Bình An gừ gừ mấy tiếng, chủ nhân giỏi dối lòng ghê. Sáng nay dậy sớm tắm rửa gội đầu, còn khác thường ướm thay mấy bộ quần áo, tóc tai cũng gội gội chải chuốt những hai lần. Cũng chả biết tốn công phí sức mày mò như vậy đi ra có gì khác biệt, nói chung nó nhìn không ra rồi, chẳng có gì khác biệt với bộ lông chó của nó.

Còn tráo trở nói cái gì mà cho bạn gái nó xem. Chàng trai mới bắt đầu yêu thật khiến cả chó cũng toát mồ hôi hột giùm. Nhưng Bình An từ đầu đến cuối đều hiểu, Lý Cận Dữ là một người đàn ông rất dịu dàng rất lịch thiệp, ngoài miệng anh không nói, nhưng chi tiết thì anh luôn làm tốt hơn bất kỳ ai. Tính tình của chủ nhân rất tốt, Bình An dường như chưa từng thấy anh nổi nóng với ai. Ngoại trừ lần đạp bàn trà cãi nhau với chị, Bình An cũng bị dọa rùng mình, chưa từng thấy anh nổi trận lôi đình như thế bao giờ. Thế nên nó biết, anh thật sự rất để tâm đến chị, rất sợ chị sẽ rời xa mình.

Có lúc Bình An nhìn anh, cũng giống như cách một ống kính vạn hoa dài đằng đẳng. Anh đang ở bên phía ánh sáng kia, sống cuộc sống loài người phồn hoa náo nhiệt, còn nó chỉ có thể giữ lấy thế giới trắng đen đơn điệu này. Lý Cận Dữ không có nhiều bạn bè, cũng ít ai đến nhà. Hoặc nói cách khác trong tỉnh thành cũ kỹ này, thực ra anh không có bạn tâm giao gì nhưng chó tâm giao thì có một con.

Bóng ảnh của hai người họ thỉnh thoảng cũng hình thành người thứ ba,tâm sự với nhau trong khu vườn nở đầy hoa đào kia.

Mấy ngày gần đây, Bình An thấy anh ngủ không ngon giấc, nửa đêm thường ra uống nước, tai của nó rất nhạy, Lý Cận Dữ ở trong phòng vén chăn là nó nhận thấy có thể anh sắp dậy rồi, sau đó vẫy đuôi chạy đến cánh cửa sau vườn, sủa gâu gâu mấy tiếng với anh.

Lý Cận Dữ mặc đồ ngủ tựa vào cửa sau vườn, một tay đút túi quần, một tay cầm cốc nước, cúi đầu mắt còn mơ màng nhìn nó: “Chó không cần ngủ hả?”

Bình An ẳng ẳng mấy tiếng.

“Nhớ bạn gái hả?” Lý Cận Dữ cúi đầu hỏi nó: “Hay là muốn thay bạn gái rồi?”

Bình An: …

Lý Cận Dữ nhấc cốc nước sang bên người, hơi híp mắt, nhìn ra cảnh đêm mờ ảo hơi nước ngoài cửa sổ, biếng nhác tự biên tự diễn: “Ráng chịu thêm đi, mới một tháng thôi. Gần đây anh bận, không có thời gian tìm bạn gái cho mày.”

Bình An biết anh bận việc gì, bận giận dỗi chị, mỗi lần chị gọi điện đến, anh đều rất lâu sau mới nhấc máy, có lúc thậm chí còn không thèm nhận cuộc gọi, còn nói dối chị là mình đang tắm. Có lúc chị bận rộn, cả ngày không điện một cuộc cho anh, anh liền tức giận nhổ lông nó.

Bình An bị nhổ đến bực bội, suýt chút biểu diễn tại chỗ cho anh thấy màn chó cùng đường tháo chạy rồi. Nhiều lần còn lấy hai chi nhỏ nhắn của nó vịn lên vai đàn ông của anh, giống như Nhĩ Khang lay Tử Vy, lay nó một cách dữ dội, tại sao anh không nói với chị là anh đang ghen chứ?

Sau đó thì Bình An đã hiểu, Lý Cận Dữ nói chị không thích đàn ông có tính chiếm hữu quá cao, thế nên dù trong lòng anh rất ghen tuông, nhưng lại không dám để chị biết anh đang ghen, sợ chị sẽ không thích anh nữa.

Ôi, làm đàn ông thật khó, làm chó vẫn sướng hơn, Bình An cảm thấy may mắn thở phào nhẹ nhõm.

Hoàng hôn buông xuống, ánh dương màu vàng kim vẫn chưa lặn xuống núi, tạo thành khe rãnh tờ mờ tối phân cách đỉnh núi và nóc nhà. Gió đêm xào xạc luồn qua cành cây, mặt hồ gợn sóng lăn tăn, mang theo từng cơn lạnh luồn qua người khiến Diệp Mông rùng mình, vừa rồi vội vã cô không mang theo áo khoác, trên người chỉ có chiếc áo khoác mỏng manh của bộ vest, gió lạnh buốt giá không kiêng kị mà luồng qua cổ cô.

Bình An ngay lập tức cảm thấy cả thân chó của mình bị người ta nhấc lên, giây tiếp theo đã nằm gọn trong lòng của một người mang theo hơi lạnh vừa dịu dàng vừa lạ lẫm. Diệp Mông theo phản xạ vội vàng đón lấy.

Lý Cận Dữ nói: “Lông của nó giữ ấm.”

Bình An:??

Diệp Mông: …

Lý Cận Dữ lại đệm thêm: “Nếu không nuôi chó làm gì?”

Bình An: …

Tuy nói thì nói như vậy, lúc hai người bước vào nhà, trên người của Diệp Mông đang khoác chiếc áo ngoài của Lý Cận Dữ. Bà nội nhìn hai người họ âu yếm như vậy, trong lòng vui mừng, cười tít mắt nói: “Lý Cận Dữ, cháu nấu ít đồ cho Diệp Mông ăn đi, nó vừa xuống máy bay đã sang đây liền, chắc là vẫn chưa ăn cơm.”

“Chị chưa ăn hả?” Lý Cận Dữ hỏi.

Diệp Mông vừa vào đến cửa đã mệt lã người, ngồi lên cả tủ kê giày, ngẩng đầu lên nhìn anh với vẻ tội nghiệp: “Đúng vậy, chuyến bay sáng sớm, cả bữa ăn trên máy bay cũng không có, còn chuyển tuyến xe cả một ngày, chưa có gì lót bụng.”

Lý Cận Dữ kéo cô đứng dậy: “Ra ngoài ăn, trong nhà không có đồ ăn.”

Diệp Mông ăn vạ, cởi giày cao gót ra: “Không muốn ra ngoài nữa, chân sắp gãy rồi, cậu nấu tạm cho tôi một bát mỳ là được rồi.”

“Hay tôi đặt thức ăn cho chị?”

Diệp Mông làm nũng, kéo tay anh lay lay: “Cậu không nấu cho tôi được sao?”

“Chẳng phải chị nói tôi nấu không ngon sao?” Lý Cận Dữ lấy di động ra.

Diệp Mông vẫn tiếp tục làm nũng: “Tôi còn chưa ăn mà, nấu đi, nấu đi.”

Lý Cận Dữ hết cách, ừ một tiếng: “Vậy chị vào phòng nằm nghỉ một lúc đi, nấu xong tôi gọi chị.”

Diệp Mông đồng ý, nằm trên giường anh một lúc. Bà nội lăn xe lăn vào, trong tay còn run run cầm theo bao lì xì đỏ, nhân lúc không ai để ý nhét xuống dưới gối, Diệp Mông nghi hoặc ngồi dậy: “Bà nội?”

“Hôm đó hai đứa đi đăng ký vội vàng quá, Lý Cận Dữ nói đêm đó là cháu đi Bắc Kinh rồi, bà cũng không kịp đưa bao đỏ cho con, bên trong còn có chiếc nhẫn vàng, vốn là nên để mẹ của Lý Cận Dữ cho con, nhưng người phụ nữ đó sớm đã cắt đứt quan hệ với chúng ta rồi. Nhẫn cũng trả về, vẫn luôn để ở chỗ của bà. Nếu không, có nói sao cũng không phải là bà già này đưa cho con, làm vậy thấy Lý Cận Dữ nhà bà rất lẻ loi, giống đứa trẻ không ai thương vậy.”

Bà nội không nói cười như ngày thường mà thần sắc nặng nề nhìn cô. Nếp nhăn ở đuôi mắt không biết đã chồng bao nhiêu lớp, sự hốc hác sâu nông không đồng nhất trên gương mặt, dường như hơi co rút lại, giống như bị chọt vào điểm đau vậy, nghẹn ngào khó nói.

Lần này Diệp Mông lại khó nói, cả đống lời văn trong miệng cũng không biết an ủi thế nào. Vào lúc này cho dù có nói gì cũng thấy không đủ trịnh trọng, cô thấp giọng nói: “Bà nội, con sẽ tốt với cậu ấy.”

“Bà không phải có ý này.” Bà nội nắm lấy tay cô, thở một hơi dài rồi nói:

“Thứ gọi là hôn nhân, thực ra cũng chỉ là hai người dọn vào một căn nhà, đôi vợ chồng may mắn thì cho dù trong nhà chẳng có cái gì, thêm vào vài món nội thất thì có thể bình an sống một đời. Vợ chồng có số phận nhiều ngang trái thì có lẽ cần phải thu dọn nhà cửa, khắp tường đều là mạng nhện, khắp sàn đều là cỏ dại. Hai người phải dìu dắt nhau, quét sạch mấy thứ trở ngại này ra khỏi nhà, rồi mới từ từ thêm nội thất mình thích vào. Đợi khi căn nhà này ra dáng rồi, tình cảm của hai vợ chồng sẽ ổn định thôi. Thế nên chỉ có mỗi cháu đối tốt với nó là vô dụng, nó cũng phải tốt với cháu. Bà hi vọng hai đứa bình đẳng. Số phận của bố nó không tốt, sinh ra trong nhà bà, vốn đã thấp hơn người ta một bậc, lại cứ phải kết giao với người nhà giàu. Bị người ta sắp đặt suốt nửa đời người, đến lúc chết đi, trên bia đá cũng khắc theo họ của nhà người ta. Đều là oan nghiệt.” Bà nội than thở một hơi rồi ra khỏi phòng.



Lúc Diệp Mông bước vào bếp, Lý Cận Dữ vừa cho sợi mỳ vào trong nồi, liếc qua cô: “Không ngủ nữa hả?”

Diệp Mông đi tới, ôm anh từ phía sau, ra vẻ thần bí thì thầm với anh: “Bà nội cho tôi một bao đỏ và chiếc nhẫn gia truyền của nhà cậu.”

“Không muốn lấy hả?” Anh đứng yên nhìn vào nước trong nồi.

“Không phải.” Diệp Mông tựa vào lưng anh: “Bà nội cho tôi mười nghìn tệ, có phải quá nhiều rồi không? Tôi vốn chỉ định nhận nhẫn thôi nhưng bà nội không chịu, lại sợ nói không nể mặt người già, khiến bà không vui, thế nên tôi mới đến hỏi cậu, tiền này tôi có thể lấy không?”

“Lấy đi, mấy ngày nữa tôi trả lại cho bà.”

Diệp Mông vẫn cảm thấy không yên tâm, không biết bị sao nữa, cơn buồn ngủ tự dưng ập đến, nhắm mắt lại thì thào nói: “Bà nội nói cậu nghỉ việc ở quán bar rồi, cậu còn tiền sao?”

Lý Cận Dữ ừ một tiếng, gắp mỳ ra: “Có, tạm thời không tìm việc nữa, đợi thi xong tính tiếp.”

Phía sau không lên tiếng nữa, hơi thở dần dần đều đặn. Lý Cận Dữ quay đầu qua nhìn, phát hiện cô ngủ thật rồi, tắt lửa, bế người từ dưới đất lên đặt vào giường.

Lúc Diệp Mông thức dậy đã là ba giờ sáng, Lý Cận Dữ vẫn đang đọc sách, trên bàn có ngọn đèn vàng tối, chiếu rọi không gian cả phòng trở nên ấm cúng.

“Bé yêu.” Cô nằm nghiêng người, mắt còn ngáy ngủ, thấp giọng gọi.

Lý Cận Dữ quay sang nhìn, Diệp Mông lờ mờ nhận thấy hình như anh không có mặc gì bên trong, chỉ khoác chiếc áo giữ ấm mở bung, ở góc độ của cô, vừa khớp có thể nhìn thấy hoa đào nở đầy cành bên ngoài cửa sổ, cảnh tượng thật giống công tử phong lưu nổi danh khắp toàn thành. Nhìn mà tim cô đập thình thịch.

“Dậy rồi hả?” Anh nói: “Đói không?”

“Đói tỉnh đó.”

Anh quay đầu đi, quay lưng với cô, cúi đầu tiếp tục đọc sách, lạnh nhạt nói: “Nhịn đói đi, mỳ nhũng rồi, không ăn được nữa.”

Diệp Mông xoa cái bụng đói réo òng ọc: “Không nấu thêm bát nữa được hả?”

“Không được, chị lãng phí bát cuối cùng rồi.” Lý Cận Dữ vừa nói vừa bấm di động bên cạnh, nhìn qua rồi nói tiếp: “Ba giờ, gượng thêm hai tiếng nữa, năm giờ bên cạnh có quán ăn sáng.”

“Thôi được, năm giờ tôi dậy đi ăn sáng luôn.”

“Ngủ được nữa không?” Lý Cận Dữ nói: “Ngủ không được thì để tôi đi xem thức ăn của Bình An còn không.”

Diệp Mông nghĩ mình về muộn, em trai bực bội, giận dỗi cô, luôn nói móc cô. Dỗ dành mấy ngày sẽ ổn thôi nên luôn nhường nhịn: “Được thôi, thuốc chuột tôi cũng uống, cậu đưa là được.”

Hình như Lý Cận Dữ cố ý chọc giận cô, không quay đầu lại mà nói: “Ngày mai tôi sẽ đi mua.”

Sau đó, ngày hôm sau, Lý Cận Dữ dường như cả đêm không ngủ, đợi đến sáng hai người cùng sang quán bên cạnh ăn sáng, đợi lúc về rồi anh ngủ bù lại, Diệp Mông thì trở về nhà mình.

Hai người vội vàng đi đăng ký kết hôn, hai gia đình còn chưa chính thức gặp mặt, cứ thế này dọn vào nhà người ta sống có vẻ không thích hợp lắm. Diệp Mông bàn với bà nội, Lý Cận Dữ phải chăm sóc bà nội mình nên chắc chắn không thể dọn đi được, lại không thể đón cả hai người cùng sang đây được, nếu không ông Diệp sẽ khó xử lắm. Diệp Mông định đợi sau này sức khỏe của bà nội anh tốt lên, họ sẽ cân nhắc xem có cần ra ngoài mua căn nhà cho mình không.

Lúc này Từ Mỹ Lan mới hoàn hồn lại, đứa cháu gái từ nhỏ được mình nâng niu trong lòng bàn tay thật sự đã đi lấy chồng rồi. Lúc nhìn cô xách theo hành lý sải bước ra khỏi cửa nhà, bà mới ngộ ra, cả đời bà xem như đã nhìn thấu hết mọi việc rồi. Bà run rẩy che mắt lại, dường như cũng biết sự việc không còn cơ hội xoay chuyển nữa, nước mắt từng giọt rơi xuống, nói với con gái lớn của mình: “Gốc của nhà họ Diệp, xem như đứt tại đây rồi.”

Diệp Quế Lan im lặng rất lâu, nhìn bóng tà chiều còn sót lại ở hướng Tây, cho đến khi bóng của Diệp Mông khuất dạng, dường như đang tiễn cô đi lên đoạn đường đời mới.

“Mẹ, đừng trách con bé. Từ sau khi mẹ nó mất, con chưa từng thấy nó vui vẻ thế này. Có thể kết hôn với người mình thích, chắc chắn là điều hạnh phúc. So với việc còn giữ được gốc rễ hay không, con càng hi vọng Diệp Mông hạnh phúc. Đời người sống là phải nhường nhịn lẫn nhau. Thế hệ của chúng nó, thực ra còn vất vả hơn chúng ta, đối mặt với rất nhiều cám dỗ, khó khăn cũng rất nhiều. Những người lớn như chúng ta đừng chuốc thêm rắc rối cho chúng thì tốt hơn.”



Lý Cận Dữ ngủ một giấc đến bốn giờ chiều. Nói chính xác hơn là bị tiếng leng keng từ nhà bếp đánh thức, anh cũng không biết làm sao hình dung cảnh tượng hỗn loạn lúc này.

Không biết Diệp Mông lấy đâu ra chiếc tạp dề, chắc là tự cô mang đến, đứng ở vị trí cách bếp gas hơn một mét, một tay cầm cái sạn, một tay cầm nắp nồi, trên đầu còn không biết đào đâu ra một cái nón bảo hiểm, lửa mở rất lớn, vừa đổ dầu vào, liền nghe tiếng “bùm” thủng nồi, đáy nồi bùng lên ngọn lửa lớn. Cả nhà bếp bừng sáng, người ngoài không biết còn cho rằng nhà anh đang nghiên cứu vũ khí kích nổ gì đó.

Bình An liên mồm sủa không ngừng, bộ dạng như sẵn sàng báo cảnh sát mọi lúc. Bà nội thì vẫn bình tĩnh ngồi trên xe lăn chỉ đạo dập lửa: “Nhanh! Nhanh! Dội nước vào.”

“Dội nước vào dầu sẽ bắn tung tóe lên mặt cô ấy, bà muốn hủy nhan sắc của vợ con hả?” Lý Cận Dữ lập tức đi đến đó, lấy nắp nồi trên tay Diệp Mông ụp thẳng lên, ngọn lửa bùng cháy tức khắc dập tắt, như một con rồng nhỏ bị thu phục trong cái nồi đen, không còn nhe ranh múa vuốt với cô nữa. Diệp Mông nhìn Lý Cận Dữ, sợ anh lại giận, vội vàng yếu ớt giải thích: “Tôi thấy cậu ngủ cả ngày rồi, tôi định nấu vài món cho bữa tối, nhưng cái bếp gas này, hình như bản thân nó có suy nghĩ riêng thì phải.”

Diệp Mông quấn lấy cổ anh như con bạch tuột, ghì trên người anh lay lay, áo ngủ của Lý Cận Dữ bị cô kéo hở ra một nửa, anh liếc nhìn cô:, “Chị chưa nấu ăn bao giờ hả?”

“Chưa, bà nội tôi còn không cho tôi rửa nồi.” Cô hoang mang, trong lòng thấp thỏm nói.

Lý Cận Dữ: “Vậy mà chị còn chê tôi nấu khó ăn?”

“Tôi đâu có chê, tôi xót cậu mà.” Diệp Mông nói.

“Bớt đi.”

Bà nội không để tiếp tục ở lại đây nữa, lặng lẽ lăn bánh xe lăn đi, chủ yếu cũng vì sợ Lý Cận Dữ cằn nhằn bà, trốn thẳng về phòng, khóa trái cửa lại. Sau đó âm thâm lấy hai cục bông gòn, nhét vào lỗ tai mình, mắt không thấy lòng không phiền.

Diệp Mông nhìn ra cửa nhà bếp thấy trống rỗng: “Bà nội cậu đi rồi.”

Lý Cận Dữ ừ một tiếng, ném cây sạn vào bồn rửa: “Bà sợ bị tôi mắng.”

“Tôi nói là bà nội cậu đi rồi.” Diệp Mông ý tứ sâu xa lặp lại lần nữa.

Lý Cận Dữ tựa vào kệ bếp, tất cả trọng lượng trên người Diệp Mông đều treo trên người anh, Lý Cận Dữ cảm thấy cổ mình bị Diệp Mông ghì đến sắp gãy rồi, chỉ đành dùng tay đỡ lấy phần eo của cô, nhưng sau cùng chỉ miễn cưỡng dùng một tay vịn eo cô, tay còn lại đút vào túi quần.

Bầu trời ngoài cửa sổ vàng úa, mặt trời chầm chậm mang theo ánh sáng màu vàng nghiêng ngả bước vào, trùng hợp rọi vào người Diệp Mông, trông cô sáng hẳn, giống như một vật báu sáng lấp lánh. Lý Cận Dữ nằm ngoài vùng sáng, cả người lạnh lẽo nơi bóng tối, hai người một sáng một tối, tựa như hai thế giới rạch ròi, dựa vào sự ích kỷ cá nhân mà hòa vào nhau.

Hai gương mặt của họ rất sát nhau, mỗi một cái chớp mắt của Lý Cận Dữ, lông mi của anh tựa như sợi lông ngỗng mềm mại nhẹ nhàng lướt qua gương mặt cô, mỗi một nhịp, lồng ngực cô cũng theo đó mà hồi hộp hơn. Cô nhìn anh chằm chằm nói: “Mười lăm nhịp rồi, còn không hôn tôi sao?”

Anh chần chừ bất động, vẫn không hôn cô, nghiêng đầu đi: “Tôi hỏi chị, lần này về đây còn quay lại lên đó không?”

“Có, ít nhất tôi cũng phải đợi vụ án này có kết quả rồi tính tiếp.”

Lý Cận Dự một tay đút trong túi bất động, tay còn lại vỗ vỗ sóng lưng cô, ra vẻ rất thông cảm  nói: “Được, xuống đi.”

Diệp Mông ngơ ngác, chỉ nghe thấy trong ngữ điệu của anh có sự sảng khoái trả được đũa:

“Đợi khi nào chị quyết định ở lại thì tính tiếp. Khoảng thời gian này đành vất vả cho chị rồi, ráng nhịn đi.”

Diệp Mông bất lực đứng ở của bếp nói lý dỗ ngọt anh, nhưng dù Diệp Mông nói thế nào, Lý Cận Dữ cũng không nghe lọt tai, tránh sang một bên, thản nhiên bật bếp gas, đong đầy tình cảm như muốn nấu cho cô một bữa ngon: “Dì út của Kiều Mạch Mạch có làm cho ít sa tế, tối nay làm món cá sa tế cho chị ăn nhé?”

Sau khi Diệp Mông bị anh cắt ngang ngoài dự tính, ngây người đáp“Ừ”, nhưng cũng lập tức trở về chủ đề vừa rồi: “Vụ án này phức tạp hơn tôi nghĩ nhiều, tôi biết cậu sợ tôi sẽ ở lại Bắc Kinh luôn. Cậu yên tâm, vụ án vừa kết thúc, tôi lập tức nghỉ  chỗ Câu Khải.”

Lý Cận Dữ vờ như không nghe thấy, mở tủ lạnh ra lấy hai quả trứng, “Chưng hay chiên?”

“Chiên.” Diệp Mông lại mau chóng quay lại chủ đề: “Bé yêu, cho tôi chút thời gian được không?”

Lý Cận Dữ một tay đánh trứng trong bát, tay kia bưng bát lên, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên nhìn qua cô, ánh chiều tà ngoài cửa sổ dường như đang đè lên giữa chân mày anh, anh lạnh lùng lên tiếng: “Cũng có nghĩa là nếu vụ án này trong vòng ba đến năm năm không kết thúc thì chị cũng ba bốn năm năm không về đúng không? Chị biết bốn năm năm này là có ý nghĩa gì với chúng ta không? Chị có biết chị ở Bắc Kinh bốn năm năm, chị nghĩ chị còn có thể dễ dàng rời đi sao?”

Diệp Mông lầm bầm: “Làm gì lâu đến vậy, có phải cậu quá xem thường cảnh sát bây giờ rồi không?”

Anh nắm tay kiềm nén, gân xanh trên tay dường như muốn nổ tung ra, “Bộp” một tiếng, đặt bát xuống, quay đầu nhìn ra cửa sổ: “Tôi không muốn cãi nhau với chị.”

Cho đến khi kết thúc bữa tối hai người cũng chẳng nói câu nào. Bà nội lại không cảm thấy kỳ lạ, vợ chồng son mà, cám dỗ nhiều, va chạm tất sẽ nhiều thôi, hiên ngang nhét lại hai cục bông gòn vào tai đi về phòng ngủ. Cả buổi tối hai người không nói câu nào, Diệp Mông ngồi ở phòng khách xem ti vi, Lý Cận Dữ ngồi trên hồ cá ngoài vườn đọc sách, thi thoảng lại ném hai viên thức ăn chó trêu Bình An.

Diệp Mông hoàn toàn không biết ti vi đang chiếu cái gì, trong đầu đều chỉ nghĩ đến thằng mất nết ngoài kia.

Thằng mất nết đang đọc sách.

Thằng mất nết đang chọc chó.

Thằng mất nết còn đăng bài lên tường.

Chụp một tấm hình về cảnh đêm rất có cảm xúc, không thể phủ nhận, trình độ chụp hình của Lý Cận Dữ không tệ, lấy góc rất tinh tế, mỗi tấm ảnh đều mang lại cho người xem cảm giác gió có câu chuyện của gió, cây có câu chuyện của cây, vô cùng thần bí.

Diệp Mông chụp một tấm selfie gửi tin nhắn qua cho anh.

[Lá Chanh: Đăng lên tường cậu đi.]

Diệp Mông nghe tiếng ding dong ngoài vườn vang lên, tiếp đó lại nghe tiếng gõ phim cạch cạch, chắc anh đang lạnh mặt trả lời tin nhắn. Diệp Mông dường như có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của anh.

Tiếp theo đó, tiếng ding dong trong nhà vang lên.

[LJY: Sao hả? Bây giờ kết hôn còn phải công khai sao? Chị chơi yếu vậy sao?]

[Lá Chanh: Ok, xem thử ai mới là người chơi yếu.]

Diệp Mông lại chụp một tấm lộ xương quai xanh nhiều hơn, đăng lên tường mình.

Ngay lập tức, Diệp Mông nghe thấy tiếng đẩy cửa ngoài vườn vang lên, gió lạnh ùa vào, nhiệt độ trong nhà dường như chốc lát giảm đi mấy độ.

Người “chơi lớn” bước vào như dự đoán, Lý Cận Dữ cao to một tay đút túi quần, không lên tiếng đứng ngay trước ghế sofa, cúi người xuống giành lấy điện thoại của cô, không nói tiếng nào xóa hình đi, sau đó tiện tay ném trả lại cô, lạnh lùng không cảm xúc: “Cảnh cáo chị lần cuối, cãi nhau thì cãi nhau, đừng tự tìm cái chết ở chỗ tôi.”

Sau khi bị cảnh cáo, Diệp Mông ngoan ngoãn hơn, Lý Cận Dữ cũng không rời đi, làm ổ trên sofa xem ti vi với cô, nhìn thì có vẻ lạnh lùng không ai đoái hoài ai, nhưng miệng hai người lại nói không ngừng nghỉ.

“Tôi là vợ của cậu, Lý Cận Dữ, cậu không thể thông cảm cho tôi sao?”

“Tôi nhỏ hơn chị hai tuổi, tại sao chị không thể thông cảm cho tôi?”

“Cậu sợ tôi chạy theo người khác sao?”

“Phải, chị không sợ, chị chưa từng ghen vì tôi.”

“Từng ghen, chuyện cậu và Giang Lộ Chi từng quen nhau, tôi ghen đến tận bây giờ.”

“Đó cũng là vì Giang Lộ Chi, nếu đổi là người khác, cũng chẳng là sao với chị.”

Hai người đấu khẩu qua lại, màn hình ti vi thông minh diễn giải một cách máy móc mà không ai quan tâm, một tập phim chiếu đi chiếu lại chục lần, họ cũng hoàn toàn không phát giác. Cho đến khi điện thoại trên bàn bỗng dưng sáng lên, hai chữ Câu Khải hiện rõ ràng trên màn hình, Diệp Mông còn không thèm nhìn một chân đạp bay chiếc điện thoại.

Lý Cận Dữ cười nhạt, tiếp tục xem ti vi, không nói lời nào.

Chiếc di động như bị ma nhập, cuộc gọi dồn dập đến, như muốn cô bắt máy bằng được.

Lúc Câu Khải gọi đến cuộc thứ năm.

Lý Cận Dữ đứng bật dậy, để lại một câu: “Nếu vì tôi ở đây hai người không tiện tâm sự thì tôi ra ngoài được chưa.”

Diệp Mông nhặt điện thoại lên, bắt máy liền mắng mỏ: “Nếu anh không có chuyện gì cấp bách, tôi về sẽ nói Thao Minh Tiêu đăng công khai toàn bộ danh sách khách hàng của anh lên mạng.”

Câu Khải ở đầu dây bên kia chắc cũng cảm nhận được Diệp Mông đang tức giận, không nói câu nào “bộp” một tiếng, lập tức gác máy.

Lý Cận Dữ mặc bộ đồ ngủ đi ra ngoài, áo khoác cũng chưa kịp mang theo, Diệp Mông không biết tối vậy anh sẽ đi đâu, cô cũng không mặc áo khoác mà vội vã đuổi theo ra ngoài. Kết quả Lý Cận Dữ vẫn chưa đi xa, tựa vào cửa phòng bảo vệ dưới lầu hút thuốc, ánh trăng mờ ảo bị cắt rọc thành nhiều mảnh, tựa như một lớp rèm mỏng phấp phới trên mặt đất.

Diệp Mông đi qua đó, đứng ngay trước mặt anh, nhất thời cũng không biết mở miệng thế nào. Yên lặng một lúc, nhìn chằm chằm anh tựa vào tường, hút phả khói thuốc, cổng vào chung cư bị làm cho khói bay mịt mù, nhưng không khí lại rất yên tĩnh. Anh chỉ mặc có bộ đồ ngủ, nhìn cả người rất mỏng manh, mí mắt lạnh lùng rũ xuống. Lúc cởi quần áo ra, rõ ràng là thân hình có cơ bắp. Diệp Mông nắm tay anh, bàn tay của Lý Cận Dữ vừa thon lại vừa lớn, anh không rút ra, ngoan ngoãn dể cô nắm lấy.

Nhưng sự ngoan ngoãn này cũng chỉ duy trì được một lúc. Hút xong một điếu thuốc, Lý Cận Dữ liền hất tay cô ra, đi vào nhà. Anh hết thuốc để hút rồi, tìm khắp các tủ trong nhà, cũng không tìm ra nửa cây để hút.

Anh ngồi trên sofa, một cánh tay gác lên đầu gối, hơi khom người, ngón tay thon dài lục lọi tìm kiếm trong hộc tủ, đều là hộp rỗng, anh bực bội bốp nát chúng, lạnh mặt vứt thẳng vào thùng rác. Sau cùng anh lại khoanh tay tựa vào sofa một lúc, dự định nén ngọn lửa không tên không có nơi xả ra xuống.

Thế nhưng không hiệu quả, anh chỉ đành đứng lên ra ngoài mua thuốc.

Diệp Mông chặn lại, không cho anh đi: “Đừng hút thuốc nữa. Nếu cậu thật sự không vui, trút lên tôi là được.”

Lý Cận Dữ kéo cô ra, cúi xuống thay dép: “Chị đừng làm trò đê hèn.”

Diệp Mông cảm thấy lúc Lý Cận Dữ thật sự lạnh nhạt rất buốt giá, lời nói cũng gây sát thương, cô cũng nổi giận rồi, ngày nào cũng tranh thủ, dỗ thế nào cũng không được, sự nhẫn nại của cô đến giới hạn rồi, còn bị dáng vẻ ngọt đắng không chịu của Lý Cận Dữ làm cho sắp bốc cháy rồi.

Cô tựa vào cánh cửa, ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông cao ráo trước mặt, giọng cũng trở nên tức giận: “Cậu nói lại lần nữa.”

“Tránh ra.” Lý Cận Dữ mặc áo khoác vào, dáng vẻ kiên quyết phải ra ngoài.

Cô uy hiếp: “Nếu cậu đi ra, tối nay tôi sẽ về nhà.”

“Tùy chị.” Anh ở trên cao nhìn xuống, lạnh nhạt nói với cô: “Về Bắc Kinh tìm Câu Khải tôi cũng không có ý kiến.”

Cô bất lực: “Cậu muốn ghen đến khi nào đây?”

“Mẹ nó! Tôi cũng muốn biết phải ghen đến khi nào đó!” Lý Cận Dữ cuối cùng cũng hết nhẫn nhịn được, đột nhiên lớn tiếng quát: “Chị nghĩ là tôi thích ghen sao? Mẹ kiếp! Chị có ăn vụng thì cũng phải biết chùi mép đi chứ! Tại sao lại để tôi biết? Hả?” Từng cơn từng cơn giận kéo đến: “Câu Khải hỏi chị, tại sao chị không nói hắn biết tôi là chồng chị? Má nó! Có phải chị còn muốn nối lại tình xưa với hắn không?”

Cuối cùng Diệp Mông cũng hiểu ra vì hiểu lầm của tối hôm đó, cô cười nhạt: “Thì ra cậu nghĩ tôi là người như vậy.”

Diệp Mông nhìn anh hồi lâu, cúi đầu bật điện thoại lên, không biết đã mở ra một trang web gì, đập mạnh vào lồng ngực của anh.

Bên trên là một hàng chữ Baidu rất rõ ràng  Lý Cận Dữ, cung điện ký ức, quán quân năm 2008.

Thực ra chỉ cần tra trên mạng sẽ ra được thông tin của anh.

“Tôi hỏi cậu có quen với Thao Minh Tiêu không, cậu nói không quen, kết quả tôi phát hiện mỗi một câu chuyện mà Thao Minh Tiêu kể với tôi đều liên quan đến quá khứ của cậu, ngay cả ông chủ của câu lạc bộ đua xe kia, Lê Thầm cũng đeo chiếc hoa tai y hệt như của cậu. Quá khứ hoành tráng kia của cậu, cậu chưa từng kể với tôi. Mẹ nó! Sao tôi biết cậu đã trải qua những gì trong quá khứ, có muốn giáp mặt họ lại không.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương