Tình Như Khói Hoa
-
Chương 38
- Chắc anh còn chưa biết, Lê Nhã Kỳ đã có thai với anh đấy!
Lưu Di cười ha hả, nhìn vẻ khiếp sợ trên mặt Tần Lam.
- Tiếc thay, đã chẳng còn nữa rồi!
Cô cười sằng sặc, tiếng cười sắc lạnh đến kinh khủng.
- Tôi cứ đẩy khẽ như thế này, còn cô ta thì cứ lăn tròn xuống dưới... Mất rồi, mất hết rồi... Ha ha ha ha!!!
- Đồ khốn nạn!
Tần Lam phẫn nộ, chẳng kể chính mình đang bị trói vào ghế mà bổ thẳng về phía cô, thế nhưng vết thương ở chân đã khiến anh ngã khuỵu xuống đất.
- Lưu Di! Cô là một người điên!!
Tần Lam ngoác miệng mắng lớn, nỗi đau đớn trong tim khiến anh hận không thể lập tức giết chết người đàn bà trước mắt này. Nhã Kỳ... Chẳng trách giọng nói của nàng lại bi thương như vậy, anh chỉ cho rằng nàng đang nhớ đến anh, không ngờ nàng lại phải chịu một nỗi đau lớn đến thế!
- Phải, tôi là một người điên, là các người làm cho tôi điên đấy!!
Lưu Di ngồi xuống phía trước mặt anh, xem anh đang giãy dụa nhìn lại mình bằng ánh mắt căm hận.
- Tôi yêu anh, tại sao anh lại không yêu tôi chứ? Tôi yêu anh như vậy mà!!!!
Cô dùng sức ném mạnh bình hoa xuống đất, những mảnh vỡ tứ tán rạch lên mặt Tần Lam vài vết thương nhỏ.
- Giết hắn đi!
Lưu Di nói với gã đàn ông kia.
Gã ta dường như còn chưa tỉnh lại sau những lời cô vừa nói ban nãy, cứ trố mắt ra mà nhìn.
- Em đâu có bảo muốn giết người! Chẳng phải em nói sau khi gạt hắn ta một khối tiền sẽ cùng anh và thằng bé cao bay xa chạy hay sao!
Gã đàn ông kích động nắm lấy bả vai cô.
- Giết hắn rồi, mọi thứ đều là của chúng ta, hắn cũng nên lên trời bầu bạn với Trạch Nhất là vừa.
Vẻ mặt dữ tợn của Lưu Di khiến cho gã đàn ông bất tri bất giác buông lỏng vai cô ra, phảng phất như không nhận ra cô vậy.
- Em điên rồi...
Gã ta thì thào, nói xong xoay người ôm lấy Niệm Trạch định đi ra ngoài.
- Anh đi đâu!
Lưu Di ré lên, nhào lên lưng gã đàn ông ấy hòng đoạt lại đứa trẻ.
- Niệm Trạch là của rôi! Không ai được cướp nó đi cả!
Gã đàn ông dùng sức đẩy cô ra. Lưu Di ngã lên ghế sô-pha, cô liền bắt lấy chiếc gạt tàn trên bàn, hướng vào gáy của gã ta nện xuống.
- Coi chừng!
Tần Lam hô to, thế nhưng đã muộn, gã đàn ông té huỵch xuống đất.
- Niệm Trạch!
Niệm Trạch bị ngã, dường như đã có phần hồi tỉnh.
- Cha...
Nó nằm một góc, trông thấy Tần Lam liền cất tiếng gọi.
Lưu Di không nói tiếng nào, ôm lấy thằng bé đến bên giường, ánh mắt hệt như chưa từng xảy ra chuyện gì.
- Tôi đổi ý rồi, anh chết đi tôi sống cũng không còn ý nghĩa nữa. Cả đời của tôi đã phải trải qua trong hận thù, tôi sẽ không bỏ qua cho các người, không bao giờ, dù có phải xuống địa ngục, tôi cũng sẽ bám lấy anh đến cùng!
Cô ngồi trước gương trang điểm, tỉ mỉ sửa sang lại đầu tóc, đeo những thứ trang sức tinh xảo, sau đó đứng dậy bước vào nhà bếp.
Một thứ mùi ga bị hóa lỏng truyền ra bên ngoài. Tần Lam nhất thời hiểu được cô ta sắp làm gì!
- Lưu Di! tôi có thể cùng chết với cô, nhưng hãy để cho Niệm Trạch đi đi!
Tần Lam thét lớn, cố sức vùng vẫy. Vết thương va phải đinh sắt trên đùi anh thấm máu ri rỉ ra ngoài.
- Nó cũng là của tôi, tôi phải mang nó đi theo!
Cô ngồi bên thành giường, dịu dàng ve vuốt thằng bé.
Mùi ga lỏng càng lúc càng nồng nặc, sắc mặt của Niệm Trạch hóa ra xanh mét, Tần Lam cũng cảm giác hô hấp khó khăn.
- Cô không được... Khụ khụ... mắc thêm lỗi lầm nữa!
Tần Lam tuyệt vọng nhìn Lưu Di.
- Tần Lam!
Anh nhất định đã nghe lầm, chỉ là ảo giác thôi mà! Trong lòng Tần Lam cố gắng phủ nhận giọng nói ấy. Nhã Kỳ, em không nên ở đây vào lúc này!
- Người cần đến cũng đã đến đông đủ cả rồi...
Gương mặt của Lưu Di kỳ lạ đến rợn người. Cô bước về phía trước mở cửa!
Tôi cố sức đập cửa, thét gọi tên của Tần Lam. Khung cửa đột nhiên mở ra, tôi không kịp đề phòng, bị té nhào vào bên trong. Cánh cửa đằng sau lưng tôi chầm chậm khép lại.
Lưu Di cười ha hả, nhìn vẻ khiếp sợ trên mặt Tần Lam.
- Tiếc thay, đã chẳng còn nữa rồi!
Cô cười sằng sặc, tiếng cười sắc lạnh đến kinh khủng.
- Tôi cứ đẩy khẽ như thế này, còn cô ta thì cứ lăn tròn xuống dưới... Mất rồi, mất hết rồi... Ha ha ha ha!!!
- Đồ khốn nạn!
Tần Lam phẫn nộ, chẳng kể chính mình đang bị trói vào ghế mà bổ thẳng về phía cô, thế nhưng vết thương ở chân đã khiến anh ngã khuỵu xuống đất.
- Lưu Di! Cô là một người điên!!
Tần Lam ngoác miệng mắng lớn, nỗi đau đớn trong tim khiến anh hận không thể lập tức giết chết người đàn bà trước mắt này. Nhã Kỳ... Chẳng trách giọng nói của nàng lại bi thương như vậy, anh chỉ cho rằng nàng đang nhớ đến anh, không ngờ nàng lại phải chịu một nỗi đau lớn đến thế!
- Phải, tôi là một người điên, là các người làm cho tôi điên đấy!!
Lưu Di ngồi xuống phía trước mặt anh, xem anh đang giãy dụa nhìn lại mình bằng ánh mắt căm hận.
- Tôi yêu anh, tại sao anh lại không yêu tôi chứ? Tôi yêu anh như vậy mà!!!!
Cô dùng sức ném mạnh bình hoa xuống đất, những mảnh vỡ tứ tán rạch lên mặt Tần Lam vài vết thương nhỏ.
- Giết hắn đi!
Lưu Di nói với gã đàn ông kia.
Gã ta dường như còn chưa tỉnh lại sau những lời cô vừa nói ban nãy, cứ trố mắt ra mà nhìn.
- Em đâu có bảo muốn giết người! Chẳng phải em nói sau khi gạt hắn ta một khối tiền sẽ cùng anh và thằng bé cao bay xa chạy hay sao!
Gã đàn ông kích động nắm lấy bả vai cô.
- Giết hắn rồi, mọi thứ đều là của chúng ta, hắn cũng nên lên trời bầu bạn với Trạch Nhất là vừa.
Vẻ mặt dữ tợn của Lưu Di khiến cho gã đàn ông bất tri bất giác buông lỏng vai cô ra, phảng phất như không nhận ra cô vậy.
- Em điên rồi...
Gã ta thì thào, nói xong xoay người ôm lấy Niệm Trạch định đi ra ngoài.
- Anh đi đâu!
Lưu Di ré lên, nhào lên lưng gã đàn ông ấy hòng đoạt lại đứa trẻ.
- Niệm Trạch là của rôi! Không ai được cướp nó đi cả!
Gã đàn ông dùng sức đẩy cô ra. Lưu Di ngã lên ghế sô-pha, cô liền bắt lấy chiếc gạt tàn trên bàn, hướng vào gáy của gã ta nện xuống.
- Coi chừng!
Tần Lam hô to, thế nhưng đã muộn, gã đàn ông té huỵch xuống đất.
- Niệm Trạch!
Niệm Trạch bị ngã, dường như đã có phần hồi tỉnh.
- Cha...
Nó nằm một góc, trông thấy Tần Lam liền cất tiếng gọi.
Lưu Di không nói tiếng nào, ôm lấy thằng bé đến bên giường, ánh mắt hệt như chưa từng xảy ra chuyện gì.
- Tôi đổi ý rồi, anh chết đi tôi sống cũng không còn ý nghĩa nữa. Cả đời của tôi đã phải trải qua trong hận thù, tôi sẽ không bỏ qua cho các người, không bao giờ, dù có phải xuống địa ngục, tôi cũng sẽ bám lấy anh đến cùng!
Cô ngồi trước gương trang điểm, tỉ mỉ sửa sang lại đầu tóc, đeo những thứ trang sức tinh xảo, sau đó đứng dậy bước vào nhà bếp.
Một thứ mùi ga bị hóa lỏng truyền ra bên ngoài. Tần Lam nhất thời hiểu được cô ta sắp làm gì!
- Lưu Di! tôi có thể cùng chết với cô, nhưng hãy để cho Niệm Trạch đi đi!
Tần Lam thét lớn, cố sức vùng vẫy. Vết thương va phải đinh sắt trên đùi anh thấm máu ri rỉ ra ngoài.
- Nó cũng là của tôi, tôi phải mang nó đi theo!
Cô ngồi bên thành giường, dịu dàng ve vuốt thằng bé.
Mùi ga lỏng càng lúc càng nồng nặc, sắc mặt của Niệm Trạch hóa ra xanh mét, Tần Lam cũng cảm giác hô hấp khó khăn.
- Cô không được... Khụ khụ... mắc thêm lỗi lầm nữa!
Tần Lam tuyệt vọng nhìn Lưu Di.
- Tần Lam!
Anh nhất định đã nghe lầm, chỉ là ảo giác thôi mà! Trong lòng Tần Lam cố gắng phủ nhận giọng nói ấy. Nhã Kỳ, em không nên ở đây vào lúc này!
- Người cần đến cũng đã đến đông đủ cả rồi...
Gương mặt của Lưu Di kỳ lạ đến rợn người. Cô bước về phía trước mở cửa!
Tôi cố sức đập cửa, thét gọi tên của Tần Lam. Khung cửa đột nhiên mở ra, tôi không kịp đề phòng, bị té nhào vào bên trong. Cánh cửa đằng sau lưng tôi chầm chậm khép lại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook