Tình Nhân Tuổi 18
Quyển 2 - Chương 91: Khơi lên tức giận

Thật vất vả cố lấy dũng khí chủ động tới gần hắn, hắn lại không đáp lại cô? Vũ Tình lại cố gắng lần nữa, thấp giọng hỏi: "Không đi nghỉ à?"

"Em đi trước đi, anh chơi thêm một lát!" Hai mắt hắn nhìn thẳng vào màn hình máy tính, lãnh đạm nói!

Dũng khí và nhiệt tình của Vũ Tình hoàn toàn bị lạnh lùng của hắn tiêu diệt, thu bàn tay cứng ngắc xoay người rời đi!

Mà khi cô đi vào phòng ngủ chủ, đã là rơi lệ đầy mặt. Hắn nhất định không thích mình, cho nên mới đối với cô như vậy!

Ngã mạnh xuống giường, vùi mặt vào bên trong gối, khóc nỉ non!

Càng sợ chuyện lại càng dễ dàng xảy ra, giống như ông trời cố ý chỉnh cô.

Vốn cô còn nói với mình, lần này sẽ khác, nhưng vẫn không thoát khỏi số phận cô bị hắn vứt bỏ!

Năm năm trước màn thê thảm kia hiện lại trong đầu cô, vết sẹo chôn ở đáy lòng lại như xé rách lòng, khiến Vũ Tình đau đớn không thôi!

......................................................

Khi Vũ Tình đi rồi, Thang Duy Thạc vỗ bàn phím rất mạnh, rồi ngửa đầu thở dài!

Trời ơi, hắn không phải không muốn để ý đến cô, mà hắn không dám đối mặt với cô. Hắn có lỗi với cô, năm đó đã đẩy cô vào tuyệt cảnh gần mất đi tính mạng.

Hắn còn chưa bồi thường cho cô, cha mẹ hắn lại không nhận cô. Trời ơi, hắn không muốn để cô là cô con dâu tủi thân uất ức đâu.

Vũ Tình là cô gái tốt, vừa thiện lương vừa kiên cường, cô không nên nhận những đối xử bất công như thế!

Còn nữa, hắn cũng biết mình vô sỉ, lại không nói cho cô chuyện cha mẹ ruột!

Đáng chết, hắn đã mất đi địa vị, hắn bây giờ muốn giữ cô lại!

Tới gần 0h, Thang Duy Thạc thật cẩn thận bước lại phòng ngủ chủ, chỉ thấy cô ngủ rồi hắn mới dám nhìn thẳng vào cô.

Lặng lẽ ngồi lên giường, trong nháy mắt giường lõm xuống, mà thân thể mảnh khảnh cũng ngay trước mắt Thang Duy Thạc!

Chỉ thấy tóc dài của cô ngăn cản tầm mắt hắm, Thang Duy Thạc nhẹ nhàng gạt ra vuốt lên gương mặt cô!

Hắn có thể nhìn ra cô đã khóc, hai mắt sưng đỏ!

Một ngàn câu một vạn câu 'Xin lỗi', cũng không còn cách nào bù lại lỗi lầm của mình với cô. Hắn, nhất định sẽ xin lỗi cô!

Hắn không còn cách nào, vì giữ cô lại, hắn chỉ có thể giấu diếm bí mật kia!

...................................................

Leng keng...

Khi Thang Duy Thạc mang theo con đi nhà trẻ sau đó không lâu, tiếng chuông cửa liền vang lên! Đang ở trong phòng dọn dẹp, Vũ Tình mang theo nghi ngờ đi mở cửa!

Lúc này ai sẽ đến, người có thể đến nhà bọn họ rất ít!

Khi nhìn thấy gương mặt bên ngoài, Vũ Tình căng thẳng không biết sao cho phải! Là mẹ hắn, không xong!

Không ra, giả vờ như không nghe thấy!

Đây là suy nghĩ đầu tiên của cô, hơn nữa cô ngừng thở không dám nói một tiếng!

' Nhưng tiếng chuông cửa không ngừng vang lên, giống như không mở cửa sẽ tuyệt không bỏ qua.

Không lâu sau, cạnh cửa truyền đến tiếng giày cao gót, hơn nữa còn giống như không phải một người.

Bang bang...

Bang bang...

"Mở cửa, tôi biết cô ở trong không ra ngoài, mở cửa ra cho tôi!" Ngoài cửa truyền đến tiếng nói nghiêm khắc, không, phải nói là tức giận mười phần!

Vũ Tình kéo quần áo, kinh hoảng hoàn toàn không biết nên sao làm!

Bang bang...

"Cô còn giả vờ, người phụ nữ không biết xấu hổ, nhanh mở cửa cho tôi!"

Căn hộ này là chung cư, bà Thang la to ở mặt ngoại, nhất định sẽ bị người đối diện nghe được! Hết cách, Vũ Tình đành phải mở cửa!

Cửa vừa mở, bà Thang cùng một cô gái dùng sức đẩy cửa, uy nghiêm bước vào!

Mà khi Vũ Tình mất hết tinh thần, một bàn tay trong nháy mắt vang lên trên mặt cô.

Bốp...

Vũ Tình phản xạ đau đớn chạm vào hai má, ngây ra như phỗng nhìn người tới! "Thang phu nhân, bà..."

"Câm miệng, cô đừng có gọi tôi, cô không có tư cách để nói chuyện với tôi! Chỉ có tôi nói, cô nghe!" Ánh mắt Bà Thang dựng lên, không hề che dấu miệt thị và ghét bỏ Vũ Tình!

Vũ Tình cắn môi dưới không ngừng nói cho mình không thể khóc, cô không phải cô gái đáng thương như trước, không được dễ dàng chảy nước mắt trước người ức hiếp mình!

"Người phụ nữ mặt dầy kia, không danh không phận đã sống chung với đàn ông, cô có biết liêm sỉ là gì không? Cô đúng là nỗi nhục của phụ nữ!" Lời nói của bà Thang thật sắc bén, dốc toàn lực làm tổn thương tinh thần cô.

"Trách không được là loại con rơi, chắc mẹ cũng là hạng chẳng ra gì, có con mà chưa có chồng nên phải ném con đi! Hừ, thời đại chúng tôi mà làm chuyện như thế cũng có chứ!"

Vũ Tình trầm xuống, sao bà ta lại biết thân thế của mình? Thang Duy Thạc, nhất định là hắn nói! "Nếu bà đến tìm Thang Duy Thạc, tôi có thể nói cho bà biết anh ta không ở đây, các người đi ra ngoài, các người ra ngoài đi!"

Nâng cánh tay mảnh khảnh, chỉ thẳng vào cửa lớn.

"Cô..." Bà Thang ngẩn ra, đáng chết, chưa từng có người nào dám nói với bà như thế!

"Tôi vốn muốn gọi bà là Thang phu nhân, nhưng bà không cho tôi gọi, tôi cũng chỉ có thể giảm đi, Tôi không muốn chịu sự vũ nhục của bà, nếu bà thích cũng được, đến nơi khác, đừng để tôi nghe thấy là được! Nếu không, nếu bà nói thêm một câu, tôi nhất định sẽ không khách khí!" Cô tuyệt đối không tiếp nhận vũ nhục, tuyệt đối!

"Ha ha..." Bà Thang cuồng vọng cười to, rồi im bặt mà chỉ. "Quả nhiên là không được giáo dục, chẳng lẽ con tôi bị cận thị à, sao có thể thích loại người không có tố chất như cô!"

Vũ Tình cũng cố nặn ra nụ cười, hai vai nhẹ nhàng run run. "Vậy đi hỏi con bà, đừng hỏi tôi!

Ngại quá, nơi này tôi không có trà cho các người uống, sô pha cũng hỏng không có chỗ cho các người ngồi, mời các người tự nhiên đi cho!"

Trang Ôn Nhu lộ rabiểu cảm kinh ngạc, sau đó thật không đồng ý nhìn Vũ Tình, giống như Vũ Tình làm nhiều việc kinh hãi thế lục!

Vũ Tình lườm người phụ nữ trước mắt, không hề che dấu chán ghét với cô ta!

"Bác, bác đừng tức giận, giận nhiều mau già! Chúng ta về đi, được không?" Giọng nói dịu dàng, dáng vẻ tri kỷ ngoan ngoãn!

Bà Thang nhìn Trang Ôn Nhu, sau đó lại nói với Vũ Tình: "Cô xem đi, tôi chọn vợ cho Duy Thạc, Ôn Nhu của tôi không chỉ là thiên kim tiểu thư, còn tốt nghiệp đại học danh tiếng nữa!

Cô cảm thấy mình quá nhỏ bé không, cô nên thức thời đi, đừng để đến lúc con tôi đá mới tỉnh, cô khó coi lắm! Duy Thạc đã từng đá cô một lần, chẳng lẽ cô còn chờ lần thứ hai ư?"

Trong lòng khủng hoảng hoàn toàn bị khơi lên, nhưng đồng thời tất cả tức giận trong thân thể cũng bị khơi lên. "Ha ha, đúng thế! Nhưng Duy Thạc cũng không thích cô ta, nếu không các người sẽ không đến trước mặt tôi thị uy đâu!"

Mẹ Thang Duy Thạc cô không thể đẩy, nhưng cô gái Ôn Nhu gì kia thì có thể. Thân thể nhỏ nhắn không biết có bao nhiêu sức lực, dùng sức đẩy Trang Ôn Nhu ra ngoài, tiếp theo vẻ mặt đầy lửa giận đi từng bước đến chỗ Thang phu nhân.

Biểu cảm của cô rất dọa người, Thang phu nhân thật ra hơi sợ cô.

Cho nên miệng tuy luôn giễu cợt, nhưng hai chân cũng đi từng bước lui về sau! "Phụ nữ như cô căn bản không có tư cách làm con dâu của chúng tôi, nói sớm cho cô từ bỏ đi! Sớm rời khỏi Duy Thạc, để lại cho mình chút tình cảm, cũng không chậm trễ tuổi xuân của mình!"

"Những lời này tôi không muốn nghe, nếu bà nói tôi cũng chẳng có cách, đừng nói trước mặt tôi!" Vũ Tình nói từng chữ, mà cũng đồng thời bước lên từng bước.

Trong lòng run sợ, bà Thang cuối cùng bị Vũ Tình đuổi ra cửa phòng, thất bại đi vào thang máy!

Ầm...

Vũ Tình đóng cửa phòng thật mạnh, rồi như bóng cao su xì hơi trượt theo ván cửa ngồi xuống sàn nhà.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương