Edit + Beta: Nhiên Nhi, Hua, Ngôn Ngôn

Kỳ thi sát hạch giữa kỳ của Viện nghiên cứu đang đến gần, bởi vì thầy giáo quá nghiêm khắc, cho nên người ưu tú như Lạc Ấn cũng không thể quá buông thả. Anh còn chưa kịp thu thập đủ chứng cứ tội ác để phá tan quán cafe kia, thì phải đóng cửa để chuẩn bị ôn tập. Lần trước lúc đưa tiền cho chủ tiệm, tuy rằng Lạc Ấn cho là anh đã biểu đạt ý tứ muốn bao bọc Hoàng Điểm Điểm tương đối rõ ràng, nhưng anh không biết được người chủ tiệm đen tối kia cuối cùng có hiểu được dụng tâm của anh hay không. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên anh làm chuyện này, thật sự không thể hiểu được những mánh khóe dơ bẩn của xã hội này.

Thời gian chuẩn bị cho kỳ thi sát hạch khoảng một tuần lễ, ai có thể biết được trong khoảng thời gian này chủ tiệm có lợi dục huân tâm* liền đem Hoàng Điểm Điểm bán đi đâu không chứ.

Lạc Ấn suy nghĩ một chút, vào trong phòng thay quần áo, quyết định lại đến quán cafe một chuyến nữa, nếu như thật sự không được thì cũng chỉ có thể nói thẳng với Hoàng Điểm Điểm, mong là đến lúc đó, Hoàng Điểm Điểm không mất lòng tin vào thế giới này, cũng không mất đi sự đơn thuần trong mắt cậu.

Quán cafe vẫn kinh doanh như trước không tính là quá tốt, chỉ có một đứa bé trai có chút quen mặt đang dọn dẹp vệ sinh. Lạc Ấn nhìn ra được, đây là cái người mặc trang phục nữ hầu trước đây Hiểu Đông cho anh xem.

“Xin chào, xin hỏi anh cần gì sao?” Hoàng Đinh Đinh dừng động tác trên tay lại, đi tới hỏi, Lạc Ấn nhìn cậu rồi suy nghĩ. Anh vẫn luôn thu thập chứng cứ, nhưng khổ nỗi tội ác thật sự vẫn chưa xảy ra, Hoàng Điểm Điểm lại quá ngây thơ, có lẽ ngay cả bản thân Hoàng Điểm Điểm cũng không biết hoàn cảnh ở đây là sao. Lạc Ấn đột nhiên cảm thấy thiếu niên trước mặt mình là một bước đột phá mới, có lẽ anh nên tìm cơ hội trò chuyện với đứa bé trai này một chút, cậu thoạt nhìn chắc nhiều tuổi hơn một ít, có lẽ sẽ biết được thêm.

“Khụ, cậu ngồi xuống đi, chúng ta trò chuyện một lát.”

Hoàng Đinh Đinh không biết dụng ý của khách hàng này là gì, nghi hoặc ngồi xuống đối diện anh,” Anh có chuyện gì?”

Lạc Ấn giảm âm thanh xuống, “Chủ tiệm đưa các cậu từ đâu đến?”

Hoàng Đinh Đinh đột nhiên cảnh giác lên, người này không phải là bọn mèo phái tới làm gián điệp chứ! Sao lại muốn biết bọn họ từ đâu tới? Hoàng Đinh Đinh nhớ lại một chút về điều đã học, cuối cùng cũng tìm ra một lý do giải thích hợp pháp trong xã hội loài người, “Tôi và em trai từ nhỏ đã được ông ấy nhận nuôi, từ đó  đi theo ông ấy.”

Sắc mặt Lạc Ấn trầm xuống, thật sao, vậy rất có thể còn liên quan đến việc lừa gạt buôn bán trẻ con rồi, “Cậu không có ấn tượng với cha mẹ hay quê quán gì hay sao?”

Vấn đề này quá đột ngột, Hoàng Đinh Đinh suy nghĩ một lát cảm thấy nói ít vẫn tốt hơn, vì vậy mím môi lắc đầu. “Anh có gọi thứ gì uống không, nếu như không thì tôi còn có việc bận.” Không có được thêm tin tức nào từ miệng cậu, Lạc Ấn vô cùng buồn phiền.

Đúng lúc có một con gấu trúc đỏ nhỏ lắc lắc vẫy cái đuôi đi từ bên trong ra, đỉnh đầu có một túm lông cực kỳ trắng. Dù sao cũng từng có tình nghĩa “cùng giường chung gối”, Lạc Ấn liếc một cái là nhận ra nó. Nếu như Lạc Ấn chú ý quan sát kỹ sẽ thấy lông của nó màu hơi đậm hơn một chút, đây là một trong những cột mốc trưởng thành. Lạc Ấn còn đang suy nghĩ liệu trong đầu của cục lông nhỏ có nhớ anh không, liền thấy gấu trúc đỏ nhỏ nhảy nhót đi về phía anh, Lạc Ấn nhanh chóng đưa tay ra đón, khi đến gần, gấu trúc đỏ nhỏ liền ôm bắp bùi của anh không buông tay.

A… Khí tức của nhân loại thật là tốt, Hoàng Điểm Điểm chưa từng có cảm giác mình có thể tu luyện nhanh đến thế. Chẳng qua chỉ ngủ với Ấn Ấn một buổi tối, thế mà dường như đã tiến hóa rất nhiều rồi, toàn bộ khí gấu trong nó đều thư thái hẳn lên, dựa vào tốc độ này, rất nhanh là có thể vượt qua anh trai rồi.

Lạc Ấn không biết nó nghĩ những gì, chỉ nghĩ rằng cục lông nhỏ này ít khi gặp được một người tốt với nó nên đặc biệt ỷ lại, thương tiếc sờ sờ cái đầu tròn tròn của nó, ôm gấu trúc đỏ nhỏ đặt lên trên đầu gối, tâm tình bao phủ mây đen vì ban nãy không thể hỏi ra điều gì cũng tiêu tan đi một chút. Hoàng Điểm Điểm nghiêm túc dựa vào tiêu chuẩn của quán cafe gấu trúc để làm, khi Lạc Ấn vuốt ve nó lập tức liền thả lỏng cơ thể, xoay xoay cái mông, không che giấu tý cảm giác thoải mái khi được xoa nào.

Hoàng Đinh Đinh yên lặng liếc mắt nhìn động tác qua lại của hai người bọn họ, tuy nói rằng mục đích của bọn họ vốn là như vậy… Nhưng chẳng biết tại sao cảm thấy, cảm thấy có chút mất mặt, Hoàng Đinh Đinh một tay nhấc cầm đồ lau nhà chuẩn bị rời đi. Lạc Ấn ôm gấu trúc đỏ nhỏ gọi cậu lại, “Đúng rồi, hôm nay Hoàng Điểm Điểm không tới đây làm sao?” Lông tai của gấu trúc đỏ nhỏ trong ngực run run, a.. sao Ấn Ấn lại quan tâm đến mình như thế.

Note:

(1) Lợi dục huân tâm(利欲熏心): lợi ích là trên hết; tối mắt vì lợi; vàng đỏ nhọ lòng son; hám lợi đen lòng

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương