Bà Cả cầm tay bà Tư, nói thêm: “Em hạ quyết tâm chưa? Chuyện cả đời người không thể tạm được, thà rằng bõ lỡ còn hơn gấp gáp.

”Nếu lấy suy nghĩ của hiện tại thì Tiết Diệu Dẫn không chắc chắn lắm, lật người, nói: “Dù sao chữ Bát cũng có một nét phẩy, nét còn lại chưa biết được đâu.

Tạm thời cứ như thế đã.

Đường dài mới biết ngựa hay, lâu ngày mới hiểu lòng người, để rồi xem.

”Mọi người thấy trong lòng cô đã có định hướng nên không khuyên nhủ thêm nữa, bà Năm lại nghi hoặc: “Có điều Diệu Diệu này, thời gian em và Thẩm Thiếu soái quen nhau quá ngắn, đã cân nhắc ra cái nào được cái nào không chưa?”Mấy người khác nghe thế đều phóng ánh mắt sáng như đèn pha nhìn Tiết Diệu Dẫn, vẻ hóng hớt lồ lộ.

Tiết Diệu Dẫn vuốt cằm nửa buổi mới ngoe nguẩy đầu, nói: “Tảng băng còn chưa tan nữa là, sao biết được bên trong anh ta có những gì.

”Bà Tư lại xúi giục: “Vậy thì làm tan đi! Đàn ông khác phụ nữ, em chủ động một tí cũng không có gì!” Vừa dứt lời, đã bị bà Cả vỗ nhẹ một cái.


Tiết Diệu Dẫn tỏ vẻ không dễ gì mà làm được.

“Đứng trước mặt anh ta làm em muốn đông lạnh rồi, nào dám hòa tan đây chứ.

”“Trên đời này nào có chuyện gì mà không làm được, không phải Tưởng Cửu gia oai phong của giới hắc bạch cũng biến thành nô lệ của vợ đấy à? Mọi người chưa gặp thôi, hôm trước tôi đi lên phố còn thấy hai người họ, bà Tưởng thiếu điều cưỡi lên đầu lên cổ Tưởng Cửu gia đấy.

”Nói đến hai người, Tiết Diệu Dẫn dứt khoát ngồi dậy nghe bà Tư kể về câu chuyện cưng vợ của Tưởng Cửu gia.

Một đám phụ nữ ríu rít, cuối cùng vẫn dời đề tài về lại Thẩm Đạc.

Tiết Chính Dương ra sân sau tìm Tiết Diệu Dẫn, lại nghe thấy âm thanh trò chuyện từ trong phòng, vốn định kề tai nghe lỏm, thế mà vừa cầm vào nắm tay cửa thì cánh cửa đã bật ra.

Là bà Tư mở cửa, thấy Tiết Chính Dương dẩu đít dưới chậu hoa, tay cầm quả cầu sắt, cười hì hì hỏi: “Anh đang đào trứng gà trong chậu hoa ư?”Tiết Chính Dương tức giận trừng chị một cái, nhặt cầu sắt đứng lên đặt trong tay lăn lăn, rồi hỏi: “Diệu Diệu đâu, có thư của nó.

”“Còn ở đâu được nữa, đây không phải là phòng con bé à.


” Bà Tư tránh cửa ra, nhìn ai đó bĩu môi.

“Ai gửi thư cho em thế?” Tiết Diệu Dẫn mang giày đi ra trước bàn.

“Anh còn định hỏi em đó.

” Tiết Chính Dương đưa thư cho cô, ngồi xuống bên cạnh, cái cổ duỗi dài ơi là dài.

“Đây là chuyện riêng tư của em, anh tránh sang một bên đi!”Tiết Chính Dương hừ một tiếng, hất mặt đi với điệu không thèm.

Tiết Diệu Dẫn mở thư ra, là một tấm thiệp cưới đỏ thẫm, cô liền hiểu ngay, vẫn nói: “Ôi Thải Doanh này, gọi điện thoại thông báo không phải là được rồi sao, xa xôi như thế còn gửi thư mời sang.

”Tiết Chính Dương nghe qua là biết tên của một cô gái, không còn hứng thú nữa, chỉ hỏi: “Bạn học của em kết hôn à? Ngày nào đấy?”“Vài ngày nữa.

” Tiết Diệu Dẫn cất thiệp đi, mở tủ quần áo ra nhìn, “Anh, em phải đến Bình Châu.

”“Đi Bình Châu làm gì?”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương