Tình Nhân Tuổi 18
-
Quyển 1 - Chương 41: Ngang tàng chiếm đoạt
“Thang Duy Thạc, ạnh đừng làm bậy!" Lưng Vũ Tình lúc này đang kề sát vào cửa, hoảng sợ nhìn vè mạt tà khl của hắn.
“Đừng làm loạn, tôi sẽ đến từ từ!” Gương mặt của hắn từ từ tiến gần vào cô, chuẩn xác bắt giữ đôi môi đỏ mọng cùa cô.
Vũ Tình dùng sức lắc đầu, tránh né nụ hôn của hắn: “Đừng, lưu manh! Anh buông tôi ra, anh không thể đối xử với tôi như vậy!” Hắn là em rể cùa cô, như vậy là không đúng!
Cô liên tục cự tuyệt, khiến hắn rất căm tức: “Hạ Vũ Tình, cô vẫn còn tỏ ra trong sạch sao? Cô không phải là đi tới đây để bán sao? Hừ, tôi cũng không ghét bò cô không sạch sẽ, cô nhân tiện bớt diễn trò đi cho tôi!”
“tôi không phải, không phải ” Cô dùng sức giãy
dụa, lớn tiếng giải thích.
Hắn căn bản không cho cô cơ hội giải thích, cũng có thể nói hắn căn bản không muốn nghe cô giải thích bất cứ thứ gì: “ Lời nói lừa gạt cùa cô về nói cho chồng cô nghe đi!"
Bàn tay to cùa hắn luồn vào váy ngắn của cô để
“Thang Duy Thạc, anh buông tôi ra, cầu xin anh buông tôi ra!” Vũ Tình hoảng sợ lắc đầu liên tục, không ngừng mờ miệng cầu xin hắn.
Không thể, bọn họ không thể làm như vậy!
Nhưng sức lực của cô căn bản không đánh lại hắn, chì có thể bị động bị ôm như thế!
Thạng Duy Thạc giống như nghe được chuyện gì buồn cười, cười khẽ thành tiếng, nhẹ nhàng nì non bên tai cô: “Được, tôi sẽ thả cô ra, nhưng đợi đến khị xong việc ”
Tiếp theo không để ý đến phản kháng của cô, cũng không để ý tới tiếng kêu cùa cô.
Hắn mang theo một mạt cười tà, chuẩn bị tấn công.
Chết tiệt, hắn làm sao có thể điên cuồng bá đạo như thế? Làm sao có thể không nghe lời cùa cô, mà cho cô là loại phụ nữ như the?
“Đừng, tôi đã có chồng, anh đừng đối xử với tôi như vậy!" Cô không từ bỏ cơ hội cuối cùng, nức nờ nói.
Thang Duy Thạc nhẹ nhếch miệng cười nói: “Bảo bối, anh chì muốn cùng em làm như vậy một hồi thôi, sau đó em vẫn là người của chồng em mà!” “Anh đây là cưỡng bức tôi, là phạm pháp....a....” Câu nói tiếp theo của cô biến thành một tiếng rên rì.
“Cưỡng bức? Không, anh sẽ trả tiền. Đây không gọi là cưỡng bức, mà là giao dịch sắc tỉnh!"
Tiếp theo, hăn không cho cô cợ hội phàn kháng.... “Yên tâm, anh sẽ không quỵt tiền cùa em đâu!” (AA) Vừa nghĩ đến cô lúc nãy, hắn tức giận đến muốn xé nát cô.
“Không, anh không nên như thế, tôi không cần, anh mau buông tôi ra!"
“Em đúng là trời sinh đã có mùi vị như thế, ha ha, cho dù thân kinh bách chiến, em vẫn còn có thể mẫn cảm giống như xữ nữ nha!"
“Anh không the đối với tôi như vậy, không thể...." Cô dùng sức đẩy hắn, nhưng vẫn bị hắn đè chặt dưới thân.
Vũ Tinh nhắm chặt hai mắt chịu đựng nhục nhã, khóc lớn: “Nếu anh muốn thì cũng nhanh chấm dứt đi!”
Thời gian như ngừng lại, Vũ Tình mờ to hai mắt trống rỗng, toàn thân không có chống cự.
Điều này khiến cô nhớ tới vài năm trước hắn đã nhục nhá mình như thế nào!
“Đừng làm loạn, tôi sẽ đến từ từ!” Gương mặt của hắn từ từ tiến gần vào cô, chuẩn xác bắt giữ đôi môi đỏ mọng cùa cô.
Vũ Tình dùng sức lắc đầu, tránh né nụ hôn của hắn: “Đừng, lưu manh! Anh buông tôi ra, anh không thể đối xử với tôi như vậy!” Hắn là em rể cùa cô, như vậy là không đúng!
Cô liên tục cự tuyệt, khiến hắn rất căm tức: “Hạ Vũ Tình, cô vẫn còn tỏ ra trong sạch sao? Cô không phải là đi tới đây để bán sao? Hừ, tôi cũng không ghét bò cô không sạch sẽ, cô nhân tiện bớt diễn trò đi cho tôi!”
“tôi không phải, không phải ” Cô dùng sức giãy
dụa, lớn tiếng giải thích.
Hắn căn bản không cho cô cơ hội giải thích, cũng có thể nói hắn căn bản không muốn nghe cô giải thích bất cứ thứ gì: “ Lời nói lừa gạt cùa cô về nói cho chồng cô nghe đi!"
Bàn tay to cùa hắn luồn vào váy ngắn của cô để
“Thang Duy Thạc, anh buông tôi ra, cầu xin anh buông tôi ra!” Vũ Tình hoảng sợ lắc đầu liên tục, không ngừng mờ miệng cầu xin hắn.
Không thể, bọn họ không thể làm như vậy!
Nhưng sức lực của cô căn bản không đánh lại hắn, chì có thể bị động bị ôm như thế!
Thạng Duy Thạc giống như nghe được chuyện gì buồn cười, cười khẽ thành tiếng, nhẹ nhàng nì non bên tai cô: “Được, tôi sẽ thả cô ra, nhưng đợi đến khị xong việc ”
Tiếp theo không để ý đến phản kháng của cô, cũng không để ý tới tiếng kêu cùa cô.
Hắn mang theo một mạt cười tà, chuẩn bị tấn công.
Chết tiệt, hắn làm sao có thể điên cuồng bá đạo như thế? Làm sao có thể không nghe lời cùa cô, mà cho cô là loại phụ nữ như the?
“Đừng, tôi đã có chồng, anh đừng đối xử với tôi như vậy!" Cô không từ bỏ cơ hội cuối cùng, nức nờ nói.
Thang Duy Thạc nhẹ nhếch miệng cười nói: “Bảo bối, anh chì muốn cùng em làm như vậy một hồi thôi, sau đó em vẫn là người của chồng em mà!” “Anh đây là cưỡng bức tôi, là phạm pháp....a....” Câu nói tiếp theo của cô biến thành một tiếng rên rì.
“Cưỡng bức? Không, anh sẽ trả tiền. Đây không gọi là cưỡng bức, mà là giao dịch sắc tỉnh!"
Tiếp theo, hăn không cho cô cợ hội phàn kháng.... “Yên tâm, anh sẽ không quỵt tiền cùa em đâu!” (AA) Vừa nghĩ đến cô lúc nãy, hắn tức giận đến muốn xé nát cô.
“Không, anh không nên như thế, tôi không cần, anh mau buông tôi ra!"
“Em đúng là trời sinh đã có mùi vị như thế, ha ha, cho dù thân kinh bách chiến, em vẫn còn có thể mẫn cảm giống như xữ nữ nha!"
“Anh không the đối với tôi như vậy, không thể...." Cô dùng sức đẩy hắn, nhưng vẫn bị hắn đè chặt dưới thân.
Vũ Tinh nhắm chặt hai mắt chịu đựng nhục nhã, khóc lớn: “Nếu anh muốn thì cũng nhanh chấm dứt đi!”
Thời gian như ngừng lại, Vũ Tình mờ to hai mắt trống rỗng, toàn thân không có chống cự.
Điều này khiến cô nhớ tới vài năm trước hắn đã nhục nhá mình như thế nào!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook