Con thuyền đi xuyên qua bến tàu, chiếc tàu mới tinh chiếm vị trí trung tâm, là cờ tung bay phấp phới nói lên thân phận không hề tầm thường của nó.

Tô Thừa từ khoang thuyền đi xuống, thấy bên dưới không có động tĩnh gì, quay cổ tay nhìn xuống, giữa lông mày có một vết nông.

Một cấp dưới có làn da ngăm chạy lên, hơi khom người nói: “Cậu chủ, nhà họ Hàn thiết lập một cái cửa cống chặn, những người muốn đến bến đều bị chặn lại.

”“Đám già bất tử này.

” Hai ngón tay Tô Thừa kẹp một điếu thuốc đưa lên miệng rít một ngụm, chợt bỏ ra, nhấc chân đi về phía tàu chở khách.

Cấp dưới do dự, vẫn lên tiếng khuyên nhủ: “Cậu chủ, trước đó chúng ta đã xảy ra xung đột với nhà họ Hàn rồi, bây giờ bọn họ giữ người bên ngoài bến vào, hành động vào lúc này của chúng ta khó tránh khỏi làm cho người ngoài nhìn vào sẽ bảo rằng muốn gây sự.

”“Tôi và lão Hàn không gây khó dễ cho nhau mọi người đều biết, còn sợ ánh mắt của họ làm gì.


” Tô Thừa không bận tâm, dẫn người đi về phía cửa cống chặn.

Lại có người vội vàng chạy tới thưa bẩm: “Ở trước có một cô gái, nói là đến từ căn nhà số 48 phố Ninh Võ, có chuyện muốn nói với cậu chủ.

”Tô Thừa nghe xong, cân nhắc chừng vài phút thì đi ngay vào trong xe, bảo tài xế đi lên trước, thấy cấp dưới đang chặn Tiết Diệu Dẫn lại, nhìn cô vài lần rồi mới hất mặt nói, “Lên xe.

”Khí chất của Tô Thừa rất khác biệt, Tiết Diệu Dẫn vừa nhìn đã có thể dễ dàng nhận ra.

Cô dừng bên kia xe một hồi, vội mở miệng: “Nhà họ Hàn thiết lập cửa cống chặn, Thẩm Đạc vẫn còn bị giữ bên trong!”Tô Thừa nghe cô nói xong, lười nhác cất lời: “Biết rồi, không phải là đang đi đây à.

”Tiết Diệu Dẫn bị hắn lấp họng, lo lắng và đề phòng cả ngày trời bỗng dưng ngưng đọng lại, không bình tĩnh nỗi song cũng không biết nên trút giận như thế nào.

Đối với tên Tô Thừa này, Tiết Diệu Dẫn càng thêm xa lạ, là người cô thoáng gặp qua hôm Phùng Thải Doanh đến đón ấy, còn ngày thường cũng chỉ được nghe từ miệng người khác.


Lúc này đứng cạnh Tô Thừa, Tiết Diệu Dẫn cảm giác như dính miếng đinh ngay sau mông, ngồi thế nào cũng thấy mất tự nhiên, lại không khỏi cảm tưởng ở cạnh Thẩm Đạc thoải mái hơn nhiều.

Ngặt nỗi chỉ mỗi Tiết Diệu Dẫn mới cảm giác như thế, nếu người khác mà nghe được, nhất định sẽ chỉ ra cho cô, việc ở chung với Thẩm Đạc thoải mái chẳng qua chỉ là ảo giác mà thôi.

Vốn dĩ Tô Thừa và Thẩm Đạc không có quá nhiều giao thoa, lần này, vì Hàn Nguyên Thanh nên mới miễn cưỡng cho anh đi nhờ thuyền, hắn nhận được ỷ thác của Hàn Nguyên Thanh là đưa người về Bình Châu an toàn, về tình về lý vẫn phải gánh phần trách nhiệm này.

Xe dừng ở một nơi cách cửa cống chặn không xa, Tô Thừa nhìn đám đông bị chặn trước mặt, nghiêng đầu hỏi: “Thẩm Đạc ở đâu?”“Tôi bảo anh ấy ở trước cửa ra vào chờ tôi.

” Tiết Diệu Dẫn siết chặt mười ngón tay, cũng nôn nóng không thôi.

Tô Thừa xuống xe nhìn tình hình chung quanh, khom lưng nhìn Tiết Diệu Dẫn, nói: “Cô đi tìm Thẩm Đạc về đây, một lát nhân lúc hỗn loạn thì đưa anh ta lên xe.

” Dứt lời liền đóng sầm cửa xe lại, tự mình đi về phía trước.

Tiết Diệu Dẫn không rõ hắn định làm gì, có điều chuyện cấp bách bấy giờ là đi tìm Thẩm Đạc, liền bảo tài xế vòng sang một bên, tìm một nơi thoáng người ở cửa vào, len lỏi vào trong đám đông.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương