Tiết Diệu Dẫn gộp hai lọn thành một, dùng chiếc kẹp kẹp lên đỉnh đầu của Thẩm Đạc, lại dùng một cái mũ trùm đội lên, che đi phần rối xù bên trong.

Hai lọn tóc vẫn còn ở sườn mặt anh, nhưng lại vừa đủ để gãi đúng chỗ ngứa, càng tô lên nét sắc sảo của người phụ nữ, ngũ quan của anh chợt mang vẻ thư sinh, trang điểm nhẹ nhàng thì đúng là có tí mỹ lệ.Tiết Diệu Dẫn âm thầm líu lưỡi, kiềm chế lại tà tâm muốn đùa bỡn Thiếu soái, lấy ngón tay quệt chút son môi bôi một lớp mỏng lên đôi môi Thẩm Đạc.Tiết Diệu Dẫn hẵng còn đang miên man lén lút suy nghĩ, người ta hay nói đàn ông môi mỏng thì bạc tình, nhưng nhìn Thiếu soái thì lại không giống đa tình tí nào, vậy nên rất muốn nhìn dáng vẻ động tình của anh thì có chăng còn khó hơn là lên trời nhỉ.Xong hết thảy rồi, Tiết Diệu Dẫn đã nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài hành lang, không bao lâu sau thì tiếng đập cửa vang lên, vừa nghe là biết không phải người tốt.


Cô bảo Thẩm Đạc cứ ngồi xuống chiếc bàn bên cạnh cửa sổ, để mình đi ra mở cửa.Mấy gã mặc đồ đen nhìn thì có vẻ rất khách sáo, nhưng đã lia mắt nhìn khắp phòng.Trong phòng chỉ độc có mỗi phòng rửa mặt, những dụng cụ bên trong đều bày biện thoáng.

Tiết Diệu Dẫn dựa vào cánh cửa vờ giận dỗi, nâng tay lên ý bảo họ cứ kiểm tra thoải mái.


Mấy người vào phòng rửa mặt kiếm một hồi, rồi lật giường lên, mới mau chóng lui ra ngoài.Cửa đóng lại, Tiết Diệu Dẫn cảm giác cả người bũn nhũn như muốn tan ra, mồ hôi lạnh thấm ướt sau lưng chiếc váy ngủ, lạnh lẽo.Cô dính lên cánh cửa không nhúc nhích thật lâu, nghe tiếng động nơi hành lang dần nhỏ đi, mới nhũn chân ngồi về lại mép giường.Thẩm Đạc xốc màn xuống, quay sang nhìn Tiết Diệu Dẫn đương còn khô héo, “Đi rồi.”Bấy giờ Tiết Diệu Dẫn mới an tâm gật đầu, thấy Thẩm Đạc chuẩn bị gỡ hết mấy món trang phục trên người thì vội nói: “Lần này nhà họ Hàn ra trận lớn như thế, sợ là sẽ không dễ dàng gì mà buông tha, anh định làm thế nào?”“Bình Châu không thể ở lâu được, tôi sẽ nhanh chóng liên lạc với Tô Thừa, đi về bằng đường biển.”“Tô Thừa? Là người kia của nhà họ Tô?”Tiết Diệu Dẫn thấy Thẩm Đạc gật đầu, không khỏi cảm thấy đột nhiên kéo gần khoảng cách hơn với nhà họ Tô xa lắc xa lơ kia, cũng không còn cảm giác xa lạ mãnh liệt như trong suy nghĩ nữa.Trước không bàn đến việc Thẩm Đạc định làm thế nào để liên lạc với nhà họ Tô, chỉ riêng chuyện anh đến miền Bắc một mình đã làm cô kinh ngạc khôn xiết rồi.

Tất cả mọi người đều nghĩ rằng anh sẽ không nhúng tay vào việc này, thì anh lại còn lén lút đến đây, theo một khía cạnh nào đấy thì đúng là rất trọng tình trọng nghĩa.“Nhà họ Hàn đang đào ba thước đất lên điều tra, tôi thấy anh không tiện hành động đâu.

Nếu như anh tin tôi thì hãy giao nó cho tôi đi.” Tiết Diệu Dẫn tỉnh táo rồi thì não cũng vận động lên, ánh mắt chầm chậm nghía sang đôi môi đo đỏ của anh.“Căn nhà số 48 ở phố Ninh Vũ, Hàn Thanh Nguyên đang ở đấy, giờ ngọ ngày mai cô đưa giúp tôi một bức thư.”Thẩm Đạc nói rất rõ ràng, làm cho Tiết Diệu Dẫn hoài nghi dường như anh còn chẳng thèm tự hỏi xem có nên tin tưởng cô hay không, không khỏi bức bối vì anh rất tin tưởng mình, là vì mình không có chút năng lực gây chuyện gì ư.Chắc hẳn nhà họ Hàn cũng nhận ra Thẩm Đạc là một mối uy hiếp nên mới ngựa không dừng vó gia tăng phòng thủ khắp mọi nơi, ngay cả một con ruồi cũng không cho bay qua.Tiết Diệu Dẫn đi trên đường cũng có thể cảm nhận được sự căng thẳng khác hẳn ngày thường, lúc thấy chiếc xe nào phóng nhanh lướt qua mình là lại siết chặt túi áo theo bản năng..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương