Tình Sâu Duyên Nặng: Con Đường Theo Đuổi Vợ Yêu Của Tổng Giám Đốc
-
Chương 7: Giọng nói lạnh lùng và cô quạnh
Cổ họng giống như bị tắc nghẽn bởi vô số hạt cát, khiến cô rất khó chịu.
Kỷ Duy Ninh không biết làm sao để tiêu hóa nổi scandal động trời này, trong đầu cô lúc này chỉ nghĩ tới một chuyện duy nhất là phải ngay lập tức gọi điện cho Giang Thừa Si. Chỉ cần anh nói một câu không phải, cô sẽ nguyện không tin tưởng những tin tức kia.
Cô để laptop xuống, vội vàng đi xung quanh phòng khách tìm điện thoại, nhưng cuối cùng lại nhận ra chiếc điện thoại màu trắng của mình đang nằm im lìm trên tủ đầu giường trong phòng ngủ.
Nhấn số của Giang Thừa Si, từ lúc quen nhau đến giờ anh luôn bắt cô để phím gọi nhanh cho anh anh là số 1, nhiều năm như vậy, sớm đã thành một thói quen, mà cô cũng chưa bao giờ nghĩ tới việc phải thay đổi.
Chỉ một cái chớp mắt, điện thoại liền gọi đi.
Mới đầu, Kỷ Duy Ninh còn ngồi ở mép giường, cô cố gắng đè nén kích động và sợ hãi trong lòng, thậm chí còn kiên nhẫn sắp xếp lại vốn từ ngữ trong đầu, đợi lát nữa sẽ lựa lời nói chuyện với Giang Thừa Si.
Nhưng rồi, từng đợt sóng mong đợi trong lòng cô dần dần chìm xuống, cô lắc vai, tùy ý vứt điện thoại ở trên giường, điện thoại lại nằm im từ sáng đến tối.
Di động của Giang Thừa Si vẫn như cũ không cách nào liên lạc được.
Cô đột nhiên cảm thấy hành vi của mình hết sức buồn cười. Một tháng qua, cô không ngừng gọi điện thoại cho anh, nhưng chẳng có lần nào anh nghe máy.
Trong mười lăm năm, Giang Thừa Si luôn ở gần cô, giơ tay là có thể chạm đến, cho dù có lúc xa cách, cũng vẫn chưa từng gián đoạn liên lạc như bây giờ. Kỷ Duy Ninh chưa bao giờ nghĩ tới, đời này còn có lúc cô tìm khắp nơi cũng không thể thấy anh.
Lúc điện thoại bị vứt trên giường báo có cuộc gọi đến, Kỷ Duy Ninh sớm đã trượt xuống ngồi dưới mặt thảm trải cạnh giường. Cô vẫn đang sững sờ, vốn là không muốn nhận, nhưng không hiểu sao chuông kêu mãi không dứt.
Đưa tay cầm lấy điện thoại, nhìn màn hình hiển thị tên người gọi là Kiều Tuân, ngược lại không thể không nhận. Kiều Tuân vẫn luôn lo lắng cho cô, bây giờ còn đang công tác ở ngoài thành phố B, nếu như không nghe điện thoại, chỉ sợ sẽ khiến Kiều Tuân bận lòng, không thể chuyên tâm làm việc.
Kỷ Duy Ninh hít một hơi thật sâu, giọng ồm ồm hỏi: "Kiều Kiều, có việc gì thế?"
Cho dù không có khóc, giọng lại vẫn hơi khàn khàn, bạn thân nhiều năm như Kiều Tuân, đương nhiên cảm nhận được sự khác thường của cô.
"A Ninh, cậu thấy rồi sao?"
Kỷ Duy Ninh không trả lời, Kiều Tuân lại đột nhiên không biết an ủi thế nào.
"Cậu cũng biết mà, truyền thông hay tung tin đồn thất thiệt, có đôi khi còn cố làm ra vẻ huyền bí, không có thì nói là có thể, có thể thì nói là chắc chắn có. Tớ là người trong giới này, tớ rõ ràng những thứ này nhất, có đôi khi vì muốn thu hút dư luận, cái gì cũng không nghĩ đến ..."
Kiều Tuân nói rất nhiều, đến cuối cùng lại quên mất mình muốn nói gì:
"Ai nha, dù sao ý của tớ chính là, cậu nên có lòng tin với bản thân mình. Tớ nghĩ Giang tổng không phải là người như vậy, chắc hẳn là có uẩn khúc gì bên trong."
"Tớ biết, Kiều Kiều, tớ không sao." Kỷ Duy Ninh khẽ hít một hơi, tự mình chuyển câu chuyện sang hướng khác: "Bây giờ, làm gì còn có ai thiếu ai thì không sống nổi đâu."
"..."
Kiều Tuân biết cô đang cố làm ra vẻ kiên cường, tự nhiên cũng không thể nói gì lại, im lặng một lúc, sau đó mới mở miệng: "Được rồi, hy vọng là thế, tớ còn ngây ngốc ở chỗ này hai ngày nữa, A Ninh, chờ tớ trở lại nhé ..."
Nói đến vế sau, giọng Kiều Tuân có chút gấp gáp, giống như bên cạnh đang có ai gọi cô, còn chưa chờ Kỷ Duy Ninh nói lời tạm biệt, liền cúp điện thoại.
Kết thúc cuộc trò chuyện này, Kỷ Duy Ninh không khỏi cảm thán, cô thật may mắn, có người bạn như Kiều Tuân luôn ở bên cạnh. Cho dù là sau khi cô theo đuổi được Giang Thừa Si, hay lúc đi Mỹ du học, thì đoạn tình cảm của các cô cũng chưa từng bị đứt đoạn.
Điện thoại di động trong tay một lần nữa rung lên, Kỷ Duy Ninh cho rằng là Kiều Tuân gọi lại, cũng không nhìn người gọi đến, thuận tay bắt máy, giọng nói có chút bất đắc dĩ: "Kiều Kiều, cậu an tâm làm việc đi, không cần lo lắng cho tớ đâu."
"Cô Kỷ?"
Một giọng nói lạnh lùng và cô quạnh truyền đến, hiển nhiên, người ở đầu dây bên kia điện thoại không phải là Kiều Tuân.
Kỷ Duy Ninh không biết làm sao để tiêu hóa nổi scandal động trời này, trong đầu cô lúc này chỉ nghĩ tới một chuyện duy nhất là phải ngay lập tức gọi điện cho Giang Thừa Si. Chỉ cần anh nói một câu không phải, cô sẽ nguyện không tin tưởng những tin tức kia.
Cô để laptop xuống, vội vàng đi xung quanh phòng khách tìm điện thoại, nhưng cuối cùng lại nhận ra chiếc điện thoại màu trắng của mình đang nằm im lìm trên tủ đầu giường trong phòng ngủ.
Nhấn số của Giang Thừa Si, từ lúc quen nhau đến giờ anh luôn bắt cô để phím gọi nhanh cho anh anh là số 1, nhiều năm như vậy, sớm đã thành một thói quen, mà cô cũng chưa bao giờ nghĩ tới việc phải thay đổi.
Chỉ một cái chớp mắt, điện thoại liền gọi đi.
Mới đầu, Kỷ Duy Ninh còn ngồi ở mép giường, cô cố gắng đè nén kích động và sợ hãi trong lòng, thậm chí còn kiên nhẫn sắp xếp lại vốn từ ngữ trong đầu, đợi lát nữa sẽ lựa lời nói chuyện với Giang Thừa Si.
Nhưng rồi, từng đợt sóng mong đợi trong lòng cô dần dần chìm xuống, cô lắc vai, tùy ý vứt điện thoại ở trên giường, điện thoại lại nằm im từ sáng đến tối.
Di động của Giang Thừa Si vẫn như cũ không cách nào liên lạc được.
Cô đột nhiên cảm thấy hành vi của mình hết sức buồn cười. Một tháng qua, cô không ngừng gọi điện thoại cho anh, nhưng chẳng có lần nào anh nghe máy.
Trong mười lăm năm, Giang Thừa Si luôn ở gần cô, giơ tay là có thể chạm đến, cho dù có lúc xa cách, cũng vẫn chưa từng gián đoạn liên lạc như bây giờ. Kỷ Duy Ninh chưa bao giờ nghĩ tới, đời này còn có lúc cô tìm khắp nơi cũng không thể thấy anh.
Lúc điện thoại bị vứt trên giường báo có cuộc gọi đến, Kỷ Duy Ninh sớm đã trượt xuống ngồi dưới mặt thảm trải cạnh giường. Cô vẫn đang sững sờ, vốn là không muốn nhận, nhưng không hiểu sao chuông kêu mãi không dứt.
Đưa tay cầm lấy điện thoại, nhìn màn hình hiển thị tên người gọi là Kiều Tuân, ngược lại không thể không nhận. Kiều Tuân vẫn luôn lo lắng cho cô, bây giờ còn đang công tác ở ngoài thành phố B, nếu như không nghe điện thoại, chỉ sợ sẽ khiến Kiều Tuân bận lòng, không thể chuyên tâm làm việc.
Kỷ Duy Ninh hít một hơi thật sâu, giọng ồm ồm hỏi: "Kiều Kiều, có việc gì thế?"
Cho dù không có khóc, giọng lại vẫn hơi khàn khàn, bạn thân nhiều năm như Kiều Tuân, đương nhiên cảm nhận được sự khác thường của cô.
"A Ninh, cậu thấy rồi sao?"
Kỷ Duy Ninh không trả lời, Kiều Tuân lại đột nhiên không biết an ủi thế nào.
"Cậu cũng biết mà, truyền thông hay tung tin đồn thất thiệt, có đôi khi còn cố làm ra vẻ huyền bí, không có thì nói là có thể, có thể thì nói là chắc chắn có. Tớ là người trong giới này, tớ rõ ràng những thứ này nhất, có đôi khi vì muốn thu hút dư luận, cái gì cũng không nghĩ đến ..."
Kiều Tuân nói rất nhiều, đến cuối cùng lại quên mất mình muốn nói gì:
"Ai nha, dù sao ý của tớ chính là, cậu nên có lòng tin với bản thân mình. Tớ nghĩ Giang tổng không phải là người như vậy, chắc hẳn là có uẩn khúc gì bên trong."
"Tớ biết, Kiều Kiều, tớ không sao." Kỷ Duy Ninh khẽ hít một hơi, tự mình chuyển câu chuyện sang hướng khác: "Bây giờ, làm gì còn có ai thiếu ai thì không sống nổi đâu."
"..."
Kiều Tuân biết cô đang cố làm ra vẻ kiên cường, tự nhiên cũng không thể nói gì lại, im lặng một lúc, sau đó mới mở miệng: "Được rồi, hy vọng là thế, tớ còn ngây ngốc ở chỗ này hai ngày nữa, A Ninh, chờ tớ trở lại nhé ..."
Nói đến vế sau, giọng Kiều Tuân có chút gấp gáp, giống như bên cạnh đang có ai gọi cô, còn chưa chờ Kỷ Duy Ninh nói lời tạm biệt, liền cúp điện thoại.
Kết thúc cuộc trò chuyện này, Kỷ Duy Ninh không khỏi cảm thán, cô thật may mắn, có người bạn như Kiều Tuân luôn ở bên cạnh. Cho dù là sau khi cô theo đuổi được Giang Thừa Si, hay lúc đi Mỹ du học, thì đoạn tình cảm của các cô cũng chưa từng bị đứt đoạn.
Điện thoại di động trong tay một lần nữa rung lên, Kỷ Duy Ninh cho rằng là Kiều Tuân gọi lại, cũng không nhìn người gọi đến, thuận tay bắt máy, giọng nói có chút bất đắc dĩ: "Kiều Kiều, cậu an tâm làm việc đi, không cần lo lắng cho tớ đâu."
"Cô Kỷ?"
Một giọng nói lạnh lùng và cô quạnh truyền đến, hiển nhiên, người ở đầu dây bên kia điện thoại không phải là Kiều Tuân.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook