Tình Nhân Kỵ Sĩ Bá Đạo
-
Chương 35: Người tầm thường và không tầm thường
Sau khi ra khỏi phòng hiệu trưởng, Ngự Thượng Tuyền nắm lấy tay Sát Nặc cười thực vui vẻ, cuối cùng cũng đã qua!
“Sát Nặc, ngươi nói, chúng ta hiện tại nên làm gì……?” Ngự Thượng Tuyền kéo tay áo Sát Nặc hỏi, nếu đã thi xong rồi, cũng nên làm chuyện gì khác đi, nhưng y không biết nên làm gì……
Sát Nặc nghĩ nghĩ, nói: “Ngươi hiện tại chỉ có tinh thần lực là tương đối cao, còn…… Pháp quyết Pháp sư cùng chú ngữ thì ngươi biết mấy cái?”
Ngự Thượng Tuyền suy nghĩ…… Y thật sự cái gì cũng không biết.
“Đều không biết……” Ngự Thượng Tuyền cúi đầu, tựa hồ có chút ngượng ngùng, y nói: “Bây giờ chúng ta đi học pháp quyết sao?”
Sát Nặc lắc đầu, nói: “Chỉ trông vào việc học trước thời điểm thực chiến thì không có tác dụng gì, chẳng bằng trực tiếp học trong lúc chiến đấu, như vậy ngược lại, lại nhớ kỹ hơn một chút”.
Ngự Thượng Tuyền …… 囧.
Y xem còn chưa có xem qua, như thế nào lại trực tiếp thực chiến?
“Vậy, trước hết ta nên học qua một chút, nếu không biết gì…… Mà trực tiếp thực chiến, có phải hay không quá nhanh……” Ngự Thượng Tuyền dùng thanh âm nho nhỏ hỏi, quả thật y hơi sợ thực chiến, từ trước đến bây giờ y chưa từng tự mình trải nghiệm qua.
Sát Nặc gật đầu, hắn hiểu người trước mắt này một chút trụ cột đều không có, chẳng bằng cho y học qua một chút, khi thực chiến, khả năng nhớ và ứng biến của y sẽ sâu sắc hơn.
“Vậy bây giờ chúng ta đi học đi?” Ngự Thượng Tuyền hưng trí bừng bừng hỏi, y nhớ rõ chú ngữ đều rất hảo xem đó…… Chỉ là có chút hơi dài mà thôi.
“Bây giờ đi thư quán học một chút kiến thức cơ bản trước”. Bên trong Thư các của Hoàng thất phần lớn đều là các tàng thư cao thâm và các pháp môn hiếm thấy, Ngự Thượng Tuyền vẫn là sơ học giả, trực tiếp xem những thứ này không những vô ích mà còn có hại.
Gật đầu, Ngự Thượng Tuyền nhìn khoảng cách của bọn họ cũng không cách thư quán bao xa, ở trong lòng không ngừng hưng phấn.
Y nhớ rõ bên trong thư quán (thư viện) đều thực sự im lặng, không có người nào gây ồn ào, bằng không sẽ ảnh hưởng đến người khác đọc sách, bởi vậy ai ai cũng đọc thầm trong lòng, bất quá đọc thầm sẽ dễ ghi nhớ hơn là đọc lớn thành tiếng.
Ngự Thượng Tuyềnn mặt mày đều cong cong, nghĩ đến mình cũng sắp sửa được đọc sách y rất là cao hứng.
Khi hai người bước vào thư quán, tựa hồ giống như bị cấm thanh, nơi này thực sự rất im lặng, ai muốn nói chuyện cũng đều tận lực hạ thấp âm thanh, bốn phía giống như một tiếng châm rơi cũng nghe thấy.
Ngự Thượng Tuyền có chút không được tự nhiên, chung quanh chỉ vang lên tiếng lật sách, cơ hồ không có bất kỳ tạp âm nào khác.
Y đi theo Sát Nặc tiến về phía giá sách, chợt phát hiện tầm mắt của mọi người hầu hết đều liếc về phía bên này.
Ngự Thượng Tuyền: “……” Bọn y cũng không phải là thực vật hay động vật quý hiếm gì, đâu cần bọn họ nhiệt liệt chú ý như vậy……
“Sát Nặc, bọn họ nhìn chúng ta làm gì……?” Ngự Thượng Tuyền quệt miệng hỏi, y thật sâu cảm thấy bị một đám người nhìn chăm chú như vậy cảm giác rất là không tốt.
Sát Nặc xoa xoa cái đầu nhỏ của y, hạ giọng nói: “Không có gì”.
Ngự Thượng Tuyền lắc lắc đầu, không để ý nữa, tuy rằng cảm thấy những ánh mắt này làm y rất khó chịu, nhưng cũng may chúng đều không có ác ý.
Hai người đi lên lầu hai, người trên lầu hai ít hơn người ở dưới lầu một rất nhiều.
“Đây là chuyện gì a?” Ngự Thượng Tuyền hỏi, như thế nào người ở trên lầu so với dưới lầu lại ít hơn nhiều như vậy?
“Lầu hai phần lớn đều là tân sinh, còn sách ở lầu một đều là những sách thường cần dùng đến”.
Sát Nặc giải thích, sau đó nắm tay Ngự Thượng Tuyền bắt đầu tìm sách.
Ngự Thượng Tuyền tự động bổ não vì dưới lầu sách đều là những sách thường dùng đến, cho nên được đặt ở lầu một để mọi người tiện sử dụng, nhưng lầu hai phần lớn đều là tân sinh, chắc là vì tân sinh số lượng không nhiều lắm, hơn nữa chuyện cần tìm hiểu cũng không nhiều, nên được đặt ở lầu hai để không làm chậm trễ người khác……
Ân, Ngự Thượng Tuyền gật đầu, an bài thực hợp lý.
Sát Nặc nắm tay lôi kéo tiểu hài tử đã muốn đi vào cõi tiên đi tìm một chỗ ngồi xuống, sau đó…… Đặt ở trên bàn một chồng sách.
“Đây là những sách về hạng mục công việc thông thường của Ma pháp sư, một số kiến thức nhập môn cùng với những chú ngữ cơ bản mà Ma pháp sư cần biết, ngươi trước hết xem những sách này đi”, “Có cái gì không hiểu thì hỏi ta”.
Ngự Thượng Tuyền gật đầu, nhìn chồng sách trước mắt so với y đang ngồi còn muốn cao hơn một chút, không khỏi nuốt một ngụm nước miếng, sau đó lấy xuống một quyển bắt đầu xem.
“Ngô…… Ngũ hành tương khắc tương sinh…… Kim khắc mộc, mộc khắc thổ, thổ khắc thủy, thủy khắc hỏa, hỏa khắc kim…… Kim sinh thủy, thủy sinh mộc, mộc sinh hỏa, hỏa sinh thổ, thổ sinh kim……” Ngự Thượng Tuyền nhỏ giọng đọc, thanh âm rất nhỏ rất nhỏ, cơ hồ là không thể nghe thấy.
Ân, đây là ngũ hành a, mình là thuộc tính mộc, Sát Nặc là thuộc tính hỏa, vậy, không cần sợ hỏa thiêu rồi.
Ngự Thượng Tuyền mặt mày cong cong, tiếp tục xem.
Di, giới thiệu về tinh thần lực?
Ngự Thượng Tuyền lật sang trang tiếp theo, mặt trên dùng cỡ chữ lớn nhất viết rõ ràng:
Tinh thần lực của Đổ thạch ma pháp sư không thể tiêu hao quá nhiều, nếu tinh thần lực không đủ lại không có biện pháp đúng lúc bổ sung, nếu sử dụng quá lượng tinh thần lực, đối với thân thể sẽ nguy hại rất lớn.
Ngô, sẽ tạo thành đau đầu, tinh thần lực trong một khoảng thời gian ngắn sẽ dâng lên rất chậm…… Nếu nghiêm trọng thậm chí sẽ bị biến thành ngốc tử.
Ngự Thượng Tuyền cau mày: “Sát Nặc, thế nào mới được xem là tinh thần lực sử dụng quá độ?”
Nếu căn bản không có dấu hiệu gì, kia chẳng phải rất không hay sao……
Chết cũng không biết là mình chết như thế nào……
Sát Nặc suy nghĩ, dựa theo những gì mình từng chứng kiến nói: “Đặc điểm lớn nhất của việc sử dụng tinh thần lực quá độ là khi Pháp sư cảm thấy đầu đau đớn như bị rất nhiều cây châm đâm vào đầu”.
Sẽ rất đau a……
Ngự Thượng Tuyền lắc đầu, cảm thấy mình phải nhớ kỹ điểm này.
A, nơi này còn nói có một số quần áo có thể tạm thời đề cao tinh thần lực của Ma pháp sư?
Chớp chớp mắt, cái này cũng giống như trong game có trang bị có thể nâng cao một ít trạng thái thuộc tính a.
Ngự Thượng Tuyền cong khóe môi, thật là thú vị.
Ân, còn có điều kiêng kị lớn nhất, chính là không thể để cho người hoặc ma thú tới quá gần mình, như thế sẽ gặp nguy hiểm rất lớn…… Ngoại trừ ngươi là Ma vũ song tu.
Phía dưới còn nói một ít về cái lợi và cái hại của Ma vũ song tu, Ngự Thượng Tuyền không khỏi thổn thức một chút, cái lợi thật sự là rất nhiều, nhưng cái hại cũng không phải là ít.
Nếu không có thiên tư tu luyện, tỷ lệ cơ thể bị nổ tan xác là rất lớn.
Bởi vì đấu khí và pháp thuật không thể dung hợp vào nhau, người bình thường có thể tu luyện là bởi vì ở trong cơ thể có tồn tại hai đường kinh mạch thiên tài, nếu cố mạnh mẽ tu luyện, cho dù là thành công, nhưng cũng sẽ bị rút ngắn tuổi thọ.
Chậc chậc lưỡi, y đem việc không thể Ma vũ song tu ghi tạc vào lòng.
Ngự Thượng Tuyền lại tiếp tục xem, thời gian bất tri bất giác trôi qua, y xoa xoa đôi mắt có chút đau nhức, nhìn sang Sát Nặc ở bên cạnh đã ngủ từ lúc nào.
Duỗi thẳng lưng, y lại bắt đầu tiếp tục xem, lơ đãng liếc qua một cái, một thân ảnh quen thuộc liền đập vào mắt y.
Trừ bỏ màu sắc bên ngoài, còn lại tất cả cái khác đều không sai biệt lắm.
Ngự Thượng Tuyền cau mày, nhìn giới thiệu vắn tắt về nguyên tố tinh linh.
Có được nguyên tố tinh linh giống như là có được tinh thần lực vô hạn cùng với ma lực cuồn cuộn không ngừng……
Ngự Thượng Tuyền đọc gằn từng tiếng, trong lòng thì không ngừng rung động, y thế nào lại không biết Tiểu Lục còn có loại công năng này?
Một Pháp sư đi ngang qua nghe được những gì Ngự Thượng Tuyền đang đọc, liếc mắt một cái, mang theo chút cảm thán nói: “Nguyên tố tinh linh a, đời này nếu có thể gặp được thì còn gì bằng……”
Nói xong, bĩu môi rời đi.
Ngự Thượng Tuyền ngồi ở trên ghế thật lâu cũng không thể hồi thần, Tiểu Lục……
Mím chặt môi, y chỉ là muốn trải qua một cuộc đời bình thường mà thôi, cố tình cái may mắn phiền toái này lại tìm đến y.
Lại nhớ đến Tiểu Lục luôn nói trừ y và Nhuyễn không có một ai có thế thấy được hắn, không khỏi thở dài nhẹ nhõm, hoàn hảo hoàn hảo a, phiền toái cũng không xem là rất nhiều.
Đem sách đặt lên đầu không khỏi kêu rên một tiếng, y chỉ muốn là một người bình thường thôi a……
“Sát Nặc, ngươi nói, chúng ta hiện tại nên làm gì……?” Ngự Thượng Tuyền kéo tay áo Sát Nặc hỏi, nếu đã thi xong rồi, cũng nên làm chuyện gì khác đi, nhưng y không biết nên làm gì……
Sát Nặc nghĩ nghĩ, nói: “Ngươi hiện tại chỉ có tinh thần lực là tương đối cao, còn…… Pháp quyết Pháp sư cùng chú ngữ thì ngươi biết mấy cái?”
Ngự Thượng Tuyền suy nghĩ…… Y thật sự cái gì cũng không biết.
“Đều không biết……” Ngự Thượng Tuyền cúi đầu, tựa hồ có chút ngượng ngùng, y nói: “Bây giờ chúng ta đi học pháp quyết sao?”
Sát Nặc lắc đầu, nói: “Chỉ trông vào việc học trước thời điểm thực chiến thì không có tác dụng gì, chẳng bằng trực tiếp học trong lúc chiến đấu, như vậy ngược lại, lại nhớ kỹ hơn một chút”.
Ngự Thượng Tuyền …… 囧.
Y xem còn chưa có xem qua, như thế nào lại trực tiếp thực chiến?
“Vậy, trước hết ta nên học qua một chút, nếu không biết gì…… Mà trực tiếp thực chiến, có phải hay không quá nhanh……” Ngự Thượng Tuyền dùng thanh âm nho nhỏ hỏi, quả thật y hơi sợ thực chiến, từ trước đến bây giờ y chưa từng tự mình trải nghiệm qua.
Sát Nặc gật đầu, hắn hiểu người trước mắt này một chút trụ cột đều không có, chẳng bằng cho y học qua một chút, khi thực chiến, khả năng nhớ và ứng biến của y sẽ sâu sắc hơn.
“Vậy bây giờ chúng ta đi học đi?” Ngự Thượng Tuyền hưng trí bừng bừng hỏi, y nhớ rõ chú ngữ đều rất hảo xem đó…… Chỉ là có chút hơi dài mà thôi.
“Bây giờ đi thư quán học một chút kiến thức cơ bản trước”. Bên trong Thư các của Hoàng thất phần lớn đều là các tàng thư cao thâm và các pháp môn hiếm thấy, Ngự Thượng Tuyền vẫn là sơ học giả, trực tiếp xem những thứ này không những vô ích mà còn có hại.
Gật đầu, Ngự Thượng Tuyền nhìn khoảng cách của bọn họ cũng không cách thư quán bao xa, ở trong lòng không ngừng hưng phấn.
Y nhớ rõ bên trong thư quán (thư viện) đều thực sự im lặng, không có người nào gây ồn ào, bằng không sẽ ảnh hưởng đến người khác đọc sách, bởi vậy ai ai cũng đọc thầm trong lòng, bất quá đọc thầm sẽ dễ ghi nhớ hơn là đọc lớn thành tiếng.
Ngự Thượng Tuyềnn mặt mày đều cong cong, nghĩ đến mình cũng sắp sửa được đọc sách y rất là cao hứng.
Khi hai người bước vào thư quán, tựa hồ giống như bị cấm thanh, nơi này thực sự rất im lặng, ai muốn nói chuyện cũng đều tận lực hạ thấp âm thanh, bốn phía giống như một tiếng châm rơi cũng nghe thấy.
Ngự Thượng Tuyền có chút không được tự nhiên, chung quanh chỉ vang lên tiếng lật sách, cơ hồ không có bất kỳ tạp âm nào khác.
Y đi theo Sát Nặc tiến về phía giá sách, chợt phát hiện tầm mắt của mọi người hầu hết đều liếc về phía bên này.
Ngự Thượng Tuyền: “……” Bọn y cũng không phải là thực vật hay động vật quý hiếm gì, đâu cần bọn họ nhiệt liệt chú ý như vậy……
“Sát Nặc, bọn họ nhìn chúng ta làm gì……?” Ngự Thượng Tuyền quệt miệng hỏi, y thật sâu cảm thấy bị một đám người nhìn chăm chú như vậy cảm giác rất là không tốt.
Sát Nặc xoa xoa cái đầu nhỏ của y, hạ giọng nói: “Không có gì”.
Ngự Thượng Tuyền lắc lắc đầu, không để ý nữa, tuy rằng cảm thấy những ánh mắt này làm y rất khó chịu, nhưng cũng may chúng đều không có ác ý.
Hai người đi lên lầu hai, người trên lầu hai ít hơn người ở dưới lầu một rất nhiều.
“Đây là chuyện gì a?” Ngự Thượng Tuyền hỏi, như thế nào người ở trên lầu so với dưới lầu lại ít hơn nhiều như vậy?
“Lầu hai phần lớn đều là tân sinh, còn sách ở lầu một đều là những sách thường cần dùng đến”.
Sát Nặc giải thích, sau đó nắm tay Ngự Thượng Tuyền bắt đầu tìm sách.
Ngự Thượng Tuyền tự động bổ não vì dưới lầu sách đều là những sách thường dùng đến, cho nên được đặt ở lầu một để mọi người tiện sử dụng, nhưng lầu hai phần lớn đều là tân sinh, chắc là vì tân sinh số lượng không nhiều lắm, hơn nữa chuyện cần tìm hiểu cũng không nhiều, nên được đặt ở lầu hai để không làm chậm trễ người khác……
Ân, Ngự Thượng Tuyền gật đầu, an bài thực hợp lý.
Sát Nặc nắm tay lôi kéo tiểu hài tử đã muốn đi vào cõi tiên đi tìm một chỗ ngồi xuống, sau đó…… Đặt ở trên bàn một chồng sách.
“Đây là những sách về hạng mục công việc thông thường của Ma pháp sư, một số kiến thức nhập môn cùng với những chú ngữ cơ bản mà Ma pháp sư cần biết, ngươi trước hết xem những sách này đi”, “Có cái gì không hiểu thì hỏi ta”.
Ngự Thượng Tuyền gật đầu, nhìn chồng sách trước mắt so với y đang ngồi còn muốn cao hơn một chút, không khỏi nuốt một ngụm nước miếng, sau đó lấy xuống một quyển bắt đầu xem.
“Ngô…… Ngũ hành tương khắc tương sinh…… Kim khắc mộc, mộc khắc thổ, thổ khắc thủy, thủy khắc hỏa, hỏa khắc kim…… Kim sinh thủy, thủy sinh mộc, mộc sinh hỏa, hỏa sinh thổ, thổ sinh kim……” Ngự Thượng Tuyền nhỏ giọng đọc, thanh âm rất nhỏ rất nhỏ, cơ hồ là không thể nghe thấy.
Ân, đây là ngũ hành a, mình là thuộc tính mộc, Sát Nặc là thuộc tính hỏa, vậy, không cần sợ hỏa thiêu rồi.
Ngự Thượng Tuyền mặt mày cong cong, tiếp tục xem.
Di, giới thiệu về tinh thần lực?
Ngự Thượng Tuyền lật sang trang tiếp theo, mặt trên dùng cỡ chữ lớn nhất viết rõ ràng:
Tinh thần lực của Đổ thạch ma pháp sư không thể tiêu hao quá nhiều, nếu tinh thần lực không đủ lại không có biện pháp đúng lúc bổ sung, nếu sử dụng quá lượng tinh thần lực, đối với thân thể sẽ nguy hại rất lớn.
Ngô, sẽ tạo thành đau đầu, tinh thần lực trong một khoảng thời gian ngắn sẽ dâng lên rất chậm…… Nếu nghiêm trọng thậm chí sẽ bị biến thành ngốc tử.
Ngự Thượng Tuyền cau mày: “Sát Nặc, thế nào mới được xem là tinh thần lực sử dụng quá độ?”
Nếu căn bản không có dấu hiệu gì, kia chẳng phải rất không hay sao……
Chết cũng không biết là mình chết như thế nào……
Sát Nặc suy nghĩ, dựa theo những gì mình từng chứng kiến nói: “Đặc điểm lớn nhất của việc sử dụng tinh thần lực quá độ là khi Pháp sư cảm thấy đầu đau đớn như bị rất nhiều cây châm đâm vào đầu”.
Sẽ rất đau a……
Ngự Thượng Tuyền lắc đầu, cảm thấy mình phải nhớ kỹ điểm này.
A, nơi này còn nói có một số quần áo có thể tạm thời đề cao tinh thần lực của Ma pháp sư?
Chớp chớp mắt, cái này cũng giống như trong game có trang bị có thể nâng cao một ít trạng thái thuộc tính a.
Ngự Thượng Tuyền cong khóe môi, thật là thú vị.
Ân, còn có điều kiêng kị lớn nhất, chính là không thể để cho người hoặc ma thú tới quá gần mình, như thế sẽ gặp nguy hiểm rất lớn…… Ngoại trừ ngươi là Ma vũ song tu.
Phía dưới còn nói một ít về cái lợi và cái hại của Ma vũ song tu, Ngự Thượng Tuyền không khỏi thổn thức một chút, cái lợi thật sự là rất nhiều, nhưng cái hại cũng không phải là ít.
Nếu không có thiên tư tu luyện, tỷ lệ cơ thể bị nổ tan xác là rất lớn.
Bởi vì đấu khí và pháp thuật không thể dung hợp vào nhau, người bình thường có thể tu luyện là bởi vì ở trong cơ thể có tồn tại hai đường kinh mạch thiên tài, nếu cố mạnh mẽ tu luyện, cho dù là thành công, nhưng cũng sẽ bị rút ngắn tuổi thọ.
Chậc chậc lưỡi, y đem việc không thể Ma vũ song tu ghi tạc vào lòng.
Ngự Thượng Tuyền lại tiếp tục xem, thời gian bất tri bất giác trôi qua, y xoa xoa đôi mắt có chút đau nhức, nhìn sang Sát Nặc ở bên cạnh đã ngủ từ lúc nào.
Duỗi thẳng lưng, y lại bắt đầu tiếp tục xem, lơ đãng liếc qua một cái, một thân ảnh quen thuộc liền đập vào mắt y.
Trừ bỏ màu sắc bên ngoài, còn lại tất cả cái khác đều không sai biệt lắm.
Ngự Thượng Tuyền cau mày, nhìn giới thiệu vắn tắt về nguyên tố tinh linh.
Có được nguyên tố tinh linh giống như là có được tinh thần lực vô hạn cùng với ma lực cuồn cuộn không ngừng……
Ngự Thượng Tuyền đọc gằn từng tiếng, trong lòng thì không ngừng rung động, y thế nào lại không biết Tiểu Lục còn có loại công năng này?
Một Pháp sư đi ngang qua nghe được những gì Ngự Thượng Tuyền đang đọc, liếc mắt một cái, mang theo chút cảm thán nói: “Nguyên tố tinh linh a, đời này nếu có thể gặp được thì còn gì bằng……”
Nói xong, bĩu môi rời đi.
Ngự Thượng Tuyền ngồi ở trên ghế thật lâu cũng không thể hồi thần, Tiểu Lục……
Mím chặt môi, y chỉ là muốn trải qua một cuộc đời bình thường mà thôi, cố tình cái may mắn phiền toái này lại tìm đến y.
Lại nhớ đến Tiểu Lục luôn nói trừ y và Nhuyễn không có một ai có thế thấy được hắn, không khỏi thở dài nhẹ nhõm, hoàn hảo hoàn hảo a, phiền toái cũng không xem là rất nhiều.
Đem sách đặt lên đầu không khỏi kêu rên một tiếng, y chỉ muốn là một người bình thường thôi a……
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook