Editor: May

Nước mắt Chung Tình, mới lập tức rơi xuống, rồi sau đó, liền nhào vào trong lòng người kia, hô một tiếng: “Cha.........”

“Tiểu Tình......... Tiểu Tình.........” Chung Nghị vươn tay, lập tức ôm đứa con gái nhỏ của mình ở trong lòng, biểu tình vừa là vui sướng vừa là kích động, vỗ phía sau lưng Chung Tình, nói: “Ta vẫn thật không ngờ, lúc sinh thời, có thể gặp con.........”

Ôm ấp này, Chung Tình rất là quen thuộc.

Cô rõ ràng cảm giác được sự tồn tại của cha cô.

Hóa ra còn sống.

Cô vui mà khóc, ngẩng đầu từ trong ngực Chung Nghị, cầm lấy hai tay Chung Nghị, quay đầu, nhìn Chung Hân, kích động đều sắp nhảy lên: “Chị hai, chị xem, cha ông ấy vẫn sống rất tốt, ông ấy không có việc gì, ông ấy một chút chuyện cũng không có.........”

Chung Hân gật gật đầu, bên môi cũng ôm lấy một chút tươi cười không ức chế được, khóe mắt đều là ướt át, vội vàng tiêu sái đến bên người Chung Nghị và Chung Tình, mở miệng ra, hô một câu: “Cha.........”

Cha?

Cha?

Lúc này Bạc Địch, Tần Diệp, Dương Đình, Lý Hạ rốt cục phục hồi tinh thần lại, Tần Diệp dẫn đầu lên tiếng hỏi  “Chung Tình, cô gọi cha? Ý của cô là, ông ấy chính là thiếu tướng nhà họ Chung thành phố X năm đó......... mãnh tướng uy chấn bốn phương tám hướng? Cha của cô sao? Không phải năm đó nhà họ Chung bị diệt ư? không phải công bố với bên ngoài là lão gia nhà họ Chung bị một hồi đại hỏa thiêu chết à? Sao bây giờ còn sống sờ sờ đứng ở chỗ này chứ?”

“Đây không phải là nhà của Dịch Giản ư? Chung lão gia vẫn ở nơi này? Thoạt nhìn bộ dáng tựa hồ rất là quen thuộc với nơi này, hẳn là đã ở thật lâu.”

“Mấu chốt là, sao Chung lão gia lại không chết? Rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì chứ?”

“Đúng vậy đó......... Cha, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Chung Hân cũng tò mò hỏi một câu theo.

Chung Tình vốn còn đắm chìm ở trong vui sướng cha mình còn sống, nhưng đột nhiên như là nghĩ tới cái gì, liền vội vàng bắt lấy tay áo Chung Nghị nói: “Cha, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy? Anh ấy.........”

Trong giây lát Chung Tình nghĩ tới thiếu tướng......... Lời của cô, bị cứng rắn cắt đứt một nửa.

Cô là một cô gái thông minh.

Lúc này, tựa hồ lập tức, như là hiểu rõ ra.

Sắc mặt trắng bệch.

Cô há miệng, sau một lúc rất lâu mới như là mất đi linh hồn, nhẹ giọng nói: “Thiếu tướng, anh ấy rõ ràng nói.........”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương