Tình Nhân Tuổi 18
Quyển 2 - Chương 108

ũ Tình mong muốn nhìn người đàn ông trước mắt, hai tay kích động đến chảy nước! Nhanh nói, nhanh lên!

Ha ha, ánh mắt hắn rất dịu dàng, cô rất thích! Nếu dưới loại tình huống này hắn có thể nói thích mình, cô sẽ lập tức nói cho hắn, cô muốn cưới hắn!

Thang Duy Thạc vừa hôn thật sâu rồi, bỗng ngẩng đầu cười hì hì nói: "Vợ, chúng ta đi tắm rửa đi, sau đó chúng ta lên giường thực hiện âm mưu!

Thất vọng, thất vọng!

Ánh mắt lộ ra hai tia hung quang, như tên bắn lén vào gương mặt Thang Duy Thạc....

Đổ mồ hôi ~~ nếu ánh mắt thật có thể giếtngười, vậy Thang Duy Thạc bây giờ đã vỡ nát rồi!

Nhưng, gã ngốc một lòng muốn ooxx cũng không phát hiện người phụ nữ trước mắt rất....! Mang theo nụ cười túm cánh tay mảnh khảnh đi vào phòng tắm!

Vũ Tình dùng sức giãy khỏi hắn, hơn nữa nâng chân nhỏ lên dùng sức đá vào bụng hắn. "Anh thả em ra, hôm nay em không cho anh!"

"Em à, đừng náo loạn, em lo cho lũ trẻ rồi, tự nhiên phải an ủi anh một chút chứ!" Thang Duy Thạc da mặt dày nói, cánh tay tráng kiện như rắn nước cuốn lấy eo cô, khiến cô không thể giãy!

"Ai cho anh náo loạn, anh thả em ra!" Mắt đẹp trừng trừng với vẻ mặt nghiêm túc.

Lúc này biểu cảm cùng giọng nói của Vũ Tình, hình như là giống chủ nhiệm trung học... la sát mặt đen!

"Làm sao vậy, hử?" Hôn lên môi đỏ mọng của cô, xem ra hắn không chờ được nữa rồi!

Làm sao vậy, làm sao vậy? Giận dữ ở đáy lòng không ngừng dâng lên, thật muốn đánh chết hắn!

Nhưng nhớ tới lời của thư ký lúc trước, trong lòng thoảng dịu lại! Được rồi, cho hắn cơ hội, ám chỉ từ từ được rồi! "Chồng ơi, anh nói xem, anh bảo Nhạc Nhạc và Tiểu Bác có thích học ở trường ngôi sao không..."

"Đúng thế, ngày đó chúng ta cùng đi, em xin nghỉ nhé! Ngày nhập học đầu tiên rất quan trọng với chúng!" Vừa nói vừa kéo người cô vào phòng tắm! Được rồi, vì cô muốn cho nên hắn phối hợp!

"Vậy anh nói xem, con chúng ta có thể vì chuyện của chúng ta mà để bạn bè với giáo viên hiểu lầm không!"

Khi cô nói đến câu này, bàn tay to đã không nhịn được thô lỗ kéo váy dài của cô ra!

Đối mặt với thân hình trần trụi như tuyết trắng, đầu óc Thang Duy Thạc đã hoàn toàn bãi công, chỉ có thể bị dục vụng chi phối! Môi nóng hổi rơi xuống cổ tuyết trắng, khẽ cắn cắn!

Hắn không ngừng cuốn hút cô, mà dưới động tác nhuần nhuyễn của hắn, ý thức của Vũ Tình cũng dần mơ hồ, muốn ám chỉ cũng quên mất biến thành một tiếng rên yêu kiều!

......................................................-

Nếu có thể mắng chết người, vậy thì Vũ Tình đã 'Tự sát' vài lần rồi!

Đòi mạng, sao đến cuối cùng cô đều hóa từ bị động thành chủ động, cuối cùng lại ngã vào người hắn!

Bàn tay nhỏ bé như muốn hả giận lôi kéo hắn, trong mắt là nước mắt tức giận và ngại ngùng, nhưng chỉ một tầng mỏng manh như thế càng làm cô thẹn thùng đáng yêu!

Thang Duy Thạc mệt mỏi nhắm chặt hai tròng mắt, khóe môi nhếch lên với nụ cười thỏa mãn cảm thụ được nhiệt độ từ từ lui dầu! "Hư..."

Bốp...

Một cái tát thật mạnh vang lên, tiếng hung ác gầm nhẹ: "Anh rên cái gì!"

"Hồi bẩm nữ vương bệ hạ, anh thoải mái mà, cho nên kêu một tiếng!" Thang Duy Thạc vẫn híp hai tròng mắt, vẻ mặt ghê tởm cùng nụ cười nói! "Thoải mái, thoải mái! Tôi cho anh thoải mái!" Nói một câu là bàn tay lại dùng lực đánh xuống!

"A..." Hắn đau đớn lớn tiếng kinh hô. "Đau quá, rất đau..."

"Xứng đáng, ai bảo anh đáng ghét, đáng ghét!" Cô sắp nổi điên! Bàn tay to dễ dàng giữ chặt cổ tay cô, trong nháy mắt xoay người đặt xuống dưới thân.

"Á..." Vũ Tình kinh hô một tiếng, hai chân dùng sức đạp hắn. "Đừng, đừng có ồn, em mệt, buồn ngủ!"

Chặn hai chân cô, trên mặt tràn ngập tà khí lộ nụ cười. "Mệt? Ngủ?"

"Đúng vậy, buồn ngủ!" Mắt đẹp vội nhắm chặt, sau đó giả bộ dáng vẻ ngủ say! "Bớt giả vờ đi, anh thấy em chẳng mệt tý nào, thừa sức! Lại đây, không tìm chuyện làm thì đêm lãng mạn này thật phí!"

Kéo cao chăn trắng, che lấp tất cả động tác của hai người!

Tiếng rên rỉ vừa rồi lại tiếp tục cùng với giai điệu tuyệt vời nhất đan xen...

Vì Nhạc Nhạc ốm, cho nên Vũ Tình đành phải lại xin nghỉ phép ở nhà chăm sóc cho bảo bối.

"..." Vũ Tình xin lỗi chuyện con, cùng đợi đối phương dáp lại.

"Vậy Nhạc Nhạc có bị thương nặng không? Có thể đi được không?" Kha Dĩ Lam quan tâm hỏ, trong giọng nói không che dấu được căng thẳng.

"... May thay chỉ đứng lên thì đau, động tác rất cứng, nhưng chụp X quang bác sỹ bảo không sao!" Chần chờ, Vũ Tình vẫn lựa chọn trả lời nghiêm túc.

Vậy con ở nhà ngỉ ngơi đi, bên này có chuyện gọi điện thoại cho con là được rồi!" Tiếng nói dịu dàng mang theo run run cổ họng chua đến mức bà không nói rõ được.

Cái loại xúc động này làm sao lại không xuất hiện ở Vũ Tình: "Vâng, con khỏe, cháu sẽ đi làm ngay, cảm ơn!"

Nói rồi, Vũ Tình vội vã tắt máy.

Thử hít sâu vài lần, lại vẫn không thể khiến lòng kinh hoàng bình tĩnh lại. cái loại xúc động này cảm thấy rất rõ, quá mạnh mẽ.

Khiến mọi chuyện ngày càng rõ ràng, lúc này cô đã có thể chắc họ là ba mẹ mình.

Nhưng, nhưng cô không thể...

"Mẹ... con muốn đi tiểu..." tiếng nói non nớt của Nhạc Nhạc truyền ra từ phòng ngủ, dáng vẻ thật sốt ruột!

"Mẹ, muốn tiểu!"

"Đến đây!" Nói rồi chạy đến phòng con, cũng chặn lại đau xót vừa rồi.

"Mẹ, cuối cùng công chúa Bạch Tuyết thế nào?" Nhạc Nhạc hỏi mẹ lần thứ n, thật ra rõ ràng biết cuối cùng công chúa và hoàng tử ở bên nhau, nhưng nó còn muốn hỏi, để mẹ trả lời.

Vì nói rất thích câu đó, ha ha, nó có thể hạnh phúc như công chúa được không?

Vũ Tình vẫn nhận nại nói câu kết cho con: "Cuối cùng à, cuối cùng công chúa cùng hoàng tử sống hạnh phúc mỗi ngày bên nhau!"

Thật ra trước đây cô thích nhất câu chuyện này, cũng biết kết quả như con gái rồi. Nhưng mỗi lần trong TV diễn cảnh lãng mạn, cô vẫn xem rất nghiêm túc. Ha Ha, vì bình thường cô đều làm việc nhà, cho nên vẫn hay xem.

Tự nghĩ mình có thể giống công chúa Bạch Tuyết không, được một hoàng tử đến giải cứu, trân trọng mình!

Hai mắt long lanh lóe ra ánh sáng hạnh phúc, thật ra hoàng tử đã đến, chỉ là hắn là một hoàng tử ngốc! Hắn không hiểu lãng mạn, chỉ ngốc nghếch thôi.

"Mẹ diện mạo hoàng tử trông thế nào ạ? Trong sách có hoàng tuer, nhưng đều là hàng giả, mẹ, hoàng tử thật thì thế nào?" Nhạc Nhạc ngẩng đầu, giống như có vài phần thẹn thùng đỏ bừng mặt hỏi.

Còn đắm chìm trong ngọt ngào, Vũ Tình đáp: "Giống dáng vẻ ba con, lại cao hơn lại đẹp hơn nữa!"

"A? không phải đâu, hoàng tử không giống papa, nếu không hoàng tử sẽ già lắm!" Nhạc Nhạc bị đả kích nghiêm trọng xị mặt, cái miệng nhỏ chu ra, lập tức muốn khóc. Chú ý tới biểu cảm của con gái, Vũ Tình đổi giọng.

"Trứng thối, lại nói papa con già? Hừ hừ, nếu ba con biết nhất định sẽ rất buồn!"

"Nhưng oaoaa nếu làm hoàng tử, rất không tốt ạ. Không cần, không cần, hoàng tử chỉ lớn hơn Nhạc Nhạc một chút xíu thôi!" như vậy mới xứng đôi với mình!

"Xấu hổ không biết xấu hổ, về sau mẹ không kể chuyện cố 'hoàng tử' cho con nữa!" Hứ? bậy giờ trẻ con lớn quá nhanh? Hồi bé cô cũng nghĩ nhưng không nói ra!

Nhưng còn con bé kia lại dõng dạc..."He he"... Nhạc Nhạc chẳng biết xấu hổ đâu, không thích hoàng tử, chẳng nhẽ thích ma quỷ à?

Leng keng...

Tiếng chuông cửa vang lên, cắt ngang cuộc nói chuyện vô cùng thân thiết trên giường lúc giữa trưa của hai mẹ con.

Hai mẹ con đều cả kinh, thân thể cứng ngắc lại.

""Mẹ, có người đến! Mẹ, không phải là bà nội xấu với cô gái hư đó chứ?" Nhạc Nhạc thật căng thẳng nói, ngày hôm qua đúng là rất sợ hãi. Vũ Tình mím môi, lắc đầu với con: "không đâu, mẹ đi xem ai tới!"

Bỗng nhảy xuống giường con, bất an không yên bước đến gần cửa. thật ra cô lo lắng, vì người có thể tới nơi này rất ít, lúc này Thang Duy Thạc đang đi làm, mà má Vương hôm nay sẽ không tới được!

Khi nhìn thấy hình ảnh xuất hiện trên chuông cử, căng thẳng càng thêm kinh hoàng.

Làm sao có thể là họ? bọn họ làm sao có thể đến...

Leng keng...

Do dự, tay như có ý thức trực tiếp mở cửa lớn ra.

Cửa lớn mở ra trong nháy mắt, nhìn thấy vợ chồng trung niên thanh lịch đang đứng ngoài cửa, mắt Vũ Tình không nhịn được ửng hồng.

Nhẫn nại, cố nhẫn nại: "Chủ tịch, dì Kha, hai người sao lại đến đây?" Nói rồi, cô vội lấy dép sạch đặt lên sàn.

Đoạn Hồng Đào tự nhiên rất nhiều, mang theo nụ cười trưởng bối nói: "Đến thăm tiểu bảo bối, bị thương chắc đau lắm!"

Kha Dĩ lam vốn không bình tĩnh như vậy, tay cầm túi to run rẩy không ngừng, cũng không nhớ giao đồ cho Vũ Tình, còn đứng ngay ngốc ở kia. Đoạn Hồng Đào ho nhẹ một tiếng, sao đó đotạ lấy đồ trong tay vợ, đưa cho Vũ Tình: "Đây là quá cho bảo bối..."

"Không, sao có thể chủ tịch và dì Kha tốn kém chứ?" Vũ Tình xua tay, cũng không tiếp nhận! Thấy thế, Đoạn Hồng Đào trực tiếp đặt túi ở cửa. sau đó ngẩng đầu, mmr cười nói: "Sao, chẳng lẽ không để chúng tôi vào ư?"

Tuy ngoài miệng là hỏi như vậy, nhưng ông đã kéo vợ vào phòng. Hơn nữa nghênh ngang đi lên cầu thang, đi vào phòng thăm tiểu bảo bối đáng yêu kia.

Kha Dĩ Lam bất an kéo cánh tay chồng, sau đó lại nhìn Vũ Tình: "Ông à, đừng..."

"Có quan hệ gì, chúng ta đi thăm tiểu báo bối mà!" đối với đứa bé đáng yêu, ông có ấn tượng rất sâu đấy.

Vũ Tình cười xấu hổ, trong nụ cười có đau đớn và nhiều hơn là ý muốn, nhưng cô còn đang mờ mịt, không ý thức được mình muốn gì. "A, bên này, đi theo cháu!"

Nằm trên giường cố gắng ngủ, Nhạc Nhạc nghe thấy tiếng mở cửa, lập tức mở mắt to cố gắng xoay người đứng lên: "A, ai thế mẹ?"

Vũ Tình nhăn mặt, hạ mày ra dấu cho con gái, nhẹ giọng nói: "Nhạc Nhạc, chào ông Đoạn, bà Đoạn!"

"Chào ông Đoạn, bà Đoạn ạ!" biết tên, Nhạc Nhạc lập tức rất lịch sự chào người tới.

"Ai..."

"Ai..."

Vợ chồng Đoạn Hồng Đào nghẹn ngào gật đầu, trên mặt tràn đầy vui sướng. hai vợ chồng đi đến gần cô bé, Kha Dĩ Lam ôm lấy đức bé thích vô cùng: "Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc còn chưa nhớ ra bà à?"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương