Vương Minh phóng chiếc xe màu đen tuyền thuộc dòng Mercedes-Maybach với một tốc độ kinh người, gương mặt đẹp đẽ khắc lên vẻ điềm tĩnh đến kỳ lạ nhưng ánh mắt hắn thì như đang nổi lửa.

Hắn nhìn thấy một chiếc xe ở giữa đường thì lập tức thắng xe lại, Vương Minh xuống xe lại gần chiếc xe kia.

Lần thứ nhất hắn vẫn bình tĩnh
gõ cửa kính xe ô tô kia, không có ai trả lời.

Lần thứ hai hắn gõ cửa kính mạnh hơn.

Giọng nói trong trẻo quen thuộc bên trong tuyệt vọng bên trong truyền tới tai hắn.

Tất thảy mọi bình tĩnh của hắn cũng mất hết, hắn trở về chiếc xe của mình mở cốp lấy ra một cây gậy đánh golf rất dài và chắc chắn.

Nhẹ nhàng kéo lê cây gậy đến bên cạnh ghế lái của chiếc xe nằm ở sát lề đường kia rất nhanh và dứt khoát hắn vung thẳng cây gậy vào cửa kính xe, hắn điên cuồng đập mạnh vào cửa kính của xe ô tô, ở bên trong xe vọng lại tiếng của một gã đàn ông trung niên đang chửi bới có dấu hiệu say rượu càng làm hắn điên tiết, sức lực của Vương Minh mạnh đến nỗi chẳng mấy chốc cửa kính xe vỡ tan tành.

Hắn luồn tay qua ô cửa kính vỡ ở ghế lái, trên bảng điều khiển xe bấm nút mở khóa tất cả cửa còn lại.

“Con mẹ nó mày có bệnh à?”Giọng tên đàn ông còn lại trong chiếc xe điên
cuồng mắng chửi.

“Vương Minh...” Cậu thiếu niên nhẹ nhàng gọi hắn.
Vương Minh liếc mắt xuống ghế sau của chiếc xe, hắn nhanh chóng mở
cửa ghế sau.

Phương Lâm đang ở bên trong cùng với gã béo, cả người cậu run rẩy, quần áo xộc xệch gương mặt trắng bệch vì sợ hãi cùng đôi mắt đỏ hoe.

Phương Lâm không biết diễn tả cảm xúc của mình như thế nào khi nhìn thấy Vương Minh, trên đầu hắn đội một cái mũ lưỡi chai màu đen đến từ một thương hiệu nổi tiếng che lại đôi mắt tối đen đáng sợ, ngay cả áo khoác da và bộ đồ trên người hắn chỉ toàn một màu đen, hắn rất cao, bờ vai cũng rất rộng.

Hắn nhìn tên béo bên cạnh cậu bằng một con mắt đầy căm phẫn, ánh mắt đáng sợ như muốn ngũ mã phanh thây gã.

Ngay cả gã khi nhìn thấy hắn đang cầm trong tay cây gậy đánh golf bằng kim loại bóng loáng đáng sợ kia cũng không dám lên tiếng chửi bới nữa.

Là một kẻ giết người nhưng gã thấy bây giờ Vương Minh hắn mới giống sát nhân hơn là gã.
“Ra ngoài Phương Lâm!” Vương Minh trầm giọng nói.

Phương Lâm ngoan ngoãn bước ra ngoài, tên béo cũng không dám níu kéo cậu lại, Vương Minh nhìn thấy Phương Lam bước ra hắn nhìn về phía cậu, đúng lúc cậu cũng đang nhìn hắn, không phải! Là từ khi hắn xuất hiện đến giờ cậu chưa từng rời mắt khỏi hắn.
Hắn cởi áo khoác ra choàng lên người cậu, vẫn là mùi hương đó, vẫn là
hơi ấm đó.

Lúc nào cảm nhận được cậu cũng thấy thật an toàn.

Ánh mắt
hắn nhìn cậu rất ôn nhu, rất ấm áp tựa như hơi ấm bất chợt đến từ chiếc áo hắn khi khoác lên cơ thể đang lạnh cóng của cậu.

“Vào trong xe đợi tôi một chút được không?” Hắn hỏi cậu, ngữ khí dịu dàng hơn lúc nãy rất nhiều.

Phương Lâm ngoan ngoãn gật đầu rồi xoay lưng bước về phía chiếc xe màu đen của hắn.


Vương Minh dõi theo cậu, hắn chờ cho đến khi cậu đã an toàn ngồi trong xe mới thu lại vẻ mặt ôn nhu nãy giờ mà phóng tầm mắt về phía tên béo kia.

Không hiểu sao trong lòng gã lại dâng lên một nỗi sợ không tên, Vương Minh lại một lần nữa nâng cây gậy đánh golf trong tay lần này hắn không đập mạnh về phía cửa kính xe nữa.

Hắn đánh thẳng vào chủ nhân của chiếc xe hôi hám bẩn thỉu này.

Tiếng hét thất thanh của gã ngay cả Phương Lâm ngồi bên trong chiếc xe
an toàn phía bên kia cũng nghe thấy, nghe vô cùng đau đớn.

Khi gã ta im lặng cũng là lúc Vương Minh quay lại, hắn cất cây gậy đánh golf về phía sau cốp xe, bình thản mở cửa ngồi vào trong.

“Vương Minh hắn...”
“Chưa chết, em yên tâm.” Hắn nói rồi lấy điện thoại ra bấm vài con số.

“Hắn nói đằng sau cốp xe của hắn có gì đó...”
“Tôi biết, một cái xác.” Hằn thản nhiên nói.
“...”
Vương Minh gọi điện thoại, hắn nhẹ nhàng đưa điện thoại lên bên tai, vẻ
mặt vẫn như cũ bình tĩnh không chút gợn sóng.

Đầu dây bên kia nhấc
máy.
“Cảnh sát phải không? Ở chỗ tôi đang có một tên giết người.” Vương Minh nói rồi báo địa chỉ chỗ này cho người bên kia điện thoại, ngay cả viên cảnh sát khi nghe hắn báo án cũng cảm thấy kinh ngạc.

Có kẻ nào ở cạnh một tên giết người mà giọng nói bình thản vậy sao?
Hắn nói xong rồi tắt máy.
“Lạnh không?”Câu hỏi bất ngờ của hắn làm Phương Lâm giật mình.

“Hả? À...!Lạnh...”
Vương Minh nghe vậy hắn tăng nhiệt độ của máy sưởi trong xe, Phương Lâm chăm chú nhìn hắn.

ở góc độ này có thể nhìn thấy góc mặt nghiêng của hắn.

Mũi hắn cao, lông mi cũng dài từng đường nét như được một vị thần tạo ra, hắn rất đẹp.

“Sao vậy? Em sợ?” Hắn tăng nhiệt độ máy sưởi xong thì liền nhìn cậu.
"Không có...!tôi không có sợ anh...”
Vương Minh đến như một sự cứu rỗi, hắn có lẽ không biết mỗi khi nhìn
thấy hắn cậu đều cảm thấy an toàn, hắn luôn xuất hiện vào những lúc như bây giờ nhẹ nhàng chậm rãi kéo cậu ra khỏi bóng tối.

Nhìn thấy Vương Minh trong đầu Phương Lâm sẽ vô thức hiện ra một câu nói:”Mình được cứu rồi!” ngay từ lần đầu tiên gặp được hắn cậu đã cảm thấy như vậy...
Vương Minh cười: “Tôi cũng không có hỏi em sợ tôi không?” Vương Minh lại gần cậu, nói nhỏ:”Tên hồi nãy là kẻ ấu dâm biến thái giết người hàng loạt đó.

Em không sợ?”
“Tôi sợ...nhưng...Sao anh lại ở đây? Anh không phải nên ở...”
“Chiều nay tôi vừa về nước, mẹ nói Hứa Quý Hy đưa em đi chơi rồi nên tôi liền gọi cho hắn..."

“Anh đừng nói với mẹ tôi chuyện này." Chưa đợi Vương Minh nói xong cậu đã vội vàng lên tiếng.

Nếu mẹ cậu biết Hứa Quý Hy không ở cùng cậu mà bỏ cậu lại một mình ở nghĩa địa bà sẽ không bỏ qua.
Vương Minh nhìn Phương Lâm, hắn nhìn cậu đến đau lòng.
Ngu ngốc!
"Em yêu Hứa Quý Hy đến như vậy?" Vương Minh giọng nói không lộ ra bất kỳ biểu tình gì, hắn nhàn nhạt hỏi.
Phương Lâm im lặng, cậu gật đầu rồi bỗng nhiên gục mặt khóc nức nở.
"Anh biết không Hứa ca lúc trước...!Lúc trước anh ấy rất yêu tôi...!Anh ấy là...!Hứa Quý Hy là ánh sáng của tôi...."
"Tôi điên rồi! Tôi thật ngu ngốc! Dạo gần đây anh ấy rất kỳ lạ.

Anh ấy không còn quan tâm tôi, anh ấy tức giận với tôi, anh ấy nghi ngờ tôi...!nhưng tôi vẫn...!Tôi vẫn yêu anh ấy..."
"Tôi thật sự rất đau..."Giọng nói cậu uất nghẹn.
Thật ra thì trong chiếc xe đó không phải chỉ có mỗi mình cậu là đau lòng...
“Phương Lâm em biết không Hứa Quý Hy biết rõ con đường này có một
tên sát nhân biến thái nhưng hắn vẫn nhẫn tâm bỏ em lại." Câu nói này
hắn muốn nói cho cậu biết nhưng hắn sợ Phương Lâm của hắn sẽ đau
lòng, nên thôi vậy.
Vương Minh nhẹ nhàng vuốt ve đằng lưng an ủi cậu, để cho cậu khóc thật thoải mái, khóc mệt rồi thì thôi.

Một lúc sau thì xe cảnh sát cũng đến họ nhanh chóng kiểm tra chiếc xe bị vỡ một cửa kính phía bên đường, trong xe là người đàn ông trung niên độ tuổi khoảng 30 đang nằm không rõ sống chết trong xe, người đàn ông thân hình to béo bị đánh đến bất tỉnh trên người ông ta còn có dấu vết bầm tím do gậy golf để lại, viên kiểm sát không biết người ra tay với gã ta đã tức giận như thế nào mới ra tay mạnh như vậy? Lại còn phải tấm tắc nể phục hắn tuy tức giận nhưng vẫn còn đủ lý trí để né các điểm chết trên cơ thể tránh cho gã béo tử vong.

Đằng sau cốp xe của gã béo còn có một cái xác của một thiếu niên tầm 13, 14 tuổi.

Đó cũng chính là lý do mà chiếc de bốc ra mùi hôi thối nồng nặc.

Cảnh sát xác nhận gã béo là tên sát nhân nguy hiểm đang bị truy nã, đối tượng của hắn là những thiếu niên tầm 10 đến 16 tuổi hắn quan hệ tình dục với nạn nhân rồi sau đó giết chết họ.

Một viên cảnh sát gõ cửa kính xe của Vương Minh, hắn không bước ra khỏi xe mà chỉ hạ cửa kính xuống.

Viên cảnh sát bị khí chất của người trên xe dọa sợ phải mất rất nhiều thời gian viên cảnh sát mới lên tiếng.
"Cậu là người báo án phải không?"
"Phải!"
"Cậu có dính dáng đến một vụ giết người.

Phiền cậu trở về cùng chúng tôi để lấy lời khai."
Vương Minh vẫn không phải ứng, hắn ngồi đó bàn tay vẫn đang bấm vài dòng chữ trên điện thoại rồi bình tĩnh nhắm mắt chờ đợi.
"Mong cậu hợp tác." Viên cảnh sát kiên nhẫn.
Một lúc sau viên cảnh sát có điện thoại, Vương Minh mới mở mắt nhìn cảnh sát mỉm cười.

Nụ cười vô cùng tà mị.
"Cấp trên của anh gọi kìa." Vương Minh âm trầm nói, giọng nói không lộ ra bất kỳ cảm xúc nào.
Viên cảnh sát nghe máy, gương mặt biến đổi vô cùng linh hoạt.

Một lúc sau viên cảnh sát tắt máy, cúi người 90 độ hướng Vương Minh ở trong xe.

"Cảm ơn Vương thiếu đã báo án, Vương thiếu đi thong thả." Giọng nói của viên cảnh sát có cung kính cũng có cả sợ hãi.
Vương Minh mỉm cười lễ độ với viên cảnh sát.
"Anh rất chuyên nghiệp, mong anh sớm ngày thăng chức." Nói rồi hắn kéo cửa kính xe lên, Phương Lâm nhìn diễn biến nãy giờ vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra.

"Vương Minh anh vừa...?"
"Suỵt!" Vương Minh đưa một ngón tay lên môi, quay mặt qua nhìn cậu mỉm cười quỷ mị.

"Đi đường quyền đó, em trai."
"Cái gì?"
Vương Minh vẫn giữ nét cười hắn yên lặng tiến sát lại gần cậu, rất nhanh vòng tay qua cài lại dây an toàn cho cậu.

Gương mặt của hắn ở rất gần, rất gần cậu trong một giây nào đó trái tim cậu như đập sai một nhịp.
"Em không cần hiểu đâu." Hắn trở lại vị trí rồi khởi động xe.
Xã hội này vốn có sự phân hóa giàu nghèo.

Luật pháp sinh ra để đảm bảo quyền bình đẳng cho nhân loại nhưng vốn dĩ thế giới này chưa bao giờ bình đẳng bởi vì sức mạnh của đồng tiền vô cùng to lớn, nó có thể thâu tóm không chỉ kinh tế mà còn cả chính trị và rất nhiều thứ khác.

Luật pháp chỉ áp dụng cho những kẻ không có tiền thôi còn đối với những kẻ có rất nhiều tiền thì không có thứ gọi là luật pháp.

Giới thượng lưu có luật lệ riêng của nó.

Những kẻ như Vương Minh và Hứa Quý Hy được đào tạo để trở thành một con ác quỷ, họ đã sớm nắm bắt được những quy luật xấu xa và kinh khủng nhất của thế giới này.

Chỉ có Phương Lâm là khác, cậu giống như một hoàng tử nhỏ an nhiên tận hưởng cuộc sống hoàng gia giàu có của mình chứ không phải một kẻ sinh ra để cai trị ngai vàng.

Chiếc xe hơi đen sang trọng chạy yên ổn trên đường, tốc độ không nhanh cũng không chậm.

Hai người trên xe không nói với nhau câu nào, bỗng nhiên tiếng bụng kêu cồn cào phá vỡ bầu không khí im lặng, Phương Lâm từ tối đến giờ chưa có thứ gì nhét vào bụng cho nên nó đang lên tiếng gào thét đây mà.

Vương Minh xấu xa nhìn Phương Lâm đang đỏ mặt.

"Đừng nhìn tôi như vậy..."
Vương Minh không nhìn cậu nữa hắn biết Phương Lâm da mặt mỏng nên chỉ cười xấu xa một cái rồi tập trung lái xe, hắn đạp ga, chiếc xe bỗng chốc chạy nhanh hơn bình thường chẳng mấy chốc đã chạy ra khu dân cư.

Vương Minh tấp xe vào một quán ăn đêm.

Hắn xuống xe vòng qua bên kia mở cửa xe cho cậu.

"Tôi đói rồi vào kiếm gì đó ăn thôi."
Phương Lâm xuống xe bước vào quán ăn đêm bình dân đó.

Bàn ghế và mọi thứ nơi đây đều làm từ gỗ mang lại cho cậu cảm giác rất dễ chịu.

Phục vụ mang ra hai ly nước gừng ấm, ly nước bốc khói nghi ngút bên trong còn có một miếng gừng tươi.

Phương Lâm cầm ly bằng hai tay, thổi thổi một hồi rồi mới uống.

Nước gừng ấm nóng làm gò má của cậu ửng hồng cả cơ thể cũng ấm áp, dễ chịu hơn nhiều.
"Sao vậy Phương thiếu gia không thích ăn đồ ăn bình dân ở đây sao?" Vương Minh châm chọc hỏi.
Phương Lâm nhìn tô phở nóng hổi, phát ra hương thơm ngào ngạt trước mặt mình cậu lắc lắc đầu.
"Tôi không ăn được hành." Cậu nhỏ giọng nói.
Vương Minh bật cười, hắn kéo tô của cậu về phía mình vô cùng kiên nhẫn gắp hết đống hành trong đó vào tô của hắn.
"Lần sau em không thích thì nhớ nói với tôi." Hắn vừa gắp hành ra vừa nói, giọng nói không mang theo trách móc trái lại còn có chút nuông chiều.
"Tôi xin lỗi..."
"Cũng cảm ơn anh...vì tất cả..."

Vương Minh nghe thấy tay đang gắp đồ thoáng khựng lại rồi hắn nhếch môi mỉm cười.
Vương Minh lại một lần nữa đẩy tô phở đã được gắp không sót một cọng hành nào về vị trí của cậu.
"Không cần xin lỗi."
"Nhưng phải có quà cảm ơn!"
Phương Lâm nghe Vương Minh nói thì chữ này lọt chữ kia cậu gật gật đầu đồng ý rồi nhanh chóng cầm đũa thưởng thức tô phở thơm ngon trước mặt.

Từ tối đến giờ cậu vẫn chưa được ăn gì nên có lẽ đây là tô phở ngon nhất trong cuộc đời cậu.

Vương Minh vừa nhìn cậu ăn vừa tiện tay gắp hết mấy miếng thịt trong tô mình bỏ qua tô của cậu.

Phương Lâm cũng không ý kiến một phát ăn hết tô phở.
Lúc ra về vẫn là Vương Minh mở cửa xe cho Phương Lâm, đợi cậu ổn định vị trí rồi mới vòng qua người cài dây an toàn cho cậu.

Hắn không vào xe liền mà trở lại quán ăn lúc nãy, Phương Lâm khó hiểu nhìn theo bóng lưng hắn.
"Này, cho em" Vương Minh trở lại xe, mở cửa ngồi vào rồi đưa một bọc gì đó trên tay cho cậu.
"Gì vậy?" Phương Lâm cầm lấy cái bọc còn ấm từ tay hắn.
"Tôi thấy em ăn nhiều như vậy cũng chưa đủ no nên mua cho em đó." Hắn châm chọc nói.
"Ý anh nói tôi giống heo chứ gì?" Phương Lâm tức giận.
"Tôi đâu phải heo..."
"...!Mà mùi sữa nóng thơm quá..." Phương Lâm nhìn vào cái bọc trong tay hai mắt cậu sáng lên.
"..."
Quả nhiên buổi tối uống sữa nóng là tuyệt nhất.

Phương Lâm yên tĩnh ngồi trên xe uống hết ly sữa Vương Minh mua mà hắn cũng rất phối hợp, hắn chạy xe vô cùng chậm để cậu uống.
"Anh chạy đi đâu vậy? Đây là đường tới trường mà."
"Dù gì thì ngày mai chúng ta cũng phải đi học."
Vương Minh lái xe chạy vào cổng trường rộng lớn, hắn không để xe ở bãi đỗ xe của trường mà chạy thẳng một mạch đến khu vực ký túc xá của hội học sinh.

Đó là một tòa nhà riêng của hội học sinh, bao gồm rất nhiều tầng.

Từ bãi đỗ xe có thang máy để đi lên các tầng còn lại, Phương Lâm đi theo Vương Minh vào thang máy.

Hắn bấm lên tầng cao nhất của tòa nhà.

Phương Lâm vừa bước chân ra ngoài thang máy, cậu không biết là bản thân đã sống ở khu F tồi tàn lâu quá hay không mà đường đường là thiếu gia của gia tộc họ Phương giàu có lại cảm thấy choáng ngợp vì sự xa xỉ của nơi này, thật chẳng giống một cái ký túc xá chút nào.
Từ sảnh chính rộng lớn được bài trí theo phong cách tân cổ điển có rất nhiều cánh cửa dẫn đến các phòng khác nhau.

Vương Minh dẫn cậu đến một căn phòng ngủ, bên trong không phải mấy chiếc giường tầng keo kiệt miễn cưỡng nhét vào một cái phòng để tiết kiệm diện tích mà là phòng ngủ rộng lớn với chiếc giường king size êm ái kiểu cách hoàng gia, có rất nhiều cửa kính sát đất từ đây có thể ngắm nhìn toàn bộ khung cảnh về đêm với vô số ánh đèn của Vương Khai.

Cả một căn phòng chứa đầy những đồ vật đắt đỏ nhưng lại được thiết kế phối hợp với nhau tạo thành một tổng thể nhã nhặn sang trọng mà không bị xa hoa đến ngợp thở.
"Đêm nay tôi..." Phương Lâm đang tính hỏi gì đó.
"Ngủ ở đây!" Vương Minh đã ngắt lời cậu.
Hắn mở tủ lấy một cái áo của mình ra rồi đưa cho cậu.
"Đi tắm đi, tắm sơ thôi rồi ra ngoài, em bị bệnh tôi không chịu trách nhiệm đâu." Hắn vừa nói vừa chỉ về hướng của phòng tắm.
"Rồi...!Quần của tôi đâu?" Cậu nhìn cái áo trong tay mình khó hiểu hỏi hắn.
"Không có!" Hắn cười nham hiểm nói.
"Anh..."
"Cái áo to như vậy em mặc quần cũng như không thôi.

Huống hồ..."
Hắn lại gần nói nhỏ vào tai cậu: "Có chỗ nào là tôi chưa thấy sao?"
Phương Lâm nghe xong mặt mày cũng đỏ hết lên, cậu đang tính chửi hắn thì hắn đã đẩy cậu vào phòng tắm
"Đi đi, đồ lót để ở tủ trong phòng tắm." Hắn đóng cửa lại còn không quên

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương