Tình Nhân Của Tôi Có Gì Đó Bất Thường
-
Chương 35: Phiên ngoại 2: Nhật kí nói chuyện của tôi và người mẫu tiên sinh
Tôi vẫn cảm thấy người mẫu tiên sinh là một người rất thần kì, chỉ cần anh ấy muốn, thì có thể làm mặt tươi cười với bất kì ai, dễ dàng lấy được hảo cảm của người khác. Nhưng mà với anh ấy mà nói, hình như cũng có thể biến thành người khác với mọi người, ừm, chính là người mẫu tiên sinh nhân cách đáng sợ.
Với tôi mà nói, quy tắc tổng tài là cố định, tôi có thể hoàn mỹ duy trì hình tượng tổng tài, nhưng cũng không thể biến hóa linh hoạt được — không giống người mẫu tiên sinh có thể tự nhiên thay đổi.
Thật ra tôi có hơi hâm mộ người mẫu tiên sinh một chút.
“An An, không phải tất cả mọi người đều có quy tắc đó giống em.” Người mẫu tiên sinh cười mỉm, cúi đầu, chăm chú cắt móng tay cho tôi.
Tôi không rõ lắm.
” Em ấy, có nào là tổng tài quy tắc, kim chủ quy tắc, có khi còn có vài quy tắc lung tung nữa, nhưng mà với phần lớn mọi người mà nói, bọn họ sẽ không dùng quy tắc trói buộc mình.” Người mẫu tiên sinh lười biếng đặt cằm lên đỉnh đầu tôi, tôi muốn ngẩng đầu lên nhìn, lại chỉ thấy mỗi cái cằm.
Ba tôi vẫn luôn chỉ dạy quy tắc tổng tài cho tôi, cho dù bây giờ cũng biết đại khái đó là cách giáo dục tẩy não rồi, nhưng vẫn ảnh hưởng rất lớn đến tôi.
Tôi không tưởng tượng nổi nếu sống mà không có quy tắc được.
“Vậy họ gặp phải chuyện khó khăn thì làm sao mà quyết định được?” Tôi nhíu mày, giống như tôi vậy, dù dưới tình huống gì, công ty luôn là chuyện đương nhiên xếp nhất, vậy nên có thể tránh khỏi cục diện khó lựa chọn. Đương nhiên, bây giờ thì hình như người mẫu tiên sinh ngày càng có sức nặng hơn rồi.
Dường như người mẫu tiên sinh cảm thấy vấn đề của tôi rất ngây thơ, dùng giọng điệu dụ dỗ con nít giải thích: ” Quy tắc của em rất quyết liệt, em cảm thấy hình tượng tổng tài là quan trọng nhất, công ty quan trọng nhất. Họ thì không có quy tắc, nhưng sâu bên trọng chắc chắn sẽ thiên vị thứ gì đó, chẳng qua thiên vị cái gì, là do mỗi người.”
Nghe phức tập vậy.
Tôi suy nghĩ một chút, không nghĩ ra, bỏ qua vấn đề này, lại hỏi: ” Vậy anh dựa vào cái gì mà lúc cười với người này nhưng lại không cười với ngừơi khác? ”
Tôi vẫn muốn biết quy tắc cư xử với người khác của người mẫu tiên sinh.
Người mẫu tiên sinh cắt móng tay cho tôi xong, hài lòng vỗ đầu tôi: ” Không hẳn là anh cười với bọn họ, không tính là cười được, chỉ như là mặt nạ thôi, giả bộ như vô hại, lại có thể bắt con mồi tốt hơn, không phải sao?”
Cười rất có thâm ý.
Tôi bực bội nắm ngón tay anh tách ra:” Vậy tại giờ anh không giả bộ với em nữa hả? Lúc trước anh tốt với em hơn. ”
Tuy rằng người mẫu tiên sinh vẫn nấu ăn ngon hơn trước, cung cấp dịch vụ mát xa cao cấp, nhưng bây giờ không điềm đạm như lúc trước nữa.
Tôi cực kì bất mãn với đãi ngộ khác biệt như vậy, chắc tôi là người duy nhất trên đời bị tình nhân hạn chế tự do của kim chủ quá.
Người mẫu tiên sinh vươn tay ôm tôi, chậm rì hỏi: ” Chẳng lẽ ở trước mặt anh em còn giữ được hình tưởng tổng tài sao?”
Tôi hơi sửng sốt, lắc đầu.
“Vậy tại sao lại muốn anh đeo mặt nạ với em?”
Dĩ nhiên tôi không phản bác được.
Đúng vậy, bình thường tôi luôn chăm chút hình tượng tổng tài, sợ sơ ý chút thôi thì sẽ không còn, vì vậy đều cẩn thận từng li từng tí ở bên ngoài. Trước mặt người mẫu tiên sinh, tôi cảm thấy rất thoải mái, vô tình bỏ xuống cái gọi là quy tắc tổng tài, nói như vậy, tôi không thể yêu cầu người mẫu tiên sinh duy trì bộ dáng dịu dàng chăm sóc được rồi.
Nhưng mà tôi là kim chủ mà, chẳng lẽ không phải là tôi quyết định sao?
Người luôn được tán thưởng như tôi cuối cùng trong não cũng không đưa ra kết luận được.
Người mẫu tiên sinh rất thích nhìn bộ dáng buồn rầu xoắn xuýt của tôi, tốt bụng ngồi bên cạnh hôn mặt tôi một cái.
” Anh đừng hôn em, em còn chưa hiểu gì cả.” Tôi nghiêm túc từ chối thân mật, là một người luôn nghiêm khắc với bản thân, tôi luôn có thói quen phải phân tích mọi thứ rõ ràng.
“Chuyện tình cảm không thể phân tích bằng lí trí được.” Một tay người mẫu tiên sinh đặt bên mặt tôi, quay mặt tôi qua chỗ khác.
Người mẫu tiên sinh nhìn tôi cười: ” Có thời gian như vậy, không bằng làm chuyện khác có nghĩa hơn.”
Nói xong cũng rất phối hợp hôn xuống.
Một sự thật không cần phân tích chính là: Người mẫu tiên sinh là chúa động dục.
Giằng co cả buổi, tôi sống dở chết dở, người mẫu tiên sinh thì tinh thần sáng láng.
“Còn suy nghĩ mấy việc kia sao?” Người mẫu tiên sinh thò tay bóp mặt tôi.
Tôi cạy tay anh ra, mệt mỏi ngáp một cái, chuẩn bị nhắm mắt ngủ.
“Lần sau bàn tiếp, em muốn đi ngủ.” Tôi yếu ớt nói.
Người mẫu tiên sinh hôn hôn trán tôi, giọng nói trầm thấp trả lời: ” Được, lần sau bàn tiếp.”
Tuy nhiên tôi cũng không quá xoắn xuýt với đáp án nữa, đầu óc tôi dường như chỉ thích hợp với mấy việc kinh doanh, lại không am hiểu mấy việc đối nhân xử thế này nọ, ừm, lại nói tiếp, có lẽ bởi vị chuyện tình không có gì là đạo lí hết, nên mới không thể phân tích được.
Giống như tại sao tôi lại thích người mẫu tiên, người mẫu tiên sinh lại thích tôi, có lẽ lúc đầu là cảm giác, có lẽ là lâu ngày sinh tình, thật sự nói ra, cũng không thể rõ ràng được.
Tóm lại, cứ như vậy mà tiếp diễn thôi.
Đôi khi không cần phải suy nghĩ quá nhiều, miễn là cứ cố gắng thêm là được rồi.
Với tôi mà nói, quy tắc tổng tài là cố định, tôi có thể hoàn mỹ duy trì hình tượng tổng tài, nhưng cũng không thể biến hóa linh hoạt được — không giống người mẫu tiên sinh có thể tự nhiên thay đổi.
Thật ra tôi có hơi hâm mộ người mẫu tiên sinh một chút.
“An An, không phải tất cả mọi người đều có quy tắc đó giống em.” Người mẫu tiên sinh cười mỉm, cúi đầu, chăm chú cắt móng tay cho tôi.
Tôi không rõ lắm.
” Em ấy, có nào là tổng tài quy tắc, kim chủ quy tắc, có khi còn có vài quy tắc lung tung nữa, nhưng mà với phần lớn mọi người mà nói, bọn họ sẽ không dùng quy tắc trói buộc mình.” Người mẫu tiên sinh lười biếng đặt cằm lên đỉnh đầu tôi, tôi muốn ngẩng đầu lên nhìn, lại chỉ thấy mỗi cái cằm.
Ba tôi vẫn luôn chỉ dạy quy tắc tổng tài cho tôi, cho dù bây giờ cũng biết đại khái đó là cách giáo dục tẩy não rồi, nhưng vẫn ảnh hưởng rất lớn đến tôi.
Tôi không tưởng tượng nổi nếu sống mà không có quy tắc được.
“Vậy họ gặp phải chuyện khó khăn thì làm sao mà quyết định được?” Tôi nhíu mày, giống như tôi vậy, dù dưới tình huống gì, công ty luôn là chuyện đương nhiên xếp nhất, vậy nên có thể tránh khỏi cục diện khó lựa chọn. Đương nhiên, bây giờ thì hình như người mẫu tiên sinh ngày càng có sức nặng hơn rồi.
Dường như người mẫu tiên sinh cảm thấy vấn đề của tôi rất ngây thơ, dùng giọng điệu dụ dỗ con nít giải thích: ” Quy tắc của em rất quyết liệt, em cảm thấy hình tượng tổng tài là quan trọng nhất, công ty quan trọng nhất. Họ thì không có quy tắc, nhưng sâu bên trọng chắc chắn sẽ thiên vị thứ gì đó, chẳng qua thiên vị cái gì, là do mỗi người.”
Nghe phức tập vậy.
Tôi suy nghĩ một chút, không nghĩ ra, bỏ qua vấn đề này, lại hỏi: ” Vậy anh dựa vào cái gì mà lúc cười với người này nhưng lại không cười với ngừơi khác? ”
Tôi vẫn muốn biết quy tắc cư xử với người khác của người mẫu tiên sinh.
Người mẫu tiên sinh cắt móng tay cho tôi xong, hài lòng vỗ đầu tôi: ” Không hẳn là anh cười với bọn họ, không tính là cười được, chỉ như là mặt nạ thôi, giả bộ như vô hại, lại có thể bắt con mồi tốt hơn, không phải sao?”
Cười rất có thâm ý.
Tôi bực bội nắm ngón tay anh tách ra:” Vậy tại giờ anh không giả bộ với em nữa hả? Lúc trước anh tốt với em hơn. ”
Tuy rằng người mẫu tiên sinh vẫn nấu ăn ngon hơn trước, cung cấp dịch vụ mát xa cao cấp, nhưng bây giờ không điềm đạm như lúc trước nữa.
Tôi cực kì bất mãn với đãi ngộ khác biệt như vậy, chắc tôi là người duy nhất trên đời bị tình nhân hạn chế tự do của kim chủ quá.
Người mẫu tiên sinh vươn tay ôm tôi, chậm rì hỏi: ” Chẳng lẽ ở trước mặt anh em còn giữ được hình tưởng tổng tài sao?”
Tôi hơi sửng sốt, lắc đầu.
“Vậy tại sao lại muốn anh đeo mặt nạ với em?”
Dĩ nhiên tôi không phản bác được.
Đúng vậy, bình thường tôi luôn chăm chút hình tượng tổng tài, sợ sơ ý chút thôi thì sẽ không còn, vì vậy đều cẩn thận từng li từng tí ở bên ngoài. Trước mặt người mẫu tiên sinh, tôi cảm thấy rất thoải mái, vô tình bỏ xuống cái gọi là quy tắc tổng tài, nói như vậy, tôi không thể yêu cầu người mẫu tiên sinh duy trì bộ dáng dịu dàng chăm sóc được rồi.
Nhưng mà tôi là kim chủ mà, chẳng lẽ không phải là tôi quyết định sao?
Người luôn được tán thưởng như tôi cuối cùng trong não cũng không đưa ra kết luận được.
Người mẫu tiên sinh rất thích nhìn bộ dáng buồn rầu xoắn xuýt của tôi, tốt bụng ngồi bên cạnh hôn mặt tôi một cái.
” Anh đừng hôn em, em còn chưa hiểu gì cả.” Tôi nghiêm túc từ chối thân mật, là một người luôn nghiêm khắc với bản thân, tôi luôn có thói quen phải phân tích mọi thứ rõ ràng.
“Chuyện tình cảm không thể phân tích bằng lí trí được.” Một tay người mẫu tiên sinh đặt bên mặt tôi, quay mặt tôi qua chỗ khác.
Người mẫu tiên sinh nhìn tôi cười: ” Có thời gian như vậy, không bằng làm chuyện khác có nghĩa hơn.”
Nói xong cũng rất phối hợp hôn xuống.
Một sự thật không cần phân tích chính là: Người mẫu tiên sinh là chúa động dục.
Giằng co cả buổi, tôi sống dở chết dở, người mẫu tiên sinh thì tinh thần sáng láng.
“Còn suy nghĩ mấy việc kia sao?” Người mẫu tiên sinh thò tay bóp mặt tôi.
Tôi cạy tay anh ra, mệt mỏi ngáp một cái, chuẩn bị nhắm mắt ngủ.
“Lần sau bàn tiếp, em muốn đi ngủ.” Tôi yếu ớt nói.
Người mẫu tiên sinh hôn hôn trán tôi, giọng nói trầm thấp trả lời: ” Được, lần sau bàn tiếp.”
Tuy nhiên tôi cũng không quá xoắn xuýt với đáp án nữa, đầu óc tôi dường như chỉ thích hợp với mấy việc kinh doanh, lại không am hiểu mấy việc đối nhân xử thế này nọ, ừm, lại nói tiếp, có lẽ bởi vị chuyện tình không có gì là đạo lí hết, nên mới không thể phân tích được.
Giống như tại sao tôi lại thích người mẫu tiên, người mẫu tiên sinh lại thích tôi, có lẽ lúc đầu là cảm giác, có lẽ là lâu ngày sinh tình, thật sự nói ra, cũng không thể rõ ràng được.
Tóm lại, cứ như vậy mà tiếp diễn thôi.
Đôi khi không cần phải suy nghĩ quá nhiều, miễn là cứ cố gắng thêm là được rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook