Tình Nhân Tuổi 18
Quyển 2 - Chương 111: Trợ giúp

Tiếng huýt sáo ồn ào vang lên, thật không thức thời cắt ngang màn thân mật của một đôi vợ chồng trong phòng! Khóe miệng là nụ cười bướng bỉnh, dáng vẻ vui thích như xem kịch.

Đoạn Hồng Đào và Kha Dĩ Lam nhìn về phía người đi vào, Đoạn Hồng Đào đưa ánh mắt trách cứ, mà Kha Dĩ Lam thủy chung chỉ có ngượng ngùng, trên mặt nhợt nhạt như tờ giấy thoảng có nét đỏ!

"Ba, mẹ, hai người kết hôn cũng mấy ngày rồi, độ thân mật còn chưa giảm ha! Ai~ hai người muốn thân thiết thì về phòng, đừng quên trong nhà còn có chàng trai trẻ chưa vợ chứ, như thế làm con thật chói mắt!"

Đoạn Tuấn Hi vừa nói vừa nhìn "đôi người lớn" rồi cố ý chen vào giữa sô pha ngồi cạnh Kha Dĩ Lam b. "Mẹ, sao mẹ khóc? Có phải ba con làm chuyện xấu, bị mẹ bắt được không?"

Bốp...

Một tát đánh vào đầu người 'lắm miệng', lập tức vang lên giận: "Đứa hư hỏng như con sao lại ngu ngốc thế, đừng có quấy rối ở đây!"

"Oa...... mẹ, mẹ làm chủ đi, ba đánh con! Mỗi ngày đều giao chuyện công ty cho con làm, ba thì ở trong yêu thương ngọt ngào, về nhà không nhớ con, lại còn đánh con, số con thật là khổ!" Nói rồi anh chàng đẹp trai Đoạn Tuấn Hi lại giống như đứa bé vùi mặt tuấn tú vào vai mẹ.

Kha Dĩ Lam không nhịn được bị đứa con làm bật cười, cũng không đẩy hắn ra mà thật hưởng thụ loại tư vị này.

"Mẹ, mẹ lấy lại công bằng cho con đi!" Đoạn Tuấn Hi lắc tay mẹ kế, làm nũng nói!

Hắc hắc. Có mẹ hắn cảm thấy thật không tồi nhé, tốt hơn ba nhiều là chắc! Hơn nữa hắn rất thích mẹ này, xinh đẹp dịu dàng, nhưng lại rất biết quan tâm người khác!

Khó trách cách đây đã hai mươi mấy năm, ba vẫn nhớ mãi không quên!

Nhìn thấy người đàn ông khác kéo vợ mình, hai mắt Đoạn Hồng Đào nhất thời như viên đạn, nếu ông để râu thì nhất định sẽ là dựng râu trợn mắt!

May thay Đoạn Hồng Đào không để râu, như vậy khiến ông thoạt nhìn thoáng dịu dàng hơn một chút! Nhưng, nhìn qua, há miệng cũng biết bây giờ ông nổi giận biết bao!

"Đứa hư này buông vợ..." Đáng chết, tay vợ chỉ được mình ông chạm vào. Người đàn ông khác thì cấm, kể cả là con mình.

"Nhưng người này là mẹ con mà, con còn muốn ôm nữa kìa!" Dứt lời, cũng không quản mẹ có đồng ý không trực tiếp ôm người ta rồi cười khiêu khích nhìn ba, hừ hừ, thật muốn tức giận. Nếu không trong lòng hắn sẽ bất bình, thư ký của mình cũng bị ông chủ cướp mất, mà Hạ Vũ Tình kia cũng gió chiều nào che chiều nấy, không đúng, phải là người 'Đứng núi này trông núi nọ'! Vừa nghe nói làm thư ký chủ tịch lập tức dọn đồ chạy lấy người, một chút 'Luyến tiếc' cũng không!

Bây giờ đến thư ký cục cưng kia, một ngày chỉ biết cười hì hì, thái độ tuy tốt, nhưng đó là công việc mà, làm cho hắn phải đảm đương rất nhiều việc!

"Con buông bà ấy ra, nếu không, ta sẽ về Anh...."

"Tốt lắm, con đang muốn về đây! Hừ..." Hù dọa ai chứ, hắn đã sớm rõ suy nghĩ của ba rồi! Tìm được mẹ kế rồi, vậy có nghĩa là ông sẽ đưa mẹ về Anh, còn giao nơi này lại cho hắn xử lý!

Bên này vừa mới thi công, tất cả đều ở giai đoạn gây dựng sự nghiệp, công việc khổ sở đều là của hắn rồi!

"Đứa con đáng chết này..." Nói rồi cánh tay Đoạn Hồng Đào đã hướng đến con, làm ra động tác muốn đánh người!

Đoạn Tuấn Hi tự tin mười phần cười cười, tiếp tục khiêu khích nói: "Ba, ba cho rằng có thể đánh thắng được con à? Đừng quên, từ nhỏ con ba học cái gì!"

Bàn tay dài nắm chặt phát ra tiếng vang 'tách tách', nhìn qua khá có sức!

Bị Tuấn Hi ôm, khóe mắt Dĩ Lam rơi lệ, lại không nhịn được nghĩ nếu con gái mình ở bên thì tốt biết bao!

"Đứa bé xấu, con tưởng ta không đánh lại con à?" Lão hồ ly giảo hoạt Đoạn Hồng Đào, cầm áo con lên.

"Tiểu nhân, còn chưa nói bắt đầu đâu, ba đã xuống tay trước!" Đoạn Tuấn Hi buồn bực kêu to!

Hắn kêu đến ầm lên, nhưng nào dám đụng vào ba hắn! Mấy chiêu thôi Đoạn Tuấn Hi đã bị ba đẩy ngã vào sô pha, tiếng Tuấn Hi càng lúc càng lớn!

"Được rồi, Hồng Đào đừng ức hiếp Tuấn Hi nữa, con căn bản không ra tay đâu!" Kha Dĩ Lam lập tức ra mặt ngăn cản, tay giữ cổ tay chồng, dùng sức kéo về!

Đoạn Hồng Đào nhìn thoáng qua vợ, rồi không cam lòng buông tha cho con. "Hừ..."

Nhìn thấy hành vi đùa giỡn của hai cha con, Kha Dĩ Lam càng thêm khó chịu nước mắt lại tràn mi mà ra! Nhìn thấy vợ như thế, Đoạn Hồng Đào cũng thu dáng vẻ vui đùa lộ ra đau thương!

"A, sao mẹ lại khóc, rốt cuộc có chuyện thương tâm khổ sở gì chứ?" Bây giờ cả nhà chắc phải thật hạnh phúc, vì sao trên mặt hai người bọn họ đều tràn ngập đau thương?

Dẫn con về nhà, Thang Duy Thạc vừa vào cửa liền cảm thấy không khí khác lạ! Hai mắt Vũ Tình đỏ bừng ngồi trên sô pha, không biết suy nghĩ cái gì mà hắn cùng con vào cửa, không hề phản ứng!

"Papa..." Nghe được tiếng mở cửa, Nhạc Nhạc lập tức ra đón papa, bím tóc trên đầu nhoáng lên một cái cực kỳ đáng yêu! Thang Duy Thạc xoay người ngồi xuống hôn một cái lên mặt con, vỗ vỗ mông nhỏ của con gái. "Khá hơn chút nào không, nói cho papa!"

"Dạ!" Dùng sức gật gật đầu. "Dù sao cũng không ngồi, không ngồi thì sẽ không đau!"

Trong mắt sâu xa lộ ra đau lòng, đồng thời càng oán hận mẹ thêm một phần!

Nhạc Nhạc trời sinh lạc quan sẽ không biến mình thành đáng thương đâu, quay đầu nhìn mẹ rồi, cong cánh môi bẩm tội với papa. "Papa, hôm nay mẹ thật bất lịch sự nhé, có ông bà đến thăm con, nhưng bị mẹ đuổi đi!"

Thang Duy Thạc nghi ngờ nhìn con gái, chẳng lẽ cha mẹ hắn lại đây náo loạn?

Nhìn ra nghi vấn của papa, Nhạc Nhạc tiếp tục nói: "Ông bà này tốt lắm, hơn nữa bà còn có thể ôm Nhạc Nhạc, còn có thể xoa mông cho Nhạc Nhạc, hơn nữa bà còn nói, con và mẹ đều là bảo bối của bà. Nhưng, mẹ lại đuổi ông vs bà đi..."

Từ lời nói non nớt của con gái, Thang Duy Thạc đã hiểu ông bà này là ai!

Đầu tiên là sửng sốt, lập tức cười nhạt! Có một số việc không phải hắn muốn là có thể giấu được, dù sao Đoạn Hồng Đào cũng là lão hồ li, trời mưa ngày nắng ở trước mặt ông ta, ông ta chắc sẽ biết Vũ Tình là con gái của mình rồi! "Đi chơi với anh trai con đi, papa đi giáo dục mẹ!"

Nhạc Nhạc lo lắng nhìn papa, sau đó giọng rất nhỏ nói: "Papa phải cẩn thận, vì mẹ rất dữ, còn đang nổi giận!"

"Ừ, yên tâm đi!" Nói rồi vỗ nhẹ lên lưng con gái, ý bảo nó ra chỗ khác chơi!

Cho tới nay hắn vẫn rất lo lắng Vũ Tình bị Đoạn Hồng Đào phát hiện ra, nhưng có một ngày này hắn ngược lại thật vui mừng, Vũ Tình của hắn cuối cùng cũng tìm được cha mẹ ruột rồi!

Không tiếng động đi thong thả bước đến bên cạnh cô, mang theo vài phần đau lòng khẽ vuốt tóc cô, bắt chúng thuận theo lộ ra gương mặt gọn gàng của cô.

Lúc này đắm chìm trong bi thương, cô từ từ ngẩng đầu lên, đáng thương nhìn người đàn ông của cô, papa tụi trẻ. "Duy Thạc, Duy Thạc..."

Không nói gì thêm, chỉ không ngừng gọi tên hắn!

Bỏ lễ nghi phiền phức, Thang Duy Thạc trực tiếp hỏi suy nghĩ của cô. "Nói đi, em muốn làm sao, là nhận, hay không?"

Trong hai mắt rưng lệ lộ sương mù, nói: "Làm sao anh biết được?"

Thang Duy Thạc nhíu mày, có vài phần xấu hổ trên gương mặt cương nghị mười phần nam tính của hắn. "Việc này em không cần biết. Bây giờ là anh hỏi em, nói cho anh biết đừng để trong lòng!"

"Em không biết!" Nhẹ nhàng lắc đầu vẻ mặt mờ mịt, lập tức lộ ra nụ cười khổ nghẹn ngào nói: "Vì sao vận mệnh của em thảm như vậy, vừa sinh ra bị mẹ vứt bỏ! Mà em hết lòng với họ, vì sao họ lại đối xử với em như thế!

Em yêu anh từ năm 18, nhưng anh lại đá thật mạnh, anh vứt bỏ em cưới người phụ nữ khác! Sinh con rồi, hai con lại rời khỏi em!... Ô... đời em toàn là đau đớn, lúc trước bị anh ức hiếp, hoàn toàn là do bà ấy, hoàn toàn do bà ấy vứt bỏ em!"

Lời Vũ Tình khiến mặt Thang Duy Thạc ngày càng đen, sao lại nói cả chuyện lúc trước của họ ra? Còn nói hắn ức hiếp cô? Trời ạ, chuyện quá khứ hắn cũng thật hối hận, đừng nhắc lại được không? "Em có nhận hay không!"

Khuôn mặt nhỏ nhắn im lặng cúi xuống, nếu có khả năng cô không muốn đối mặt với tất cả. Trải qua từng lần tổn thương, nhấm nháp từng chua xót. Điều đó cô vốn đã muốn quên, nhưng sự xuất hiện của bọn họ lại dễ dàng mở ra bi thương chôn sâu trong lòng cô!

"Nếu không muốn em, vì sao còn sinh em ra..." Thật lâu sau, cơ thể run run nói ra những lời này!

Bàn tay to khẽ vuốt lưng cô, đau lòng nói: "Đứa ngốc, nếu không thì ai sinh cho anh những đứa con đáng yêu như thế! Nếu không có em, buổi tối ai giúp anh ngủ chứ!"

Những lời này khiến Vũ Tình vừa tức vừa buồn cười, vì sao hắn nói chuyện mãi mãi thô lỗ như vậy, vì sao hắn không thể tình cảm tinh tế một chút, nói điều khiến cô cảm động đến không nói nên lời!

Bàn tay nhỏ bé giữ chặt lấy cơ bụng rắn chắc của hắn, càng dùng sức ngược lại làm ngón tay mình càng đau!

"Thật ra em nên hiểu họ, anh nghĩ bà ấy rất thích em, không như lời em nói đâu! Bà ấy rất muốn em, nhưng sau khi sinh em bị nhiều áp lực từ mọi mặt, mà lúc đó bà ấy cũng quá trẻ, không thể chịu được, dưới tình huống bất đắc dĩ mới ra hạ sách này!"

"Không... nếu bà ấy thích em, sẽ không bỏ em! Nhất định bà ấy chờ ông ta về cưới bà, nhưng ông ta vừa đi không về cho đến khi sinh em ra, cho nên bà ta mới bỏ em!" Vũ Tình phản bác lời Thang Duy Thạc kịch liệt, lửa giận trong mắt cháy hừng hực.

Nhìn thấy cô bốc đồng như vậy, thật khiến hắn giật mình. Từng thấy cô mạnh mẽ, dịu dàng, kiên cường, đáng yêu, nhưng chưa từng thấy cô nóng nảy như thế! Rõ ràng rất muốn cha mẹ, nhưng lại bướng bỉnh kiên trì bài xích! Cô như thế càng khiến hắn đau lòng, đau lòng!

"Anh đưa em đi gặp bọn họ, em hỏi bà ấy vì sao bỏ em, em thử nghe suy nghĩ của bà ấy một chút!"

"Không..." Như bị điện giạt, Vũ Tình dùng sức đẩy Thang Duy Thạc ra. "Anh tránh ra, em ghét anh, anh cũng có lỗi với em, anh cũng làm tổn thương em..."

Thang Duy Thạc tức giận đến mím nhanh môi mỏng, vừa tức lại đau lòng nhìn cô. Quả nhiên như lời con gái, cô quả thật giống như kẻ điên giơ nanh với bất kỳ ai!

Mặc kệ, kệ cô đi!

Như trước, quẹt thẻ đúng giờ rồi ngồi vào bàn làm việc của mình, chẳng qua lúc này trên mặt cô đã không còn nụ cười, mặt lạnh như băng! Nhìn thấy vợ chồng chủ tịch, giả vờ như không nhìn thấy!

"Vũ Tình..." Kha Dĩ Lam mang theo nụ cười chủ động chào hỏi!

"Có chuyện gì ạ?" Nâng đôi mắt lạnh như băng, bình tĩnh hỏi!

"Vũ Tình, chúng ta có thể nói chuyện hay không, con nghe mẹ nói một chút!" Kha Dĩ Lam thật cẩn thận hỏi!

"Dì Kha, nếu là công việc tôi nghe, chuyện không quan hệ đến công việc, xin lỗi, tôi không có thời gian!" Nói rồi lộ ra một nụ cười, vẫn bình tĩnh nhìn bà.

Kha Dĩ Lam đau đớn lắc đầu, cầu xin nói: "Vũ Tình, mẹ biết là mẹ có lỗi với em, tất cả đều là mẹ đã sai!"

"Xin lỗi, tôi thật không biết bà đang nói cái gì!" Vũ Tình bỗng dưng đứng lên từ ghế trên. "Xin lỗi, tôi muốn đi toilet!"

Không chịu được tất cả, không chịu được loại không khí này, bước nhanh đến cạnh cửa, dùng sức đẩy cửa ra...

"Ai u..." Ngoài cửa, Đoạn Tuấn Hi quát to một tiếng, đau đớn che cái mũi thẳng của mình!

Vũ Tình không để ý đến hắn, trực tiếp chạy ra ngoài toilet!

Đoạn Tuấn Hi có chút giật mình ngoái đầu nhìn lại cô ở hành lang, cô ~~ là con gái của mẹ? Vậy~ có phải là chị hắn không?

Trời ạ, hắn phải đi tìm ba thương lượng, lại ~không cẩn thận nghe được lời kinh hãi như thế!

A, nhìn thấy dáng vẻ bất lực của ba mẹ, được rồi, vậy hắn giúp họ một việc! Ha ha, như vậy là có thể cả nhà sớm ngày đoàn viên!

.........................................................

Khi tới gần giờ tan làm Vũ Tình bỗng bất ngờ nhận được điện thoại của giám đốc Đoạn, nói có tài liệu muốn cô xem giúp! Vũ Tình không nghi ngờ đến phòng hắn!

Vừa rồi đẩy cửa phòng ra, một bó hoa hồng to đập vào mi mắt. Đúng lúc cô giật mình, thân thể lập tức bị cuốn vào trong một vòng tay nam tính!

"Này, Đoạn Tuấn Hi anh muốn làm gì!" Vũ Tình dùng sức đẩy hoa hồng, giãy khỏi cái ôm của hắn!

"Vũ Tình, anh muốn em!" Nói ngang ngược hôn lên mặt cô, hơn nữa còn là nụ hôn ẩm ướt!

"Này, anh đừng làm bữa!"

Ha ha, được rồi, người thì hắn buông ra được rồi. Thu lại bỡn cợt chợt lóe, biến thành dáng vẻ thâm tình chân thành. "Vũ Tình, anh thích em, đúng là rất thích em! Em có thể cho anh một cơ hội hay không, anh nhất tốt với em hơn Thang Duy Thạc kia!"

Lời quả thật khiến Vũ Tình choáng váng, điều ~~ điều này sao có thể, cô là chị hắn mà!

"Anh điên à!"

"Chẳng lẽ cho tới nay em không nhận ra ư, khi anh nhắn tin cho em, chat với em trên QQ, đều là vì cái gì chứ?" Hắn nửa thật nửa giả nói.

"Nhưng tôi không thích anh!" Thân thể không ngừng lui về sau, xoay người mở cửa muốn ra ngoài! Để đạt tới hiệu quả chân thật, Đoạn Tuấn Hi vươn tay ôm quanh cô. "Anh yêu em, xin em cho anh một cơ hội!"

Những lời này vừa nói, Vũ Tình còn không kịp phản ứng...

Ầm...

Cửa văn phòng bị người đẩy ra, chỉ thấy một cô gái với nét mặt bi thương đứng trước cửa. "Đoạn Tuấn Hi, Tôi hận anh!" Hét to xong một tiếng, lập tức chạy đi!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương