Tinh Quỹ
Chương 12

Vốn Hứa Minh đã tính buông tay rồi, nhưng Ngô Lạc Dương không cho cậu cơ hội này, hắn tìm một đám đàn em, bắt cóc Hứa Minh.

Hứa Minh hoàn tất công việc ở Đông Phương ra về, ngồi xe bus về nhà. Trên đường đổi xe một lần, cần đi bộ một khoảng mới đến trạm kế tiếp, đoạn đường này có chút hẻo lánh, Ngô Lạc Dương vẫn luôn theo dõi cậu liền thừa dịp lúc này, bảo hai tên đàn em bắt cóc Hứa Minh đưa lên xe bánh mỳ.

Bị ném vào chỗ ngồi phía sau, Hứa Minh kinh hoảng chống cự lập tức bị hai tên cao to mạnh mẽ giữ chặt, chờ đôi mắt thích ứng với ánh sáng bên trong xe, cậu mới trông thấy Ngô Lạc Dương đứng bên cạnh, đây là con trai của Ngô Hàn Giang mà cậu đã gặp qua một lần.

Ngô Lạc Dương bắt lấy cằm Hứa Minh buộc cậu phải đối mặt với mình,     “Hứa Minh, biết tôi không?”

Hứa Minh không biết có nên nói thật hay không, nhìn hắn không nói lời nào.

Ngô Lạc Dương bỗng nhiên tát cậu một bàn tay thật mạnh, thanh âm cái tát vang dội trong xe nghe được rõ ràng.

Hứa Minh rất nhanh niếm mùi máu tươi trên miệng mình, bởi vì có bệnh đông máu, nên khi cậu vừa mới hơi chảy máu một chút thì sẽ chảy nửa ngày, mùi máu tươi càng ngày càng nồng nặc, cậu ghê tởm muốn buồn nôn.

Đây là cái giá phải trả, cái giá mình không biết liêm sỉ dây dưa với Ngô Hàn Giang, kế tiếp đây, bảo bối con y sẽ dạy dỗ mình như thế nào đây?

Hứa Minh hướng về phía sắc mặt âm trầm lạnh băng của Ngô Lạc Dương khiêu khích giương lên khóe miệng,    “Con trai Hàn Giang, tôi đương nhiên biết.”

“Ba –”

Lại là một cái tát vang dội.

“Đồ đê tiện như mi mà cũng được phép gọi tên của ba ta?”   Ngô Lạc Dương lạnh lùng nói, vẻ mặt dĩ nhiên tức giận.

Hứa Minh ói ra một búng máu lên đất, cười đến suồng sã,    “Nhưng mà người ba cậu thích chính là tôi đồ đê tiện này, thế nào?”

Ngô Lạc Dương khinh miệt cười,     “Là thích chơi mi mà thôi, đừng tự mình đa tình, thằng ***.”

Người trong xe cũng cùng hắn ồ ồ cười vang.

“Tôi chính là thích ông ta chơi tôi, tóm lại đây là chuyện cá nhân của hai chúng tôi, không tới phiên cậu xen mồm.”

“Không biết xấu hổ. Quyến rũ chồng người khác, phá hoại gia đình người khác, ta là con ông ta chẳng lẽ không nên dạy dỗ mi?”

Hứa Minh nghĩ, hắn nói vậy cũng đúng, đáng tiếc mình quyến rũ không thành công, nhưng mặc kệ bản thân có thừa nhận hay không, Ngô Lạc Dương sẽ không bỏ qua cho mình.

“Cậu muốn thế nào?”

Ngô Lạc Dương nở nụ cười,    “Sợ? Nếu mi thích đàn ông chơi mi như vậy, mi xem, trong xe này có vài người bạn, mi có vừa lòng không?”

Hứa Minh vốn không sợ hãi chút nào, nhưng bây giờ lại sinh ra một tia bối rối, mặc dù thế bên ngoài vẫn luôn bình tĩnh, cậu quét một vòng bên trong xe trừ Ngô Lạc Dương ra còn có thêm bốn tên nữa, thấy bọn họ ra vẻ cười *** mĩ, sắc mặt không đổi nói:    “Cậu xác định bọn họ có cái gan này? Dám động vào người của ba cậu, không sợ bị ông ấy lột da?”

Nghe vậy, nụ cười trên mặt bốn tên cứng đờ, bọn họ xác thực không có cái can đảm này.

Ngô Lạc Dương phát hiện thằng nhóc này khó đối phó hơn nhiều so với trong tưởng tượng của mình, bất quá hắn sớm đoán được chuyện này sẽ xảy ra, hắn đã có tính toán khác.

“Những người bạn này của ta đều là thẳng nam chính cóng, mi cho là ai cũng hứng thú mặt sau của mi? Ghê tởm chết được. Hàng hạ lưu như mi, chỉ xứng bị vứt ra đường cái cho người ta phỉ nhổ, ta đây thuận tay giúp đỡ mi. Anh em, lột hắn cho ta!”

Hắn ra lệnh một tiếng, hai người kia áp trước Hứa Minh bắt đầu xé quần áo cậu, Hứa Minh kinh hoảng giãy dụa, nhưng chỉ phí công. Trong lòng Ngô Lạc Dương, hắn hơi sợ hãi.

Di động ở túi quần do động tác kịch liệt mà rớt ra, Ngô Lạc Dương liếc mắt một cái nhìn thấy màn hình di động đang ở trạng thái trò chuyện, nheo mắt, vội vàng cầm lên, bấm nút chờ, kiềm tra chi tiết cuộc gọi, phát hiện đúng là số của phụ thân, nhất thời một trận kinh hoảng.

Thì ra lúc Hứa Minh bị người ta bắt cóc, tình cảnh chỉ mành treo chuông, tay cách mảnh vải quần ấn nút bàn phím, quả là mệnh chưa thể tuyệt, nhanh chóng khéo léo bấm số, chủ nhân dãy số đúng là của Ngô Hàn Giang.

Khi ấy Ngô Hàn Giang vừa lúc tắm rửa xong từ trong phòng tắm đi ra, thấy cuộc gọi của Hứa Minh, tiếp điện thoại, lọt vào tai là một trận âm thanh ồ ạt, nghe như tiếng đánh đập, và tiếng cửa xe tạo nên, kế tiếp, là cuộc đối thoại giữa Hứa Minh và con trai.

Chỉ cần nghe một câu, y liền hiểu được đầu đuôi tình hình, trước tiên là chuẩn bị các bước. Y một bên nghe điện thoại, một bên tìm người điều tra vị trí tín hiệu di động, liên hệ ngành giao thông, cho người xem xét theo dõi vị trí tương ứng thu hình lại, mau chóng tập trung vào chiếc xe bắt cóc.

Làm xong những bước trên, y vội vàng mặc quần áo, lái xe đi đến nghĩ cách cứu viện.

Bên này, Ngô Lạc Dương hung hăng đấm một quyền vào bụng Hứa Minh,     “Ra tay nhanh thật!”

Hứa Minh đau tới nỗi nói không nên lời, thân thể hoàn toàn xụi lơ, mặc người bài bố.

Đột nhiên chuông điện thoại vang lên, không có gì phải bất ngờ, là Ngô Hàn Giang gọi tới, Ngô Lạc Dương sửng sốt một giây, tiếp điện thoại,       “Ngô Hàn Giang, người tình bé nhỏ của cha hiện tại đang ở ngay trong tay con, cha tính thế nào?”

Ngô Hàn Giang một bên lái xe, một bên trầm giọng thuyết giáo:     “Thả cậu ta, cha sẽ cho ngươi một lời giải thích.”

Ngô Lạc Dương cười lạnh,     “Hoảng hốt? Có bản lĩnh chính cha tới cứu cậu ta, cha con chúng ta chơi trò trốn tìm, để xem cha có tìm được cậu ta hay không. Như vậy nhé.”

Nói xong, tắt điện thoại, mở cửa sổ ném ra đường, nhìn nó bị một chiếc xe chạy ngang qua nghiền nát.

“Tới phía trước quay đầu, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới khu trung tâm quảng trường.”

Ngô Lạc Dương nhìn Hứa Minh hấp hối ngồi một chỗ, toàn thân giống như một con búp bê đã hỏng bị vứt trên đường, âm thầm nắm chặt tay thành quyền, Ngô Hàn Giang, chúng ta chơi một lần, xem ai nhanh hơn.

Sau khi Ngô Lạc Dương cắt đứt điện thoại, không có gì bất ngờ khi bộ phận người theo dõi tín hiệu từ di động của Hứa Minh đã lập tức báo lại với Ngô Hàn Giang rằng, tín hiệu đột nhiên biến mất. Bộ phận giao thông cũng hồi báo nói tạm thời không thể tìm ra mục tiêu.

Ngô Hàn Giang bắt đầu lo lắng, y nhớ lại đoạn đối thoại giữa Hứa Minh và Ngô Lạc Dương, can đảm suy đoán, có khả năng Ngô Lạc Dương sẽ mang Hứa Minh đến khu phố xá vùng phụ cận người đi lại đông đúc sầm uất, y rất nhanh vận dụng đầu óc tìm tòi thông tin, kết luận mục tiêu tập trung ở khu trung tâm quảng trường.

Thế nhưng, cũng không thể trừ các khả năng khác, nhỡ đâu không phải ở nơi đó, có thể Ngô Lạc Dương sẽ thay đổi chủ ý, dùng biện pháp khác thương tổn Hứa Minh…… Ngô Hàn Giang chưa bao giờ khẩn trương hoảng loạn như lúc này, lòng bàn tay siết chặt vô lăng đến đổ mồ hôi.

Tết nguyên đán, tuyết rơi lượn lờ, chín giờ, trung tâm quảng trường, giăng đèn kết hoa, ***g đèn đủ màu sắc rực rỡ được trưng bày hoà vào không gian tuyết trắng, xinh đẹp dị thường, người tụ tập ở quảng trường nhiều hơn so với bình thường, cực kỳ náo nhiệt.

Bỗng nhiên, ở nơi ngã tư đường ngoài quảng trường một chiếc xe bánh mỳ màu trắng dường như đã trải qua một trận gió táp, hung bạo ngừng lại.

Lúc này tình hình bên trong xe là như vầy, toàn thân Hứa Minh trần trụi, hai tay bị trói ở phía sau, hai cổ chân cũng bị trói lại, miệng bị nhét khăn, trước ngực và trên lưng bị bọn họ dùng bút lông màu đỏ viết:    “Nam □(1) này, quyến rũ chồng người ta, phá hoại gia đình người ta, mọi người hô đánh.”

Hứa Minh nhíu chặt chân mày, sắc mặt trắng bệch, bởi vì bị sỉ nhục và đau đớn mà cả người run rẩy. Cậu nhắm chặt hai mắt, trong lòng gần như tuyệt vọng gọi: Ngô Hàn Giang, mau tới cứu tôi.

Cửa xe “Phần phật” Một tiếng được mở ra, Hứa Minh cực kỳ run sợ, bị người ta túm lấy, không ngừng phản kháng mà bị vứt ra ngoài.

Bên ngoài gió lạnh và ánh sáng chói mắt không thương tiếc đánh vào thân thể trần trụi của cậu, thanh âm phố xá sầm uất ồn ào đâm vào tai cậu.

Mặc cho cậu liều chết giãy dụa, cũng chẳng thấm vào đâu, nửa người của cậu đã muốn tiếp xúc đến không khí bên ngoài, bông tuyết lạnh lẽo hòa tan trên da thịt □, tàn nhẫn nhắc nhở: Mi sắp bị phơi bày trước mắt bao người.

Bỗng nhiên, phía trước một trận cuồng phong thổi tới, một chiếc xe màu đen như quỷ mỵ đột ngột xuất hiện, một đạo bén nhọn thanh âm phanh gấp xẹt qua trong không khí, xe sóng vai đứng bên cạnh xe bánh mỳ màu trắng đang mở cửa, vừa vặn ngăn chặn tầm mắt của ngoại giới.

Một thân ảnh màu đen nhanh chóng từ trên xe lao xuống, một quyền đánh tới tên đang kéo Hứa Minh ra ngoài xe, tên kia rên lên ngã xuống, đã không còn điểm để chống đỡ Hứa Minh vững vàng rơi vào lòng Ngô Hàn Giang.

Ngô Hàn Giang nhìn thoáng qua tình trạng của Hứa Minh, cởi áo khoác rộng thùng thình phủ lấy cậu đương xụi lơ, ôm cậu, đặt vào ghế sau của xe, đóng cửa xe, rồi đuổi theo Ngô Lạc Dương.

Ngô Hàn Giang bắt được cổ tay con trai, cánh tay giương lên, hắn ngã phịch trên mặt đất.

“Ngô Hàn Giang, ông không biết liêm sỉ, cư nhiên vì cái □ đánh con ông?!”   Ngô Lạc Dương từ dưới đất đứng dậy, mắt đỏ bừng, chỉ vào mũi Ngô Hàn Giang chửi ầm lên.

Ngô Hàn Giang dễ dàng hung hăng cho hắn một cái tát, chân đá hai đầu gối hắn, Ngô Lạc Dương kêu đau quỳ rạp xuống đất.

Ngô Hàn Giang có tiếng là tàn nhẫn ai cũng biết, tên trong xe thấy thế, liền run sợ, trốn ở trong xe không dám đi ra, tên ở bên ngoài thì đang chui vào trong xe.

“Tiểu súc sinh, mi phản! Ông đây thiếu chút nữa bị xã hội đen đâm chết, mi mẹ nó còn học giống xã hội đen bắt cóc người, mi chờ bị giam vào cục cảnh sát hảo hảo tỉnh táo lại cho ta!”

Ngô Hàn Giang tức giận không nhẹ, y thật không nghĩ tới đứa con luôn luôn ngoan ngoãn này của mình nhưng lại làm ra được chuyện tà ác như vậy, thế nào đi nữa cũng phải trừng trị hắn một trận.

Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, hai lực lượng xe cảnh sát còi vang gào thét chạy tới, đậu chung quanh hai chiếc xe, một nhóm cảnh sát từ trên xe nhảy xuống, đầu lĩnh nhìn lướt qua tình hình, đi đến trước mặt Ngô Hàn Giang hỏi,    “Ngô thính trưởng, xử lý như thế nào?”

Ngô Hàn Giang chỉ chỉ chỗ của Ngô Lạc Dương và vài tên đồng bọn trong xe,    “Bọn họ không có bằng lái, theo luật tạm giam mười lăm ngày, không được liên hệ với người ngoài, bất luận kẻ nào cũng không được đến thăm hoặc nộp tiền bảo lãnh.”

Đầu lĩnh chỉ huy cấp dưới áp giải bốn tên đương liên thanh cầu xin tha thứ xuống xe, còng tay.

Ngô Lạc Dương cũng đồng dạng bị còng hai tay, gân cổ lên ồn ào,    “Người mà các người nên còng là lão *** côn Ngô Hàn Giang này, lão ta ở sau lưng vợ con ra ngoài làm con vịt, ô uế không khí xã hội……”

Câu nói kế tiếp biến mất theo hắn bị áp giải vào trong xe cảnh sát.

Đầu lĩnh nghe vào lỗ tai, nhưng chỉ bất vi sở động, lại càng không suy đoán lung tung, nên ít quản chuyện tư của nhân vật lớn thì tốt hơn.

Xe cảnh sát đi rồi, Ngô Hàn Giang tiến vào trong xe, nhìn tình trạng của Hứa Minh.

Hứa Minh cuộn tròn ở ghế ngồi phía sau, trên người được phủ một chiếc áo khoác ngoài màu đen, bả vai gầy yếu và cổ chân nhỏ nhắn bị sợi dây thừng cột chặt lộ ra trong không khí.

Cậu nhắm chặt hai mắt, môi bị cậu cắn đến toé máu loang lổ, nhìn thấy ghê người.

Ngô Hàn Giang nâng cậu dậy, dùng con dao nhỏ trên móc chìa khoá cắt dây thừng giúp cậu, giải phóng tay chân cậu, thấy trên người cậu có chứa dấu vết bị làm nhục, trên bụng cậu là khối máu bầm chói mắt, trái tim giống bị châm hung hăng đâm một cái, đau đớn vô cùng.

Y tức giận đứa con tàn nhẫn, càng áy náy với Hứa Minh. Y nhìn dấu tay in trên gương mặt sưng đỏ của Hứa Minh mà đau lòng ray rứt nói:    “Hứa Minh, thực xin lỗi.”

Lệ từ khoé mắt đang nhắm chặt của Hứa Minh tràn ra, tựa như một con thú nhỏ bị thương, nhích vào lòng y, tìm kiếm sự che chở và an ủi.

Ngô Hàn Giang nhịn không được hôn lên cái trán lạnh lẽo của cậu,    “Cậu cố kiên trì thêm chút nữa, tôi đưa cậu đến bệnh viện……” Y lo lắng nội tạng của Hứa Minh bị thương.

“Không!”   Hứa Minh mở choàng mắt, dùng sức lắc đầu, giãy dụa trong lòng y, nước mắt chảy ra,     “Không đi! Thế nào cũng không đi!”

“Được rồi được rồi, thế nào cũng không đi.”   Ngô Hàn Giang ôm cậu khóa vào trong ngực, bàn tay vuốt ve qua lại trên lưng cậu, dịu dàng nói:      “Không đi bệnh viện, theo tôi về nhà được không?”

“Buông! Tên khốn! Hai Cha con các người đều là đồ khốn!”

Hứa Minh khàn khàn khóc hô to, cậu hận bọn họ!

Ngô Hàn Giang nâng gương mặt ướt sũng của cậu lên, ngón cái nhẹ nhàng lau lệ nơi khóe mắt cậu, nhưng làm sao cũng lau không hết, đành phải ôm cậu đặt vào lòng, dịu dàng an ủi:     “Đừng khóc, tôi biết cậu bị oan ức, tôi sẽ trả lại công bằng cho cậu. Chúng ta không đi bệnh viện nữa, về nhà của tôi. Hứa Minh, nghe lời được không?”

Lời nói dịu dàng của Ngô Hàn Giang có loại ma lực trấn an tâm linh, Hứa Minh dần dần ngừng giãy dụa.

Ngô Hàn Giang chờ cậu bình tĩnh trở lại, thả cậu vào ghế trước, mặc quần áo đàng hoàng,    “Chờ một lát, sẽ về nhà nhanh thôi.”

Hứa Minh gật gật đầu.

Ngô Hàn Giang trở về ghế điều khiển, khởi động xe, thông báo cho bảo mẫu đun nước nóng, chuẩn bị sẵn sàng thuốc và cồn.

P.s:

(1) □: *beep* ; có lẽ do vấn đề trang web mà những từ nhạy cảm của tác giả bị ẩn đi, có những đoạn tác giả phải đánh dấu phẩu lung tung mới có thể giữ được nguyên vẹn những từ này, sẽ có vài trường hợp bạn Di chú thích bên cạnh, đôi khi không chú thích thì các bạn cứ nghĩ theo chiều hướng đen tối là ok nốt.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương