Tình Sử Bi Thương Của Một Nàng Phượng Hoàng
-
Quyển 2 - Chương 59: Đại kết cục – phiên bản bà la già
Hôm nay tôi nhận được một tin tức: nếu muốn đưa Bích Hoa ra khỏi Si Mị
Chung cũng không phải là không có khả năng, chỉ cần… Lúc Long Tam nói
đến đây thì chợt dừng lại một chút, ngước mắt lên lén nhìn biểu hiện
trên mặt tôi, rồi mới ấp úng nói, “Chỉ cần Bà La Già đồng ý”.
Tôi giật mình, cầm chén trà lên uống một ngụm, thân thể hơi ngả về phía trước một chút: “Nói như vậy là sao?”.
Long Tam đứng dậy đóng cửa phòng lại, rồi thiết lập một trận pháp bao phủ căn phòng, rồi mới ngồi xuống, nói một cách thần bí: “Mấy ngày trước tôi có đi qua Thiên Thư Các tìm mấy thứ, tình cờ có tìm thấy một quyển bút ký của Cổ thần được truyền lại. Muội có biết chân thân của Thái Vu là gì hay không?”.
“Nghe nói là một con rắn”.
Long Tam đập bàn, nói: “Huynh biết muội sẽ nói vậy mà”. Huynh ấy lại uống một ngụm trà, gác chân lên chân kia, “Mọi người đều bị hình tượng của Thái Vu mê hoặc, nên mới cho rằng chân thân của Thái Vu là một con rắn, nhưng muội có từng nghĩ, loài rắn làm sao mà so sánh được với loài rồng? Mà trận đại chiến Tiên – Ma năm đó, có ai trong Long tộc của huynh có thể địch được pháp lực của Thái Vu cơ chứ?”.
Tôi tập trung suy nghĩ, dường như Long Tam nói cũng đúng.
“Chuyện này cũng giống như khổng tước dù có giống đến thế nào đi nữa thì cũng không phải là phượng hoàng, nếu như Thái Vu thật sự là một con rắn, thì không thể nào mà tất cả chúng tiên đều bại dưới tay ông ta được, ước chừng tùy tiện chọn đại ca, nhị ca của huynh cũng đã có thể thu phục được rồi. Trừ khi, ông ta vốn không phải là rắn!”.
Những lời mà Long Tam nói ra khiến tôi kinh ngạc đến mức lông vũ toàn thân cũng muốn dựng đứng: “Nói như vậy, không lẽ Thái Vu là…”. Ối chà, không phải cũng lại là rồng đấy chứ? Có con rồng nào lớn lên trông như thế, cũng thật sự là quá sáng tạo.
Long Tam vừa đưa tay vào trong ngực tìm kiếm, vừa nói: “Huynh đã ghi lại câu ấy ra giấy rồi, muội lại mà xem”.
Huynh ấy mở tờ giấy ra, trên đấy có một hàng chữ được viết ngoáy: cự thạch lan vu giang vĩ toái thạch lộ khai.
Huynh ấy chỉ vào đoạn đầu câu, nói: “Chúng ta vẫn cứ nghĩ là “cự thạch lan vu giang vĩ, toái thạch lộ khai”, nhưng mà muội có từng nghĩ tới không, câu này còn có thể hiểu theo một cách khác nữa là “cự thạch lan vu giang, vĩ toái thạch lộ khai” không”. Đầu Long Tam dựa sát vào tôi, thấp giọng nói, “Chúng ta thử đưa ra một cái giả thiết không ai nghĩ đến xem nhé, thật ra Cổ thần Hỗn Độn còn có một cái đuôi, mà có lẽ, Thái Vu chính là cái đuôi ấy hóa thành”.
Năm đó lúc Cổ thần Hỗn Độn viên tịch, tay phải của người hóa thành phụ thân tôi – Phượng Ngạn, tay trái của người hóa thành Thượng thần Đông Hạo, hai chân của người hóa thành bốn cây cột chống trời để chống đỡ Thiên giới, thân thể của người thì hóa thành mặt trời, mặt trăng và những ngôi sao.
Tôi nhíu mày: “Cho dù là huynh có nói đúng đi nữa, cũng không thể nào đến mức Thượng thần Đông Hạo liên thủ với phụ thân muội cũng đánh không thắng được Thái Vu”.
Long Tam phẩy tay: “Năm đó phụ thân muội vì nương của muội mà đã hao phí không biết bao nhiêu là sức lực, đã sớm không bằng được lúc trước rồi, còn Thượng thần Đông Hạo thì cả ngày trông giữ cái thi thể trong quan tài băng kia, sau đó cuối cùng lại còn cứu nàng sống lại, pháp lực còn có thể có nhiều hay ít? Không thể trông chờ vào họ được”. Huynh ấy lại uống một ngụm nước, chậm rãi nói, “Nhưng mà phụ thân muội có thể khiến cho nương của muội sống thêm chừng ấy năm, Đông Hạo có thể đem cái thi thể vùi trong băng đó cứu sống, thì Thái Vu nhất định là cũng có thể”.
Năm đó mỗi ngày phụ thân lấy một giọt máu trong tim ra để kéo dài tính mạng của nương, Đông Hạo vì cứu người, thì cái giá phải trả cũng không thể nhỏ được. Nếu như là để cứu Bích Hoa, Thái Vu sao có thể dễ dàng đồng ý được cơ chứ? Hơn nữa…
“Đây rõ ràng là chuyện của Thái Vu, có liên quan gì đến Bà La Già đâu cơ chứ?”.
Long Tam đặt chén trà đánh “cạch” một tiếng lên bàn: “Muội vẫn ở trong Si Mị Chung nên chắc là không biết, Thái Vu từ sau khi quay về ngày hôm đó, đã đem pháp lực cả đời truyền lại cho Bà La Già, còn bản thân thì đến nơi rừng núi hoang vu sống đời nhàn tản rồi, mà chứng cứ rõ ràng nhất chính là trên trán của Bà La Già có thêm một hạt châu màu xanh lam. Những người đã gặp qua Thái Vu, thì chắc chắn là đều biết hạt châu kia”.
Tôi nắm chặt lại bàn tay đang run rẩy, vội vàng hỏi: “Ý huynh là, chỉ cần chúng ta xác định được Thái Vu đúng là do cái đuôi của Cổ thần Hỗn Độn biến thành, vậy thì, việc cứu Bích Hoa ra khỏi Si Mị Chung vẫn có hy vọng mà đúng không?”.
Long Tam gật đầu, vô cùng đắc ý nói: “Không thể ngờ được Long Tam tôi cũng có thể phát hiện ra bí mật không ai biết đến, ha ha ha”.
Tiếng cười của huynh ấy trong căn phòng trống này có vẻ vô cùng vang dội, có điều tôi cũng chẳng có tâm trạng mà tính toán với huynh ấy. Tôi thiếu Bích Hoa rất nhiều, nếu như có thể, dù chỉ có một phần vạn hy vọng tôi cũng sẽ thử một lần.
Tôi giật mình, cầm chén trà lên uống một ngụm, thân thể hơi ngả về phía trước một chút: “Nói như vậy là sao?”.
Long Tam đứng dậy đóng cửa phòng lại, rồi thiết lập một trận pháp bao phủ căn phòng, rồi mới ngồi xuống, nói một cách thần bí: “Mấy ngày trước tôi có đi qua Thiên Thư Các tìm mấy thứ, tình cờ có tìm thấy một quyển bút ký của Cổ thần được truyền lại. Muội có biết chân thân của Thái Vu là gì hay không?”.
“Nghe nói là một con rắn”.
Long Tam đập bàn, nói: “Huynh biết muội sẽ nói vậy mà”. Huynh ấy lại uống một ngụm trà, gác chân lên chân kia, “Mọi người đều bị hình tượng của Thái Vu mê hoặc, nên mới cho rằng chân thân của Thái Vu là một con rắn, nhưng muội có từng nghĩ, loài rắn làm sao mà so sánh được với loài rồng? Mà trận đại chiến Tiên – Ma năm đó, có ai trong Long tộc của huynh có thể địch được pháp lực của Thái Vu cơ chứ?”.
Tôi tập trung suy nghĩ, dường như Long Tam nói cũng đúng.
“Chuyện này cũng giống như khổng tước dù có giống đến thế nào đi nữa thì cũng không phải là phượng hoàng, nếu như Thái Vu thật sự là một con rắn, thì không thể nào mà tất cả chúng tiên đều bại dưới tay ông ta được, ước chừng tùy tiện chọn đại ca, nhị ca của huynh cũng đã có thể thu phục được rồi. Trừ khi, ông ta vốn không phải là rắn!”.
Những lời mà Long Tam nói ra khiến tôi kinh ngạc đến mức lông vũ toàn thân cũng muốn dựng đứng: “Nói như vậy, không lẽ Thái Vu là…”. Ối chà, không phải cũng lại là rồng đấy chứ? Có con rồng nào lớn lên trông như thế, cũng thật sự là quá sáng tạo.
Long Tam vừa đưa tay vào trong ngực tìm kiếm, vừa nói: “Huynh đã ghi lại câu ấy ra giấy rồi, muội lại mà xem”.
Huynh ấy mở tờ giấy ra, trên đấy có một hàng chữ được viết ngoáy: cự thạch lan vu giang vĩ toái thạch lộ khai.
Huynh ấy chỉ vào đoạn đầu câu, nói: “Chúng ta vẫn cứ nghĩ là “cự thạch lan vu giang vĩ, toái thạch lộ khai”, nhưng mà muội có từng nghĩ tới không, câu này còn có thể hiểu theo một cách khác nữa là “cự thạch lan vu giang, vĩ toái thạch lộ khai” không”. Đầu Long Tam dựa sát vào tôi, thấp giọng nói, “Chúng ta thử đưa ra một cái giả thiết không ai nghĩ đến xem nhé, thật ra Cổ thần Hỗn Độn còn có một cái đuôi, mà có lẽ, Thái Vu chính là cái đuôi ấy hóa thành”.
Năm đó lúc Cổ thần Hỗn Độn viên tịch, tay phải của người hóa thành phụ thân tôi – Phượng Ngạn, tay trái của người hóa thành Thượng thần Đông Hạo, hai chân của người hóa thành bốn cây cột chống trời để chống đỡ Thiên giới, thân thể của người thì hóa thành mặt trời, mặt trăng và những ngôi sao.
Tôi nhíu mày: “Cho dù là huynh có nói đúng đi nữa, cũng không thể nào đến mức Thượng thần Đông Hạo liên thủ với phụ thân muội cũng đánh không thắng được Thái Vu”.
Long Tam phẩy tay: “Năm đó phụ thân muội vì nương của muội mà đã hao phí không biết bao nhiêu là sức lực, đã sớm không bằng được lúc trước rồi, còn Thượng thần Đông Hạo thì cả ngày trông giữ cái thi thể trong quan tài băng kia, sau đó cuối cùng lại còn cứu nàng sống lại, pháp lực còn có thể có nhiều hay ít? Không thể trông chờ vào họ được”. Huynh ấy lại uống một ngụm nước, chậm rãi nói, “Nhưng mà phụ thân muội có thể khiến cho nương của muội sống thêm chừng ấy năm, Đông Hạo có thể đem cái thi thể vùi trong băng đó cứu sống, thì Thái Vu nhất định là cũng có thể”.
Năm đó mỗi ngày phụ thân lấy một giọt máu trong tim ra để kéo dài tính mạng của nương, Đông Hạo vì cứu người, thì cái giá phải trả cũng không thể nhỏ được. Nếu như là để cứu Bích Hoa, Thái Vu sao có thể dễ dàng đồng ý được cơ chứ? Hơn nữa…
“Đây rõ ràng là chuyện của Thái Vu, có liên quan gì đến Bà La Già đâu cơ chứ?”.
Long Tam đặt chén trà đánh “cạch” một tiếng lên bàn: “Muội vẫn ở trong Si Mị Chung nên chắc là không biết, Thái Vu từ sau khi quay về ngày hôm đó, đã đem pháp lực cả đời truyền lại cho Bà La Già, còn bản thân thì đến nơi rừng núi hoang vu sống đời nhàn tản rồi, mà chứng cứ rõ ràng nhất chính là trên trán của Bà La Già có thêm một hạt châu màu xanh lam. Những người đã gặp qua Thái Vu, thì chắc chắn là đều biết hạt châu kia”.
Tôi nắm chặt lại bàn tay đang run rẩy, vội vàng hỏi: “Ý huynh là, chỉ cần chúng ta xác định được Thái Vu đúng là do cái đuôi của Cổ thần Hỗn Độn biến thành, vậy thì, việc cứu Bích Hoa ra khỏi Si Mị Chung vẫn có hy vọng mà đúng không?”.
Long Tam gật đầu, vô cùng đắc ý nói: “Không thể ngờ được Long Tam tôi cũng có thể phát hiện ra bí mật không ai biết đến, ha ha ha”.
Tiếng cười của huynh ấy trong căn phòng trống này có vẻ vô cùng vang dội, có điều tôi cũng chẳng có tâm trạng mà tính toán với huynh ấy. Tôi thiếu Bích Hoa rất nhiều, nếu như có thể, dù chỉ có một phần vạn hy vọng tôi cũng sẽ thử một lần.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook