Editor: May

Chung Tình như là búp bê trong tủ kính thủy tinh, không có biểu tình nào, chỉ lăng lăng tựa vào trên vách tường, qua một lúc rất lâu, nghe thấy trong thư phòng, truyền đến một trận tiếng bước chân.

Chung Tình nghe tiếng bước chân như vậy, vẻ mặt của cô, trở nên có chút mâu thuẫn, có chút giãy dụa.

Cô theo bản năng muốn tránh ra, nhưng ngẩng đầu, lại nhìn thấy Dịch Giản đã muốn đứng ở trước mặt của cô, đáy mắt thản nhiên nhìn cô, âắt cũng không nháy, chuyên chú mà lại nghiêm túc, chỉ là mang theo một chút khẩn trương.

Khẩn trương như vậy.

Làm cho toàn thân Chung Tình lập tức dừng lại, như là mất đi linh hồn, đáy lòng tràn ngập bối rối, theo bản năng nắm lấy tay anh, thì thào hỏi: “Các người, nói, không phải sự thật, có đúng không?”

Giọng nói của cô, đã có chút biến dạng.

Cô phát hiện chính mình tuy rằng cầm lấy tay áo anh, nhưng lại cảm thấy lạnh như băng, cô không khóc, đáy mắt lóe lên lệ quang chờ mong nồng đậm, nhìn Dịch Giản, lại nhẹ than nói một lần nữa: “Không phải anh, có phải hay không? Không phải anh.........”

Sắc mặt Dịch Giản, thoạt nhìn rất kém cỏi.

Một mảnh tái nhợt.

Ánh mắt anh, thâm thúy mà lãnh đạm, làm cho người ta nắm lấy không ra rốt cuộc bên trong cất giấu suy nghĩ gì.

Chung Tình ngượng ngùng bất an nhìn Dịch Giản, hơn nữa ngày, cô như là hiểu được cái gì đó, đột nhiên  hô to lên: “Vì sao phải như vậy! Vì sao lại như vậy!”

Hóa ra, là cô, làm cho anh hại chết cả nhà của cô!

Cho dù là những người đó tàn nhẫn với cô cũng tốt, tàn khốc cũng thế, nhưng cha của cô, cũng chân chân chính chính yêu thương cô rất nhiều năm!

Hiện tại thì sao......... Lại bị anh phá hủy toàn bộ!

Anh có biết hay không, lúc cả nhà của cô bị diệt, trong nháy mắt kia, rốt cuộc cô khủng hoảng cỡ nào.

Cô sợ chết, cô không có can đảm đi tìm chết, cô chỉ có thể cắn chặt răng tiếp tục sống, cô vô số lần nằm mơ thấy cha của chính mình.

Vì sao anh muốn làm như vậy?

Dịch Giản nhìn thấy Chung Tình kích động như vậy, theo bản năng vươn tay, muốn đi trấn an Chung Tình, Chung Tình lại không có dấu vết hung hăng tránh đi: “Đừng động vào em!”

Tay anh, xấu hổ dừng ở giữa không trung.

Anh nhìn cô, mấp máy môi, nhưng không có nói chuyện.

Anh thật sự không dám động vào cô.

Chỉ đứng ở nơi đó, nhìn cô, anh phân không rõ đáy lòng của mình rốt cuộc là cảm giác như thế nào, chỉ cảm thấy, cô trước mặt, hiện tại là chân chân chính chính sắp hận chết anh đi!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương