(*): Ngụ ý: con người sống trong an nhàn quen rồi có thể khiến tinh thần sa đọa mà hại đến bản thân, bởi vì quá trình này diễn ra chậm chạp nên khi tỉnh ngộ thì đã muộn.

Cổ tay của Tạ U U bị Thẩm Phi Bạch nắm chặt, anh vừa kéo đã khiến cô nhào thẳng vào lòng anh, hương bạc hà xen lẫn mùi thuốc lá thoang thoảng ập vào mũi cô.

Chân cô loạng choạng, anh kéo thế làm những lọn tóc lòa xòa của cô lướt qua lồng ngực rắn rỏi của người đàn ông.

Cô chỉ yên lặng không nói gì.

Yên lặng chừng mấy phút, Tạ U U khó tránh có cảm giác như bị lăng trì.

Thẩm Phi Bạch đặt một tay bên eo cô, anh tựa sát vào tai cô như thể vành mai chạm mái tóc. Anh thân mật và mập mờ như thế khiến cô chẳng thể chịu nổi.

Anh khẽ hỏi cô: “Không thích tôi chạm vào em sao?”

Dứt lời, Thẩm Phi Bạch cảm nhận cơ thể của cô cứng đờ một cách rõ ràng.

Không phải lúc nảy ở trên giường vẫn rất tốt đó ư?

Tất nhiên Thẩm Phi Bạch là kiểu người nhạy bén, anh có thể phát hiện cô khác biệt từ một động tác hoặc chi tiết nhỏ nào đó của cô. Tuy rằng họ chỉ có quan hệ tình nhân nhưng anh không thích làm khó người khác, hy vọng cả hai đều tình nguyện trong mối quan hệ này, hài hòa khi ở trên giường lẫn dưới giường.

Đổi thành tình nhân nhỏ nhà người ta, ai nấy đều cực kỳ quyến rũ, giúp kim chủ cảm thấy được săn sóc và thư thả trong cảm giác dịu dàng ấy, đó là nghĩa vụ. Thật ra Tạ U U vẫn làm được một vài chi tiết trong cuộc sống hằng ngày, ví dụ pha nước hoặc massage cho anh, nhưng thỉnh thoảng

anh lại tỏ vẻ chăm sóc và yêu thương khiến cô cảm thấy hốt hoảng vô cớ. Cô tình nguyện Thẩm Phi Bạch lạnh lùng với mình đến cùng, chỉ xem mình là công cụ giải tỏa dục vọng thuần túy mà thôi.

Đôi khi sự chăm sóc của người đàn ông chín chắn là độc dược trí mạng. Cô thật sự sợ bản thân sẽ biến thành nước ấm nấu ếch xanh, dù bị nấu lên nhưng vẫn sa vào, tuy không phải vì tình cảm, nhưng có thể vì tham lam sự quan tâm và săn sóc ngẫu nhiên của Thẩm Phi Bạch, mài mòn hết mọi góc cạnh của mình.



Chỉ nghĩ đến hậu quả thôi, cô không biết nên gánh vác thế nào.

Tuy trái tim của cô không giống với những cô gái mới đôi mươi nhưng cuối cùng cô vẫn còn trẻ, không giống những người phụ nữ trả đời ba mươi, bốn mươi tuổi, kiên định một trăm phần trăm.

Trong một khoảnh khắc, thậm chí cô còn hối hận vì đã làm tình nhân cho Thẩm Phi Bạch.

Lòng cô bỗng cảm thấy hơi chua xót, do bản thân tự tìm kim chủ, bây giờ muốn trách cũng không thể trách ai, đây chẳng phải tự làm tự chịu sao?

Thật ra, Tạ U U không phải loại con gái dễ hoảng loạn hay ngạc nhiên gì đó, ngược lại cô sẽ băn khoăn nhiều điều khi làm bất cứ chuyện gì. Trong mối quan hệ này, cho dù cô không tình nguyện ở đâu đi nữa thì sẽ không thể hiện trước mặt kim chủ, khiến anh khó chịu, bằng không cô quá tự cho mình là đúng à?

Có điều thật ra dù Tạ U U cố gắng che giấu như thế nào, bất cứ tâm kế hay thủ đoạn nào của cô cũng chẳng là gì ở trước mặt Thẩm Phi Bạch, thậm chí cô còn bất giác để lộ cảm xúc không tình nguyện của mình.

Cô không biết nên trả lời thế nào, lại sợ Thẩm Phi Bạch hiểu lầm mình.

“Tại sao không nói gì?” Thẩm Phi Bạch nhìn đỉnh đầu của cô, tỏ vẻ kiên nhẫn như đang đợi cô cho anh một câu trả lời.

Tạ U U bị ánh mắt bình tĩnh và sâu sắc của anh nhìn như thế khiến cô cảm thấy mình đang ở dưới ánh nắng mặt trời chói lóa, lòng nôn nóng không ngừng, tim đập càng lúc càng nhanh.

Cô suy nghĩ đủ đường, ngước lên rồi nhìn anh: “Không phải, thị trưởng, tôi chỉ hơi mất tập trung mà thôi.”

Thẩm Phi Bạch không nói gì, chỉ thả lỏng cánh tay ôm eo cô ra, lấy điếu thuốc đã cháy hơn phân nửa trong miệng ra rồi ấn vào gạt tàn.

Tạ U U không những không cảm thấy nhẹ nhõm mà ngược lại giật thót tim, toàn thân như đang đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, vô thức trở nên im lặng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương