Editor: May

Tâm Chung Tình, cũng thả xuống theo, cô nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Từ Ngang, dùng ngữ điệu nhỏ nhẹ tiếp xúc gần, nói: “Tôi không đi......... Tôi ở cùng anh ấy, nếu anh ấy thật sự chết......... Tôi liền cùng chết theo anh ấy......... Anh yên tâm.........”

Thân thể Từ Ngang cứng đờ.

Tay anh siết thành quả đấm.

“Đừng nói cho anh ấy biết......... Anh yên tâm đi......... Vô luận như thế nào, tôi đều sẽ ở cùng anh ấy.........”

Cánh môi Chung Tình khẽ mở khẽ đóng.

Âm điệu giống như hơi thở, chui vào trong tai Từ Ngang.

Qua hồi lâu, Từ Ngang mới cúi đầu, cả người ngược lại bình tĩnh xuống.

Dịch Giản chỉ đứng ở xa xa, lại yên lặng đứng ở nơi đó, nhìn cánh môi Chung Tình, đang nói với Từ Ngang cái gì đó, chỉ là cách có chút xa, anh không nghe được......... Cũng không phân biệt rõ......... Nhưng lại có một dự cảm không tốt, lan tràn cực nhanh ở đáy lòng anh.

===============================================================

Thiếu tướng, Chung Tình, Từ Ngang, Chung Hân, lúc đám người đi tới yến hội quân khu, yến hội đã muốn bắt đầu.

Bởi vì Chung Tình mang thai, tất nhiên là không thể uống rượu, cũng không thể khiêu vũ, Chung Hân liền cùng Chung Tình ngồi ở một bên.

Chung Tình vốn không có quá chú ý, ai ngờ, lại không sai không lệch thấy được Hà An Viện, cô ta và thiếu tướng đứng chung một chỗ, cũng không biết nói cái gì, hai người lại nhanh nhẹn khiêu vũ.

Chung Tình nhìn có chút chói mắt, trong khoảng thời gian ngắn, đáy lòng tất nhiên là có chút khổ sở.

Huống hồ, Hà An Viện ngược lại rất biết cười, cười ra tiếng, khanh khách, thanh thúy vang dội như là chuông bạc, khiến cho mọi người ghé mắt nhìn lại.

Đều nghĩ, thiếu tướng thật là có niềm vui mới rồi.

Hôm nay mang theo thiếu tướng phu nhân, ở trước mặt nhiều người như vậy, còn dám như thế, sợ là thiếu tướng phu nhân cũng đồng ý đi.

Sắc mặt Chung Hân tất nhiên là cũng không đẹp mắt, nhìn thấy một màn như vậy, theo bản năng liền gọi Chung Tình, ai ngờ Chung Tình lại đột nhiên hơi cúi đầu, cũng không biết đáy lòng của cô, rốt cuộc nghĩ cái gì.

...........................

“Một khúc này đã kết thúc, tôi đi nhìn xem cô ta một chút.” Ánh mắt Hà An Viện nhìn Dịch Giản, vẫn là một mảnh mềm mại như trước.

Dịch Giản nghiêng đầu, nhìn Chung Tình ngồi ở chỗ kia, cúi đầu, không biết nghĩ cái gì, nhưng cũng không nói gì.

Hà An Viện ngược lại cong môi, vào lúc ca khúc rơi xuống, chậm rãi đẩy Dịch Giản ra, xoay người, lắc lắc bước chân xinh đẹp, đi về phía Chung Tình.

Editor: May

Tâm Chung Tình, cũng thả xuống theo, cô nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Từ Ngang, dùng ngữ điệu nhỏ nhẹ tiếp xúc gần, nói: “Tôi không đi......... Tôi ở cùng anh ấy, nếu anh ấy thật sự chết......... Tôi liền cùng chết theo anh ấy......... Anh yên tâm.........”

Thân thể Từ Ngang cứng đờ.

Tay anh siết thành quả đấm.

“Đừng nói cho anh ấy biết......... Anh yên tâm đi......... Vô luận như thế nào, tôi đều sẽ ở cùng anh ấy.........”

Cánh môi Chung Tình khẽ mở khẽ đóng.

Âm điệu giống như hơi thở, chui vào trong tai Từ Ngang.

Qua hồi lâu, Từ Ngang mới cúi đầu, cả người ngược lại bình tĩnh xuống.

Dịch Giản chỉ đứng ở xa xa, lại yên lặng đứng ở nơi đó, nhìn cánh môi Chung Tình, đang nói với Từ Ngang cái gì đó, chỉ là cách có chút xa, anh không nghe được......... Cũng không phân biệt rõ......... Nhưng lại có một dự cảm không tốt, lan tràn cực nhanh ở đáy lòng anh.

===============================================================

Thiếu tướng, Chung Tình, Từ Ngang, Chung Hân, lúc đám người đi tới yến hội quân khu, yến hội đã muốn bắt đầu.

Bởi vì Chung Tình mang thai, tất nhiên là không thể uống rượu, cũng không thể khiêu vũ, Chung Hân liền cùng Chung Tình ngồi ở một bên.

Chung Tình vốn không có quá chú ý, ai ngờ, lại không sai không lệch thấy được Hà An Viện, cô ta và thiếu tướng đứng chung một chỗ, cũng không biết nói cái gì, hai người lại nhanh nhẹn khiêu vũ.

Chung Tình nhìn có chút chói mắt, trong khoảng thời gian ngắn, đáy lòng tất nhiên là có chút khổ sở.

Huống hồ, Hà An Viện ngược lại rất biết cười, cười ra tiếng, khanh khách, thanh thúy vang dội như là chuông bạc, khiến cho mọi người ghé mắt nhìn lại.

Đều nghĩ, thiếu tướng thật là có niềm vui mới rồi.

Hôm nay mang theo thiếu tướng phu nhân, ở trước mặt nhiều người như vậy, còn dám như thế, sợ là thiếu tướng phu nhân cũng đồng ý đi.

Sắc mặt Chung Hân tất nhiên là cũng không đẹp mắt, nhìn thấy một màn như vậy, theo bản năng liền gọi Chung Tình, ai ngờ Chung Tình lại đột nhiên hơi cúi đầu, cũng không biết đáy lòng của cô, rốt cuộc nghĩ cái gì.

...........................

“Một khúc này đã kết thúc, tôi đi nhìn xem cô ta một chút.” Ánh mắt Hà An Viện nhìn Dịch Giản, vẫn là một mảnh mềm mại như trước.

Dịch Giản nghiêng đầu, nhìn Chung Tình ngồi ở chỗ kia, cúi đầu, không biết nghĩ cái gì, nhưng cũng không nói gì.

Hà An Viện ngược lại cong môi, vào lúc ca khúc rơi xuống, chậm rãi đẩy Dịch Giản ra, xoay người, lắc lắc bước chân xinh đẹp, đi về phía Chung Tình.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương