Tĩnh Nữ Truyền
-
Quyển 5 - Chương 21
"Chiêm chiếp, chiêm chiếp. . . . . ."
Ánh nắng sớm lặng lẽ xuyên qua kẽ lá, tỏa ra những vầng sáng xanh, soi vào bóng dáng phong tình vạn chủng chập chờn trong đầm.
Tiếng chim hót lanh lảnh vang lên liên tiếp, cùng với dòng suối chảy róc rách ở trong khe núi, tạo thành một khúc hát dân gian dễ nghe trong núi. [email protected]*dyan(lee^qu.donnn) Làm gió ấm áp phất qua, khiến người ta trong nháy mắt cảm thấy tinh thần sảng khoái.
Gió nhẹ lay động gợn sóng, nổi lên lăn tăn trong đầm nước lạnh lẽo như những bước múa nhẹ nhàng, dưới ánh mặt trời dịu dàng phát ra màu sắc sặc sỡ, giống như là những viên ngọc sáng trên Thiên Đình thất lạc chốn nhân gian, rất chói mắt động lòng người.
Trong đầm nước, khác hẳn với thường ngày, nếu như lúc này có người ở đây, nhất định sẽ kinh ngạc khi thấy cảnh tượng trước mắt này.
Trên mặt đầm tỏa ra làn sương khói mỏng nhẹ, trong nước thỉnh thoảng vọt qua mấy cái bóng. Màu trắng, đỏ tươi, vàng sáng, xanh đậm. . . . . . đủ mọi màu sắc, tươi đẹp rực rỡ.
Tuy là màu sắc sặc sỡ, làm cho người ta nhìn hoa cả mắt, nhưng lại không lộ vẻ lộn xộn khó phân biệt, những cái bóng nhỏ này mang theo màu sắc rực rỡ đung đưa thân mình không ngừng chìm nổi trong nước, động tác thoăn thoắt làm cho người ta phải khen ngợi.
Một đám cá nhỏ bơi qua bơi lại, giờ phút này có vẻ vui mừng khác thường, không có động tác nhẹ nhàng, thân hình lại rối rít ngoe nguẩy, tựa như tiểu cô nương hân hoan tung tăng, vây lượn quanh một bóng người màu xanh lục, không ngừng chen lấn lẫn nhau, chỉ muốn đến gần bóng dáng đó.
Dưới mặt nước, bóng người màu xanh lục bị đàn cá nhỏ bao vây nhưng vẫn không bị ảnh hưởng chút nào, vẫn tự tại đắm chìm trong dòng nước.
Cho đến khi một giọng nói thở hổn hển mơ hồ vang lên: "Tĩnh! Nàng mau đi ra cho ta!"
Vừa nghe đến tiếng kêu bên bờ, người trong nước xoay người bơi vào bờ, tay phải tùy ý, một con cá nhỏ toàn thân trắng như tuyết lập tức nằm trong lòng bàn tay.
"Xoạt!" Mặt đầm nước yên ả sau một khắc giống như mặt kính bị phá vỡ, vô số bọt nước lạnh như băng tung ra, dưới ánh mặt trời chiếu sáng, Dieenndkdan/leeequhydonnn một đầu tóc ướt mang theo từng viên ngọc nước trong veo vọt ra khỏi mặt nước.
"Tình! Huynh xem!" Tay nhỏ bé giơ lên cao, ngay sau đó một giọng nói mang theo làm nũng lấy lòng vang lên, "Bữa ăn tối hôm nay sẽ là con cá trắng này đó!"
Thiếu niên bên bờ cũng mặc áo xanh lá, chịu đựng sự nóng vội ở đáy lòng, một đôi mắt to nhìn chằm chằm thiếu nữ nâng cá ở trong đầm, mắng cũng không phải được, không mắng cũng không xong, cuối cùng chỉ có thể trước đôi mắt màu tím mang theo vô tội và lấy lòng biến thành sự nóng nảy thành một thở dài.
"Thôi, nàng lên đây nhanh đi!" Vẻ mặt thiếu niên bất đắc dĩ lắc đầu thúc giục.
Thiếu nữ thấy thiếu niên lắc đầu thở dài, không khỏi cười trộm một tiếng. Xem ra chân tình chính là nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng như đậu hũ! Mỗi lần nhìn thấy nàng mang theo vô tội và nụ cười lấy lòng thì đều mềm lòng đi, một câu trách mắng cũng chưa từng có.
Trong lòng vui vẻ đồng thời cũng nghe lời bơi theo thiếu niên.
Tiện tay bẻ một cây cỏ, thiếu niên cực kỳ thuần thục lấy cá thiếu nữ đưa tới treo ngược lên, rồi sau đó kéo nàng ra khỏi đầm, nhưng trong miệng vẫn lẩm bẩm: "Đã nói với nàng bao nhiêu lần, vết thương trên người nàng còn chưa khỏi hẳn, không thể xuống nước, nàng coi lời của ta như gió thoảng qua tai đúng không?" Chỉ là nói thầm, thiếu niên vẫn nhanh chóng vắt khô y phục ướt nhẹp trên người nàng, hơn nữa thỉnh thoảng dùng nội lực hong khô y phục.
Thiếu nữ cười hì hì nằm ở trên người thiếu niên mặc cho hắn lôi kéo y phục của mình, vô tình nói: "Thương thế của ta sắp khỏe rồi! Thương thế của huynh nhẹ hơn ta, lại hồi phục chậm hơn ta, huynh còn nói ta hả?"
Thiếu niên không nhịn được cãi lại: "Ta bị nội thương, còn nàng lại là do . . . . . vết đao mà!"
Hắn chỉ muốn nghĩ tới lúc ấy nhìn thấy tình cảnh của nàng, dinendian.lơqid]on sẽ không tự chủ được rùng mình. Nếu hắn không kịp thời phát hiện ra nàng, nàng có thể sẽ. . . . . .
Nghĩ đến đây, hắn chợt dùng sức ôm chặt nàng, chỉ sợ không chú ý, nàng sẽ thật sự biến mất.
Cảm nhận được thiếu niên lo lắng, thiếu nữ an ủi vỗ vỗ lưng của hắn, "Được rồi, được rồi! Không phải ta không có chuyện gì sao? Hai chúng ta đều rất tốt mà!"
Đúng vậy! Thiếu niên khép hờ mắt, che lại suy nghĩ tán loạn trong mắt, hai người bọn họ đều tốt, chỉ có hai người bọn họ. . . . . .
Thấy thiếu niên không nói lời nào, cho là hắn vẫn còn sợ, thiếu nữ dời đi đề tài.
"Tình! Huynh xem ta lợi hai không! Đêm nay chúng ta lại có cá ăn rồi!"
Thiếu niên ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt giành công của nàng không nhịn được cong khóe miệng lên mỉm cười, "Đúng vậy! Tĩnh của chúng ta lợi hại nhất! Để cho chúng ta hai ngày này đều có cá ăn." Nói tới kỳ lạ, ban đầu khi nàng bị thương, hắn cố nén thân thể đau đớn đi vì hai người bọn họ tìm cái ăn, nhưng chỉ tìm được mấy món dân dã, ngay cả cá trong đầm này cũng cực kỳ khó bắt, mỗi ngày chỉ có thể hái một chút quả dại ăn đỡ đói, duy trì thể lực cơ bản. Nhưng kể từ khi nàng tốt hơn một chút, có thể đi lại, trong ngọn núi này giống như bị người thức tỉnh, ban đầu tìm mấy con thú cũng không có, thế mà từng con từng con nhảy ra ngoài, hơn nữa còn cũng không sợ sệt, cũng không sợ người tập kích, vô cùng gần gũi với nàng. Mà khiến hắn kinh ngạc nhất là, những con thú này, mỗi lần khi nàng nói đói bụng, lại đột nhiên chết trước mặt bọn họ, giống như chính là tự mình đưa tới cửa để cho bọn họ ăn vậy.
Vừa bắt đầu, khi hắn nhìn thấy lại có con thú ngốc đến tự mình đụng cây chết ở trước mặt bọn họ, còn kinh ngạc không dứt, nhưng theo thời gian, hắn đã từ lúc mới bắt đầu kinh ngạc đến trình độ chết lặng. Đối với loại hiện tượng này, trong lòng cũng mơ hồ có suy đoán. Mặc dù biết suy đoán của mình có chút hoang đường, nhưng cũng chỉ có cái giải thích này là phù hợp nhất với loại tình huống quỷ dị này . . . . . Những con thú này, đều là chủ động đưa đến trước mặt bọn họ, để cho bọn họ ăn. . . . . .
"Tình?" Giọng nói nghi ngờ gọi lí trí thiếu niên về, hắn nhìn thấy một đôi mắt tím thông suốt ở trước mắt.
"Đi thôi! Chúng ta về nhà, Tĩnh lợi hại mang theo món ngon về nhà, muốn Tình làm gì cho nàng ăn đây?" Cười nhạt một tiếng, da.nlze.qu;ydo/nn một tay dắt thiếu nữ, một tay khác xách cá trên đất, hai người xoay người từ từ trở về.
"Ta muốn ăn cá nướng!" Thiếu nữ hoan hô.
"Không được!" Thiếu niên lập tức phản đối, "Hôm nay nàng không nghe lời mà nghịch nước, không được ăn cá nướng!"
"A. . . . . ." Thiếu nữ kháng nghị, "Không phải chứ. . . . . ." Lôi kéo ống tay thiếu niên đung đưa trái phải.
"Không được." Thiếu niên kiên trì lắc đầu, "Chuyện này đối với vết thương của nàng không tốt, hôm nay chúng ta không ăn cá nướng."
Mặc dù rất muốn cưng chiều nàng, mọi việc cũng theo nàng, nhưng hắn chỉ vừa nghĩ tới ban đầu thấy bộ dạng lúc đó của nàng, liền tự nói với mình phải quyết tâm.
Ai cũng không biết khi hắn thấy thanh chủy thủ lạnh lẽo đâm xuyên ngực nàng, hắn đã tuyệt vọng như thế nào. Ôm thân thể đã ngâm trong dòng nước lạnh lẽo trong một thời gian dài, không cảm thấy tim đập phập phồng, không cảm nhận được hơi thở, giống như đó chỉ là một cỗ thi thể, mà hắn sẽ không bao giờ được thấy cái bóng dáng ngạo nghễ kia đứng ở trước mắt hắn được nữa. Một khắc kia, thế giới của hắn quả thật sụp đổ!
Hắn không thể tiếp nhận, người mà lòng hắn tâm tâm niệm niệm, tìm tìm kiếm kiếm hơn năm năm, sẽ cứ thế rời đi! Hắn vừa mới tìm được nàng! Hắn vừa mới xác định là nàng! Hắn vừa mới. . . . . . quyết định, bất luận như thế nào cũng phải cùng nàng ở chung một chỗ! Tại sao nàng lại không đợi hắn chứ? Chờ hắn tìm được nàng, chờ hắn bảo vệ nàng!
Khi đó, tâm tư hắn rối loạn, chỉ có thể ngơ ngác ôm chặt nàng, toàn bộ ba ngày ba đêm bất động, mặc cho thời gian trôi qua cũng không có cảm giác chút nào.
Nếu không phải, lỗ tai gần sát bờ môi đỏ mọng, nghe được một tiếng hít thở như có như không, hắn sẽ không bao giờ tỉnh táo lại từ trong thế giới của bản thân nữa!
Bởi vì một tiếng hít thở đó, tinh thần hắn chấn phấn, dieendaanleequuydonn không ngẫm nghĩ tại sao trước đó người còn không có hơi thở, hôm nay lại đột nhiên có! Lòng hắn chỉ có thể tràn đầy cảm kích trời cao đã không mang nàng đi!
Sau đó, xác định nàng chỉ trọng thương, khi hắn xử lý vết thương, tim cũng căng thẳng hơn.
Thiếu chút nữa, chỉ thiếu chút nữa!
Chủy thủ sắc bén kia, còn kém một chút đã đâm trúng trái tim của nàng!
Nghĩ tới đây, tay của thiếu niên căng thẳng, vẻ mặt trong nháy mắt lạnh lẽo.
"Tình!" Bị tay của thiếu niên nắm đau, thiếu nữ hét lên kinh ngạc.
"Tĩnh!" Bị tiếng hô của nàng làm cho cả kinh, hắn cuống quít kiểm tra bàn tay nhỏ bé bị hắn nắm, trên mặt hiện lên vẻ đau lòng."Thật xin lỗi! Làm nàng đau rồi!"
Nhìn đến vẻ mặt tự trách của hắn, đôi mắt của nàng xoay vòng, vội vàng dời đi sự chú ý của hắn.
"Không đau đâu! Chỉ là đột nhiên ta muốn nghĩ nghe Tình kể chuyện. . . . . ."
"Được, Tĩnh muốn nghe cái gì?" Biết tâm ý của nàng, trong lòng hắn dịu dàng, lần nữa cẩn thận từng li từng tí nắm tay của nàng, dịu dàng mà hỏi.
"Ưmh. . . . . . chính là chuyện xưa của hai chúng ta đó!" Thiếu nữ rực rỡ cười một tiếng.
"Được, " Vẫn dịu dàng xin gì được nấy, "Tĩnh muốn nghe, thì ta nói bao nhiêu lần cũng có thể. . . . . ."
Trong mắt khắc rõ không biết gì cả, mang theo nụ cười thuần khiết, hắn dịu dàng nói đến chuyện xưa giữa bọn họ, cũng chỉ có lòng hắn biết rõ ràng "chuyện xưa " đó . . . . . .
"Tên của nàng là Hoàng Vũ Tĩnh, ta tên là Long Ứng Tình, từ lúc còn rất nhỏ chúng ta đã gặp nhau một lần, hơn nhiều năm về sau, Die nd da nl e q uu ydo n gặp lại lần nữa đã khiến chúng ta vừa thấy đã yêu, định chung thân cả đời. . . . . ."
"Vậy tại sao chuyện gì ta cũng không nhớ cơ chứ?"
Xa xa truyền đến tiếng thiếu nữ nghi vấn.
"Bởi vì một số người ghen tỵ chúng ta, muốn đuổi giết. . . . . ."
Giọng nói vẫn dịu dàng không chút do dự trả lời. . . . . .
"Vậy chúng ta đã phải ẩn cư ở chỗ này sao? Chúng ta còn trẻ như vậy, cảm giác ẩn cư như chỉ là người già mới có thể làm mà. . . . . ."
Hai bóng người màu xanh lục tựa sát nhau, càng lúc càng xa, chỉ để lại nói một tràng âm thanh vang vọng giữa núi rừng, bị làn gió phất qua, làm biến mất không tiếng động. . . . .
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook