Tĩnh Nữ Truyền
-
Quyển 5 - Chương 23
Bên trong sơn động u ám, không còn thiếu niên áo lục mảnh khảnh đó nữa, chỉ còn lại một thiếu nữ ngủ mê man.
Giờ phút này, trừ tiếng nước mưa thỉnh thoảng truyền vào bên trong sơn động, thì tất cả đều hoàn toàn yên tĩnh.
Từ từ, một tia sáng le lói lặng lẽ phát ra, nhẹ nhàng vây quanh thân thể Hoàng Vũ Tĩnh.
Dần dần, ánh sáng nhẹ nhàng đó dần dần mạnh, từng tia, từng luồng, dinendian.lơqid]on từng đoàn từng đoàn ánh sáng không ngừng cuồn cuộn trào ra trên hoa văn vàng kim ở ngón trỏ phải của Hoàng Vũ Tĩnh, bao vây lấy nàng!
Nếu có người ở đây, nhất định sẽ bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc.
Màu trắng, màu vàng, màu xanh lá cây, màu đen, màu xanh dương, màu tím, màu đỏ.
Ánh sáng bảy màu đã hiện lên không biết bao nhiêu lần, bao bọc Hoàng Vũ Tĩnh trong cơn ngủ mê như nhộng. Ánh sáng tản ra hơi thở dịu dàng càng không ngừng biến đổi sắc thái, khiến cho Hoàng Vũ Tĩnh vừa bắt đầu còn nhíu chặt mày, đến khi hai gò má ửng hồng, hơi thở dồn dập dần dần ổn định.
Mày ngài nhẹ nhàng giãn ra, nụ cười cong lên đỏ thắm, hơi thở không còn nóng rực nữa, ngay cả đôi môi trong lúc vô tình mím chặt cũng lần nữa thả lỏng, nụ cười lặng lẽ cong cong. Từng lớp y phục, vết sẹo dữ tợn ở ngực, trong ánh sáng dịu dàng bao vây, từ từ dung hợp, vết sẹo dài nửa ngón tay, lấy mắt thường có thể thấy được tốc độ khép lại, chỗ vết thương trắng mịn, cũng không còn vẻ kinh người ban đầu nữa.
Sắc trời dần sáng, ánh sáng bao quanh Hoàng Vũ Tĩnh cũng từ từ biến mất, cho đến khi tiếng mưa rơi “rào rào” ngoài động vang lên suốt đêm ngừng lại, tiếng chim hót lanh lảnh ở trong nắng sớm có vẻ cực kỳ vui vẻ.
Ánh sáng màu vàng chiếu vào sơn động, mang đến làn gió sớm, tạo cảm giác ấm áp.
Bên trong sơn động đã khôi phục như lúc ban đầu, nữ tử ngủ yên ổn, sơn động tĩnh lặng, chỉ là vẫn không thấy bóng dáng mảnh khảnh đó. . . . . .
"Ưmh. . . . . ." Một tiếng rên khẽ thoải mái bật ra, hai mắt nhắm chặt chậm rãi mở ra, một đôi mắt tím đơn thuần, còn chứa đầy sự thỏa mãn.
Ánh nắng vàng đập vào mắt, dự báo một ngày trong xanh quang đãng, trong lòng Hoàng Vũ Tĩnh dâng lên một cảm xúc vui sướng, thời tiết tốt luôn làm cho người ta vui vẻ.
Nhưng, vui vẻ cũng không kéo dài bao lâu, thì bị một sự nghi ngờ chiếm cứ.
Người đâu?
Nghi ngờ cau mày lại, một đôi mắt tím nhìn chung quanh bên trong động một lần, thế nhưng lại không thấy bóng dáng mảnh khảnh đó. Kỳ lạ, Tình đâu?
Trước kia, chỉ cần nàng phát ra một chút tiếng động, hắn nhất định là người đầu tiên chạy đến bên cạnh nàng, Dieenndkdan/leeequhydonnn nhưng hôm nay không nói vừa mở mắt ra đã không nhìn thấy hắn rồi, nàng đã tỉnh lâu như vậy, mà vẫn không thấy bóng dáng của hắn, điều này làm cho nàng cảm thấy nghi ngờ.
"Tình?" Thử dò xét hạ giọng kêu một tiếng.
Không trả lời.
"Tình?" Khẽ lên giọng, nhưng đáp lại nàng vẫn là sự yên tĩnh.
Mày nhíu chặt, trong lòng xuất hiện lo lắng. Hoàng Vũ Tĩnh xuống giường đá, đi ra ngoài động.
"Tình?" Lại một lần cất cao giọng gọi, nhưng vẫn không có ai trả lời.
Lo lắng trong lòng dần dần lan rộng, đây là lần đầu tiên, sau khi nàng tỉnh lại mà không thấy bóng dáng của Long Ứng Tình.
Trước kia mặc kệ nàng ở đâu, chỉ cần cao giọng gọi tên của hắn, hắn nhất định sẽ kịp thời xuất hiện ở trước mặt nàng, đặc biệt là sáng sớm mỗi ngày lúc nàng tỉnh lai, hắn nhất định sẽ ở trước mắt của nàng nở một nụ cười xán lạn. Nhưng hôm nay, mặc nàng cao giọng gọi tên của hắn thế nào, hắn cũng chưa từng xuất hiện. . . . . .
Theo thời gian trôi qua, Hoàng Vũ Tĩnh càng nóng nảy hơn, trong lòng giống như có một loại dự cảm xấu, khiến tim nàng căng chặt.
"Tình! Tình! Huynh ở đâu?" Dọc đường cao giọng gọi, bóng dáng Hoàng Vũ Tĩnh yếu ớt đơn độc giữa núi rừng, thỉnh thoảng run rẩy kêu tên của Long Ứng Tình.
Từ lùm cây trước sơn động của bọn họ đến bờ suối chảy tĩnh lặng, từ khóm hoa ong bướm bay dập dờn đến đầm nước lơ lửng sương khói, da.nlze.qu;ydo/nn từ các động cây có hình thù kỳ quái đến rừng cây rậm rạp chằng chịt, từng nơ bọn họ đi qua, nàng đều không buông tha, vừa chịu nhịn cỏ cây bén nhọn đâm da thịt đau đớn, vừa không ngừng tìm kiếm.
Ánh nắng từ phía đông dần lên cao, khiến cho tất cả chung quanh cũng càng trở nên sáng hơn, nhưng ở nơi tràn ngập ánh sáng này, Hoàng Vũ Tĩnh vẫn không tìm thấy người nàng muốn.
Vươn tay vịn một thân cây khô, cánh tay trắng nõn đã bị cào rách, lộ ra từng vệt đỏ, Hoàng Vũ Tĩnh lại giống như không thấy, trên mặt mang theo lo lắng mệt mỏi dựa trên thân cây khô, hai mắt mờ mịt nhìn về phía bầu trời. Rừng cây rậm rạp chằng chịt giăng khắp nơi, cành lá xum xuê che phủ bầu trời xanh thẳm, ánh mặt trời sáng rỡ xuyên thấu từng kẽ lá chiếu xuống bãi cỏ, cả đêm mưa rơi liên miên, trong gió nhẹ mang theo hơi lạnh. . . . . .
Ngây ngốc đưa mắt nhìn bầu trời một hồi lâu, Hoàng Vũ Tĩnh đột nhiên run lẩy bẩy, một tiếng nức nở nghẹn ngào bật ra.
Từ từ, nàng khép thân thể nhỏ nhắn lại, hai tay ôm chặt lấy hai chân cong cong, co ro đảo ngồi trên bãi sân cỏ, thân thể giống như lạnh lẽo mà run rẩy rẩy, rồi lại giống như nức nở, cả người co rụt lại, hai vai thỉnh thoảng run run.
"Tình. . . . . ." Tiếng goi vỡ vụn, cuối cùng không nén được, thốt ra.
"Huynh đang ở đâu. . . . . ." Kể từ sau khi bị thương mà tỉnh lại, hắn cũng chưa từng xa nàng, mà nay lại làm cho nàng không tìm thấy người, điều này làm cho Hoàng Vũ Tĩnh đã quen ỷ lại vào của hắn làm sao có thể tiếp thu được?
Một hồi đau nhức kịch liệt ập tới, Hoàng Vũ Tĩnh kêu đau một tiếng, hai tay đột nhiên gõ lên đầu của mình!
Đau, thật đau!
Trong đầu giống như bị vô số cây đinh nhỏ sắc bén đâm vào, đơn đớn tê liệt dường như muốn đè lên cả người nàng!
"A. . . . . ." Hoàng Vũ Tĩnh co rúc ở trên cỏ, trong miệng bật ra tiếng nức nở nghẹn ngào như con thú nhỏ, khuôn mặt ngây thơ bởi vì đau đớn mà trở nên vặn vẹo, hai mắt nhắm chặt run rẩy, đau nhức trong đầu đột nhiên thoáng qua một vài hình ảnh hỗn loạn!
Đó là hai đứa trẻ trốn ở bên trong hốc cây. . . . . . không, là một thiếu niên toàn thân áo đen đứng ở phía sau không nói một lời. . . . . . không, không đúng, là nam tử mặc áo trắng có tài hoa hơn người, đứng mỉm cười trong cơn mưa hoa đào. . . . . . không không không, là một người mặc áo xanh mang theo vẻ đẹp mị hoặc, trong mắt cuồng dã mang theo ham muốn săn thú. . . . . . Không, còn chưa đúng! Đúng, đúng là người mặc áo vàng sáng chói. . . . . .
Là ai, rốt cuộc đáy lòng nàng muốn là ai! Trong đầu không ngừng lóe lên hình ảnh khiến nàng cảm thấy vừa xa lạ lại quen thuộc, nhưng hình như còn có một giọng nói đang lớn tiếng kêu: không đúng, không đúng! Còn có ai chưa nhìn thấy, đã bị nàng giấu đến góc nào đó rồi!
Một loạt cơn đau nhói cũng không ngừng lại, ngược lại theo mỗi một lần hình ảnh thoáng qua mà càng trở nên kịch liệt, dieendaanleequuydonn trong lòng giống như gánh chịu ngàn cân, ép nàng không thở nổi, ngay cả lỗ tai của nàng cũng xuất hiện nhiều tiếng gọi mơ hồ, dường như nàng nghe thấy rất nhiều người kêu gọi, rồi lại nghe không rõ rốt cuộc bọn họ đang gọi cái gì!
Tại sao những nam từ này đều kêu to với nàng? Tại sao trong miệng mỗi người bọn họ đều gọi tên không giống nhau? Nàng tên Hoàng Vũ Tĩnh, không phải Phượng Tĩnh Xu!
Phượng Tĩnh Xu là ai?
Ai là Phượng Tĩnh Xu?
Không...không được gọi nàng! Nàng là Hoàng Vũ Tĩnh, nàng là Hoàng Vũ Tĩnh, nàng là. . . . . .
Hai mắt nhắm chặt đột nhiên mở ra, trong đôi mắt sáng rực khắc sâu một màu đỏ rực, đó là màu đỏ máu, tươi đẹp như vậy, rồi lại mang theo đầy sự hồn nhiên.
Là ai có đôi mắt phượng đen láy ngây thơ, làm cho người ta chỉ liếc mắt một cái đã không nhịn được thương yêu.
Là ai có đeo chuông, đinh đinh đang đang, mang theo sự cô đơn và chờ đợi, u uất trong không gian sâu thăm thẳm, phất phơ tìm tìm kiếm kiếm.
Là bóng lưng ai, mang theo vui vẻ, cố chấp chờ đợi thật lâu, chỉ vì trong biển người mênh mông sẵn sàng quay đầu!
Là ai chuyên chú, là duy nhất trong đôi mắt đen, đắm chìm trong đôi mắt vàng, khi mắt đen ngây thơ ẩn hiện màu vàng kim, đó là bao nhiêu ngày lẫn đêm chờ và đợi!
Là . . . . . ai? Ai đang cười? Là ai đang gọi?
Là ai đang gọi, gọi. . . . . . tỷ tỷ! Gọi. . . . . . Tĩnh Xu!
"A ——! ! !"
Cặp mắt ửng đỏ, trong mắt hoàn toàn lộ ra từng tơ máu, Hoàng Vũ Tĩnh cũng chịu không nổi nữa, bộc phát ra một tiếng thét chói tai thê lương!
Tiếng théo bén nhọn kia bỗng nhiên vang lên khiến vô số thú rừng xao động bất an, từng đàn chim "rào rào" kinh sợ bay ra khỏi rừng cây, trong chốc lát đã che phủ bầu trời!
Giống như hòa cùng với tiếng kêu của Hoàng Vũ Tĩnh, Die nd da nl e q uu ydo n trong rừng cây đồng thời vang lên tiếng gào thét của các loài thú, trong lúc nhất thời, rừng núi yên tĩnh lại thay đổi, tràn đầy lạnh lẽo.
Sau khi thét gào, Hoàng Vũ Tĩnh cảm giác cả người mình cũng trở nên vỡ vụn, suy yếu nằm trên mặt đất, từng cơn nhức đầu cũng dần dần thối lui.
Một hồi cô đơn và bất lực cuốn tới, trong mắt Hoàng Vũ Tĩnh chứa đầy nước mắt lăn xuống.
"Tình. . . . . . huynh đang ở đâu. . . . . ." Hoàng Vũ Tĩnh lẩm bẩm khóc thút thít, "Ta rất nhớ huynh. . . . . ."
Tiếng gào thét đã lui khỏi rừng núi, lại một lần xao động, vô số bóng dáng nhanh chóng chạy ở giữa núi rừng, giống như đang tìm kiếm cái gì đó. . . . . .
Giờ phút này, trừ tiếng nước mưa thỉnh thoảng truyền vào bên trong sơn động, thì tất cả đều hoàn toàn yên tĩnh.
Từ từ, một tia sáng le lói lặng lẽ phát ra, nhẹ nhàng vây quanh thân thể Hoàng Vũ Tĩnh.
Dần dần, ánh sáng nhẹ nhàng đó dần dần mạnh, từng tia, từng luồng, dinendian.lơqid]on từng đoàn từng đoàn ánh sáng không ngừng cuồn cuộn trào ra trên hoa văn vàng kim ở ngón trỏ phải của Hoàng Vũ Tĩnh, bao vây lấy nàng!
Nếu có người ở đây, nhất định sẽ bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc.
Màu trắng, màu vàng, màu xanh lá cây, màu đen, màu xanh dương, màu tím, màu đỏ.
Ánh sáng bảy màu đã hiện lên không biết bao nhiêu lần, bao bọc Hoàng Vũ Tĩnh trong cơn ngủ mê như nhộng. Ánh sáng tản ra hơi thở dịu dàng càng không ngừng biến đổi sắc thái, khiến cho Hoàng Vũ Tĩnh vừa bắt đầu còn nhíu chặt mày, đến khi hai gò má ửng hồng, hơi thở dồn dập dần dần ổn định.
Mày ngài nhẹ nhàng giãn ra, nụ cười cong lên đỏ thắm, hơi thở không còn nóng rực nữa, ngay cả đôi môi trong lúc vô tình mím chặt cũng lần nữa thả lỏng, nụ cười lặng lẽ cong cong. Từng lớp y phục, vết sẹo dữ tợn ở ngực, trong ánh sáng dịu dàng bao vây, từ từ dung hợp, vết sẹo dài nửa ngón tay, lấy mắt thường có thể thấy được tốc độ khép lại, chỗ vết thương trắng mịn, cũng không còn vẻ kinh người ban đầu nữa.
Sắc trời dần sáng, ánh sáng bao quanh Hoàng Vũ Tĩnh cũng từ từ biến mất, cho đến khi tiếng mưa rơi “rào rào” ngoài động vang lên suốt đêm ngừng lại, tiếng chim hót lanh lảnh ở trong nắng sớm có vẻ cực kỳ vui vẻ.
Ánh sáng màu vàng chiếu vào sơn động, mang đến làn gió sớm, tạo cảm giác ấm áp.
Bên trong sơn động đã khôi phục như lúc ban đầu, nữ tử ngủ yên ổn, sơn động tĩnh lặng, chỉ là vẫn không thấy bóng dáng mảnh khảnh đó. . . . . .
"Ưmh. . . . . ." Một tiếng rên khẽ thoải mái bật ra, hai mắt nhắm chặt chậm rãi mở ra, một đôi mắt tím đơn thuần, còn chứa đầy sự thỏa mãn.
Ánh nắng vàng đập vào mắt, dự báo một ngày trong xanh quang đãng, trong lòng Hoàng Vũ Tĩnh dâng lên một cảm xúc vui sướng, thời tiết tốt luôn làm cho người ta vui vẻ.
Nhưng, vui vẻ cũng không kéo dài bao lâu, thì bị một sự nghi ngờ chiếm cứ.
Người đâu?
Nghi ngờ cau mày lại, một đôi mắt tím nhìn chung quanh bên trong động một lần, thế nhưng lại không thấy bóng dáng mảnh khảnh đó. Kỳ lạ, Tình đâu?
Trước kia, chỉ cần nàng phát ra một chút tiếng động, hắn nhất định là người đầu tiên chạy đến bên cạnh nàng, Dieenndkdan/leeequhydonnn nhưng hôm nay không nói vừa mở mắt ra đã không nhìn thấy hắn rồi, nàng đã tỉnh lâu như vậy, mà vẫn không thấy bóng dáng của hắn, điều này làm cho nàng cảm thấy nghi ngờ.
"Tình?" Thử dò xét hạ giọng kêu một tiếng.
Không trả lời.
"Tình?" Khẽ lên giọng, nhưng đáp lại nàng vẫn là sự yên tĩnh.
Mày nhíu chặt, trong lòng xuất hiện lo lắng. Hoàng Vũ Tĩnh xuống giường đá, đi ra ngoài động.
"Tình?" Lại một lần cất cao giọng gọi, nhưng vẫn không có ai trả lời.
Lo lắng trong lòng dần dần lan rộng, đây là lần đầu tiên, sau khi nàng tỉnh lại mà không thấy bóng dáng của Long Ứng Tình.
Trước kia mặc kệ nàng ở đâu, chỉ cần cao giọng gọi tên của hắn, hắn nhất định sẽ kịp thời xuất hiện ở trước mặt nàng, đặc biệt là sáng sớm mỗi ngày lúc nàng tỉnh lai, hắn nhất định sẽ ở trước mắt của nàng nở một nụ cười xán lạn. Nhưng hôm nay, mặc nàng cao giọng gọi tên của hắn thế nào, hắn cũng chưa từng xuất hiện. . . . . .
Theo thời gian trôi qua, Hoàng Vũ Tĩnh càng nóng nảy hơn, trong lòng giống như có một loại dự cảm xấu, khiến tim nàng căng chặt.
"Tình! Tình! Huynh ở đâu?" Dọc đường cao giọng gọi, bóng dáng Hoàng Vũ Tĩnh yếu ớt đơn độc giữa núi rừng, thỉnh thoảng run rẩy kêu tên của Long Ứng Tình.
Từ lùm cây trước sơn động của bọn họ đến bờ suối chảy tĩnh lặng, từ khóm hoa ong bướm bay dập dờn đến đầm nước lơ lửng sương khói, da.nlze.qu;ydo/nn từ các động cây có hình thù kỳ quái đến rừng cây rậm rạp chằng chịt, từng nơ bọn họ đi qua, nàng đều không buông tha, vừa chịu nhịn cỏ cây bén nhọn đâm da thịt đau đớn, vừa không ngừng tìm kiếm.
Ánh nắng từ phía đông dần lên cao, khiến cho tất cả chung quanh cũng càng trở nên sáng hơn, nhưng ở nơi tràn ngập ánh sáng này, Hoàng Vũ Tĩnh vẫn không tìm thấy người nàng muốn.
Vươn tay vịn một thân cây khô, cánh tay trắng nõn đã bị cào rách, lộ ra từng vệt đỏ, Hoàng Vũ Tĩnh lại giống như không thấy, trên mặt mang theo lo lắng mệt mỏi dựa trên thân cây khô, hai mắt mờ mịt nhìn về phía bầu trời. Rừng cây rậm rạp chằng chịt giăng khắp nơi, cành lá xum xuê che phủ bầu trời xanh thẳm, ánh mặt trời sáng rỡ xuyên thấu từng kẽ lá chiếu xuống bãi cỏ, cả đêm mưa rơi liên miên, trong gió nhẹ mang theo hơi lạnh. . . . . .
Ngây ngốc đưa mắt nhìn bầu trời một hồi lâu, Hoàng Vũ Tĩnh đột nhiên run lẩy bẩy, một tiếng nức nở nghẹn ngào bật ra.
Từ từ, nàng khép thân thể nhỏ nhắn lại, hai tay ôm chặt lấy hai chân cong cong, co ro đảo ngồi trên bãi sân cỏ, thân thể giống như lạnh lẽo mà run rẩy rẩy, rồi lại giống như nức nở, cả người co rụt lại, hai vai thỉnh thoảng run run.
"Tình. . . . . ." Tiếng goi vỡ vụn, cuối cùng không nén được, thốt ra.
"Huynh đang ở đâu. . . . . ." Kể từ sau khi bị thương mà tỉnh lại, hắn cũng chưa từng xa nàng, mà nay lại làm cho nàng không tìm thấy người, điều này làm cho Hoàng Vũ Tĩnh đã quen ỷ lại vào của hắn làm sao có thể tiếp thu được?
Một hồi đau nhức kịch liệt ập tới, Hoàng Vũ Tĩnh kêu đau một tiếng, hai tay đột nhiên gõ lên đầu của mình!
Đau, thật đau!
Trong đầu giống như bị vô số cây đinh nhỏ sắc bén đâm vào, đơn đớn tê liệt dường như muốn đè lên cả người nàng!
"A. . . . . ." Hoàng Vũ Tĩnh co rúc ở trên cỏ, trong miệng bật ra tiếng nức nở nghẹn ngào như con thú nhỏ, khuôn mặt ngây thơ bởi vì đau đớn mà trở nên vặn vẹo, hai mắt nhắm chặt run rẩy, đau nhức trong đầu đột nhiên thoáng qua một vài hình ảnh hỗn loạn!
Đó là hai đứa trẻ trốn ở bên trong hốc cây. . . . . . không, là một thiếu niên toàn thân áo đen đứng ở phía sau không nói một lời. . . . . . không, không đúng, là nam tử mặc áo trắng có tài hoa hơn người, đứng mỉm cười trong cơn mưa hoa đào. . . . . . không không không, là một người mặc áo xanh mang theo vẻ đẹp mị hoặc, trong mắt cuồng dã mang theo ham muốn săn thú. . . . . . Không, còn chưa đúng! Đúng, đúng là người mặc áo vàng sáng chói. . . . . .
Là ai, rốt cuộc đáy lòng nàng muốn là ai! Trong đầu không ngừng lóe lên hình ảnh khiến nàng cảm thấy vừa xa lạ lại quen thuộc, nhưng hình như còn có một giọng nói đang lớn tiếng kêu: không đúng, không đúng! Còn có ai chưa nhìn thấy, đã bị nàng giấu đến góc nào đó rồi!
Một loạt cơn đau nhói cũng không ngừng lại, ngược lại theo mỗi một lần hình ảnh thoáng qua mà càng trở nên kịch liệt, dieendaanleequuydonn trong lòng giống như gánh chịu ngàn cân, ép nàng không thở nổi, ngay cả lỗ tai của nàng cũng xuất hiện nhiều tiếng gọi mơ hồ, dường như nàng nghe thấy rất nhiều người kêu gọi, rồi lại nghe không rõ rốt cuộc bọn họ đang gọi cái gì!
Tại sao những nam từ này đều kêu to với nàng? Tại sao trong miệng mỗi người bọn họ đều gọi tên không giống nhau? Nàng tên Hoàng Vũ Tĩnh, không phải Phượng Tĩnh Xu!
Phượng Tĩnh Xu là ai?
Ai là Phượng Tĩnh Xu?
Không...không được gọi nàng! Nàng là Hoàng Vũ Tĩnh, nàng là Hoàng Vũ Tĩnh, nàng là. . . . . .
Hai mắt nhắm chặt đột nhiên mở ra, trong đôi mắt sáng rực khắc sâu một màu đỏ rực, đó là màu đỏ máu, tươi đẹp như vậy, rồi lại mang theo đầy sự hồn nhiên.
Là ai có đôi mắt phượng đen láy ngây thơ, làm cho người ta chỉ liếc mắt một cái đã không nhịn được thương yêu.
Là ai có đeo chuông, đinh đinh đang đang, mang theo sự cô đơn và chờ đợi, u uất trong không gian sâu thăm thẳm, phất phơ tìm tìm kiếm kiếm.
Là bóng lưng ai, mang theo vui vẻ, cố chấp chờ đợi thật lâu, chỉ vì trong biển người mênh mông sẵn sàng quay đầu!
Là ai chuyên chú, là duy nhất trong đôi mắt đen, đắm chìm trong đôi mắt vàng, khi mắt đen ngây thơ ẩn hiện màu vàng kim, đó là bao nhiêu ngày lẫn đêm chờ và đợi!
Là . . . . . ai? Ai đang cười? Là ai đang gọi?
Là ai đang gọi, gọi. . . . . . tỷ tỷ! Gọi. . . . . . Tĩnh Xu!
"A ——! ! !"
Cặp mắt ửng đỏ, trong mắt hoàn toàn lộ ra từng tơ máu, Hoàng Vũ Tĩnh cũng chịu không nổi nữa, bộc phát ra một tiếng thét chói tai thê lương!
Tiếng théo bén nhọn kia bỗng nhiên vang lên khiến vô số thú rừng xao động bất an, từng đàn chim "rào rào" kinh sợ bay ra khỏi rừng cây, trong chốc lát đã che phủ bầu trời!
Giống như hòa cùng với tiếng kêu của Hoàng Vũ Tĩnh, Die nd da nl e q uu ydo n trong rừng cây đồng thời vang lên tiếng gào thét của các loài thú, trong lúc nhất thời, rừng núi yên tĩnh lại thay đổi, tràn đầy lạnh lẽo.
Sau khi thét gào, Hoàng Vũ Tĩnh cảm giác cả người mình cũng trở nên vỡ vụn, suy yếu nằm trên mặt đất, từng cơn nhức đầu cũng dần dần thối lui.
Một hồi cô đơn và bất lực cuốn tới, trong mắt Hoàng Vũ Tĩnh chứa đầy nước mắt lăn xuống.
"Tình. . . . . . huynh đang ở đâu. . . . . ." Hoàng Vũ Tĩnh lẩm bẩm khóc thút thít, "Ta rất nhớ huynh. . . . . ."
Tiếng gào thét đã lui khỏi rừng núi, lại một lần xao động, vô số bóng dáng nhanh chóng chạy ở giữa núi rừng, giống như đang tìm kiếm cái gì đó. . . . . .
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook