Tình Nguyện
-
Chương 6
Chuyển ngữ: Thủy Lưu Ly
Biên tập: Tiểu Sên
Tá Ninh về tới nhà, cởi giày cao gót, một bên đổi dép lê, một bên kêu gào: “Đói quá, đói quá! Đói muốn chết rồi! Hữu Ninh, cơm chiều cô đã nấu xong chưa?”
“Xong rồi, đều để trên bàn ăn đó, chị mau rửa tay đi rồi vào ăn cơm.” Tiếng Hữu Ninh từ trong bếp truyền ra.
Tá Ninh đến phòng bếp, thấy trên bàn chỉ có đậu hũ ma bà, mực xào, rau cải xào và canh nấm dưỡng sinh, chị bất mãn hỏi.
“Tại sao không có thịt?”
“Có mà, trong đậu hũ ma bà em có cho thêm thịt nạc.” Hữu Ninh vội vàng rây bột mỳ, nhưng không quên giải thích với Tá Ninh.
“Đêm nay cũng không có cá tươi nữa.” Tá Ninh trề môi, tiếp tục nói.
“Có con mực… cũng là hải sản giống cá mà.” Hữu Ninh cởi tạp dề, đi tới chỗ bàn ăn.
“y! Từ khi cô đi làm, bữa tối mỗi ngày càng nấu càng tùy tiện.”
“Chị đừng oán giận nữa, ăn cơm đi.”
Tá Ninh vẫn không buông tha: “A, tối mai chúng ta ăn món bò bít tết được không? Ngày mai, lúc nghỉ trưa chị sẽ đi mua thịt bò.”
“Bò bít tết phải làm nước sốt, còn phải tốn thời gian ướp gia vị nữa. Thôi, để cuối tuần chúng ta mới ăn đi.”
“Lương Hữu Ninh!”
“Chị lại làm sao thế?”
“Cô đừng tưởng rằng cô bắt đầu ra ngoài kiếm tiền thì không cần phải nghe lời chị nữa.”
“Chị yên tâm đi, muốn không nghe lời chị thì phải có bản lĩnh, loại bản lĩnh này đến giờ em vẫn không thể học được.”
Tá Ninh gắp một miếng mực xào cho vào miệng.
Là chị nghĩ nhiều sao? Nhưng sao thái độ nói chuyện của Hữu Ninh giống như mang theo tức giận vậy? Tốt hơn hết nên dừng vấn đề này lại, đổi đề tài mới đi.
“Cô đang vội vàng làm cái gì đây?” Tá Ninh nhìn máy khuấy bột trên bàn bếp, hỏi.
“Em làm bánh ga-tô.”
“Lâu rồi không thấy cô làm bánh này, sao bỗng nhiên tâm huyết dâng trào lôi ra làm vậy?”
“Hôm nay có nhiều đồng nghiệp giúp đỡ em, cho nên em muốn làm bánh rồi ngày mai đem đến sở sự vụ tặng cho mọi người.”
Nghe vậy, không hiểu sao trong lòng Tá Ninh cảm thấy buồn bực.
“y! Vâng, bây giờ cô có đồng nghiệp nên không còn để ý đến bà chị già này nữa hả? Cô chỉ giỏi nịnh nọt người ngoài thôi.”
“Chị ghen tị à? Chị không thấy mình như vậy rất nhàm chán sao?”
“Mặc kệ, cô phải nướng nhiều thêm hai cái, một cái làm bữa khuya cho chị, một cái để ngày mai chị mang đến công ty làm điểm tâm.”
“Em biết rồi, đã sớm chuẩn bị xong cho chị, một cái vị socola, một cái vị sâm dứa.”
“Vậy mới đúng chứ.” Nghe cô nói thế, tâm tình Tá Ninh mới cân bằng hơn một chút.
…
Hôm sau, Hữu Ninh chuẩn bị cho mình một phần bánh kẹp và sữa đậu nành, rồi thật cẩn thận gói chiếc bánh ga-tô cô đã làm hôm qua, lại gói chiếc bánh còn lại đưa cho Tá Ninh, thêm một miếng bánh socola cô ưa thích, vui vẻ đi làm.
Thật ra cô không cần rời nhà sớm như vậy, nhưng cô rất thích cảm giác thong dong khi đến văn phòng sớm, nếu cửa còn chưa mở, cô có thể ngồi dưới tán cây bàng nhìn bầu trời xanh trong vào sáng sớm. Hơn nữa cô mang theo bánh ga-tô nên phải chạy xe rất chậm, chậm đến mức cô có thể xem rõ phong cảnh ở ngã tư đường.
Khi sắp tới sở sự vụ, cô tranh thủ vừa chờ đèn đỏ vừa nghĩ: Còn sớm như vậy, không bằng ghé vào cửa hàng tạp hóa mua một cuốn tạp chí để nghỉ trưa có thể xem giải buồn.
Vừa bước một chân vào cửa hàng, cô lập tức cảm thấy hối hận.
Bởi vì cô nhìn thấy Lê Tuấn Uy đang cầm một ly cà phê đến quầy tính tiền. Cô nhanh chóng trốn sau giá treo đồ phía sau anh ta, ngay cả hít thở mạnh cũng không dám.
“Bánh Doughnut không còn sao?”
“Vâng, thật xin lỗi quý khách, loại này vừa bán hết rồi ạ.”
“Vậy tôi lấy một ly cà phê là được rồi.”
“Vâng, tôi lập tức tính tiền cho quý khách.”
Hữu Ninh lấy tay nhẹ nhàng cầm mấy quyển tạp chí.
Bánh Doughnut? Anh ta thích ăn đồ ngọt?
Cô nghiêng đầu, cố gắng tưởng tượng lúc anh mang theo khuôn mặt nghiêm túc ăn đồ ngọt, lại lập tức kết luận, cô “không thể nào tưởng tượng được.”
Chuyện này làm cho cô không biết phải nói gì: Nếu phải chi ra một trăm tệ chỉ để nhìn bộ dạng anh ta ăn đồ ngọt, cô nghĩ mình sẽ bất chấp tất cả mà vung tiền ra.
Suy nghĩ miên man của cô bị một câu “Cám ơn đã ghé qua” của nhân viên cửa hàng đánh bay biến. Cô vội vàng cầm lấy một cuốn tạp chí đi tính tiền, sau đó rời cửa hàng tạp hóa chạy đến sở sự vụ.
Cửa đã mở.
Cô nhìn cửa sở sự vụ, lại nhìn nhìn cây bàng, không xác định được là mình muốn dùng bữa sáng dưới tán cây hay vào văn phòng. Nhưng ý thức muốn bảo đảm công tác khiến cô quyết định tiến vào văn phòng.
Lê Tuấn Uy nghiêm chỉnh ngồi ở chỗ của anh xem tài liệu.
Cô tươi cười chào: “Anh Lê, chào buổi sáng.”
“Chào cô.” Anh không thèm ngẩng đầu, lên tiếng chào lại.
Hữu Ninh cầm khăn tay lau bàn của anh và mình, sau đó rửa sạch ly, pha trà, cuối cùng đưa đến món bánh ga-to socola thơm ngào ngạt của mình cho anh.
Lê Tuấn Uy nhìn dòng phân tích kinh tế và tài chính, rồi mới cất tờ báo đi, lại bất ngờ nhìn thấy một miếng bánh ngọt mê người trên bàn mình, anh nhìn Hữu Ninh.”Đây là…”
“A, là bánh ga-tô tôi làm tối qua.” Sợ anh từ chối, cô bổ sung thêm một câu: “Bởi vì tôi làm hơi nhiều, sợ ăn không hết, nên phiền anh hỗ trợ, ăn giúp tôi một miếng.”
“Vậy à, được, cảm ơn.” Nói xong, anh chăm chú nhìn khối bánh ngọt phủ socola ngọt ngào kia, nhìn qua giống như nó đang hiện lên ba chữ “Rất ngon miệng”, cho nên anh quyết định nếm thử một chút. Bánh này có vị ngọt tinh tế, ngọt mà không ngấy, lại lẫn một chút vị đắng của socola, đúng là loại khẩu vị mà anh thích nhất. Anh cầm lấy chiếc đĩa bằng gốm sứ có màu xanh, bên trên đặt khối bánh ngọt mê người kia, mặt trên đĩa còn trải kim tuyết, nhìn có vẻ giống phong cách của Anh quốc, rất khác biệt.
Anh ngẩng đầu muốn nói cám cơn, lại phát hiện cô đang vội vàng cầm lấy bình phun sương đi ra ngoài: Có vẻ như cô muốn đi tưới nước cho mấy chậu cây nhỏ kia rồi.
Anh không nhịn được bật cười. Cô đến văn phòng sớm vậy chỉ vì việc này hay sao?
Anh cầm chiếc đĩa nhỏ muốn rửa sạch rồi trả lại cho cô, nhưng vô tình lại bắt gặp cảnh cô đang đứng lẩm bẩm trước mấy chậu cây. Anh vô cùng tự nhiên dừng lại, nghe cô nói.
“Bé con, Tiêu nhỏ, Dừa nhỏ, chào buổi sáng nhé. Hôm nay chị phát hiện một bí mật, chính là anh Lê luôn tỏ vẻ nghiêm túc kia lại thích ăn đồ ngọt, có phải cảm thấy rất kỳ lạ không? Chị cứ tưởng anh ta phải giống kiểu người già cả thích ăn đồ Nhật gì đó, nhưng không ngờ anh ta lại thích ăn đồ ngọt. Hì hì! Rất lạ phải không? Có điều, hôm nay anh ta không mua được đồ mình thích nên trông có vẻ thất vọng lắm, lúc đó chị đành đem bánh ga-tô socola chị thích ăn nhất cho anh ta, hy vọng hôm nay tâm trạng anh ta sẽ vui vẻ lên.”
Bé con, Tiêu nhỏ, Dừa nhỏ? Đó là cái gì vậy?
Còn nữa, anh thích ăn đồ ngọt là chuyện kỳ lạ lắm sao?
Nhưng cũng không kỳ lạ bằng việc cô đi nói chuyện với thực vật chứ?
Anh ho nhẹ một tiếng, cô sợ tới mức quay đầu, nhìn thấy anh cầm cái đĩa mình yêu thích nhất, cô liền bước lên nhận lấy: “Ách, tôi rửa là được rồi.”
Dù sao anh cũng không nghĩ ra được lý do nào để từ chối, nên đành đưa chiếc đĩa trong tay cho cô.
“Cám ơn.” Nói xong, anh không biết phải nói gì với cô nữa. Nhìn thấy vẻ mặt không được tự nhiên của cô, anh hiểu ý, xoay người rời đi.
Cầm chiếc đĩa đi vào văn phòng lại thấy anh không có ở chỗ ngồi, theo thói quen, cô thu dọn báo chí trên bàn anh gọn vào một chỗ. Hai ngày nay, cô phát hiện anh chỉ xem báo tài chính kinh tế. Cô thầm nhắc nhở bản thân, là sau này, nếu cô đến văn phòng trước thì cô sẽ đem báo tài chính kinh tế để trên bàn giúp anh.
Tám giờ rưỡi, lần lượt có đồng nghiệp đến văn phòng, Hữu Ninh vội vàng cất báo, nhiệt tình chào hỏi mọi người. Lúc đầu mọi người cũng tươi cười chào lại cô, nhưng ngay sau đó vẻ mặt liền cứng đờ, yên lặng trở về chỗ của mình. Tình huống này làm cô cảm thấy rất khác thường, xoay người một cái, cô mới phát hiện Lê Tuấn Uy đã đứng sau lưng mình từ lúc nào không biết.
“Ách.” Cô không biết nói gì nên chỉ “ách” một tiếng rồi cúi đầu im lặng.
“Mấy tài liệu này cô cầm đi photo ba mươi bản, mười rưỡi tôi cần đến.” Anh đơn giản phân công.
“Vâng.” Cô vừa nhận lấy tài liệu thì anh đã xoay người lên lầu.
Cô hỏi với theo bóng lưng của anh: “Photo hai mặt hay sao ạ?”
“Đúng rồi.” Giọng nói anh có chút không kiên nhẫn.
Cô hơi lo lắng nhìn tài liệu trong tay.
Mà thôi, dù sao cô có thời gian hai tiếng đồng hồ để làm, trước tiên phải lên lầu nhìn tập ghi chú cô đã viết lúc trước, nghiên cứu một chút chắc sẽ ổn thôi.
Khi cô xắn tay áo đứng trong phòng photocopy quyết tâm liều mạng, thì chú Quản vào gọi cô: “Tiểu Ninh, anh Lê gọi cô đấy.”
“Vâng ạ.” Lúc cô đi lên lầu đã thấy Lê Tuấn Uy đứng ở cầu thang chờ cô.
“Anh tìm tôi?”
“Pha giúp tôi hai tách cà phê đem đến phòng khách. Trong đó có một ly cho hai thìa sữa, nửa thìa đường.” Anh giao việc xong thì lập tức đi đến phòng khách.
Cô nhìn bóng lưng của anh ấp úng.
“Nhưng… Nhưng tôi không biết cà phê đặt ở chỗ nào.”
Anh kiềm nén tiếng thở dài trong lòng: Thời gian thử việc sẽ trôi qua rất nhanh, nhịn, phải nhịn.
“Bên phải chỗ tôi đặt lá trà đấy, tách cà phê thì ở trong ngăn kéo.”
“Vâng, tôi biết rồi.”
Cô vội vàng chạy đi tìm, cuối cùng cũng tìm được cà phê và tách cà phê. Cô nhanh chóng pha xong hai tách cà phê theo yêu cầu, rồi mang đến phòng khách.
Trong phòng, có một người đàn ông trung niên mập mạp đang nói chuyện với Lê Tuấn Uy, thấy Hữu Ninh bưng cà phê vào, ánh mắt ông ta sáng ngời.
“Tiểu Lê, vị này là trợ lý mới tới à?”
“Đúng vậy.” Lê Tuấn Uy lãnh đạm trả lời.
“Xin chào, xin mời.” Hữu Ninh đặt một tách cà phê đến trước mặt vị khách kia, lại đặt tách còn lại ở trước mặt Lê Tuấn Uy.
“Xin hỏi, cô họ gì?” Vị khách cười giòn hỏi cô.
Hữu Ninh nhanh chóng nhìn lướt qua Lê Tuấn Uy, sau đó mới nhẹ giọng đáp: “Tôi họ Lương.”
“A, thì ra là cô Lương, thật khéo, những người họ Lương tôi biết đều rất tài giỏi.”
Cô hơi khó xử, không biết nên đối đáp với loại khách này như thế nào.
“Cô đi làm việc đi.” Lê Tuấn Uy nâng mắt nhìn cô nói một câu, tiếp theo anh quay đầu nói với vị khách kia: “Lưu tổng, vấn đề ngài vừa nói, bây giờ tôi giải thích với ngài một chút…”
Vì thế, trong tiếng nói chuyên nghiệp và tràn ngập tự tin của Lê Tuấn uy, cô an toàn thoát thân. Nhìn nhìn thời gian, cô thiếu chút nữa nhảy dựng, sao thời gian lại qua nhanh như vậy.
Đã qua nửa tiếng!
Cô vội vàng chạy tới phòng photocopy, cô còn một đống tài liệu cần hăng hái chiến đấu đấy.
Mười giờ rưỡi, cuối cùng cô cũng đem tài liệu Lê Tuấn Uy cần photo xong xuôi, hơn nữa còn đóng thành tập, đặt trên bàn anh.
Anh ngẩng đầu nhìn cô mang vẻ mặt như trút được gánh nặng, trong lòng cảm thấy khó hiểu vô cùng.
Chỉ photo mấy bản tài liệu thôi, sao cô lại căng thẳng giống như đi đánh giặc vậy?
Được rồi, mỗi người có một tính cách riêng, anh không nên cưỡng cầu, nhưng công việc thì vẫn phải hoàn thành.
“Ừm, buổi chiều tôi có buổi dạy, cô đi cùng tôi.” Anh xoay người cầm một túi giấy, cất tài liệu vào trong, bình tĩnh nói với cô.
“Tôi?”
“Sao? Cô có khó khăn gì à?”
“Không! Không có! Ý của tôi là tôi có cần chuẩn bị gì không?
“Đến nơi cô chỉ cần phát giáo trình, mời các học viên điền vào bảng câu hỏi, ký tên đóng dấu, thay học viên đăng ký vé xe, phụ giúp trong giờ cơm là được.”
“A.” Nghe có vẻ phức tạp, hy vọng chuyện này không quá khó khăn.
Tiếng chuông vang lên, Hữu Ninh nhận được một cuộc điện thoại nội tuyến.Cô lập tức truyền đạt: “Anh Lê, quản lý của cô Lâm đến đây.”
Lê Tuấn Uy buông túi giấy, nói với cô: “Phiền cô pha giúp tôi một ly trà xanh đưa đến phòng khách, nhớ rõ không thêm đường.”
“Vâng.” Cô nhận lệnh.
Sau khi đưa trà cho khách, trong lòng cô âm thầm cảm thấy kỳ lạ, vì sao có khách thì dùng cà phê, có khách lại dùng trà? Chuyện này có gì khác nhau sao?
Vì muốn tìm được đáp án, cô quyết định đến văn phòng bên cạnh tìm chị Meo Meo.
Nghe xong chuyện làm Hữu Ninh hoang mang, Meo Meo phá lên cười.
“Là thế này, vì công việc của anh Lê khá đặc thù, cho nên chỉ có thể tự mình tiếp khách, vì thế anh ta sẽ biết thói quen của khách thôi. Không phải trong ngăn tủ của anh ta luôn có bình bình, ly ly, cà phê, trà gì đó sao, đều là sở thích của các khách hàng thân quen. Giống như anh Lưu thì phụ trách tiếp đãi khách hàng mới, chuyện này đơn giản hơn, chỉ cần mời cà phê hay hồng trà là được.”
“A, thì ra là vậy.” Thế cô phải nhớ để ghi lại mới được, phải nhớ kỹ thói quen của khách hàng mà anh Lê hay tiếp.
“Đúng vậy, Tiểu Ninh à, em đừng thấy vẻ mặt anh Lê lúc nào cũng nghiêm túc, lạnh lùng, thật ra anh ta rất giỏi. Đi theo anh ta mặc dù rất vất vả nhưng có thể học được rất nhiều điều. Chị hy vọng em có thể vượt qua thời gian thử việc, trở thành trợ lý chính thức.”
“Cám ơn chị Meo Meo, em sẽ cố gắng. Đúng rồi, lát nữa em phải đến lớp học cùng anh Lê, xem ra sẽ không về sớm được, trong tủ lạnh có một ít bánh ga-tô, buổi chiều nếu mọi người muốn uống trà thì nhớ lấy ra ăn chung nhé.”
“Bánh ga-tô? Làm sao có bánh trong tủ lạnh được? Em mua à?” Meo Meo hỏi.
“Không phải, vì em muốn cảm ơn mọi người đã giúp đỡ em mấy ngày nay nên tối qua em mới làm. Đây chỉ là tâm ý nho nhỏ của em đối với mọi người thôi, mọi người đừng chê nhé.”
“Em thật lợi hại! Được, chiều này chị sẽ lấy ra chiêu đãi mọi người giúp em, cám ơn em trước nhé.”
“Không có gì đâu ạ. A! Hình như trong văn phòng có điện thoại, em phải về đây!’
Cô trở lại văn phòng, cầm lấy ống nghe, thì ra là cuộc gọi từ Lê Tuấn Uy ở phòng khách, anh nói: “Tôi đến tầng hầm lái xe, cô lấy túi tài liệu trên bàn tôi rồi ra cửa chờ trước đi.”
“Vâng, tôi biết rồi.”
Biên tập: Tiểu Sên
Tá Ninh về tới nhà, cởi giày cao gót, một bên đổi dép lê, một bên kêu gào: “Đói quá, đói quá! Đói muốn chết rồi! Hữu Ninh, cơm chiều cô đã nấu xong chưa?”
“Xong rồi, đều để trên bàn ăn đó, chị mau rửa tay đi rồi vào ăn cơm.” Tiếng Hữu Ninh từ trong bếp truyền ra.
Tá Ninh đến phòng bếp, thấy trên bàn chỉ có đậu hũ ma bà, mực xào, rau cải xào và canh nấm dưỡng sinh, chị bất mãn hỏi.
“Tại sao không có thịt?”
“Có mà, trong đậu hũ ma bà em có cho thêm thịt nạc.” Hữu Ninh vội vàng rây bột mỳ, nhưng không quên giải thích với Tá Ninh.
“Đêm nay cũng không có cá tươi nữa.” Tá Ninh trề môi, tiếp tục nói.
“Có con mực… cũng là hải sản giống cá mà.” Hữu Ninh cởi tạp dề, đi tới chỗ bàn ăn.
“y! Từ khi cô đi làm, bữa tối mỗi ngày càng nấu càng tùy tiện.”
“Chị đừng oán giận nữa, ăn cơm đi.”
Tá Ninh vẫn không buông tha: “A, tối mai chúng ta ăn món bò bít tết được không? Ngày mai, lúc nghỉ trưa chị sẽ đi mua thịt bò.”
“Bò bít tết phải làm nước sốt, còn phải tốn thời gian ướp gia vị nữa. Thôi, để cuối tuần chúng ta mới ăn đi.”
“Lương Hữu Ninh!”
“Chị lại làm sao thế?”
“Cô đừng tưởng rằng cô bắt đầu ra ngoài kiếm tiền thì không cần phải nghe lời chị nữa.”
“Chị yên tâm đi, muốn không nghe lời chị thì phải có bản lĩnh, loại bản lĩnh này đến giờ em vẫn không thể học được.”
Tá Ninh gắp một miếng mực xào cho vào miệng.
Là chị nghĩ nhiều sao? Nhưng sao thái độ nói chuyện của Hữu Ninh giống như mang theo tức giận vậy? Tốt hơn hết nên dừng vấn đề này lại, đổi đề tài mới đi.
“Cô đang vội vàng làm cái gì đây?” Tá Ninh nhìn máy khuấy bột trên bàn bếp, hỏi.
“Em làm bánh ga-tô.”
“Lâu rồi không thấy cô làm bánh này, sao bỗng nhiên tâm huyết dâng trào lôi ra làm vậy?”
“Hôm nay có nhiều đồng nghiệp giúp đỡ em, cho nên em muốn làm bánh rồi ngày mai đem đến sở sự vụ tặng cho mọi người.”
Nghe vậy, không hiểu sao trong lòng Tá Ninh cảm thấy buồn bực.
“y! Vâng, bây giờ cô có đồng nghiệp nên không còn để ý đến bà chị già này nữa hả? Cô chỉ giỏi nịnh nọt người ngoài thôi.”
“Chị ghen tị à? Chị không thấy mình như vậy rất nhàm chán sao?”
“Mặc kệ, cô phải nướng nhiều thêm hai cái, một cái làm bữa khuya cho chị, một cái để ngày mai chị mang đến công ty làm điểm tâm.”
“Em biết rồi, đã sớm chuẩn bị xong cho chị, một cái vị socola, một cái vị sâm dứa.”
“Vậy mới đúng chứ.” Nghe cô nói thế, tâm tình Tá Ninh mới cân bằng hơn một chút.
…
Hôm sau, Hữu Ninh chuẩn bị cho mình một phần bánh kẹp và sữa đậu nành, rồi thật cẩn thận gói chiếc bánh ga-tô cô đã làm hôm qua, lại gói chiếc bánh còn lại đưa cho Tá Ninh, thêm một miếng bánh socola cô ưa thích, vui vẻ đi làm.
Thật ra cô không cần rời nhà sớm như vậy, nhưng cô rất thích cảm giác thong dong khi đến văn phòng sớm, nếu cửa còn chưa mở, cô có thể ngồi dưới tán cây bàng nhìn bầu trời xanh trong vào sáng sớm. Hơn nữa cô mang theo bánh ga-tô nên phải chạy xe rất chậm, chậm đến mức cô có thể xem rõ phong cảnh ở ngã tư đường.
Khi sắp tới sở sự vụ, cô tranh thủ vừa chờ đèn đỏ vừa nghĩ: Còn sớm như vậy, không bằng ghé vào cửa hàng tạp hóa mua một cuốn tạp chí để nghỉ trưa có thể xem giải buồn.
Vừa bước một chân vào cửa hàng, cô lập tức cảm thấy hối hận.
Bởi vì cô nhìn thấy Lê Tuấn Uy đang cầm một ly cà phê đến quầy tính tiền. Cô nhanh chóng trốn sau giá treo đồ phía sau anh ta, ngay cả hít thở mạnh cũng không dám.
“Bánh Doughnut không còn sao?”
“Vâng, thật xin lỗi quý khách, loại này vừa bán hết rồi ạ.”
“Vậy tôi lấy một ly cà phê là được rồi.”
“Vâng, tôi lập tức tính tiền cho quý khách.”
Hữu Ninh lấy tay nhẹ nhàng cầm mấy quyển tạp chí.
Bánh Doughnut? Anh ta thích ăn đồ ngọt?
Cô nghiêng đầu, cố gắng tưởng tượng lúc anh mang theo khuôn mặt nghiêm túc ăn đồ ngọt, lại lập tức kết luận, cô “không thể nào tưởng tượng được.”
Chuyện này làm cho cô không biết phải nói gì: Nếu phải chi ra một trăm tệ chỉ để nhìn bộ dạng anh ta ăn đồ ngọt, cô nghĩ mình sẽ bất chấp tất cả mà vung tiền ra.
Suy nghĩ miên man của cô bị một câu “Cám ơn đã ghé qua” của nhân viên cửa hàng đánh bay biến. Cô vội vàng cầm lấy một cuốn tạp chí đi tính tiền, sau đó rời cửa hàng tạp hóa chạy đến sở sự vụ.
Cửa đã mở.
Cô nhìn cửa sở sự vụ, lại nhìn nhìn cây bàng, không xác định được là mình muốn dùng bữa sáng dưới tán cây hay vào văn phòng. Nhưng ý thức muốn bảo đảm công tác khiến cô quyết định tiến vào văn phòng.
Lê Tuấn Uy nghiêm chỉnh ngồi ở chỗ của anh xem tài liệu.
Cô tươi cười chào: “Anh Lê, chào buổi sáng.”
“Chào cô.” Anh không thèm ngẩng đầu, lên tiếng chào lại.
Hữu Ninh cầm khăn tay lau bàn của anh và mình, sau đó rửa sạch ly, pha trà, cuối cùng đưa đến món bánh ga-to socola thơm ngào ngạt của mình cho anh.
Lê Tuấn Uy nhìn dòng phân tích kinh tế và tài chính, rồi mới cất tờ báo đi, lại bất ngờ nhìn thấy một miếng bánh ngọt mê người trên bàn mình, anh nhìn Hữu Ninh.”Đây là…”
“A, là bánh ga-tô tôi làm tối qua.” Sợ anh từ chối, cô bổ sung thêm một câu: “Bởi vì tôi làm hơi nhiều, sợ ăn không hết, nên phiền anh hỗ trợ, ăn giúp tôi một miếng.”
“Vậy à, được, cảm ơn.” Nói xong, anh chăm chú nhìn khối bánh ngọt phủ socola ngọt ngào kia, nhìn qua giống như nó đang hiện lên ba chữ “Rất ngon miệng”, cho nên anh quyết định nếm thử một chút. Bánh này có vị ngọt tinh tế, ngọt mà không ngấy, lại lẫn một chút vị đắng của socola, đúng là loại khẩu vị mà anh thích nhất. Anh cầm lấy chiếc đĩa bằng gốm sứ có màu xanh, bên trên đặt khối bánh ngọt mê người kia, mặt trên đĩa còn trải kim tuyết, nhìn có vẻ giống phong cách của Anh quốc, rất khác biệt.
Anh ngẩng đầu muốn nói cám cơn, lại phát hiện cô đang vội vàng cầm lấy bình phun sương đi ra ngoài: Có vẻ như cô muốn đi tưới nước cho mấy chậu cây nhỏ kia rồi.
Anh không nhịn được bật cười. Cô đến văn phòng sớm vậy chỉ vì việc này hay sao?
Anh cầm chiếc đĩa nhỏ muốn rửa sạch rồi trả lại cho cô, nhưng vô tình lại bắt gặp cảnh cô đang đứng lẩm bẩm trước mấy chậu cây. Anh vô cùng tự nhiên dừng lại, nghe cô nói.
“Bé con, Tiêu nhỏ, Dừa nhỏ, chào buổi sáng nhé. Hôm nay chị phát hiện một bí mật, chính là anh Lê luôn tỏ vẻ nghiêm túc kia lại thích ăn đồ ngọt, có phải cảm thấy rất kỳ lạ không? Chị cứ tưởng anh ta phải giống kiểu người già cả thích ăn đồ Nhật gì đó, nhưng không ngờ anh ta lại thích ăn đồ ngọt. Hì hì! Rất lạ phải không? Có điều, hôm nay anh ta không mua được đồ mình thích nên trông có vẻ thất vọng lắm, lúc đó chị đành đem bánh ga-tô socola chị thích ăn nhất cho anh ta, hy vọng hôm nay tâm trạng anh ta sẽ vui vẻ lên.”
Bé con, Tiêu nhỏ, Dừa nhỏ? Đó là cái gì vậy?
Còn nữa, anh thích ăn đồ ngọt là chuyện kỳ lạ lắm sao?
Nhưng cũng không kỳ lạ bằng việc cô đi nói chuyện với thực vật chứ?
Anh ho nhẹ một tiếng, cô sợ tới mức quay đầu, nhìn thấy anh cầm cái đĩa mình yêu thích nhất, cô liền bước lên nhận lấy: “Ách, tôi rửa là được rồi.”
Dù sao anh cũng không nghĩ ra được lý do nào để từ chối, nên đành đưa chiếc đĩa trong tay cho cô.
“Cám ơn.” Nói xong, anh không biết phải nói gì với cô nữa. Nhìn thấy vẻ mặt không được tự nhiên của cô, anh hiểu ý, xoay người rời đi.
Cầm chiếc đĩa đi vào văn phòng lại thấy anh không có ở chỗ ngồi, theo thói quen, cô thu dọn báo chí trên bàn anh gọn vào một chỗ. Hai ngày nay, cô phát hiện anh chỉ xem báo tài chính kinh tế. Cô thầm nhắc nhở bản thân, là sau này, nếu cô đến văn phòng trước thì cô sẽ đem báo tài chính kinh tế để trên bàn giúp anh.
Tám giờ rưỡi, lần lượt có đồng nghiệp đến văn phòng, Hữu Ninh vội vàng cất báo, nhiệt tình chào hỏi mọi người. Lúc đầu mọi người cũng tươi cười chào lại cô, nhưng ngay sau đó vẻ mặt liền cứng đờ, yên lặng trở về chỗ của mình. Tình huống này làm cô cảm thấy rất khác thường, xoay người một cái, cô mới phát hiện Lê Tuấn Uy đã đứng sau lưng mình từ lúc nào không biết.
“Ách.” Cô không biết nói gì nên chỉ “ách” một tiếng rồi cúi đầu im lặng.
“Mấy tài liệu này cô cầm đi photo ba mươi bản, mười rưỡi tôi cần đến.” Anh đơn giản phân công.
“Vâng.” Cô vừa nhận lấy tài liệu thì anh đã xoay người lên lầu.
Cô hỏi với theo bóng lưng của anh: “Photo hai mặt hay sao ạ?”
“Đúng rồi.” Giọng nói anh có chút không kiên nhẫn.
Cô hơi lo lắng nhìn tài liệu trong tay.
Mà thôi, dù sao cô có thời gian hai tiếng đồng hồ để làm, trước tiên phải lên lầu nhìn tập ghi chú cô đã viết lúc trước, nghiên cứu một chút chắc sẽ ổn thôi.
Khi cô xắn tay áo đứng trong phòng photocopy quyết tâm liều mạng, thì chú Quản vào gọi cô: “Tiểu Ninh, anh Lê gọi cô đấy.”
“Vâng ạ.” Lúc cô đi lên lầu đã thấy Lê Tuấn Uy đứng ở cầu thang chờ cô.
“Anh tìm tôi?”
“Pha giúp tôi hai tách cà phê đem đến phòng khách. Trong đó có một ly cho hai thìa sữa, nửa thìa đường.” Anh giao việc xong thì lập tức đi đến phòng khách.
Cô nhìn bóng lưng của anh ấp úng.
“Nhưng… Nhưng tôi không biết cà phê đặt ở chỗ nào.”
Anh kiềm nén tiếng thở dài trong lòng: Thời gian thử việc sẽ trôi qua rất nhanh, nhịn, phải nhịn.
“Bên phải chỗ tôi đặt lá trà đấy, tách cà phê thì ở trong ngăn kéo.”
“Vâng, tôi biết rồi.”
Cô vội vàng chạy đi tìm, cuối cùng cũng tìm được cà phê và tách cà phê. Cô nhanh chóng pha xong hai tách cà phê theo yêu cầu, rồi mang đến phòng khách.
Trong phòng, có một người đàn ông trung niên mập mạp đang nói chuyện với Lê Tuấn Uy, thấy Hữu Ninh bưng cà phê vào, ánh mắt ông ta sáng ngời.
“Tiểu Lê, vị này là trợ lý mới tới à?”
“Đúng vậy.” Lê Tuấn Uy lãnh đạm trả lời.
“Xin chào, xin mời.” Hữu Ninh đặt một tách cà phê đến trước mặt vị khách kia, lại đặt tách còn lại ở trước mặt Lê Tuấn Uy.
“Xin hỏi, cô họ gì?” Vị khách cười giòn hỏi cô.
Hữu Ninh nhanh chóng nhìn lướt qua Lê Tuấn Uy, sau đó mới nhẹ giọng đáp: “Tôi họ Lương.”
“A, thì ra là cô Lương, thật khéo, những người họ Lương tôi biết đều rất tài giỏi.”
Cô hơi khó xử, không biết nên đối đáp với loại khách này như thế nào.
“Cô đi làm việc đi.” Lê Tuấn Uy nâng mắt nhìn cô nói một câu, tiếp theo anh quay đầu nói với vị khách kia: “Lưu tổng, vấn đề ngài vừa nói, bây giờ tôi giải thích với ngài một chút…”
Vì thế, trong tiếng nói chuyên nghiệp và tràn ngập tự tin của Lê Tuấn uy, cô an toàn thoát thân. Nhìn nhìn thời gian, cô thiếu chút nữa nhảy dựng, sao thời gian lại qua nhanh như vậy.
Đã qua nửa tiếng!
Cô vội vàng chạy tới phòng photocopy, cô còn một đống tài liệu cần hăng hái chiến đấu đấy.
Mười giờ rưỡi, cuối cùng cô cũng đem tài liệu Lê Tuấn Uy cần photo xong xuôi, hơn nữa còn đóng thành tập, đặt trên bàn anh.
Anh ngẩng đầu nhìn cô mang vẻ mặt như trút được gánh nặng, trong lòng cảm thấy khó hiểu vô cùng.
Chỉ photo mấy bản tài liệu thôi, sao cô lại căng thẳng giống như đi đánh giặc vậy?
Được rồi, mỗi người có một tính cách riêng, anh không nên cưỡng cầu, nhưng công việc thì vẫn phải hoàn thành.
“Ừm, buổi chiều tôi có buổi dạy, cô đi cùng tôi.” Anh xoay người cầm một túi giấy, cất tài liệu vào trong, bình tĩnh nói với cô.
“Tôi?”
“Sao? Cô có khó khăn gì à?”
“Không! Không có! Ý của tôi là tôi có cần chuẩn bị gì không?
“Đến nơi cô chỉ cần phát giáo trình, mời các học viên điền vào bảng câu hỏi, ký tên đóng dấu, thay học viên đăng ký vé xe, phụ giúp trong giờ cơm là được.”
“A.” Nghe có vẻ phức tạp, hy vọng chuyện này không quá khó khăn.
Tiếng chuông vang lên, Hữu Ninh nhận được một cuộc điện thoại nội tuyến.Cô lập tức truyền đạt: “Anh Lê, quản lý của cô Lâm đến đây.”
Lê Tuấn Uy buông túi giấy, nói với cô: “Phiền cô pha giúp tôi một ly trà xanh đưa đến phòng khách, nhớ rõ không thêm đường.”
“Vâng.” Cô nhận lệnh.
Sau khi đưa trà cho khách, trong lòng cô âm thầm cảm thấy kỳ lạ, vì sao có khách thì dùng cà phê, có khách lại dùng trà? Chuyện này có gì khác nhau sao?
Vì muốn tìm được đáp án, cô quyết định đến văn phòng bên cạnh tìm chị Meo Meo.
Nghe xong chuyện làm Hữu Ninh hoang mang, Meo Meo phá lên cười.
“Là thế này, vì công việc của anh Lê khá đặc thù, cho nên chỉ có thể tự mình tiếp khách, vì thế anh ta sẽ biết thói quen của khách thôi. Không phải trong ngăn tủ của anh ta luôn có bình bình, ly ly, cà phê, trà gì đó sao, đều là sở thích của các khách hàng thân quen. Giống như anh Lưu thì phụ trách tiếp đãi khách hàng mới, chuyện này đơn giản hơn, chỉ cần mời cà phê hay hồng trà là được.”
“A, thì ra là vậy.” Thế cô phải nhớ để ghi lại mới được, phải nhớ kỹ thói quen của khách hàng mà anh Lê hay tiếp.
“Đúng vậy, Tiểu Ninh à, em đừng thấy vẻ mặt anh Lê lúc nào cũng nghiêm túc, lạnh lùng, thật ra anh ta rất giỏi. Đi theo anh ta mặc dù rất vất vả nhưng có thể học được rất nhiều điều. Chị hy vọng em có thể vượt qua thời gian thử việc, trở thành trợ lý chính thức.”
“Cám ơn chị Meo Meo, em sẽ cố gắng. Đúng rồi, lát nữa em phải đến lớp học cùng anh Lê, xem ra sẽ không về sớm được, trong tủ lạnh có một ít bánh ga-tô, buổi chiều nếu mọi người muốn uống trà thì nhớ lấy ra ăn chung nhé.”
“Bánh ga-tô? Làm sao có bánh trong tủ lạnh được? Em mua à?” Meo Meo hỏi.
“Không phải, vì em muốn cảm ơn mọi người đã giúp đỡ em mấy ngày nay nên tối qua em mới làm. Đây chỉ là tâm ý nho nhỏ của em đối với mọi người thôi, mọi người đừng chê nhé.”
“Em thật lợi hại! Được, chiều này chị sẽ lấy ra chiêu đãi mọi người giúp em, cám ơn em trước nhé.”
“Không có gì đâu ạ. A! Hình như trong văn phòng có điện thoại, em phải về đây!’
Cô trở lại văn phòng, cầm lấy ống nghe, thì ra là cuộc gọi từ Lê Tuấn Uy ở phòng khách, anh nói: “Tôi đến tầng hầm lái xe, cô lấy túi tài liệu trên bàn tôi rồi ra cửa chờ trước đi.”
“Vâng, tôi biết rồi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook