Tình Sử Bi Thương Của Một Nàng Phượng Hoàng
-
Quyển 1 - Chương 17: NGOẠI TRUYỆN 1 – RA ĐỜI KHÔNG PHẢI LÀ MỘT VIỆC DỄ DÀNG (1): Chuyện kể rằng, khi mẫu thân của Phượng Hoàn mới sinh
Chuyện kể rằng, khi mẫu thân của Phượng Hoàn mới sinh hạ Phượng Hoàn, nàng chỉ mới là một quả trứng. Đúng là một quả trứng tròn vo, vỏ màu xám tro. Có điều, phần đầu có hơi nhỏ một chút.
Những quả trứng phượng hoàng khác hầu như đều dài ba thước, hình bầu dục, vỏ ánh lên màu vàng kim. Quả trứng Phượng Hoàn chỉ dài có hơn hai thước, hơn nữa, lại là một quả trứng tròn vo với vỏ màu xám tro. Nếu để lẫn với mấy tảng đá, e là cũng chẳng ai phân biệt được.
Mẫu thân của Phượng Hoàn vuốt ve vỏ trứng của nàng, mắt ứa lệ, nhìn phụ thân nàng là Phượng Ngạn, nước mắt lã chã nói: “Chàng nói xem, hài tử của chúng ta giống phượng hoàng hơn, hay là giống chim quyên hơn?”.
Đúng vậy, mẫu thân của Phượng Hoàn chính là một con chim quyên lông đỏ rực như lửa.
Phượng Ngạn cẩn thận nhìn quả trứng mà ái thê đang cầm trên tay, nói: “Nếu nói là trứng phượng hoàng, thì hình như hơi nhỏ, hình dáng cũng không giống; nếu nói là trứng chim quyên, thì dường như lại hơi lớn, vỏ cũng hơi dầy”.
Mẫu thân của Phượng Hoàn ôm chặt tảng đá trong lòng, vừa khóc vừa nói: “Cho dù quả trứng này nở ra cái gì đi nữa, cũng là con của thiếp, chàng tuyệt đối không được ghét bỏ con”. Rồi cúi đầu hôn lên vỏ trứng, nói: “Nương nhất định sẽ chăm sóc con cẩn thận”.
Mẫu thân của Phượng Hoàn tuy nói như thế, nhưng vẫn không tránh được bản tính của chim quyên. Mới sinh con được nửa ngày, dường như đã quên luôn trong nhà còn có một quả trứng. Quả trứng Phượng Hoàn cô đơn bị đặt trơ trọi trên một cái giường tơ lụa nhỏ, xung quanh chẳng có ai, ngay cả gió cũng chẳng thổi đến được. Đột nhiên, quả trứng tròn vo xám tro trên giường chuyển động, lăn mấy vòng xung quanh rồi dừng lại. Một lúc lâu sau, quả trứng ấy lại bắt đầu lăn, càng lăn càng nhanh, đâm sầm vào tường, lại lăn trở lại vài vòng. “Ối!”, trong phòng vang lên tiếng kêu đau đớn của trẻ con. Quả trứng lăn vài vòng tại chỗ, rồi lại lăn ngược xuôi vài vòng, ngừng lại một chút, lại hướng về bên phải lăn đi, vài vòng là trở lại trên giường nhỏ.
“Cạch” một tiếng, quả trứng rơi xuống. “Oa…” không thể nghi ngờ gì nữa, quả thật là có tiếng trẻ con khóc. Bên trong vỏ trứng truyền đến mấy tiếng nức nở, một lúc sau thì ngừng.
“Phụ thân hài tử, không biết cục cưng của chúng ta thế nào rồi, đã đục vỏ trứng chui ra chưa?”.
“Mới sinh ra còn chưa đến một ngày, sao có thể nhanh như thế được”.
Tiếng nói chuyện lớn dần, tiếng bước chân cũng càng ngày càng gần.
“Nguy rồi, Phượng Ngạn, không thấy trứng đâu cả!”.
Giường nhỏ bằng tơ lụa trong phòng trống trơn, không có cái gì hết cả. Phụ thân, mẫu thân của quả trứng vội vàng lục tung cả phòng lên, ngay cả mấy khe hở cũng tìm đến ba bốn lần, vẫn chẳng thấy cái gì.
Đúng thế, Phượng Hoàn ngày đầu tiên sinh ra đã bị phụ mẫu bỏ quên!
CHƯƠNG 17 : Tôi quay đầu, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Bà La Già, tiến lên gần hơn chút nữa, hôn chàng.
Bà La Già ngồi bên cạnh giường nắm tay tôi, quầng mắt thâm đen, môi khô nứt nẻ. Tôi cử động thân thể muốn ngồi dậy, Bà La Già nắm chặt cổ tay tôi nhẹ giọng nói: “Đừng cử động, nàng đang dùng thuốc”. Dứt lời thuận tay vuốt ve mái tóc của tôi.
Tôi nhìn thằng vào mắt Bà La Già, thấp giọng nói: “Đưa thuốc cho thiếp, thiếp tự uống được”.
Bà La Già cười “ha ha” mấy tiếng, lấy tay chọc chóp mũi tôi, cười nói: “Đừng tức giận nữa, tối qua là ta không đúng”.
Thuốc mỡ mát lạnh được ngón tay ấm áp xoa nhẹ trên mu bàn tay, vô cùng thoải mái. Tôi cảm thấy trái tim ấm áp, độ ấm của bàn tay đặt trên tay tôi cũng có thể khiến tôi bị phỏng.
Tôi đưa tay vuốt ve gương mặt Bà La Già, lại sờ mặt mình, nghi ngờ nói: “Chẳng lẽ là ảo giác?”.
Bà La Già mím môi, véo má tôi, cười nói: “Ừ, hay là ảo giác nhỉ?”.
Tôi nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ, cuối cùng cũng yên tâm. Xem ra cuối cùng thì Bà La Già cũng đã nghĩ ra tình cổ gì đó chẳng qua chỉ là chuyện vớ vẩn mà thôi.
Tôi run rẩy nói: “Chàng nhất định phải tin thiếp, thiếp thật sự yêu chàng”.
Bà La Già gật đầu.
Tôi lại nói: “Si Mị Chung thiếp dùng xong nhất định sẽ trả lại cho chàng”.
Bà La Già lắc đầu nói: “Của tôi cũng là của nàng”.
Tôi vô cùng vui vẻ, nắm lấy tay Bà La Già, dùng sức lắc lắc mấy cái, chợt nghĩ đến chuyện kia, cảm thấy khó chịu, suy nghĩ một lát, cuối cùng không chịu được, ấp úng hỏi: “Ả bạch hồ ly kia là ai?”.
Bà La Già cười vui vẻ, gãi nhẹ vào lòng bàn tay đã được băng bó gọn gàng của tôi, nói: “Thuốc nàng dùng là do cô ấy đưa, bây giờ mới nhớ đến cô ấy?”.
Tôi cảm thấy sự ẩm ướt trong tim dần lan lên, cuối cùng cũng tràn ra khỏi hốc mắt. Những buồn bực khó chịu lúc trước bất chợt tan biến hết. Tôi mỉm cười. Giây phút ngọt ngào như thế này, thật ra là chỉ có ở trong mơ.
Lúc tôi mới từ trong cơn mơ tỉnh dậy, ý cười trên miệng vẫn còn ẩn hiện. Bầu trời ngoài cửa sổ rất trong xanh, tay của tôi cũng đã được băng bó gọn gàng, có điều, người ngồi bên cạnh giường tôi lại là ả hồ ly Tử Như kia.
Cô ta thấy tôi tỉnh dậy, vội đứng lên, cúi chào tôi, giọng nói như tiếng chuông ngân vang lên: “Lúc trước Tử Như không biết Hoàn Phượng nương nương là sủng cơ của Thiếu chủ, hành vi có điểm thất lễ, xin nương nương thứ tội”.
Dừng một chút, lại nói: “Tay của nương nương vừa rồi thiếp đã băng bó rồi, không biết nương nương còn cảm thấy có chỗ nào khó chịu hay không?”.
Tôi híp mắt, nhìn quanh phòng, thấp giọng nói: “Cô tới từ lúc nào?”.
Tử Như nói: “Sáng sớm hôm nay thiếp đã đến đây rồi, Thiếu chủ nói, Hoàn Phượng nương nương ở một mình trong phòng, tay lại bị thương, hành động bất tiện, sợ người buồn bực mà sinh bệnh. Nên sai thiếp qua đây, ở cùng nương nương”.
Tôi chăm chú nhìn băng vải băng trên tay, từng tầng từng tầng một được băng bó cẩn thận, độ căng vừa phải, trắng bóc, khiến tôi thấy chói mắt.
Tôi cố mỉm cười với cô ta, đè thấp giọng nói: “Cô thật khéo tay”.
Tử Như không nói gì, chỉ cúi chào tôi.
Xốc chăn lên bước xuống giường, ánh nắng mặt trời len qua song cửa sổ vào phòng, từng nắng, chiếu xuống mặt đất. Tôi híp mắt nhìn bóng cây ngoài cửa sổ, thong thả bước đến cạnh cửa, Tử Như ở phía sau nói: “Miệng vết thương trên chân nương nương còn chưa đóng vảy, người cần nghỉ ngơi thêm”.
Tôi phất tay, nhíu mày nói: “Không sao, hôm nay trời rất đẹp, tôi muốn ra ngoài tản bộ”.
Tôi nhẹ nhàng đẩy cửa ra, cửa không hề dịch chuyển, dùng thêm sức, vẫn bất động.
Tử Như tiến lên đỡ lấy tôi, thấp giọng nói: “Độc Đông Doanh Hoa trên người nương nương chưa được giải, hơn nữa bây giờ nương nương…”.
Tôi chợt tỉnh ngộ, đúng rồi, sau sự việc tối hôm qua, Bà La Già sao còn có thể để tôi đi lại lung tung nữa cơ chứ. Cô nàng Tử Như này, chắc là được phái đến giám thị tôi rồi.
Ai mà ngờ sẽ có ngày tôi rơi vào hoàn cảnh như thế này.
Dựa vào cửa, tôi ngáp một cái nói: “Nếu thế, cô đi lấy mấy thứ đồ chơi để tôi tiêu khiển giết thời gian đi”.
Sau khi Tử Như đi khỏi, tôi càng cảm thấy mệt mỏi, chậm chạp đi đến ngồi bên cạnh bàn, nhìn Si Mị Chung chăm chú đến ngẩn người.
Không biết bao lâu sau lúc tôi mở mắt ra, xung quanh là sương mù dày đặc, đất dưới chân đen tuyền tỏa ra hơi lạnh lẽo, trên đầu thỉnh thoảng truyền đến thanh âm ríu rít, âm cuối được kéo thật dài, hướng về phía chân trời. Xung quanh tối đen không chút ánh sáng, không khí nồng đậm mùi máu. Tôi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, chỉ thấy một mảnh tối đen yên tĩnh, chẳng thấy mặt trời hay trăng sao gì cả.
Trong toàn lục hợp chỉ có hai nơi là tử địa với tôi, một là biển, hai là rơi xuống nước mà chết đuối.
Biển thì không phải, nếu là rơi xuống nước thì không thể cử động.
Nơi này tất nhiên là không phải hai chỗ đó, nhưng trong không khí lại tràn ngập mùi tử vong, chậm rãi xâm nhập vào trong tận tim tận phổi.
Tôi nhấc chân muốn đi về phía trước xem thử, tay lại bị kéo giật trở lại phía sau.
“Đừng cử động”.
Bà La Già đứng ở phía sau tôi, viền y phục dính bùn, tóc rối tung. Chàng thở hổn hển, rồi mới ngắt quãng nói: “Sao nàng lại ở đây?”.
Tôi thấy chàng hỏi tôi như vậy thật vô lý.
Tuy là động cơ khiến tôi xâm nhập vào Cung Tu La không được trong sạch cho lắm, nhưng ngoài việc tôi muốn trộm Si Mị Chung ra, tôi dù lúc là người hầu hay là tù nhân, cũng vẫn luôn rất thành thật.
Ví dụ như vừa rồi, ả hồ ly Tử Như kia ám chỉ với tôi Bà La Già muốn tôi ở yên trong phòng, lúc tôi hiểu ra thì đến cả việc đứng gần cửa sổ tôi cũng không làm, sợ làm cho cô ta phải lo lắng, vừa phải hầu hạ tôi vừa phải trông coi tôi.
Dù sao tôi cũng lớn hơn Tử Như vài trăm vạn tuổi, cũng không nên làm khó cho tiểu bối.
Tôi nhìn người trước mặt vốn cùng niên kỷ với tôi nhưng nay lại mới chỉ là một thiếu niên, trong lòng cảm thấy thật buồn bực.
Nhưng làm sao tôi có thể để tiểu tử này lần nữa phá hỏng sự tao nhã của thượng thần tôi được?
Tôi lặng lẽ hất tay Bà La Già ra, chỉnh lại vạt áo, đứng thẳng người, hắng giọng, nghiêm trang nói: “Thiếu chủ minh giám, thuộc hạ thật sự không muốn tới nơi này”.
Bà La Già ôm ngực, quay đầu, ho khan mấy tiếng, nghỉ ngơi một lúc rồi mới quay sang phía tôi, cẩn thận nhìn tôi từ trên xuống dưới, rồi mới nói: “Không phải là tôi trách nàng, nàng đi sát cạnh tôi, tôi đưa nàng ra ngoài”.
Tôi suy nghĩ một lúc rồi nói: “Thuộc hạ thấy người có vẻ rất chật vật, trên giầy cũng dính đầy bụi đất, xem ra nơi đây cũng không dễ đi lại. Nhưng Thiếu chủ có thể tìm được thuộc hạ trong thời gian ngắn như vậy, xem ra người đối với nơi này rất quen thuộc”. Suy nghĩ một chút, tôi chỉ vào không trung nói: “Không có nơi nào có thể thoát khỏi sự chi phối của mặt trời, mặt trăng và các ngôi sao, nhưng ở nơi này không thấy mặt trời hay mặt trăng, cũng chẳng thấy sao, thuộc hạ bạo gan đoán, nơi này là ảo cảnh hư cấu?”.
Bà La Già gật đầu. Nhìn vẻ mặt chàng muốn nói rồi lại thôi, trong lòng tôi cũng hiểu được vài phần, cố lấy lại bình tĩnh nói: “Thuộc hạ thấy sát khí trong này rất dày, không lẽ trong ảo cảnh này lại là nơi tử địa?”.
Bà La Già lại nắm lấy tay tôi, vội kêu lên: “Hiện tại thân thể nàng rất yếu, không chịu nổi sát khí trong này, mau theo tôi ra ngoài, sau này tôi sẽ từ từ giải thích cho nàng mọi chuyện”.
Tôi cười. Hai hàng lông mày của Bà La Già hơi cau lại, hai mắt mở to, nhìn vẻ mặt chàng vội vàng, khiến tôi suýt chút nữa thì nghĩ rằng người chàng muốn cứu là người trong tim của chàng cơ đấy. Nhưng bây giờ tôi tuyệt đối sẽ không nghĩ như vậy. Qua từng ấy chuyện, nếu tôi vẫn là một con chim luôn nghĩ ai cũng yêu mình, không khỏi có chút quá tự tin đi.
Tôi vuốt mũi, giấu hai tay sau lưng, chậm rãi nói: “Thiếu chủ, người tới cứu thuộc hạ, thuộc hạ vô cùng cảm động, trong tâm nhất định sẽ nhớ kỹ ân tình này của Thiếu chủ. Nhưng trong ảo cảnh này khó bảo toàn được tính mạng, Thiếu chủ đi trước đi, tuyệt đối đừng vì thuộc hạ mà bị thương nếu không, trong lòng thuộc hạ sẽ thấy rất áy náy”.
Thần sắc Bà La Già chợt biến đổi.
Tôi chớp đôi mắt khô khốc, miễn cưỡng cười nói: “Chẳng lẽ trên mặt thuộc hạ hôm nay có cái gì hay ho, đáng để Thiếu chủ nhìn kỹ đến thế?”.
Bà La Già chợt thở dài, không nói gì.
Tôi cố gắng ra vẻ không sao cả để mặc chàng nhìn.
“A Hoàn, thật ra là nàng yêu tôi đúng không?”. Câu hỏi này thật là quá đáng sợ, nếu không phải tôi đã hơn bảy trăm vạn tluổi, sợ là tôi sẽ hét lên mất.
Tôi nhíu mày, dịu dàng nói: “Thiếu chủ, độc của tình cổ đã được giải”. Ngẫm nghĩ một chút, lại ngập ngừng nói: “Hay là Thiếu chủ còn chưa giải hết độc, thuộc hạ có cách giải, người có muốn thử hay không?”.
Sắc mặt Bà La Già trở nên trắng bệch. Tôi không nhẫn tâm, rốt cuộc thở dài không thèm nói gì nữa, tìm chỗ bằng phẳng mà ngồi xuống nghỉ ngơi. Bà La Già cũng không nói gì nữa, đứng yên lặng một lúc, rồi cũng ngồi xuống dựa vào tôi. Chỉ như vậy thôi mà trong nháy mắt, tôi thấy dường như chúng tôi vẫn đang ngồi trong tiểu đình mái cong đó, chàng cầm bút vẽ mỉm cười với tôi.
Tôi quay đầu nói với Bà La Già: “Thiếu chủ, người có bao giờ nghĩ, nếu thuộc hạ chưa từng xuất hiện, người có lẽ sẽ cảm thấy hối tiếc? Hay là người xuất hiện là người khác, người sẽ cảm thấy tốt hơn?”.
Bà La Già nói: “Nàng nghĩ đến nhiều chữ nếu như quá, tôi chưa từng nghĩ đến”.
Tôi lại nói: “Nơi này thật là yên tĩnh đến nhàm chán, nếu người không ngại thì thử nghĩ một chút đi”.
Bà La Già nói: “Tôi không cảm thấy nhàm chán”.
Tôi lập tức cười nói: “Vậy là tốt rồi, nếu không thuộc hạ sẽ phải vắt óc mà nghĩ ra biện pháp làm cho người giết thời gian, thuộc hạ không rành mấy chuyện đó, e là sẽ lại khiến cho người nổi giận”.
Bà La Già “hừ” một tiếng, không nói gì. Trong lòng tôi khó chịu, vì thế nói: “Thiếu chủ, thuộc hạ mệt mỏi, muốn ngủ”. Tuy tôi nói như thế, nhưng đến khi Bà La Già ngủ bên cạnh tôi, vô tình gối đầu trên vai tôi, đầu óc tôi lại trở nên vô cùng tỉnh táo. Tôi nhìn xung quanh tối như mực, nhớ lại những chuyện trong quá khứ, lòng cảm thấy hơi… hối hận. Nếu tôi chưa bao giờ xuất hiện trước mặt chàng. Nếu tôi không phải vì lấy Si Mị Chung mà đến đây. Nếu chưa từng đến, tôi sẽ không quen Bà La Già, tính ra, tôi đã quá lời rồi, tôi nên cảm thấy đủ rồi mới phải. Tuy nghĩ thế, nhưng trong lòng tôi vẫn có suy nghĩ không ngừng lại được, làm sao để có thể tiếp tục ở bên cạnh chàng. Chỉ còn lại hai ngày. Sự bi thương từ trong trái tim tôi dần dần dâng lên. Nhìn dung nhan Bà La Già đang yên tĩnh ngủ, trong lòng tôi không hiểu sao bỗng thấy xúc động. Tôi quay đầu, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Bà La Già, tiến lên gần hơn chút nữa, hôn chàng.
Những quả trứng phượng hoàng khác hầu như đều dài ba thước, hình bầu dục, vỏ ánh lên màu vàng kim. Quả trứng Phượng Hoàn chỉ dài có hơn hai thước, hơn nữa, lại là một quả trứng tròn vo với vỏ màu xám tro. Nếu để lẫn với mấy tảng đá, e là cũng chẳng ai phân biệt được.
Mẫu thân của Phượng Hoàn vuốt ve vỏ trứng của nàng, mắt ứa lệ, nhìn phụ thân nàng là Phượng Ngạn, nước mắt lã chã nói: “Chàng nói xem, hài tử của chúng ta giống phượng hoàng hơn, hay là giống chim quyên hơn?”.
Đúng vậy, mẫu thân của Phượng Hoàn chính là một con chim quyên lông đỏ rực như lửa.
Phượng Ngạn cẩn thận nhìn quả trứng mà ái thê đang cầm trên tay, nói: “Nếu nói là trứng phượng hoàng, thì hình như hơi nhỏ, hình dáng cũng không giống; nếu nói là trứng chim quyên, thì dường như lại hơi lớn, vỏ cũng hơi dầy”.
Mẫu thân của Phượng Hoàn ôm chặt tảng đá trong lòng, vừa khóc vừa nói: “Cho dù quả trứng này nở ra cái gì đi nữa, cũng là con của thiếp, chàng tuyệt đối không được ghét bỏ con”. Rồi cúi đầu hôn lên vỏ trứng, nói: “Nương nhất định sẽ chăm sóc con cẩn thận”.
Mẫu thân của Phượng Hoàn tuy nói như thế, nhưng vẫn không tránh được bản tính của chim quyên. Mới sinh con được nửa ngày, dường như đã quên luôn trong nhà còn có một quả trứng. Quả trứng Phượng Hoàn cô đơn bị đặt trơ trọi trên một cái giường tơ lụa nhỏ, xung quanh chẳng có ai, ngay cả gió cũng chẳng thổi đến được. Đột nhiên, quả trứng tròn vo xám tro trên giường chuyển động, lăn mấy vòng xung quanh rồi dừng lại. Một lúc lâu sau, quả trứng ấy lại bắt đầu lăn, càng lăn càng nhanh, đâm sầm vào tường, lại lăn trở lại vài vòng. “Ối!”, trong phòng vang lên tiếng kêu đau đớn của trẻ con. Quả trứng lăn vài vòng tại chỗ, rồi lại lăn ngược xuôi vài vòng, ngừng lại một chút, lại hướng về bên phải lăn đi, vài vòng là trở lại trên giường nhỏ.
“Cạch” một tiếng, quả trứng rơi xuống. “Oa…” không thể nghi ngờ gì nữa, quả thật là có tiếng trẻ con khóc. Bên trong vỏ trứng truyền đến mấy tiếng nức nở, một lúc sau thì ngừng.
“Phụ thân hài tử, không biết cục cưng của chúng ta thế nào rồi, đã đục vỏ trứng chui ra chưa?”.
“Mới sinh ra còn chưa đến một ngày, sao có thể nhanh như thế được”.
Tiếng nói chuyện lớn dần, tiếng bước chân cũng càng ngày càng gần.
“Nguy rồi, Phượng Ngạn, không thấy trứng đâu cả!”.
Giường nhỏ bằng tơ lụa trong phòng trống trơn, không có cái gì hết cả. Phụ thân, mẫu thân của quả trứng vội vàng lục tung cả phòng lên, ngay cả mấy khe hở cũng tìm đến ba bốn lần, vẫn chẳng thấy cái gì.
Đúng thế, Phượng Hoàn ngày đầu tiên sinh ra đã bị phụ mẫu bỏ quên!
CHƯƠNG 17 : Tôi quay đầu, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Bà La Già, tiến lên gần hơn chút nữa, hôn chàng.
Bà La Già ngồi bên cạnh giường nắm tay tôi, quầng mắt thâm đen, môi khô nứt nẻ. Tôi cử động thân thể muốn ngồi dậy, Bà La Già nắm chặt cổ tay tôi nhẹ giọng nói: “Đừng cử động, nàng đang dùng thuốc”. Dứt lời thuận tay vuốt ve mái tóc của tôi.
Tôi nhìn thằng vào mắt Bà La Già, thấp giọng nói: “Đưa thuốc cho thiếp, thiếp tự uống được”.
Bà La Già cười “ha ha” mấy tiếng, lấy tay chọc chóp mũi tôi, cười nói: “Đừng tức giận nữa, tối qua là ta không đúng”.
Thuốc mỡ mát lạnh được ngón tay ấm áp xoa nhẹ trên mu bàn tay, vô cùng thoải mái. Tôi cảm thấy trái tim ấm áp, độ ấm của bàn tay đặt trên tay tôi cũng có thể khiến tôi bị phỏng.
Tôi đưa tay vuốt ve gương mặt Bà La Già, lại sờ mặt mình, nghi ngờ nói: “Chẳng lẽ là ảo giác?”.
Bà La Già mím môi, véo má tôi, cười nói: “Ừ, hay là ảo giác nhỉ?”.
Tôi nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ, cuối cùng cũng yên tâm. Xem ra cuối cùng thì Bà La Già cũng đã nghĩ ra tình cổ gì đó chẳng qua chỉ là chuyện vớ vẩn mà thôi.
Tôi run rẩy nói: “Chàng nhất định phải tin thiếp, thiếp thật sự yêu chàng”.
Bà La Già gật đầu.
Tôi lại nói: “Si Mị Chung thiếp dùng xong nhất định sẽ trả lại cho chàng”.
Bà La Già lắc đầu nói: “Của tôi cũng là của nàng”.
Tôi vô cùng vui vẻ, nắm lấy tay Bà La Già, dùng sức lắc lắc mấy cái, chợt nghĩ đến chuyện kia, cảm thấy khó chịu, suy nghĩ một lát, cuối cùng không chịu được, ấp úng hỏi: “Ả bạch hồ ly kia là ai?”.
Bà La Già cười vui vẻ, gãi nhẹ vào lòng bàn tay đã được băng bó gọn gàng của tôi, nói: “Thuốc nàng dùng là do cô ấy đưa, bây giờ mới nhớ đến cô ấy?”.
Tôi cảm thấy sự ẩm ướt trong tim dần lan lên, cuối cùng cũng tràn ra khỏi hốc mắt. Những buồn bực khó chịu lúc trước bất chợt tan biến hết. Tôi mỉm cười. Giây phút ngọt ngào như thế này, thật ra là chỉ có ở trong mơ.
Lúc tôi mới từ trong cơn mơ tỉnh dậy, ý cười trên miệng vẫn còn ẩn hiện. Bầu trời ngoài cửa sổ rất trong xanh, tay của tôi cũng đã được băng bó gọn gàng, có điều, người ngồi bên cạnh giường tôi lại là ả hồ ly Tử Như kia.
Cô ta thấy tôi tỉnh dậy, vội đứng lên, cúi chào tôi, giọng nói như tiếng chuông ngân vang lên: “Lúc trước Tử Như không biết Hoàn Phượng nương nương là sủng cơ của Thiếu chủ, hành vi có điểm thất lễ, xin nương nương thứ tội”.
Dừng một chút, lại nói: “Tay của nương nương vừa rồi thiếp đã băng bó rồi, không biết nương nương còn cảm thấy có chỗ nào khó chịu hay không?”.
Tôi híp mắt, nhìn quanh phòng, thấp giọng nói: “Cô tới từ lúc nào?”.
Tử Như nói: “Sáng sớm hôm nay thiếp đã đến đây rồi, Thiếu chủ nói, Hoàn Phượng nương nương ở một mình trong phòng, tay lại bị thương, hành động bất tiện, sợ người buồn bực mà sinh bệnh. Nên sai thiếp qua đây, ở cùng nương nương”.
Tôi chăm chú nhìn băng vải băng trên tay, từng tầng từng tầng một được băng bó cẩn thận, độ căng vừa phải, trắng bóc, khiến tôi thấy chói mắt.
Tôi cố mỉm cười với cô ta, đè thấp giọng nói: “Cô thật khéo tay”.
Tử Như không nói gì, chỉ cúi chào tôi.
Xốc chăn lên bước xuống giường, ánh nắng mặt trời len qua song cửa sổ vào phòng, từng nắng, chiếu xuống mặt đất. Tôi híp mắt nhìn bóng cây ngoài cửa sổ, thong thả bước đến cạnh cửa, Tử Như ở phía sau nói: “Miệng vết thương trên chân nương nương còn chưa đóng vảy, người cần nghỉ ngơi thêm”.
Tôi phất tay, nhíu mày nói: “Không sao, hôm nay trời rất đẹp, tôi muốn ra ngoài tản bộ”.
Tôi nhẹ nhàng đẩy cửa ra, cửa không hề dịch chuyển, dùng thêm sức, vẫn bất động.
Tử Như tiến lên đỡ lấy tôi, thấp giọng nói: “Độc Đông Doanh Hoa trên người nương nương chưa được giải, hơn nữa bây giờ nương nương…”.
Tôi chợt tỉnh ngộ, đúng rồi, sau sự việc tối hôm qua, Bà La Già sao còn có thể để tôi đi lại lung tung nữa cơ chứ. Cô nàng Tử Như này, chắc là được phái đến giám thị tôi rồi.
Ai mà ngờ sẽ có ngày tôi rơi vào hoàn cảnh như thế này.
Dựa vào cửa, tôi ngáp một cái nói: “Nếu thế, cô đi lấy mấy thứ đồ chơi để tôi tiêu khiển giết thời gian đi”.
Sau khi Tử Như đi khỏi, tôi càng cảm thấy mệt mỏi, chậm chạp đi đến ngồi bên cạnh bàn, nhìn Si Mị Chung chăm chú đến ngẩn người.
Không biết bao lâu sau lúc tôi mở mắt ra, xung quanh là sương mù dày đặc, đất dưới chân đen tuyền tỏa ra hơi lạnh lẽo, trên đầu thỉnh thoảng truyền đến thanh âm ríu rít, âm cuối được kéo thật dài, hướng về phía chân trời. Xung quanh tối đen không chút ánh sáng, không khí nồng đậm mùi máu. Tôi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, chỉ thấy một mảnh tối đen yên tĩnh, chẳng thấy mặt trời hay trăng sao gì cả.
Trong toàn lục hợp chỉ có hai nơi là tử địa với tôi, một là biển, hai là rơi xuống nước mà chết đuối.
Biển thì không phải, nếu là rơi xuống nước thì không thể cử động.
Nơi này tất nhiên là không phải hai chỗ đó, nhưng trong không khí lại tràn ngập mùi tử vong, chậm rãi xâm nhập vào trong tận tim tận phổi.
Tôi nhấc chân muốn đi về phía trước xem thử, tay lại bị kéo giật trở lại phía sau.
“Đừng cử động”.
Bà La Già đứng ở phía sau tôi, viền y phục dính bùn, tóc rối tung. Chàng thở hổn hển, rồi mới ngắt quãng nói: “Sao nàng lại ở đây?”.
Tôi thấy chàng hỏi tôi như vậy thật vô lý.
Tuy là động cơ khiến tôi xâm nhập vào Cung Tu La không được trong sạch cho lắm, nhưng ngoài việc tôi muốn trộm Si Mị Chung ra, tôi dù lúc là người hầu hay là tù nhân, cũng vẫn luôn rất thành thật.
Ví dụ như vừa rồi, ả hồ ly Tử Như kia ám chỉ với tôi Bà La Già muốn tôi ở yên trong phòng, lúc tôi hiểu ra thì đến cả việc đứng gần cửa sổ tôi cũng không làm, sợ làm cho cô ta phải lo lắng, vừa phải hầu hạ tôi vừa phải trông coi tôi.
Dù sao tôi cũng lớn hơn Tử Như vài trăm vạn tuổi, cũng không nên làm khó cho tiểu bối.
Tôi nhìn người trước mặt vốn cùng niên kỷ với tôi nhưng nay lại mới chỉ là một thiếu niên, trong lòng cảm thấy thật buồn bực.
Nhưng làm sao tôi có thể để tiểu tử này lần nữa phá hỏng sự tao nhã của thượng thần tôi được?
Tôi lặng lẽ hất tay Bà La Già ra, chỉnh lại vạt áo, đứng thẳng người, hắng giọng, nghiêm trang nói: “Thiếu chủ minh giám, thuộc hạ thật sự không muốn tới nơi này”.
Bà La Già ôm ngực, quay đầu, ho khan mấy tiếng, nghỉ ngơi một lúc rồi mới quay sang phía tôi, cẩn thận nhìn tôi từ trên xuống dưới, rồi mới nói: “Không phải là tôi trách nàng, nàng đi sát cạnh tôi, tôi đưa nàng ra ngoài”.
Tôi suy nghĩ một lúc rồi nói: “Thuộc hạ thấy người có vẻ rất chật vật, trên giầy cũng dính đầy bụi đất, xem ra nơi đây cũng không dễ đi lại. Nhưng Thiếu chủ có thể tìm được thuộc hạ trong thời gian ngắn như vậy, xem ra người đối với nơi này rất quen thuộc”. Suy nghĩ một chút, tôi chỉ vào không trung nói: “Không có nơi nào có thể thoát khỏi sự chi phối của mặt trời, mặt trăng và các ngôi sao, nhưng ở nơi này không thấy mặt trời hay mặt trăng, cũng chẳng thấy sao, thuộc hạ bạo gan đoán, nơi này là ảo cảnh hư cấu?”.
Bà La Già gật đầu. Nhìn vẻ mặt chàng muốn nói rồi lại thôi, trong lòng tôi cũng hiểu được vài phần, cố lấy lại bình tĩnh nói: “Thuộc hạ thấy sát khí trong này rất dày, không lẽ trong ảo cảnh này lại là nơi tử địa?”.
Bà La Già lại nắm lấy tay tôi, vội kêu lên: “Hiện tại thân thể nàng rất yếu, không chịu nổi sát khí trong này, mau theo tôi ra ngoài, sau này tôi sẽ từ từ giải thích cho nàng mọi chuyện”.
Tôi cười. Hai hàng lông mày của Bà La Già hơi cau lại, hai mắt mở to, nhìn vẻ mặt chàng vội vàng, khiến tôi suýt chút nữa thì nghĩ rằng người chàng muốn cứu là người trong tim của chàng cơ đấy. Nhưng bây giờ tôi tuyệt đối sẽ không nghĩ như vậy. Qua từng ấy chuyện, nếu tôi vẫn là một con chim luôn nghĩ ai cũng yêu mình, không khỏi có chút quá tự tin đi.
Tôi vuốt mũi, giấu hai tay sau lưng, chậm rãi nói: “Thiếu chủ, người tới cứu thuộc hạ, thuộc hạ vô cùng cảm động, trong tâm nhất định sẽ nhớ kỹ ân tình này của Thiếu chủ. Nhưng trong ảo cảnh này khó bảo toàn được tính mạng, Thiếu chủ đi trước đi, tuyệt đối đừng vì thuộc hạ mà bị thương nếu không, trong lòng thuộc hạ sẽ thấy rất áy náy”.
Thần sắc Bà La Già chợt biến đổi.
Tôi chớp đôi mắt khô khốc, miễn cưỡng cười nói: “Chẳng lẽ trên mặt thuộc hạ hôm nay có cái gì hay ho, đáng để Thiếu chủ nhìn kỹ đến thế?”.
Bà La Già chợt thở dài, không nói gì.
Tôi cố gắng ra vẻ không sao cả để mặc chàng nhìn.
“A Hoàn, thật ra là nàng yêu tôi đúng không?”. Câu hỏi này thật là quá đáng sợ, nếu không phải tôi đã hơn bảy trăm vạn tluổi, sợ là tôi sẽ hét lên mất.
Tôi nhíu mày, dịu dàng nói: “Thiếu chủ, độc của tình cổ đã được giải”. Ngẫm nghĩ một chút, lại ngập ngừng nói: “Hay là Thiếu chủ còn chưa giải hết độc, thuộc hạ có cách giải, người có muốn thử hay không?”.
Sắc mặt Bà La Già trở nên trắng bệch. Tôi không nhẫn tâm, rốt cuộc thở dài không thèm nói gì nữa, tìm chỗ bằng phẳng mà ngồi xuống nghỉ ngơi. Bà La Già cũng không nói gì nữa, đứng yên lặng một lúc, rồi cũng ngồi xuống dựa vào tôi. Chỉ như vậy thôi mà trong nháy mắt, tôi thấy dường như chúng tôi vẫn đang ngồi trong tiểu đình mái cong đó, chàng cầm bút vẽ mỉm cười với tôi.
Tôi quay đầu nói với Bà La Già: “Thiếu chủ, người có bao giờ nghĩ, nếu thuộc hạ chưa từng xuất hiện, người có lẽ sẽ cảm thấy hối tiếc? Hay là người xuất hiện là người khác, người sẽ cảm thấy tốt hơn?”.
Bà La Già nói: “Nàng nghĩ đến nhiều chữ nếu như quá, tôi chưa từng nghĩ đến”.
Tôi lại nói: “Nơi này thật là yên tĩnh đến nhàm chán, nếu người không ngại thì thử nghĩ một chút đi”.
Bà La Già nói: “Tôi không cảm thấy nhàm chán”.
Tôi lập tức cười nói: “Vậy là tốt rồi, nếu không thuộc hạ sẽ phải vắt óc mà nghĩ ra biện pháp làm cho người giết thời gian, thuộc hạ không rành mấy chuyện đó, e là sẽ lại khiến cho người nổi giận”.
Bà La Già “hừ” một tiếng, không nói gì. Trong lòng tôi khó chịu, vì thế nói: “Thiếu chủ, thuộc hạ mệt mỏi, muốn ngủ”. Tuy tôi nói như thế, nhưng đến khi Bà La Già ngủ bên cạnh tôi, vô tình gối đầu trên vai tôi, đầu óc tôi lại trở nên vô cùng tỉnh táo. Tôi nhìn xung quanh tối như mực, nhớ lại những chuyện trong quá khứ, lòng cảm thấy hơi… hối hận. Nếu tôi chưa bao giờ xuất hiện trước mặt chàng. Nếu tôi không phải vì lấy Si Mị Chung mà đến đây. Nếu chưa từng đến, tôi sẽ không quen Bà La Già, tính ra, tôi đã quá lời rồi, tôi nên cảm thấy đủ rồi mới phải. Tuy nghĩ thế, nhưng trong lòng tôi vẫn có suy nghĩ không ngừng lại được, làm sao để có thể tiếp tục ở bên cạnh chàng. Chỉ còn lại hai ngày. Sự bi thương từ trong trái tim tôi dần dần dâng lên. Nhìn dung nhan Bà La Già đang yên tĩnh ngủ, trong lòng tôi không hiểu sao bỗng thấy xúc động. Tôi quay đầu, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Bà La Già, tiến lên gần hơn chút nữa, hôn chàng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook