Tình Nồng Người Không Biết
-
Chương 53
Chương 53
Edit: Hanna
Beta: Heulwen
Thời Thiển lẳng lặng thưởng thức cảnh đẹp hùng vĩ của sông núi ngoài cửa sổ, lại nhìn cơ trưởng Tuỳ có giá trị nhan sắc cực cao đang ngồi bên cạnh, bên tai chỉ còn tiếng động cơ chạy rì rì.
Hôm nay, khi cô được ngồi ở vị trí này thì mới càng có thể cảm nhận được, cảm giác đặc biệt vĩ đại mà Tùy Cẩn Tri lưu luyến khi lái máy bay, hóa ra là như thế, mỗi một lần cất cánh, hạ cánh đều là cảm giác khó quên.
Hành trình bay kéo dài khoảng 30 phút, anh chuyên tâm điều khiển máy bay trực thăng, thỉnh thoảng, hai người cùng nhau thưởng thức cảnh tượng hùng vĩ khi nhìn từ trên cao, nói chuyện vài câu, nhưng anh vẫn mang lại cho cô một chuyến bay vừa an toàn vừa thoải mái.
“Hạ cánh.” Anh đáp lại người trực dưới sân bay, trực thăng vững vàng hạ cánh xuống mặt đất, ánh nắng vàng rực rỡ bao phủ xung quanh người Tùy Cẩn Tri, anh không nhìn nhân viên công tác đang đi tới gần, mà nhẹ nhàng hôn lên môi cô, sau đó mới mở cửa cabin, chuẩn bị đi xuống.
Không biết gió đã nổi lên từ khi nào, khi Thời Thiển xuống trực thăng, dáng người nhỏ nhắn nhẹ nhõm như con chim sẻ nhỏ, ánh mắt trong suốt dịu dàng nhìn về phía anh, mà Tùy Cẩn Tri đi tới, muốn ôm bả vai cô thì có vài sợi tóc bị gió thổi bay trùng hợp móc vào ngón tay anh.
Gương mặt xinh đẹp của Thời Thiển hiện rõ ý cười nhẹ, dáng vẻ ôn nhu thanh nhã.
Khi hai người chuẩn bị về trung tâm thành phố, người đàn ông bên cạnh không vội vã lái xe, anh cúi đầu cầm di động gõ một tin nhắn, sau đó mới ngẩng đầu nói với cô: “Vốn dĩ ba anh muốn gặp chúng ta, nhưng bây giờ đột nhiên có một cuộc họp ở nước ngoài, xem ra… Lần này không được rồi.”
Đầu tiên Thời Thiển bị kinh ngạc tới ngây ngẩn người, nhưng cô suy nghĩ một lát, dù sao cô cũng gặp được ông nội Hạ rồi, bây giờ gặp ba của anh cũng không có gì quá to tát cả.
“Vậy để lần sau cũng được.”
Có vẻ Tùy Cẩn Tri rất vừa lòng với phản ứng của cô, hai mắt sáng long lanh: “Được, anh sẽ mau chóng sắp xếp.”
Thời Thiển: “...”
Vì sao cô suốt ngày tự đào hố chôn mình trước sự dụ hoặc của đại thần vậy?
Mặc dù kì nghỉ kéo dài bảy ngày, nhưng hiếm khi hai người có thể ở bên nhau, ngày tháng ngọt ngào như mật nháy mắt đã trôi qua, lại tới ngày phải đi làm.
Hiện tại, Thời Thiển phụ trách hạng mục thiết kế nhà riêng cho Tùy Cẩn Tri là chủ yếu, về phần viết báo cáo về ý tưởng và bản thiết kế mặt bằng thì tháng 2 năm sau mới phải hoàn thành, thời gian vẫn đủ, dù sao thì tới tháng 5 mới có thể tuyến bố kết quả bình chọn.
Nhưng mà, chuyện dự thi của cô không phải việc gấp, người nào đó liên tục biểu đạt ý muốn chuyển vào nhà mới càng nhanh càng tốt trong lời nói cử chỉ, vì thế Thời Thiển muốn thực hiện nguyện vọng này của Tùy Cẩn Tri một cách nhanh nhất, ngày đêm đắm chìm trong công việc.
Thời gian nghỉ trưa ngày hôm nay qua rồi, cô mới nhớ tới việc phải ăn cơm trưa, mà đồng nghiệp cùng phòng đã ra ngoài ăn cơm hết rồi, cô vội vàng chạy xuống cửa hàng tiện lợi ở tầng dưới ăn mì thịt bò, cô mua một ly cà phê nóng, ngồi trong quá, chậm rãi giải quyết bữa trưa.
Lúc cô cầm khăn lau miệng xong, cô định lấy son môi trong túi xách muốn tô son lại một chút thì tiếng chuông di động vang lên, Thời Thiển nhìn thấy một số điện thoại xa lạ, cô đắn đo không biết nó có phải liên quan tới công việc hay không, vì thế cô nghe máy.
“Alo, cô Thời phải không?”
Giọng nói khách sáo nhưng xa lạ, ô hỏi: “Xin chào, xin hỏi anh là?”
“Tôi là chủ nhà hàng Lạp Đề Nhã, lão Chu.”
Anh ta vừa nhắc lại, cô mới chợt nhớ lại chuyện này.
Trước đó không lâu, Tạ Thanh Sam dẫn cô và em gái Mai Tiểu Như mới vào công ty đi gặp anh Chu này, anh ấy muốn văn phòng làm việc của bọn họ nhận việc thiết kế trang hoàng cho nhà hàng ăn uống phục vụ món Tây của anh ấy.
Vốn dĩ sếp Tạ muốn giao việc này cho cô và Mai Tiểu Như, nhưng Tùy Cẩn Tri lại muốn cô tự tay thiết kế nội thất cho căn hộ ở thành phố Tây Linh, vì thế, hạng mục này giao cho Mai Tiểu Như phụ trách thiết kế chính, coi như sếp Tạ hoàn toàn tín nhiệm cô ấy.
Nhưng mọi chuyện đang suôn sẻ, sao anh Chu này lại tìm tới cô nhỉ?
Anh ta tiếp tục nói: “Cô Thời, tôi hỏi thăm mọi người trong ngành mới biết được phòng làm việc của các cô rất có uy tín và trách nhiệm, vì vậy tôi mới tìm tới mọi người, hi vọng mọi người có thể bỏ ra chút thành ý, về sau, tôi giao việc thiết kế nhà hàng này cho cô, cô đừng khiến tôi phải thất vọng nhé.”
Thời Thiển nghe xong thì không hiểu ra sao, nhưng phản ứng đầu tiên chính là, liệu có phải Mai Tiểu Như có sai sót gì không, đối phương không liên lạc trực tiếp với Tạ Thanh Sam, mà lại tìm cô bảo cô tiếp nhận công việc này, nhưng mà…Điều này hoàn toàn không thích hợp.
Thôi, dù sao thì việc làm hài lòng khách hàng vẫn luôn là mục tiêu hàng đầu mà bọn họ theo đuổi, cô dùng giọng nói khiêm tốn bình tình đáp lời: “Được, ông chủ Chu, chúng tôi nhất định sẽ làm tốt hạng mục này, không để anh phải thất vọng, nhưng tôi phải xin phép sếp Tạ trước đã. Mặt khác, tôi muốn hỏi một chút, trước đây anh có gì không hài lòng vậy? Hay là chúng tôi làm gì còn chưa được tốt?”
“Tôi không quan tâm nhà thiết kế nội thất của các cô có vấn đề gì, chỉ cần giúp tôi làm được việc là được rồi.”
Hiển nhiên ông chủ Chu cũng không muốn nói rõ, không đợi Thời Thiển trả lời đã tắt điện thoại.
Cô nghi hoặc nhìn màn hành di động dần dần tối đi, cô cảm thấy mọi việc không bình thường, nếu không, hay là cô trực tiếp hỏi Mai Tiểu Như thì tốt hơn.
Sau khi ăn xong cơm trưa, Thời Thiển đi thang máy lên tầng, vừa ngồi xuống bàn làm việc, Mai Tiểu Như đã trừng mắt nhăn mày đi tới.
Lúc trước cô bé này vẫn rất thân thiện với cô, còn thích quấn quít lấy cô, giờ phút này, sắc mặt tối tăm khó coi, còn hơi trừng mắt nhìn cô, lạnh lùng nói trước mặt mọi người: “Chị Thời, vì sao chị lại làm vậy với em?”
Thời Thiển thật sự không đoán được cô bé này đang nói tới chuyện gì, cô đang muốn mở miệng hỏi lại thì đối phương tức giận hét lên như hận không thể lập tức xông lên đánh cô!
“Trước kia có người nói xấu sau lưng chị, em đều giải thích thay chị, đứng về phía chị, nhưng không ngờ chị lại là người như vậy!”
Cô càng nghe càng thấy vô lí, sắc mặt cũng trầm xuống, lạnh lùng nói: “Rốt cuộc em muốn nói gì? Làm phiền em nói cho rõ ràng!”
“Chị đừng nghĩ có thể cướp khách hàng của em, em không phải người mềm yếu thích ăn thiệt thòi! Thời Thiển, tôi mặc kệ, không cần biết có phải sếp Tạ bao che cho chị hay không, cho dù anh ấy sa thải tôi, tôi cũng phải đòi lại công bằng!”
Thời Thiển nâng tay gạt đi đầu ngón tay mà cô ta đang chỉ vào mình, khí thế không hề hạ xuống, nhưng như vậy lại khiến Mai Tiểu Như không thể chấp nhận, lập tức khóc ra tiếng.
“Tôi đã đến phòng làm vậy lâu như vậy rồi, thầm nghĩ muốn làm việc thật tốt, chị Thời, chị đã có danh tiếng tốt rồi, tại sao không cho người mới như chúng tôi một cơ hội phát triển…”
Mai Tiểu Như nói xong, biểu cảm như bị bắt nạt, nghẹn ngào rơi nước mắt, hô hấp dồn dập, bên cạnh còn có nhân viên thực tập tới an ủi cô ta, việc này càng trở nên hoang đường.
Thời Thiển không ngờ cảm xúc của đối phương lại bùng nổ kịch liệt như vậy, cô đơ người vài giây rồi mới bình tĩnh nói: “Tiểu Như, em đừng vội tức giận, chị thề, chị chưa từng đoạt khách hàng của em.”
Mặc dù ngữ khí của cô mềm nhẹ bình thản nhưng hiển nhiên Mai Tiểu Như còn đắm chìm trong cảm xúc thiệt thòi, nghẹn giọng nói: “Tôi thật không ngờ chị là người vô sỉ như vậy! Tại sao chị có thể trợn mắt nói dối như vậy hả? Chị dám thề, chị không lén lút liên hệ với ông chủ Chu của nhà hàng ăn kia sao?”
Vừa nghe thấy điều đó, Thời thiển như bị kim đâm trong đầu, cảm giác đau đớn kia làm cô tỉnh táo lại, nhưng lại mờ mịt không tìm thấy manh mối gì.
“Người khác đều nói, chị có quan hệ không trong sáng với ông chủ ở thành phố Lịch Hải, hiện tại chị lại muốn ông chủ Chu giao bản thiết kế nội thất này cho chị, Thời Thiển, chị cũng có bạn trai rồi, chẳng lẽ chị chỉ muốn trêu đùa người ta? Chị thích xem đàn ông bị chị đùa bỡn trong lòng bàn tay như thế nào à?”
Thời Thiển không bao giờ đoán được, chuyện này lại khiến một cô gái bình thường vốn dịu dàng lịch sự nói ra những lời quá mức ác độc, không ít người đang vây xem nhìn cô với ánh mắt ác ý, ngực Thời Thiển cuồn cuộn tức giận, nhưng cô biết, tức giận không giải quyết được vấn đề gì.
Côcứng rắn lên, nhìn đối phương mà nói: “Em nói tới ông chủ Chu? Vừa rồi chị đi ăn cơm ở dưới tầng thì nhận được điện thoại của anh ta, tự nhiên anh ta nói muốn giao việc này cho chị, chị đang muốn hỏi em tại sao lại thế này? Vì sao anh ta muốn giao việc thiết kế nhà hàng này cho chị?”
Chắc chắn Mai Tiểu Như sẽ không tin lời cô nói, nhưng cô vẫn phải nói rõ ràng: “Còn việc em vừa bịa đặt bôi nhọ tôi, hi vọng sau đó em hãy giải thích rõ ràng. Tôi không có nhiệm vụ phải báo cáo với em về chuyện tình cảm riêng tư, nhưng em cũng không thể tùy tiện bôi nhọ danh dự của người khác!”
Mai Tiểu Như dựng tóc gáy, dường như cả người đều đang run rẩy: “Bây giờ sự việc bị lộ ra, chị lại nghĩ giả vờ vô tội? Ông chủ Chu nói với tôi, chị gửi tin nhắn cho anh ta, còn nói về sau sẽ giao việc này cho chị…. Chuyện này đúng trăm phần trăm, chị giải thích như thế nào?”
“Tôi không hề gửi tin nhắn gì cho anh ta, còn tin nhắn mà anh ta nhận được thì tôi cũng không thể giải thích được.”
Khi Thời Thiển nói tới đây, đuôi mắt chợt nhìn thấy Uông Mạn Quyên đang cầm chén trà đứng cách đó vài bước chân, vẻ mặt xem kịch vui nhìn chằm chằm hai người các cô, cô hung hăng lườm qua, có lẽ, người muốn hãm hại cô trong công ty này, người muốn cô bị người khác nhục nhã… Chính là Uông Mạn Quyên.
Mà cô ta bị cô trừng mắt một cái, không biết trong lòng ra sao, nhưng trên mặt vẫn là bình tĩnh đứng tại chỗ, khóe mắt lạnh nhạt như không hề liên quan tới chuyện này.
“Mai Tiểu Như, em hãy động não một chút đi, nếu chị muốn cướp khách hàng của em thì chị sẽ làm lộ liễu như vậy hả? Biết rõ ông chủ Chu vừa nói sẽ lộ ra, vì sao chị không làm bí mật một chút, hoặc là, bảo ông chủ Chu đừng nói cho em biết?”
Rất nhiều ý tưởng xoay vòng trong đầu Thời Thiển, lúc này chỉ đành nói ra một chút trước: “Nếu thật sự chị có bản lĩnh như vậy, hiện tại em sẽ không biết chị là người làm khó dễ từ giữa, đúng không?”
Mai Tiểu Như chợt sáng tỏ, đang muốn mở miệng thì một giọng nói nam tính truyền đến từ phía sau: “Mai Tiểu Như, Thời Thiển, tới văn phòng của tôi, những người khác quay về làm việc đi.”
Tạ Thanh Sam vừa tới công ty, tay còn cầm cặp, mặt lạnh lùng đảo qua mọi người, không có người dám phát ra một câu nào nữa.
“Tôi sẽ bảo ông chủ Chu nói rõ ràng mọi việc, mặc khác, chỉ số thông minh của Thời Thiển không thấp, tôi tin tưởng cô ấy sẽ không làm những chuyện lươn lẹo như thế này.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook