Sau khi cúp máy, Tạ U U cầm túi xách trên sofa cùng với quần áo đã mặc tới đây trước đó.

Cô vốn còn muốn kiểm tra xem có để quên đồ gì không, nhưng bất ngờ trông thấy một chiếc nhẫn trơn dành cho nam rơi trong một góc của bàn trà.Tạ U U dừng động tác trên tay lại, cầm chiếc nhẫn trơn đó lên, tò mò đánh giá.Trông chiếc nhẫn trơn này rất giản dị, tự nhiên, nhưng lại thể hiện phẩm vị của người đàn ông.Vốn là chiếc nhẫn trên ngón áp út của Thẩm Phi Bạch, có thể là lúc nãy tắm rửa, anh tiện tay ném lên bàn trà, lúc đi quên mất không mang theo.Cô không kịp nghĩ nhiều, Tạ U U để chiếc nhẫn vào trong túi mình, định hôm nào đó có cơ hội trả lại cho anh.Sau khi Thẩm Phi Bạch rời đi, mới phát hiện nhẫn của mình không thấy.

Thảo nào anh luôn cảm thấy ngón áp út của mình trống trơn, trái lại cũng không bận tâm lắm, chẳng qua trong chốc lát khó sửa được thói quen.Tạ U U lên xe, đặt túi xách lên ghế.Thư ký Tống vừa quay xe vừa hỏi cô: “Cô Tạ, tối nay cô có hứng thú đi mua sắm không?”Nghe thấy vậy, Tạ U U bỗng hiểu ra, chắc là do Thẩm Phi Bạch sắp xếp.

Có lẽ hôm nay cô hầu hạ không tệ, tâm trạng sugar daddy vui vẻ còn cố ý kêu thư ký đưa cô đi tiêu tiền.Phải biết rằng các anh già đều lõi đời, anh có tiền nhưng không phải vung tiền như rác.


Anh cho cô đãi ngộ không tính là hà khắc lắm nhưng cũng không thừa thãi cắc nào.

Cô chỉ là nhân tình, người ta cần gì phải lãng phí tiền trên người cô chứ?Tạ U U nghĩ một lát rồi đồng ý.

Dù sao giờ này về sớm cũng chẳng có việc gì.Cô tùy tiện nói ra một địa điểm: “Vậy, chúng ta đến quảng trường Thiên Mậu nhé?”“Được.”Thư ký Tống lái xe, Tạ U U rất yên tâm.Thư ký Tống vừa lái xe vừa quan sát chim hoàng yến cậu hai nuôi.Trên đường kẹt xe, sợ Tạ U U quá ngột ngạt, ông ta còn chủ động trò chuyện với cô về Thẩm Phi Bạch.“Hôm nay, cậu hai cũng bị cậu chủ nhỏ chọc tức, đã muộn như thế còn phải tự đến trường đón người.

Mợ hai lúc này lại không ở thành phố A, trường học của cậu chủ nhỏ cách trung tâm thành phố chúng ta đúng bốn mươi cây.

Đi đi về về như vậy có thể không mệt mỏi ư? E là tối nay cậu hai lại mất ngủ rồi.”Thư ký Tống là bậc cha chú của Thẩm Phi Bạch, anh xếp thứ hai trong nhà, là con cháu có năng lực lớn lên từ nhỏ trong viện.

Thư ký Tống cũng đã quen gọi anh là cậu hai.Tạ U U chỉ mỉm cười, không đáp lời khi thư ký Tống nhắc tới con trai của Thẩm Phi Bạch.


Cô không thể bình luận bừa về chuyện riêng của nhà sugar daddy được.

Huống chi đứa con trai anh yêu nhất cũng là độc đinh duy nhất, cục vàng bảo bối của nhà họ Thẩm.Cô chỉ nói một tiếng: “Ngày thường thư ký Tống cũng rất vất vả.”Thư ký Tống cũng mỉm cười: “Ôi, đây là việc tôi nên làm.”Bây giờ, trái lại trong lòng ông ta có chút khâm phục chú chim hoàng yến mà cậu hai nuôi dưỡng.

Cô rất biết điều, không giống như những người phụ nữ khác động một tí là ghen tuông.

Nói chuyện, làm việc đều rất có chừng mực, cũng không thừa dịp nói xấu cậu chủ nhỏ, xem ra có lẽ không ôm tâm tư thượng vị kia.Trước kia cũng có người phụ nữ tiếp cận cậu hai, nhưng họ ôm tâm tư thượng vị, có thể nói là rõ như ban ngày.

Còn chưa ra sao đã không chấp nhận nổi cậu chủ nhỏ rồi.Nhưng thật ra cô gái này khiến ông ta phải có cái nhìn khác.


Cậu hai lãng quên cô hai năm nhưng vẫn luôn an phận, rất đủ tư cách làm nhân tình.Thư ký Tống thầm thừa nhận, những lời vừa rồi của ông ta chỉ có ý thăm dò.

Ngoài miệng cậu hai không nói, nhưng ông ta biết cậu chủ nhỏ là con ngươi, mệnh căn của cậu hai, ai cũng không thể động vào.Tuy ba cậu ấy có nhân tình, nhưng cũng không ảnh hưởng tới địa vị của cậu chủ nhỏ trong nhà này được.

Ông ta chỉ mong không có người phụ nữ nào nhắm vào cậu ấy, hoặc có ý thượng vị cố ý gây khúc mắc cho cậu hai và cậu chủ nhỏ.Thư ký Tống nói xong đề tài này cũng không nhắc tới những chuyện khác nữa.Tạ U U không biết những rối rắm trong lòng thư ký Tống, nhưng cô có thể nhìn ra có lẽ Thẩm Phi Bạch không phải là người đàn ông, người chồng tốt, nhưng lại là một người ba tốt.Tác giả: Thư ký Tống, chẳng mấy chốc ông sẽ biết ai mới là con ngươi của thị trưởng Thẩm, hừ hừ!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương