Trong phòng bệnh VIP, Hứa Quý Hy đứng bên cạnh giường bệnh vừa châm một điếu thuốc lá vừa lẳng lặng nhìn điện tâm đồ đang chạy.

Anh rít một hơi thuốc, sau đó chậm rãi phả ra làn khói trắng đục ngầu lên người còn đang nhắm mắt chưa tỉnh trên giường bệnh.
Hứa Quý Hy thở dài, giọng điệu vô cùng cợt nhả: "Ba à, ba cũng thảm quá đi.

Con vốn chỉ muốn cho người ba yêu biết tình cảm thật của ba thôi.

Không ngờ ba lại thành ra như vậy....!Đúng thật là ngoài mong đợi!"
Nói xong câu cuối Hứa Quý Hy đột nhiên cười lớn.

Giọng cười và biểu cảm gương mặt đều thể hiện rằng anh đang vô cùng thoả mãn.
"Qua đêm nay chuyện này sẽ được công bố với truyền thông.

Tất cả mọi người đều sẽ biết được bộ mặt thật của ba.

Sẽ có hàng loạt hợp đồng bị hủy bỏ, cổ phiếu tập đoàn tụt dốc không phanh, những nhân viên yêu quý của ba sẽ nộp đơn yêu cầu ba từ chức.

Danh dự, quyền lực, tiền bạc mà ba gây dựng cả một đời lập tức bị phá bỏ! Ba có thấy vui không?" Hứa Quý Hy nói rất nhanh, anh mắt anh dần chuyển biến phức tạp.

Cuối cùng anh nhìn chằm chằm ba mình đang nằm trên giường bệnh, bên trong đôi mắt đó là đau đớn là tuyệt vọng của một kẻ lạc lối đang cố gắng nói rằng bản thân vẫn đang đi đúng hướng.
"Người phụ nữ ba yêu...!thực ra rất tàn nhẫn, cô ta tàn nhẫn hơn mẹ của con rất nhiều! Ba đâm con trai cô ta một nhát, cô ta nhất định sẽ trả lại ba cả trăm cả ngàn nhát." Hứa Quý Hy thở dài: "Thật ra bất cứ người phụ nữ nào đối với những kẻ đụng đến người mình yêu thương cũng đều trở vô cùng tàn nhẫn.

Cô ta cũng vậy, mẹ của con cũng vậy..."
Hứa Quý Hy không rõ bản thân đang muốn nói cái gì nữa, anh cứ ở bên cạnh lảm nhảm với ba mình cứ như đang tâm sự với ông.

Đó là thứ mà anh và ông Hứa chưa bao giờ làm trước đây.
"Mấy tuần trước, con tìm thấy nhật ký của mẹ ở dưới tầng hầm nhà mình.

Không biết ba đã bao giờ đọc nó chưa? Trong cuốn nhật ký đó, trang nào cũng có tên ba...!Mẹ thật sự rất yêu ba, vì ba mong muốn vợ mình xinh đẹp, tài giỏi, cao quý nên bà ấy đã học cách để trở thành một người xinh đẹp, tài giỏi, cao quý.

Bà ấy cố gắng ăn mặc, trang điểm giống cô ta, bắt chước mọi dáng vẻ của cô ta.

Học đàn, vẽ tranh, thưởng trà, thẩm định rượu, học ngoại ngữ, bà ấy thật sự đã rất cố gắng để trở thành một người phụ nữ có thể xứng đáng đi bên cạnh ba.

Ba nói muốn có một người thừa kế thật xuất sắc vậy nên bà ấy đã nghiêm khắc với chính con trai mình.

Bà ấy cố gắng đến mức như vậy chỉ để trở thành bản sao của một người khác..."
Ánh mắt Hứa Quý Hy sâu thăm thẳm, giọng nói anh mất đi kiêu ngạo và đắc ý vang lên tựa như tiếng cello trầm buồn:
"Ai cũng nói mẹ con chết là đáng đời! Ba cho bà ấy danh phận, cho bà ấy sống trong nhung lụa, cho bà ấy trở thành một người phụ nữ cao quý.

Bà ấy phản bội ba, chết như vậy là đáng lắm! Nhưng mà ba không biết...!bà ấy bị ba, bị cái danh phu nhân Hứa thị mà ba ban tặng bức đến phát điên! Khi đó bà ấy muốn giết ba chưa bao giờ vì tài sản của ba.

Sự giàu có và quyền lực của ba đối với bà ấy chính là áp lực là đau khổ.

Chỉ là khi đó bà ấy mệt rồi, thuốc trầm cảm cũng chẳng cứu được nữa, bà ấy muốn được cùng ba chết đi..., chỉ như vậy thôi!"
Hứa Quý Hy bật cười trào phúng: "Bà ấy còn chưa từng có ý nghĩ sẽ giết chết người phụ nữ ba yêu, cũng chưa bao giờ ghét cô ta.

Bà ấy ghen tị với người phụ nữ đó...!ngưỡng mộ cô ta.

Bởi vì ba yêu người phụ nữ đó mà bà ấy thậm chí còn cầu nguyện cho cô ta được hạnh phúc! Nhưng mà ba hiểu nhầm bà ấy....ba hủy hoại cả một đời của mẹ.


"Ba giết mẹ con rồi..."
Gửi Phương Diệp Chi, cô là người mà trong mơ tôi cũng muốn trở thành.

Lần đầu tiên gặp tôi, người đó đã khen tôi có đôi mắt giống cô.

Trong sáng, vui vẻ, kiên cường,...!người đó đã khen đôi mắt của tôi như vậy đấy.

Khi đó tôi thật sự rất vui! Tôi đã cố gắng để trở thành một người hoàn hảo giống như cô, tôi ăn mặc giống cô, đi đứng giống cô, nói chuyện giống cô, bắt chước mọi cử chỉ hành động của cô.

Tôi cứ nghĩ là mình đã trở thành một bản sao hoàn hảo nhất của cô nhưng đến cuối cùng đôi mắt của tôi lại không còn giống cô nữa....! Khi đó tôi không hiểu lý do vì sao nhưng bây giờ thì tôi hiểu rồi.

Tôi không phải là đánh mất đôi mắt giống cô mà là đánh mất đôi mắt của chính mình.

.

.
Hứa Quý Hy ước gì mình không đọc được quyển nhật ký đó..., ước gì anh cứ nghĩ mẹ mình là một người độc ác thì tốt biết mấy.

Nhưng mà bà ấy lại không phải một người phụ nữ độc ác, bà ấy là một người phụ nữ ngu ngốc...!
Hứa Quý Hy dập tắt nửa điếu thuốc vẫn đang hút dở.
"Con ở trong này với ba cả ngày hôm nay chắc cũng hoàn thành bổn phận của một đứa con ngoan rồi nhỉ?"
Hứa Quý Hy đứng dậy:
"Con phải về đây, ba cũng mau tỉnh lại đi.

Ba cứ ngủ như vậy thì chán lắm..."
Hứa Quý Hy nhếch môi cười rồi bước ra khỏi phòng.

Anh xuống hầm để xe của bệnh viện, vừa mới mở cửa xe bước vào thì đầu anh đột nhiên truyền đến một cơn đau nhói, trước mắt anh tối sầm lại, mất đi ý thức.
Hứa Quý Hy chẳng biết mình đã ngất đi bao lâu, chỉ biết khi mở mắt tỉnh dậy thứ đầu tiên anh cảm nhận được là cơn đau âm ỉ khắp cơ thể.

Tay chân anh bị trói chặt, anh phát hiện mình đang nằm trong cốp của một cái xe đang di chuyển.
"Mày là ai?" Hứa Quý Hy khó chịu la to lên.
Không có ai trả lời lại nhưng Hứa Quý Hy dường như nghe thấy một tiếng cười khẽ vô cùng khinh bỉ.
Chiếc xe di chuyển ngày càng nhanh làm Hứa Quý Hy mất bình tĩnh: "Con mẹ mày, mày muốn đưa tao đi đâu? Thả tao r..."
Kít!!!!
Chiếc xe đột nhiên thắng gấp làm Hứa Quý Hy bị đập cả cơ thể về phía trước.

Nghe thấy tiếng mở cửa xe ở phía trước, anh kích động gào lên mắng chửi.

Tiếng bước chân càng lúc càng gần, anh cảm nhận được tên kia đang đứng ngay sau cốp xe.

Hứa Quý Hy vừa xoay người về phía sau thì cốp xe cũng được mở ra.

Luồng không khí từ bên ngoài phả vào người anh đến lạnh buốt.

Anh chỉ nhìn được thân trên của kẻ kia chứ không thấy được mặt hắn.

Hắn mặc quần jogger và một cái áo hoodie màu đen, toàn thân đều toả ra khí thế áp bức.

"Đ** m* mày là thằng chó nào?" Hứa Quý Hy nhìn kẻ đang đứng trước cốp xe rống lên.

Vương Minh đút hai tay vào túi quần, hắn chậm rãi cúi cuống nhìn người trong cốp xe:
"Chào." Vương Minh lên tiếng, giọng nói của hắn trêu ngươi đến cực điểm: "Lâu rồi không gặp, cậu khoẻ không?"
Hứa Quý Hy vừa nhìn thấy Vương Minh thì phẫn nộ rống lên đến mất giọng.
Vương Minh nhếch môi cười mỉa mai, hắn đợi Hứa Quý Hy phát điên xong thì sát lại gần anh.

Một ngón tay của Vương Minh đưa lên môi mình: "Suỵt!"
Ánh mắt Vương Minh mang theo ý cười trào phúng, giọng điệu mỉa mai nói với Hứa Quý Hy:
"Im lặng chút đi, chỗ này là nơi yên nghỉ của rất nhiều người.

Cậu sẽ đánh thức họ đấy."
Hứa Quý Hy tức giận nghiến răng trừng Vương Minh.
"Ý mày là gì?"
Hứa Quý Hy vừa nói Vương Minh thả anh ra, hắn liền làm theo.

Vương Minh trực tiếp lôi Hứa Quý Hy ra khỏi cốp xe.

Anh nhìn xung quanh cuối cùng cũng hiểu câu "đây là nơi yên nghỉ của rất nhiều người" là có ý gì, hắn đưa anh đến nghĩa trang!
Vương Minh kéo Hứa Quý Hy xuống đất rồi vòng lên phía trên.

Hắn mở cửa xe lấy ra một cây gậy gofl.
Hứa Quý Hy nghi ngờ nhìn hắn: "Mày muốn làm gì?"
Vương Minh chống gậy golf xuống đất, nửa ngồi xuống bên cạnh Hứa Quý Hy.

Hắn nhìn xuống anh như một kẻ bề trên đang nhìn một tên tù nhân sắp bị xử tử.
"Cậu thấy chỗ này quen không?" Vương Minh đe doạ hỏi.
"Mày bắt tao tới đây vì chuyện của Phương Lâm sao? Chuyện đó không liên quan đến t...."
"Tôi hỏi cậu có thấy chỗ này quen không?" Vương Minh cắt lời Hứa Quý Hy, hắn lặp lại câu hỏi một lần nữa.
Hứa Quý Hy đương nhiên là quen rồi, mộ của mẹ anh nằm ở đây.

Nó cũng chính là nơi mà anh bỏ Phương Lâm lại lần trước.
"Bắt đầu từ bây giờ, tôi hỏi bất cứ điều gì cậu đều phải trả lời.

Nếu cậu không trả lời được..." Vương Minh đứng dậy áp đầu đánh golf lên mặt Hứa Quý Hy, hắn trầm giọng đè thấp thanh âm: "Thì cậu thật sự sẽ không xong đâu!"
Hứa Quý Hy nực cười, nhìn bộ dạng đó của Vương Minh anh biết hắn phát điên rồi.

Sau bên trong hắn thật sự muốn vung cây gậy golf đó lên đánh thẳng vào đầu anh.

Nhưng Vương Minh là một tên rất đáng sợ, hắn lúc nào cũng có thể bình tĩnh một cách kỳ lạ, sự bình tĩnh của hắn còn kinh khủng hơn phẫn nộ gấp trăm lần.
"Máy nghe lén, camera theo dõi ở trong phòng ngủ tôi là của cậu, phải không?" Vương Minh hỏi, hai chữ "phải không" cuối cùng hắn nói ra vô cùng chậm rãi.

Cứ như đó không phải là câu hỏi mà là một lời chế nhạo khi bóc trần sự thật mà kẻ khác đang che giấu!
Hứa Quý Hy ngẩng đầu lên nhìn Vương Minh, cười tự giễu: "Phải, là của tao!"
"Cậu còn để nó ở đâu không?" Vương Minh hỏi.
"Tao chỉ muốn ghi được thứ gì đó thú vị ở trong phòng của mày thôi.

Nhưng mà tiếc quá, chưa gì mày đã phát hiện ra rồi..."
Vương Minh bật cười: "Như vậy sao...?" Ánh mắt hắn trở nên tăm tối, hắn không nói không rằng vung cây gậy gofl lên đánh xuống chân trái của Hứa Quý Hy.

Hứa Quý Hy la lên một tiếng đau đớn, anh cảm giác như xương của mình vừa mới bị gãy ra làm đôi.

Vương Minh nắm lấy tóc Hứa Quý Hy kéo đầu anh lên đối mặt với hắn.
"Nếu cậu thật sự tốn nhiều công sức để gắn những thứ đó vào phòng tôi, cậu sẽ không làm cẩu thả như vậy.

Cậu chỉ muốn đánh lạc hướng tôi, để tôi nghĩ cậu nhắm vào tôi." Giọng nói của Vương Minh càng ngày càng lạnh: "Cậu mua chuộc một người hầu để cô ta gắn thiết bị theo dõi vào thư phòng của mẹ tôi.

Cậu muốn thông qua nó nắm được điểm yếu của bà.

Đó mới là mục đích thật sự của cậu, phải không?"
Hứa Quý Hy cười, gương mặt của anh vặn vẹo vì cơn đau: "Mày làm tao sợ đấy..." Điệu cười của Hứa Quý Hy vô cùng đáng sợ.
"Nhưng mà Vương Minh..." Hứa Quý Hy nhìn Vương Minh như thách thức: "Từ máy nghe lén ở trong thư phòng của bà ta, tao nghe được rất nhiều cuộc gọi quan trọng.

Mày phải thả tao r....AAAA!!!"
Vương Minh lại vung gậy đánh xuống Hứa Quý Hy một lần nữa, lần này hắn đánh vào chân phải, lực đạo mạnh gấp đôi lần trước.
Vương Minh túm chặt tóc Hứa Quý Hy khiến anh có cảm giác da đầu như sắp rách ra.
"Này!" Hắn nhẹ giọng nói, âm thanh phát phát ra vô cùng khiêu khích.

"Tôi bắt cậu đến đây còn được, lý do nào khiến cậu nghĩ tôi không có cách để nghe cái file ghi âm đó của cậu?" Vương Minh giễu cợt.
Ở bên trong file ghi âm đúng là có vài lần nghe thấy Phương Diệp Chi đang nói chuyện điện thoại với đối tác và cấp dưới.

Nhưng mà cô trước giờ không thích bàn chuyện quan trọng bằng điện thoại, nên tất cả những gì Hứa Quý Hy nghe được chỉ là thông tin vụn vặt không có ý nghĩa.
"Cậu muốn tìm cách để đẩy mẹ tôi xuống.

Nhưng cậu làm không được nên chuyển mục tiêu sang ba cậu...!À không phải chuyển mục tiêu, là muốn để mục tiêu của cậu tự loại nhau, nhỉ?" Chữ cuối cùng Vương Minh đặc biệt cao giọng, nói một cách vô cùng mỉa mai.
Vương Minh nhìn Hứa Quý Hy, ánh mắt hắn sắc bén như dao, hắn chậm rãi nói: "Mấy tháng trước hình ảnh ba cậu cặp kè với một nữ diễn viên trẻ bị báo chí chụp lại.

Tin đồn ông ta sử dụng chất cấm cũng nổ ra làm cổ phiếu tập đoàn Hứa thị rớt giá.

Cái này hẳn là tác phẩm của cậu, phải không Hứa Quý Hy?"
Hứa Quý Hy nghe xong lập tức cười như một kẻ điên.

Vương Minh không đợi anh trả lời lại tiếp tục nói.
"Ba cậu giải quyết cái bãi chiến trường mà cậu bày ra chắc cũng mệt lắm.

Vậy mà cậu..." Vương Minh dừng lại lời nói, hắn đột nhiên buông Hứa Quý Hy ra rồi đứng lên:
"Cậu nhân lúc ông ta đắc ý nhất đâm ông ta một nhát.

Cậu lợi dụng Phương Lâm làm mồi kích lửa, biến người phụ nữ mà ba cậu yêu nhất thành người kết liễu ông ta." Vương Minh đứng ở trên nhìn xuống Hứa Quý Hy đang chật vật nằm dưới đất, chậm rãi từng chữ một: "Đúng không Hứa Quý Hy?"
Hứa Quý Hy: "Có vẻ như mọi câu hỏi của mày đều không cần câu trả lời của tao.

Nếu bây giờ tay tao không bị trói, tao thật sự rất muốn vỗ tay tán thưởng mày." Giọng điệu của Hứa Quý Hy không còn mang theo phẫn nộ như lúc nãy mà chỉ toàn là trào phúng.
Ánh mắt anh vô cùng tăm tối, ngay cả một biểu tình nhạt nhòa cũng không thể nhìn thấy.
Vương Minh cười.
"Tôi chỉ đoán thôi."
"Vậy có cái gì mày đoán không ra không?"
Vương Minh không trả lời câu hỏi của anh.
Hứa Quý Hy nhìn chằm chằm cây gậy golf trên tay Vương Minh rồi cười lạnh:
"Hiểu rồi.

.

.Không phải mày đoán giỏi mà là vì mày biết rất rõ về tao.

Chuyện tao thường xuyên bị đánh bằng gậy golf chỉ có mỗi mình mày biết.

Cả chuyện tao là con của gái điếm, tao căm hận ba tao như thế nào cũng chỉ duy nhất mày biết! Mỗi một mình mày...." Giọng của Hứa Quý Hy ngày càng nhỏ, giống như anh đang lảm nhảm hơn là nói chuyện.
Hứa Quý Hy ở dưới đất ngẩng đầu lên nhìn Vương Minh.


Ánh mắt của hai người nhìn thẳng vào nhau.

Khoé môi anh nhếch lên muốn cười nhưng lại không thể cười nổi.

Hứa Quý Hy hỏi: "Chúng ta quen nhau bao lâu rồi?"
"Bảy năm." Vương Minh trả lời.
Hứa Quý Hy phì cười, anh không ngờ là mình sẽ nhận được câu trả lời.
"Bảy năm? Bảy năm qua tao không biết mày là bạn hay là đối thủ nữa...." Hứa Quý Hy cười lạnh nói: "Nhưng mà thật ra tao với mày không có nhiều điểm chung để làm bạn."
Vương Minh như sinh ra để so sánh với Hứa Quý Hy.

Hai người họ đều là người thừa kế của một tập đoàn giàu có, đều mất mẹ, đều thích chiến thắng, thích cạnh tranh, nếu cuộc sống là một kim tự tháp họ nhất định liều mạng để leo lên tới đỉnh.

Ngay từ đầu Hứa Quý Hy đã nghĩ anh và Vương Minh có rất nhiều điểm chung, nhưng đó lại là tất cả điểm chung của bọn họ, chỉ có bấy nhiêu đó thôi!
Vương Minh khác Hứa Quý Hy rất nhiều!
"Lúc tao với mày gặp nhau lần đầu tiên.

Mày nói mày không có mẹ, tao đã tưởng chúng ta giống nhau.

Nhưng sau đó mày lại nói ba mày rất yêu mẹ mày.

Tháng nào ông ta cũng sẽ đến thăm mộ của mẹ mày, mỗi lần đều mang theo hoa tươi đặt trên mộ bà ấy rồi ngồi ở đó hơn hai tiếng đồng hồ." Hứa Quý Hy nhìn thẳng lên bầu trời đêm xa xăm.
Hôm đó Hứa Quý Hy đã về hỏi ba anh vì sao chưa bao giờ đến thăm mộ của mẹ anh, kể cả ngày giỗ của bà cũng chưa bao giờ đến.

Ông đã vô cùng tức giận dùng gậy golf đánh anh.

Đánh đến mức tay của Hứa Quý Hy bị gãy phải nhập viện.
Có lẽ vì trời sắp mưa nên không có bất kỳ một vì sao nào.

Phản chiếu trong mắt Hứa Quý Hy chỉ là một mảng đen tăm tối.

Vương Minh yên lặng nhìn Hứa Quý Hy, mãi một lúc lâu sau hắn mới nhàn nhạt cất giọng:
"Tại sao lại là Phương Lâm?"
Hứa Quý Hy không trả lời, Vương Minh lại nói: "Phương Lâm và mẹ em ấy không làm gì sai hết."
"Thì sao?" Hứa Quý Hy quay qua nhìn Vương Minh, anh mỉm cười, nơi đáy mắt hiện lên sự tàn nhẫn: "Vậy tao làm gì sai sao?"
Trên mắt Hứa Quý Hy có một giọt mưa rơi xuống, nó lăn dài trên má giống như nước mắt.

Vương Minh nhìn Hứa Quý Hy không nói gì.

Rồi đột nhiên hắn cúi xuống, cởi dây trói trên tay anh.
Vương Minh cất cây gậy golf vào cốp xe.

"Tôi không thể làm bạn với cậu, cũng không thể làm đối thủ của cậu được nữa.

Nếu cậu còn tiếp tục động vào gia đình tôi thì có lẽ chúng ta sẽ trở thành kẻ thù." Hắn đóng cốp, quay đầu lại, mỉm cười nói với Hứa Quý Hy:
"Về nhà cẩn thận, mong cậu không gặp tên sát nhân biến thái nào trên đường đi!"
Nói rồi, Vương Minh đi thẳng vào trong xe, khởi động máy chạy ra khỏi nghĩa trang.
Hứa Quý Hy tự cởi trói dưới chân mình rồi loạng choạng đứng dậy.

Trên người anh không có điện thoại cũng không có tiền.

Anh lê từng bước ra khỏi nghĩa trang, trời bắt đầu đổ mưa làm cả người anh ướt đẫm như một con chuột.

Cơn mưa càng lúc càng to, Hứa Quý Hy nhìn về phía trước, tất cả chỉ là một khoảng tối đen, không có đèn đường cũng không có xe qua lại.

Không một ánh sáng nào chịu dẫn đường cho anh...
_ _ _
Xuống dưới này cũng không có ánh sáng nào dẫn đường cho bạn Hứa đâu nhưng mà mấy bà có thể thắp sáng ngôi sao phía dưới để dẫn đường cho tui đó, hihi! :)))

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương