Tình Ơi Là Tình
-
Chương 26: Ngày lại ngày
Ngày lại ngày uể oải trôi đi, và cứ thế sắp đến lúc Paula sinh hạ. các bà đỡ đã sẵn sàng.
Toàn bộ những cố gắng vô vọng của Paula tập trung vào Erich, chúng trôi đi nhanh hơn bất kỳ ai đã từng đi qua đây.
Khi trời tối, mọi người chiếm lấy hàng ghế lô. họ dắt theo con cái lốc nhốc. từ hàng ghế đó họ ngắm nghĩa quan sát những biện pháp phòng vệ ngu xuẩn của Paula.
Dân làng đồng nghĩa với xã hội.
Xã hội dung thứ những nỗ lực ngược đời và nhẫn nhục của Paula nhằm săn đuổi một con thú quý.
Con thú quý đó tên là Erich.
Paula phải hợp pháp hóa tình trạng khó chịu của mình.
Muốn thế cô phải có Erich. đốn gỗ quý xây nhà hay đóng đồ gỗ thì con thú quý Erich chỉ cần chính mình: Erich.
Paula ỉa ra đấy thì bây giờ ăn hết đi. tự ăn lấy. Erich, con thú quý hiếm chính ra phải giúp cô cùng ăn cứt để đĩa cứt nhanh hết hơn.
Erich ngồi trên ngôi báu, chính giữa quán rượu. Paula lên sân khấu, trình diễn những tiểu phẩm, kiến thức và khả năng, tất cả đều tầm thường.
Như trong rạp xiếc vậy, có điều vui hơn.
Tiếc là Erich không xem được mấy, vì khi Paula lấy đà để nhảy cú đúp lộn ngược với một vòng xoay quanh trục thân thì gã đã biến thành một con ma men hôn mê sâu từ lâu.
Không vỗ vai, không đập lưng, không thúc sườn, không động tác kính cẩn nào dù có thô bạo đến mấy khả dĩ lôi Erich khỏi thế giới mộng mơ quay trở lại thực tại phũ phàng với sự hiện diện của Paula.
Cho đến giờ chẳng ai cho Erich vào hàng nặng ký. Giờ thì Erich đã làm cho Paula một cái bụng nặng, thế là gã được vào hàng nặng ký. Cho đến giờ tất cả cho Erich là đứa quá đần độn và ngu si để có thể vét sạch ví tiền của lũ đàn bà nghỉ hè, quá tâm thần để lấy được cái bằng lái xe khi đã thi sát hạch đến lần thứ ba, quá cám hấp và dở hơi để bổ rìu trúng gốc cây. tất cả cứ tưởng là thay vì bổ rìu vào cây gã sẽ bổ trúng vào đầu mình, song gã chỉ bổ trúng tim con bé Paula. Cho đến giờ tất cả cho rằng Erich là một thằng chỉ biết cày như trâu, khác với chính họ, vì tuy họ cũng là đồ trâu bò cả thôi nhưng không chịu để ai xỏ mũi dắt đi. giờ thì tất cả tỏ lòng tôn kính Erich trong vụ tốc được váy Paula lên.
Paula bị tốc váy lên, không nghi ngờ gì nữa.
Thế là khớp vai của Erich kẽo kẹt gượng gạo ở phần bản lề, nắm tay quen cầm rìu phải chuyển sang tư thế bắt tay lạ lẫm. Erich, xin chúc mừng cậu!
Thế là một loạt bia mời, rượu mời, vang mời, chưa kể đến xoa đầu không thanh toán và thúc sườn không mất tiền, còn cợt nhả đá đít miễn phí là chuyện đương nhiên.
Lại thêm một cú sút thâm hiểm nhưng thiện chí làm Erich tung khỏi bản lề kêu đánh rầm.
Xong đó Erich lại rơi uỵch xuống bên bàn rượu dành cho khách quen, như một cơ bắp hết sinh khí.
Chưa bao giờ Erich được liên hoan mừng thành công nhiều như thế.
Tiếc rằng Erich-cũng giống như Paula-không thể nhớ lại nguyên nhân của hành vi đã nâng Erich lên bậc anh hùng tốc váy, nặn óc cũng chẳng nhớ ra, cũng không phải một cú phóng xe máy dẫn đến đó, mà chỉ là con đường rừng im ắng.
Erich quên tiệt.
Nhưng được thể hiện vai trò khả kính giữa đám đàn ông và thanh niên cũng sướng đấy chứ. Erich chưa bao giờ được sướng, bây giờ lại được sướng nhiều. tưởng nhỏ hóa ra to.
Mười giờ tối, giờ trình diễn của Paula chửa vượt mặt, người mẹ tương lai không chồng bước vào quán.
Hò la, giậm chân, huýt sáo. giờ mới thật là vui.
Những cuộc cá cược cuối cùng được hoàn tất.
Paula không còn chứng chỉ chất lượng nữa, thậm chí mấy quả táo cũng cần phải có nó. Paula không còn giá trị thương mại nữa.
Paula vác cái hậu quả hành động của mình vào quán. Paula muốn ngâm một bài thơ. đại ý những vần tự do là: Erich ơi về nhà đi, vì đã muộn rồi và sáng mai Erich phải dậy đi làm việc nặng, Paula sắp dậy đi đẻ rồi, Paula và đứa bé chưa ra đời vẫn đợi Erich, bao lâu cũng được, nói cách khác là: vợ anh và con anh đang đợi anh đấy, Erich ạ, xin anh, xin anh cho em cái tên của anh.
Nhưng Erich không đọc nổi tên mình nữa, lại một lần nữa Paula đến muộn quá rồi.
Tất cả cho rằng nếu Erich đã phải nhượng bộ thì hãy nhượng bộ lúc đứa trẻ đã ra đời, nghĩa là sự xuống giá của Paula đã tới mức mất giá.
Khi một người xuống giá thì qua đó tất cả lên giá một chút. nỗi nhục nhã của Paula đền bù cho những nỗi nhục nhã nhiều khi còn khủng khiếp hơn nhiều của họ.
Đột nhiên, tất cả trở thành người trước mặt một con ngợm.
Hôm nay chúng ta họp mặt ở đây để xem xét và chấm điểm cho nỗ lực của Paula muốn lôi Erich về nhà. các trọng tài chấm điểm đã giơ cao bảng ghi điểm.
Paula dựa vào Erich và cố gắng tuyệt vọng nhằm kéo về nhà cái sinh vật say mèm và chuẩn bị nôn mửa. Paula giằng những bộ phận cơ thể nhô ra của Erich rúm lại như dây chun, đôi khi chúng đập đánh chát vào Paula. xung quanh họ, những cặp mắt và khe quần như bung ra vì khoái chí.
Paula nghĩ rằng cô có quyền chiếm Erich.
Bầu không khí đặc quánh khói, hơi bia, mùi hôi và tiếu lâm đàn ông.
Paula, bụng chửa và sắp đủ 16 tuổi, lấy gân sức như một con ngựa kéo cày và nâng bổng đàn ông say rượu lên, nhưng cô không đi được xa với cái đống nặng yêu dấu của mình.
Đôi tay những bạn thợ rừng của Erich kéo tuột con mồi béo bở ra khỏi tay Paula. đoàn kết là sức mạnh.
Sức lực lẻ loi của Paula không thể chọi lại sức mạnh đoàn kết của các ông chúa rừng. Paula chịu thua và phải nhả Erich ra. trong cái rủi Paula lại có cái may, không bị ai đạp vào bụng và gây tổn hại gì.
Mẹ Paula ắt sẽ rất đồng tình cho đứa trẻ trong bụng bị tổn hại. hay nhất là đẻ non hay chết lưu thì tốt.
Song tiếc thay, với chừng ấy tháng tuổi thì có ra ngoài cơ thể Paula đứa bé vẫn sống được.
Vậy thì Erich lại được lôi xềnh xệch lên ghế băng quán rượu, Erich hầu như không biết được chuyện gì đã xảy ra. nặng nề bởi đứa con, Paula bỏ về nhà. thà nặng nề bởi Erich và mất đứa con thì Paula có lẽ còn thích hơn. cô ngã sóng xoài mấy lần vì trời tối. tuy vậy, những tai biến chết người ấy vẫn không giết nổi thiên thần nhí trong bụng.
Paula lên giường, ngằn ngặt nức nở, đứa bé trong bụng đã lôi Paula đi cả quãng đường về đến nhà cô. như con chó săn đánh hơi, đầu gục xuống đất, Paula về đến bếp lò trong tổ ấm của cô, vốn chẳng còn gì ấm áp đối với Paula.
Paula khoanh tay dưới đầu, đôi tay sắp dùng để ôm con dưới cái đầu sắp cúi xuống nhìn con. cô hy vọng ít nhất cũng là một thằng cu chứ không phải một cái hĩm.
Hy vọng sẽ là một thằng cu chứ không phải cái hĩm, Paula hy vọng.
Hôm sau, mới bảnh mắt Paula đã bị dọa đẻ đau, đau lắm.
Giả sử nếu Paula có chồng thì cô sẽ được an ủi đừng sợ đẻ đau, sẽ được nựng nịu và trấn an.
Và một ngày đẹp trời, không khí dịu mát, Paula đến bệnh viện và khó nhọc tỉ mẩn rặn một đứa nhỏ ra với thế giới sáng sủa. trên xe cấp cứu Paula đã ấn định nếu là con trai thì mang tên bố là Erich, nhưng là con gái thì phải màng một cái tên thành thị là Susanne. ra con gái. con gái Susanne đã chào đời.
Đẻ con gái thì thằng Erich khó mà cưới mày như đẻ con trai, bậc cha mẹ thất vọng dọa bên giường đẻ. song mẹ Paula cũng yêu cháu, vì nó là một thiên thần dễ thương. người ta cũng mong đợi bà yêu cháu.
Susanne là đứa con ngoài giá thú.
Paula là người mẹ không giá thú.
Cả hai đều là phái nữ.
Đó là vận may và đồng thời cũng là nghĩa vụ hãy hành xử như một con người chứ không phải một con thú giống cái.
Đó là một nghĩa vụ cao cả, cao hơn nghĩa vụ của Erich là đốn gỗ.
Paula chỉ hơn con gái mình 16 tuổi, nhưng cô đã ngấp nghé muốn buông xuôi tất cả.
Đầu tiên là một bà cô cảnh báo: mày không khác gì thú rừng cả, vì đẻ thì con vật nào chả đẻ được, nhưng không ai cưới một con vật cả. bà này cưới chồng thành phố, vội vã chạy từ đâu đó đến bên giường bệnh viện với Paula. Paula nằm trên giường đẻ, nghe lời cảnh báo và khóc rú lên.
Bà cô thành phố có quyền ăn to nói lớn và bà cùng với chồng bà có ô tô.
Vậy là bà cô thành phố hứa sẽ nói chuyện với Erich và sờ gáy gã, phải làm chuyện đó với lũ đàn ông khi họ không tự nguyện hành động.
Ngoài ra thì thỉnh thoảng đàn ông cũng có lúc hiền lành chứ.
Nước chảy đá mòn, Erich chắc cũng phải mòn!
Hạ mình và mài mòn: giải pháp duy nhất.
Bà cô thành phố cũng cho rằng đứa bé là một thiên thần đáng yêu, đừng để nó phải chịu tội.
Và ngoài ra nó xinh như cô tiên, còn Paula thì xấu như quạ.
Đầu tiên Erich bị công việc mài mòn, giờ thì gã bị bà cô sờ gáy.
Chúng ta sẽ quay lại chuyện này, xem Erich sau khi bị sờ gáy sẽ làm gì.
Toàn bộ những cố gắng vô vọng của Paula tập trung vào Erich, chúng trôi đi nhanh hơn bất kỳ ai đã từng đi qua đây.
Khi trời tối, mọi người chiếm lấy hàng ghế lô. họ dắt theo con cái lốc nhốc. từ hàng ghế đó họ ngắm nghĩa quan sát những biện pháp phòng vệ ngu xuẩn của Paula.
Dân làng đồng nghĩa với xã hội.
Xã hội dung thứ những nỗ lực ngược đời và nhẫn nhục của Paula nhằm săn đuổi một con thú quý.
Con thú quý đó tên là Erich.
Paula phải hợp pháp hóa tình trạng khó chịu của mình.
Muốn thế cô phải có Erich. đốn gỗ quý xây nhà hay đóng đồ gỗ thì con thú quý Erich chỉ cần chính mình: Erich.
Paula ỉa ra đấy thì bây giờ ăn hết đi. tự ăn lấy. Erich, con thú quý hiếm chính ra phải giúp cô cùng ăn cứt để đĩa cứt nhanh hết hơn.
Erich ngồi trên ngôi báu, chính giữa quán rượu. Paula lên sân khấu, trình diễn những tiểu phẩm, kiến thức và khả năng, tất cả đều tầm thường.
Như trong rạp xiếc vậy, có điều vui hơn.
Tiếc là Erich không xem được mấy, vì khi Paula lấy đà để nhảy cú đúp lộn ngược với một vòng xoay quanh trục thân thì gã đã biến thành một con ma men hôn mê sâu từ lâu.
Không vỗ vai, không đập lưng, không thúc sườn, không động tác kính cẩn nào dù có thô bạo đến mấy khả dĩ lôi Erich khỏi thế giới mộng mơ quay trở lại thực tại phũ phàng với sự hiện diện của Paula.
Cho đến giờ chẳng ai cho Erich vào hàng nặng ký. Giờ thì Erich đã làm cho Paula một cái bụng nặng, thế là gã được vào hàng nặng ký. Cho đến giờ tất cả cho Erich là đứa quá đần độn và ngu si để có thể vét sạch ví tiền của lũ đàn bà nghỉ hè, quá tâm thần để lấy được cái bằng lái xe khi đã thi sát hạch đến lần thứ ba, quá cám hấp và dở hơi để bổ rìu trúng gốc cây. tất cả cứ tưởng là thay vì bổ rìu vào cây gã sẽ bổ trúng vào đầu mình, song gã chỉ bổ trúng tim con bé Paula. Cho đến giờ tất cả cho rằng Erich là một thằng chỉ biết cày như trâu, khác với chính họ, vì tuy họ cũng là đồ trâu bò cả thôi nhưng không chịu để ai xỏ mũi dắt đi. giờ thì tất cả tỏ lòng tôn kính Erich trong vụ tốc được váy Paula lên.
Paula bị tốc váy lên, không nghi ngờ gì nữa.
Thế là khớp vai của Erich kẽo kẹt gượng gạo ở phần bản lề, nắm tay quen cầm rìu phải chuyển sang tư thế bắt tay lạ lẫm. Erich, xin chúc mừng cậu!
Thế là một loạt bia mời, rượu mời, vang mời, chưa kể đến xoa đầu không thanh toán và thúc sườn không mất tiền, còn cợt nhả đá đít miễn phí là chuyện đương nhiên.
Lại thêm một cú sút thâm hiểm nhưng thiện chí làm Erich tung khỏi bản lề kêu đánh rầm.
Xong đó Erich lại rơi uỵch xuống bên bàn rượu dành cho khách quen, như một cơ bắp hết sinh khí.
Chưa bao giờ Erich được liên hoan mừng thành công nhiều như thế.
Tiếc rằng Erich-cũng giống như Paula-không thể nhớ lại nguyên nhân của hành vi đã nâng Erich lên bậc anh hùng tốc váy, nặn óc cũng chẳng nhớ ra, cũng không phải một cú phóng xe máy dẫn đến đó, mà chỉ là con đường rừng im ắng.
Erich quên tiệt.
Nhưng được thể hiện vai trò khả kính giữa đám đàn ông và thanh niên cũng sướng đấy chứ. Erich chưa bao giờ được sướng, bây giờ lại được sướng nhiều. tưởng nhỏ hóa ra to.
Mười giờ tối, giờ trình diễn của Paula chửa vượt mặt, người mẹ tương lai không chồng bước vào quán.
Hò la, giậm chân, huýt sáo. giờ mới thật là vui.
Những cuộc cá cược cuối cùng được hoàn tất.
Paula không còn chứng chỉ chất lượng nữa, thậm chí mấy quả táo cũng cần phải có nó. Paula không còn giá trị thương mại nữa.
Paula vác cái hậu quả hành động của mình vào quán. Paula muốn ngâm một bài thơ. đại ý những vần tự do là: Erich ơi về nhà đi, vì đã muộn rồi và sáng mai Erich phải dậy đi làm việc nặng, Paula sắp dậy đi đẻ rồi, Paula và đứa bé chưa ra đời vẫn đợi Erich, bao lâu cũng được, nói cách khác là: vợ anh và con anh đang đợi anh đấy, Erich ạ, xin anh, xin anh cho em cái tên của anh.
Nhưng Erich không đọc nổi tên mình nữa, lại một lần nữa Paula đến muộn quá rồi.
Tất cả cho rằng nếu Erich đã phải nhượng bộ thì hãy nhượng bộ lúc đứa trẻ đã ra đời, nghĩa là sự xuống giá của Paula đã tới mức mất giá.
Khi một người xuống giá thì qua đó tất cả lên giá một chút. nỗi nhục nhã của Paula đền bù cho những nỗi nhục nhã nhiều khi còn khủng khiếp hơn nhiều của họ.
Đột nhiên, tất cả trở thành người trước mặt một con ngợm.
Hôm nay chúng ta họp mặt ở đây để xem xét và chấm điểm cho nỗ lực của Paula muốn lôi Erich về nhà. các trọng tài chấm điểm đã giơ cao bảng ghi điểm.
Paula dựa vào Erich và cố gắng tuyệt vọng nhằm kéo về nhà cái sinh vật say mèm và chuẩn bị nôn mửa. Paula giằng những bộ phận cơ thể nhô ra của Erich rúm lại như dây chun, đôi khi chúng đập đánh chát vào Paula. xung quanh họ, những cặp mắt và khe quần như bung ra vì khoái chí.
Paula nghĩ rằng cô có quyền chiếm Erich.
Bầu không khí đặc quánh khói, hơi bia, mùi hôi và tiếu lâm đàn ông.
Paula, bụng chửa và sắp đủ 16 tuổi, lấy gân sức như một con ngựa kéo cày và nâng bổng đàn ông say rượu lên, nhưng cô không đi được xa với cái đống nặng yêu dấu của mình.
Đôi tay những bạn thợ rừng của Erich kéo tuột con mồi béo bở ra khỏi tay Paula. đoàn kết là sức mạnh.
Sức lực lẻ loi của Paula không thể chọi lại sức mạnh đoàn kết của các ông chúa rừng. Paula chịu thua và phải nhả Erich ra. trong cái rủi Paula lại có cái may, không bị ai đạp vào bụng và gây tổn hại gì.
Mẹ Paula ắt sẽ rất đồng tình cho đứa trẻ trong bụng bị tổn hại. hay nhất là đẻ non hay chết lưu thì tốt.
Song tiếc thay, với chừng ấy tháng tuổi thì có ra ngoài cơ thể Paula đứa bé vẫn sống được.
Vậy thì Erich lại được lôi xềnh xệch lên ghế băng quán rượu, Erich hầu như không biết được chuyện gì đã xảy ra. nặng nề bởi đứa con, Paula bỏ về nhà. thà nặng nề bởi Erich và mất đứa con thì Paula có lẽ còn thích hơn. cô ngã sóng xoài mấy lần vì trời tối. tuy vậy, những tai biến chết người ấy vẫn không giết nổi thiên thần nhí trong bụng.
Paula lên giường, ngằn ngặt nức nở, đứa bé trong bụng đã lôi Paula đi cả quãng đường về đến nhà cô. như con chó săn đánh hơi, đầu gục xuống đất, Paula về đến bếp lò trong tổ ấm của cô, vốn chẳng còn gì ấm áp đối với Paula.
Paula khoanh tay dưới đầu, đôi tay sắp dùng để ôm con dưới cái đầu sắp cúi xuống nhìn con. cô hy vọng ít nhất cũng là một thằng cu chứ không phải một cái hĩm.
Hy vọng sẽ là một thằng cu chứ không phải cái hĩm, Paula hy vọng.
Hôm sau, mới bảnh mắt Paula đã bị dọa đẻ đau, đau lắm.
Giả sử nếu Paula có chồng thì cô sẽ được an ủi đừng sợ đẻ đau, sẽ được nựng nịu và trấn an.
Và một ngày đẹp trời, không khí dịu mát, Paula đến bệnh viện và khó nhọc tỉ mẩn rặn một đứa nhỏ ra với thế giới sáng sủa. trên xe cấp cứu Paula đã ấn định nếu là con trai thì mang tên bố là Erich, nhưng là con gái thì phải màng một cái tên thành thị là Susanne. ra con gái. con gái Susanne đã chào đời.
Đẻ con gái thì thằng Erich khó mà cưới mày như đẻ con trai, bậc cha mẹ thất vọng dọa bên giường đẻ. song mẹ Paula cũng yêu cháu, vì nó là một thiên thần dễ thương. người ta cũng mong đợi bà yêu cháu.
Susanne là đứa con ngoài giá thú.
Paula là người mẹ không giá thú.
Cả hai đều là phái nữ.
Đó là vận may và đồng thời cũng là nghĩa vụ hãy hành xử như một con người chứ không phải một con thú giống cái.
Đó là một nghĩa vụ cao cả, cao hơn nghĩa vụ của Erich là đốn gỗ.
Paula chỉ hơn con gái mình 16 tuổi, nhưng cô đã ngấp nghé muốn buông xuôi tất cả.
Đầu tiên là một bà cô cảnh báo: mày không khác gì thú rừng cả, vì đẻ thì con vật nào chả đẻ được, nhưng không ai cưới một con vật cả. bà này cưới chồng thành phố, vội vã chạy từ đâu đó đến bên giường bệnh viện với Paula. Paula nằm trên giường đẻ, nghe lời cảnh báo và khóc rú lên.
Bà cô thành phố có quyền ăn to nói lớn và bà cùng với chồng bà có ô tô.
Vậy là bà cô thành phố hứa sẽ nói chuyện với Erich và sờ gáy gã, phải làm chuyện đó với lũ đàn ông khi họ không tự nguyện hành động.
Ngoài ra thì thỉnh thoảng đàn ông cũng có lúc hiền lành chứ.
Nước chảy đá mòn, Erich chắc cũng phải mòn!
Hạ mình và mài mòn: giải pháp duy nhất.
Bà cô thành phố cũng cho rằng đứa bé là một thiên thần đáng yêu, đừng để nó phải chịu tội.
Và ngoài ra nó xinh như cô tiên, còn Paula thì xấu như quạ.
Đầu tiên Erich bị công việc mài mòn, giờ thì gã bị bà cô sờ gáy.
Chúng ta sẽ quay lại chuyện này, xem Erich sau khi bị sờ gáy sẽ làm gì.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook