Tinh Quỹ
-
Chương 15
Hứa Minh tính như vầy, cậu còn hơn bảy tháng, theo như tình trạng thân thể cho phép, cậu dùng thời gian hai tháng quen Ngô Hàn Giang, sau đó rời khỏi tầm mắt của y, đến phương xa chờ chết.
Hứa Minh cảm thấy thế này thực lãng mạn, lúc ra đi cũng sẽ không còn gì để tiếc nuối. Mình từng là một người đặc biệt xuất hiện trong cuộc sống của Ngô Hàn Giang, được y dành cho một phần nuông chiều đủ đầy trân quý, cuộc đời như vậy đã là quá đủ.
Chỉ mong trên đường đừng xảy ra việc gì ngoài ý muốn.
Xử lý xong chuyện đau đầu, hôm nay chủ nhật, Ngô Hàn Giang đột nhiên đến Đông Phương, ngồi ở thính phòng, chờ xem Hứa Minh biểu diễn. Y thông báo với Hứa Minh hôm nay sẽ tới tìm cậu, nhưng không nói cho cậu biết mình sẽ đến xem cậu biểu diễn.
Gần đây, khách quen của Đông Phương phát giác một hiện tượng, ca sĩ trẻ tuổi Hứa Minh, mỗi khi bước lên khán đài đều mang theo một gương mặt luôn mỉm cười, hơn nữa còn toát nên sự nhiệt tình, nhìn ra được tâm tình của cậu vô cùng tốt, chuyện này cùng với nụ cười xinh đẹp nhưng lại xa cách lễ tiết trước sau như một của cậu xưa kia là hoàn toàn khác nhau.
Hôm nay cũng vậy, một người quen của cậu tới gây ồn: “Tiểu Minh đang yêu?”
Hứa Minh nén tức giận duy trì nụ cười, “Hôm nay vì mọi người tôi xin trình bày một ca khúc của Jay Chou bài [ Sao sáng ], hy vọng mọi người sẽ thích.”
Phía dưới một tràn vỗ tay hoan hô.
Hứa Minh ôm đàn ghi-ta ngồi xuống, chỉnh chỉnh độ cao micro, ánh mắt bình tĩnh nhìn quanh dưới khán đài một vòng, sau đó hơi hơi cúi đầu. Ngọn đèn từ phía trên rọi xuống, chiếu lên lông mi xinh đẹp của cậu.
Ngón tay thon dài đặt trên dây đàn bắt đầu gãy nhịp, phía dưới rất nhanh trở nên im lặng, không gian rộng rãi dần dần chỉ còn quanh quẩn thanh âm uyển chuyển dễ nghe của cây đàn ghi-ta.
Giọng hát của cậu tựa như cơn gió xuân mát rượi thổi vào khoảng không, tinh khiết nhẹ nhàng, khiến tâm người tự động yên ắng bình lặng.
Thừa lúc gió phiêu lãng nơi trời xanh
Một phiến mây rơi xuống trước mặt tôi
Tạo thành hình dáng em
Theo gió đi cùng tôi
Từng chút từng chút nuốt chửng ưu sầu
Chở em mờ ảo chở ánh mặt trời
Mặc kệ ra sao bầu trời vẫn nắng
Con bướm bay tự tại
Hoa cũng che kín ngày
Một đóa một đóa vì em toả hương
Thử cùng ánh tà dương bay lượn
Dẫn anh và em vờn quanh thiên nhiên
Đón gió bắt đầu cùng nhau vượt qua ngày tháng
Tay trong tay từng bước hai bước ba bước bốn bước nhìn trời cao
Ngắm sao một ngôi hai ngôi ba ngôi bốn ngôi nối liền một dãy
Mang đến ước nguyện hứa hẹn âm thầm
Ngôi sao phương xa kia có nghe thấy hay không
Tay trong tay từng bước hai bước ba bước bốn bước nhìn trời cao
Ngắm sao một ngôi hai ngôi tam ngôi bốn ngôi nối liền một dãy
Mang đến một ước nguyện hứa hẹn âm thầm
Ngôi sao phương xa kia
Nếu nghe thấy
Điều ước sẽ trở thành hiện thực
Trong quá trình biểu diễn, cậu mỉm cười chăm chú nhìn dưới đài, đôi mắt lung linh muốn nói bao lời, tựa như phía dưới có người cậu yêu.
Bài hát kết thúc, cậu cúi chào cảm ơn, “Hôm nay có việc, chỉ có thể hát một bài cho mọi người, thật ngại.”
“Đi thôi đi thôi, hẹn hò là nhất!” Có người hô to, thanh âm phụ họa nối theo.
Hứa Minh ngượng ngùng nhức đầu rời khỏi khán đài. Toàn bộ quá trình đều bị Ngô Hàn Giang nhìn chăm chú, tùy lúc mà lộ ra một nụ cười có thể nói là dịu dàng.
Hứa Minh vừa ra hậu trường, liền nhận được điện thoại của Ngô Hàn Giang.
“Tôi ở bãi đỗ xe, cậu lại đây đi.”
“Đến ngay.”
Hứa Minh kích động một đường chạy tới, tiến vào trong xe, trước tiên cho Ngô Hàn Giang một cái ôm nhiệt tình, sau đó cậu dùng cách thức của một sủng vật độc nhất môi hôn lên khiến gương mặt Ngô Hàn Giang dính đầy nước miếng.
Lần này Ngô Hàn Giang có chuẩn bị, tao nhã xuất khăn tay ra lau mặt.
Hứa Minh đằng hắng một tiếng, ánh mắt tỏa sáng hỏi Ngô Hàn Giang: “Chúng ta đi đâu?”
“Cậu nói đi.”
Hứa Minh nghĩ nghĩ, “Tôi đói bụng, đi ăn khuya trước đi.”
“Được.”
“Về sau không được cười như vậy với dưới khán đài.” Ngô Hàn Giang bỗng nhiên nói.
“Hở?”
“Vừa rồi tôi xem cậu diễn xuất, toàn bộ quá trình cậu luôn phóng điện xuống phía dưới, giống cái dạng gì nữa, về sau không được phép làm vậy, nếu không tôi nói một câu Trương Khánh Quốc sẽ khai trừ cậu.”
“Chuyện này ông cũng quản?”
“Tuy rằng là yêu đương giả, nhưng yêu phải cho ra yêu, trong lúc này, cậu phải chú ý ngôn ngữ hành động của mình.”
Đến chuyện này mà y cũng bá đạo như vậy sao? Tóm lại Hứa Minh rất cao hứng, ít nhất được Ngô Hàn Giang coi trọng, vì thế cậu làm như mình đang rút ra một kinh nghiệm cay đắng, “Tôi biết rồi, về sau sẽ không bao giờ phóng điện với người khác nữa, ông trăm ngàn lần đừng bảo quản lí khai trừ tôi.”
“Chỉ một lần này thôi.”
Hứa Minh ngoan ngoãn gật đầu, nội tâm đang cười khoái trá như đứa ngốc.
Vốn dọc trên đường đi Hứa Minh đều vô cùng hí hửng, nhưng không biết sao bỗng nhiên nghĩ đến vợ con Ngô Hàn Giang, thì nhất thời cảm giác tội lỗi đột ngột nảy lên, cuối cùng cười không nổi nữa.
“Vậy, hôm nay cuối tuần, vợ con ông không cần ông bồi sao?”
“Hiện tại cậu nói những lời này không phải là quá muộn rồi chăng?”
Ánh mắt Hứa Minh vừa mới còn hưng phấn sáng ngời bây giờ đã trở nên ảm đạm, cúi đầu, thân thể hơi hơi co rúm lại một chút, như muốn đem bản thân mình biến thành bóng ma vùi vào trong xe, “Đúng vậy. Tôi là một thằng *** muốn lập bài phường (1).”
Ngô Hàn Giang vừa tức vừa thương tiếc cậu. Vốn định qua một thời gian rồi mới nói rõ tình huống gia đình cho cậu biết, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng khổ sở của cậu thì cuối cùng tâm không đành lòng. Thôi, mở lòng với cậu ta đi vậy.
“Tôi đã ly hôn nhiều năm rồi.”
“Cái gì!?” Hứa Minh kích động nhảy dựng lên, thiếu chút nữa đụng đầu vào trần xe.
“Con trai được sinh ra không bao lâu thì ly thân, nhưng chỉ có tôi và mẹ thằng bé hai người biết.”
“Vì sao?” Hứa Minh một bộ tư thế truy hỏi kỹ càng sự việc.
Ngô Hàn Giang kiên nhẫn tiếp tục giải thích: “Không hợp. Đừng bảo tôi phải trình giấy ly hôn của tôi cho cậu xem nhé.”
Hứa Minh vui mừng quá đỗi, “Không, tôi tin tưởng ông. Thật tốt!” Nói xong dùng sức ôm Ngô Hàn Giang hôn y một hơi, thừa cơ nhào vào lòng y, “Ngô Hàn Giang, ông đối tôi thật tốt. Cơm nước xong ông cùng tôi đi dạo phố đi, tôi mời ông ăn.”
Ngô Hàn Giang nhìn bông tuyết rơi đầy ngoài cửa sổ, cũng tốt, nghỉ một đêm, hít thở không khí trong lòng một chút cũng tốt, “Được rồi.”
Hứa Minh thấy y dễ chịu mà cảm giác không thể tin, cậu mừng rỡ vừa muốn nhào qua ôm hôn loạn xạ Ngô Hàn Giang một trận, nhưng dưới ánh mắt uy hiếp của đối phương, thì liền đánh mất ý niệm đó trong đầu.
Ngô Hàn Giang chọn một nhà hàng cảnh vật thanh lịch, thức ăn ngon miệng. Y cho vệ sĩ và lái xe ăn ở bên ngoài, bản thân thì đưa Hứa Minh vào gian phòng riêng.
Phục vụ sinh đưa cho hai người mỗi người một cái thực đơn.
“Muốn ăn gì thì cứ tuỳ ý gọi.”
Hứa Minh nhìn cũng không hiểu cái thực đơn này viết cái gì, “Ngư hương thịt ti (2), cung bảo thịt gà (3), một chén cơm, và một Coke.”
Ngô Hàn Giang nói không nên lời có chút đau đầu, “Còn canh?”
“Sao cũng được, đừng mỡ nhiều quá.”
Ngô Hàn Giang rất nhanh chọn một bàn đồ ăn mỹ vị lại dinh dưỡng, sau khi phục vụ sinh rời đi, Hứa Minh nói: “Ông chọn nhiều món vậy, nhất định ăn không hết, đóng gói mang về phỏng chừng là ông không chịu, tất nhiên phải lãng phí, lãng phí đáng xấu hổ a.”
“Cậu thích gì thì cứ ăn, lần sau sẽ không gọi nhiều như vậy nữa. Về sau nếu muốn ăn thì tự mình đến, tôi quen biết ông chủ chỗ này, trực tiếp tín vào khoản của tôi.”
Hứa Minh biết y quan tâm mình, trong lòng ấm áp, trong phòng có hơi nóng, cậu cởi áo khoác, trên mặt vẫn nóng lên.
Bên trong cậu chỉ mặc chiếc áo T shirt dài tay, thân hình nhỏ gầy trơ xương.
Ngô Hàn Giang nhíu mày nói: “Cậu ăn cơm không nổi sao, sao lại gầy đến mức này, cũng không biết mua thêm áo len.”
Trương quản lí tăng tiền lương của Hứa Minh lên gấp ba, cậu nuôi sống chính mình là không thành vấn đề, cậu không dùng đến thẻ tín dụng Ngô Hàn Giang trước đây đưa cho mình, hơn nữa bất luận như thế nào cậu cũng sẽ không động tới, đó là điểm mấu chốt của cậu. Về phần gầy là do bệnh tật, cậu ăn nhiều cũng không thấy ngon.
“Tôi trời sinh lệ chất (4), ăn không mập.”
“Lát nữa cơm nước xong đến khu mua sắm phía trước mua vài bộ quần áo, bên ngoài lạnh lẽo.”
“Được rồi.”
Ăn cơm xong, Ngô Hàn Giang dẫn Hứa Minh đến khu mua sắm. Đi dạo qua vài quầy hàng, chọn mấy bộ đồ lót, áo khoác phù hợp, vài đôi giày, sợ chốc lát bên ngoài đóng băng, bảo cậu trực tiếp trang bị thật dày.
Nữ nhân viên bán hàng vô cùng niềm nở, không ngừng khen bộ dạng Hứa Minh đẹp trai, dáng người tốt, nàng nghĩ Ngô Hàn Giang với phong độ này thì chỉ có thể là phụ thân của cậu, kìm lòng không đậu tán thưởng nói: “Hai người là một đôi Cha Con đẹp trai nhất tôi từng gặp qua!”
Cha Con.
Cái từ này xiêu vẹo xông ra đâm tới, khiến đầu óc Ngô Hàn Giang đột nhiên bị kích thích một trận, gợi cho y cái trực giác vô cùng không tốt. Mà trực giác của y, luôn luôn rất chính xác.
Hứa Minh nghe xong, cũng cảm thấy thực không được tự nhiên, sửa đúng nói: “Chúng tôi không phải Cha Con.”
Nữ nhân viên cửa hàng vội vàng nói xin lỗi: “Thực xin lỗi a.”
“Không sao.”
Hứa Minh nhìn nhìn biểu tình Ngô Hàn Giang, tựa hồ không có gì dị thường, nhưng cậu vẫn có chút bất an, vì thế thúc giục y rời đi.
Đi qua một cửa hàng mô hình, Hứa Minh dừng bước. Khi cậu còn nhỏ, cậu từng thèm thuồng những thứ này, bây giờ một chút hứng thú cũng không có, nhưng cậu lại nghĩ đến những điều nuối tiếc của cuộc đời mình, vì thế lôi kéo Ngô Hàn Giang đi vào.
Cậu chỉ lung tung một trận, “Phải, cái này, này, còn có cái kia.”
Ngô Hàn Giang một mặt bảo nhân viên cửa hàng lấy những thứ cậu muốn gói lại, một mặt cười cậu: “Lớn rồi, còn mê những thứ này.”
“Muốn.”
Hứa Minh cố ý làm nũng, rước lấy tán thưởng của nhân viên cửa hàng: “Tiểu đệ đệ cậu cũng thật hạnh phúc a, có một ba ba hào phóng như vậy!”
Kỳ thật ngoài mặt thoạt nhìn, tuổi tác giữa bọn họ nếu nói là Cha Con thì có chút miễn cưỡng, nhưng chính là khiến người ta cái loại cảm giác này, vô cùng giống một phụ thân nghiêm túc lại từ ái và đứa con trai nghịch ngợm của y, khó tránh khỏi người bên ngoài suy đoán như vậy.
“Lầm rồi.” Hứa Minh nói với nhân viên cửa hàng, dùng hết sức ôm lấy cổ Ngô Hàn Giang, nhón chân hôn hai má y, tà mị cười, “Chúng tôi là tình nhân.”
Nữ nhân viên trẻ tuổi mặt “Bùm” đỏ.
Ngô Hàn Giang tuy có chút tức giận, nhưng không tiện trước mặt mọi người phát tán, nắm thắt lưng Hứa Minh, trừng phạt bấm một cái, nói với nhân viên đang ngốc lăng: “Những cái đó, phiền mau gói lại.”
Hứa Minh biết điều, ngoan ngoãn ngậm miệng, lấy những thứ này nọ rồi theo gót Ngô Hàn Giang rời đi.
Vừa ra khỏi cửa tiệm, Ngô Hàn Giang buông lỏng tay đang khoát lên lưng Hứa Minh.
Hứa Minh nhìn sườn mặt lạnh như băng của y, nói không nên lời, khổ sở, thấp giọng nói: “Ông giận? Tôi xin lỗi.”
Nhìn bộ dáng đáng thương của cậu, Ngô Hàn Giang không đành lòng, sắc mặt dịu đi, nói: “Lần sau không được làm vậy nữa.”
Thời gian đã gần mười giờ, khu trung tâm nổi danh trên đường dành riêng cho người đi bộ vẫn náo nhiệt như cũ, người đi đường hoặc thành đôi, hoặc cô đơn chiếc bóng, lui tới, lần lượt đan xen lẫn nhau.
Hứa Minh cùng Ngô Hàn Giang sóng vai đi, Hứa Minh tháo một chiếc găng tay ra, dựa vào đám đông đông đúc che dấu, lặng lẽ nắm tay Ngô Hàn Giang.
Ngô Hàn Giang không mang găng tay, nhưng tay còn ấm hơn so với của cậu, đơn phương bị cậu cầm trước, không cự tuyệt, cũng không nắm lại, một lát sau, Hứa Minh cảm thấy chưa đủ, lấy tay gãi ngứa lòng bàn tay y.
Ngô Hàn Giang cảnh cáo dùng sức bóp bàn tay không thành thật của cậu một cái, lại không buông ra nữa. Tại đây phố xá sầm uất, bị người quen trông thấy tỷ lệ sẽ không nhỏ, cũng không trừ ra vài người dụng tâm kín đáo chụp ảnh, khống chế y hoặc là có khả năng tống tiền uy hiếp tung tin ra ngoài, với tác phong bình thường cẩn thận của y, tuyệt đối sẽ không rêu rao khắp nơi như vậy, nhưng duy độc giờ phút này, thế sự hỗn loạn, y hoàn toàn không để vào mắt.
“Ha ha.”
Hứa Minh ngây ngô cười ra tiếng.
Ngô Hàn Giang quay đầu nhìn cậu, Hứa Minh đối diện y ngây ngô cười, lộ ra hàm răng trắng, ánh mắt kéo thành một độ cong xinh đẹp, tươi cười khờ dại lại mơ hồ.
“Đồ ngốc.”
Một trận mùi khoai nướng bay tới, Hứa Minh nghe mùi, chạy đến trước mặt ông cụ bán khoai lang, hương thơm khoai lang ngào ngạt nóng chết người khiến cậu thiếu chút nữa chảy nước miếng, cậu quay đầu hỏi Ngô Hàn Giang, “Ông ăn khoai nướng không?”
Ngô Hàn Giang lắc đầu.
Hứa Minh thay y tiếc hận một phen, chọn khối khoai lang to nhất, từ trong ví lấy ra một tờ tiền màu hồng lành lạnh đưa đến trước mũi ông cụ, “Ông không cần thối lại.”
“Như vậy sao được, nè cậu nhóc!” Ông cụ hướng về phía bóng dáng Hứa Minh hô to.
Hứa Minh đưa lưng về phía ông cụ, khoát tay kéo Ngô Hàn Giang bước nhanh rời khỏi.
Hai người ra đường dành riêng cho người đi bộ, tiến đến một chiếc cầu vượt xe cộ qua lại đông nghịt như nước.
Cầu vượt rất dài, ở giữa tụ tập không ít quầy hàng, hình thành một khu chợ đêm nhỏ, hấp dẫn người qua đường, tiếng rao hàng ồn ào không dứt bên tai, vô cùng náo nhiệt.
Bởi vì công việc bề bộn nhiều việc, Ngô Hàn Giang rất ít khi tản bộ trên đường, cho dù có đi, thì thường thường đều rất vội vàng, hiện tại đặt mình ở nơi đây, bỗng nhiên cảm thấy cuộc sống trước kia thực hư không, hư không này không phải trái ngược với bận rộn, mà là tựa như trôi nổi giữa không trung, không nguồn không gốc, thoát ly sự vui thú bình thường vốn có.
Đây mới là cuộc sống, đời thường, náo nhiệt, cùng với, một người bạn.
“Tôi mệt mỏi, chúng ta qua bên kia nghỉ một lát, sẵn tiện tôi ăn khoai lang.”
Hứa Minh lôi kéo y đi vào một bờ rào trước khoảng đất trống, nóng vội lột vỏ khoai lang, cúi đầu cắn vào củ khoai lang nóng hổi, phát ra vài tiếng nhóp nhép thoả mãn, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn đèn đuốc xa xa, tựa như một bé sóc con linh động ngốc nghếch đáng yêu đương ngồi trên tuyết.
Ngô Hàn Giang đứng đối diện cậu, lẳng lặng nhìn chăm chú vào cậu, thanh âm náo nhiệt chung quanh cơ hồ tiêu tan, im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng tuyết rơi.
Lông mi Hứa Minh nhấp nháy theo mí mắt, giống đôi cánh của con bướm chậm rãi run rẩy, một hai đóa bông tuyết ngẫu nhiên rơi trên gương mặt, xinh đẹp nhẹ nhàng. Ánh sáng màu vàng của đèn đường vây quanh thân thể cậu, cách ly cậu với thứ ánh sáng đủ màu sắc của quang cảnh hỗn loạn ngoài kia, tựa như cậu không hề thuộc về thế giới tầm thường này.
Cảm giác được cái nhìn chăm chú đến từ người nọ đối diện, Hứa Minh ngẩng đầu, phát giác chính mình hoàn toàn bị ánh mắt thâm trầm của y bao phủ, cậu có chút không chịu nổi, giơ khoai lang lên che trước mặt, “Đừng ngại, muốn ăn thì ăn đi.”
Ngô Hàn Giang ý thức được bản thân thất thố, biết thời biết thế, thực thà đi qua muốn lấy khoai ăn.
Hứa Minh bỗng nảy lên trêu đùa, “Thúc” rút tay về, cười xấu xa, “Giỡn ông thôi, ha ha.” Vừa cười vừa chạy trước, đột nhiên một chiếc máy từ phía sau cậu rất nhanh chạy tới, mắt thấy sắp đụng vào người cậu.
Ngô Hàn Giang nheo mắt, vội vàng nhào tới ôm cậu vào ngực, xe máy gào thét chạy xẹt qua cánh tay y, may mắn Hứa Minh không bị thương, y nhìn về hướng chiếc xe máy rời khỏi, hiển nhiên là người gây ra họa đã chạy té khói muốn đuổi cũng không kịp.
Hứa Minh phục hồi tinh thần lại, lo lắng kiểm tra trên dưới xem y có bị thương hay không, “Đụng vào thế nào?”
“Không có việc gì.”
Hứa Minh cầm lấy cánh tay y nâng lên xem, chỉ thấy trên mu bàn tay y có một đường trầy xướt màu đỏ, cảm động lây, cậu còn muốn khổ sở hơn so với chính mình bị thương.
“Thực xin lỗi, đều do tôi.”
Cậu vội vàng lấy khăn tay ra thật cẩn thận chà lau vết máu chung quanh miệng vết thương, Ngô Hàn Giang rút tay về, “Không có gì đáng ngại, đi thôi.”
Hứa Minh bình tĩnh nhìn y, chậm rãi kề sát tới hôn y.
Ngô Hàn Giang lại nâng tay phủ lên đầu cậu một chút, vừa kịp ngăn cản nụ hôn của cậu, “Đi thôi.”
Đáy mắt Hứa Minh hiện lên thất vọng và xấu hổ rõ ràng.
“Đến hiệu thuốc mua thuốc đi, phía trước có một tiệm.”
Hứa Minh thuận tay muốn ném chiếc khăn tay dính vết máu vào thùng rác ven đường, bỗng nhiên dừng động tác, ngược lại nhét khăn tay vào túi quần.
Ngô Hàn Giang bị cậu kéo đến hiệu thuốc, bôi thuốc, trên tay bị dán một cái băng keo cá nhân.
Hứa Minh nhìn thời gian, đã gần mười một giờ. Cậu biết Ngô Hàn Giang bề bộn nhiều việc, hôm nay bồi mình đi chơi thời gian cũng đã dài quá rồi, liền nói: “Không đi dạo, trở về đi.”
“Cũng tốt.”
Ngô Hàn Giang gọi tài xế tới đón, tiễn Hứa Minh đưa đến dưới lầu, bảo vệ sĩ đem những thứ này nọ mang lên lầu, Hứa Minh xuất phát từ lễ phép hỏi y có muốn vào nhà ngồi không, nhưng biết sẽ không có khả năng.
“Lần sau đi.”
Hứa Minh muốn hỏi y lần sau gặp mặt là khi nào, nhưng sợ Ngô Hàn Giang nhàm chán mình, nên không có hỏi ra miệng.
Ngô Hàn Giang nhìn bộ dạng cậu buồn hiu muốn nói lại thôi lưu luyến không rời, phá lệ, kéo cậu vào lòng, ấn lên trán cậu một cái hôn. Không cho cậu có thời gian kịp phản ứng, đã xoay người lên xe.
Xe chạy đi cuốn theo bông tuyết tung bay.
Hứa Minh đứng ở giữa bầu trời đầy gió tuyết, ngây ngô cười tay sờ lên trán mình.
P.s:
(1) bài phường: tựa như là một nơi thờ cúng, các bức tượng tạc hình người, nhằm để ghi nhớ những người lúc còn sống đã cống hiến nhiều cho xã hội, vô cùng long trọng.
(2) ngư hương thịt ti: món thịt heo nhưng có mùi vị của cá
(3) cung bảo thịt gà: có từ thời xưa, thịt gà có thêm vị cay
(4) trời sinh lệ chất: lệ chất ở đây có nghĩa là kiều diễm, xinh đẹp, thường dùng cho phái nữ, có thể hiểu bạn Minh đang nói mỉa mai cũng được.
Hứa Minh cảm thấy thế này thực lãng mạn, lúc ra đi cũng sẽ không còn gì để tiếc nuối. Mình từng là một người đặc biệt xuất hiện trong cuộc sống của Ngô Hàn Giang, được y dành cho một phần nuông chiều đủ đầy trân quý, cuộc đời như vậy đã là quá đủ.
Chỉ mong trên đường đừng xảy ra việc gì ngoài ý muốn.
Xử lý xong chuyện đau đầu, hôm nay chủ nhật, Ngô Hàn Giang đột nhiên đến Đông Phương, ngồi ở thính phòng, chờ xem Hứa Minh biểu diễn. Y thông báo với Hứa Minh hôm nay sẽ tới tìm cậu, nhưng không nói cho cậu biết mình sẽ đến xem cậu biểu diễn.
Gần đây, khách quen của Đông Phương phát giác một hiện tượng, ca sĩ trẻ tuổi Hứa Minh, mỗi khi bước lên khán đài đều mang theo một gương mặt luôn mỉm cười, hơn nữa còn toát nên sự nhiệt tình, nhìn ra được tâm tình của cậu vô cùng tốt, chuyện này cùng với nụ cười xinh đẹp nhưng lại xa cách lễ tiết trước sau như một của cậu xưa kia là hoàn toàn khác nhau.
Hôm nay cũng vậy, một người quen của cậu tới gây ồn: “Tiểu Minh đang yêu?”
Hứa Minh nén tức giận duy trì nụ cười, “Hôm nay vì mọi người tôi xin trình bày một ca khúc của Jay Chou bài [ Sao sáng ], hy vọng mọi người sẽ thích.”
Phía dưới một tràn vỗ tay hoan hô.
Hứa Minh ôm đàn ghi-ta ngồi xuống, chỉnh chỉnh độ cao micro, ánh mắt bình tĩnh nhìn quanh dưới khán đài một vòng, sau đó hơi hơi cúi đầu. Ngọn đèn từ phía trên rọi xuống, chiếu lên lông mi xinh đẹp của cậu.
Ngón tay thon dài đặt trên dây đàn bắt đầu gãy nhịp, phía dưới rất nhanh trở nên im lặng, không gian rộng rãi dần dần chỉ còn quanh quẩn thanh âm uyển chuyển dễ nghe của cây đàn ghi-ta.
Giọng hát của cậu tựa như cơn gió xuân mát rượi thổi vào khoảng không, tinh khiết nhẹ nhàng, khiến tâm người tự động yên ắng bình lặng.
Thừa lúc gió phiêu lãng nơi trời xanh
Một phiến mây rơi xuống trước mặt tôi
Tạo thành hình dáng em
Theo gió đi cùng tôi
Từng chút từng chút nuốt chửng ưu sầu
Chở em mờ ảo chở ánh mặt trời
Mặc kệ ra sao bầu trời vẫn nắng
Con bướm bay tự tại
Hoa cũng che kín ngày
Một đóa một đóa vì em toả hương
Thử cùng ánh tà dương bay lượn
Dẫn anh và em vờn quanh thiên nhiên
Đón gió bắt đầu cùng nhau vượt qua ngày tháng
Tay trong tay từng bước hai bước ba bước bốn bước nhìn trời cao
Ngắm sao một ngôi hai ngôi ba ngôi bốn ngôi nối liền một dãy
Mang đến ước nguyện hứa hẹn âm thầm
Ngôi sao phương xa kia có nghe thấy hay không
Tay trong tay từng bước hai bước ba bước bốn bước nhìn trời cao
Ngắm sao một ngôi hai ngôi tam ngôi bốn ngôi nối liền một dãy
Mang đến một ước nguyện hứa hẹn âm thầm
Ngôi sao phương xa kia
Nếu nghe thấy
Điều ước sẽ trở thành hiện thực
Trong quá trình biểu diễn, cậu mỉm cười chăm chú nhìn dưới đài, đôi mắt lung linh muốn nói bao lời, tựa như phía dưới có người cậu yêu.
Bài hát kết thúc, cậu cúi chào cảm ơn, “Hôm nay có việc, chỉ có thể hát một bài cho mọi người, thật ngại.”
“Đi thôi đi thôi, hẹn hò là nhất!” Có người hô to, thanh âm phụ họa nối theo.
Hứa Minh ngượng ngùng nhức đầu rời khỏi khán đài. Toàn bộ quá trình đều bị Ngô Hàn Giang nhìn chăm chú, tùy lúc mà lộ ra một nụ cười có thể nói là dịu dàng.
Hứa Minh vừa ra hậu trường, liền nhận được điện thoại của Ngô Hàn Giang.
“Tôi ở bãi đỗ xe, cậu lại đây đi.”
“Đến ngay.”
Hứa Minh kích động một đường chạy tới, tiến vào trong xe, trước tiên cho Ngô Hàn Giang một cái ôm nhiệt tình, sau đó cậu dùng cách thức của một sủng vật độc nhất môi hôn lên khiến gương mặt Ngô Hàn Giang dính đầy nước miếng.
Lần này Ngô Hàn Giang có chuẩn bị, tao nhã xuất khăn tay ra lau mặt.
Hứa Minh đằng hắng một tiếng, ánh mắt tỏa sáng hỏi Ngô Hàn Giang: “Chúng ta đi đâu?”
“Cậu nói đi.”
Hứa Minh nghĩ nghĩ, “Tôi đói bụng, đi ăn khuya trước đi.”
“Được.”
“Về sau không được cười như vậy với dưới khán đài.” Ngô Hàn Giang bỗng nhiên nói.
“Hở?”
“Vừa rồi tôi xem cậu diễn xuất, toàn bộ quá trình cậu luôn phóng điện xuống phía dưới, giống cái dạng gì nữa, về sau không được phép làm vậy, nếu không tôi nói một câu Trương Khánh Quốc sẽ khai trừ cậu.”
“Chuyện này ông cũng quản?”
“Tuy rằng là yêu đương giả, nhưng yêu phải cho ra yêu, trong lúc này, cậu phải chú ý ngôn ngữ hành động của mình.”
Đến chuyện này mà y cũng bá đạo như vậy sao? Tóm lại Hứa Minh rất cao hứng, ít nhất được Ngô Hàn Giang coi trọng, vì thế cậu làm như mình đang rút ra một kinh nghiệm cay đắng, “Tôi biết rồi, về sau sẽ không bao giờ phóng điện với người khác nữa, ông trăm ngàn lần đừng bảo quản lí khai trừ tôi.”
“Chỉ một lần này thôi.”
Hứa Minh ngoan ngoãn gật đầu, nội tâm đang cười khoái trá như đứa ngốc.
Vốn dọc trên đường đi Hứa Minh đều vô cùng hí hửng, nhưng không biết sao bỗng nhiên nghĩ đến vợ con Ngô Hàn Giang, thì nhất thời cảm giác tội lỗi đột ngột nảy lên, cuối cùng cười không nổi nữa.
“Vậy, hôm nay cuối tuần, vợ con ông không cần ông bồi sao?”
“Hiện tại cậu nói những lời này không phải là quá muộn rồi chăng?”
Ánh mắt Hứa Minh vừa mới còn hưng phấn sáng ngời bây giờ đã trở nên ảm đạm, cúi đầu, thân thể hơi hơi co rúm lại một chút, như muốn đem bản thân mình biến thành bóng ma vùi vào trong xe, “Đúng vậy. Tôi là một thằng *** muốn lập bài phường (1).”
Ngô Hàn Giang vừa tức vừa thương tiếc cậu. Vốn định qua một thời gian rồi mới nói rõ tình huống gia đình cho cậu biết, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng khổ sở của cậu thì cuối cùng tâm không đành lòng. Thôi, mở lòng với cậu ta đi vậy.
“Tôi đã ly hôn nhiều năm rồi.”
“Cái gì!?” Hứa Minh kích động nhảy dựng lên, thiếu chút nữa đụng đầu vào trần xe.
“Con trai được sinh ra không bao lâu thì ly thân, nhưng chỉ có tôi và mẹ thằng bé hai người biết.”
“Vì sao?” Hứa Minh một bộ tư thế truy hỏi kỹ càng sự việc.
Ngô Hàn Giang kiên nhẫn tiếp tục giải thích: “Không hợp. Đừng bảo tôi phải trình giấy ly hôn của tôi cho cậu xem nhé.”
Hứa Minh vui mừng quá đỗi, “Không, tôi tin tưởng ông. Thật tốt!” Nói xong dùng sức ôm Ngô Hàn Giang hôn y một hơi, thừa cơ nhào vào lòng y, “Ngô Hàn Giang, ông đối tôi thật tốt. Cơm nước xong ông cùng tôi đi dạo phố đi, tôi mời ông ăn.”
Ngô Hàn Giang nhìn bông tuyết rơi đầy ngoài cửa sổ, cũng tốt, nghỉ một đêm, hít thở không khí trong lòng một chút cũng tốt, “Được rồi.”
Hứa Minh thấy y dễ chịu mà cảm giác không thể tin, cậu mừng rỡ vừa muốn nhào qua ôm hôn loạn xạ Ngô Hàn Giang một trận, nhưng dưới ánh mắt uy hiếp của đối phương, thì liền đánh mất ý niệm đó trong đầu.
Ngô Hàn Giang chọn một nhà hàng cảnh vật thanh lịch, thức ăn ngon miệng. Y cho vệ sĩ và lái xe ăn ở bên ngoài, bản thân thì đưa Hứa Minh vào gian phòng riêng.
Phục vụ sinh đưa cho hai người mỗi người một cái thực đơn.
“Muốn ăn gì thì cứ tuỳ ý gọi.”
Hứa Minh nhìn cũng không hiểu cái thực đơn này viết cái gì, “Ngư hương thịt ti (2), cung bảo thịt gà (3), một chén cơm, và một Coke.”
Ngô Hàn Giang nói không nên lời có chút đau đầu, “Còn canh?”
“Sao cũng được, đừng mỡ nhiều quá.”
Ngô Hàn Giang rất nhanh chọn một bàn đồ ăn mỹ vị lại dinh dưỡng, sau khi phục vụ sinh rời đi, Hứa Minh nói: “Ông chọn nhiều món vậy, nhất định ăn không hết, đóng gói mang về phỏng chừng là ông không chịu, tất nhiên phải lãng phí, lãng phí đáng xấu hổ a.”
“Cậu thích gì thì cứ ăn, lần sau sẽ không gọi nhiều như vậy nữa. Về sau nếu muốn ăn thì tự mình đến, tôi quen biết ông chủ chỗ này, trực tiếp tín vào khoản của tôi.”
Hứa Minh biết y quan tâm mình, trong lòng ấm áp, trong phòng có hơi nóng, cậu cởi áo khoác, trên mặt vẫn nóng lên.
Bên trong cậu chỉ mặc chiếc áo T shirt dài tay, thân hình nhỏ gầy trơ xương.
Ngô Hàn Giang nhíu mày nói: “Cậu ăn cơm không nổi sao, sao lại gầy đến mức này, cũng không biết mua thêm áo len.”
Trương quản lí tăng tiền lương của Hứa Minh lên gấp ba, cậu nuôi sống chính mình là không thành vấn đề, cậu không dùng đến thẻ tín dụng Ngô Hàn Giang trước đây đưa cho mình, hơn nữa bất luận như thế nào cậu cũng sẽ không động tới, đó là điểm mấu chốt của cậu. Về phần gầy là do bệnh tật, cậu ăn nhiều cũng không thấy ngon.
“Tôi trời sinh lệ chất (4), ăn không mập.”
“Lát nữa cơm nước xong đến khu mua sắm phía trước mua vài bộ quần áo, bên ngoài lạnh lẽo.”
“Được rồi.”
Ăn cơm xong, Ngô Hàn Giang dẫn Hứa Minh đến khu mua sắm. Đi dạo qua vài quầy hàng, chọn mấy bộ đồ lót, áo khoác phù hợp, vài đôi giày, sợ chốc lát bên ngoài đóng băng, bảo cậu trực tiếp trang bị thật dày.
Nữ nhân viên bán hàng vô cùng niềm nở, không ngừng khen bộ dạng Hứa Minh đẹp trai, dáng người tốt, nàng nghĩ Ngô Hàn Giang với phong độ này thì chỉ có thể là phụ thân của cậu, kìm lòng không đậu tán thưởng nói: “Hai người là một đôi Cha Con đẹp trai nhất tôi từng gặp qua!”
Cha Con.
Cái từ này xiêu vẹo xông ra đâm tới, khiến đầu óc Ngô Hàn Giang đột nhiên bị kích thích một trận, gợi cho y cái trực giác vô cùng không tốt. Mà trực giác của y, luôn luôn rất chính xác.
Hứa Minh nghe xong, cũng cảm thấy thực không được tự nhiên, sửa đúng nói: “Chúng tôi không phải Cha Con.”
Nữ nhân viên cửa hàng vội vàng nói xin lỗi: “Thực xin lỗi a.”
“Không sao.”
Hứa Minh nhìn nhìn biểu tình Ngô Hàn Giang, tựa hồ không có gì dị thường, nhưng cậu vẫn có chút bất an, vì thế thúc giục y rời đi.
Đi qua một cửa hàng mô hình, Hứa Minh dừng bước. Khi cậu còn nhỏ, cậu từng thèm thuồng những thứ này, bây giờ một chút hứng thú cũng không có, nhưng cậu lại nghĩ đến những điều nuối tiếc của cuộc đời mình, vì thế lôi kéo Ngô Hàn Giang đi vào.
Cậu chỉ lung tung một trận, “Phải, cái này, này, còn có cái kia.”
Ngô Hàn Giang một mặt bảo nhân viên cửa hàng lấy những thứ cậu muốn gói lại, một mặt cười cậu: “Lớn rồi, còn mê những thứ này.”
“Muốn.”
Hứa Minh cố ý làm nũng, rước lấy tán thưởng của nhân viên cửa hàng: “Tiểu đệ đệ cậu cũng thật hạnh phúc a, có một ba ba hào phóng như vậy!”
Kỳ thật ngoài mặt thoạt nhìn, tuổi tác giữa bọn họ nếu nói là Cha Con thì có chút miễn cưỡng, nhưng chính là khiến người ta cái loại cảm giác này, vô cùng giống một phụ thân nghiêm túc lại từ ái và đứa con trai nghịch ngợm của y, khó tránh khỏi người bên ngoài suy đoán như vậy.
“Lầm rồi.” Hứa Minh nói với nhân viên cửa hàng, dùng hết sức ôm lấy cổ Ngô Hàn Giang, nhón chân hôn hai má y, tà mị cười, “Chúng tôi là tình nhân.”
Nữ nhân viên trẻ tuổi mặt “Bùm” đỏ.
Ngô Hàn Giang tuy có chút tức giận, nhưng không tiện trước mặt mọi người phát tán, nắm thắt lưng Hứa Minh, trừng phạt bấm một cái, nói với nhân viên đang ngốc lăng: “Những cái đó, phiền mau gói lại.”
Hứa Minh biết điều, ngoan ngoãn ngậm miệng, lấy những thứ này nọ rồi theo gót Ngô Hàn Giang rời đi.
Vừa ra khỏi cửa tiệm, Ngô Hàn Giang buông lỏng tay đang khoát lên lưng Hứa Minh.
Hứa Minh nhìn sườn mặt lạnh như băng của y, nói không nên lời, khổ sở, thấp giọng nói: “Ông giận? Tôi xin lỗi.”
Nhìn bộ dáng đáng thương của cậu, Ngô Hàn Giang không đành lòng, sắc mặt dịu đi, nói: “Lần sau không được làm vậy nữa.”
Thời gian đã gần mười giờ, khu trung tâm nổi danh trên đường dành riêng cho người đi bộ vẫn náo nhiệt như cũ, người đi đường hoặc thành đôi, hoặc cô đơn chiếc bóng, lui tới, lần lượt đan xen lẫn nhau.
Hứa Minh cùng Ngô Hàn Giang sóng vai đi, Hứa Minh tháo một chiếc găng tay ra, dựa vào đám đông đông đúc che dấu, lặng lẽ nắm tay Ngô Hàn Giang.
Ngô Hàn Giang không mang găng tay, nhưng tay còn ấm hơn so với của cậu, đơn phương bị cậu cầm trước, không cự tuyệt, cũng không nắm lại, một lát sau, Hứa Minh cảm thấy chưa đủ, lấy tay gãi ngứa lòng bàn tay y.
Ngô Hàn Giang cảnh cáo dùng sức bóp bàn tay không thành thật của cậu một cái, lại không buông ra nữa. Tại đây phố xá sầm uất, bị người quen trông thấy tỷ lệ sẽ không nhỏ, cũng không trừ ra vài người dụng tâm kín đáo chụp ảnh, khống chế y hoặc là có khả năng tống tiền uy hiếp tung tin ra ngoài, với tác phong bình thường cẩn thận của y, tuyệt đối sẽ không rêu rao khắp nơi như vậy, nhưng duy độc giờ phút này, thế sự hỗn loạn, y hoàn toàn không để vào mắt.
“Ha ha.”
Hứa Minh ngây ngô cười ra tiếng.
Ngô Hàn Giang quay đầu nhìn cậu, Hứa Minh đối diện y ngây ngô cười, lộ ra hàm răng trắng, ánh mắt kéo thành một độ cong xinh đẹp, tươi cười khờ dại lại mơ hồ.
“Đồ ngốc.”
Một trận mùi khoai nướng bay tới, Hứa Minh nghe mùi, chạy đến trước mặt ông cụ bán khoai lang, hương thơm khoai lang ngào ngạt nóng chết người khiến cậu thiếu chút nữa chảy nước miếng, cậu quay đầu hỏi Ngô Hàn Giang, “Ông ăn khoai nướng không?”
Ngô Hàn Giang lắc đầu.
Hứa Minh thay y tiếc hận một phen, chọn khối khoai lang to nhất, từ trong ví lấy ra một tờ tiền màu hồng lành lạnh đưa đến trước mũi ông cụ, “Ông không cần thối lại.”
“Như vậy sao được, nè cậu nhóc!” Ông cụ hướng về phía bóng dáng Hứa Minh hô to.
Hứa Minh đưa lưng về phía ông cụ, khoát tay kéo Ngô Hàn Giang bước nhanh rời khỏi.
Hai người ra đường dành riêng cho người đi bộ, tiến đến một chiếc cầu vượt xe cộ qua lại đông nghịt như nước.
Cầu vượt rất dài, ở giữa tụ tập không ít quầy hàng, hình thành một khu chợ đêm nhỏ, hấp dẫn người qua đường, tiếng rao hàng ồn ào không dứt bên tai, vô cùng náo nhiệt.
Bởi vì công việc bề bộn nhiều việc, Ngô Hàn Giang rất ít khi tản bộ trên đường, cho dù có đi, thì thường thường đều rất vội vàng, hiện tại đặt mình ở nơi đây, bỗng nhiên cảm thấy cuộc sống trước kia thực hư không, hư không này không phải trái ngược với bận rộn, mà là tựa như trôi nổi giữa không trung, không nguồn không gốc, thoát ly sự vui thú bình thường vốn có.
Đây mới là cuộc sống, đời thường, náo nhiệt, cùng với, một người bạn.
“Tôi mệt mỏi, chúng ta qua bên kia nghỉ một lát, sẵn tiện tôi ăn khoai lang.”
Hứa Minh lôi kéo y đi vào một bờ rào trước khoảng đất trống, nóng vội lột vỏ khoai lang, cúi đầu cắn vào củ khoai lang nóng hổi, phát ra vài tiếng nhóp nhép thoả mãn, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn đèn đuốc xa xa, tựa như một bé sóc con linh động ngốc nghếch đáng yêu đương ngồi trên tuyết.
Ngô Hàn Giang đứng đối diện cậu, lẳng lặng nhìn chăm chú vào cậu, thanh âm náo nhiệt chung quanh cơ hồ tiêu tan, im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng tuyết rơi.
Lông mi Hứa Minh nhấp nháy theo mí mắt, giống đôi cánh của con bướm chậm rãi run rẩy, một hai đóa bông tuyết ngẫu nhiên rơi trên gương mặt, xinh đẹp nhẹ nhàng. Ánh sáng màu vàng của đèn đường vây quanh thân thể cậu, cách ly cậu với thứ ánh sáng đủ màu sắc của quang cảnh hỗn loạn ngoài kia, tựa như cậu không hề thuộc về thế giới tầm thường này.
Cảm giác được cái nhìn chăm chú đến từ người nọ đối diện, Hứa Minh ngẩng đầu, phát giác chính mình hoàn toàn bị ánh mắt thâm trầm của y bao phủ, cậu có chút không chịu nổi, giơ khoai lang lên che trước mặt, “Đừng ngại, muốn ăn thì ăn đi.”
Ngô Hàn Giang ý thức được bản thân thất thố, biết thời biết thế, thực thà đi qua muốn lấy khoai ăn.
Hứa Minh bỗng nảy lên trêu đùa, “Thúc” rút tay về, cười xấu xa, “Giỡn ông thôi, ha ha.” Vừa cười vừa chạy trước, đột nhiên một chiếc máy từ phía sau cậu rất nhanh chạy tới, mắt thấy sắp đụng vào người cậu.
Ngô Hàn Giang nheo mắt, vội vàng nhào tới ôm cậu vào ngực, xe máy gào thét chạy xẹt qua cánh tay y, may mắn Hứa Minh không bị thương, y nhìn về hướng chiếc xe máy rời khỏi, hiển nhiên là người gây ra họa đã chạy té khói muốn đuổi cũng không kịp.
Hứa Minh phục hồi tinh thần lại, lo lắng kiểm tra trên dưới xem y có bị thương hay không, “Đụng vào thế nào?”
“Không có việc gì.”
Hứa Minh cầm lấy cánh tay y nâng lên xem, chỉ thấy trên mu bàn tay y có một đường trầy xướt màu đỏ, cảm động lây, cậu còn muốn khổ sở hơn so với chính mình bị thương.
“Thực xin lỗi, đều do tôi.”
Cậu vội vàng lấy khăn tay ra thật cẩn thận chà lau vết máu chung quanh miệng vết thương, Ngô Hàn Giang rút tay về, “Không có gì đáng ngại, đi thôi.”
Hứa Minh bình tĩnh nhìn y, chậm rãi kề sát tới hôn y.
Ngô Hàn Giang lại nâng tay phủ lên đầu cậu một chút, vừa kịp ngăn cản nụ hôn của cậu, “Đi thôi.”
Đáy mắt Hứa Minh hiện lên thất vọng và xấu hổ rõ ràng.
“Đến hiệu thuốc mua thuốc đi, phía trước có một tiệm.”
Hứa Minh thuận tay muốn ném chiếc khăn tay dính vết máu vào thùng rác ven đường, bỗng nhiên dừng động tác, ngược lại nhét khăn tay vào túi quần.
Ngô Hàn Giang bị cậu kéo đến hiệu thuốc, bôi thuốc, trên tay bị dán một cái băng keo cá nhân.
Hứa Minh nhìn thời gian, đã gần mười một giờ. Cậu biết Ngô Hàn Giang bề bộn nhiều việc, hôm nay bồi mình đi chơi thời gian cũng đã dài quá rồi, liền nói: “Không đi dạo, trở về đi.”
“Cũng tốt.”
Ngô Hàn Giang gọi tài xế tới đón, tiễn Hứa Minh đưa đến dưới lầu, bảo vệ sĩ đem những thứ này nọ mang lên lầu, Hứa Minh xuất phát từ lễ phép hỏi y có muốn vào nhà ngồi không, nhưng biết sẽ không có khả năng.
“Lần sau đi.”
Hứa Minh muốn hỏi y lần sau gặp mặt là khi nào, nhưng sợ Ngô Hàn Giang nhàm chán mình, nên không có hỏi ra miệng.
Ngô Hàn Giang nhìn bộ dạng cậu buồn hiu muốn nói lại thôi lưu luyến không rời, phá lệ, kéo cậu vào lòng, ấn lên trán cậu một cái hôn. Không cho cậu có thời gian kịp phản ứng, đã xoay người lên xe.
Xe chạy đi cuốn theo bông tuyết tung bay.
Hứa Minh đứng ở giữa bầu trời đầy gió tuyết, ngây ngô cười tay sờ lên trán mình.
P.s:
(1) bài phường: tựa như là một nơi thờ cúng, các bức tượng tạc hình người, nhằm để ghi nhớ những người lúc còn sống đã cống hiến nhiều cho xã hội, vô cùng long trọng.
(2) ngư hương thịt ti: món thịt heo nhưng có mùi vị của cá
(3) cung bảo thịt gà: có từ thời xưa, thịt gà có thêm vị cay
(4) trời sinh lệ chất: lệ chất ở đây có nghĩa là kiều diễm, xinh đẹp, thường dùng cho phái nữ, có thể hiểu bạn Minh đang nói mỉa mai cũng được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook