Tình Sai Thâm Cung Ngọc Nhan Toái: Đại Tội Tù Phi
-
Quyển 4 - Chương 21: Phi tần tranh sủng (21)
Lời Tùy thái y nói dọa ta hoảng sợ không nhẹ. Ta là sợ đúng như Nguyên Thừa Hạo nói, nên mới lặng lẽ tới Thái Y Viện, muốn hỏi Tùy thái y. Lại không ngờ, sự thật càng khiến ta khiếp sợ.
Không phải sức khỏe Nguyên Thừa Hạo không lạc quan, là có kẻ muốn ám hại Hoàng Thượng!
Thời điểm bắt mạch, Tùy thái y đã biết, nhưng ông ta lại lựa chọn giấu diếm. Ông ta không phải tâm phúc của Nguyên Thừa Hạo sao? Sao lại làm như vậy?
Nâng bước muốn tiến lên, ta thật muốn xem kẻ to gan kia rốt cuộc là ai!
Đúng lúc này, có tiếng của thái giám truyền tới: "Thái y! Thái y!"
Cắn răng, ta đành xoay người ra ngoài.
Đứng đợi ngoài Thái Y Viện một lát, thấy Tùy thái y đi ra. Thấy ta, ông ta có chút kinh ngạc: "Sao nương nương lại ở đây?"
Quan sát, nét mặt ông ta chưa từng để ta nhìn ra điểm khác thường. Ta theo bản năng nhìn phía sau ông ta, không hề thấy ai bước ra, chỉ đành gạt bỏ suy nghĩ, nói: "À, Hoàng Thượng khó chịu, bổn cung muốn tự mình đến xem Tùy đại nhân nấu thuốc xong chưa."
Ông ta gật đầu: "Đã xong, thần lập tức đưa qua cho Hoàng Thượng." Dứt lời, ông ta làm ra tư thế mời.
Ta xoay người, lặng lẽ nhìn hộp đồ ăn trong tay ông ta, thuận miệng nói: "Hoàng Thượng tín nhiệm Tùy đại nhân, ngay cả mạng của mình cũng giao cho đại nhân."
Giọng điệu ông ta vẫn không nghe ra phập phồng: "Nương nương yên tâm, thần cho dù liều mạng cũng không để Hoàng Thượng xảy ra chuyện."
Ta gật đầu, lại hỏi: "Tùy đại nhân, Hoàng Thượng hôm nay, thật sự chỉ vì dùng chân khí quá lâu sao? Nhưng Hoàng Thượng nói với bổn cung, năm ngoái, ngài ấy thậm chí còn dùng chân khí lâu hơn lúc này, cũng không hề khó chịu như thế. Hôm nay bổn cung muốn hỏi đại nhân một câu, có phải long thể Hoàng Thượng..."
"Nương nương." Ông ấy cắt ngang lời ta, không hề dừng lại, ngược lại còn đi nhanh hơn, khẳng định, "Có vài lời, nương nương không thể nói. Mà thần vẫn giữ câu nói đó, có thần ở đây, Hoàng Thượng sẽ không xảy ra chuyện."
Lời ông ấy nói khiến trái tim ta nửa yên tâm nửa thấp thỏm. Yên tâm, là vì sức khỏe Bùi Nguyên Hạo không như hắn nghĩ. Thấp thỏm, là vì Tùy thái y có chuyện gạt hắn. Nhưng giờ phút này ta không thể hỏi, Nguyên Thừa Hạo còn chờ thuốc của ông ấy.
A Man nôn nóng chờ ở cửa cung, Thường công công cũng ra đón, Tùy thái y giao đồ cho gã, hỏi: "Hoàng Thượng sao rồi?"
"Vẫn nói tức ngực." Thường công công vội vàng xoay người vào trong.
Ta đi theo, Thường công công gác hộp gỗ xuống, ta đi tới đỡ hắn, hắn nhìn ta, khẽ cười: "Trẫm còn tưởng nàng lạc đường."
Không ngờ, ta thế mà đi lâu như vậy? Thường công công mang thuốc tới, múc một muỗng, cẩn thận đưa đến bên môi hắn. Thấy hắn há miệng, ta vội nói: "Công công, đồ cho Hoàng Thượng dùng không cần nghiệm độc sao?"
Ta vừa dứt lời, đáy mắt Tùy thái y rõ ràng để lộ sự kinh ngạc. Ông ấy nhìn ta, đúng lúc ta đang nhìn ông ấy, ông ấy cả kinh, vội nói: "Nếu nương nương không tin thần, thần nguyện tự mình thử độc." Nói rồi, ông ấy duỗi tay nhận lấy chén thuốc.
Ta chặn tay ông ấy lại, nhẹ giọng: "Không cần phiền toái như thế, Thường công công không phải luôn mang ngân châm trên người sao?"
Nếu ta nhớ không lầm những gì nghe được ở Thái Y Viện, như vậy trong chén thuốc này chắc chắn có dị thường.
Tùy Hoa Nguyên, ta cần biết ông ta rốt cuộc muốn làm gì.
Thường công công xấu hổ, do dự không biết phải làm thế nào.
Nguyên Thừa Hạo nhíu mày: "Thuốc của Tùy Hoa Nguyên, không cần kiểm tra."
Ngay từ đầu ta đã nghĩ tới, nếu không, chén thuốc trước đó đã kiểm tra ra khác thường. Hiện tại nhìn Nguyên Thừa Hạo, những lời này, ta thế mà không đành lòng nói ra.
Nhiều năm như vậy, hắn chưa từng tín nhiệm ai.
Mà Tùy thái y là trường hợp đặc biệt.
Chỉ với lần tứ hôn trước đó ta đã nghe ra. Nếu để hắn biết, một người hắn tín nhiệm như vậy cũng lén hắn làm vài việc, hắn sẽ thế nào?
Nghĩ đến, lòng càng khó chịu.O
Nguyên Thừa Hạo ngước mắt nhìn ta, thở hổn hển: "Thì ra là lo cho trẫm. Vậy thử đi, để nàng biết, Tùy Hoa Nguyên, trước nay đều vì tốt cho trẫm."
Vậy sao? Hắn thế mà tin tưởng ông ấy như vậy. Đó, tất nhiên là mười sáu năm chậm rãi tích lũy, thật không dễ dàng, ta rất sợ phá đi tín ngưỡng hủy diệt trong lòng hắn.
Thấy Thường công công lấy ngân châm ra, ta lại nói: "Công công không cần thử, Hoàng Thượng khó chịu như vậy, trước đút ngài ấy uống thuốc đi."
Nhìn Tùy thái y, ông ta lên tiếng: "Hoàng Thượng uống thuốc sẽ đỡ hơn liền."
Nguyên Thừa Hạo khẽ cười với ta: "Trẫm không sao."
Uống thuốc, cho hắn nghỉ ngơi. Ta thoáng nhìn qua Tùy thái y, ra khỏi tẩm cung. Ông ấy quả nhiên đi theo, cả hai tới sảnh ngoài, ta kêu A Man ra ngoài canh giữ.
Không đợi ta mở miệng, Tùy thái y đã nói: "Vừa rồi, thần đa tạ nương nương thủ hạ lưu tình."
Vừa rồi, nếu không phải ông ấy nói Nguyên Thừa Hạo uống thuốc sẽ đỡ hơn, ta vẫn còn do dự.
"Nếu Tùy đại nhân đã biết bổn cung vì sao lại khó dễ ngươi, bổn cung cũng không quanh co lòng vòng nữa. Rốt cuộc là ai động tay chân vào thuốc của Hoàng Thượng?"
Ông ấy không hề kinh ngạc, xem ra, trong lòng sớm đã đoán được tám chín phần.
Nhưng ông ấy lại nói: "Không ai cả, nương nương đừng nói bậy."
"Vậy sao? Tùy đại nhân đừng quên, hai chén thuốc kia hiện tại đều ở trong tẩm cung của bổn cung, ngươi là muốn bổn cung truyền thái y khác tới nghiệm chứng sao?" Hai chén thuốc kia, một chén là thuốc độc, một chén là thuốc giải.
Cho nên, thời điểm phát hiện Nguyên Thừa Hạo khác thường, ông ấy mới không cho Thường công công đi sắc thuốc, mà khăng khăng muốn đích thân đi.
Sắc mặt Tùy thái y lập tức thay đổi, vội quỳ xuống: "Là thần nhất thời lỡ tay, thêm sai nguyên liệu vào thuốc của Hoàng Thượng."
Ta nhíu mày: "Rốt cuộc Tùy thái y đang che chở ai?" Thêm sai nguyên liệu, cái cớ thật vô lý, ông ấy là thái y y thuật cao minh nhất hoàng cung, lại là thái y duy nhất biết chứng bệnh của Nguyên Thừa Hạo, dù thế nào ông ấy cũng không thể phạm sai lầm như vậy."
"Thần không có ai phải bảo vệ." Ông ấy thong dong đáp.
Không có ai? Ta sao có thể tin, ta rõ ràng nghe thấy ông ấy khiển trách đối phương! Ta chỉ là chưa kịp nhìn xem người nọ là ai mà thôi.
Ta thật sự thất vọng: "Hoàng Thượng sao lại tin tưởng Tùy đại nhân chứ? Tùy đại nhân khiến bổn cung thất vọng, cũng khiến Hoàng Thượng quá thất vọng rồi!" Ông ấy thế mà nói với ta, Tùy Hoa Nguyên, trước nay đều vì tốt cho hắn.
Như vậy, Tùy đại nhân, ngài nói ta biết, việc hôm nay, phải tính thế nào?
Trong mắt ông ấy lộ sự đau đớn, thấp giọng: "Nương nương, lòng trung thành thần đối với Hoàng Thượng trước sau như một. Thần nhìn Hoàng Thượng lớn lên, Hoàng Thượng xảy ra chuyện, thần đau lòng hơn bất kỳ ai! Nương nương muốn thế nào mới có thể tin tưởng lời thần nói?"
"Ngươi dám ở trước mặt ngài ấy thừa nhận mình thêm sai thuốc không?" Ta hùng hồn hỏi.
Ông ấy ngẩn ra: "Nương nương biết Hoàng Thượng sẽ không tin."
"Bởi vì đây căn bản không phải sự thật, bổn cung không tin, Hoàng Thượng cũng sẽ không tin." Ông ấy đúng là hiểu Nguyên Thừa Hạo. Cho nên ông ấy biết, hắn sẽ tin tưởng thuốc mình đưa luôn đúng. Mà vạn bất đắc dĩ, ta cũng không muốn để Nguyên Thừa Hạo biết. Dù sao, Tùy thái y không hề hại hắn, ông ấy thật sự trung thành với Nguyên Thừa Hạo, điểm này, ta không phủ nhận, cũng không thể phủ nhận.
Ta không thể Nguyên Thừa Hạo cảm thấy từng người bên cạnh đều dần dần rời xa hắn.
Nguyên Phi Cẩm đi rồi, tất cả đều khác trước. Bởi vì giữa huynh đệ bọn họ, còn có một Cảnh Vương.
Không biết, giữa hắn và Tùy thái y, rốt cuộc kẹp thêm ai?
Nhìn người bên dưới, ta lạnh giọng: "Chính tai bổn cung nghe thấy lời Tùy đại nhân nói, bằng không, ngài cho rằng làm sao bổn cung biết?"
Ông ấy nhớ lại chuyện ở cửa Thái Y Viện nhìn thấy ta, sắc mặt thay đổi, trầm mặc một lúc lâu, mới đáp: "Nương nương, hắn không cố ý."
Không cố ý.
Lòng ta chấn động!
"Là người của Thái Y Viện?" Ta bật thốt lên hỏi. Nếu không phải người của Thái Y Viện, ông ấy sao có thể dùng từ không cố ý để giải thích?
Tùy thái y đương nhiên phát hiện bản thân lỡ lời, nhất thời im lặng, không biết nói gì tiếp.
Trong đầu chậm rãi xẹt qua từng người ở Thái Y Viện, đột nhiên, nhớ tới một người.
Tô Diễn!
Ông ấy và Tô Diễn đi lại gần, ngày đó, Nguyên Thừa Hạo còn tò mò nói khó thấy được Tùy đại nhân thu nhận đồ đệ.
Thấy ta đột nhiên xoay người ra ngoài, Tùy thái y cuống quít bò dậy cản ta. Ta nhìn ông ấy, lạnh lùng hỏi: "Là Tô Diễn Tô đại nhân, có phải không?" Ta mặc kệ Tô thái y muốn làm gì, nhưng hắn không thể làm hại Nguyên Thừa Hạo!
"Nương nương..." Ông ấy ngăn không cho ta ra ngoài.
Đúng lúc này, Thường công công vội vàng chạy tới: "Nương nương, Hoàng Thượng tìm người." Gã thấy ta ở cùng Tùy thái y, kinh hãi, vội hỏi, "Tùy đại nhân cũng ở đây, là vì bệnh của Hoàng Thượng..."
Ta quay đầu nhìn Tùy thái y, trầm giọng: "Công công không được nói bậy!"
Thường công công nghe vậy, mỉm cười: "Vâng vâng, nô tài đáng chết. Nương nương, mời người vào trong."
Tùy đại nhân không dám cản ta, chỉ biết theo ta vào trong.
Hắn nắm tay ta, nhíu mày hỏi: "Không ở cùng trẫm, nàng đi đâu?"
Ta quay đầu nhìn thoáng qua Tùy thái y, ông ấy kinh hoảng, tiến lên một bước, nhỏ giọng: "Để thần bắt mạch cho Hoàng Thượng."
Hắn "Ừ" một tiếng, duỗi tay ra.
Tùy thái y bắt mạch cho hắn, nghe hắn cười nói: "Trẫm uống thuốc của ngươi, quả thật tốt hơn nhiều. Tùy Hoa Nguyên, trẫm cả đời cũng không thể rời khỏi ngươi, phải làm sao bây giờ?"
Ta nghe xong không khỏi chua xót, Tùy thái y lại cúi đầu: "Hoàng Thượng đừng nói bậy, thần sẽ chữa khỏi bệnh của Hoàng Thượng."
Hắn rút tay về, xua tay, cười: "Thôi, lời này trẫm nghe ba năm rồi. Không sao thì lui xuống đi, trẫm mệt mỏi."
Tùy thái y lén nhìn ta, ta cắn môi, qua một lát, mới nghe tiếng Tùy thái y xin cáo lui. Thường công công thu dọn đồ trong phòng, thấy gã bưng hai chén thuốc, ta hé miệng, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
"Sao thế? Không vui?" Nam tử thấp giọng hỏi ta.
Hoàn hồn, ta miễn cưỡng cười nói: "Không phải Hoàng Thượng mệt sao? Ngủ đi."
Hắn lại cười: "Ban ngày ban mặt ngủ cái gì?" Hắn ngồi dậy, nhìn ta một lát, mới hỏi, "Nói với Tùy Hoa Nguyên gì đó?"
Ta ngẩn ra, lắc đầu: "Không có gì." Ta không biết có nên nói với hắn không, việc này, ta còn do dự.
Nếu hắn biết, sẽ phạt nặng Tùy thái y, nhưng hắn rõ ràng không thể rời khỏi Tùy thái y, việc này phải làm sao cho đúng đây?
Hắn cười nhạo kéo ta qua, cả người dựa vào ta: "Trẫm còn tưởng ông ấy nói với nàng, trẫm không còn sống lâu nữa."
Ta thở dài: "Vậy sau này Hoàng Thượng còn dám không nghe lời Tùy đại nhân không?"
Hắn cười: "Trẫm vẫn luôn rất nghe lời, nhưng không nhịn được."
"Vậy đúng là nên kêu Tùy đại nhân phế đi công phu của ngài."
"Ông ấy dám?"
"Thần thiếp bảo ông ấy làm, Hoàng Thượng muốn trị tội, vậy cứ trị tội thần thiếp." Cũng không biết tại sao, ta vẫn nhịn không được mà nặng lời với hắn.
Hắn sững sờ, sau một lúc lâu, thế mà cười hôn lên môi ta, thì thầm: "Trẫm vui lắm."
Mặt nóng lên, tim đập loạn nhịp.
Ta nghiêng mặt, thuận miệng nói: "Đúng rồi, thần thiếp mới biết thì ra Tùy đại nhân cũng là nhân sĩ Du Châu." Kỳ thật việc này, ta sớm đã biết.
Hắn gật đầu: "Sao đột nhiên nhắc đến việc này?"
"À, chỉ là hơi kinh ngạc, ông ấy thế mà là đồng hương với thần thiếp."
"Trẫm cũng là đồng hương của nàng."
Ta ngẩn ra, ngay sau đó, nhớ tới hắn cũng từ Du Châu tới đây, mỉm cười: "Hoàng Thượng, việc này không tính, ngài không chào đời và trưởng thành ở Du Châu." Vì khi đó Tân Vương được ban đất phong là Vân Điền Quận, hắn mới tới đó.
"Ba hoa."
Ta không để ý tới hắn, lại hỏi: "Thái y mới tới Thái Y Viện, là Hoàng Thượng duyệt sao?"
Hắn không khỏi kinh ngạc: "Vấn đề này không cần hỏi tới trẫm, Thái Y Viên không phải đã có Tùy Hoa Nguyên sao?"
Đúng rồi, hắn tín nhiệm Tùy Hoa Nguyên như vậy, việc nhỏ này hắn sẽ càng không quản.
Cho nên, ai vào Thái Y Viện, hắn mặc dù là hoàng đế, cũng không rõ lắm.
Dựa vào cổ ta, hắn tỏ vẻ không vui: "Trẫm đang chờ nàng hầu hạ trẫm, nhắc đến Tùy Hoa Nguyên làm gì?"
Đau lòng nhìn hắn, ta đành phải nói: "Thần thiếp chỉ muốn biết, Tùy đại nhân có thật lòng vì Hoàng Thượng không."
Hắn cười: "Ông ấy sẽ không phản bội trẫm."
Nhấp môi, ta không đành lòng đập tan lòng tin của hắn.
Lúc này, A Man ở bên ngoài bẩm báo: "Nương nương, Diêu Phi nương nương và Đế Cơ tới."
Thoáng nhìn qua Nguyên Thừa Hạo, hắn đã ngồi thẳng người. Diêu Phi và Ngọc Đế Cơ đi vào, thấy Nguyên Thừa Hạo cũng ở đây, Diêu Phi giật mình, mà Đế Cơ lại cười chạy tới mép giường, giang hai tay ôm lấy hắn: "Phụ hoàng!"
"Thần thiếp thỉnh an Hoàng Thượng." Diêu Phi thỉnh an với hắn, thấy hắn ở trên giường, nhỏ giọng hỏi, "Hoàng Thượng sao vậy?"
Ta vội giải thích: "Đêm qua Hoàng Thượng ngủ không sâu, tần thiếp muốn để ngài ấy nghỉ ngơi một lát."
"Là thần thiếp tới không đúng lúc." Dứt lời, nàng duỗi tay kéo Đế Cơ.
Đế Cơ bĩu môi không muốn đi, tự mình đá giày xuống, bò lên giường, nằm xuống cạnh hắn: "Lần trước phụ hoàng nói sẽ để Ngọc Nhi ngủ giữa ngài và mẫu phi, phụ hoàng không thể nói lời mà không giữ lời, giường trong cung mẫu phi đủ lớn."
Nguyên Thừa Hạo nhịn không được mà bật cười, thổi mạnh vào chóp mũi nó: "Quỷ nhỏ, hôm nay phụ hoàng qua Quan Sư Cung rồi."
Hài tử đang hưng phấn theo đó trở nên ủ rũ, tỏ vẻ không vui: "Vậy... Vậy hôm nay Ngọc Nhi ngủ với mẫu phi."
Hắn sờ đầu hài tử, đột nhiên hỏi: "Sư phó Bắc Quốc phụ hoàng tìm cho con có tốt không?"
Ta ngây ra một lúc mới hoàn hồn, hắn đang nói đến Bách Hầu Dục sao?
Đế Cơ nghiêng đầu nhìn hắn: "Phụ hoàng, đôi mắt của ngài ấy màu xanh, thật kỳ lạ."
Sắc mặt Diêu Phi thay đổi, vội kéo Đế Cơ qua: "Ngọc Nhi không được nói bậy."
Những lời Nguyên Thừa Hạo nói ở Bắc Uyển, Diêu Phi còn chưa biết, nàng có lẽ vẫn cho rằng Nguyên Thừa Hạo để Bách Hầu Dục dạy dỗ Đế Cơ để họ ngày càng có thêm tình cảm.
"Hôm nay Ngọc Nhi đi, có gặp quận chúa ở đó."
Hắn gật đầu: "Quận chúa sẽ làm sư phó của sư phó con."
Hài tử chớp mắt: "Đó là gì của Ngọc Nhi."
Hắn nghĩ nghĩ: "Ừm, gọi sư tổ."
Ta nhịn không được mà bật cười, hắn đúng là biết nói bừa.
Diêu Phi cố lấy hết dũng khí để nói: "Hoàng Thượng, Bách Hầu điện hạ cũng rất bận, việc dạy Ngọc Nhi, chi bằng bỏ đi. Dù sao sang năm, ngài cũng tìm sư phó cho nó."
"Không sao, vốn không phải chuyện lớn gì, trẫm đã nói với y, có rảnh thì dạy Ngọc Nhi, trẫm muốn y kể cho Ngọc Nhi lịch sử Mạc Bắc bọn họ. Ngọc Nhi của trẫm, phải biết nhiều một chút." Hắn sủng nịnh vuốt ve gương mặt nhỏ bé của hài tử.
Hài tử cười khanh khách, bò lên trên ngực hắn, chỉ chỉ vào môi hắn: "Sao phụ hoàng lại bị thương vậy?"
Ta không khỏi xấu hổ, thoáng nhìn qua Diêu Phi, tin rằng vết thương trên môi hắn lúc tiến vào nàng đã nhìn thấy, loại chuyện này, người lớn sẽ không có ai nói.
"Có phải cắn trúng không?" Đế Cơ nhíu mày, "Ngọc Nhi thổi cho phụ hoàng, thổi rồi sẽ không đau nữa." Nói rồi, nàng thật sự thổi thổi cho hắn.
Hắn cười rộ: "Ngứa quá."
Đế Cơ cũng cười: "Vậy phụ hoàng còn đau không?"
Hắn nghiêm túc lắc đầu: "Không đau."
Đế Cơ cười vui vẻ, ghé vào lòng hắn, đột nhiên hỏi: "Chờ Ngọc Nhi có đệ đệ muội muội, phụ hoàng có còn thương Ngọc Nhi không?"
Nguyên Thừa Hạo theo bản năng liếc nhìn Diêu Phi, Diêu Phi nhấp môi, như muốn giải thích. Hắn lại cúi đầu, cười hỏi hài tử: "Ai nói phụ hoàng không thương Ngọc Nhi?"
Đế Cơ bẹp miệng: "Ngọc Nhi nghe cung nữ ở Hoán Y Cục nói."
Hắn nắm tay hài tử, mỉm cười: "Bọn họ nói bậy, phụ hoàng sẽ luôn yêu thương Ngọc Nhi."
Đế Cơ gật đầu thật mạnh.
Thời điểm Diêu Phi và Đế Cơ rời đi đã sắp đến buổi trưa.
Ăn vài món, hắn gọi Thường công công vào, ta không biết hắn phân phó chuyện gì, tới buổi chiều mới nghe nói hai cung nữ của Hoán Y Cục bị phạt đánh ba mươi trượng.
Thì ra, vẫn là chuyện của Đế Cơ.
Có lẽ, hắn sợ Đế Cơ biết chuyện nó không phải thân sinh của hắn. A, nếu để hắn biết ta nói việc này với Bách Hầu Dục, hắn có tức giận tới giết ta không?
Sau đó hắn qua Ngự Thư Phòng một hai canh giờ, lúc rời đi, không ngờ lại tới Hinh Hòa Cung.
Ta giật mình hỏi hắn: "Không phải Hoàng Thượng nói hôm nay qua Quan Sư Cung sao?"
Hắn cười: "Đó là lời hài tử ba tuổi, nàng thế mà cũng tin?"
Một câu, khiến ta không còn gì để nói.
Hắn lại nói: "Ngọc Nhi không thích Hoàng Hậu, trẫm chỉ có nói như vậy, nó mới chịu đi. Chẳng lẽ, nàng thật sự muốn để nó ngủ giữa chúng ta?"
Ta tức giận trừng mắt nhìn hắn.
Hắn thoạt nhìn rất mệt mỏi, cứ thế mà lên giường nằm.
Tới gần đắp chăn cho hắn, ta nhỏ giọng hỏi: "Hoàng Thượng, có cần Tùy thái y tới bắt mạch không?"
Hắn lắc đầu.
Thở dài, ta vốn dĩ còn có chuyện phải làm. Nhưng hắn tới, ta cái gì cũng không làm được.
Chuyện của Tô Diễn đã đè ép ta cả ngày.
Vốn buổi chiều lúc hắn ra ngoài, ta định mượn cớ truyền hắn tới, nhưng hắn lại tới chỗ Phùng Tiệp Dư bắt mạch. Định buổi tối sẽ truyền hắn, không ngờ Nguyên Thừa Hạo lần nữa tới.
"Nghĩ gì đó?"
Hoàn hồn, thấy hắn đang nhìn ta chằm chằm.
Ta vội giải thích: "Thần thiếp chỉ là đang nghĩ, không cho Tùy đại nhân tới xem, không sao chứ?"
Hắn nghiêng người: "Ông ấy nếu cảm thấy trẫm có chuyện, sẽ tự mình tới cửa."
Ta hỏi hắn: "Có cần kêu cung nhân mang thêm lò sưởi không?"
Hắn lại nói: "Thêm cái gì, nàng lên đây, trẫm liền ấm."
Hắn đưa tay tới, không lạnh, cũng không nóng. Ta ngồi bên mép giường, định cởi giày leo lên, lại nghe giọng Thường công công ở bên ngoài truyền tới: "Hoàng Thượng... Hoàng Thượng, xảy ra chuyện rồi!"
Đã xảy ra chuyện, nói là hài tử của Phùng Tiệp Dư đã không còn.
Ta cả kinh đứng bật dậy, hắn sửng sốt hồi lâu, mới nhảy xuống giường. Ta đuổi theo, giúp hắn mặc thêm xiêm y, Thường công công cũng đi vào lấy áo choàng trên giá. Mọi người đều đã ra ngoài, Thường công công cũng vội đuổi theo.
A Man theo sau: "Nương nương, chúng ta cũng đi sao?"
Đi! Nguyên Thừa Hạo ở trong cung của ta, nếu ta đã biết, nào có đạo lý không đi?
Cỗ kiệu dừng, còn chưa vào trong đã nghe tiếng khóc của nữ tử.
Nguyên Thừa Hạo xanh mặt đi vào, ta theo sau, có cung nữ đi ra, bưng chậu tất cả đều là máu, màu máu đỏ thẫm khiến người nhìn sợ hãi.
Trong phòng Phùng Tiệp Dư, mùi máu tươi nồng đậm.
Có thái y đi ra, là Tô Diễn.
Hắn cản Nguyên Thừa Hạo lại, cúi đầu: "Hoàng Thượng không thể vào trong, bên trong dơ bẩn."
Ta nhìn Tô Diễn, hắn không nhìn ta, quỳ xuống: "Hoàng Thượng thứ tội, vi thần không giữ được long duệ trong bụng Tiệp Dư tiểu chủ."
Lúc này, bên ngoài có người vào.
Ta quay đầu, thấy Hoàng Hậu đỡ Thái Hoàng Thái Hậu tới, sắc mặt cả hai không hề có chút bi thương. Thái Hoàng Thái Hậu tiến lên, chỉ hỏi: "Hoàng Thượng vẫn ổn chứ?"
Hắn không để ý, chỉ hỏi Tô thái y hai chữ: "Nguyên nhân." Ta rõ ràng nhìn thấy, tay hắn nắm chặt thành đấm.
Theo bản năng tiến lên đỡ lấy Nguyên Thừa Hạo, ở trước mặt Tô thái y, ta đột nhiên cảm thấy lo lắng. Tuy biết rõ hắn sẽ không trắng trợn gây bất lợi cho Nguyên Thừa Hạo, nhưng ta vẫn lo lắng.
Tô thái y quỳ dưới đất, đáp: "Bẩm Hoàng Thượng, là xạ hương."
Nguyên Thừa Hạo nhíu mày, giơ chân đá hắn một cái: "Tô Diễn, ngươi đáng chết!"
Hắn khom người: "Hoàng Thượng bớt giận!"
"Hoàng Thượng, Hoàng Thượng..." Bên trong truyền đến tiếng của Phùng Tiệp Dư.
Nguyên Thừa Hạo nâng bước định đi vào, lại nghe Thái Hoàng Thái Hậu nói: "Hoàng Thượng vẫn là đừng vào trong, nơi này đen đuổi."
Hoàng Hậu đứng cạnh bà trông có vẻ cao hứng, nhưng trước sau không hề nói một lời.
Hắn lạnh lùng: "Trẫm còn phải bắt được tên hung thủ kia! Tô Diễn, cho trẫm vào!" Dứt lời, hắn liền vào trong.
Phùng Tiệp Dư lúc này đang nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch, cung nữ ở bên hầu hạ. Nàng thấy Nguyên Thừa Hạo vào, giãy giụa ngồi dậy, cung nữ không ngừng khóc lóc khuyên nhủ.
"Hoàng Thượng, ngài phải làm chủ cho thần thiếp! Hoàng Thượng, có kẻ hại thần thiếp, hại hài tử của Hoàng Thượng!"
Tô thái y trình lên một thứ: "Hoàng Thượng, xạ hương ở trong này. Nó đã được lò sưởi huân qua, cho nên thần không biết quỷ không hay."
Nhìn món đồ trong khay trên tay hắn, ta run lên, đây không phải tua rua Hoàng Hậu muốn tặng Nguyên Thừa Hạo sao?
Theo bản năng nhìn về phía Hoàng Hậu, sắc mặt nàng ta lập tức tái nhợt, đột nhiên nhìn ta, mắng: "Chiêu Nghi, ngươi dám oan uổng bổn cung! Tua rua này rõ ràng là bổn cung nhờ ngươi đưa cho Hoàng Thượng, sao lại ở chỗ này?"
Nguyên Thừa Hạo chấn động, hắn cúi đầu nhìn ta, ta cắn môi, cố gắng bình tĩnh mà phản bác Hoàng Hậu: "Nương nương đừng ngậm máu phun người, tua rua ngày đó thần thiếp mang là của Hoàng Thượng cho thần thiếp, ở trên đài xem thú, người thiếu chút còn đẩy thần thiếp xuống, thần thiếp sao còn dám nhận tua rua của nương nương?" Lúc này, nếu thừa nhận, bản thân ta sẽ hết đường chối cãi. Huống hồ, ta nói như vậy, Nguyên Thừa Hạo đương nhiên biết ta đang nhắc tới cái tua rua nào. Khi đó, hắn còn hỏi ta dám nhận sao. Hơn nữa, lần ở trên đài xem thú, trùng hợp hắn cũng tới, cảnh tượng đó, tin rằng hắn vẫn nhớ rõ.
Hiện tại ta nói như vậy, cảnh tượng khi đó thật sự là Hoàng Hậu muốn đẩy ta xuống đài, đúng lúc gặp hắn mới thu tay. Ai cũng sẽ không biết Hoàng Hậu chẳng qua chỉ muốn dọa ta sợ.
"Ngươi!" Hoàng Hậu run rẩy chỉa tay về phía ta.
Thái Hoàng Thái Hậu cuối cùng cũng lên tiếng: "Ra thể thống gì nữa hả, sự việc còn chưa điều tra rõ ràng, không ai được nói chuyện!" Bà muốn giúp Hoàng Hậu, ta biết.
Phùng Tiệp Dư khóc lóc: "Thái Hoàng Thái Hậu, thứ này thật sự là Hoàng Hậu nương nương đưa cho tần thiếp, sau đó... Hài tử không còn... Ưm..."
Ta kinh ngạc, không ngờ Phùng Tiệp Dư lại nói thế. Tua rua kia, rõ ràng là Hiền Phi cho nàng, sao nàng không khai Hiền Phi ra? Chẳng lẽ nàng không nghĩ là Hiền Phi ra tay sao?
Hoàng Hậu càng nổi giận, kéo tay Thái Hoàng Thái Hậu nói: "Thái Hoàng Thái Hậu, người tin tưởng thần thiếp, thần thiếp thật sự không làm!"
"Nương nương nói mình không làm, nhưng thần thiếp lại nhìn thấy. Hôm đó, ở trong đình của biệt viện, người đã cho nàng ấy một cái tua rua."
Quay đầu, thấy Hiền Phi đỡ tay Lăng Hương đi vào, nàng thu lại ý cười, theo quy củ mà hành lễ với Nguyên Thừa Hạo và Thái Hoàng Thái Hậu.
Phùng Tiệp Dư vội nói: "Đúng đúng, Hiền Phi nương nương cũng nhìn thấy!"
Hoàng Hậu mở to hai mắt, lồng ngực lên xuống phập phồng, ả cuối cùng cũng không còn giữ nụ cười ôn hòa trên mặt, lạnh giọng: "Hiền Phi! Chiêu Nghi! Phùng Tiệp Dư! Một đám các ngươi dám oan uổng bổn cung!"
Ta nhích lại gần Nguyên Thừa Hạo, hắn chỉ nhìn ta một cái, rồi nhìn Hoàng Hậu: "Trẫm ngược lại rất muốn biết bọn họ sao phải nhằm vào Hoàng Hậu?"
"Hoàng Thượng!" Hoàng Hậu sợ hãi kêu lên, ý của hắn, ai cũng nghe hiểu.
Thái Hoàng Thái Hậu thấy Hiền Phi ra mặt cũng ngẩn ra, sau một lúc lâu, thế mà hỏi Hoàng Hậu: "Mạn Ninh, cháu sẽ không thật sự..." Bà có lẽ đang nhớ lại những gì nói với Hoàng Hậu sau núi giả.
Hoàng Hậu không thể tin mà nhìn Thái Hoàng Thái Hậu, sắc mặt trắng bệch, đôi môi run rẩy, qua một lúc lâu vẫn nói không nên lời.
Nguyên Thừa Hạo lạnh lùng hỏi: "Hoàng Hậu, tua rua này xuất phát từ tay nàng?"
Hoàng Hậu lúc này mới hoàn hồn, thoáng chần chờ, mới gật đầu, lại nói: "Nhưng thần thiếp đưa cho Chiêu Nghi!"
"Hoàng..."
Hắn ra hiệu bảo ta đừng nói chuyện, chỉ hỏi Hoàng Hậu: "Đồ của nàng, sao lại đưa nàng ấy?"
Một câu, cũng khiến Hoàng Hậu sững sờ. Ả chỉ muốn khoe khoang thân phận Hoàng Hậu với ta, nhưng lại đi nhầm một bước. Ta không có lòng dùng tua rua này oan uổng ả, nhưng người có lòng, lại rất nhiều.
Lặng lẽ nhìn Hiền Phi bên cạnh.
Khóe môi nàng hơi cong lên, đó là cao hứng.
Lật đổ Hoàng Hậu, nữ tử độc tôn hậu cung. Nếu nàng có thể sinh được nam hài, có lẽ, hậu vị cũng thu vào túi nàng. Hoàng Hậu xưa nay xem thường muội muội con vợ lẽ này, sợ là Hiền Phi có lẽ đã tìm kiếm cơ hội thay đổi chính mình từ lâu.
"Thần thiếp..." Hoàng Hậu ậm ừ, không thể nói rõ lý do.
Nếu ả nói vì ghen ghét ta có được sự sủng ái của Nguyên Thừa Hạo, như vậy vừa lúc có thể chứng minh ả ghen ghét Phùng Tiệp Dư hoài hài tử nên hại nàng ấy.
Nguyên Thừa Hạo trầm giọng: "Người đâu, thay trẫm đưa Hoàng Hậu hồi cung, trông chừng cho trẫm!"
"Hoàng Thượng!" Thái Hoàng Thái Hậu kinh ngạc, "Hoàng Thượng sao có thể đối xử với Hoàng Hậu như thế?"
Hắn hừ lạnh một tiếng: "Chẳng lẽ hoàng tổ mẫu đợi nàng ta giết hết tất cả hài tử của trẫm mới hối tiếc sao?"
Hắn vừa dứt lời, Thái Hoàng Thái Hậu liền theo bản năng nhìn Hiền Phi.
Thị vệ tiến vào kéo Hoàng Hậu ra ngoài. Hoàng Hậu khóc lóc: "Thái Hoàng Thái Hậu... Thái Hoàng Thái Hậu, thật sự không phải thần thiếp làm! Là Hiền Phi, là Hiền Phi hãm hại thần thiếp! Thái Hoàng Thái Hậu... Cô nãi nãi, cô nãi nãi, người phải tin tưởng Mạn Ninh!"
Hiền Phi nhìn ả, thu lại ý cười: "Lần trước Hoàng Hậu nương nương tặng thần thiếp tua rua, may là thần thiếp không nhận."
"Thái Hoàng Thái Hậu." Ti Y đỡ lấy bà.
Nguyên Thừa Hạo nhìn bà, sai người đưa bà hồi cung nghỉ ngơi.
"Hiền Phi nếu không còn việc gì khác thì cũng trở về nghỉ ngơi đi." Hắn lại nói.
Hiền Phi đi tới an ủi Phùng Tiêp Dư mấy câu, lúc này mới cáo lui.
Hắn lúc này mới gạt tay ta ra, đi tới. Nữ tử nằm trên giường đã khóc không thành tiếng, hơn nữa sắc mặt còn tái nhợt, phảng phất như sắp chết.
"Hoàng Thượng..." Nàng run rẩy nắm lấy tay hắn, "Ngài nhất định phải làm chủ cho thần thiếp, Hoàng Thượng!"
Hắn nhìn nàng, đột nhiên hỏi: "Tua rua là ai đưa cho nàng?"
Hít một hơi thật sâu, quả nhiên hắn vẫn hoài nghi.
Phùng Tiệp Dư nức nở: "Là Hoàng Hậu nương nương, Hoàng Thượng, là Hoàng Hậu nương nương! Thần thiếp không oan uổng nàng ấy!" Nàng không chút chần chờ, quyết cắn chết, ngay cả ta, cũng thay nàng đổ mồ hôi. Nếu nàng có chút chần chờ, Nguyên Thừa Hạo chắc chắn sẽ phát hiện.
Hắn đứng lên: "Trẫm hiểu, nghỉ ngơi đi, trẫm sẽ lại tới thăm nàng." Nói rồi, hắn xoay người.
"Hoàng Thượng..." Phùng Tiệp Dư kéo vào hư không, thiếu chút ngã từ trên giường. Cung nữ vội đỡ lấy nàng.
Thường công công mang đồ lui xuống.
Ta nhìn nam tử trước mặt, hắn quả nhiên chỉ tin Tùy thái y. Lại nhìn Tô thái y, hắn vẫn rất bình tĩnh, ta không thể nhìn ra điểm gì khác thường.
Thời điểm hoàn hồn, đã thấy Nguyên Thừa Hạo ra ngoài, thoáng chần chờ, ta chỉ đành đi theo. Lúc này, ta ở lại không được thích hợp.
Lên ngự giá, hắn nghiêng đầu nhìn ta: "Ngày ấy ở đài xem thú, Hoàng Hậu muốn đẩy nàng xuống?"
Dẹp bỏ tâm tư, ta cúi đầu: "Thấy thần thiếp đeo tua rua kia, Hoàng Hậu nương nương đã ném xuống đài xem thú. Thần thiếp theo bản năng muốn cúi người bắt lấy, nàng liền đẩy thần thiếp một cái." Tua rua kia, giờ phút này chỉ sợ vẫn còn ở dưới đài xem thú, nếu hắn muốn tìm, có thể tìm được.
Ta biết, hắn sẽ tin ta, bởi vì câu cuối cùng của Hoàng Hậu.
Ả nói, là Hiền Phi oan uổng ả.
Việc này, cùng xung đột giữa ta và ả, Hoàng Hậu dưới tình thế cấp bách, tâm thần hỗn loạn.
"Vì sao không nói?"
Đương nhiên không thể nói, bởi vì không phải sự thật. Lừa hắn, lòng ta bất an, nhưng, lời đã nói không thể rút lại. Ta đành phải giải thích: "Nhưng thần thiếp ngã xuống, nói ra, Thái Hoàng Thái Hậu sẽ không tin." Thái Hoàng Thái Hậu hướng về Hoàng Hậu, Nguyên Thừa Hạo không phải không biết.
Hắn vẫn nhìn ta: "Vậy nàng mang theo nó làm gì?" Hắn lại bổ sung một câu, "Nhìn trẫm."
Ngước mắt, đối diện với ánh mắt sắc bén của hắn, ta đáp: "Chọc giận nàng." Kỳ thật, ta là muốn nàng đẩy ta xuống, ai ngờ ả lại bình tĩnh như vậy.
Hắn nhìn chằm chằm ta một lúc lâu, đột nhiên duỗi tay ôm ta qua, thấp giọng: "Sau này không được như thế!"
Ngày sau? Hoàng Hậu còn có ngày sau sao?
"Hoàng Thượng sẽ xử trí Hoàng Hậu nương nương thế nào?"
Hắn hỏi lại: "Nàng muốn trẫm xử trí thế nào?"
A, thử ta.
Dựa vào lòng hắn, ta nhẹ nhàng nói: "Sợ là Thái Hoàng Thái Hậu không muốn xử trí."
Hắn nhíu mày, nhấp môi, không nói gì cả, chỉ ôm ta càng chặt.
"Thần thiếp, chỉ nghĩ đến tỷ tỷ." Hoàng Hậu đổ, vậy tỷ tỷ cũng có thể giải thoát.
Hắn vẫn không nói lời nào, hô hấp trầm xuống, ta thức thời ngậm miệng.
Tùy thái y tới bẩm báo, nói trên tua rua kia có xạ hương, ảnh hưởng tới thai phụ.
Ta thở dài, xem ra lần này, Hoàng Hậu khó mà chạy thoát.
Vừa về Hinh Hòa Cung, bên ngoài, Tiền công công tới, nói là Thái Hoàng Thái Hậu mời Nguyên Thừa Hạo qua úc Ninh Cung. Tối nay, Thái Hoàng Thái Hậu chắc chắn không ngủ được. Không phải vì Phùng Tiệp Dư sinh non, mà vì chuyện của Hoàng Hậu.
Hắn đi, lại muốn Tùy thái y về Thái Y Viện. Xem ra, Thái Hoàng Thái Hậu chỉ muốn nói chuyện riêng với hắn.
Kêu A Man đi truyền Tô thái y tới.
Hắn y phục còn chưa thay, vội vàng tới, hỏi: "Nương nương có chỗ nào không khỏe?"
Ta nhìn hắn: "Tô thái nhân biết vì sao bổn cung tìm ngươi mà."
"Vi thần, chăm chú lắng nghe."
Ta giận đến đứng bật dậy, lạnh lùng nói: "Tô đại nhân độc hại Hoàng Thượng, mưu hại con vua, tội nào cũng đáng chết!"
Sắc mặt hắn thay đổi, cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn ta.
"Thắc mắc tại sao bổn cung biết đúng không?"
Hắn lại cười nhạo một tiếng: "Không ngờ, ông ấy lại nói ra."
Ông ấy, Tùy thái y sao?
"Tùy đại nhân không nói gì cả, là chính tai bổn cung nghe thấy, ở dược phòng của Thái Y Viện." Ta giải thích rõ ràng, "Tùy đại nhân muốn bảo vệ ngươi, có chết cũng không chịu nói."
Hắn kinh ngạc: "Vậy nương nương nên nói Hoàng Thượng biết."
Nói Nguyên Thừa Hạo biết, vậy Tùy thái y cũng không thoát khỏi liên quan, Nguyên Thừa Hạo đang có bệnh, vả lại Tùy thái y thật lòng muốn chữa trị cho hắn, ta không thể...
Cắn môi: "Sao phải hại Hoàng Thượng?"
"Chẳng qua vì chịu khiển trách, thần ghi thù ngài ấy, thề không đội trời chung." Hắn nhàn nhạt nói, "Chịu chút đau đớn, không chết được."
Ta phẫn nộ: "Tô đại nhân còn là người hành y không? Lương y như từ mẫu, ngươi thế mà..." Chuyện tra tấn người, hắn cũng có thể đạm nhiên nói ra như vậy, đây rốt cuộc là cừu hận thế nào?
Hắn ngước mắt nhìn ta: "Nương nương, không ai sinh ra để cứu ngươi, cũng không phải để giết người."
"Hoàng Thượng là người tốt." Không biết vì sao ta lại nói như vậy, có lẽ, trong tiềm thức, ta thật sự cho rằng như thế.
Đối với Nguyên Phi Cẩm, đối với Chỉ Doanh quận chúa, đối với Thanh đại nhân, hắn đều rất nhân từ.
Tô thái y hỏi lại: "Ngài ấy ép tỷ tỷ nương nương vào cung, nương nương vẫn cảm thấy ngài ấy là người tốt?"
"Đó là vì..." Không, ta không thể nói hắn biết chuyện tỷ tỷ giúp đỡ Thừa Tướng ám sát Nguyên Thừa Hạo.
Hắn không so đo, chỉ nói: "Hôm nay chuyện của Phùng Tiệp Dư, tin rằng nương nương sẽ không nói bậy."
Đúng thế, ta sẽ không nói bậy, bởi vì đối phương là Hoàng Hậu. Ta có nằm mơ cũng mong ả chết.
"Tô đại nhân và Hoàng Hậu có thù oán gì? Xạ hương kia, là ngươi làm." Tô Diễn đã nói xạ hương thông qua lò sưởi mà huân lên, như vậy trong thời gian ngắn, việc hạ độc không thể thực hiện. Chắc chắn không phải bản thân Phùng Tiệp Dư làm, như vậy, chỉ có thể là hắn.
Hắn lại phủ nhận: "Chuyện xạ hương, không liên quan tới vi thần."
Vậy sao? Hắn bảo ta tin tưởng hắn thế nào đây?
Có điều việc này ta không muốn quản, cho dù hắn có nói, ta cũng sẽ không nói bậy.
Nhưng chuyện của Nguyên Thừa Hạo...
Hắn bỗng nhiên hỏi: "Hôm nay nương nương truyền vi thần tới, rốt cuộc là vì chuyện của Phùng Tiệp Dư, hay là vì Hoàng Thượng?"
"Bổn cung, đương nhiên là vì Hoàng Thượng."
Hắn khẽ cười: "Ngài ấy làm quá nhiều việc bậy, sẽ có báo ứng."
Khiếp sợ nhìn hắn, hôm nay, đây là lần đầu tiên ta nói chuyện với hắn nhiều như vậy, từng câu từng chữ đều khiến ta phải kinh ngạc.
Bên ngoài, có người báo Tùy thái y tới. Ta không khỏi giật mình, ông ấy không phải đã về Thái Y Viện rôi sao?
Ông ấy vội vàng tiến vào, hành lễ với ta, gấp gáp nói: "Nương nương, chuyện của Hoàng Thượng là ngoài ý muốn, không liên quan tới Tô Diễn."
Tô thái y lại cười: "Ai làm người đó nhận, không có gì phải giấu diếm."
"Ngươi!" Ông ấy phẫn nộ nhìn hắn.
Ta nhìn bọn họ, quan hệ sư đồ không bình thường này khiến ta không khỏi tò mò.
Nhưng ta càng lo lắng, lo lắng Tô thái y ở lại trong cung, Nguyên Thừa Hạo sẽ gặp nguy hiểm. Khiến Nguyên Thừa Hạo chịu chút đau đớn, Tô thái y còn có thể bình tĩnh nói như vậy, nhưng hắn lại không biết, thân thể Nguyên Thừa Hạo không thể chịu đựng tra tấn hết lần này tới lần khác.
"Nghiệp chướng!" Tùy thái y tức giận mắng.
Ngươi trước mặt lại lạnh mặt: "Mười sáu năm trước đã mặc kệ ta, mười sáu năm sau đừng hòng quản chuyện của ta!"
Ta khiếp sợ nhìn bọn họ, mười sáu năm trước, bọn họ đã biết nhau?
Không phải sức khỏe Nguyên Thừa Hạo không lạc quan, là có kẻ muốn ám hại Hoàng Thượng!
Thời điểm bắt mạch, Tùy thái y đã biết, nhưng ông ta lại lựa chọn giấu diếm. Ông ta không phải tâm phúc của Nguyên Thừa Hạo sao? Sao lại làm như vậy?
Nâng bước muốn tiến lên, ta thật muốn xem kẻ to gan kia rốt cuộc là ai!
Đúng lúc này, có tiếng của thái giám truyền tới: "Thái y! Thái y!"
Cắn răng, ta đành xoay người ra ngoài.
Đứng đợi ngoài Thái Y Viện một lát, thấy Tùy thái y đi ra. Thấy ta, ông ta có chút kinh ngạc: "Sao nương nương lại ở đây?"
Quan sát, nét mặt ông ta chưa từng để ta nhìn ra điểm khác thường. Ta theo bản năng nhìn phía sau ông ta, không hề thấy ai bước ra, chỉ đành gạt bỏ suy nghĩ, nói: "À, Hoàng Thượng khó chịu, bổn cung muốn tự mình đến xem Tùy đại nhân nấu thuốc xong chưa."
Ông ta gật đầu: "Đã xong, thần lập tức đưa qua cho Hoàng Thượng." Dứt lời, ông ta làm ra tư thế mời.
Ta xoay người, lặng lẽ nhìn hộp đồ ăn trong tay ông ta, thuận miệng nói: "Hoàng Thượng tín nhiệm Tùy đại nhân, ngay cả mạng của mình cũng giao cho đại nhân."
Giọng điệu ông ta vẫn không nghe ra phập phồng: "Nương nương yên tâm, thần cho dù liều mạng cũng không để Hoàng Thượng xảy ra chuyện."
Ta gật đầu, lại hỏi: "Tùy đại nhân, Hoàng Thượng hôm nay, thật sự chỉ vì dùng chân khí quá lâu sao? Nhưng Hoàng Thượng nói với bổn cung, năm ngoái, ngài ấy thậm chí còn dùng chân khí lâu hơn lúc này, cũng không hề khó chịu như thế. Hôm nay bổn cung muốn hỏi đại nhân một câu, có phải long thể Hoàng Thượng..."
"Nương nương." Ông ấy cắt ngang lời ta, không hề dừng lại, ngược lại còn đi nhanh hơn, khẳng định, "Có vài lời, nương nương không thể nói. Mà thần vẫn giữ câu nói đó, có thần ở đây, Hoàng Thượng sẽ không xảy ra chuyện."
Lời ông ấy nói khiến trái tim ta nửa yên tâm nửa thấp thỏm. Yên tâm, là vì sức khỏe Bùi Nguyên Hạo không như hắn nghĩ. Thấp thỏm, là vì Tùy thái y có chuyện gạt hắn. Nhưng giờ phút này ta không thể hỏi, Nguyên Thừa Hạo còn chờ thuốc của ông ấy.
A Man nôn nóng chờ ở cửa cung, Thường công công cũng ra đón, Tùy thái y giao đồ cho gã, hỏi: "Hoàng Thượng sao rồi?"
"Vẫn nói tức ngực." Thường công công vội vàng xoay người vào trong.
Ta đi theo, Thường công công gác hộp gỗ xuống, ta đi tới đỡ hắn, hắn nhìn ta, khẽ cười: "Trẫm còn tưởng nàng lạc đường."
Không ngờ, ta thế mà đi lâu như vậy? Thường công công mang thuốc tới, múc một muỗng, cẩn thận đưa đến bên môi hắn. Thấy hắn há miệng, ta vội nói: "Công công, đồ cho Hoàng Thượng dùng không cần nghiệm độc sao?"
Ta vừa dứt lời, đáy mắt Tùy thái y rõ ràng để lộ sự kinh ngạc. Ông ấy nhìn ta, đúng lúc ta đang nhìn ông ấy, ông ấy cả kinh, vội nói: "Nếu nương nương không tin thần, thần nguyện tự mình thử độc." Nói rồi, ông ấy duỗi tay nhận lấy chén thuốc.
Ta chặn tay ông ấy lại, nhẹ giọng: "Không cần phiền toái như thế, Thường công công không phải luôn mang ngân châm trên người sao?"
Nếu ta nhớ không lầm những gì nghe được ở Thái Y Viện, như vậy trong chén thuốc này chắc chắn có dị thường.
Tùy Hoa Nguyên, ta cần biết ông ta rốt cuộc muốn làm gì.
Thường công công xấu hổ, do dự không biết phải làm thế nào.
Nguyên Thừa Hạo nhíu mày: "Thuốc của Tùy Hoa Nguyên, không cần kiểm tra."
Ngay từ đầu ta đã nghĩ tới, nếu không, chén thuốc trước đó đã kiểm tra ra khác thường. Hiện tại nhìn Nguyên Thừa Hạo, những lời này, ta thế mà không đành lòng nói ra.
Nhiều năm như vậy, hắn chưa từng tín nhiệm ai.
Mà Tùy thái y là trường hợp đặc biệt.
Chỉ với lần tứ hôn trước đó ta đã nghe ra. Nếu để hắn biết, một người hắn tín nhiệm như vậy cũng lén hắn làm vài việc, hắn sẽ thế nào?
Nghĩ đến, lòng càng khó chịu.O
Nguyên Thừa Hạo ngước mắt nhìn ta, thở hổn hển: "Thì ra là lo cho trẫm. Vậy thử đi, để nàng biết, Tùy Hoa Nguyên, trước nay đều vì tốt cho trẫm."
Vậy sao? Hắn thế mà tin tưởng ông ấy như vậy. Đó, tất nhiên là mười sáu năm chậm rãi tích lũy, thật không dễ dàng, ta rất sợ phá đi tín ngưỡng hủy diệt trong lòng hắn.
Thấy Thường công công lấy ngân châm ra, ta lại nói: "Công công không cần thử, Hoàng Thượng khó chịu như vậy, trước đút ngài ấy uống thuốc đi."
Nhìn Tùy thái y, ông ta lên tiếng: "Hoàng Thượng uống thuốc sẽ đỡ hơn liền."
Nguyên Thừa Hạo khẽ cười với ta: "Trẫm không sao."
Uống thuốc, cho hắn nghỉ ngơi. Ta thoáng nhìn qua Tùy thái y, ra khỏi tẩm cung. Ông ấy quả nhiên đi theo, cả hai tới sảnh ngoài, ta kêu A Man ra ngoài canh giữ.
Không đợi ta mở miệng, Tùy thái y đã nói: "Vừa rồi, thần đa tạ nương nương thủ hạ lưu tình."
Vừa rồi, nếu không phải ông ấy nói Nguyên Thừa Hạo uống thuốc sẽ đỡ hơn, ta vẫn còn do dự.
"Nếu Tùy đại nhân đã biết bổn cung vì sao lại khó dễ ngươi, bổn cung cũng không quanh co lòng vòng nữa. Rốt cuộc là ai động tay chân vào thuốc của Hoàng Thượng?"
Ông ấy không hề kinh ngạc, xem ra, trong lòng sớm đã đoán được tám chín phần.
Nhưng ông ấy lại nói: "Không ai cả, nương nương đừng nói bậy."
"Vậy sao? Tùy đại nhân đừng quên, hai chén thuốc kia hiện tại đều ở trong tẩm cung của bổn cung, ngươi là muốn bổn cung truyền thái y khác tới nghiệm chứng sao?" Hai chén thuốc kia, một chén là thuốc độc, một chén là thuốc giải.
Cho nên, thời điểm phát hiện Nguyên Thừa Hạo khác thường, ông ấy mới không cho Thường công công đi sắc thuốc, mà khăng khăng muốn đích thân đi.
Sắc mặt Tùy thái y lập tức thay đổi, vội quỳ xuống: "Là thần nhất thời lỡ tay, thêm sai nguyên liệu vào thuốc của Hoàng Thượng."
Ta nhíu mày: "Rốt cuộc Tùy thái y đang che chở ai?" Thêm sai nguyên liệu, cái cớ thật vô lý, ông ấy là thái y y thuật cao minh nhất hoàng cung, lại là thái y duy nhất biết chứng bệnh của Nguyên Thừa Hạo, dù thế nào ông ấy cũng không thể phạm sai lầm như vậy."
"Thần không có ai phải bảo vệ." Ông ấy thong dong đáp.
Không có ai? Ta sao có thể tin, ta rõ ràng nghe thấy ông ấy khiển trách đối phương! Ta chỉ là chưa kịp nhìn xem người nọ là ai mà thôi.
Ta thật sự thất vọng: "Hoàng Thượng sao lại tin tưởng Tùy đại nhân chứ? Tùy đại nhân khiến bổn cung thất vọng, cũng khiến Hoàng Thượng quá thất vọng rồi!" Ông ấy thế mà nói với ta, Tùy Hoa Nguyên, trước nay đều vì tốt cho hắn.
Như vậy, Tùy đại nhân, ngài nói ta biết, việc hôm nay, phải tính thế nào?
Trong mắt ông ấy lộ sự đau đớn, thấp giọng: "Nương nương, lòng trung thành thần đối với Hoàng Thượng trước sau như một. Thần nhìn Hoàng Thượng lớn lên, Hoàng Thượng xảy ra chuyện, thần đau lòng hơn bất kỳ ai! Nương nương muốn thế nào mới có thể tin tưởng lời thần nói?"
"Ngươi dám ở trước mặt ngài ấy thừa nhận mình thêm sai thuốc không?" Ta hùng hồn hỏi.
Ông ấy ngẩn ra: "Nương nương biết Hoàng Thượng sẽ không tin."
"Bởi vì đây căn bản không phải sự thật, bổn cung không tin, Hoàng Thượng cũng sẽ không tin." Ông ấy đúng là hiểu Nguyên Thừa Hạo. Cho nên ông ấy biết, hắn sẽ tin tưởng thuốc mình đưa luôn đúng. Mà vạn bất đắc dĩ, ta cũng không muốn để Nguyên Thừa Hạo biết. Dù sao, Tùy thái y không hề hại hắn, ông ấy thật sự trung thành với Nguyên Thừa Hạo, điểm này, ta không phủ nhận, cũng không thể phủ nhận.
Ta không thể Nguyên Thừa Hạo cảm thấy từng người bên cạnh đều dần dần rời xa hắn.
Nguyên Phi Cẩm đi rồi, tất cả đều khác trước. Bởi vì giữa huynh đệ bọn họ, còn có một Cảnh Vương.
Không biết, giữa hắn và Tùy thái y, rốt cuộc kẹp thêm ai?
Nhìn người bên dưới, ta lạnh giọng: "Chính tai bổn cung nghe thấy lời Tùy đại nhân nói, bằng không, ngài cho rằng làm sao bổn cung biết?"
Ông ấy nhớ lại chuyện ở cửa Thái Y Viện nhìn thấy ta, sắc mặt thay đổi, trầm mặc một lúc lâu, mới đáp: "Nương nương, hắn không cố ý."
Không cố ý.
Lòng ta chấn động!
"Là người của Thái Y Viện?" Ta bật thốt lên hỏi. Nếu không phải người của Thái Y Viện, ông ấy sao có thể dùng từ không cố ý để giải thích?
Tùy thái y đương nhiên phát hiện bản thân lỡ lời, nhất thời im lặng, không biết nói gì tiếp.
Trong đầu chậm rãi xẹt qua từng người ở Thái Y Viện, đột nhiên, nhớ tới một người.
Tô Diễn!
Ông ấy và Tô Diễn đi lại gần, ngày đó, Nguyên Thừa Hạo còn tò mò nói khó thấy được Tùy đại nhân thu nhận đồ đệ.
Thấy ta đột nhiên xoay người ra ngoài, Tùy thái y cuống quít bò dậy cản ta. Ta nhìn ông ấy, lạnh lùng hỏi: "Là Tô Diễn Tô đại nhân, có phải không?" Ta mặc kệ Tô thái y muốn làm gì, nhưng hắn không thể làm hại Nguyên Thừa Hạo!
"Nương nương..." Ông ấy ngăn không cho ta ra ngoài.
Đúng lúc này, Thường công công vội vàng chạy tới: "Nương nương, Hoàng Thượng tìm người." Gã thấy ta ở cùng Tùy thái y, kinh hãi, vội hỏi, "Tùy đại nhân cũng ở đây, là vì bệnh của Hoàng Thượng..."
Ta quay đầu nhìn Tùy thái y, trầm giọng: "Công công không được nói bậy!"
Thường công công nghe vậy, mỉm cười: "Vâng vâng, nô tài đáng chết. Nương nương, mời người vào trong."
Tùy đại nhân không dám cản ta, chỉ biết theo ta vào trong.
Hắn nắm tay ta, nhíu mày hỏi: "Không ở cùng trẫm, nàng đi đâu?"
Ta quay đầu nhìn thoáng qua Tùy thái y, ông ấy kinh hoảng, tiến lên một bước, nhỏ giọng: "Để thần bắt mạch cho Hoàng Thượng."
Hắn "Ừ" một tiếng, duỗi tay ra.
Tùy thái y bắt mạch cho hắn, nghe hắn cười nói: "Trẫm uống thuốc của ngươi, quả thật tốt hơn nhiều. Tùy Hoa Nguyên, trẫm cả đời cũng không thể rời khỏi ngươi, phải làm sao bây giờ?"
Ta nghe xong không khỏi chua xót, Tùy thái y lại cúi đầu: "Hoàng Thượng đừng nói bậy, thần sẽ chữa khỏi bệnh của Hoàng Thượng."
Hắn rút tay về, xua tay, cười: "Thôi, lời này trẫm nghe ba năm rồi. Không sao thì lui xuống đi, trẫm mệt mỏi."
Tùy thái y lén nhìn ta, ta cắn môi, qua một lát, mới nghe tiếng Tùy thái y xin cáo lui. Thường công công thu dọn đồ trong phòng, thấy gã bưng hai chén thuốc, ta hé miệng, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
"Sao thế? Không vui?" Nam tử thấp giọng hỏi ta.
Hoàn hồn, ta miễn cưỡng cười nói: "Không phải Hoàng Thượng mệt sao? Ngủ đi."
Hắn lại cười: "Ban ngày ban mặt ngủ cái gì?" Hắn ngồi dậy, nhìn ta một lát, mới hỏi, "Nói với Tùy Hoa Nguyên gì đó?"
Ta ngẩn ra, lắc đầu: "Không có gì." Ta không biết có nên nói với hắn không, việc này, ta còn do dự.
Nếu hắn biết, sẽ phạt nặng Tùy thái y, nhưng hắn rõ ràng không thể rời khỏi Tùy thái y, việc này phải làm sao cho đúng đây?
Hắn cười nhạo kéo ta qua, cả người dựa vào ta: "Trẫm còn tưởng ông ấy nói với nàng, trẫm không còn sống lâu nữa."
Ta thở dài: "Vậy sau này Hoàng Thượng còn dám không nghe lời Tùy đại nhân không?"
Hắn cười: "Trẫm vẫn luôn rất nghe lời, nhưng không nhịn được."
"Vậy đúng là nên kêu Tùy đại nhân phế đi công phu của ngài."
"Ông ấy dám?"
"Thần thiếp bảo ông ấy làm, Hoàng Thượng muốn trị tội, vậy cứ trị tội thần thiếp." Cũng không biết tại sao, ta vẫn nhịn không được mà nặng lời với hắn.
Hắn sững sờ, sau một lúc lâu, thế mà cười hôn lên môi ta, thì thầm: "Trẫm vui lắm."
Mặt nóng lên, tim đập loạn nhịp.
Ta nghiêng mặt, thuận miệng nói: "Đúng rồi, thần thiếp mới biết thì ra Tùy đại nhân cũng là nhân sĩ Du Châu." Kỳ thật việc này, ta sớm đã biết.
Hắn gật đầu: "Sao đột nhiên nhắc đến việc này?"
"À, chỉ là hơi kinh ngạc, ông ấy thế mà là đồng hương với thần thiếp."
"Trẫm cũng là đồng hương của nàng."
Ta ngẩn ra, ngay sau đó, nhớ tới hắn cũng từ Du Châu tới đây, mỉm cười: "Hoàng Thượng, việc này không tính, ngài không chào đời và trưởng thành ở Du Châu." Vì khi đó Tân Vương được ban đất phong là Vân Điền Quận, hắn mới tới đó.
"Ba hoa."
Ta không để ý tới hắn, lại hỏi: "Thái y mới tới Thái Y Viện, là Hoàng Thượng duyệt sao?"
Hắn không khỏi kinh ngạc: "Vấn đề này không cần hỏi tới trẫm, Thái Y Viên không phải đã có Tùy Hoa Nguyên sao?"
Đúng rồi, hắn tín nhiệm Tùy Hoa Nguyên như vậy, việc nhỏ này hắn sẽ càng không quản.
Cho nên, ai vào Thái Y Viện, hắn mặc dù là hoàng đế, cũng không rõ lắm.
Dựa vào cổ ta, hắn tỏ vẻ không vui: "Trẫm đang chờ nàng hầu hạ trẫm, nhắc đến Tùy Hoa Nguyên làm gì?"
Đau lòng nhìn hắn, ta đành phải nói: "Thần thiếp chỉ muốn biết, Tùy đại nhân có thật lòng vì Hoàng Thượng không."
Hắn cười: "Ông ấy sẽ không phản bội trẫm."
Nhấp môi, ta không đành lòng đập tan lòng tin của hắn.
Lúc này, A Man ở bên ngoài bẩm báo: "Nương nương, Diêu Phi nương nương và Đế Cơ tới."
Thoáng nhìn qua Nguyên Thừa Hạo, hắn đã ngồi thẳng người. Diêu Phi và Ngọc Đế Cơ đi vào, thấy Nguyên Thừa Hạo cũng ở đây, Diêu Phi giật mình, mà Đế Cơ lại cười chạy tới mép giường, giang hai tay ôm lấy hắn: "Phụ hoàng!"
"Thần thiếp thỉnh an Hoàng Thượng." Diêu Phi thỉnh an với hắn, thấy hắn ở trên giường, nhỏ giọng hỏi, "Hoàng Thượng sao vậy?"
Ta vội giải thích: "Đêm qua Hoàng Thượng ngủ không sâu, tần thiếp muốn để ngài ấy nghỉ ngơi một lát."
"Là thần thiếp tới không đúng lúc." Dứt lời, nàng duỗi tay kéo Đế Cơ.
Đế Cơ bĩu môi không muốn đi, tự mình đá giày xuống, bò lên giường, nằm xuống cạnh hắn: "Lần trước phụ hoàng nói sẽ để Ngọc Nhi ngủ giữa ngài và mẫu phi, phụ hoàng không thể nói lời mà không giữ lời, giường trong cung mẫu phi đủ lớn."
Nguyên Thừa Hạo nhịn không được mà bật cười, thổi mạnh vào chóp mũi nó: "Quỷ nhỏ, hôm nay phụ hoàng qua Quan Sư Cung rồi."
Hài tử đang hưng phấn theo đó trở nên ủ rũ, tỏ vẻ không vui: "Vậy... Vậy hôm nay Ngọc Nhi ngủ với mẫu phi."
Hắn sờ đầu hài tử, đột nhiên hỏi: "Sư phó Bắc Quốc phụ hoàng tìm cho con có tốt không?"
Ta ngây ra một lúc mới hoàn hồn, hắn đang nói đến Bách Hầu Dục sao?
Đế Cơ nghiêng đầu nhìn hắn: "Phụ hoàng, đôi mắt của ngài ấy màu xanh, thật kỳ lạ."
Sắc mặt Diêu Phi thay đổi, vội kéo Đế Cơ qua: "Ngọc Nhi không được nói bậy."
Những lời Nguyên Thừa Hạo nói ở Bắc Uyển, Diêu Phi còn chưa biết, nàng có lẽ vẫn cho rằng Nguyên Thừa Hạo để Bách Hầu Dục dạy dỗ Đế Cơ để họ ngày càng có thêm tình cảm.
"Hôm nay Ngọc Nhi đi, có gặp quận chúa ở đó."
Hắn gật đầu: "Quận chúa sẽ làm sư phó của sư phó con."
Hài tử chớp mắt: "Đó là gì của Ngọc Nhi."
Hắn nghĩ nghĩ: "Ừm, gọi sư tổ."
Ta nhịn không được mà bật cười, hắn đúng là biết nói bừa.
Diêu Phi cố lấy hết dũng khí để nói: "Hoàng Thượng, Bách Hầu điện hạ cũng rất bận, việc dạy Ngọc Nhi, chi bằng bỏ đi. Dù sao sang năm, ngài cũng tìm sư phó cho nó."
"Không sao, vốn không phải chuyện lớn gì, trẫm đã nói với y, có rảnh thì dạy Ngọc Nhi, trẫm muốn y kể cho Ngọc Nhi lịch sử Mạc Bắc bọn họ. Ngọc Nhi của trẫm, phải biết nhiều một chút." Hắn sủng nịnh vuốt ve gương mặt nhỏ bé của hài tử.
Hài tử cười khanh khách, bò lên trên ngực hắn, chỉ chỉ vào môi hắn: "Sao phụ hoàng lại bị thương vậy?"
Ta không khỏi xấu hổ, thoáng nhìn qua Diêu Phi, tin rằng vết thương trên môi hắn lúc tiến vào nàng đã nhìn thấy, loại chuyện này, người lớn sẽ không có ai nói.
"Có phải cắn trúng không?" Đế Cơ nhíu mày, "Ngọc Nhi thổi cho phụ hoàng, thổi rồi sẽ không đau nữa." Nói rồi, nàng thật sự thổi thổi cho hắn.
Hắn cười rộ: "Ngứa quá."
Đế Cơ cũng cười: "Vậy phụ hoàng còn đau không?"
Hắn nghiêm túc lắc đầu: "Không đau."
Đế Cơ cười vui vẻ, ghé vào lòng hắn, đột nhiên hỏi: "Chờ Ngọc Nhi có đệ đệ muội muội, phụ hoàng có còn thương Ngọc Nhi không?"
Nguyên Thừa Hạo theo bản năng liếc nhìn Diêu Phi, Diêu Phi nhấp môi, như muốn giải thích. Hắn lại cúi đầu, cười hỏi hài tử: "Ai nói phụ hoàng không thương Ngọc Nhi?"
Đế Cơ bẹp miệng: "Ngọc Nhi nghe cung nữ ở Hoán Y Cục nói."
Hắn nắm tay hài tử, mỉm cười: "Bọn họ nói bậy, phụ hoàng sẽ luôn yêu thương Ngọc Nhi."
Đế Cơ gật đầu thật mạnh.
Thời điểm Diêu Phi và Đế Cơ rời đi đã sắp đến buổi trưa.
Ăn vài món, hắn gọi Thường công công vào, ta không biết hắn phân phó chuyện gì, tới buổi chiều mới nghe nói hai cung nữ của Hoán Y Cục bị phạt đánh ba mươi trượng.
Thì ra, vẫn là chuyện của Đế Cơ.
Có lẽ, hắn sợ Đế Cơ biết chuyện nó không phải thân sinh của hắn. A, nếu để hắn biết ta nói việc này với Bách Hầu Dục, hắn có tức giận tới giết ta không?
Sau đó hắn qua Ngự Thư Phòng một hai canh giờ, lúc rời đi, không ngờ lại tới Hinh Hòa Cung.
Ta giật mình hỏi hắn: "Không phải Hoàng Thượng nói hôm nay qua Quan Sư Cung sao?"
Hắn cười: "Đó là lời hài tử ba tuổi, nàng thế mà cũng tin?"
Một câu, khiến ta không còn gì để nói.
Hắn lại nói: "Ngọc Nhi không thích Hoàng Hậu, trẫm chỉ có nói như vậy, nó mới chịu đi. Chẳng lẽ, nàng thật sự muốn để nó ngủ giữa chúng ta?"
Ta tức giận trừng mắt nhìn hắn.
Hắn thoạt nhìn rất mệt mỏi, cứ thế mà lên giường nằm.
Tới gần đắp chăn cho hắn, ta nhỏ giọng hỏi: "Hoàng Thượng, có cần Tùy thái y tới bắt mạch không?"
Hắn lắc đầu.
Thở dài, ta vốn dĩ còn có chuyện phải làm. Nhưng hắn tới, ta cái gì cũng không làm được.
Chuyện của Tô Diễn đã đè ép ta cả ngày.
Vốn buổi chiều lúc hắn ra ngoài, ta định mượn cớ truyền hắn tới, nhưng hắn lại tới chỗ Phùng Tiệp Dư bắt mạch. Định buổi tối sẽ truyền hắn, không ngờ Nguyên Thừa Hạo lần nữa tới.
"Nghĩ gì đó?"
Hoàn hồn, thấy hắn đang nhìn ta chằm chằm.
Ta vội giải thích: "Thần thiếp chỉ là đang nghĩ, không cho Tùy đại nhân tới xem, không sao chứ?"
Hắn nghiêng người: "Ông ấy nếu cảm thấy trẫm có chuyện, sẽ tự mình tới cửa."
Ta hỏi hắn: "Có cần kêu cung nhân mang thêm lò sưởi không?"
Hắn lại nói: "Thêm cái gì, nàng lên đây, trẫm liền ấm."
Hắn đưa tay tới, không lạnh, cũng không nóng. Ta ngồi bên mép giường, định cởi giày leo lên, lại nghe giọng Thường công công ở bên ngoài truyền tới: "Hoàng Thượng... Hoàng Thượng, xảy ra chuyện rồi!"
Đã xảy ra chuyện, nói là hài tử của Phùng Tiệp Dư đã không còn.
Ta cả kinh đứng bật dậy, hắn sửng sốt hồi lâu, mới nhảy xuống giường. Ta đuổi theo, giúp hắn mặc thêm xiêm y, Thường công công cũng đi vào lấy áo choàng trên giá. Mọi người đều đã ra ngoài, Thường công công cũng vội đuổi theo.
A Man theo sau: "Nương nương, chúng ta cũng đi sao?"
Đi! Nguyên Thừa Hạo ở trong cung của ta, nếu ta đã biết, nào có đạo lý không đi?
Cỗ kiệu dừng, còn chưa vào trong đã nghe tiếng khóc của nữ tử.
Nguyên Thừa Hạo xanh mặt đi vào, ta theo sau, có cung nữ đi ra, bưng chậu tất cả đều là máu, màu máu đỏ thẫm khiến người nhìn sợ hãi.
Trong phòng Phùng Tiệp Dư, mùi máu tươi nồng đậm.
Có thái y đi ra, là Tô Diễn.
Hắn cản Nguyên Thừa Hạo lại, cúi đầu: "Hoàng Thượng không thể vào trong, bên trong dơ bẩn."
Ta nhìn Tô Diễn, hắn không nhìn ta, quỳ xuống: "Hoàng Thượng thứ tội, vi thần không giữ được long duệ trong bụng Tiệp Dư tiểu chủ."
Lúc này, bên ngoài có người vào.
Ta quay đầu, thấy Hoàng Hậu đỡ Thái Hoàng Thái Hậu tới, sắc mặt cả hai không hề có chút bi thương. Thái Hoàng Thái Hậu tiến lên, chỉ hỏi: "Hoàng Thượng vẫn ổn chứ?"
Hắn không để ý, chỉ hỏi Tô thái y hai chữ: "Nguyên nhân." Ta rõ ràng nhìn thấy, tay hắn nắm chặt thành đấm.
Theo bản năng tiến lên đỡ lấy Nguyên Thừa Hạo, ở trước mặt Tô thái y, ta đột nhiên cảm thấy lo lắng. Tuy biết rõ hắn sẽ không trắng trợn gây bất lợi cho Nguyên Thừa Hạo, nhưng ta vẫn lo lắng.
Tô thái y quỳ dưới đất, đáp: "Bẩm Hoàng Thượng, là xạ hương."
Nguyên Thừa Hạo nhíu mày, giơ chân đá hắn một cái: "Tô Diễn, ngươi đáng chết!"
Hắn khom người: "Hoàng Thượng bớt giận!"
"Hoàng Thượng, Hoàng Thượng..." Bên trong truyền đến tiếng của Phùng Tiệp Dư.
Nguyên Thừa Hạo nâng bước định đi vào, lại nghe Thái Hoàng Thái Hậu nói: "Hoàng Thượng vẫn là đừng vào trong, nơi này đen đuổi."
Hoàng Hậu đứng cạnh bà trông có vẻ cao hứng, nhưng trước sau không hề nói một lời.
Hắn lạnh lùng: "Trẫm còn phải bắt được tên hung thủ kia! Tô Diễn, cho trẫm vào!" Dứt lời, hắn liền vào trong.
Phùng Tiệp Dư lúc này đang nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch, cung nữ ở bên hầu hạ. Nàng thấy Nguyên Thừa Hạo vào, giãy giụa ngồi dậy, cung nữ không ngừng khóc lóc khuyên nhủ.
"Hoàng Thượng, ngài phải làm chủ cho thần thiếp! Hoàng Thượng, có kẻ hại thần thiếp, hại hài tử của Hoàng Thượng!"
Tô thái y trình lên một thứ: "Hoàng Thượng, xạ hương ở trong này. Nó đã được lò sưởi huân qua, cho nên thần không biết quỷ không hay."
Nhìn món đồ trong khay trên tay hắn, ta run lên, đây không phải tua rua Hoàng Hậu muốn tặng Nguyên Thừa Hạo sao?
Theo bản năng nhìn về phía Hoàng Hậu, sắc mặt nàng ta lập tức tái nhợt, đột nhiên nhìn ta, mắng: "Chiêu Nghi, ngươi dám oan uổng bổn cung! Tua rua này rõ ràng là bổn cung nhờ ngươi đưa cho Hoàng Thượng, sao lại ở chỗ này?"
Nguyên Thừa Hạo chấn động, hắn cúi đầu nhìn ta, ta cắn môi, cố gắng bình tĩnh mà phản bác Hoàng Hậu: "Nương nương đừng ngậm máu phun người, tua rua ngày đó thần thiếp mang là của Hoàng Thượng cho thần thiếp, ở trên đài xem thú, người thiếu chút còn đẩy thần thiếp xuống, thần thiếp sao còn dám nhận tua rua của nương nương?" Lúc này, nếu thừa nhận, bản thân ta sẽ hết đường chối cãi. Huống hồ, ta nói như vậy, Nguyên Thừa Hạo đương nhiên biết ta đang nhắc tới cái tua rua nào. Khi đó, hắn còn hỏi ta dám nhận sao. Hơn nữa, lần ở trên đài xem thú, trùng hợp hắn cũng tới, cảnh tượng đó, tin rằng hắn vẫn nhớ rõ.
Hiện tại ta nói như vậy, cảnh tượng khi đó thật sự là Hoàng Hậu muốn đẩy ta xuống đài, đúng lúc gặp hắn mới thu tay. Ai cũng sẽ không biết Hoàng Hậu chẳng qua chỉ muốn dọa ta sợ.
"Ngươi!" Hoàng Hậu run rẩy chỉa tay về phía ta.
Thái Hoàng Thái Hậu cuối cùng cũng lên tiếng: "Ra thể thống gì nữa hả, sự việc còn chưa điều tra rõ ràng, không ai được nói chuyện!" Bà muốn giúp Hoàng Hậu, ta biết.
Phùng Tiệp Dư khóc lóc: "Thái Hoàng Thái Hậu, thứ này thật sự là Hoàng Hậu nương nương đưa cho tần thiếp, sau đó... Hài tử không còn... Ưm..."
Ta kinh ngạc, không ngờ Phùng Tiệp Dư lại nói thế. Tua rua kia, rõ ràng là Hiền Phi cho nàng, sao nàng không khai Hiền Phi ra? Chẳng lẽ nàng không nghĩ là Hiền Phi ra tay sao?
Hoàng Hậu càng nổi giận, kéo tay Thái Hoàng Thái Hậu nói: "Thái Hoàng Thái Hậu, người tin tưởng thần thiếp, thần thiếp thật sự không làm!"
"Nương nương nói mình không làm, nhưng thần thiếp lại nhìn thấy. Hôm đó, ở trong đình của biệt viện, người đã cho nàng ấy một cái tua rua."
Quay đầu, thấy Hiền Phi đỡ tay Lăng Hương đi vào, nàng thu lại ý cười, theo quy củ mà hành lễ với Nguyên Thừa Hạo và Thái Hoàng Thái Hậu.
Phùng Tiệp Dư vội nói: "Đúng đúng, Hiền Phi nương nương cũng nhìn thấy!"
Hoàng Hậu mở to hai mắt, lồng ngực lên xuống phập phồng, ả cuối cùng cũng không còn giữ nụ cười ôn hòa trên mặt, lạnh giọng: "Hiền Phi! Chiêu Nghi! Phùng Tiệp Dư! Một đám các ngươi dám oan uổng bổn cung!"
Ta nhích lại gần Nguyên Thừa Hạo, hắn chỉ nhìn ta một cái, rồi nhìn Hoàng Hậu: "Trẫm ngược lại rất muốn biết bọn họ sao phải nhằm vào Hoàng Hậu?"
"Hoàng Thượng!" Hoàng Hậu sợ hãi kêu lên, ý của hắn, ai cũng nghe hiểu.
Thái Hoàng Thái Hậu thấy Hiền Phi ra mặt cũng ngẩn ra, sau một lúc lâu, thế mà hỏi Hoàng Hậu: "Mạn Ninh, cháu sẽ không thật sự..." Bà có lẽ đang nhớ lại những gì nói với Hoàng Hậu sau núi giả.
Hoàng Hậu không thể tin mà nhìn Thái Hoàng Thái Hậu, sắc mặt trắng bệch, đôi môi run rẩy, qua một lúc lâu vẫn nói không nên lời.
Nguyên Thừa Hạo lạnh lùng hỏi: "Hoàng Hậu, tua rua này xuất phát từ tay nàng?"
Hoàng Hậu lúc này mới hoàn hồn, thoáng chần chờ, mới gật đầu, lại nói: "Nhưng thần thiếp đưa cho Chiêu Nghi!"
"Hoàng..."
Hắn ra hiệu bảo ta đừng nói chuyện, chỉ hỏi Hoàng Hậu: "Đồ của nàng, sao lại đưa nàng ấy?"
Một câu, cũng khiến Hoàng Hậu sững sờ. Ả chỉ muốn khoe khoang thân phận Hoàng Hậu với ta, nhưng lại đi nhầm một bước. Ta không có lòng dùng tua rua này oan uổng ả, nhưng người có lòng, lại rất nhiều.
Lặng lẽ nhìn Hiền Phi bên cạnh.
Khóe môi nàng hơi cong lên, đó là cao hứng.
Lật đổ Hoàng Hậu, nữ tử độc tôn hậu cung. Nếu nàng có thể sinh được nam hài, có lẽ, hậu vị cũng thu vào túi nàng. Hoàng Hậu xưa nay xem thường muội muội con vợ lẽ này, sợ là Hiền Phi có lẽ đã tìm kiếm cơ hội thay đổi chính mình từ lâu.
"Thần thiếp..." Hoàng Hậu ậm ừ, không thể nói rõ lý do.
Nếu ả nói vì ghen ghét ta có được sự sủng ái của Nguyên Thừa Hạo, như vậy vừa lúc có thể chứng minh ả ghen ghét Phùng Tiệp Dư hoài hài tử nên hại nàng ấy.
Nguyên Thừa Hạo trầm giọng: "Người đâu, thay trẫm đưa Hoàng Hậu hồi cung, trông chừng cho trẫm!"
"Hoàng Thượng!" Thái Hoàng Thái Hậu kinh ngạc, "Hoàng Thượng sao có thể đối xử với Hoàng Hậu như thế?"
Hắn hừ lạnh một tiếng: "Chẳng lẽ hoàng tổ mẫu đợi nàng ta giết hết tất cả hài tử của trẫm mới hối tiếc sao?"
Hắn vừa dứt lời, Thái Hoàng Thái Hậu liền theo bản năng nhìn Hiền Phi.
Thị vệ tiến vào kéo Hoàng Hậu ra ngoài. Hoàng Hậu khóc lóc: "Thái Hoàng Thái Hậu... Thái Hoàng Thái Hậu, thật sự không phải thần thiếp làm! Là Hiền Phi, là Hiền Phi hãm hại thần thiếp! Thái Hoàng Thái Hậu... Cô nãi nãi, cô nãi nãi, người phải tin tưởng Mạn Ninh!"
Hiền Phi nhìn ả, thu lại ý cười: "Lần trước Hoàng Hậu nương nương tặng thần thiếp tua rua, may là thần thiếp không nhận."
"Thái Hoàng Thái Hậu." Ti Y đỡ lấy bà.
Nguyên Thừa Hạo nhìn bà, sai người đưa bà hồi cung nghỉ ngơi.
"Hiền Phi nếu không còn việc gì khác thì cũng trở về nghỉ ngơi đi." Hắn lại nói.
Hiền Phi đi tới an ủi Phùng Tiêp Dư mấy câu, lúc này mới cáo lui.
Hắn lúc này mới gạt tay ta ra, đi tới. Nữ tử nằm trên giường đã khóc không thành tiếng, hơn nữa sắc mặt còn tái nhợt, phảng phất như sắp chết.
"Hoàng Thượng..." Nàng run rẩy nắm lấy tay hắn, "Ngài nhất định phải làm chủ cho thần thiếp, Hoàng Thượng!"
Hắn nhìn nàng, đột nhiên hỏi: "Tua rua là ai đưa cho nàng?"
Hít một hơi thật sâu, quả nhiên hắn vẫn hoài nghi.
Phùng Tiệp Dư nức nở: "Là Hoàng Hậu nương nương, Hoàng Thượng, là Hoàng Hậu nương nương! Thần thiếp không oan uổng nàng ấy!" Nàng không chút chần chờ, quyết cắn chết, ngay cả ta, cũng thay nàng đổ mồ hôi. Nếu nàng có chút chần chờ, Nguyên Thừa Hạo chắc chắn sẽ phát hiện.
Hắn đứng lên: "Trẫm hiểu, nghỉ ngơi đi, trẫm sẽ lại tới thăm nàng." Nói rồi, hắn xoay người.
"Hoàng Thượng..." Phùng Tiệp Dư kéo vào hư không, thiếu chút ngã từ trên giường. Cung nữ vội đỡ lấy nàng.
Thường công công mang đồ lui xuống.
Ta nhìn nam tử trước mặt, hắn quả nhiên chỉ tin Tùy thái y. Lại nhìn Tô thái y, hắn vẫn rất bình tĩnh, ta không thể nhìn ra điểm gì khác thường.
Thời điểm hoàn hồn, đã thấy Nguyên Thừa Hạo ra ngoài, thoáng chần chờ, ta chỉ đành đi theo. Lúc này, ta ở lại không được thích hợp.
Lên ngự giá, hắn nghiêng đầu nhìn ta: "Ngày ấy ở đài xem thú, Hoàng Hậu muốn đẩy nàng xuống?"
Dẹp bỏ tâm tư, ta cúi đầu: "Thấy thần thiếp đeo tua rua kia, Hoàng Hậu nương nương đã ném xuống đài xem thú. Thần thiếp theo bản năng muốn cúi người bắt lấy, nàng liền đẩy thần thiếp một cái." Tua rua kia, giờ phút này chỉ sợ vẫn còn ở dưới đài xem thú, nếu hắn muốn tìm, có thể tìm được.
Ta biết, hắn sẽ tin ta, bởi vì câu cuối cùng của Hoàng Hậu.
Ả nói, là Hiền Phi oan uổng ả.
Việc này, cùng xung đột giữa ta và ả, Hoàng Hậu dưới tình thế cấp bách, tâm thần hỗn loạn.
"Vì sao không nói?"
Đương nhiên không thể nói, bởi vì không phải sự thật. Lừa hắn, lòng ta bất an, nhưng, lời đã nói không thể rút lại. Ta đành phải giải thích: "Nhưng thần thiếp ngã xuống, nói ra, Thái Hoàng Thái Hậu sẽ không tin." Thái Hoàng Thái Hậu hướng về Hoàng Hậu, Nguyên Thừa Hạo không phải không biết.
Hắn vẫn nhìn ta: "Vậy nàng mang theo nó làm gì?" Hắn lại bổ sung một câu, "Nhìn trẫm."
Ngước mắt, đối diện với ánh mắt sắc bén của hắn, ta đáp: "Chọc giận nàng." Kỳ thật, ta là muốn nàng đẩy ta xuống, ai ngờ ả lại bình tĩnh như vậy.
Hắn nhìn chằm chằm ta một lúc lâu, đột nhiên duỗi tay ôm ta qua, thấp giọng: "Sau này không được như thế!"
Ngày sau? Hoàng Hậu còn có ngày sau sao?
"Hoàng Thượng sẽ xử trí Hoàng Hậu nương nương thế nào?"
Hắn hỏi lại: "Nàng muốn trẫm xử trí thế nào?"
A, thử ta.
Dựa vào lòng hắn, ta nhẹ nhàng nói: "Sợ là Thái Hoàng Thái Hậu không muốn xử trí."
Hắn nhíu mày, nhấp môi, không nói gì cả, chỉ ôm ta càng chặt.
"Thần thiếp, chỉ nghĩ đến tỷ tỷ." Hoàng Hậu đổ, vậy tỷ tỷ cũng có thể giải thoát.
Hắn vẫn không nói lời nào, hô hấp trầm xuống, ta thức thời ngậm miệng.
Tùy thái y tới bẩm báo, nói trên tua rua kia có xạ hương, ảnh hưởng tới thai phụ.
Ta thở dài, xem ra lần này, Hoàng Hậu khó mà chạy thoát.
Vừa về Hinh Hòa Cung, bên ngoài, Tiền công công tới, nói là Thái Hoàng Thái Hậu mời Nguyên Thừa Hạo qua úc Ninh Cung. Tối nay, Thái Hoàng Thái Hậu chắc chắn không ngủ được. Không phải vì Phùng Tiệp Dư sinh non, mà vì chuyện của Hoàng Hậu.
Hắn đi, lại muốn Tùy thái y về Thái Y Viện. Xem ra, Thái Hoàng Thái Hậu chỉ muốn nói chuyện riêng với hắn.
Kêu A Man đi truyền Tô thái y tới.
Hắn y phục còn chưa thay, vội vàng tới, hỏi: "Nương nương có chỗ nào không khỏe?"
Ta nhìn hắn: "Tô thái nhân biết vì sao bổn cung tìm ngươi mà."
"Vi thần, chăm chú lắng nghe."
Ta giận đến đứng bật dậy, lạnh lùng nói: "Tô đại nhân độc hại Hoàng Thượng, mưu hại con vua, tội nào cũng đáng chết!"
Sắc mặt hắn thay đổi, cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn ta.
"Thắc mắc tại sao bổn cung biết đúng không?"
Hắn lại cười nhạo một tiếng: "Không ngờ, ông ấy lại nói ra."
Ông ấy, Tùy thái y sao?
"Tùy đại nhân không nói gì cả, là chính tai bổn cung nghe thấy, ở dược phòng của Thái Y Viện." Ta giải thích rõ ràng, "Tùy đại nhân muốn bảo vệ ngươi, có chết cũng không chịu nói."
Hắn kinh ngạc: "Vậy nương nương nên nói Hoàng Thượng biết."
Nói Nguyên Thừa Hạo biết, vậy Tùy thái y cũng không thoát khỏi liên quan, Nguyên Thừa Hạo đang có bệnh, vả lại Tùy thái y thật lòng muốn chữa trị cho hắn, ta không thể...
Cắn môi: "Sao phải hại Hoàng Thượng?"
"Chẳng qua vì chịu khiển trách, thần ghi thù ngài ấy, thề không đội trời chung." Hắn nhàn nhạt nói, "Chịu chút đau đớn, không chết được."
Ta phẫn nộ: "Tô đại nhân còn là người hành y không? Lương y như từ mẫu, ngươi thế mà..." Chuyện tra tấn người, hắn cũng có thể đạm nhiên nói ra như vậy, đây rốt cuộc là cừu hận thế nào?
Hắn ngước mắt nhìn ta: "Nương nương, không ai sinh ra để cứu ngươi, cũng không phải để giết người."
"Hoàng Thượng là người tốt." Không biết vì sao ta lại nói như vậy, có lẽ, trong tiềm thức, ta thật sự cho rằng như thế.
Đối với Nguyên Phi Cẩm, đối với Chỉ Doanh quận chúa, đối với Thanh đại nhân, hắn đều rất nhân từ.
Tô thái y hỏi lại: "Ngài ấy ép tỷ tỷ nương nương vào cung, nương nương vẫn cảm thấy ngài ấy là người tốt?"
"Đó là vì..." Không, ta không thể nói hắn biết chuyện tỷ tỷ giúp đỡ Thừa Tướng ám sát Nguyên Thừa Hạo.
Hắn không so đo, chỉ nói: "Hôm nay chuyện của Phùng Tiệp Dư, tin rằng nương nương sẽ không nói bậy."
Đúng thế, ta sẽ không nói bậy, bởi vì đối phương là Hoàng Hậu. Ta có nằm mơ cũng mong ả chết.
"Tô đại nhân và Hoàng Hậu có thù oán gì? Xạ hương kia, là ngươi làm." Tô Diễn đã nói xạ hương thông qua lò sưởi mà huân lên, như vậy trong thời gian ngắn, việc hạ độc không thể thực hiện. Chắc chắn không phải bản thân Phùng Tiệp Dư làm, như vậy, chỉ có thể là hắn.
Hắn lại phủ nhận: "Chuyện xạ hương, không liên quan tới vi thần."
Vậy sao? Hắn bảo ta tin tưởng hắn thế nào đây?
Có điều việc này ta không muốn quản, cho dù hắn có nói, ta cũng sẽ không nói bậy.
Nhưng chuyện của Nguyên Thừa Hạo...
Hắn bỗng nhiên hỏi: "Hôm nay nương nương truyền vi thần tới, rốt cuộc là vì chuyện của Phùng Tiệp Dư, hay là vì Hoàng Thượng?"
"Bổn cung, đương nhiên là vì Hoàng Thượng."
Hắn khẽ cười: "Ngài ấy làm quá nhiều việc bậy, sẽ có báo ứng."
Khiếp sợ nhìn hắn, hôm nay, đây là lần đầu tiên ta nói chuyện với hắn nhiều như vậy, từng câu từng chữ đều khiến ta phải kinh ngạc.
Bên ngoài, có người báo Tùy thái y tới. Ta không khỏi giật mình, ông ấy không phải đã về Thái Y Viện rôi sao?
Ông ấy vội vàng tiến vào, hành lễ với ta, gấp gáp nói: "Nương nương, chuyện của Hoàng Thượng là ngoài ý muốn, không liên quan tới Tô Diễn."
Tô thái y lại cười: "Ai làm người đó nhận, không có gì phải giấu diếm."
"Ngươi!" Ông ấy phẫn nộ nhìn hắn.
Ta nhìn bọn họ, quan hệ sư đồ không bình thường này khiến ta không khỏi tò mò.
Nhưng ta càng lo lắng, lo lắng Tô thái y ở lại trong cung, Nguyên Thừa Hạo sẽ gặp nguy hiểm. Khiến Nguyên Thừa Hạo chịu chút đau đớn, Tô thái y còn có thể bình tĩnh nói như vậy, nhưng hắn lại không biết, thân thể Nguyên Thừa Hạo không thể chịu đựng tra tấn hết lần này tới lần khác.
"Nghiệp chướng!" Tùy thái y tức giận mắng.
Ngươi trước mặt lại lạnh mặt: "Mười sáu năm trước đã mặc kệ ta, mười sáu năm sau đừng hòng quản chuyện của ta!"
Ta khiếp sợ nhìn bọn họ, mười sáu năm trước, bọn họ đã biết nhau?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook