Tình Nhân Tuổi 18
-
Quyển 1 - Chương 54: Mồ hôi lạnh ròng ròng
Edit Jaggie
Beta mimi
Đảo qua trên người mấy vị đồng sự một lượt, một đám quản lý công ty áo mũ chỉnh tề căng thẳng ngồi ở ghế trên. Mỗi người cơ hồ đều cúi đầu, ai cũng không dám nhìn cái vị tổng giám đốc kia, như thể chạm vào thuốc nổ vậy.
“Ai có thể nói cho tôi biết, công ty bách hóa Đại Lâu của chúng ta rốt cuộc khi nào mới có thể khởi công?” Vẻ mặt Thang Duy Thạc nghiêm túc phun ra vài lời, ánh mắt lợi hại liếc về phía mấy vị quản lý cấp cao.
Bọn nhát gan này càng khiến hắn thêm tức giận, đáp thật mạnh văn kiện xuống mặt bàn. “Đều không nói được sao? Công ty trả một khoản tiền lớn như vậy, kết quả bây giờ ngay cả khởi động đào móng cũng không xong? Chẳng lẽ các ông phải chờ tới khi bách hóa Macy khánh thành, cướp đi tất cả miếng ăn của công ty chúng ta ư, các ông có thật sự có tài không thế?”
Mấy vị trưởng nhóm đều không khỏi run rẩy, sau đó cật lực lau đi mồ hôi lạnh trên mặt.
Mà trong đó, đương nhiên quản lí Mạo – người phụ trách hạng mục này, đổ mồ hôi lạnh nhiều nhất.
Hắn còn chưa kịp lau mồ hôi lạnh, cái vị tổng giám đốc như Satan kia đã hô tên hắn. “Tổng giám đốc, tôi ~~ tôi đă khai thông đường hết sức rồi. Nhưng bọn họ nói phá bỏ và rời đi nơi khác thì không thể, bọn họ cũng vô lực!”
“Cái gì mà vô năng vô lực, chẳng lẽ bao nhiêu tiền mua đất trong tay chúng ta, ngay tại nơi này trở thành lãng phí hết sao? Một ngày mà tổn thất biết bao nhiêu tiền, đáng chết!” Thang Duy Thạc thở hổn hển( =))), ánh mắt lạnh lùng lại rơi xuống trên người bị quản lí hạng mục. “Đáng chết, còn không đi xử lý, phải lập tức can thiệp!”
“Tôi đi ngay, nhưng có một hộ không chịu chuyển đi!” Vị quản lý hạng mục ủy khuất nhìn tổng giám đốc.
“Đây cũng gọi là lý do sao? Tôi cho ông thời gian hai ngày, nếu còn không đem những người đó đuổi đi, thì ông về sau sẽ không cần đi làm nữa!”
Thang Duy Thạc tức giận kiên quyết nói, sau đó đứng dậy đi ra khỏi phòng họp.
Hắn vừa rời đi, mấy vị trưởng nhóm mới thoáng thở phào nhẹ nhõm. Sau vài phút, mới đều tiêu sái bước ra phòng họp……
Trải qua một ngày can thiệp không thể đuổi cái “Hộ bị cưỡng chế” đi, vị quản lí hạng mục căng thẳng tiêu sái tiến đến văn phòng làm việc của tổng giám đốc.
“Tổng giám đốc, làm phiền ngài!” Hắn cúi đầu khom lưng nói, mà thắt lưng kia đủ thấp để cho mặt hắn chạm xuống đất.
Thang Duy Thạc mím môi nhìn cấp dưới vừa đi vào, không mang theo độ ấm áp, mở miệng. “Thế nào rồi, sự tình đă làm thỏa đáng chưa?”
Vị quản lí hạng mục giống như tay cầm khăn tay, lại lau mồ hôi đang đổ trên trán.
Thang Duy Thạc nhìn thấy cái dáng vẻ vừa rồi của hắn, trong lòng biết rất rõ. Hắn mím môi, đợi công đạo của hắn ta.
“Tổng ~ tổng giám đốc, cái kia, cái vị chủ hộ kia kiên quyết không chuyển đi!”
“Tôi đã nói, nếu cô ta không chuyển, thì người bị chuyển đi là ông!” Người ngồi trên ghế lạnh lùng nhắc nhở nói.
“Đừng, tổng giám đốc ngài tuyệt đối không thể làm như vậy! Cái vị chủ hộ kia thật sự rất khó đối phó, nóng cũng không được. Mỗi lần người của chúng tôi đến, đều bị cô ta đánh cho “lên bờ xuống ruộng” (=))).” Khi vị quản lí hạng mục nói, sợ tới mức nước mắt đã chảy ra vài giọt.
“Cô ta muốn gì, cứ tận lực mà đáp ứng!” Đơn giản là tiền, vấn đề thật rõ ràng mà.
“Tôi biết a, nhưng cái cô ta muốn quả thật là chuyện không đâu, tôi không thể làm chủ được……” Vị quản lí hạng mục tức giận nói ra một vài lời.
Beta mimi
Đảo qua trên người mấy vị đồng sự một lượt, một đám quản lý công ty áo mũ chỉnh tề căng thẳng ngồi ở ghế trên. Mỗi người cơ hồ đều cúi đầu, ai cũng không dám nhìn cái vị tổng giám đốc kia, như thể chạm vào thuốc nổ vậy.
“Ai có thể nói cho tôi biết, công ty bách hóa Đại Lâu của chúng ta rốt cuộc khi nào mới có thể khởi công?” Vẻ mặt Thang Duy Thạc nghiêm túc phun ra vài lời, ánh mắt lợi hại liếc về phía mấy vị quản lý cấp cao.
Bọn nhát gan này càng khiến hắn thêm tức giận, đáp thật mạnh văn kiện xuống mặt bàn. “Đều không nói được sao? Công ty trả một khoản tiền lớn như vậy, kết quả bây giờ ngay cả khởi động đào móng cũng không xong? Chẳng lẽ các ông phải chờ tới khi bách hóa Macy khánh thành, cướp đi tất cả miếng ăn của công ty chúng ta ư, các ông có thật sự có tài không thế?”
Mấy vị trưởng nhóm đều không khỏi run rẩy, sau đó cật lực lau đi mồ hôi lạnh trên mặt.
Mà trong đó, đương nhiên quản lí Mạo – người phụ trách hạng mục này, đổ mồ hôi lạnh nhiều nhất.
Hắn còn chưa kịp lau mồ hôi lạnh, cái vị tổng giám đốc như Satan kia đã hô tên hắn. “Tổng giám đốc, tôi ~~ tôi đă khai thông đường hết sức rồi. Nhưng bọn họ nói phá bỏ và rời đi nơi khác thì không thể, bọn họ cũng vô lực!”
“Cái gì mà vô năng vô lực, chẳng lẽ bao nhiêu tiền mua đất trong tay chúng ta, ngay tại nơi này trở thành lãng phí hết sao? Một ngày mà tổn thất biết bao nhiêu tiền, đáng chết!” Thang Duy Thạc thở hổn hển( =))), ánh mắt lạnh lùng lại rơi xuống trên người bị quản lí hạng mục. “Đáng chết, còn không đi xử lý, phải lập tức can thiệp!”
“Tôi đi ngay, nhưng có một hộ không chịu chuyển đi!” Vị quản lý hạng mục ủy khuất nhìn tổng giám đốc.
“Đây cũng gọi là lý do sao? Tôi cho ông thời gian hai ngày, nếu còn không đem những người đó đuổi đi, thì ông về sau sẽ không cần đi làm nữa!”
Thang Duy Thạc tức giận kiên quyết nói, sau đó đứng dậy đi ra khỏi phòng họp.
Hắn vừa rời đi, mấy vị trưởng nhóm mới thoáng thở phào nhẹ nhõm. Sau vài phút, mới đều tiêu sái bước ra phòng họp……
Trải qua một ngày can thiệp không thể đuổi cái “Hộ bị cưỡng chế” đi, vị quản lí hạng mục căng thẳng tiêu sái tiến đến văn phòng làm việc của tổng giám đốc.
“Tổng giám đốc, làm phiền ngài!” Hắn cúi đầu khom lưng nói, mà thắt lưng kia đủ thấp để cho mặt hắn chạm xuống đất.
Thang Duy Thạc mím môi nhìn cấp dưới vừa đi vào, không mang theo độ ấm áp, mở miệng. “Thế nào rồi, sự tình đă làm thỏa đáng chưa?”
Vị quản lí hạng mục giống như tay cầm khăn tay, lại lau mồ hôi đang đổ trên trán.
Thang Duy Thạc nhìn thấy cái dáng vẻ vừa rồi của hắn, trong lòng biết rất rõ. Hắn mím môi, đợi công đạo của hắn ta.
“Tổng ~ tổng giám đốc, cái kia, cái vị chủ hộ kia kiên quyết không chuyển đi!”
“Tôi đã nói, nếu cô ta không chuyển, thì người bị chuyển đi là ông!” Người ngồi trên ghế lạnh lùng nhắc nhở nói.
“Đừng, tổng giám đốc ngài tuyệt đối không thể làm như vậy! Cái vị chủ hộ kia thật sự rất khó đối phó, nóng cũng không được. Mỗi lần người của chúng tôi đến, đều bị cô ta đánh cho “lên bờ xuống ruộng” (=))).” Khi vị quản lí hạng mục nói, sợ tới mức nước mắt đã chảy ra vài giọt.
“Cô ta muốn gì, cứ tận lực mà đáp ứng!” Đơn giản là tiền, vấn đề thật rõ ràng mà.
“Tôi biết a, nhưng cái cô ta muốn quả thật là chuyện không đâu, tôi không thể làm chủ được……” Vị quản lí hạng mục tức giận nói ra một vài lời.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook