Tinh Quỹ
Chương 22

Đêm khuya, Hứa Minh đương mộng đẹp thì bỗng nhiên nhận được điện thoại của Ngô Hàn Giang.

Cậu vặn mở đèn, nhìn kim đồng hồ báo thức chỉ mười hai giờ, lúc này đối phương lại gọi điện thoại tới, không biết có chuyện gì.

Hứa Minh ách xì một cái, mơ hồ nói qua ống nghe:    “Ngô Hàn Giang……”

“Hứa Minh.”

Trong bóng đêm, một tiếng gọi trong trẻo nhưng lạnh lùng khiến Hứa Minh bỗng dưng bừng tỉnh, một loại cảm giác phiền muộn vắng vẻ trống trãi khó hiểu tràn ngập trong lòng, thấm đẫm toàn bộ ***g ngực cậu.

“Ngô Hàn Giang, giọng nói của ông thật là dễ nghe, lại gọi tôi một tiếng đi.”

Hứa Minh tùy hứng yêu cầu.

“Minh Minh.”

Thanh âm Ngô Hàn Giang trầm thấp mà hơi khàn khàn, dịu dàng không thể tưởng tượng nổi.

Tâm Hứa Minh nổ lớn, dán ống nghe sát vào lỗ tai nhưng lại cảm thấy một trận tê dại, rất nhanh, cùng với hai má đồng loạt nóng bừng lên.

“Ai cho ông gọi tôi như thế?”    Cậu cố ý làm bộ làm tịch.

“Không thích?”

Đầu dây bên kia truyền đến một tiếng cười yếu ớt, ở đêm khuya yên tĩnh, hồn xiêu phách lạc,    “Rốt cuộc là có thích hay không, nếu thích, về sau tôi đều sẽ gọi cậu như vậy.”

Hứa Minh chỉ cảm thấy máu toàn thân đều vọt tới trên mặt, xấu hổ muốn chết,    “Ông không biết ngượng à! Lại uống rượu bừa bãi! Say tới nỗi thậm chí không nhận ra con của mình nữa cũng không chừng!”

Một hơi thở dài,   “Ừm, say không nhẹ…… Minh Minh, ngày mốt tôi đi tỉnh E công tác, vài ngày sau mới có thể trở về, nói cho cậu biết một tiếng.”

Lời của y, chắc chắn sẽ khiến Hứa Minh có loại cảm giác bản thân mình là người thân mật khăng khít với y biết bao nhiêu.

“Ngày mốt à. Vậy ông có thể dẫn tôi đi với được không, tôi cam đoan sẽ không quấy rối ông.”

“Lộn xộn. Ngoan ngoãn mà chờ tôi trở về.”

“Vậy ông phải đền bù cho tôi, như vậy đi, ngày mai ông đi với tôi.”    Hứa Minh không ôm chút hy vọng nào hỏi.

Không ngờ, Ngô Hàn Giang chần chờ một lúc, nhưng lại đáp ứng,    “Được. Tôi giải quyết xong công việc, chạng vạng tới đón cậu.”

Hứa Minh mừng rỡ,    “Nói phải giữ lời! Ngày mai cơm chiều tôi tự mình xuống bếp khao ông, như vậy đi, chúng ta mua chút đồ ăn đến nhà chung cư, buổi tối ở lại đó, ngày hôm sau ông trực tiếp ra sân bay luôn, được không?”

“Ừ, nghe rồi Minh Minh.”

Hứa Minh buồn nôn chịu không nổi,   “Ngô Hàn Giang ông có chịu để yên không?!”

Lại là một tiếng cười,     “Tốt lắm, sớm nghỉ ngơi đi, ngủ ngon.”

Hứa Minh cũng chúc y ngủ ngon, bị vài tiếng Minh kia làm cho rối loạn tâm tình sục sôi, không thể đi vào giấc ngủ hồi lâu.

Chạng vạng hôm sau, Ngô Hàn Giang đúng giờ hẹn, tới đón Hứa Minh.

Vừa thấy mặt, Hứa Minh nhìn chằm chằm Ngô Hàn Giang hỏi:    “Ngô Hàn Giang, ông còn nhớ rõ tối hôm qua ông đã nói với tôi những gì không?”

Ngô Hàn Giang hơi hơi suy tư, lập tức mỉm cười nói:    “Nhắc cho tôi nhớ đi.”

Hứa Minh nhớ lại tình hình tối hôm qua, thẹn thùng,    “Quên đi, không có gì.”

Hứa Minh vào nhà tắm rửa thay quần áo, hai người đi siêu thị.

Hứa Minh đẩy xe, hăng hái bừng bừng, trên gương mặt hai đóa mây đỏ bay bay, nhìn quanh. Ngô Hàn Giang đi bên cạnh dáng vẻ xuất chúng, giơ tay nhấc chân lộ ra tao nhã, hấp dẫn vô số ánh mắt nữ khách hàng.

Hứa Minh không muốn khi mình đi cùng Ngô Hàn Giang mà đều bị người ta hiểu lầm là Cha Con, nên cố ý kéo cánh tay Ngô Hàn Giang, điệu bộ như chú chim nhỏ nép vào người nọ, hy vọng xây dựng thành công hình tượng tình nhân. Ngô Hàn Giang thế nhưng lại rất vô tư phối hợp cùng cậu.

Đi vào khu rau cải, Hứa Minh chăm chỉ chọn lựa từng cái một, so với sánh, vừa ngẩng đầu thấy Ngô Hàn Giang dường như không có việc gì để làm đứng một bên, liền nói:    “Đại lão gia, ngài đến siêu thị để phụ trách nhởn nhơ sao, lại đây hỗ trợ!”

Ngô Hàn Giang cũng không thèm nhìn tới, cầm lấy một bó rau chân vịt ném vào xe đẩy, vừa muốn đi lấy tiếp một hộp nấm hương.

Hứa Minh đè lại tay y, lấy bó rau chân vịt ra, đẩy đẩy hai cái, rồi ghét bỏ thả trở về,    “Quên đi, vẫn là tự tôi chọn thì hơn.”

Ngô Hàn Giang thúc giục,     “Quá lề mề, động tác nhanh lên.”

Không hiểu tình thú một chút nào hết, Hứa Minh bất mãn động tác cũng nhanh hơn.

Đi dạo hết khu rau cải, kế tiếp đi vào khu đồ gia vị, Hứa Minh chọn lựa một loạt dầu ăn, muối, tương, dấm chua, rồi lại mua gạo, nồi cơm điện, thớt, dao, nồi niêu xoong chảo đồ dùng nhà bếp.

Ngô Hàn Giang nhìn một đống trong xe đẩy có chút đau đầu, nhìn nhìn đồng hồ,     “Với tiến độ như chiều nay, cơm tối phải chờ tới tám giờ, tôi chờ không kịp, tôi muốn ăn trước.”

“Không được!”    Hứa Minh quyết đoán bác bỏ,   “Đây là lần đầu tiên tôi vì ông mà xuống bếp, ông không có thể có tý kiên nhẫn nào sao?”

“Thế nhưng tôi đang đói.”

“Đi mua ổ bánh mỳ ăn trước.”

“……”

Ngô Hàn Giang tràn đầy oán niệm gặm ổ bánh mỳ, tiếp theo thì làm cu li, mang một đống hàng hóa chồng chất lên xe.

Hứa Minh nhìn, vô cùng cảm động, hung hăng hôn lên thái dương vươn tý đổ mồ hôi của y một cái,     “Ông xã anh giỏi quá!”

Ngô Hàn Giang mở nắp bình nước suối, uống một ngụm,    “Về nhà rồi cậu có muốn làm gì nữa không?”

Hứa Minh xấu hổ thẹn thùng nháy mắt mấy cái với y,    “Cải lương không bằng bạo lực, liền đêm nay đi. Vừa rồi nhân lúc ông không chú ý, tôi đã mua một hộp bao cao su và dầu bôi trơn……”

Ngô Hàn Giang hung hăng trừng mắt nhìn cậu liếc một cái,     “Đứa nhỏ da lông ngắn, còn nghĩ tới cái ý kiến đó nữa thì xem tôi có dám đánh cậu hay không.”

Nhìn thấy y thoáng biến đổi sắc mặt, Hứa Minh biết rõ cơ bản là vô vọng, cậu bị chịu đả kích, cậu vậy mà chả có chút mị lực nào sao.

Bất quá cũng tốt, còn chưa có kết quả xét nghiệm, không nên lỗ mãng, rủi như Ngô Hàn Giang thật sự là phụ thân của mình, thì mình vẫn sẽ để tâm, không phải cậu không muốn, mà là không đành lòng đem Ngô Hàn Giang chẳng hay biết gì tha xuống nước.

Đến khu nhà ở, đúng lúc tài xế đưa hành lý của Ngô Hàn Giang tới.

Hai người cùng nhau thu dọn đồ dùng xong xuôi, thấy nhưng lại thật sự có một bộp mũ và một lọ dầu bôi trơn, Ngô Hàn Giang tức giận ném xuống, Hứa Minh liều mạng chụp lấy, bỏ vào tủ đựng bát,     “Về sau sẽ dùng đến.”

Bắt đầu nấu cơm, Hứa Minh bảo Ngô Hàn Giang phụ giúp, rất nhanh không thể nhịn được nữa đá người nào đó tay chân vụng về ra khỏi phòng bếp, thời gian gấp gáp, cậu nấu ba món đơn giản, dưa gang tôm bóc vỏ, thịt lợn thanh tiêu với măng, một nồi canh trứng chim, đầu đầy mồ hôi hô bảo Ngô Hàn Giang ăn cơm.

“Thế nào?”    Hứa Minh chờ mong hỏi.

“Không tồi.”    Ngô Hàn Giang đánh giá đúng sự thật, so với ở nhà hàng, có một hương vị khác biệt.

Hứa Minh đắc ý hừ một tiếng,     “Vậy ăn sạch cho tôi.”

Hai người đều ăn rất no, dĩa thức ăn đều thấy đáy. Hứa Minh sai Ngô Hàn Giang đi rửa bát, dọn dẹp phòng bếp, còn mình thì chuồn đi tắm rửa, thay quần áo ngủ thơm ngào ngạt, mở tủ lạnh ra thì tình cờ phát hiện có một chai rượu vang ban nãy, lén lút khui, rót đầy hai cái ly to.

Quá rõ ràng, cậu muốn mượn rượu khiêu khích Ngô Hàn Giang một phen, nghĩ ít nhất thì phải tiến đến một độ sâu nào đó.

Ngô Hàn Giang đi vào phòng khách, liếc mắt một cái nhìn đến hai ly rượu vang được đặt trên bàn trà kia. Y chậm rãi ngồi xuống bên cạnh Hứa Minh,     “Sao lại đột nhiên muốn uống rượu?”

“Xem như cho ông thực hành đi.”

Hứa Minh cầm lấy một ly đưa cho Ngô Hàn Giang, còn mình thì cầm một ly khác,     “Tôi uống trước.”

Ngô Hàn Giang giơ ly rượu lên, uống cùng cậu một hơi cạn sạch.

Hứa Minh buông cái ly, bị cồn kích thích nhăn mày, thấy Ngô Hàn Giang khí định thần nhàn (1), lại rót thêm một ly cho y,    “Hai ta uống hết một chai này đi.”

Nói xong, cầm lấy chai rượu, uống hết phần rượu còn lại.

Ngô Hàn Giang đành phải uống ngay một ly kia.

Hứa Minh bắt đầu choáng váng, hai gò má từ từ đỏ say, đôi đồng tử dày đặc hơi nước, thân mình hướng dựa vào Ngô Hàn Giang, hai cánh tay ôm lấy cổ y, mềm yếu không xương bò lên người y, ghé vào lỗ tai y thổi nhiệt khí,    “Nói cho ông biết một bí mật. Lần trước tôi đi gay bar, một người đàn ông đến mời tôi uống rượu, muốn cùng tôi tình một đêm, ông đoán xem cuối cùng như thế nào.”

Ngô Hàn Giang cau mày,    “Cậu đến cái loại nơi như vậy?”

“Đừng có đánh trống lãng. Ông không tò mò rốt cuộc tôi có cùng hắn đi hay không sao?”

“Chuyện đã qua, nhắc lại không còn ý nghĩa.”

Hai gò má Hứa Minh đã muốn đỏ bừng, đôi môi tiên diễm ướt át, ánh mắt sũng nước bất mãn trừng y,    “Ông không ăn dấm chua sao?”

Ngô Hàn Giang bất đắc dĩ phối hợp với cậu hỏi:     “Vậy cậu có đi cùng hắn ta không?”

Hứa Minh ha ha cười, gỡ mắt kính của y xuống, môi dán vào vành tai y,    “Tôi nói ông đừng giận nha, tôi cùng hắn đi khách sạn, hắn làm tôi cực kỳ thích……”

Giây tiếp theo, cậu bị người đàn ông tóm mạnh vào trong lòng, thắt lưng bị xoay thành một góc độ kỳ dị, người đàn ông trên cao nhìn xuống tay siết chặt cái ót bắt cậu ngửa đầu rồi hôn mạnh lên, môi bị đổ đầy không còn một khe hở, nặng nề mà đè ép, cọ xát lẫn nhau, mút, như dã thú cắn xé, gây cho cậu từng đợt đau đớn.

Không giống như hôn, mà giống như đang trừng phạt.

Rất nhanh cậu cảm thấy vô cùng nghẹt thở, ngang ngửa với mức độ khoái cảm.

Điên rồi.

Người đàn ông cao cao tại thượng lạnh như băng này rốt cục vì cậu mà điên cuồng.

“Đừng ưm……”    Cậu phát ra tiếng rên thống khổ mà hưng phấn khó nhịn.

Giãy dụa như sắp chết đuối, tay cậu dùng sức nắm lấy vạt áo người đàn ông, như khước từ, rồi như dụ dỗ, hy vọng y có thể thô bạo thêm chút nữa, càng kịch liệt thêm chút nữa, cứ như vậy giết chết mình cũng chẳng sao, chỉ mong được y hoàn toàn giữ lấy, từ thân thể cho đến linh hồn.

Những cái hôn nóng rực chuyển tới cổ, nơi mẫn cảm như vậy, Hứa Minh chịu không nổi vặn vẹo thân thể, miệng mở to thở hổn hển, không chịu nổi lớn tiếng □,    “A, ưm, a!”

Đột nhiên cổ họng bị hung hăng cắn, cậu buộc phải ngừng thở trong giây lát, cậu nghĩ đến mình sẽ bị người đàn ông này cắn chết tươi, bất quá, cậu cam tâm tình nguyện.

Răng nanh buông hầu kết ra, mạnh mẽ liếm hôn, cơ hồ muốn hút máu của cậu, ngay sau đó, cơ thể được chuyển đổi gốc độ, cậu nằm ngửa trong lòng người đàn ông, càng thuận tiện tiếp nhận sự giày vò kín không kẽ hở của y, cậu muốn chết……

Cậu đáng thương cầu xin tha thứ, nhưng mà càng giống như tình nhân làm nũng,     “Không cần……”

Ngô Hàn Giang dừng lại động tác nơi cổ cậu, ngẩng đầu, khuôn mặt lạnh lùng như thường lệ, ngoại trừ đôi môi đỏ hồng, hô hấp thoáng dồn dập, thì tựa như tràng hôn kịch liệt nồng nhiệt khi nãy chẳng liên quan gì tới y.

Hứa Minh đã bị y khiêu khích muốn ngừng mà không được, đôi mắt cậu mù sương, bám vào bả vai Ngô Hàn Giang, dâng lên môi mình về phía y, không ngờ bị y đẩy ra, cậu từ trong lòng y ngã ra ngoài, nháy mắt rơi thẳng từ thiên đường xuống địa ngục.

“Tôi đi tắm rửa.”     Ngô Hàn Giang không lưu tình bỏ đi.

Hứa Minh phát hiện phía dưới của mình đã cứng rắn phát đau.

Nhớ tới ánh mắt của Ngô Hàn Giang, rõ ràng chỉ có chán ghét, cậu khổ tâm muốn khóc.

Ngô Hàn Giang tắm xong đi ra, thấy Hứa Minh còn nằm trên sô pha, cậu một tay che mắt, nước mắt không ngừng chảy dọc xuống hai má, thấm ướt tóc mai.

Mà tay kia của cậu thì giờ phút này lại bất chấp ác độc triệt động (2) vật nhỏ đang đỏ lên của chính mình, động tác thô lỗ, giống như tự ngược (3), thanh âm nức nở phát ra từ khoang mũi.

Ngô Hàn Giang không tiếng động nhìn cậu từng chút từng chút run run thắt lưng, tiếng rên rỉ thống khổ nhiều hơn là sung sướng, vật nhỏ đáng thương phía dưới sưng đỏ, nhưng thủy chung không xuất ra được.

Không biết trôi qua bao lâu, Ngô Hàn Giang trầm mặc đi qua, ngồi xuống bên cạnh cậu, nặng nề ôm cậu vào lòng một lần nữa.

Hứa Minh cả kinh run lên, buông xuống cánh tay đang che mắt, khoé mắt ướt đỏ, thương tâm và oán hận trừng mắt y, giống một đứa nhỏ không được cưng chiều mà tức giận.

“Ông còn trở về để làm chi, để xem tôi bị xấu mặt sao?!”

“Vừa rồi là ai nói không cần?”

Ngô Hàn Giang cắn chóp mũi đỏ bừng của cậu một cái, giọng điệu cưng chiều dung túng.

Hứa Minh nghĩ nghĩ, hình như là có, nhưng mà cậu cũng không muốn cho là có thật,     “Dục cự của tôi còn đứng!”

“Là tôi sai, tôi xin lỗi được không?”

Ngô Hàn Giang không biết phải làm sao cười nói, tay nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cậu.

Hứa Minh nhớ tới ánh mắt khi nãy của y, trong lòng vẫn vô cùng khó chịu,    “Ông thực sự ghét bỏ tôi đúng không, chạm cũng không muốn chạm vào tôi.”

“Sao lại thế.”

Ngô Hàn Giang hôn hôn đôi mắt ướt sũng của cậu, không hề báo trước, một tay cởi quần ngoài và quần lót của cậu, trực tiếp cầm khí quan lửa nóng gắng gượng kia của cậu.

Hứa Minh kìm lòng không đậu run run cơ thể, rên rỉ một tiếng, vừa kinh ngạc vừa xấu hổ không biết ứng đối như thế nào, Ngô Hàn Giang không cho cậu thời gian phân tâm, động tác trong tay nhanh hơn.

Tay y lớn hơn tay Hứa Minh nhiều, lực đạo cũng lớn hơn, ngón tay của Hứa Minh có vẻ nhỏ nhắn, nên kỹ xảo gì đó đối với cậu là vô dụng, nhưng y chỉ cần nắm chặt triệt động cao thấp, liền khiến Hứa Minh dục tiên dục tử.

Thân thể và ý thức của Hứa Minh đều mất kiểm soát, hoàn toàn bị Ngô Hàn Giang nắm giữ, trừ bỏ lên tiếng rên rỉ, thì một chút sức lực cậu đều không có, mềm nhũng như bông gòn, để mặc Ngô Hàn Giang xoa nắn.

Cậu cố gắng ngưỡng cổ, đường cong chạy từ cằm đến chiếc cổ mê người vô cùng, hai mắt dĩ nhiên là mê mang, phiếm ra giọt lệ sung sướng, mặt đỏ đến sưng, tiếng kêu khi thì kiều mỵ khi thì cao vút, có thể nói là phóng đãng, là động tình cùng cực, trêu chọc tâm người.

Hai tay của cậu vô lực vịn lên trước ngực Ngô Hàn Giang, suy yếu bấu víu, không còn hơi sức.

Thân thể ngây ngô mà lại mẫn cảm đến *** đãng không hề che giấu hiện ra trước mặt Ngô Hàn Giang, tuỳ ý để y làm, mỗi một bộ phận trên cơ thể cậu đều ở hướng y phát ra tín hiệu cầu hoan, khát vọng được y chiếm giữ, bất kể là dịu dàng yêu thương, hay là thô bạo khi dễ.

Ngô Hàn Giang chịu không nổi nhắm mắt lại, gân mạch trên cánh tay căng ra.

Ngón tay mềm nhẹ bao lấy xoa lên đỉnh mẫn cảm yếu ớt muốn phun trào, thân mình Hứa Minh run lên, thở hổn hển kịch liệt, Ngô Hàn Giang cúi đầu, dùng miệng che lại đôi môi sắp bật thốt lên tiếng thét chói tai của cậu.

Khóe miệng Hứa Minh tràn ra một tiếng rên rỉ mất hồn đến cực điểm, dịch màu trắng nồng đục phun đầy trong lòng bàn tay Ngô Hàn Giang, gây cho y cảm giác cháy bỏng.

Ngô Hàn Giang rút khăn tay ra hai ba cái lau sạch chất nhầy trên tay và trên vật nhỏ.

Hứa Minh còn đang dư vị cao trào, nhuyễn thành một vũng nước, mơ màng thật lâu.

Ngô Hàn Giang vỗ lên cái mông trơn tru của cậu một cái,     “Xú tiểu tử, còn phải để tôi chùi đít cho cậu hử.”

“…… Ông!”

Kịp phản ứng lại Hứa Minh vừa tức vừa thẹn, nhưng tiếng nói khàn khàn vô lực, còn mang vị cao trào đáng yêu, càng giống như đang làm nũng.

Ngô Hàn Giang kéo quần lên giúp cậu, nhìn cậu vô cùng mềm nhũng suy yếu, dứt khoát ôm lấy cậu đặt lên giường, đắp chăn,   “Ngủ đi.”

Nói xong bước đi.

Hứa Minh xác thực còn chưa có hồi phục hoàn toàn, cả người xụi lơ, một lúc sau, nhiệt độ nóng hổi trên gương mặt của cậu dần dần lui xuống.

Sau một lúc lâu, cậu hồi phục sức lực, nổi giận đùng đùng chạy đi tìm Ngô Hàn Giang, phát hiện y thế nhưng lại ngủ trong một căn phòng khác.

Buồn cười!

Cậu “Ba” mở đèn trong phòng ngủ lên, nói với Ngô Hàn Giang đương nằm trên giường:   “Tại sao ông không ngủ chung với tôi?”

Ngô Hàn Giang híp mắt nhìn về phía cậu,     “Sáng mai tôi phải dậy sớm, sợ sẽ làm cậu thức giấc.”

Thì ra là thế. Hứa Minh bất chấp tất cả, tắt đèn leo lên giường Ngô Hàn Giang, cứ tiến vào ổ chăn của y, ủng đầu vào lòng y.

Ngô Hàn Giang xoa xoa đầu cậu, trong bóng tối hôn lên phần tóc trên đỉnh đầu của cậu,   “Ngoan đi, bằng không đuổi cậu xuống.”

“Hừ.”    Ở trong lòng y nóng hừng hực, Hứa Minh đắc ý nở nụ cười, Ngô Hàn Giang luôn luôn cẩn trọng cấm dục mà vừa nãy lại đối với mình như thế, chứng minh là……

P.s:

(1) khí định thần nhàn: tinh thần ổn định, thư thái, thoải mái

(2) triệt động: ở đây là di chuyển lên xuống, vuốt lên vuốt xuống

(3) tự ngược: tự làm khổ bản thân mình, tự làm đau đớn bản thân mình

Những từ vật nhỏ, khí quan, dục cự này nọ, có lẽ đặt trong câu đó, ngữ cảnh đó thì bạn đã hiểu nó là cái gì rồi đúng không, hiện đại văn nhưng sẽ vẫn giữ nguyên văn QT không thuần việt đối với những từ ấy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương