Nàng được ánh sáng đưa tới một nơi yên tỉnh và xanh um.

Một cơn gió nhẹ làm cây cối xung quanh xào xạc không ngừng.

Một lão thúc đang hái thuốc gần đó thấy người bị thương đang nằm bên dòng sông, nhìn đến cánh tay trái nàng bị một vật sắc nhọn cấm vào vai máu chảy ướt cả một mãnh, thấy vậy ông liền bỏ cả vỏ thuốc chạy tới bên sông khiểm tra xem nàng còn sống hay đã chết.
May mắn thây nàng còn sống nhưng hơi thở là vô cùng yếu.

Ông nghĩ,nếu bỏ nàng tại đây, không chừng sẽ chết vì mất máu, nếu không thì bọn thú rừng đều tha đi nàng.

Nên ông quyết định đem nàng về trị thương hảo, ông đở nàng ngồi dậy xoay người cõng nàng phía sau lưng, xong bước đến chỗ vỏ thuốc cầm lấy liền lên đường trở về nhà.
Vết thương nàng không phải nhẹ, lão thúc thúc chỉ băng bó sơ sài cầm hạ máu giúp nàng, trên đường trở về ông luôn phải chú ý hơi thở của nàng còn lưu hay đã mất nữa.
Một đường xuống núi trở về thôn trang.

Vào trong y quán ông đặt nàng ở một chiếc giường gần bên, gọi các ₫ồ nhi chuẩn bị thuốc cùng vải quấn giúp nàng xử lý vết thương, vì nàng ăn mặt kì quái nên ông chỉ có thể gọi Tú nhi cháu gái mình giúp đở thay một bộ xiêm y khác...
Vết thương trên vai nàng khá nặng, ông chỉ đánh liều cắt đi phần da thịt nàng để rút ra dị vật sắt nhọn bên trong.
" Gia gia, người làm thế hẳn nàng sẽ rất đau."
Duệ Tú bên cạnh nhìn nhất cử nhất động của ông không khỏi đau đớn thay nàng.

Nhìn sang người kia trên giường không cảm nhận được đau đớn thì không khỏi thở dài suy nghĩ. " sao có người như vậy đã thương người! Dù sao nàng chỉ là một tiểu nử hài mới lớn a".
Do mãi nhìn đến vết thương người kia nên không để ý, đến giờ mới nhận ra tiểu nữ hài nàng thế nào hảo xinh xắn như vậy a.

Lại còn cả nam tử lẫn nữ tử đều có chút nhan sắc đi.
"Nào là đôi mày rậm anh tuấn, sóng mũi thẳng cao, đôi môi mỏng manh hơi tái đi, sường mặt thon dày còn có làn da trắng.


Thử hỏi có nữ nhân nào lại như thế tuấn mĩ xinh đẹp như người không a, đúng là tiểu yêu nghiệt mà."
Mặc dù cùng là nữ nhi nhưng nàng lại không thể sánh bằng người nọ.

Người đang nằm trên giường này dù vẫn nhắm mắt nhưng không giấu được sự băng lãnh bên trong nàng a.
" Tú nhi, con có thể thay gia gia đổi giúp nàng một bộ y phục mới không?."
" Ta là nam nhân, đều này rất không tiện đi..

"
Duệ Tú nghe được gia gia nói đến thay y phục, mặt không khỏi đỏ đến mang tai, nàng ánh mắt lườm ông.

Nhưng ông nào biết, chỉ chuyên tâm giúp người kia băng dược.
Thay xong y phục trên người người kia.

Cũng không biết nàng từ đâu đến nhưng cũng rất mong nàng sẽ mau chóng hồi phục.
Thuốc được một vị trong y quán đem vào, nàng tiếp nhận bát thuốc đi vào bên trong đóng cửa đi đến bên giường cầm muổn thỏi thỏi xong uy cho người trên giường uống.
Gia gia nói nàng vì mất máu nhìu nên vài ngày sau mới có thể tỉnh, nào ngờ thuốc vừa uy đến miệng, người kia liền mở mắt ngồi dậy thật nhanh cầm lấy tay nàng.

Vì chuyện xảy ra bất ngờ nên thuốc trong tay Duệ Tú toàn bộ đổ xuống sàn đất.
Duệ Tú bị nàng doạ sợ khi nhìn vào đôi con ngươi xanh thẩm vì tức giận mà dần chuyển sang đỏ, khiến nàng sợ hải muốn thoát khỏi tay người kia.
Leo bị dòng nước đắng đổ vào liền cảnh giác tỉnh giấc, thấy người đang ở gần theo bản năng liền nắm lấy cánh tay nàng không cho nàng ly khai, vì giằng co qua lại khá lâu khiến Leo có chút khó chịu nên nàng dùng chút lực khiến người kia đẫm lệ cầu xin mình thả nàng ra.
" Làm ơn...hic..hic..


Xin cô...hic..tha cho ta."
Duệ Tú bị nắm tới khóc oà vang xin người kia có thể hay không tha cho nàng.
" Ngươi là ai?? Đây là đâu?? Vừa rồi lúc nãy ngươi đã cho ta uống thứ gì??"
"Còn nữa ngươi có phải hay không người của Long Tộc!"
Leo nắm càng ngày càng chặc hỏi nhìu câu hỏi khiến Duệ Tú câu hiểu được câu thì không.

Nhưng nàng vẫn xin Leo thả nàng ra trước bất quá người kia lực đạo rất mạnh khiến nàng muốn gãy luôn cổ tay.
" Cô, cô trước hết thả ta ra...ta sẽ trả lời cô những gì cô muốn..làm ơn..

"
" Tay rất đau..hic..hic..

"
Leo nghe vậy liền thả tay nàng ra nghĩ, "nàng sẽ không làm hại tới mình " vì người của Long Tộc không người nào không có sinh lực và khí tức.
" Nói!! "
" Ngươi là ai..

Đây là đâu..

Vừa rồi ngươi cho ta uống thứ nước gì khó uống như vậy!"
Leo nhìn nàng lập lại câu hỏi đôi con ngươi màu đỏ dần chuyển về màu xanh vốn có.
Duệ Tú thấy người kia đã bình tĩnh lại cũng nín khóc và trả lời câu hỏi của nàng.

" Ta họ Duệ tên một chữ Tú ngươi có thể gọi ta là Duệ tỷ tỷ, hẳn ngươi so với ta nhỏ hơn vậy liền như vậy xưng hô được chứ?"
Leo nhìn cái người tên Duệ Tú này, nàng thoạt nhìn chỉ mới 16 tuổi thân hình mỏng manh, đôi môi đỏ mộng, sống mũi cao, đôi mắt đen ánh, tóc dài ngang lưng buộc cao.

Nàng nghĩ dù gì nàng cũng đã sống hơn 600 năm, tuổi sao có thể kêu 1 nhóc con mới lớn là tỷ tỷ bộ đùa chắc.

Nhưng đó chỉ là điều nàng nghĩ, vì bề ngoài của nàng lúc này do tác động chi giới.

Ảnh hưởng đến vóc người nên chỉ mới là 1 nữ hài lớn khoản 15t mà thôi.

Nàng chỉ đành chấp nhận việc này vì không biết mình đang ở thế giới nào nên không khỏi thắc mắt hỏi đi hỏi lại nàng một câu.
" Ngươi là đang đóng phim sao,lại mặc cổ trang như vậy a."
Dù Leo sống trong dị giới nhưng nàng vẫn biết được cách ăn mặt của mỗi một tộc cũng như quốc gia.

Nàng từng sống ở trái đất khoản thời gian dài nên ít nhiều cũng không lạ gì khi không thấy được linh khí.
" A đóng phim là gì? Sao ngươi nói ta chẳng hiểu gì hết?"
Duệ Tú nhìn nàng bối rối kiểu "người này là đang nói thứ gì a đúng là không được bình thường! "
Dường như Leo đã nhận ra điểm khác thường, không những nàng xuyên qua trái đất chuyện,mà còn là xuyên về cổ đại không rõ lai lịch đi.

Leo nhìn nàng tiếp tục hỏi.
" Đây là đâu, còn nữa bây giờ là thời đại nào, vua của nước này là ai??? "
Lại một lọt câu hỏi kì lạ khiến Duệ Tú không hiểu nàng có hay không va vào đầu rồi.
" Đây là nhà của ta, gia gia ta gặp ngươi trên đường đi hái thuốc.

Thấy ngươi bị thương liền mang về cứu chữa.

"
" Lúc nãy thứ ngươi uống là thuốc giúp ngươi bồi bổ dương khí giúp ngươi giảm đau, chẳng qua mới vừa uy ngươi một muỗng ngươi đã làm đổ tất cả rồi!"

Nàng nhìn Leo liếc mắt một cái hận cô vừa nãy làm tay nàng đau đến nổi khóc cả ra.
Leo nhìn nàng rồi nói
" Ta xin lỗi, ta thật không cố ý."
Duệ Tú nghe được người nọ nói dù rất nhỏ nhưng nàng vẫn thấy được biểu cảm đáng yêu của nàng.

Dù bề ngoài lạnh lùng nhưng khi đã tiếp xúc thì thoạt nhìn rất khả ái nha.
" Không sao, tỷ tỷ không trách muội, muội hãy gán giữ sức.

Vết thương trên vai muội khá sâu nên đừng cử động mạnh sẽ lâu lành lại, hảo hảo nghĩ nơi hiểu chứ.

"
Leo gật đầu
" Ân, nhưng tỷ tỷ có thể cho ta biết bây giờ là thời đại nào, và vua nước này là ai được hay không "
Leo hỏi nàng sau đó nàng trả lời
" Hiện giờ là triều đại nhà Minh, đương kim hoàng thượng của chúng ta là Mộ Thừa Khang"
Theo lời kể của Duệ Tú, Leo được biết vị vua này rất độc ác và gian xảo hắn ham mê tửu sắc, việc nước đều bị bọn tham quan hám thần nịnh bợ câu nên.

Dân chúng khó khăn, những nhà giàu đem tiền đút lót quan lại để thu mua chất cấm, những dân chống lại hoặc báo án đều bị bọn họ xử đánh hoặc tịch thu gia sản...
" Muội muội hảo nghĩ ngơi, ta về phòng trước cũng đã khuya rồi.

Muội cần gì liền bảo Tiểu Thúy nàng là nô tì thân cận của ta hảo sẽ giúp muội chu toàn".
" Ân đã biết"
Duệ Tú đóng lại cửa xong ly khai.

Trong phòng Leo nhìn lại y phục trên người rồi lại nhìn vết thương khẽ thở dài nghĩ * ngày mai nhất định phải tìm một bộ nam trang để mặt, nàng mặt nữ trang hảo cảm thấy khó coi a".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương