Edit + Beta: Nhiên Nhi, Ngôn Ngôn, Hua

Lạc Ấn lại bắt đầu bận rộn, cuối kỳ đã đến, anh có chuyện nên không thể cùng thầy giáo làm luận đề. Gần đây Lạc Ấn gặp khó khăn trong chuyện nghiên cứu, anh vắt óc ôm sách vở hồi lâu, cuối cùng cũng lộ ra biểu tình thỏa mãn. Gấu trúc đỏ nhỏ luôn ngồi bên cạnh theo dõi anh, tự nhiên cũng chú ý tới Tiểu Hoàng cạnh chân Lạc Ấn đang chuẩn bị gây rối.

Điểm Điểm lấy một móng vuốt đè đuôi Tiểu Hoàng lại, đem con mèo đã triệt sản không thành thật kia kéo lại bên cạnh mình, không cho nó quấy rầy Lạc Ấn. Tiểu Hoàng đói bụng, thể xác và tinh thần của nó gần đây đều mệt mỏi, không biết vì sao mình còn nhỏ mà phải tiếp nhận nhiều điều như vậy. Mà chủ nhân tạm thời của nó qua bữa trưa gần nửa tiếng, vẫn chưa cho nó ăn cơm.

Mèo con quá linh hoạt, Điểm Điểm chỉ dùng móng vuốt căn bản là túm nó không được, cậu muốn biến thành người, có hai tay là có thể xốc Tiểu Hoàng lên rồi dạy dỗ một trận rồi. Nhưng mà, cậu nhìn trộm Lạc Ấn một chút, Ấn Ấn nói không cho phép biến thành hình người trông không giống nói đùa, Điểm Điểm cúi đầu nghĩ một lúc, có chút vụng về dùng chân trước ngắn ngủn của mình nhốt Tiểu Hoàng lại. Một mèo một gấu đều không hiểu ngoại ngữ, cũng không hiểu ý của đối phương là gì, Tiểu Hoàng cho rằng tâm trạng mèo lớn tốt, định cho mình sữa, lập tức liền quay ngoắt lại sau đó tìm cách thoát khỏi móng vuốt của cậu, không ngừng chui vào trong ngực của cậu. Gấu trúc đỏ nhỏ suýt nữa không chống đỡ nổi, không biết có phải do con mèo què này bị triệt sản mà cần mẹ không, còn dính người và khó chơi hơn trước, cậu vì bảo vệ ngực của mình, mà bị đuổi theo bở hơi tai.

Lạc Ấn nghe được tiếng động ầm ĩ, lưu tư liệu rồi khép máy tính lại, nhìn một mèo một gấu nhảy trên né dưới trong nhà, anh xoa xoa huyệt thái dương, đứng dậy đổ lương khô vào chậu cho hai bọn nó ăn. Rồi tiếp tục ngồi vào bàn, bắt đầu phát sầu với đống tư liệu.

Anh quên mất mình còn chưa ăn gì cả, nhưng Hoàng Điểm Điểm còn nhớ, gấu trúc đỏ nhỏ có chút bận tâm nhìn thoáng qua Lạc Ấn rồi che cái bụng mình lại, lặng lẽ chạy trở về phòng cầm di động gọi thức ăn bên ngoài. Vào thời điểm chuông cửa vang lên, Lạc Ấn còn cùng mắc nghiên cứu bản báo cáo đến trời đất mịt mù.

Anh trai giao thức ăn ấn chuông nửa ngày, đến lúc cửa mở mà không thấy người đâu, anh cúi đầu xuống, mới phát hiện một con gấu trúc đỏ nhỏ có bộ lông màu nâu đang giơ hai móng vuốt về phía mình, anh trai giao hàng sợ đến mức vội vàng treo cái túi lên tay nó, Điểm Điểm nhìn anh một cái, nâng nâng cằm ý bảo anh có thể đi.

Gấu trúc đỏ nhỏ Điểm Điểm gặm cái túi bỏ lên bàn. Vì không muốn cháo đổ ra, nó đã cố gắng giữ hai móng vuốt gấu trúc đến cực hạn rồi. Khi chén cháo ổn định trên bàn, lúc này mới kéo túi ra, để mùi thơm thức ăn bay ra ngoài.

Lạc Ấn dùng sức ngửi ngửi, phát hiện trong nhà có thêm một bát đựng thức ăn, tâm tình của anh phức tạp liếc nhìn Điểm Điểm. Gấu trúc đỏ nhỏ lúc này đã co người lại trong ổ, chỉ có một cái đuôi chưa kịp giấu đi, Tiểu Hoàng nằm bên cạnh hưng phấn mà gặm đuôi của nó, liếm cái đuôi dài bù xù đến ướt sũng.

Lạc Ấn sốt ruột giao báo cáo, vì vậy buồn bực đem cháo húp cho xong ngồi trở lại bàn máy tính, anh làm việc quá lâu, lưng hơi hơi cong xuống, bên ngoài mặt trời đã xuống núi, chiếu vào làm hiện ra một bóng người thật dài.

Điểm Điểm từ trong ổ lộ ra mặt lông, chăm chú nhìn thân ảnh kia, nó đột nhiên rõ ràng một trong những lý do mà mình muốn ở lại, bởi vì Ấn Ấn hình như rất cô độc, mà nó không muốn Ấn Ấn cô độc như vậy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương