Tình Nhân Chất Lượng Cao Của Gấu Trúc Đỏ
-
Chương 48
Edit + Beta: Nhiên Nhi, Ngôn Ngôn, Hua
Hoàng Điểm Điểm luống cuống có chút thương tâm, cậu khó chịu như vậy có thể là do ngã bệnh rồi, nhưng nếu nói muốn Lạc Ấn chăm sóc cậu thì bây giờ anh đã mang theo Tiểu Hoàng ra ngoài để lại cậu ở nhà một mình rồi. Cậu là một “người bệnh” rất có tự giác, ngoan ngoãn chạy lên giường nằm, trên giường vẫn còn vương lại khí tức của Lạc Ấn, thoáng bình phục lại một chút bất an của cậu. Cậu chôn mình trong chăn của Lạc Ấn, khó chịu phát ra tiếng nức nở nhỏ. Cái chỗ kia trên người, sờ vào thì thấy thoải mái hơn một chút, nhưng mà vẫn trướng kinh khủng, “Ấn Ấn, a …, Ấn Ấn…” Tuy rằng cậu không biết mình bị làm sao, nhưng rất hy vọng Ấn Ấn tới giúp cậu, giống như cái lần bị bọn mèo con bổ nhào lấy tấn công trong sân trường cũng mong Lạc Ấn đến như vậy.
Lạc Ấn về nhà chính là thấy một màn cảnh tượng như vậy. Bệnh viện thú nuôi không xa, anh trở về rất nhanh, giờ phút này anh có chút đần mặt ra không biết nên thấy may mắn vì không bỏ lỡ cảnh tượng đẹp này hay vẫn nên xoắn xuýt tình cảnh này quả là thử thách đạo đức của mình quá lớn. Lạc Ấn vô thức che kín mắt Tiểu Hoàng lại, Tiểu Hoàng cho rằng Lạc Ấn muốn sờ đầu nó, cũng rất phối hợp màn nịnh nọt chủ nhân một cái, một giây sau đã bị quăng một phát ra ghế salon, sau đó nghe được tiếng phòng ngủ đóng rầm lại.
Không thấy chủ nhân, mèo nhỏ cà nhắc Tiểu Hoàng cảm thấy hơi hoang mang.
Lạc Ấn cảm thấy có hơi khát, thậm chí anh còn không dám đi đến, nhưng cũng không dời ánh mắt của mình đi, “Điểm Điểm, em làm sao vậy?”
“Em khó chịu …”
“Khó chịu ở đâu?” Tình cảnh này vừa nhìn là biết ngay, cái này cơ bản là biết rõ rồi còn cố mà hỏi, nhưng mà, vẫn muốn hỏi, không biết có phải là do mình tưởng tượng hay không.
Ánh mắt Hoàng Điểm Điểm có chút ửng đỏ, chỉ chỉ thứ trong tay mình, “Chỗ này, sờ sờ một chút thì ổn, nhưng mà một lúc sau thì không dễ chịu nữa …”
“…” Lạc Ấn mở miệng, nhưng một câu cũng không nói lên lời. Lý trí cho anh biết giờ phút này cần phải tỉnh táo phổ cập một chút kiến thức sinh lý khoa học lành mạnh cho Hoàng Điểm Điểm, sau đó làm một thân sĩ rời khỏi đây để cho cậu tự giải quyết. Nhưng anh không tự chủ được tới gần, đem lời giáo dục thành đem tay truyền đạt …
Kết quả chính là anh bị gấu trúc đỏ nhỏ bắn tinh lên tay.
Bản thân Lạc Ấn xấu hổ đến phát hoảng, mặt bắt đầu triếp tục nóng lên, đỏ bừng, nóng như một cái máy nạp điện rẻ tiền đã lâu không sử dụng. Hoàng Điểm Điểm vẫn còn chưa cảm giác được loại chuyện đáng xấu hổ này, thở ra nằm trên giường, cảm thán một câu “Thật là thoải mái.” Lạc Ấn mù mắt rồi. Anh dùng khăn nóng lau qua chỗ đó, sau đó lau tay mình. Anh nhìn khuôn mặt thỏa mãn của Hoàng Điểm Điểm, tìm đập như nổi trống.
Nhưng mà trong lòng Lạc Ấn vẫn có quá nhiều thứ chưa xác định, một lần nữa dùng lý trí thuyết phục bản thân, hai lần này coi như trước mắt vẫn kiềm chế giữ gìn được mỹ vị trước mắt, ba lần, bốn lần nữa … Anh dùng chăn che kín Hoàng Điểm Điểm lại, ôm máy tính đi ra khỏi phòng ngủ, bắt đầu tìm kiếm “Gấu trúc đỏ nhỏ bao nhiêu tuổi là có thể triệt sản?”
Hoàng Điểm Điểm luống cuống có chút thương tâm, cậu khó chịu như vậy có thể là do ngã bệnh rồi, nhưng nếu nói muốn Lạc Ấn chăm sóc cậu thì bây giờ anh đã mang theo Tiểu Hoàng ra ngoài để lại cậu ở nhà một mình rồi. Cậu là một “người bệnh” rất có tự giác, ngoan ngoãn chạy lên giường nằm, trên giường vẫn còn vương lại khí tức của Lạc Ấn, thoáng bình phục lại một chút bất an của cậu. Cậu chôn mình trong chăn của Lạc Ấn, khó chịu phát ra tiếng nức nở nhỏ. Cái chỗ kia trên người, sờ vào thì thấy thoải mái hơn một chút, nhưng mà vẫn trướng kinh khủng, “Ấn Ấn, a …, Ấn Ấn…” Tuy rằng cậu không biết mình bị làm sao, nhưng rất hy vọng Ấn Ấn tới giúp cậu, giống như cái lần bị bọn mèo con bổ nhào lấy tấn công trong sân trường cũng mong Lạc Ấn đến như vậy.
Lạc Ấn về nhà chính là thấy một màn cảnh tượng như vậy. Bệnh viện thú nuôi không xa, anh trở về rất nhanh, giờ phút này anh có chút đần mặt ra không biết nên thấy may mắn vì không bỏ lỡ cảnh tượng đẹp này hay vẫn nên xoắn xuýt tình cảnh này quả là thử thách đạo đức của mình quá lớn. Lạc Ấn vô thức che kín mắt Tiểu Hoàng lại, Tiểu Hoàng cho rằng Lạc Ấn muốn sờ đầu nó, cũng rất phối hợp màn nịnh nọt chủ nhân một cái, một giây sau đã bị quăng một phát ra ghế salon, sau đó nghe được tiếng phòng ngủ đóng rầm lại.
Không thấy chủ nhân, mèo nhỏ cà nhắc Tiểu Hoàng cảm thấy hơi hoang mang.
Lạc Ấn cảm thấy có hơi khát, thậm chí anh còn không dám đi đến, nhưng cũng không dời ánh mắt của mình đi, “Điểm Điểm, em làm sao vậy?”
“Em khó chịu …”
“Khó chịu ở đâu?” Tình cảnh này vừa nhìn là biết ngay, cái này cơ bản là biết rõ rồi còn cố mà hỏi, nhưng mà, vẫn muốn hỏi, không biết có phải là do mình tưởng tượng hay không.
Ánh mắt Hoàng Điểm Điểm có chút ửng đỏ, chỉ chỉ thứ trong tay mình, “Chỗ này, sờ sờ một chút thì ổn, nhưng mà một lúc sau thì không dễ chịu nữa …”
“…” Lạc Ấn mở miệng, nhưng một câu cũng không nói lên lời. Lý trí cho anh biết giờ phút này cần phải tỉnh táo phổ cập một chút kiến thức sinh lý khoa học lành mạnh cho Hoàng Điểm Điểm, sau đó làm một thân sĩ rời khỏi đây để cho cậu tự giải quyết. Nhưng anh không tự chủ được tới gần, đem lời giáo dục thành đem tay truyền đạt …
Kết quả chính là anh bị gấu trúc đỏ nhỏ bắn tinh lên tay.
Bản thân Lạc Ấn xấu hổ đến phát hoảng, mặt bắt đầu triếp tục nóng lên, đỏ bừng, nóng như một cái máy nạp điện rẻ tiền đã lâu không sử dụng. Hoàng Điểm Điểm vẫn còn chưa cảm giác được loại chuyện đáng xấu hổ này, thở ra nằm trên giường, cảm thán một câu “Thật là thoải mái.” Lạc Ấn mù mắt rồi. Anh dùng khăn nóng lau qua chỗ đó, sau đó lau tay mình. Anh nhìn khuôn mặt thỏa mãn của Hoàng Điểm Điểm, tìm đập như nổi trống.
Nhưng mà trong lòng Lạc Ấn vẫn có quá nhiều thứ chưa xác định, một lần nữa dùng lý trí thuyết phục bản thân, hai lần này coi như trước mắt vẫn kiềm chế giữ gìn được mỹ vị trước mắt, ba lần, bốn lần nữa … Anh dùng chăn che kín Hoàng Điểm Điểm lại, ôm máy tính đi ra khỏi phòng ngủ, bắt đầu tìm kiếm “Gấu trúc đỏ nhỏ bao nhiêu tuổi là có thể triệt sản?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook