Tình Nhân Tuổi 18
-
Quyển 2 - Chương 88: Thang phu nhân đã đến
Đêm tân hôn đối với một người phụ nữ bình thường mà nói, đều mang theo ngượng ngùng cùng hạnh phúc, cho dù là phụ nữ tuổi đã năm mươi cũng như thế.
Chẳng qua đối với Kha Dĩ Lam mà nói, một ngày này bà đã đợi từ rất lâu rồi. hai mươi chín năm, bà đã chờ 29 năm.
Ngường ngùng nhiều hơn kích động trên mặt, ngước mắt đẹp say mê lưu luyến nhìn người đàn ông trước mắt.
Ông không khiến bà thất vọng, chỉ là ông trời trêu đùa họ. run run mở miệng, nghẹn ngào nói: "Hồng Đào, anh đã không gạt em!"
Hốc mắt Đoạn Hồng Đào đỏ nắm hai tay bà, dùng sức lắc đầu: "Không, anh đã lừa em, anh nói một tháng sẽ quay lại cưới em, kết quả là vừa đi, khi về đã 29 năm! Chúng ta bỏ lỡ nhiều thời gian tốt đẹ, anh đã làm em mất cả tuổi thanh xuân. Dĩ Lam, nếu chúng ta có thể quay lại 29 năm trước, thật tốt biết bao. Vì anh cảm thấy thời gian này, căn bản không đủ để anh yêu em. Thời gian quá ít! Thật là quá ít!"
Dĩ Lam ôm chặt người đàn ông rơi lệ, dùng sức ôm lấy ông nói: "Đủ mà, chúng ta chỉ cần sống thêm 40 năm, như thế chúng ta có thể làm vợ chồng 40 năm. Ha ha, có khi anh lại ghét em phiền phức chứ?"
"được, chúng ta sẽ hứa, nhất định sống thêm 40 năm nữa!" Đoạn Hồng Đào kích động chảy lệ nóng thấm ướt cổ áo bà.
Đối với thâm tình của ông, Dĩ Lam càng cảm thấy mình có lỗi với ông.
Sợ ông không tha thứ cho mình, cho nên không hề nhắc đến chuyện kia.
Mà chuyện này cũng tra tấn bà, trời ơi, bà có nên nói ra hay không?
---------------------
Tít...
Nội tuyến vang lên, Thang Duy Thạc nâng tay ấn điện thoại.
"Tổng giám đốc,phu nhân chủ tịch đến!"
"Ừ, để bà ấy vào đi!" nói rồi, Thang Duy Thạc lập tức đứng dậy, chào đón mẹ...
Cửa phòng lên tiếng trả lời mở cửa, Thang phu nhân đi vào, mà lúc này một cô gái chừng 26 tuổi đi theo.
"Mẹ..." Thang Duy Thạc nhìn thấy người phía sau, tiếng nói dừng lại.
"Đứa hư đốn, anh còn biết tôi là mẹ anh?" bà Thang hơi tức giận nói: "Tôi với ba anh về vài ngày, cũng không thấy anh đến thăm chúng tôi. Chúng tôi ở nước ngoài đã bao lâu, chẳng lẽ anh không muốn chúng tôi về?"
Thang Duy Thạc cười xin lỗi, sau đó mở miệng giải thích: "Mẹ, công việc của con bận lắm, hơn nữa gần đây còn lo việc con vào tiểu học!"
"Tiểu Bác sắp vào tiểu học, oa, thời gian thật đúng là mau. Trước khi tôi và ba anh xuất ngoại, mỗi ngày nó còn ở trong sân nghịch bùn mà!" nhắc đến cháu trai, trên mặt Thang phu nhân từ từ nhu hòa: "Đã lâu, tôi không nhìn thấy cháu nội của tôi, tối hôm nay anh đưa nó đến với tôi, tôi sẽ trông nó cho anh."
Ha ha, đương nhiên bà sẽ trông con cho hắn rồi, vì có bà trông cháu thì con mới có thời gian kiếm bạn gái chứ. Nói tới đây, Thang phu nhân nhìn cô gái nàu: "Hi, thăm với ôn chuyện cùng con trai, quên mất tiểu bảo bối ha."
Thang phu nhận kéo cô gái đó ra, đưa đến trước mặt con: "Ôn Nhu, đây là Thang Duy Thạc cô đã nói với cháu đó, nó là đứa lớn nhất của cô. Con, đây là con gái thứ hai của bác Trang, Trang Ôn Nhu!"
Thang Duy Thạc nhẹ nhàng gật đầu, sau đó đem ánh mắt rơi xuống trên người mẹ: "Mẹ, đứa bé không cần mẹ trông. Nhưng buổi tối, con sẽ đưa các bảo bối đến."
Mà Thang phu nhân không nghe thấy từ 'các', chỉ rối rắm ở vấn đề mang đứa trẻ đến.
"Lúc trước do hết cách, mẹ mới đưa Tiểu Bác cho con. Giờ mẹ và ba đã trở lại, đứa trẻ tự nhiên để mẹ nuôi, con còn công việc, vừa muốn tìm bạn gái, làm sao có thời gian trông con?"
"Mẹ, mẹ yên tâm. Nếu không có chuyện khác, con phải làm việc, buổi tối con sẽ đưa cháu đến!"
Hơn nữa cũng sẽ dẫn theo người mẹ của con, ha ha, con dâu sớm muộn gì chẳng phải gawoj cha mẹ chồng.
"Ai nói không có việc, Duy Thạc, Ôn Nhu năm nay hai mươi bảy tuổi, bây giờ là cô giáo nòng cốt ở trường đào tạo ngôi sao đấy. hôm nay được nghỉ, mẹ đưa con bé đến đây gặp con!"
Được bà Thang nhắc, Ôn Nhu có vẻ thật không vừa ý, nhưng ánh mắt lại thỉnh thoảng trộm ngắm Thang Duy Thạc. vẻ ngượng ngùng kia, đúng là người như tên...Trang Ôn Nhu.
Thang Duy Thạc nhíu mày bỗng hiểu được mẹ muốn tính cái gì, nhưng, mẹ hắn nhất định phải rõ mọi chuyện.
"Mẹ, chuyện của con tự con biết, mẹ đừng tham dự vào!" nếu không có người phụ nữ này ở đây, hắn lập tức sẽ nói cho mẹ chuyện mình đã có 'vợ'.
Nhưng người ta dù sao cũng là con gái, cũng không phạm đến hắn, hắn nên lưu tình một chút.
"Con cũng biết, còn tính cái gì? Ly hôn gần một năm, cũng nên lập gia đình. Ôn Nhu đã tốt nghiệp đại học danh tiếng, có tri thức lại hiểu lễ nghĩa, mẹ nhận cô con dâu này, con không thể nói 'không'!"
Trang Ôn Nhu xấu hổ kéo quần áo bác Thang, giả mù sa mưa nói: "Bác, đừng nói như vậy. còn phải xem ý anh Thang, tình cảm là không thể bắt buộc!"
Anh Thang, Trang Ôn Nhu kêu vô cùng ngọt.
"Mẹ, xin lỗi. con còn có việc, buổi tối con sẽ về nhà!" phải giải thích chuyện này, hắn cũng không muốn có hiểu lầm hay náo loạn gì cả.
Vốn hau ngày này Vũ Tình như đổi tính, bất kể hắn làm sao, cô đều lạnh nhạt với hắn.
Nếu xảy ả chuyện gì, vậy không phải họa vô đơn chí, lửa cháy đổ thêm dầu sao?
Chẳng qua đối với Kha Dĩ Lam mà nói, một ngày này bà đã đợi từ rất lâu rồi. hai mươi chín năm, bà đã chờ 29 năm.
Ngường ngùng nhiều hơn kích động trên mặt, ngước mắt đẹp say mê lưu luyến nhìn người đàn ông trước mắt.
Ông không khiến bà thất vọng, chỉ là ông trời trêu đùa họ. run run mở miệng, nghẹn ngào nói: "Hồng Đào, anh đã không gạt em!"
Hốc mắt Đoạn Hồng Đào đỏ nắm hai tay bà, dùng sức lắc đầu: "Không, anh đã lừa em, anh nói một tháng sẽ quay lại cưới em, kết quả là vừa đi, khi về đã 29 năm! Chúng ta bỏ lỡ nhiều thời gian tốt đẹ, anh đã làm em mất cả tuổi thanh xuân. Dĩ Lam, nếu chúng ta có thể quay lại 29 năm trước, thật tốt biết bao. Vì anh cảm thấy thời gian này, căn bản không đủ để anh yêu em. Thời gian quá ít! Thật là quá ít!"
Dĩ Lam ôm chặt người đàn ông rơi lệ, dùng sức ôm lấy ông nói: "Đủ mà, chúng ta chỉ cần sống thêm 40 năm, như thế chúng ta có thể làm vợ chồng 40 năm. Ha ha, có khi anh lại ghét em phiền phức chứ?"
"được, chúng ta sẽ hứa, nhất định sống thêm 40 năm nữa!" Đoạn Hồng Đào kích động chảy lệ nóng thấm ướt cổ áo bà.
Đối với thâm tình của ông, Dĩ Lam càng cảm thấy mình có lỗi với ông.
Sợ ông không tha thứ cho mình, cho nên không hề nhắc đến chuyện kia.
Mà chuyện này cũng tra tấn bà, trời ơi, bà có nên nói ra hay không?
---------------------
Tít...
Nội tuyến vang lên, Thang Duy Thạc nâng tay ấn điện thoại.
"Tổng giám đốc,phu nhân chủ tịch đến!"
"Ừ, để bà ấy vào đi!" nói rồi, Thang Duy Thạc lập tức đứng dậy, chào đón mẹ...
Cửa phòng lên tiếng trả lời mở cửa, Thang phu nhân đi vào, mà lúc này một cô gái chừng 26 tuổi đi theo.
"Mẹ..." Thang Duy Thạc nhìn thấy người phía sau, tiếng nói dừng lại.
"Đứa hư đốn, anh còn biết tôi là mẹ anh?" bà Thang hơi tức giận nói: "Tôi với ba anh về vài ngày, cũng không thấy anh đến thăm chúng tôi. Chúng tôi ở nước ngoài đã bao lâu, chẳng lẽ anh không muốn chúng tôi về?"
Thang Duy Thạc cười xin lỗi, sau đó mở miệng giải thích: "Mẹ, công việc của con bận lắm, hơn nữa gần đây còn lo việc con vào tiểu học!"
"Tiểu Bác sắp vào tiểu học, oa, thời gian thật đúng là mau. Trước khi tôi và ba anh xuất ngoại, mỗi ngày nó còn ở trong sân nghịch bùn mà!" nhắc đến cháu trai, trên mặt Thang phu nhân từ từ nhu hòa: "Đã lâu, tôi không nhìn thấy cháu nội của tôi, tối hôm nay anh đưa nó đến với tôi, tôi sẽ trông nó cho anh."
Ha ha, đương nhiên bà sẽ trông con cho hắn rồi, vì có bà trông cháu thì con mới có thời gian kiếm bạn gái chứ. Nói tới đây, Thang phu nhân nhìn cô gái nàu: "Hi, thăm với ôn chuyện cùng con trai, quên mất tiểu bảo bối ha."
Thang phu nhận kéo cô gái đó ra, đưa đến trước mặt con: "Ôn Nhu, đây là Thang Duy Thạc cô đã nói với cháu đó, nó là đứa lớn nhất của cô. Con, đây là con gái thứ hai của bác Trang, Trang Ôn Nhu!"
Thang Duy Thạc nhẹ nhàng gật đầu, sau đó đem ánh mắt rơi xuống trên người mẹ: "Mẹ, đứa bé không cần mẹ trông. Nhưng buổi tối, con sẽ đưa các bảo bối đến."
Mà Thang phu nhân không nghe thấy từ 'các', chỉ rối rắm ở vấn đề mang đứa trẻ đến.
"Lúc trước do hết cách, mẹ mới đưa Tiểu Bác cho con. Giờ mẹ và ba đã trở lại, đứa trẻ tự nhiên để mẹ nuôi, con còn công việc, vừa muốn tìm bạn gái, làm sao có thời gian trông con?"
"Mẹ, mẹ yên tâm. Nếu không có chuyện khác, con phải làm việc, buổi tối con sẽ đưa cháu đến!"
Hơn nữa cũng sẽ dẫn theo người mẹ của con, ha ha, con dâu sớm muộn gì chẳng phải gawoj cha mẹ chồng.
"Ai nói không có việc, Duy Thạc, Ôn Nhu năm nay hai mươi bảy tuổi, bây giờ là cô giáo nòng cốt ở trường đào tạo ngôi sao đấy. hôm nay được nghỉ, mẹ đưa con bé đến đây gặp con!"
Được bà Thang nhắc, Ôn Nhu có vẻ thật không vừa ý, nhưng ánh mắt lại thỉnh thoảng trộm ngắm Thang Duy Thạc. vẻ ngượng ngùng kia, đúng là người như tên...Trang Ôn Nhu.
Thang Duy Thạc nhíu mày bỗng hiểu được mẹ muốn tính cái gì, nhưng, mẹ hắn nhất định phải rõ mọi chuyện.
"Mẹ, chuyện của con tự con biết, mẹ đừng tham dự vào!" nếu không có người phụ nữ này ở đây, hắn lập tức sẽ nói cho mẹ chuyện mình đã có 'vợ'.
Nhưng người ta dù sao cũng là con gái, cũng không phạm đến hắn, hắn nên lưu tình một chút.
"Con cũng biết, còn tính cái gì? Ly hôn gần một năm, cũng nên lập gia đình. Ôn Nhu đã tốt nghiệp đại học danh tiếng, có tri thức lại hiểu lễ nghĩa, mẹ nhận cô con dâu này, con không thể nói 'không'!"
Trang Ôn Nhu xấu hổ kéo quần áo bác Thang, giả mù sa mưa nói: "Bác, đừng nói như vậy. còn phải xem ý anh Thang, tình cảm là không thể bắt buộc!"
Anh Thang, Trang Ôn Nhu kêu vô cùng ngọt.
"Mẹ, xin lỗi. con còn có việc, buổi tối con sẽ về nhà!" phải giải thích chuyện này, hắn cũng không muốn có hiểu lầm hay náo loạn gì cả.
Vốn hau ngày này Vũ Tình như đổi tính, bất kể hắn làm sao, cô đều lạnh nhạt với hắn.
Nếu xảy ả chuyện gì, vậy không phải họa vô đơn chí, lửa cháy đổ thêm dầu sao?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook