Tình Nhân Tuổi 18
-
Quyển 2 - Chương 110: Di truyền từ ai?
Biết ông bà muốn nhìn nốt ruồi hồng của mình, Nhạc Nhạc còn tự kéo cao quần lên để họ xem: "Ông bà, mẹ con cũng có đấy, nhưng ở vị trí khác con!"
Trong nháy mắt, thời gian như ngừng trôi, Kha Dĩ Lam và Đoạn Hồng Đào trợn to hai mắt nhìn lẫn nhau. Đúng vậy, đã không cần chứng minh nữa rồi, tất cả cũng không cần chứng minh nữa rồi.
"Bà à, xem ra họ đều di truyền từ bà!" Đoạn Hồng Đào kích động lộ ra một nụ cười, nhưng trong mắt lại tẩm đầy nước mắt.
Kha Dĩ Lam ôm chặt lấy Nhạc Nhạc, hôn lên trán Nhạc Nhạc: "Bảo bối, bảo bối, con và mẹ con đều là bảo bối của ta!"
Bưng coca đi vào, Vũ Tình vừa vặn thấy một màn như vậy. trong nháy mắt căm tức xuất hiện trên mặt cô, đặt thật mạnh nước vào trước cửa: "Các người buông con tôi ra, buông ra!"
Kha Dĩ Lam hoảng sợ lắc đầu, cầu xin nhìn Vũ Tình: "Vũ Tình, đừng, đừng đối xử với mẹ như thế!"
"Dì Kha, cháu không rõ dì nói gì, dì đang rất kích động!" Giọng nói lạnh như băng, hơn nữa giữ khoảng cách với bọn họ thật rõ ràng.
Kha Dĩ Lam buông Nhạc Nhạc ra, kích động đi đến chỗ Vũ Tình, ngay khi hai tay bà muốn chạm vào người cô, Vũ Tình lập tức né tránh, khẽ cười một tiếng lịch sự hỏi: "Dì Kha, nước có ga đây!"
Kha Dĩ Lam lại không chạm vào nước, tay run run hướng đến chỗ cô, lần này bà muốn ôm cổ cô: "Vũ Tình, con chính là con gái ta, con là con gái của mẹ!"
Bị ôm chặt trong lòng, nhiệt độ cơ thể thân thiết khiến hai tay Vũ Tình vốn định kháng cự, bất đắc dĩ buông lỏng.
Cô mặc bị ôm lấy, mặc nười dì có diện mạo giống mình nhẹ vỗ lưng. Im lặng chảy lệ nóng, nếu không phải người cô đang run không ngừng, nhất định sẽ nghĩ thứ nước trể mặt là mồ hôi.
"Vũ Tình, con là con gái ta đúng không, mẹ xin lỗi con. Mẹ rất hối hận từ ngày bỏ con đi, mỗi ngày mẹ đều sống trong đau đớn và tự trách..."
Bỏ, vứt bỏ...
Vài tiếng này nhấc lên đau đớn trong lòng, cũng dâng lên oán hận với bà. Hợp lức toàn thân đẩy 'dì Kha' ra, lập tức lau nước mắt trên mặt, cũng ngăn mình không khóc nữa.
Bị đẩy đến lảo đảo, người ấy vẫn nhìn cô: "Vũ Tình, để mẹ nhìn..."
"Dì Kha, hôm nay cảm xúc dì hơi quá, cháu không phải con gái dì, cháu có mẹ!"
"Không..."
"Xin lỗi, lát nữa cháu phải dẫn Nhạc Nhạc đi ra ngoài có việc. Nếu dì với chủ tích không còn chuyện gì, cháu không giữ mọi người nữa!" cô cố gắng giữ nụ cười lịch sự, cực kỳ lạnh lùng nói!
Nhạc Nhạc kỳ quái nhìn chằm chằm ba xinh đẹp trước mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy tò mò nhưng cũng không thành tiếng hỏi mẹ, mà chỉ nhìn một bên.
Đứng một bên, Đoạn Hồng Đào nhăn mày, thầm thở dài một hơi từ từ đi đến bên Vũ Tình: "Con à, con không thể đẩy mẹ con ra, con có biết không? Ta và mẹ con có chuyện muốn nói, nguyên nhân năm đó mẹ đã hết cách, cho nên mới..."
Cụp mắt rồi bỗng ngước lên, đôi mắt bình tĩnh trong suốt có vài phần đùa cợt: "Chủ tịch tôi nghĩ ông sai rồi, tôi không phải con gái của hai người! Tôi sinh ra trong gia đình nghèo khổ, ba mẹ tôi rất bình thường! ba tôi chỉ làm nghề kỹ thuật nhỏ, sau đó đã qua đời rồi!"
"Vũ Tình, là mẹ không đúng, nhưng xin con hãy nhìn mẹ!" đã 30 năm, cuối cùng cũng biết cô chính là con gái mình, cô gần ngay trước mắt, điều này bảo bà sao có thể không kích động, không chạm vào cô, cảm nhận cô.
"Xin lỗi, tôi không thể tiếp nhận hai người nữa!" Nói rồi kéo cửa làm tư thế 'mời'. Kha Dĩ Lam và Đoạn Hồng Đào hiểu bây giờ không thể tiếp tục, tuy không cam lòng, nhưng bọn họ vẫn đi...
"Mẹ, vì sao mẹ bất lịch sự thế, vì sao mẹ phải đuổi ông bà đi?" Nhạc Nhạc thầm oán nhìn mẹ, khuôn mặt nhỏ nhắn trần ngập không đồng ý, giống như cô giáo mắng bạn nhỏ làm sai trong nhà trẻ.
Con cái chất vấn khiến cô á khẩu không trả lời được, chỉ ngã cuống giường Tiểu Bác lặng lẽ rưng nước mắt! Nếu lúc đó cô không bị vứt bỏ, có phải vận mệnh sẽ khác không?
Nếu không phải ba đưa cô về, trên thế giới này cô còn tồn tại không?
Dì Kha, vì sao lại là bà, vì sao bà lại là mẹ mình?
Cho tới nay cô vẫn cảm khích dì Kha, cảm kích bà đã cho cô tình thương, để cô nhấm nháp vị yêu thương của bề trên! Ha ha ~~ buồn cười cỡ nào.
Tất cả đau đớn, tất cả tra tấn, tất cả tất cả đại ngỗ, đều là vì bà vứt bỏ cô!
Cô còn phải cảm kích bà ư, không cần, cô không cần! cô nên hận bà, bất kể bà làm gì cũng chẳng thể bù lại 30 năm đó.
----------------------------------------------------
"Ô... Hồng Đào, em nên làm gì, làm sao nó lại có thể tha thứ cho em?" trở lại biệt thự, Kha Dĩ La khóc ngã vào lòng chồng: "Nó hận em, nó hận em! Em biết, nó sẽ không tha thứ cho em! Hồng Đào, việc em làm đất trời khó dung! Em sống, em còn sống nên nó không tha thứ cho em!"
"đừng khóc, nó là con gái chúng ta, cho nên nó nhất định sẽ tha thứ cho chúng ta! Em cho con thời gian thích ứng, tin anh!" Đoạn Hồng Đào khẽ vuốt lưng bà, cũng nghẹn ngào nói!
Trong nháy mắt, thời gian như ngừng trôi, Kha Dĩ Lam và Đoạn Hồng Đào trợn to hai mắt nhìn lẫn nhau. Đúng vậy, đã không cần chứng minh nữa rồi, tất cả cũng không cần chứng minh nữa rồi.
"Bà à, xem ra họ đều di truyền từ bà!" Đoạn Hồng Đào kích động lộ ra một nụ cười, nhưng trong mắt lại tẩm đầy nước mắt.
Kha Dĩ Lam ôm chặt lấy Nhạc Nhạc, hôn lên trán Nhạc Nhạc: "Bảo bối, bảo bối, con và mẹ con đều là bảo bối của ta!"
Bưng coca đi vào, Vũ Tình vừa vặn thấy một màn như vậy. trong nháy mắt căm tức xuất hiện trên mặt cô, đặt thật mạnh nước vào trước cửa: "Các người buông con tôi ra, buông ra!"
Kha Dĩ Lam hoảng sợ lắc đầu, cầu xin nhìn Vũ Tình: "Vũ Tình, đừng, đừng đối xử với mẹ như thế!"
"Dì Kha, cháu không rõ dì nói gì, dì đang rất kích động!" Giọng nói lạnh như băng, hơn nữa giữ khoảng cách với bọn họ thật rõ ràng.
Kha Dĩ Lam buông Nhạc Nhạc ra, kích động đi đến chỗ Vũ Tình, ngay khi hai tay bà muốn chạm vào người cô, Vũ Tình lập tức né tránh, khẽ cười một tiếng lịch sự hỏi: "Dì Kha, nước có ga đây!"
Kha Dĩ Lam lại không chạm vào nước, tay run run hướng đến chỗ cô, lần này bà muốn ôm cổ cô: "Vũ Tình, con chính là con gái ta, con là con gái của mẹ!"
Bị ôm chặt trong lòng, nhiệt độ cơ thể thân thiết khiến hai tay Vũ Tình vốn định kháng cự, bất đắc dĩ buông lỏng.
Cô mặc bị ôm lấy, mặc nười dì có diện mạo giống mình nhẹ vỗ lưng. Im lặng chảy lệ nóng, nếu không phải người cô đang run không ngừng, nhất định sẽ nghĩ thứ nước trể mặt là mồ hôi.
"Vũ Tình, con là con gái ta đúng không, mẹ xin lỗi con. Mẹ rất hối hận từ ngày bỏ con đi, mỗi ngày mẹ đều sống trong đau đớn và tự trách..."
Bỏ, vứt bỏ...
Vài tiếng này nhấc lên đau đớn trong lòng, cũng dâng lên oán hận với bà. Hợp lức toàn thân đẩy 'dì Kha' ra, lập tức lau nước mắt trên mặt, cũng ngăn mình không khóc nữa.
Bị đẩy đến lảo đảo, người ấy vẫn nhìn cô: "Vũ Tình, để mẹ nhìn..."
"Dì Kha, hôm nay cảm xúc dì hơi quá, cháu không phải con gái dì, cháu có mẹ!"
"Không..."
"Xin lỗi, lát nữa cháu phải dẫn Nhạc Nhạc đi ra ngoài có việc. Nếu dì với chủ tích không còn chuyện gì, cháu không giữ mọi người nữa!" cô cố gắng giữ nụ cười lịch sự, cực kỳ lạnh lùng nói!
Nhạc Nhạc kỳ quái nhìn chằm chằm ba xinh đẹp trước mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy tò mò nhưng cũng không thành tiếng hỏi mẹ, mà chỉ nhìn một bên.
Đứng một bên, Đoạn Hồng Đào nhăn mày, thầm thở dài một hơi từ từ đi đến bên Vũ Tình: "Con à, con không thể đẩy mẹ con ra, con có biết không? Ta và mẹ con có chuyện muốn nói, nguyên nhân năm đó mẹ đã hết cách, cho nên mới..."
Cụp mắt rồi bỗng ngước lên, đôi mắt bình tĩnh trong suốt có vài phần đùa cợt: "Chủ tịch tôi nghĩ ông sai rồi, tôi không phải con gái của hai người! Tôi sinh ra trong gia đình nghèo khổ, ba mẹ tôi rất bình thường! ba tôi chỉ làm nghề kỹ thuật nhỏ, sau đó đã qua đời rồi!"
"Vũ Tình, là mẹ không đúng, nhưng xin con hãy nhìn mẹ!" đã 30 năm, cuối cùng cũng biết cô chính là con gái mình, cô gần ngay trước mắt, điều này bảo bà sao có thể không kích động, không chạm vào cô, cảm nhận cô.
"Xin lỗi, tôi không thể tiếp nhận hai người nữa!" Nói rồi kéo cửa làm tư thế 'mời'. Kha Dĩ Lam và Đoạn Hồng Đào hiểu bây giờ không thể tiếp tục, tuy không cam lòng, nhưng bọn họ vẫn đi...
"Mẹ, vì sao mẹ bất lịch sự thế, vì sao mẹ phải đuổi ông bà đi?" Nhạc Nhạc thầm oán nhìn mẹ, khuôn mặt nhỏ nhắn trần ngập không đồng ý, giống như cô giáo mắng bạn nhỏ làm sai trong nhà trẻ.
Con cái chất vấn khiến cô á khẩu không trả lời được, chỉ ngã cuống giường Tiểu Bác lặng lẽ rưng nước mắt! Nếu lúc đó cô không bị vứt bỏ, có phải vận mệnh sẽ khác không?
Nếu không phải ba đưa cô về, trên thế giới này cô còn tồn tại không?
Dì Kha, vì sao lại là bà, vì sao bà lại là mẹ mình?
Cho tới nay cô vẫn cảm khích dì Kha, cảm kích bà đã cho cô tình thương, để cô nhấm nháp vị yêu thương của bề trên! Ha ha ~~ buồn cười cỡ nào.
Tất cả đau đớn, tất cả tra tấn, tất cả tất cả đại ngỗ, đều là vì bà vứt bỏ cô!
Cô còn phải cảm kích bà ư, không cần, cô không cần! cô nên hận bà, bất kể bà làm gì cũng chẳng thể bù lại 30 năm đó.
----------------------------------------------------
"Ô... Hồng Đào, em nên làm gì, làm sao nó lại có thể tha thứ cho em?" trở lại biệt thự, Kha Dĩ La khóc ngã vào lòng chồng: "Nó hận em, nó hận em! Em biết, nó sẽ không tha thứ cho em! Hồng Đào, việc em làm đất trời khó dung! Em sống, em còn sống nên nó không tha thứ cho em!"
"đừng khóc, nó là con gái chúng ta, cho nên nó nhất định sẽ tha thứ cho chúng ta! Em cho con thời gian thích ứng, tin anh!" Đoạn Hồng Đào khẽ vuốt lưng bà, cũng nghẹn ngào nói!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook