Điện thoại…… Điện thoại là cái gì ạ……】
Búp bê tính sư khù khờ kia tỏ vẻ ngơ ngác.
“Là một thứ hình vuông, hơi dài…… thi thoảng sẽ phát —— “
Đang nói nửa chừng thì hắn tự dưng im bặt, ý thức được rằng bây giờ mình đang mang hình hài chẳng ra con người, có tìm được điện thoại cũng không liên lạc được với ai, mà dù liên lạc được với người dưới núi thì thể nào cũng bị đối xử như yêu ma quỷ quái, bị dồn ép đến mức không có chốn dung thân. Tấn Tỏa Dương phiền muộn khôn cùng, song ngoài mặt vẫn cố đè nén cảm xúc, hắn nằm trên đất, cau mày bảo:
“……Là một món đồ phát sáng…… Ngươi có nhìn thấy không? Nếu như không thấy…… thì tạm thời cũng không sao……”
【A…… Ờm…… Phát sáng thì hình như từng thấy rồi……】
“Ở đâu?”
【Bị một đám trẻ con ở gần đây…… nhặt mang về rồi…… Tôi hơi sợ người lạ…… nên không dám đi ra ngăn cản chúng nó……】
“……”
Tấn đại thiếu vốn còn định nỗ lực tự cứu bản thân, nhưng câu trả lời này làm hắn lập tức nghẹn họng bất lực, chẳng hiểu một con tượng đất bé xíu xiu, đến con nít mà cũng sợ thì giúp được gì cho mình. Hắn mờ mịt nhìn miệng hố to lớn trên đỉnh đầu, như thể muốn hỏi ông trời vì sao lại an bài sự tình kỳ quặc này.
Hắn ngước bản mặt trắng bệch mỏi mệt, nhìn con búp bê bùn trên mặt đất, không biết nên làm sao để giao lưu với cái tượng đất tí hon này, mà cũng không muốn dọa nhóc con tốt bụng có lòng muốn giúp đỡ. Thế là hắn bèn che bản mặt xấu xí của mình, cố hỏi bằng giọng điệu ôn hòa:
“……Ừm, cảm ơn…… Mà ngươi có thể cho ta biết…… đây rốt cuộc là chỗ nào không?”
【A, nơi này là…… nơi này là mỏm đá Lồng Gà, là địa bàn của Công Kê Lang và bọn trẻ con già……】
“Công Kê Lang?”
Hình như đây là lần thứ hai Tấn Tỏa Dương nghe đến hai chữ “công kê” (gà trống) này, song không hiểu nó có liên quan gì tới mình, ẩn chứa hàm nghĩa đặc biệt gì. Tự dưng lại bị vướng phải nguyền rủa gà mặt người, xuất phát từ lòng nghi hoặc nên hắn bèn cúi đầu hỏi một câu.
Con búp bê bùn xuất hiện ở đây rõ ràng là muốn nói cho hắn biết điều gì đó, nghe hắn chủ động hỏi vậy, nó ngẫm nghĩ một chốc rồi ngồi xổm xuống, chậm rãi viết lên đất, hiếm khi mới không lắp bắp:
【Công Kê Lang là……. chồng của gà mái, là…… chủ nhân của mỏm đá Lồng Gà, xưa kia cả hai bái đường trong hang núi, sống bên nhau thắm thiết nghĩa tình…… Rất nhiều…… Rất nhiều năm trước…… Vào một đêm trăng đỏ, người vợ gà mái của lão ta…… bị tám kẻ ngoại lai xông vào ăn thịt……】
“……”
【Những kẻ đó gồm có…… một người trẻ tuổi, một cặp vợ chồng…… ba học sinh…… một ông lão…… và một thai phụ đã chạy thoát…… Cho nên Công Kê Lang nổi cơn thịnh nộ…… Lão thề rằng sẽ trừng phạt tất cả những kẻ năm đó đã…… hại chết vợ mình…… bất kể già trẻ gái trai…… quyết không tha cho một người nào…… Từ đó vùng Đông Sơn mới có bài ca dao Động tộc kể về việc Công Kê Lang muốn bắt gà trống…… Nhiều năm trôi qua…… những người khác đều đã chết…… chỉ có duy nhất một người đáng lẽ cũng đã chết vào năm ấy, nhưng lại có được hai cơ hội sống, vẫn tiếp tục sống sót đến tận bây giờ……】
“……”
【Mà người đó chính là…… ngài…… thưa tính sư…… Thai phụ đã chạy trốn ấy chính là…… mẹ của ngài…… Công Kê Lang hiện vẫn đang tìm kiếm trong núi hòng bắt được ngài…… lột da ngài sau đó moi sống ruột gan ngài……】
Lời này khiến Tấn Tỏa Dương đang nghiêm túc lắng nghe phải sửng sốt, nhận thấy tượng đất tí hon này ăn ngay nói thật, sắc mặt hắn liền trở nên không tốt lắm, hắn nhìn miếng hổ uy màu nghệ trong tay mình, hồi tưởng lại lời trăn trối mẹ mình lặp lại nhiều lần trước lúc lâm chung.
Mặc dù không muốn tiếp thu câu chuyện vừa ly kỳ vừa quái dị này, nhưng giờ Tấn Tỏa Dương đang rơi vào tình cảnh khó khăn, tạm thời không tìm được ai giúp đỡ, đành buộc phải thừa nhận cục diện rắc rối rằng mình và mẹ mình từng thoát khỏi tay Công Kê Lang thần bí và giờ lại lần nữa bị truy sát.
Hắn lạnh mặt nhìn búp bê bùn, kẻ duy nhất có thể nói cho mình biết tất cả manh mối hữu dụng, cau mày siết chặt bàn tay buốt giá, đặt ra nghi vấn của mình:
“Mặt của ta thành ra như bây giờ…… chính là do sự trả thù của Công Kê Lang đối với ta và mẹ ta ư?”
【Đúng vậy…… Mặt ngài bị em họ của Công Kê Lang hắt lên máu của gà mái lúc chết, chứa đựng oán hận đối với người sống…… Chỉ có cách tìm một Động nữ có tuổi phù hợp, lấy nước ối tươi mới mà bà ta dùng để nuôi dưỡng cá tử tôn trong bụng mình, bôi nước ối quý giá đó lên mặt thì ngài mới trở về hình hài ban đầu được…… Bằng không ngài sẽ…… phải sống cả đời với gương mặt giống như Công Kê Lang, trốn chui trốn lủi trong ngọn núi này, không thể nào thoát ra ngoài……】
“……Nếu Công Kê Lang thật sự muốn giết ta thì tại sao lần này chỉ ám lời nguyền gà mặt người lên ta rồi lại bỏ qua cho ta?”
【Bởi vì ngài…… mang theo hổ uy bảo mệnh mà năm xưa…… lão tổ tông Phạm gia đã trao cho ngài, nể mặt lão tổ tông Phạm gia…… là tổ thần của vùng này…… ngài mới có thể may mắn chạy thoát khỏi tay lão ta ba lần……】
“……Nếu như ta đã tránh thoát được hai lần giống như ngươi nói, vậy thì ta còn có cơ hội…… an toàn chạy ra khỏi mỏm đá Lồng Gà này không?”
【Có thể…… Sau hai lần, ký ức của Công Kê Lang về mối thù hai mươi tư năm trước sẽ tiêu tan…… Chỉ cần ngài ở trong núi này…… Chịu đựng qua mười ngày cuối cùng trước năm mới, là đời này ngài sẽ thoát được…… sự trả thù của Công Kê Lang…… Thế nhưng điều kiện tiên quyết là…… Ngài ở trong núi này…… tránh thoát qua mười ngày săn lùng của Công Kê Lang và trẻ con già…… Giống như đám con nít chơi bắt gà tống trong rừng cây vậy…… Ngài có thể tìm nơi nào đó để ẩn nấp, nhưng nhất định phải…… tránh thoát tất cả những lần bọn chúng điên cuồng truy sát ngài…… thì mới có cơ hội chạy trốn khỏi nơi này……】
“……Chúng nó…… lúc nào sẽ tìm tới đây?”
【Bất cứ lúc nào cũng có thể…… Hổ uy còn một lần cuối có thể bảo vệ ngài an toàn…… Thời khắc trăng đỏ lần thứ hai mọc lên…… Công Kê Lang sẽ phái bọn trẻ con già dưới trướng mình tới đây bắt ngài…… Tuy nhiên, thưa tính sư…… Ngài đừng lo lắng…… Kỳ thật tôi cũng có thể giúp ngài một chút…… Chỉ cần có bùn đất…… là tôi có thể biến lớn…… Ờm, mặc dù biến lớn…… nhưng tôi vẫn không đánh lại bọn trẻ con già đáng sợ ấy đâu……】
An ủi đến đó, búp bê bùn liền ỉu xìu ngừng lại. Tấn Tỏa Dương hiểu trò chơi bắt gà trống cưỡng ép này sẽ tàn khốc khắc nghiệt chẳng khác nào luyện ngục Vô Gián, giờ bản thân bị nhốt trong ngọn núi sâu hun hút này, đánh bàn cờ sinh tử với một kẻ thù chưa từng gặp mặt, hắn chỉ đành nhìm chằm chằm cái chân phải bị gãy của mình, cả buổi trời vẫn chẳng phát ra được bất cứ âm thành nào của người bình thường.
Búp bê bùn ngồi bên cạnh, ngập ngừng định nói nhỏ cho hắn biết là trong núi này còn có một khắc tinh của Công Kê Lang, ấy thế nhưng từ miệng hố trên đỉnh đầu bọn họ bỗng vang lên một tràng âm thanh quỷ dị, nghe như tiếng con nít cười đùa vui vẻ.
Thanh niên tóc trắng tái mặt chống đất, loạng choạng đứng dậy, lúc cầm lấy hổ uy ngước nhìn lên trên, hắn nghe thấy bên tai mình văng vẳng một bài ca dao u ám có vẻ quen thuộc……
【Công Kê Lang, muốn giết gà】
【Tám con gà nhốt trong lồng】
【Một con gà tiến vào rừng】
【Cái cổ bị chém đứt phăng!】
【Hai con gà nhảy vào hố】
【Đứt lìa hết đầu với thân!】
【Ba con gà trốn vào hang】
【Đâm thủng mắt mà đi tong!】
【Còn một con gà trống già】
【Nát xương thịt chìm đáy sông!】
【Chỉ còn lại con cuối cùng】
【Công Kê Lang nhất định phải bắt được mi, bắt được mi ——】
Bài ca dao xa xăm này tựa như một loại ma chú khủng khiếp, bủa vây lấy Tấn Tỏa Dương – người đang đứng dưới hố nhìn chằm chằm lên trên.
Búp bê bùn kiên trì ở cùng hắn rõ ràng cũng sợ phát run, chỉ dám trốn phía sau Tấn Tỏa Dương, nhát gan ôm chặt đầu.
Thấy thế, Tấn Tỏa Dương què chân hoàn toàn cũng chẳng trông mong nó có thể giúp mình một tay, hắn cúi người xuống, cắn răng nhấc “tượng đất nhỏ” này lên, đặt vững vàng trên bờ vai mình.
Lần đầu tiên chàng thanh niên tóc trắng phải đương đầu với tình huống nguy cấp kiểu này, hắn xé một góc áo sơ mi, tạm thời quấn kỹ khuôn mặt dính lời nguyền gà mặt người lại, sau đó cầm lấy cành cây khô bị bẻ thành nửa đoạn và miếng hổ uy đã sớm chuẩn bị kỹ càng.
Đến khi cảm nhận từng bóng đen thấp bé vặn vẹo bắt đầu tiến tới gần, hắn vã mồ hôi lạnh đầy trán, ngồi xổm xuống nhặt lấy hòn đá nhỏ dưới chân rồi ném lên trên đỉnh đầu, trông thấy mấy chục đứa “trẻ con già” hú hét quái dị, bổ nhào về phía mình. Hắn dựa vào ánh sáng của hổ uy, vung cành cây quật văng bảy, tám đứa, sau đó nhịn đau lết cái chân gãy nhảy lên miệng hố, vừa vươn tay nắm chặt vách hang vừa ra lệnh cho tượng đất trên vai:
“Búp bê bùn…… Mau, mau biến lớn đi…… Mang theo hai chúng ta, cùng nhau…… chạy về phía trước!!”
……
Lúc Tần Giao tạm biệt Lão Tháp – người đưa mình lên núi và trở về thôn Phạm nơi mình sinh sống nhiều năm, ánh hoàng hôn đã dần tắt.
Sương chiều xa xăm nặng nề buông xuống, chân trời giăng kín mây đen, có vẻ đêm nay sẽ có sấm chớp mưa giông. Vào mùa đông, những nơi giáp núi rừng đâu đâu cũng phủ một màu đỏ máu sền sệt buồn nôn.
Trong tầm mắt, toàn bộ thôn trang nhỏ bé vẫn tràn đầy vết tích sinh hoạt và nông canh của các thôn dân, hệt như trước khi y rời đi.
Ở ven đường dễ dàng bắt gặp dụng cụ làm nông, thùng đựng nước và giỏ trúc được làm thủ công, dưới mái hiên nhà treo lủng lẳng thịt khô và chân giò, các căn nhà sàn gỗ đậm chất bản địa Động gia thường sẽ thắp đèn dầu giá rẻ từ rất sớm, khi chỉ vừa mới vào đêm.
Ánh rèn rọi chiếu lên cửa sổ, có thể thấy thấp thoáng những cái bóng đàn ông, phụ nữ và trẻ nhỏ tạo thành một gia đình sum vầy, có nhà đang ngồi quây quần châu đầu ăn cơm, có nhà thì đang thủ thỉ trò chuyện với nhau.
*Nhưng kỳ lạ là, cái bóng của tất thảy cư dân thôn Phạm đều có phần đẩu khổng lồ, trên trán có râu vòi, phủ một lớp lông, tay chân mảnh khảnh, phía sau mọc cánh côn trùng, đầu nặng thân nhẹ, nom kỳ lạ tựa một loài công trùng chân khớp nào đó.
Mà trong mắt Tần Giao, cảnh tượng sởn tóc gáy này lại quá đỗi bình thường, dường như đã nhìn mãi thành quen. Y điềm nhiên rút thuốc lá ra, băng qua bóng tối, tiến vào thôn làng trước mắt.
Vừa vào thôn chưa bao lâu, y đã chạm gặp “người quen” trong thôn nhận ra mình.
Dù sao y cũng đã dùng phương pháp đặc biệt để thay đổi gương mặt và sinh sống ở bản địa hơn hai mươi năm, quan hệ giữa y và các thôn dân tất nhiên là thân quen đến không thể thân quen hơn.
Tỷ như vị đồng hương thôn Phạm này cũng là một trong số đó, trong nhà người này có con cái tuổi tác xấp xỉ, bình thường cũng hay cùng xuống núi buôn bán lặt vặt, thế nên mấy năm nay cứ mỗi dịp lễ tết là cả nhà họ sẽ mời Tần Giao và con gái nuôi Dương Hoa của y sang nhà ăn cơm.
“Haiz, mùa đông đến, trên núi và trong sông đều lạnh giá, bây giờ mặt sông kết băng dày, tôi đoán Xích Thủy Long Vương cũng chẳng muốn trải qua mùa đông ở trong đó đâu…… Cơ mà không mò được châu ngọc đẹp đẽ dưới sông để làm vòng nữa, cũng chẳng hái được thảo dược tươi mới, tết năm nay nhà anh chắc không mấy dễ dàng nhỉ?”
Hoàn toàn không hay biết bản thân Xích Thủy Long Vương bởi vì bẩm sinh yếu ớt khó chiều, suốt ngày hết sợ lạnh lại sợ nóng, cho nên một năm bốn mùa thì thường chỉ có chưa tới hai tháng mới ở lại con sông Xích Thủy của mình.
Dứt lời, vị đồng hương thôn Phạm còn lắc đầu cảm khái, Tần Giao nghe mãi cũng quen rồi, y hờ hững im lặng một thoáng, sau đó mới chậm rãi trả lời:
“Trong nhà vẫn còn một ít thảo dược phơi khô và vòng tay chưa bán, ngày thường cũng có mỗi hai miệng ăn là tôi với Dương Hoa thôi, không cần tiêu xài chi nhiều.”
“Ừ, vậy thì tốt rồi, nếu có gì khó khăn anh cứ nói thẳng nhé, bà con xóm giềng với nhau cả mà……”
Lời nói của vị đồng hương tỏ rõ ý tốt, mà nếu đã nhắc đến Dương Hoa đang bị bỏ ở nhà, Tần Giao nhất định sẽ chủ động hỏi han tình hình của đứa con gái nuôi ở thôn Phạm.
Thế là hàn huyên chuyện trò một hồi xong, Tần Giao bèn đưa cho vị đồng hương thôn Phạm này một điếu thuốc, rồi hỏi thăm xem có phải hôm nay Dương Hoa ăn tối ở nhà bà Phạm Tế không, nhận được câu trả lời khẳng định của đồng hương, y mới yên lòng gật đầu.
Giữa lúc y đang nghĩ bụng trước tiên không về nhà mà vòng qua nhà bà Phạm Tế để đón con gái nuôi về, vị đồng hương cứ cúi đầu ho khan và hút thuốc nãy giờ bỗng nhiên nhớ tới gì đó, liền vỗ đầu một cái, bất đắc dĩ bảo:
“Ôi chao, gượm đã gượm đã, vừa nãy tôi quên bảo với anh, xế chiều nay, con bé nhà anh, đứa nhỏ nhà tôi, cả thằng cu nhà bà Phạm Tế nữa, hình như mấy đứa con nít nghịch ngợm này chạy lên núi chơi ở bên dưới mỏm đá Lồng Gà đấy……”
“Mỏm đá Lồng Gà? Không xảy ra chuyện gì chứ?”
“Không có không có, may mà bà Phạm Tế phát hiện ra sớm, lúc bà ấy cầm cái chổi trong nhà chạy vội lên núi thì bọn nó vẫn đang trốn trong rừng, còn chưa kịp chạy xa, đã bị bà ấy bắt hết về rồi……”
“……”
“Sao cuối năm rồi mà lũ nít quỷ này vẫn chẳng khiến người ta bớt lo được chứ, đứa nhà tôi đang bị vợ tôi đánh đòn ở nhà, khóc la oai oái kia kìa…… Kể cũng lạ, mấy bữa nay bọn trẻ con già trên núi đều rất lặng lẽ…… cứ như thể tìm được món đồ chơi khác vậy…… À mà, hôm nay đã là *ngày 14 rồi nhỉ? Mấy hôm nữa là đến sinh nhật Dương Hoa…… may là anh cũng trở về sớm……”
“……”
“Ầy, ngẫm lại mới thấy thời gian trôi qua nhanh thật, đã gần mười hai năm kể từ ngày anh nhặt được nó ở bờ sông rồi…… Lâu như vậy rồi anh vẫn chẳng lập gia đình…… Cũng thật vất vả cho anh…… Tôi bảo thật lòng nhé, giờ Dương Hoa đã sắp trưởng thành rồi, anh cũng nên suy nghĩ kỹ càng, nhân lúc cuối năm đi đây đi đó gặp gỡ người khác, nếu gặp được ai điều kiện thích hợp, cảm thấy ưng thì nên thêm một thành viên nữa cho gia đình mình…… Một nhà ba người mới là hoàn chỉnh nhất, đỡ phải lẻ loi cô độc một mình……”
Đồng hương chân thành nói ra những lời này, nhưng Tần Giao cứ mải nhìn chằn chằm phía ngọn núi nên không chú ý lắm, một lúc sau y mới cúi đầu trả lời có lệ là “Vâng, đúng vậy”, thái độ vẫn như mọi khi đối mặt với lời khuyên nhủ kiểu này.
Tiếp sau đó, Tần Giao dụi tắt điếu thuốc còn cháy, không tiếp tục dừng lại mà vòng thẳng qua chiếc giếng cạn khô ở ven thôn, đi tới trước căn nhà sàn của bà Phạm Tế.
Vừa mới dừng lại trước căn nhà gỗ quen thuộc, Tần Giao liền nghe thấy tiếng quát tháo của bà cụ và tiếng khóc lóc kêu cứu của A Bảo.
Tần Giao nhận ra gì đó, bèn ngẩng đầu nhìn lên trên, đang chuẩn bị gọi Dương Hoa xuống giúp mình cầm đồ tết mới mang từ trên núi về, song lại chỉ nghe thấy tiếng đối thoại với nội dung kỳ quái, xen lẫn tiếng ồn ào í ới.
“Mày kiếm đâu ra mấy món đồ dính máu này hả! Đây là thứ mày có thể nhặt bậy được chắc! Còn không mau khai thật cho bà!”
“Bà…… Bà ơi…… Oa oa, con không biết thật mà, con tình cờ nhìn thấy lúc đang chơi dưới mỏm đá Lồng Gà với Dương Hoa…… Cả bọn cùng chạy tới rồi nhặt lên xem thôi…… Còn chưa kịp nhìn kỹ thì…… bà đã thình lình giơ chổi xông tới chỗ bọn con, giận dữ bắt tất cả xuống núi……”
“Bà không giận được chắc! Mày không biết đó là chỗ nào à! Bà đã dặn bao nhiêu lần là không được tới đấy! Không được tới đấy! Thế mà mày dám dẫn đám con nít còn nhỏ hơn mày đi cùng! Tụi bây không sợ bị bọn trẻ con già ăn thịt người đó bắt cóc đi mất à! Ngộ nhỡ xảy ra cơ sự gì thì mày bảo bà phải ăn nói thế nào với cha Dương Hoa đây!!”
“Ờm…… Nhưng cha Dương Hoa vẫn chưa về nhà mà…… Hơn nữa trẻ con già…… cho dù…… nhìn thấy bà như thế thì chúng nó cũng sợ chạy mất dép rồi…… Ối ối! Bà đừng đánh con nữa mà! Dương Hoa, cậu đừng chỉ đứng đó nhìn không thôi, mau giúp tớ với hu hu……”
“A…… A, bà ơi…… Bọn con biết sai rồi…… A Bảo…… A Bảo không cố ý đâu…… Con thề sẽ không nói cho cha con biết chuyện hôm nay……”
“Con bé ngốc này…… Còn dám hồ đồ bênh vực nó! Chờ cha con về, bà sẽ bảo cha con răn dạy con cho cẩn thận…… Mau tránh ra! Tránh hết ra coi!! Để xem hôm nay bà có cho nó một bài học không!”
“Oa oa…… Bà ơi…… Con sai rồi con sai rồi…… Con lập tức vứt mấy thứ dính máu này…… về chỗ cũ được chưa ạ…… Á á á!”
Đi kèm với tiếng la tuyệt vọng của thằng nhóc A Bảo đang nhảy loi choi, một đống đồ loạn xà ngầu liền bị ném từ trên căn nhà gỗ sáng đèn xuống sàn xi măng bên dưới.
Tần Giao đứng lặng dưới lầu, trơ mắt nhìn đống đồ kỳ lạ đó bị ném xuống dưới, sau một lát, y mới bước từng bước tới phía trước, định bụng khom lưng nhặt lên xem.
Bấy giờ, y chú ý thấy đống đồ bị ném xuống bao gồm một chiếc điện thoại bị rơi vỡ nửa màn hình, một cặp kính mắt gãy lệch gọng và mấy tấm ảnh bị xé nát tan, chẳng thấy rõ mặt người.
Tần Giao mơ hồ ý thức được rằng trong khoảng thời gian mình rời đi, tình hình trên núi và trong thôn có lẽ đã xuất hiện bất ổn. Y vừa định nhặt chiếc di động dưới đất lên thì chiếc di động hư hại này bỗng nhiên phát ra ánh sáng yếu ớt, sắp sửa tắt nguồn hoàn toàn.
Khoảnh khắc nhìn thấy màn hình di động hiện thời gian *ngày 15 tháng 1, 18 giờ 24 phút cực kỳ rõ ràng, Tần Giao tỏ vẻ quái lạ, tay khựng lại giữa chừng.
Hồi lâu, sống lưng y cứng đờ, nhớ lại cuộc đối thoại với vị đồng hương ban nãy.
【Sao cuối năm rồi mà lũ nít quỷ này vẫn chẳng khiến người ta bớt lo được chứ, đứa nhà tôi đang bị vợ tôi đánh đòn ở nhà, khóc la oai oái kia kìa…… Kể cũng lạ, mấy bữa nay bọn trẻ con già trên núi đều rất lặng lẽ…… cứ như thể tìm được món đồ chơi khác vậy…… À mà, hôm nay đã là *ngày 14 rồi nhỉ? Mấy hôm nữa là đến sinh nhật Dương Hoa…… may là anh cũng trở về sớm……】
Ngày 14? Ngày 15?
Một cơn ngứa không nhẹ không nặng dường như lướt qua trong lòng, Tần Giao chầm chậm nhếch môi, không hề nói năng gì, nhưng nội tâm đã trào dâng nghi vấn mơ hồ.
Ôm mối dự cảm kỳ diệu và lạ lùng ấy, y cầm bức ảnh rơi dưới đất lên, đập vào mắt y là bức ảnh rách mất một nửa, thuộc về một đứa bé tóc trắng, mắt đỏ, làn da cũng trắng phát sợ, cùng với một người phụ nữ tuổi còn trẻ.
Tóc trắng…… Đứa bé…… tóc trắng?
Phát hiện ấy tựa như một tia sáng chói lóa, xẹt qua cõi lòng hỗn loạn điên cuồng, thậm chí là ngột ngạt bấy lâu nay của y.
Chỉ một thoáng sau, vùng trời bên trên toàn bộ thôn Phạm và cả Đông Sơn xuất hiện sấm sét dị thường, phía sau màn mưa giăng kín lớp lớp, cơn thịnh nộ và tiếng gầm gừ của long thần dường như đang vô cùng sống động trong trùng mây.
Sắc mặt Tần Giao trắng bệch, vảy trên má suýt thì hiện ra, y vội cúi đầu định nhặt mấy bức ảnh dưới đất lên xem kỹ, song lại bỗng nghe thấy tiếng la hét sợ hãi của hai đứa trẻ con vọng tới từ trong căn gác gỗ.
Y ngẩng đầu lên, nhìn hai đứa nhỏ đang ngơ ngác trên kia. Mặt Tần Giao tái nhợt, hai mắt hằn tơ máu, y đứng một mình dưới lầu, cầm lấy chiếc điện thoại di động vỡ nát nọ và nhặt nhạnh từng bức ảnh một.
Bà Phạm Tế chạy từ dưới nhà xuống, kinh ngạc mà nhìn Tần Giao. Y đi vòng qua bà, lao tới phía trước nắm lấy hai đứa nhỏ đang sợ hãi, cúi thấp đầu bật ra câu nói khàn khàn lạnh lùng, đến mức gần như nổi giận:
“Dương Hoa, A Bảo…… Ngay bây giờ mau nói rõ ràng cho ta biết…… Hai đứa…… rốt cuộc đã nhặt được…… mấy thứ này…… ở chỗ nào trên núi?!”
……
“Ầm ầm ——”
Khoảnh khắc tiếng sấm sét vang lên trên đỉnh đầu, Tấn Tỏa Dương vẫn chưa biết cơn mưa chứa đựng thịnh nộ của long thần sắp sửa hạ xuống. Hắn đang tái mặt mang theo con “búp bê bùn” đông cứng trên bả vai, tháo chạy tập tễnh giữa cánh rừng phủ đầy sương giá mùa đông.
Trong lúc đánh nhau cạnh hố và chạy trốn, nhóc con này bất ngờ tự té nhào một phát, kết quả từ trạng thái “búp bê bùn khổng lồ” bị biến về “búp bê bùn tí hon”.
May mà cơ thể nó làm bằng bùn đất, do đó không đến nỗi vô phương cứu chữa.
Chỉ có điều, vác theo một cục tạ ngớ ngẩn như thế cùng chạy nạn trong rừng núi, suy cho cùng vẫn hơi bị phiền toái.
Ấy thế nhưng Tấn Tỏa Dương đại thiếu gia là một thanh niên chính trực, từ nhỏ đã cực kỳ cố chấp, còn tràn đầy lòng trắc ẩn đối với bất kỳ quần thể yếu thế nào.
Cho nên sau khi chật vật bò ra khỏi đáy hố, chính hắn cũng chạy hết nổi vì vết thương ở chân, song vẫn kiên trì lê lết mang theo cục tạ vướng víu “búp bê bùn” này ra ngoài, cùng với cả quyển bút ký mà biết đâu về sau có thể giúp ích cho hắn.
Hắn ngoảnh ra sau, vẫn thấy rõ đám “trẻ con già” đang điên cuồng bám riết mình không tha, từ phía xa, những cặp mắt ấy sáng rực đáng sợ hệt như vầng trăng đỏ trên cao.
Tấn Tỏa Dương che kín nửa khuôn mặt hóa gà của mình, chống đỡ vết thương ở chân, tiếp tục chạy khập khiễng về phía trước. Khốn nỗi hắn càng chạy càng chậm, càng chạy càng nghiêng ngả, mắt thấy đã sắp…… chạy đến đường cùng giáp với vách đá cheo leo.
Mà hiển nhiên, miếng hổ uy trên người hắn chỉ còn một cơ hội sử dụng cuối cùng, không phải tình huống vạn bất đắc dĩ thì tuyệt đối không thể dùng tiếp nữa.
Nếu lần này dùng hết rồi thì sau đó vẫn còn phải ở trong núi tận chín ngày, chỉ có một con đường chết mà thôi.
Cùng đường bí lối, hắn không thể làm theo kế hoạch ban đầu là đi tới thôn làng phụ cận cầu cứu dân địa phương được, dù sao đây chỉ là rắc rối của riêng hắn, không thể làm liên lụy người vô tội, gây thương tổn cho người không liên quan.
Tấn Tỏa Dương vừa mau chóng phân tích tình huống trước mắt, vừa cố gắng tập trung tinh thần, tuy nhiên vẫn bị bọn trẻ con già đông đúc kia dồn từng bước từng bước tới vách mỏm đá Lồng Gà, gần ngay sát con sông bên dưới.
【Công Kê Lang, muốn giết gà】
【Tám con gà nhốt trong lồng】
【Chỉ còn một con cuối cùng】
【Rốt cuộc nó chạy đi đâu】
【Rút ruột ra, lột da xuống】
【Đứa bé trong bụng khóc oe oe】
【Cho dù mi chạy đi đâu】
【Công Kê Lang đều sẽ bắt được mi, bắt —— được —— mi ——】
Tấn Tỏa Dương nghe thấy bài ca đòi mạng kia, lại bị ép quay đầu nhìn bọn “trẻ con già” cách mình mỗi lúc một gần, ánh mắt con nào con nấy hung ác bạo ngược, hắn nhớ lại hình như lúc trước “búp bê bùn” định nói gì đó với mình, liền lạnh mặt cúi đầu, gấp gáp hỏi nó:
“……Búp bê bùn…… Hiện tại chúng ta có cách nào để thoát khỏi bọn trẻ con già phía sau không?”
“……”
“Búp bê bùn? Búp bê bùn?”
Liên tiếp hỏi mấy lần mà nhóc con trên vai vẫn chẳng đáp lại, Tấn Tỏa Dương đanh mặt cúi xuống nhìn, thấy con “búp bê bùn” không mặt không miệng đang làm động tác khua tay múa chân y chang khỉ, cố gắng ra hiệu cho hắn nhìn lên trời.
Biểu cảm của hắn cứng đờ, cạn lời không biết nói gì hết, đầu đau như sắp nứt ra tới nơi. Hắn xoa bóp huyệt thái dương của mình, đêm nay quả thực đã bị cả đống sự kiện chẳng hiểu đầu cua tai nheo này hành hạ đến mức gần suy nhược thần kinh. Tấn Tỏa Dương đứng cạnh vách núi chót vót, lùi từng bước từng bước trước sự áp sát của bọn “trẻ con già”, đồng thời túm lấy “búp bê bùn trên bả vai”, sốt ruột hỏi:
“Ngươi rốt cuộc đang muốn nói gì! Tức nghĩa là sao…… Trên trời có thứ gì giúp được —— “
Còn chưa dứt câu, một đứa “trẻ con già” ở đối diện bất thình lình nhào tới, vươn móng vuốt cào cổ hắn, đẩy hắn ngã xuống từ mỏm đá Lồng Gà một lần nữa.
Thanh niên tóc trắng và “búp bê bùn” bị xô văng ra, cùng ngỡ ngàng nhìn lên bầu trời tối đen, trông thấy ở phía cuối bầu trời dường như có thứ gì đó hình thể khổng lồ, khủng khiếp dị thường đang ẩn giấu đằng sau tầng mây dày đặc.
Chớp lóe, sấm rền, gió dữ, tức khắc chiếu rọi đồng tử màu trắng đang mở to.
Trong không khí, sắc lam của cánh bướm, sắc vàng xanh của lá khô, sắc xám của lông đuôi chim muông, từng thứ từng thứ lần lượt xẹt qua con ngươi nhạt màu của hắn.
Chỉ một thoáng, dải sáng lấp lánh, ngân hà lộng lẫy, đôi mắt phàm nhân có thể chiêm ngưỡng ánh sáng lập lòe tựa như loài đom đóm đang tràn ngập núi rừng và bầu trời.
Sâu trong núi có rất nhiều bà lão đang cất giọng hát cao vút như tiếng ve kêu, hát một bài ca dao không tên, êm ái mà ưu sầu.
Nhưng chàng thanh niên tóc trắng vừa bị bọn “trẻ con già” đẩy ngã khỏi vách đá lại không thể đụng tới, không thể chạm tới bất cứ thứ gì.
Chỉ có cảm giác đau nhức ở sống lưng vì rơi từ nơi cao xuống hồ băng và cơn lạnh buốt bủa vây lấy cơ thể, cùng với một đôi mắt, một đôi mắt màu xám, dường như gánh chịu nỗi cơ đơn và thống khổ vô tận là đang lặng lẽ nhìn hắn cách màn sáng đom đóm màu lam đậm.
Hắn ngước đầu, chìm xuống nước sông, lòng bất chợt sinh ra cảm giác vừa chua xót vừa quen thuộc. Khi nhắm mắt lại vì đau đớn và mỏi mệt, hắn cũng muốn vươn tay ra, chầm chậm chạm vào khuôn mặt mơ hồ của người ấy.
Trọng thương khiến Tấn Tỏa Dương ngất đi lần thứ hai, hình ảnh cuối cùng đọng lại trong ý thức của hắn chỉ có một bàn tay quấn quýt siết chặt tay hắn giữa dòng sông lạnh lẽo thấu xương, cùng với một thứ thoắt ẩn thoát thoắt hiện ngỡ như ảo giác, phủ bởi lớp vảy xanh lấp lánh……
Là đuôi rồng.
……
【Hiến dâng cho em tình yêu trong tình yêu】
【Chính là linh hồn của tôi】
【Hiến dâng cho em bài ca trong bài ca】
【Chính là khúc nhạc tâm linh của tôi】
【Hiến dâng cho em nguyện vọng trong nguyện vọng】
【Chính là trái tim rực cháy của tôi】
——《Hairan hairan》
Tấn Tỏa Dương đã hôn mê dưới hố sâu này chừng bốn, năm ngày, vì đói bụng quá mức mà tỉnh dậy, hắn dõi tầm mắt mê man nhìn lên phía trên, chỉ cảm thấy ánh chiều tà khiến đồng tử yếu ớt của mình đỏ hoe lên.
Hắn cau mày, theo bản năng tìm kiếm cặp kính mình thường mang bên người, nhưng vừa chầm chậm sờ tay lên mặt thì mới nhận ra chiếc kính vốn đeo trên mũi đã chẳng thấy đâu nữa.
Cũng vì động tác giơ tay tìm kính mà hắn vô thức tác động đến khớp xương tại thân thể và lưng gáy.
Âm thanh răng rắc răng rắc quái dị vang lên, cơn đau dữ dội ở chân làm hắn phải rên khẽ một tiếng. Chàng thanh niên tóc trắng cắn răng nhìn xuống, phát hiện chân phải của mình đang nằm liệt trên lớp bùn đất, trong một trạng thái hết sức đáng thương bi thảm.
Cảm giác này…… Lẽ nào……?
Đói bụng khiến hắn choáng váng đến hoa cả mắt, tuy đầu óc đang hỗn loạn nhưng cảm giác mất hết tri giác ở chân vẫn rất rõ ràng, chàng thanh niên tóc trắng tỏ vẻ khó tin, nhất thời chẳng biết nên hình dung thế nào về tình trạng bất hạnh xui xẻo của mình.
Sau một thoáng im lặng, hắn buồn bực kéo lê cái chân gãy của mình, chậm chạp ngã đổ về đống bùn đất. Hắn nhắm đôi mắt đỏ ngầu lại, vừa xoa huyệt thái dương vừa hồi tưởng lại chuyện xảy ra trước khi chìm vào hôn mê.
Thân dưới bị thương nặng làm Tấn Tỏa Dương chẳng tài nào nhúc nhích nổi, mà cố gắng nghĩ mãi, hắn mới nhớ ra một vài chuyện mơ hồ.
Hắn ý thức được có vẻ mình và cả chủ tịch Thạch cùng lên núi với mình đã bị lão già si ngốc kia lừa một vố rồi, ông già ngốc kia không chỉ dẫn bọn họ tới cạnh một mỏm đá kỳ quái hình lồng gà, mà còn tự dưng nổi điên gào thét cái gì mà giết gà trống giết gà trống, tiếp đó đẩy hắn từ trên mỏm đá xuống chỗ này.
Trước khi bị đẩy mạnh xuống đây, hắn nhớ mang máng là hình như lão già dữ dằn nọ còn vẩy chất lỏng sền sệt gì đó như máu gà lên mặt mình, ngay sau đấy thì xuất hiện một đám quái vật lông lá khắp người, thân hình thấp bé cũng điên cuồng đuổi theo phía sau mình.
Lúc ấy Tấn Tỏa Dương cũng không thấy rõ đó là loài động vật gì, hắn chần chừ đưa tay lên mặt sờ soạng một chút, ngay sau đó, khuôn mặt vốn đang bình tĩnh của hắn lập tức trở nên cứng ngắc, thậm chí chuyển sang tái nhợt.
Bởi vì hắn phát hiện gương mặt vốn dĩ đang cực kỳ bình thường của mình dường như đã xuất hiện những biến đổi kỳ quái, da dẻ xấu xí dữ tợn, mọc ra mụn nhọt li ti, hai con mắt giãn ra xa nhau, mũi khô quắt đáng sợ, miệng thì nhọn hoắt cực kỳ dị hợm…… Quả thực…… Quả thực giống như loài chim nào đó vậy……
Tấn Tỏa Dương nén đau bò lại gần vũng nước, đỏ mắt quan sát chính mình. Một giây sau, hắn tái mặt trông thấy trong vũng nước dưới chân có một gương mặt quái dị nom như gia cầm bị loài người nuôi nhốt, còn mọc một mái đầu trắng xóa, cũng đang nhìn mình chòng chọc.
【Gà mặt người】: Những người sống ở thời Trung Quốc cổ đại, vì các bệnh liên quan đến hoàn cảnh, nguồn nước mà sinh ra có khuôn mặt dị dạng. Trước kia ở vài vùng, người ta cho những đứa trẻ sơ sinh mặt mũi dị dạng ăn cám thóc, để toàn thân chúng dính đầy bùn đất lông tóc, nuôi nhốt chung với gà vịt gia cầm, đến khi lông không thể nào dứt ra khỏi cơ thể nữa, hoàn toàn biến thành gà, thì sẽ moi ruột chúng cho vào nồi nấu lên ăn. —— Xuất phát từ《Tam Thuyết》
Đoạn văn tự dường như từng quen biết này chợt hiện lên trong đầu Tấn Tỏa Dương. Mấy ngày trước, xuất phát từ sở thích cá nhân mà hắn còn nghiên cứu mấy câu chuyện chí quái cổ đại kiểu này rất thường xuyên, đâu ngờ khi mở mắt ra giữa chốn rừng sâu núi thẳm này, hắn lại thấy mình mọc ra một gương mặt quái gở giống như gà mặt người kia.
Sắc mặt Tấn Tỏa Dương lập tức chùng xuống, hắn vội vàng tìm kiếm quyển bút ký ghi chép đủ thứ chuyện chí quái của mình, cuối cùng nhận ra di động và kính mắt của mình đều thất lạc vì té ngã từ trên cao xuống, duy chỉ có quyển bút ký cá nhân và miếng hổ uy màu vàng óng là cũng rơi ở bên cạnh mình.
Đầu hắn đầm đìa mồ hôi, đang định nén đau vươn tay cầm quyển bút ký của mình về, nhưng bỗng dưng, chàng thanh niên tóc trắng với khuôn mặt xấu xí như loài chim lại trông thấy quyển bút ký lấm lem đó khe khẽ…… rung lên một cái.
Tấn Tỏa Dương: “……”
Tấn đại thiếu đang chịu thương tổn nặng nề về cả thể xác lẫn tinh thần, tự dưng gặp ma giữa ban ngày ban mặt thế này, hắn càng hoảng hơn. Song từ nhỏ hắn đã chẳng bao giờ thể hiện rõ cảm xúc buồn vui, cho nên cách thức biểu đạt sự hoảng hốt của hắn cũng chỉ là, mặt tái nhợt cứng đờ, im ỉm không lên tiếng, trố mắt nhìn quyển sổ kia.
Mà “quyển bút ký” có đầy đủ năng lực hành động kia hiển nhiên không hiểu được tâm trạng phức tạp gay go của hắn giờ phút này, bởi vì sau một loạt chấn động quỷ dị đáng sợ nữa, bên dưới “quyển bút ký” nặng trịch bỗng dưng xuất hiện một thứ khó nhọc ló đầu ra, quơ quào tứ chi.
Nhóc con dưới đất chậm rì rì gạt bỏ nước bùn dính trên người, lắc lắc cơ thể một cái rồi nhảy phốc đến trước mắt Tấn Tỏa Dương như con ốc sên.
Thanh niên tóc trắng nằm suy yếu dưới đất, nhận ra cái thứ đáng thương bị đè dưới sổ chính là một “tượng đất nhỏ”, tay chân làm từ bùn đất mềm nhão, chỉ to bằng ngón tay người thường, trên mặt không hề có ngũ quan gì.
Mà con “tượng đất nhỏ” trí lực không cao này có vẻ cũng nhận ra Tấn Tỏa Dương đang nằm bất động nhìn mình chằm chằm.
Nó ngơ ngác gãi đầu, suy tư một chút rồi ngồi xổm xuống đất, bắt đầu tìm kiếm loanh quanh. Vất vả lắm mới tìm được một cành cây, nó bẻ bớt đi một ít rồi mới cầm cây bút cành cây của mình, nghiêm túc viết từng nét lên mặt đất:
【Tính…… sư…… Cuối cùng…… ngài cũng…… tỉnh lại rồi……】
“……”
【Tính sư ơi…… Tại sao ngài…… không để ý đến tôi…… vậy……】
“……Ngươi…… Ngươi là ai…… Tính sư…… là ai……?”
Tấn Tỏa Dương không biết rốt cuộc nó đang gọi ai, tính sư là cái gì. Hắn tỏ vẻ cảnh giác, mặc dù đã biểu hiện ra đầy đủ tố chất tâm lý khi đối mặt với một cái tượng đất tự dưng nhảy ra rồi còn biết trò chuyện với mình, nhưng là một người đã quen với thế giới bình thường ngoài kia, hắn vẫn chưa thể tiếp nhận được.
“Tượng đất nhỏ” ngồi xổm dưới đất thấy thế thì cũng sầu não lắm, xem ra đang không biết giải thích tình hình trước mắt cho hắn kiểu gì. Nó gãi gãi đầu, tiếp tục cặm cụi viết xuống đất:
【Tôi là…… búp bê tính sư…… chạy việc…… giúp tính sư đó…… Từ lâu rất lâu trước kia…… Tôi đã được ngài…… dùng bút vẽ ra…… Sau đó…… Sau đó…… Tôi lại được ngài…… dùng giấy gấp ra…… Hiện tại tôi…… tôi…… biến…… biến lớn ra rồi, thành búp bê nặn bằng bùn…… Hộc…… Hộc…… Hộc…… Chỉ cần ngài gặp…… gặp xui xẻo lớn, ấy không…… không phải, gặp kiếp nạn lớn…… Là tôi…… tôi sẽ tự động…… xuất hiện…… từ trong tính thư……】
Tấn Tỏa Dương: “……”
Búp bê tính sư viết thôi mà cũng thở hồng hộc, làm việc chậm như sên, viết xong còn tủi thân ngước lên “nhìn” Tấn Tỏa Dương – kẻ gặp xui xẻo lớn.
Đáng tiếc, Tấn Tỏa Dương giật giật khóe miệng, thật sự chẳng hiểu nó nổi lời tự giới thiệu lung tung không đầu không đuôi của nó. Tấn Tỏa Dương che khuôn mặt xấu xí của mình, nằm lặng thinh dưới đất, sau một hồi im lặng đầy lúng túng, hắn vẫn cau mày cất tiếng hỏi khàn khàn:
“……Vậy là…… bây giờ ngươi xuất hiện để giúp ta?”
【Đúng vậy…… búp bê tính sư…… sẽ giúp tính sư…… tháo gỡ rắc rối……】
“……Thế ngươi có thấy điện thoại của ta không? Có thể giúp ta…… báo cảnh sát hoặc liên lạc với cấp dưới của ta ở dưới chân núi được chứ?”
【Điện…… thoại? Điện thoại…… Điện thoại là cái gì ạ……】
Búp bê tính sư khù khờ kia tỏ vẻ ngơ ngác.
“Là một thứ hình vuông, hơi dài…… thi thoảng sẽ phát —— “
Đang nói nửa chừng thì hắn tự dưng im bặt, ý thức được rằng bây giờ mình đang mang hình hài chẳng ra con người, có tìm được điện thoại cũng không liên lạc được với ai, mà dù liên lạc được với người dưới núi thì thể nào cũng bị đối xử như yêu ma quỷ quái, bị dồn ép đến mức không có chốn dung thân. Tấn Tỏa Dương phiền muộn khôn cùng, song ngoài mặt vẫn cố đè nén cảm xúc, hắn nằm trên đất, cau mày bảo:
“……Là một món đồ phát sáng…… Ngươi có nhìn thấy không? Nếu như không thấy…… thì tạm thời cũng không sao……”
【A…… Ờm…… Phát sáng thì hình như từng thấy rồi……】
“Ở đâu?”
【Bị một đám trẻ con ở gần đây…… nhặt mang về rồi…… Tôi hơi sợ người lạ…… nên không dám đi ra ngăn cản chúng nó……】
“……”
Tấn đại thiếu vốn còn định nỗ lực tự cứu bản thân, nhưng câu trả lời này làm hắn lập tức nghẹn họng bất lực, chẳng hiểu một con tượng đất bé xíu xiu, đến con nít mà cũng sợ thì giúp được gì cho mình. Hắn mờ mịt nhìn miệng hố to lớn trên đỉnh đầu, như thể muốn hỏi ông trời vì sao lại an bài sự tình kỳ quặc này.
Hắn ngước bản mặt trắng bệch mỏi mệt, nhìn con búp bê bùn trên mặt đất, không biết nên làm sao để giao lưu với cái tượng đất tí hon này, mà cũng không muốn dọa nhóc con tốt bụng có lòng muốn giúp đỡ. Thế là hắn bèn che bản mặt xấu xí của mình, cố hỏi bằng giọng điệu ôn hòa:
“……Ừm, cảm ơn…… Mà ngươi có thể cho ta biết…… đây rốt cuộc là chỗ nào không?”
【A, nơi này là…… nơi này là mỏm đá Lồng Gà, là địa bàn của Công Kê Lang và bọn trẻ con già……】
“Công Kê Lang?”
Hình như đây là lần thứ hai Tấn Tỏa Dương nghe đến hai chữ “công kê” (gà trống) này, song không hiểu nó có liên quan gì tới mình, ẩn chứa hàm nghĩa đặc biệt gì. Tự dưng lại bị vướng phải nguyền rủa gà mặt người, xuất phát từ lòng nghi hoặc nên hắn bèn cúi đầu hỏi một câu.
Con búp bê bùn xuất hiện ở đây rõ ràng là muốn nói cho hắn biết điều gì đó, nghe hắn chủ động hỏi vậy, nó ngẫm nghĩ một chốc rồi ngồi xổm xuống, chậm rãi viết lên đất, hiếm khi mới không lắp bắp:
【Công Kê Lang là……. chồng của gà mái, là…… chủ nhân của mỏm đá Lồng Gà, xưa kia cả hai bái đường trong hang núi, sống bên nhau thắm thiết nghĩa tình…… Rất nhiều…… Rất nhiều năm trước…… Vào một đêm trăng đỏ, người vợ gà mái của lão ta…… bị tám kẻ ngoại lai xông vào ăn thịt……】
“……”
【Những kẻ đó gồm có…… một người trẻ tuổi, một cặp vợ chồng…… ba học sinh…… một ông lão…… và một thai phụ đã chạy thoát…… Cho nên Công Kê Lang nổi cơn thịnh nộ…… Lão thề rằng sẽ trừng phạt tất cả những kẻ năm đó đã…… hại chết vợ mình…… bất kể già trẻ gái trai…… quyết không tha cho một người nào…… Từ đó vùng Đông Sơn mới có bài ca dao Động tộc kể về việc Công Kê Lang muốn bắt gà trống…… Nhiều năm trôi qua…… những người khác đều đã chết…… chỉ có duy nhất một người đáng lẽ cũng đã chết vào năm ấy, nhưng lại có được hai cơ hội sống, vẫn tiếp tục sống sót đến tận bây giờ……】
“……”
【Mà người đó chính là…… ngài…… thưa tính sư…… Thai phụ đã chạy trốn ấy chính là…… mẹ của ngài…… Công Kê Lang hiện vẫn đang tìm kiếm trong núi hòng bắt được ngài…… lột da ngài sau đó moi sống ruột gan ngài……】
Lời này khiến Tấn Tỏa Dương đang nghiêm túc lắng nghe phải sửng sốt, nhận thấy tượng đất tí hon này ăn ngay nói thật, sắc mặt hắn liền trở nên không tốt lắm, hắn nhìn miếng hổ uy màu nghệ trong tay mình, hồi tưởng lại lời trăn trối mẹ mình lặp lại nhiều lần trước lúc lâm chung.
Mặc dù không muốn tiếp thu câu chuyện vừa ly kỳ vừa quái dị này, nhưng giờ Tấn Tỏa Dương đang rơi vào tình cảnh khó khăn, tạm thời không tìm được ai giúp đỡ, đành buộc phải thừa nhận cục diện rắc rối rằng mình và mẹ mình từng thoát khỏi tay Công Kê Lang thần bí và giờ lại lần nữa bị truy sát.
Hắn lạnh mặt nhìn búp bê bùn, kẻ duy nhất có thể nói cho mình biết tất cả manh mối hữu dụng, cau mày siết chặt bàn tay buốt giá, đặt ra nghi vấn của mình:
“Mặt của ta thành ra như bây giờ…… chính là do sự trả thù của Công Kê Lang đối với ta và mẹ ta ư?”
【Đúng vậy…… Mặt ngài bị em họ của Công Kê Lang hắt lên máu của gà mái lúc chết, chứa đựng oán hận đối với người sống…… Chỉ có cách tìm một Động nữ có tuổi phù hợp, lấy nước ối tươi mới mà bà ta dùng để nuôi dưỡng cá tử tôn trong bụng mình, bôi nước ối quý giá đó lên mặt thì ngài mới trở về hình hài ban đầu được…… Bằng không ngài sẽ…… phải sống cả đời với gương mặt giống như Công Kê Lang, trốn chui trốn lủi trong ngọn núi này, không thể nào thoát ra ngoài……】
“……Nếu Công Kê Lang thật sự muốn giết ta thì tại sao lần này chỉ ám lời nguyền gà mặt người lên ta rồi lại bỏ qua cho ta?”
【Bởi vì ngài…… mang theo hổ uy bảo mệnh mà năm xưa…… lão tổ tông Phạm gia đã trao cho ngài, nể mặt lão tổ tông Phạm gia…… là tổ thần của vùng này…… ngài mới có thể may mắn chạy thoát khỏi tay lão ta ba lần……】
“……Nếu như ta đã tránh thoát được hai lần giống như ngươi nói, vậy thì ta còn có cơ hội…… an toàn chạy ra khỏi mỏm đá Lồng Gà này không?”
【Có thể…… Sau hai lần, ký ức của Công Kê Lang về mối thù hai mươi tư năm trước sẽ tiêu tan…… Chỉ cần ngài ở trong núi này…… Chịu đựng qua mười ngày cuối cùng trước năm mới, là đời này ngài sẽ thoát được…… sự trả thù của Công Kê Lang…… Thế nhưng điều kiện tiên quyết là…… Ngài ở trong núi này…… tránh thoát qua mười ngày săn lùng của Công Kê Lang và trẻ con già…… Giống như đám con nít chơi bắt gà tống trong rừng cây vậy…… Ngài có thể tìm nơi nào đó để ẩn nấp, nhưng nhất định phải…… tránh thoát tất cả những lần bọn chúng điên cuồng truy sát ngài…… thì mới có cơ hội chạy trốn khỏi nơi này……】
“……Chúng nó…… lúc nào sẽ tìm tới đây?”
【Bất cứ lúc nào cũng có thể…… Hổ uy còn một lần cuối có thể bảo vệ ngài an toàn…… Thời khắc trăng đỏ lần thứ hai mọc lên…… Công Kê Lang sẽ phái bọn trẻ con già dưới trướng mình tới đây bắt ngài…… Tuy nhiên, thưa tính sư…… Ngài đừng lo lắng…… Kỳ thật tôi cũng có thể giúp ngài một chút…… Chỉ cần có bùn đất…… là tôi có thể biến lớn…… Ờm, mặc dù biến lớn…… nhưng tôi vẫn không đánh lại bọn trẻ con già đáng sợ ấy đâu……】
An ủi đến đó, búp bê bùn liền ỉu xìu ngừng lại. Tấn Tỏa Dương hiểu trò chơi bắt gà trống cưỡng ép này sẽ tàn khốc khắc nghiệt chẳng khác nào luyện ngục Vô Gián, giờ bản thân bị nhốt trong ngọn núi sâu hun hút này, đánh bàn cờ sinh tử với một kẻ thù chưa từng gặp mặt, hắn chỉ đành nhìm chằm chằm cái chân phải bị gãy của mình, cả buổi trời vẫn chẳng phát ra được bất cứ âm thành nào của người bình thường.
Búp bê bùn ngồi bên cạnh, ngập ngừng định nói nhỏ cho hắn biết là trong núi này còn có một khắc tinh của Công Kê Lang, ấy thế nhưng từ miệng hố trên đỉnh đầu bọn họ bỗng vang lên một tràng âm thanh quỷ dị, nghe như tiếng con nít cười đùa vui vẻ.
Thanh niên tóc trắng tái mặt chống đất, loạng choạng đứng dậy, lúc cầm lấy hổ uy ngước nhìn lên trên, hắn nghe thấy bên tai mình văng vẳng một bài ca dao u ám có vẻ quen thuộc……
【Công Kê Lang, muốn giết gà】
【Tám con gà nhốt trong lồng】
【Một con gà tiến vào rừng】
【Cái cổ bị chém đứt phăng!】
【Hai con gà nhảy vào hố】
【Đứt lìa hết đầu với thân!】
【Ba con gà trốn vào hang】
【Đâm thủng mắt mà đi tong!】
【Còn một con gà trống già】
【Nát xương thịt chìm đáy sông!】
【Chỉ còn lại con cuối cùng】
【Công Kê Lang nhất định phải bắt được mi, bắt được mi ——】
Bài ca dao xa xăm này tựa như một loại ma chú khủng khiếp, bủa vây lấy Tấn Tỏa Dương – người đang đứng dưới hố nhìn chằm chằm lên trên.
Búp bê bùn kiên trì ở cùng hắn rõ ràng cũng sợ phát run, chỉ dám trốn phía sau Tấn Tỏa Dương, nhát gan ôm chặt đầu.
Thấy thế, Tấn Tỏa Dương què chân hoàn toàn cũng chẳng trông mong nó có thể giúp mình một tay, hắn cúi người xuống, cắn răng nhấc “tượng đất nhỏ” này lên, đặt vững vàng trên bờ vai mình.
Lần đầu tiên chàng thanh niên tóc trắng phải đương đầu với tình huống nguy cấp kiểu này, hắn xé một góc áo sơ mi, tạm thời quấn kỹ khuôn mặt dính lời nguyền gà mặt người lại, sau đó cầm lấy cành cây khô bị bẻ thành nửa đoạn và miếng hổ uy đã sớm chuẩn bị kỹ càng.
Đến khi cảm nhận từng bóng đen thấp bé vặn vẹo bắt đầu tiến tới gần, hắn vã mồ hôi lạnh đầy trán, ngồi xổm xuống nhặt lấy hòn đá nhỏ dưới chân rồi ném lên trên đỉnh đầu, trông thấy mấy chục đứa “trẻ con già” hú hét quái dị, bổ nhào về phía mình. Hắn dựa vào ánh sáng của hổ uy, vung cành cây quật văng bảy, tám đứa, sau đó nhịn đau lết cái chân gãy nhảy lên miệng hố, vừa vươn tay nắm chặt vách hang vừa ra lệnh cho tượng đất trên vai:
“Búp bê bùn…… Mau, mau biến lớn đi…… Mang theo hai chúng ta, cùng nhau…… chạy về phía trước!!”
……
Lúc Tần Giao tạm biệt Lão Tháp – người đưa mình lên núi và trở về thôn Phạm nơi mình sinh sống nhiều năm, ánh hoàng hôn đã dần tắt.
Sương chiều xa xăm nặng nề buông xuống, chân trời giăng kín mây đen, có vẻ đêm nay sẽ có sấm chớp mưa giông. Vào mùa đông, những nơi giáp núi rừng đâu đâu cũng phủ một màu đỏ máu sền sệt buồn nôn.
Trong tầm mắt, toàn bộ thôn trang nhỏ bé vẫn tràn đầy vết tích sinh hoạt và nông canh của các thôn dân, hệt như trước khi y rời đi.
Ở ven đường dễ dàng bắt gặp dụng cụ làm nông, thùng đựng nước và giỏ trúc được làm thủ công, dưới mái hiên nhà treo lủng lẳng thịt khô và chân giò, các căn nhà sàn gỗ đậm chất bản địa Động gia thường sẽ thắp đèn dầu giá rẻ từ rất sớm, khi chỉ vừa mới vào đêm.
Ánh rèn rọi chiếu lên cửa sổ, có thể thấy thấp thoáng những cái bóng đàn ông, phụ nữ và trẻ nhỏ tạo thành một gia đình sum vầy, có nhà đang ngồi quây quần châu đầu ăn cơm, có nhà thì đang thủ thỉ trò chuyện với nhau.
*Nhưng kỳ lạ là, cái bóng của tất thảy cư dân thôn Phạm đều có phần đẩu khổng lồ, trên trán có râu vòi, phủ một lớp lông, tay chân mảnh khảnh, phía sau mọc cánh côn trùng, đầu nặng thân nhẹ, nom kỳ lạ tựa một loài công trùng chân khớp nào đó.
Mà trong mắt Tần Giao, cảnh tượng sởn tóc gáy này lại quá đỗi bình thường, dường như đã nhìn mãi thành quen. Y điềm nhiên rút thuốc lá ra, băng qua bóng tối, tiến vào thôn làng trước mắt.
Vừa vào thôn chưa bao lâu, y đã chạm gặp “người quen” trong thôn nhận ra mình.
Dù sao y cũng đã dùng phương pháp đặc biệt để thay đổi gương mặt và sinh sống ở bản địa hơn hai mươi năm, quan hệ giữa y và các thôn dân tất nhiên là thân quen đến không thể thân quen hơn.
Tỷ như vị đồng hương thôn Phạm này cũng là một trong số đó, trong nhà người này có con cái tuổi tác xấp xỉ, bình thường cũng hay cùng xuống núi buôn bán lặt vặt, thế nên mấy năm nay cứ mỗi dịp lễ tết là cả nhà họ sẽ mời Tần Giao và con gái nuôi Dương Hoa của y sang nhà ăn cơm.
“Haiz, mùa đông đến, trên núi và trong sông đều lạnh giá, bây giờ mặt sông kết băng dày, tôi đoán Xích Thủy Long Vương cũng chẳng muốn trải qua mùa đông ở trong đó đâu…… Cơ mà không mò được châu ngọc đẹp đẽ dưới sông để làm vòng nữa, cũng chẳng hái được thảo dược tươi mới, tết năm nay nhà anh chắc không mấy dễ dàng nhỉ?”
Hoàn toàn không hay biết bản thân Xích Thủy Long Vương bởi vì bẩm sinh yếu ớt khó chiều, suốt ngày hết sợ lạnh lại sợ nóng, cho nên một năm bốn mùa thì thường chỉ có chưa tới hai tháng mới ở lại con sông Xích Thủy của mình.
Dứt lời, vị đồng hương thôn Phạm còn lắc đầu cảm khái, Tần Giao nghe mãi cũng quen rồi, y hờ hững im lặng một thoáng, sau đó mới chậm rãi trả lời:
“Trong nhà vẫn còn một ít thảo dược phơi khô và vòng tay chưa bán, ngày thường cũng có mỗi hai miệng ăn là tôi với Dương Hoa thôi, không cần tiêu xài chi nhiều.”
“Ừ, vậy thì tốt rồi, nếu có gì khó khăn anh cứ nói thẳng nhé, bà con xóm giềng với nhau cả mà……”
Lời nói của vị đồng hương tỏ rõ ý tốt, mà nếu đã nhắc đến Dương Hoa đang bị bỏ ở nhà, Tần Giao nhất định sẽ chủ động hỏi han tình hình của đứa con gái nuôi ở thôn Phạm.
Thế là hàn huyên chuyện trò một hồi xong, Tần Giao bèn đưa cho vị đồng hương thôn Phạm này một điếu thuốc, rồi hỏi thăm xem có phải hôm nay Dương Hoa ăn tối ở nhà bà Phạm Tế không, nhận được câu trả lời khẳng định của đồng hương, y mới yên lòng gật đầu.
Giữa lúc y đang nghĩ bụng trước tiên không về nhà mà vòng qua nhà bà Phạm Tế để đón con gái nuôi về, vị đồng hương cứ cúi đầu ho khan và hút thuốc nãy giờ bỗng nhiên nhớ tới gì đó, liền vỗ đầu một cái, bất đắc dĩ bảo:
“Ôi chao, gượm đã gượm đã, vừa nãy tôi quên bảo với anh, xế chiều nay, con bé nhà anh, đứa nhỏ nhà tôi, cả thằng cu nhà bà Phạm Tế nữa, hình như mấy đứa con nít nghịch ngợm này chạy lên núi chơi ở bên dưới mỏm đá Lồng Gà đấy……”
“Mỏm đá Lồng Gà? Không xảy ra chuyện gì chứ?”
“Không có không có, may mà bà Phạm Tế phát hiện ra sớm, lúc bà ấy cầm cái chổi trong nhà chạy vội lên núi thì bọn nó vẫn đang trốn trong rừng, còn chưa kịp chạy xa, đã bị bà ấy bắt hết về rồi……”
“……”
“Sao cuối năm rồi mà lũ nít quỷ này vẫn chẳng khiến người ta bớt lo được chứ, đứa nhà tôi đang bị vợ tôi đánh đòn ở nhà, khóc la oai oái kia kìa…… Kể cũng lạ, mấy bữa nay bọn trẻ con già trên núi đều rất lặng lẽ…… cứ như thể tìm được món đồ chơi khác vậy…… À mà, hôm nay đã là *ngày 14 rồi nhỉ? Mấy hôm nữa là đến sinh nhật Dương Hoa…… may là anh cũng trở về sớm……”
“……”
“Ầy, ngẫm lại mới thấy thời gian trôi qua nhanh thật, đã gần mười hai năm kể từ ngày anh nhặt được nó ở bờ sông rồi…… Lâu như vậy rồi anh vẫn chẳng lập gia đình…… Cũng thật vất vả cho anh…… Tôi bảo thật lòng nhé, giờ Dương Hoa đã sắp trưởng thành rồi, anh cũng nên suy nghĩ kỹ càng, nhân lúc cuối năm đi đây đi đó gặp gỡ người khác, nếu gặp được ai điều kiện thích hợp, cảm thấy ưng thì nên thêm một thành viên nữa cho gia đình mình…… Một nhà ba người mới là hoàn chỉnh nhất, đỡ phải lẻ loi cô độc một mình……”
Đồng hương chân thành nói ra những lời này, nhưng Tần Giao cứ mải nhìn chằn chằm phía ngọn núi nên không chú ý lắm, một lúc sau y mới cúi đầu trả lời có lệ là “Vâng, đúng vậy”, thái độ vẫn như mọi khi đối mặt với lời khuyên nhủ kiểu này.
Tiếp sau đó, Tần Giao dụi tắt điếu thuốc còn cháy, không tiếp tục dừng lại mà vòng thẳng qua chiếc giếng cạn khô ở ven thôn, đi tới trước căn nhà sàn của bà Phạm Tế.
Vừa mới dừng lại trước căn nhà gỗ quen thuộc, Tần Giao liền nghe thấy tiếng quát tháo của bà cụ và tiếng khóc lóc kêu cứu của A Bảo.
Tần Giao nhận ra gì đó, bèn ngẩng đầu nhìn lên trên, đang chuẩn bị gọi Dương Hoa xuống giúp mình cầm đồ tết mới mang từ trên núi về, song lại chỉ nghe thấy tiếng đối thoại với nội dung kỳ quái, xen lẫn tiếng ồn ào í ới.
“Mày kiếm đâu ra mấy món đồ dính máu này hả! Đây là thứ mày có thể nhặt bậy được chắc! Còn không mau khai thật cho bà!”
“Bà…… Bà ơi…… Oa oa, con không biết thật mà, con tình cờ nhìn thấy lúc đang chơi dưới mỏm đá Lồng Gà với Dương Hoa…… Cả bọn cùng chạy tới rồi nhặt lên xem thôi…… Còn chưa kịp nhìn kỹ thì…… bà đã thình lình giơ chổi xông tới chỗ bọn con, giận dữ bắt tất cả xuống núi……”
“Bà không giận được chắc! Mày không biết đó là chỗ nào à! Bà đã dặn bao nhiêu lần là không được tới đấy! Không được tới đấy! Thế mà mày dám dẫn đám con nít còn nhỏ hơn mày đi cùng! Tụi bây không sợ bị bọn trẻ con già ăn thịt người đó bắt cóc đi mất à! Ngộ nhỡ xảy ra cơ sự gì thì mày bảo bà phải ăn nói thế nào với cha Dương Hoa đây!!”
“Ờm…… Nhưng cha Dương Hoa vẫn chưa về nhà mà…… Hơn nữa trẻ con già…… cho dù…… nhìn thấy bà như thế thì chúng nó cũng sợ chạy mất dép rồi…… Ối ối! Bà đừng đánh con nữa mà! Dương Hoa, cậu đừng chỉ đứng đó nhìn không thôi, mau giúp tớ với hu hu……”
“A…… A, bà ơi…… Bọn con biết sai rồi…… A Bảo…… A Bảo không cố ý đâu…… Con thề sẽ không nói cho cha con biết chuyện hôm nay……”
“Con bé ngốc này…… Còn dám hồ đồ bênh vực nó! Chờ cha con về, bà sẽ bảo cha con răn dạy con cho cẩn thận…… Mau tránh ra! Tránh hết ra coi!! Để xem hôm nay bà có cho nó một bài học không!”
“Oa oa…… Bà ơi…… Con sai rồi con sai rồi…… Con lập tức vứt mấy thứ dính máu này…… về chỗ cũ được chưa ạ…… Á á á!”
Đi kèm với tiếng la tuyệt vọng của thằng nhóc A Bảo đang nhảy loi choi, một đống đồ loạn xà ngầu liền bị ném từ trên căn nhà gỗ sáng đèn xuống sàn xi măng bên dưới.
Tần Giao đứng lặng dưới lầu, trơ mắt nhìn đống đồ kỳ lạ đó bị ném xuống dưới, sau một lát, y mới bước từng bước tới phía trước, định bụng khom lưng nhặt lên xem.
Bấy giờ, y chú ý thấy đống đồ bị ném xuống bao gồm một chiếc điện thoại bị rơi vỡ nửa màn hình, một cặp kính mắt gãy lệch gọng và mấy tấm ảnh bị xé nát tan, chẳng thấy rõ mặt người.
Tần Giao mơ hồ ý thức được rằng trong khoảng thời gian mình rời đi, tình hình trên núi và trong thôn có lẽ đã xuất hiện bất ổn. Y vừa định nhặt chiếc di động dưới đất lên thì chiếc di động hư hại này bỗng nhiên phát ra ánh sáng yếu ớt, sắp sửa tắt nguồn hoàn toàn.
Khoảnh khắc nhìn thấy màn hình di động hiện thời gian *ngày 15 tháng 1, 18 giờ 24 phút cực kỳ rõ ràng, Tần Giao tỏ vẻ quái lạ, tay khựng lại giữa chừng.
Hồi lâu, sống lưng y cứng đờ, nhớ lại cuộc đối thoại với vị đồng hương ban nãy.
【Sao cuối năm rồi mà lũ nít quỷ này vẫn chẳng khiến người ta bớt lo được chứ, đứa nhà tôi đang bị vợ tôi đánh đòn ở nhà, khóc la oai oái kia kìa…… Kể cũng lạ, mấy bữa nay bọn trẻ con già trên núi đều rất lặng lẽ…… cứ như thể tìm được món đồ chơi khác vậy…… À mà, hôm nay đã là *ngày 14 rồi nhỉ? Mấy hôm nữa là đến sinh nhật Dương Hoa…… may là anh cũng trở về sớm……】
Ngày 14? Ngày 15?
Một cơn ngứa không nhẹ không nặng dường như lướt qua trong lòng, Tần Giao chầm chậm nhếch môi, không hề nói năng gì, nhưng nội tâm đã trào dâng nghi vấn mơ hồ.
Ôm mối dự cảm kỳ diệu và lạ lùng ấy, y cầm bức ảnh rơi dưới đất lên, đập vào mắt y là bức ảnh rách mất một nửa, thuộc về một đứa bé tóc trắng, mắt đỏ, làn da cũng trắng phát sợ, cùng với một người phụ nữ tuổi còn trẻ.
Tóc trắng…… Đứa bé…… tóc trắng?
Phát hiện ấy tựa như một tia sáng chói lóa, xẹt qua cõi lòng hỗn loạn điên cuồng, thậm chí là ngột ngạt bấy lâu nay của y.
Chỉ một thoáng sau, vùng trời bên trên toàn bộ thôn Phạm và cả Đông Sơn xuất hiện sấm sét dị thường, phía sau màn mưa giăng kín lớp lớp, cơn thịnh nộ và tiếng gầm gừ của long thần dường như đang vô cùng sống động trong trùng mây.
Sắc mặt Tần Giao trắng bệch, vảy trên má suýt thì hiện ra, y vội cúi đầu định nhặt mấy bức ảnh dưới đất lên xem kỹ, song lại bỗng nghe thấy tiếng la hét sợ hãi của hai đứa trẻ con vọng tới từ trong căn gác gỗ.
Y ngẩng đầu lên, nhìn hai đứa nhỏ đang ngơ ngác trên kia. Mặt Tần Giao tái nhợt, hai mắt hằn tơ máu, y đứng một mình dưới lầu, cầm lấy chiếc điện thoại di động vỡ nát nọ và nhặt nhạnh từng bức ảnh một.
Bà Phạm Tế chạy từ dưới nhà xuống, kinh ngạc mà nhìn Tần Giao. Y đi vòng qua bà, lao tới phía trước nắm lấy hai đứa nhỏ đang sợ hãi, cúi thấp đầu bật ra câu nói khàn khàn lạnh lùng, đến mức gần như nổi giận:
“Dương Hoa, A Bảo…… Ngay bây giờ mau nói rõ ràng cho ta biết…… Hai đứa…… rốt cuộc đã nhặt được…… mấy thứ này…… ở chỗ nào trên núi?!”
……
“Ầm ầm ——”
Khoảnh khắc tiếng sấm sét vang lên trên đỉnh đầu, Tấn Tỏa Dương vẫn chưa biết cơn mưa chứa đựng thịnh nộ của long thần sắp sửa hạ xuống. Hắn đang tái mặt mang theo con “búp bê bùn” đông cứng trên bả vai, tháo chạy tập tễnh giữa cánh rừng phủ đầy sương giá mùa đông.
Trong lúc đánh nhau cạnh hố và chạy trốn, nhóc con này bất ngờ tự té nhào một phát, kết quả từ trạng thái “búp bê bùn khổng lồ” bị biến về “búp bê bùn tí hon”.
May mà cơ thể nó làm bằng bùn đất, do đó không đến nỗi vô phương cứu chữa.
Chỉ có điều, vác theo một cục tạ ngớ ngẩn như thế cùng chạy nạn trong rừng núi, suy cho cùng vẫn hơi bị phiền toái.
Ấy thế nhưng Tấn Tỏa Dương đại thiếu gia là một thanh niên chính trực, từ nhỏ đã cực kỳ cố chấp, còn tràn đầy lòng trắc ẩn đối với bất kỳ quần thể yếu thế nào.
Cho nên sau khi chật vật bò ra khỏi đáy hố, chính hắn cũng chạy hết nổi vì vết thương ở chân, song vẫn kiên trì lê lết mang theo cục tạ vướng víu “búp bê bùn” này ra ngoài, cùng với cả quyển bút ký mà biết đâu về sau có thể giúp ích cho hắn.
Hắn ngoảnh ra sau, vẫn thấy rõ đám “trẻ con già” đang điên cuồng bám riết mình không tha, từ phía xa, những cặp mắt ấy sáng rực đáng sợ hệt như vầng trăng đỏ trên cao.
Tấn Tỏa Dương che kín nửa khuôn mặt hóa gà của mình, chống đỡ vết thương ở chân, tiếp tục chạy khập khiễng về phía trước. Khốn nỗi hắn càng chạy càng chậm, càng chạy càng nghiêng ngả, mắt thấy đã sắp…… chạy đến đường cùng giáp với vách đá cheo leo.
Mà hiển nhiên, miếng hổ uy trên người hắn chỉ còn một cơ hội sử dụng cuối cùng, không phải tình huống vạn bất đắc dĩ thì tuyệt đối không thể dùng tiếp nữa.
Nếu lần này dùng hết rồi thì sau đó vẫn còn phải ở trong núi tận chín ngày, chỉ có một con đường chết mà thôi.
Cùng đường bí lối, hắn không thể làm theo kế hoạch ban đầu là đi tới thôn làng phụ cận cầu cứu dân địa phương được, dù sao đây chỉ là rắc rối của riêng hắn, không thể làm liên lụy người vô tội, gây thương tổn cho người không liên quan.
Tấn Tỏa Dương vừa mau chóng phân tích tình huống trước mắt, vừa cố gắng tập trung tinh thần, tuy nhiên vẫn bị bọn trẻ con già đông đúc kia dồn từng bước từng bước tới vách mỏm đá Lồng Gà, gần ngay sát con sông bên dưới.
【Công Kê Lang, muốn giết gà】
【Tám con gà nhốt trong lồng】
【Chỉ còn một con cuối cùng】
【Rốt cuộc nó chạy đi đâu】
【Rút ruột ra, lột da xuống】
【Đứa bé trong bụng khóc oe oe】
【Cho dù mi chạy đi đâu】
【Công Kê Lang đều sẽ bắt được mi, bắt —— được —— mi ——】
Tấn Tỏa Dương nghe thấy bài ca đòi mạng kia, lại bị ép quay đầu nhìn bọn “trẻ con già” cách mình mỗi lúc một gần, ánh mắt con nào con nấy hung ác bạo ngược, hắn nhớ lại hình như lúc trước “búp bê bùn” định nói gì đó với mình, liền lạnh mặt cúi đầu, gấp gáp hỏi nó:
“……Búp bê bùn…… Hiện tại chúng ta có cách nào để thoát khỏi bọn trẻ con già phía sau không?”
“……”
“Búp bê bùn? Búp bê bùn?”
Liên tiếp hỏi mấy lần mà nhóc con trên vai vẫn chẳng đáp lại, Tấn Tỏa Dương đanh mặt cúi xuống nhìn, thấy con “búp bê bùn” không mặt không miệng đang làm động tác khua tay múa chân y chang khỉ, cố gắng ra hiệu cho hắn nhìn lên trời.
Biểu cảm của hắn cứng đờ, cạn lời không biết nói gì hết, đầu đau như sắp nứt ra tới nơi. Hắn xoa bóp huyệt thái dương của mình, đêm nay quả thực đã bị cả đống sự kiện chẳng hiểu đầu cua tai nheo này hành hạ đến mức gần suy nhược thần kinh. Tấn Tỏa Dương đứng cạnh vách núi chót vót, lùi từng bước từng bước trước sự áp sát của bọn “trẻ con già”, đồng thời túm lấy “búp bê bùn trên bả vai”, sốt ruột hỏi:
“Ngươi rốt cuộc đang muốn nói gì! Tức nghĩa là sao…… Trên trời có thứ gì giúp được —— “
Còn chưa dứt câu, một đứa “trẻ con già” ở đối diện bất thình lình nhào tới, vươn móng vuốt cào cổ hắn, đẩy hắn ngã xuống từ mỏm đá Lồng Gà một lần nữa.
Thanh niên tóc trắng và “búp bê bùn” bị xô văng ra, cùng ngỡ ngàng nhìn lên bầu trời tối đen, trông thấy ở phía cuối bầu trời dường như có thứ gì đó hình thể khổng lồ, khủng khiếp dị thường đang ẩn giấu đằng sau tầng mây dày đặc.
Chớp lóe, sấm rền, gió dữ, tức khắc chiếu rọi đồng tử màu trắng đang mở to.
Trong không khí, sắc lam của cánh bướm, sắc vàng xanh của lá khô, sắc xám của lông đuôi chim muông, từng thứ từng thứ lần lượt xẹt qua con ngươi nhạt màu của hắn.
Chỉ một thoáng, dải sáng lấp lánh, ngân hà lộng lẫy, đôi mắt phàm nhân có thể chiêm ngưỡng ánh sáng lập lòe tựa như loài đom đóm đang tràn ngập núi rừng và bầu trời.
Sâu trong núi có rất nhiều bà lão đang cất giọng hát cao vút như tiếng ve kêu, hát một bài ca dao không tên, êm ái mà ưu sầu.
Nhưng chàng thanh niên tóc trắng vừa bị bọn “trẻ con già” đẩy ngã khỏi vách đá lại không thể đụng tới, không thể chạm tới bất cứ thứ gì.
Chỉ có cảm giác đau nhức ở sống lưng vì rơi từ nơi cao xuống hồ băng và cơn lạnh buốt bủa vây lấy cơ thể, cùng với một đôi mắt, một đôi mắt màu xám, dường như gánh chịu nỗi cơ đơn và thống khổ vô tận là đang lặng lẽ nhìn hắn cách màn sáng đom đóm màu lam đậm.
Hắn ngước đầu, chìm xuống nước sông, lòng bất chợt sinh ra cảm giác vừa chua xót vừa quen thuộc. Khi nhắm mắt lại vì đau đớn và mỏi mệt, hắn cũng muốn vươn tay ra, chầm chậm chạm vào khuôn mặt mơ hồ của người ấy.
Trọng thương khiến Tấn Tỏa Dương ngất đi lần thứ hai, hình ảnh cuối cùng đọng lại trong ý thức của hắn chỉ có một bàn tay quấn quýt siết chặt tay hắn giữa dòng sông lạnh lẽo thấu xương, cùng với một thứ thoắt ẩn thoát thoắt hiện ngỡ như ảo giác, phủ bởi lớp vảy xanh lấp lánh……
Là đuôi rồng.
……
【Hiến dâng cho em tình yêu trong tình yêu】
【Chính là linh hồn của tôi】
【Hiến dâng cho em bài ca trong bài ca】
【Chính là khúc nhạc tâm linh của tôi】
【Hiến dâng cho em nguyện vọng trong nguyện vọng】
【Chính là trái tim rực cháy của tôi】
——《Hairan hairan》
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook