Tình Nhân Tuổi 18
-
Quyển 1 - Chương 28: Duyên đến người một nhà
Edit mimi
beta Mag
“Mẹ, sườn làm xong chưa?” Nhạc Nhạc đi vào phòng bếp, nhìn mẹ đang xào rau!
Vũ Tình liếc con gái một cái, yêu thương oán giận nói: “Con mèo tham ăn này, sắp xong rồi! Cách phòng bếp xa một chút, cẩn thận bỏng đấy!”
“Hì hì!” Nhạc Nhạc cười, sau đó chạy vào phòng khách, cười đùa với người đang xếp bát đũa nói. “Papa, sắp ăn cơm đấy!”
Tân Kỳ nhìn đứa bé đáng yêu, trong mắt tỏa ra yêu thích vô cùng!
“Leng keng!” Tiếng chuông cửa vang lên, Tân Kỳ lập tức chạy ra mở cửa!
“Nguyên Nguyên, cuối cùng em cũng về rồi, đang chờ em ăn cơm đấy!” Tân Kỳ khá săn sóc nhận túi đưa đến, xếp lại dép đi!
Nguyên Nguyên đau khổ đổi giày đi vào, oán giận nói: “Công ty vừa muốn cử em đến phía nam, đúng là xui xẻo muốn chết!”
“Mẹ nuôi!” Nhạc Nhạc hưng phấn nhào vào người đến, làm nũng để người ta bế.
Mà Nguyên Nguyên cũng rất yêu thương ôm nó, thuận tiện dùng sức thơm một cái lên má nó. ”Có nhớ mẹ không?”
“Có, mẹ nuôi tốt nhất, trên người còn có mùi kẹo rất thơm!” Nhạc Nhạc cười khanh khách nói.
Nguyên Nguyên ấn lên gương mặt nhỏ nhắn của nó một cái, sau đó nhăn mũi nói: “Đúng là quỷ con ranh ma, nhưng hôm nay mẹ nuôi không mua kẹo cho con rồi!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhạc Nhạc có chút thất vọng, nhưng vẫn làm nũng trong lòng mẹ. “Không vấn đề gì, lần sau nhớ mang thì tốt rồi!”
Nguyên Nguyên và Tân Kỳ trao đổi ánh mắt, trong lòng không khỏi đều thầm đánh giá, đứa bé này không phải giảo hoạt ~~ bình thường!
Lúc này Vũ Tình đi ra từ phòng bếp, lớn tiếng tiếp đón bọn họ. “Mau đến, ăn cơm nào!”
“Vũ Tình ngại quá, em lại phiền chị!” Nguyên Nguyên lập tức nhận lấy thức ăn trong tay Vũ Tình, đặt lên bàn.
Nhạc Nhạc lập tức ngồi lên ghế dựa, hai tay đặt ở trên bàn, cũng đợi ăn cơm.
Vũ Tình bĩu môi, sau đó khinh thường nói: “Em bớt giả vờ đi, hình như mỗi ngày đều nói xin lỗi chị, lời này chị nghe đến ngấy rồi! Nếu em thật sự cảm thấy thật có lỗi, ngày mai về sớm một chút, sau đó em làm cơm, để chị nghỉ ngơi một ngày!”
Nguyên Nguyên mỉm cười nói: “Em vẫn tiếp tục có lỗi thôi, chị Vũ Tình!” Cô nói thật có lỗi hoàn toàn là khách khí, cô sẽ không nấu cơm đâu!
Tân Kỳ vuốt đầu cô một chút, oán giận nói: “Nguyên Nguyên, em không được ức hiếp Vũ Tình đâu! Cô ấy phải buôn bán, còn phải chăm con!”
“Nhưng em tan làm muộn mà, nếu không mỗi ngày anh lại đây giúp Vũ Tình là được!” Cô lẩm bẩm nói với Tân Kỳ.
“Em không ăn giấm à?” Tân Kỳ thấp giọng hỏi ở bên tai cô!
Nguyên Nguyên lập tức lắc đầu, thật không nể mặt nói: “Không sợ, anh theo đuổi chị ấy ba năm, lại ngay cả tay cũng chẳng chạm nổi, em cần ghen sao?”
Lời của cô, khiến Tân Kỳ tức giận đến đỏ mặt.
Viên Nguyên là bạn cùng phòng của Vũ Tình, Tân Kỳ lúc trước vì theo đuổi Vũ Tình, không có việc gì lại chạy đến đây. Cuối cùng không theo đuổi được Vũ Tình, hắn và Nguyên Nguyên ngược lại quen nhau, dần dần hai người thành một đôi.
Mà Nhạc Nhạc cảm thấy gọi cha nuôi rất phiền, liền trực tiếp gọi hắn là papa. Vì mình có mẹ rồi, cho nên gọi Nguyên Nguyên là mẹ nuôi!
beta Mag
“Mẹ, sườn làm xong chưa?” Nhạc Nhạc đi vào phòng bếp, nhìn mẹ đang xào rau!
Vũ Tình liếc con gái một cái, yêu thương oán giận nói: “Con mèo tham ăn này, sắp xong rồi! Cách phòng bếp xa một chút, cẩn thận bỏng đấy!”
“Hì hì!” Nhạc Nhạc cười, sau đó chạy vào phòng khách, cười đùa với người đang xếp bát đũa nói. “Papa, sắp ăn cơm đấy!”
Tân Kỳ nhìn đứa bé đáng yêu, trong mắt tỏa ra yêu thích vô cùng!
“Leng keng!” Tiếng chuông cửa vang lên, Tân Kỳ lập tức chạy ra mở cửa!
“Nguyên Nguyên, cuối cùng em cũng về rồi, đang chờ em ăn cơm đấy!” Tân Kỳ khá săn sóc nhận túi đưa đến, xếp lại dép đi!
Nguyên Nguyên đau khổ đổi giày đi vào, oán giận nói: “Công ty vừa muốn cử em đến phía nam, đúng là xui xẻo muốn chết!”
“Mẹ nuôi!” Nhạc Nhạc hưng phấn nhào vào người đến, làm nũng để người ta bế.
Mà Nguyên Nguyên cũng rất yêu thương ôm nó, thuận tiện dùng sức thơm một cái lên má nó. ”Có nhớ mẹ không?”
“Có, mẹ nuôi tốt nhất, trên người còn có mùi kẹo rất thơm!” Nhạc Nhạc cười khanh khách nói.
Nguyên Nguyên ấn lên gương mặt nhỏ nhắn của nó một cái, sau đó nhăn mũi nói: “Đúng là quỷ con ranh ma, nhưng hôm nay mẹ nuôi không mua kẹo cho con rồi!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhạc Nhạc có chút thất vọng, nhưng vẫn làm nũng trong lòng mẹ. “Không vấn đề gì, lần sau nhớ mang thì tốt rồi!”
Nguyên Nguyên và Tân Kỳ trao đổi ánh mắt, trong lòng không khỏi đều thầm đánh giá, đứa bé này không phải giảo hoạt ~~ bình thường!
Lúc này Vũ Tình đi ra từ phòng bếp, lớn tiếng tiếp đón bọn họ. “Mau đến, ăn cơm nào!”
“Vũ Tình ngại quá, em lại phiền chị!” Nguyên Nguyên lập tức nhận lấy thức ăn trong tay Vũ Tình, đặt lên bàn.
Nhạc Nhạc lập tức ngồi lên ghế dựa, hai tay đặt ở trên bàn, cũng đợi ăn cơm.
Vũ Tình bĩu môi, sau đó khinh thường nói: “Em bớt giả vờ đi, hình như mỗi ngày đều nói xin lỗi chị, lời này chị nghe đến ngấy rồi! Nếu em thật sự cảm thấy thật có lỗi, ngày mai về sớm một chút, sau đó em làm cơm, để chị nghỉ ngơi một ngày!”
Nguyên Nguyên mỉm cười nói: “Em vẫn tiếp tục có lỗi thôi, chị Vũ Tình!” Cô nói thật có lỗi hoàn toàn là khách khí, cô sẽ không nấu cơm đâu!
Tân Kỳ vuốt đầu cô một chút, oán giận nói: “Nguyên Nguyên, em không được ức hiếp Vũ Tình đâu! Cô ấy phải buôn bán, còn phải chăm con!”
“Nhưng em tan làm muộn mà, nếu không mỗi ngày anh lại đây giúp Vũ Tình là được!” Cô lẩm bẩm nói với Tân Kỳ.
“Em không ăn giấm à?” Tân Kỳ thấp giọng hỏi ở bên tai cô!
Nguyên Nguyên lập tức lắc đầu, thật không nể mặt nói: “Không sợ, anh theo đuổi chị ấy ba năm, lại ngay cả tay cũng chẳng chạm nổi, em cần ghen sao?”
Lời của cô, khiến Tân Kỳ tức giận đến đỏ mặt.
Viên Nguyên là bạn cùng phòng của Vũ Tình, Tân Kỳ lúc trước vì theo đuổi Vũ Tình, không có việc gì lại chạy đến đây. Cuối cùng không theo đuổi được Vũ Tình, hắn và Nguyên Nguyên ngược lại quen nhau, dần dần hai người thành một đôi.
Mà Nhạc Nhạc cảm thấy gọi cha nuôi rất phiền, liền trực tiếp gọi hắn là papa. Vì mình có mẹ rồi, cho nên gọi Nguyên Nguyên là mẹ nuôi!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook