Tình Nhân Tuổi 18
-
Quyển 1 - Chương 99: Thoát khỏi trói buộc
Vũ Tình lại một lần nữa vì lời nói của hắn, không nhịn được cảm giác có chút ngọt ngào trong lòng. Nhưng loại ngọt ngào này làm cô cảm thấy bất an, thật không dám hưởng thụ. Vũ Tình đừng quá… Cô không dám nhìn khi hắn trở lại lý trí đến tàn nhẫn, lý trí cảnh báo cô không thể bị lạc vào bể tình cảm trầm luân này được. Mà Thang Duy Thạc cũng biết hiện tai mình muốn cái gì, mình vì cái gì mà thống khổ như vậy. Hắn đã nghĩ thông suốt, cho dù cô là chị gái của Hoàng Vũ Hân thì sao, dù sao bọn ho vốn cũng đã muốn ly hôn, hơn nữa cuộc hôn nhân của họ đổ vỡ không phải là lỗi của hắn, mà do Vũ Hân trong có lỗi, cô ấy đã không thể đóng vai một người vợ tốt. Bọn họ ngoại trừ Tiểu Bác sớm đã không còn chút quan hệ, hắn vì cái gì mà phải cố giữ lấy chút gọi là đạo đức thế tục để rồi làm cho bản thân mình đau khổ.
Đúng vậy, không chiếm được cô làm hắn vô cùng đau khổ, càng đau khổ hơn khi hắn phải đối diện với tình cảm thật của bản thân.
“Vũ Tình, anh mặc kệ, em phải đi theo anh!” Hắn trên miệng hạ mệnh lệnh.
“Không thể!” Cô cũng khẳng định.
“ Chết tiệt, em không có quyền được nói như vậy.” Thang Duy Thạc nhìn chằm chằm phía trước lạnh lung phun ra mấy chữ.
Cùng hắn cãi cọ cũng không có kết quả, cô biết mình nói không lại hắn, bất quá để hắn thay cô quyết định. Cô không them để ý đến hắn nữa, chơi đùa với Tiểu Bác trong lòng mình.
“ Dì à, dì!”
“ Ừ, chuyện gì thế?” Vũ Tình nhìn chăm chú vào đôi mắt xinh đẹp của bảo bối ở trong lòng mình.
“ Dì, không phải dì nói sẽ chăm sóc cho Tiểu Bác sao? Sao dì lại không có làm?” Tiểu Bác dùng ánh mắt mệt mỏi đáng thương tựa vào trước ngực Vũ Tình hỏi.
Thấy Tiểu Bác ỷ lại vào mình như vậy, Vũ Tình cũng thật vui mừng, mặc kệ nói thế nào, dù sao nó thích mình cũng tốt hơn nó ghét mình.
Cô trả lời nó âm thanh non nớt như một đứa trẻ:” Bởi vì bây giờ công việc của dì còn nhiều thay đổi nên không thể chăm sóc Tiểu Bác được.”
Bọn trẻ đều mắc một cái bệnh giống nhau thì phải, đó là đều thích đem bàn tay nhỏ bé chu du ở chỗ mềm mềm trên ngực. Tiểu Bác như thói quen ở trên ngực cô vuốt vuốt, giống như bị vật gì đó ngăn cản thỉnh thoảng còn nhéo vài cái. Vũ Tình nhìn thấy bàn tay nhỏ bé làm loạn trước ngực mình khóe miệng không khỏi mỉm cười. “Tiểu Bác, con đang làm gì vậy?”
Tiểu Bác giương khuôn mặt nhỏ nhắn ngượng ngùng cười cười, nhưng bàn tay cũng không hề rời đi. “Dì…”
Tiểu tử kia cũng không biết mình được cái gì từ dì, nhưng chỉ cảm thấy dựa vào lòng dì này thật thoải mái, nó thật thích.
Nghe tiếng con trai mình nũng nịu trong lòng Vũ Tình, Thang Duy Thạc không nhịn được liếc cô một cái nói:” Tiểu Bác thật sự thích em, em không cảm thấy thế sao?”
“ Có thể vì nó đã lâu không được gặp mẹ cho nên…”
“ Vũ Hân không có quan tâm đến Tiểu Bác, thậm chí số lần ôm nó còn rất ít. Tiểu Bác chủ yếu là do người hầu chăm sóc nên cũng không thân thiết với mẹ nó.” Thang Duy Thạc nhanh chóng đánh gãy lời nói của Vũ Tình. Trên mặt Vũ Tình rất nhanh xẹt qua một tia đau đớn, nhưng ngay sau đó đã biến mất vào không trung.
“ Nhưng em lại thấy Tiểu Bác vẫn rất thích Vũ Hân, cho nên ngày hôm đó, em còn nhớ rõ nó đã lớn tiếng đòi mẹ…” Nhắc đến chuyện ngày hôm đó, mặt cô chợt hồng lên, trong mắt là thương tâm.
Một câu “ đàn bà hư hỏng” của Tiểu Bác làm cô mãi không thể quên.
“Tìm mẹ là bản năng của con trẻ, Tiểu Bác thực tế rất ít khi nhìn Vũ Hân. Em nghĩ lại xem, từ khi em gặp Tiểu Bác, đã lần nào em thấy nó khóc mà gọi mẹ chưa?” Thang Duy Thạc tự giễu cợt, chính mình năm đó vì nhất thời u mê mà bây giờ tiếc nuối.
Vũ Tình nghĩ lại, quả thật chưa từng nhìn thấy.
“Dì!” Tiểu Bác nhìn Vũ Tình, vẫn là đôi mắt to sang ngời đầy khát vọng.
“ Anh đưa em đến trạm xe bus được rồi, em đi xe bus về cũng được, nếu không anh sẽ phải vòng lại rất xa, cũng rất phiền toái.” Lúc sau Tiểu Bác đã muốn ngủ gục trong lòng Vũ Tình, cái miệng nhỏ nhắn hơi há, nước miếng rớt xuống quần áo của cô.
“Anh đưa em về!” lại một câu khẳng định.
“ Không cần đâu!”
“ Trật tự! Anh muốn gặp con gái anh.”
Cô không thể nói thêm câu nào.
Nguyên Nguyên nhìn thấy người đi vào không khỏi há hốc miệng:” Anh, anh chính là Thang Duy Thạc?”
Thang Duy Thạc ôm lấy con sau đó gật đầu chào hỏi:” Chào cô.”
“ Ba ba ở trong phòng chờ mẹ nuôi đó.” Nhạc Nhạc nghe được một giọng nam quen thuộc vội vã chạy đến.
“Vũ Tình, thật xin lỗi, nhìn thấy bạn cùng phòng dẫn đàn ông về làm em thấy ngại quá.”
“Nguyên Nguyên, em ăn cơm chưa, bây giờ chị đi nấu cơm?”
“ Tiểu thư, chờ chị nấu cơm cho em ăn thì em đã chết đói rồi. Hôm nay Kỳ Kỳ không phải tăng ca nên bọn em đi ăn ở ngoài rồi. Thôi, em vào phòng đây.”
Nguyên Nguyên nhịn không được lúc đi ngang qua trộm liếc soái ca một cái, mặt đỏ bừng đi về phòng.
Ông trời ơi, hắn thật sự không phải người thường mà. Khó trách có nhiều đàn ông theo đuổi Vũ Tình như vậy mà cô đều kiên trì từ chối.
Bởi vì những người đàn ông này căn bản không bằng phân nửa Thang Duy Thạc.
Vũ Tình nén giận nhìn hắn, mất hứng nói:” vào phòng đi, ở phòng khách không tiện.”
Thang Duy Thạc mỉm cười gật gật đầu, đương nhiên là hắn nghe theo ý nguyện của cô.
Nhạc Nhạc giống tiểu chủ nhân, bắt đầu đón tiếp ba mình:” Ba mau vào đi.”
Vũ Tình ôm ngang lung con nhấc lên nghiêm khắc hỏi:” Con tắm rửa chưa? Đã đi ngủ chưa?”
“ Mẹ nuôi có tắm cho con rồi, nhưng không có mẹ Nhạc Nhạc không ngủ được.”
Nhạc Nhạc ủy khuất nói xong, lại vui vẻ chạy lại chỗ ba nó.
Đúng vậy, không chiếm được cô làm hắn vô cùng đau khổ, càng đau khổ hơn khi hắn phải đối diện với tình cảm thật của bản thân.
“Vũ Tình, anh mặc kệ, em phải đi theo anh!” Hắn trên miệng hạ mệnh lệnh.
“Không thể!” Cô cũng khẳng định.
“ Chết tiệt, em không có quyền được nói như vậy.” Thang Duy Thạc nhìn chằm chằm phía trước lạnh lung phun ra mấy chữ.
Cùng hắn cãi cọ cũng không có kết quả, cô biết mình nói không lại hắn, bất quá để hắn thay cô quyết định. Cô không them để ý đến hắn nữa, chơi đùa với Tiểu Bác trong lòng mình.
“ Dì à, dì!”
“ Ừ, chuyện gì thế?” Vũ Tình nhìn chăm chú vào đôi mắt xinh đẹp của bảo bối ở trong lòng mình.
“ Dì, không phải dì nói sẽ chăm sóc cho Tiểu Bác sao? Sao dì lại không có làm?” Tiểu Bác dùng ánh mắt mệt mỏi đáng thương tựa vào trước ngực Vũ Tình hỏi.
Thấy Tiểu Bác ỷ lại vào mình như vậy, Vũ Tình cũng thật vui mừng, mặc kệ nói thế nào, dù sao nó thích mình cũng tốt hơn nó ghét mình.
Cô trả lời nó âm thanh non nớt như một đứa trẻ:” Bởi vì bây giờ công việc của dì còn nhiều thay đổi nên không thể chăm sóc Tiểu Bác được.”
Bọn trẻ đều mắc một cái bệnh giống nhau thì phải, đó là đều thích đem bàn tay nhỏ bé chu du ở chỗ mềm mềm trên ngực. Tiểu Bác như thói quen ở trên ngực cô vuốt vuốt, giống như bị vật gì đó ngăn cản thỉnh thoảng còn nhéo vài cái. Vũ Tình nhìn thấy bàn tay nhỏ bé làm loạn trước ngực mình khóe miệng không khỏi mỉm cười. “Tiểu Bác, con đang làm gì vậy?”
Tiểu Bác giương khuôn mặt nhỏ nhắn ngượng ngùng cười cười, nhưng bàn tay cũng không hề rời đi. “Dì…”
Tiểu tử kia cũng không biết mình được cái gì từ dì, nhưng chỉ cảm thấy dựa vào lòng dì này thật thoải mái, nó thật thích.
Nghe tiếng con trai mình nũng nịu trong lòng Vũ Tình, Thang Duy Thạc không nhịn được liếc cô một cái nói:” Tiểu Bác thật sự thích em, em không cảm thấy thế sao?”
“ Có thể vì nó đã lâu không được gặp mẹ cho nên…”
“ Vũ Hân không có quan tâm đến Tiểu Bác, thậm chí số lần ôm nó còn rất ít. Tiểu Bác chủ yếu là do người hầu chăm sóc nên cũng không thân thiết với mẹ nó.” Thang Duy Thạc nhanh chóng đánh gãy lời nói của Vũ Tình. Trên mặt Vũ Tình rất nhanh xẹt qua một tia đau đớn, nhưng ngay sau đó đã biến mất vào không trung.
“ Nhưng em lại thấy Tiểu Bác vẫn rất thích Vũ Hân, cho nên ngày hôm đó, em còn nhớ rõ nó đã lớn tiếng đòi mẹ…” Nhắc đến chuyện ngày hôm đó, mặt cô chợt hồng lên, trong mắt là thương tâm.
Một câu “ đàn bà hư hỏng” của Tiểu Bác làm cô mãi không thể quên.
“Tìm mẹ là bản năng của con trẻ, Tiểu Bác thực tế rất ít khi nhìn Vũ Hân. Em nghĩ lại xem, từ khi em gặp Tiểu Bác, đã lần nào em thấy nó khóc mà gọi mẹ chưa?” Thang Duy Thạc tự giễu cợt, chính mình năm đó vì nhất thời u mê mà bây giờ tiếc nuối.
Vũ Tình nghĩ lại, quả thật chưa từng nhìn thấy.
“Dì!” Tiểu Bác nhìn Vũ Tình, vẫn là đôi mắt to sang ngời đầy khát vọng.
“ Anh đưa em đến trạm xe bus được rồi, em đi xe bus về cũng được, nếu không anh sẽ phải vòng lại rất xa, cũng rất phiền toái.” Lúc sau Tiểu Bác đã muốn ngủ gục trong lòng Vũ Tình, cái miệng nhỏ nhắn hơi há, nước miếng rớt xuống quần áo của cô.
“Anh đưa em về!” lại một câu khẳng định.
“ Không cần đâu!”
“ Trật tự! Anh muốn gặp con gái anh.”
Cô không thể nói thêm câu nào.
Nguyên Nguyên nhìn thấy người đi vào không khỏi há hốc miệng:” Anh, anh chính là Thang Duy Thạc?”
Thang Duy Thạc ôm lấy con sau đó gật đầu chào hỏi:” Chào cô.”
“ Ba ba ở trong phòng chờ mẹ nuôi đó.” Nhạc Nhạc nghe được một giọng nam quen thuộc vội vã chạy đến.
“Vũ Tình, thật xin lỗi, nhìn thấy bạn cùng phòng dẫn đàn ông về làm em thấy ngại quá.”
“Nguyên Nguyên, em ăn cơm chưa, bây giờ chị đi nấu cơm?”
“ Tiểu thư, chờ chị nấu cơm cho em ăn thì em đã chết đói rồi. Hôm nay Kỳ Kỳ không phải tăng ca nên bọn em đi ăn ở ngoài rồi. Thôi, em vào phòng đây.”
Nguyên Nguyên nhịn không được lúc đi ngang qua trộm liếc soái ca một cái, mặt đỏ bừng đi về phòng.
Ông trời ơi, hắn thật sự không phải người thường mà. Khó trách có nhiều đàn ông theo đuổi Vũ Tình như vậy mà cô đều kiên trì từ chối.
Bởi vì những người đàn ông này căn bản không bằng phân nửa Thang Duy Thạc.
Vũ Tình nén giận nhìn hắn, mất hứng nói:” vào phòng đi, ở phòng khách không tiện.”
Thang Duy Thạc mỉm cười gật gật đầu, đương nhiên là hắn nghe theo ý nguyện của cô.
Nhạc Nhạc giống tiểu chủ nhân, bắt đầu đón tiếp ba mình:” Ba mau vào đi.”
Vũ Tình ôm ngang lung con nhấc lên nghiêm khắc hỏi:” Con tắm rửa chưa? Đã đi ngủ chưa?”
“ Mẹ nuôi có tắm cho con rồi, nhưng không có mẹ Nhạc Nhạc không ngủ được.”
Nhạc Nhạc ủy khuất nói xong, lại vui vẻ chạy lại chỗ ba nó.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook