Tình Nhân - Ngã Cật Đường Quả
-
Chương 12:
Sau khi Tạ U U tắm xong, ngồi trên giường gọi điện cho mẹ mình.
“Mẹ, mẹ đã nhận được tiền chưa ạ? Con đã gửi vào trong thẻ cho mẹ rồi. Có phải bệnh của bà nội lại nặng thêm không ạ? Chờ hôm nào con rảnh trở về thăm.”
“Mẹ nhận được rồi. Đừng gửi nhiều tiền như thế cho mẹ nữa, quá nhiều rồi, con cứ giữ lại mà dùng đi.” Giọng mẹ truyền tới, lo lắng nói: “Con ở thành phố A vẫn khỏe chứ?”
“Con khá tốt ạ.”
“Con nói bậy, mẹ đã nhìn thấy đám người chửi mắng con ở trên mạng rồi. U U, nếu như con có chuyện gì thì phải nói với mẹ nhé, mẹ chỉ có mình con thôi.”
Tạ U U cảm thấy mũi hơi chua xót: “Mẹ, con biết rồi. Mẹ cứ yên tâm đi, bây giờ con sống rất tốt. Mẹ đừng xem tin tức trên mạng nữa, con còn chẳng xem đây. Chỉ cần có thể kiếm được tiền, những chuyện khác không quan trọng. Chẳng qua chỉ bị mắng mấy câu, có gì to tát đâu.”
“Được, mẹ biết rồi.”
Ngày hôm sau, nhà họ Thẩm tổ chức tiệc gia đình.
Ngay cả Tô Đình mẹ của Thẩm Trung cũng vội trở về từ bên ngoài.
Thẩm Viêm mặc quân phục hỏi Thẩm Phi Bạch: “Thẩm Trung đâu?”
“Biệt thự Hồng.”
Thẩm Viêm nhíu mày, anh ấy biết đó là nơi Thẩm Phi Bạch nuôi nhân tình.
“Em lại dám để Thẩm Trung ở chỗ nhân tình của mình à? Nếu để ông cụ biết được chuyện này, nhất định sẽ lột da em đó.”
Thẩm Viêm đè thấp giọng, có lẽ cả nhà chỉ có anh ấy và Tô Đình biết Thẩm Phi Bạch nuôi nhân tình ở bên ngoài.
Nhà họ Thẩm làm quan ba đời, gia giáo nghiêm khắc, cũng rất nhiều quy củ. Trước giờ không cho phép con cháu làm ra những loại chuyện vượt quá giới hạn. Ai ngờ lại sinh ra một ung nhọt như Thẩm Phi Bạch. Trong mắt ông cụ, đó là tư tưởng bại hoại, không được cho phép.
Anh ấy nhớ ngôi sao nữ kia xếp tuyến bao nhiêu ấy nhỉ, đánh giá cũng không được tốt. Tiệc rượu hôm đó có liên quan đến một dự án lớn, đều là người trong giới chính trị và kinh doanh. Có mấy cô minh tinh ngồi cùng bàn, rõ ràng đang tìm chỗ dựa cho mình, muốn bám cành cao. Cho dù biết rõ những người đàn ông có mặt tại đó đều hơn bốn mươi và đã kết hôn. Ai nấy đều bụng phệ, thế mà cũng có thể hạ miệng được.
Nhiều ngôi sao nữ như vậy, nhưng anh lại nhìn trúng ngôi sao nữ có tiếng tăm kém nhất. Cũng không biết có phải là bị con hồ ly kia mê đến choáng váng đầu óc hay không.
Chính thất cần phải đoan trang, hào phóng, đúng mực mọi mặt, lên được mặt bàn. Còn tình nhân chỉ cần quyến rũ, biết làm nũng hầu hạ đàn ông là được.
Ngôi sao nữ kia chính là một gốc cây tầm gửi sống dựa dẫm vào đàn ông. Ngày thường nuôi để chơi đùa, trái lại cũng không ảnh hưởng đến đại cục.
Buổi chiều, Tạ U U nhận được một tin nhắn từ số lạ.
“Buổi tối, tôi sẽ mang quần áo cho Thẩm Trung thay.”
Nhìn nội dung, cô đã biết đó là tin nhắn Thẩm Phi Bạch gửi tới. Cô nhắn lại một chữ “được”.
Thẩm Trung chơi game ở trong phòng, cả ngày cũng chẳng mấy khi đi ra.
Đến tối, Tạ U U đợi hồi lâu cũng không thấy Thẩm Phi Bạch đưa quần áo tới. Cuối cùng, cô ngồi trên sofa ngủ mất, mãi đến rạng sáng mới đợi được điện thoại của Thẩm Phi Bạch.
“Xuống dưới.”
Hai chữ đơn giản, ngắn gọn, giọng nói từ tính, trầm thấp đến phạm quy. Tạ U U vốn ngủ đến đầu óc mơ màng, lập tức tỉnh táo.
“Vâng.”
Giờ này không cần nghĩ cũng biết sẽ xảy ra chuyện hương diễm gì.
Tạ U U đi ra khỏi biệt thự, nhìn thấy người đàn ông cao lớn đứng bên cạnh xe. Áo sơ mi bị cởi mấy cúc, hông đeo thắt lưng da, bên dưới là đôi chân thon dài, thẳng thớm trông cực kỳ mạnh mẽ. Khí chất nơi quan trường không giận tự uy thể hiện rõ mồn một trên người anh.
Thẩm Phi Bạch nghe thấy tiếng mở cửa, ngước mắt nhìn qua. Anh vừa nhìn cô, cô đã cảm thấy hơi căng thẳng khó thốt thành lời.
“Thị trưởng Thẩm.”
Giọng Tạ U U rất khẽ như thể tiếng mèo con. Điều này khiến anh nhớ tới lúc cô ở dưới người mình cũng kêu như vậy, như thể mèo con động dục, quấn lấy anh không ngừng đòi hỏi.
Thẩm Phi Bạch khẽ động tâm tư: “Tới đây.”
Tạ U U ngoan ngoãn bước tới.
Thẩm Phi Bạch nhéo bàn tay nhỏ của cô gái, đưa cô vào trong xe, sau đó chính mình đè lên.
Tạ U U bị người đàn ông đè dưới người không khỏi khẽ thở dốc như thể không chịu nổi. Anh còn chưa bắt đầu mà cô đã mềm đến rối tung rối mù.
Hơi thở trong xe bắt đầu thay đổi, lập tức trở nên mờ ám và hỗn loạn.
Thẩm Phi Bạch sờ đôi thỏ ngọc của Tạ U U, phát hiện cô vẫn còn mặc áo con.
Anh là người thông minh cỡ nào: “Vẫn đang chờ tôi à?”
Tạ U U ‘ừ’ một tiếng, giọng nói đã hơi khác thường, run run.
“Mẹ, mẹ đã nhận được tiền chưa ạ? Con đã gửi vào trong thẻ cho mẹ rồi. Có phải bệnh của bà nội lại nặng thêm không ạ? Chờ hôm nào con rảnh trở về thăm.”
“Mẹ nhận được rồi. Đừng gửi nhiều tiền như thế cho mẹ nữa, quá nhiều rồi, con cứ giữ lại mà dùng đi.” Giọng mẹ truyền tới, lo lắng nói: “Con ở thành phố A vẫn khỏe chứ?”
“Con khá tốt ạ.”
“Con nói bậy, mẹ đã nhìn thấy đám người chửi mắng con ở trên mạng rồi. U U, nếu như con có chuyện gì thì phải nói với mẹ nhé, mẹ chỉ có mình con thôi.”
Tạ U U cảm thấy mũi hơi chua xót: “Mẹ, con biết rồi. Mẹ cứ yên tâm đi, bây giờ con sống rất tốt. Mẹ đừng xem tin tức trên mạng nữa, con còn chẳng xem đây. Chỉ cần có thể kiếm được tiền, những chuyện khác không quan trọng. Chẳng qua chỉ bị mắng mấy câu, có gì to tát đâu.”
“Được, mẹ biết rồi.”
Ngày hôm sau, nhà họ Thẩm tổ chức tiệc gia đình.
Ngay cả Tô Đình mẹ của Thẩm Trung cũng vội trở về từ bên ngoài.
Thẩm Viêm mặc quân phục hỏi Thẩm Phi Bạch: “Thẩm Trung đâu?”
“Biệt thự Hồng.”
Thẩm Viêm nhíu mày, anh ấy biết đó là nơi Thẩm Phi Bạch nuôi nhân tình.
“Em lại dám để Thẩm Trung ở chỗ nhân tình của mình à? Nếu để ông cụ biết được chuyện này, nhất định sẽ lột da em đó.”
Thẩm Viêm đè thấp giọng, có lẽ cả nhà chỉ có anh ấy và Tô Đình biết Thẩm Phi Bạch nuôi nhân tình ở bên ngoài.
Nhà họ Thẩm làm quan ba đời, gia giáo nghiêm khắc, cũng rất nhiều quy củ. Trước giờ không cho phép con cháu làm ra những loại chuyện vượt quá giới hạn. Ai ngờ lại sinh ra một ung nhọt như Thẩm Phi Bạch. Trong mắt ông cụ, đó là tư tưởng bại hoại, không được cho phép.
Anh ấy nhớ ngôi sao nữ kia xếp tuyến bao nhiêu ấy nhỉ, đánh giá cũng không được tốt. Tiệc rượu hôm đó có liên quan đến một dự án lớn, đều là người trong giới chính trị và kinh doanh. Có mấy cô minh tinh ngồi cùng bàn, rõ ràng đang tìm chỗ dựa cho mình, muốn bám cành cao. Cho dù biết rõ những người đàn ông có mặt tại đó đều hơn bốn mươi và đã kết hôn. Ai nấy đều bụng phệ, thế mà cũng có thể hạ miệng được.
Nhiều ngôi sao nữ như vậy, nhưng anh lại nhìn trúng ngôi sao nữ có tiếng tăm kém nhất. Cũng không biết có phải là bị con hồ ly kia mê đến choáng váng đầu óc hay không.
Chính thất cần phải đoan trang, hào phóng, đúng mực mọi mặt, lên được mặt bàn. Còn tình nhân chỉ cần quyến rũ, biết làm nũng hầu hạ đàn ông là được.
Ngôi sao nữ kia chính là một gốc cây tầm gửi sống dựa dẫm vào đàn ông. Ngày thường nuôi để chơi đùa, trái lại cũng không ảnh hưởng đến đại cục.
Buổi chiều, Tạ U U nhận được một tin nhắn từ số lạ.
“Buổi tối, tôi sẽ mang quần áo cho Thẩm Trung thay.”
Nhìn nội dung, cô đã biết đó là tin nhắn Thẩm Phi Bạch gửi tới. Cô nhắn lại một chữ “được”.
Thẩm Trung chơi game ở trong phòng, cả ngày cũng chẳng mấy khi đi ra.
Đến tối, Tạ U U đợi hồi lâu cũng không thấy Thẩm Phi Bạch đưa quần áo tới. Cuối cùng, cô ngồi trên sofa ngủ mất, mãi đến rạng sáng mới đợi được điện thoại của Thẩm Phi Bạch.
“Xuống dưới.”
Hai chữ đơn giản, ngắn gọn, giọng nói từ tính, trầm thấp đến phạm quy. Tạ U U vốn ngủ đến đầu óc mơ màng, lập tức tỉnh táo.
“Vâng.”
Giờ này không cần nghĩ cũng biết sẽ xảy ra chuyện hương diễm gì.
Tạ U U đi ra khỏi biệt thự, nhìn thấy người đàn ông cao lớn đứng bên cạnh xe. Áo sơ mi bị cởi mấy cúc, hông đeo thắt lưng da, bên dưới là đôi chân thon dài, thẳng thớm trông cực kỳ mạnh mẽ. Khí chất nơi quan trường không giận tự uy thể hiện rõ mồn một trên người anh.
Thẩm Phi Bạch nghe thấy tiếng mở cửa, ngước mắt nhìn qua. Anh vừa nhìn cô, cô đã cảm thấy hơi căng thẳng khó thốt thành lời.
“Thị trưởng Thẩm.”
Giọng Tạ U U rất khẽ như thể tiếng mèo con. Điều này khiến anh nhớ tới lúc cô ở dưới người mình cũng kêu như vậy, như thể mèo con động dục, quấn lấy anh không ngừng đòi hỏi.
Thẩm Phi Bạch khẽ động tâm tư: “Tới đây.”
Tạ U U ngoan ngoãn bước tới.
Thẩm Phi Bạch nhéo bàn tay nhỏ của cô gái, đưa cô vào trong xe, sau đó chính mình đè lên.
Tạ U U bị người đàn ông đè dưới người không khỏi khẽ thở dốc như thể không chịu nổi. Anh còn chưa bắt đầu mà cô đã mềm đến rối tung rối mù.
Hơi thở trong xe bắt đầu thay đổi, lập tức trở nên mờ ám và hỗn loạn.
Thẩm Phi Bạch sờ đôi thỏ ngọc của Tạ U U, phát hiện cô vẫn còn mặc áo con.
Anh là người thông minh cỡ nào: “Vẫn đang chờ tôi à?”
Tạ U U ‘ừ’ một tiếng, giọng nói đã hơi khác thường, run run.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook