Tình Nguyện - Bổng Quả Dung Frucy
-
Chương 6
Một buổi tối trước tết vào đại học năm thứ ba, chín giờ rưỡi tôi từ thư viện đi ra, bên ngoài đêm tối sâu thẳm, gió lạnh phất phơ, tôi bất giác run lên.
Nhưng nghĩ đến chút nữa có thể trò chuyện qua màn hình với anh, trong lòng tôi liền có một dòng nước ấm đang chảy xuôi, toàn thân giống như được sưởi ấm.
Vì thế tôi đi thật nhanh.
Khi đến dưới lầu ký túc xá, tôi trông thấy một bóng dáng cao to, nghĩ thầm, lại là một anh chàng đang đợi bạn gái đây. Tôi không khỏi bắt đầu ảo tưởng: khi nào thì Trần Gia Thố cũng đứng ở dưới lầu chờ tôi nhỉ?
Tôi thở dài, cố ý đi vòng qua chỗ nam sinh này xa một chút, tôi chuẩn bị đẩy cổng đi vào.
Nhưng đột nhiên có một tiếng gọi tôi, rất xa, không rõ ràng, nhưng lại quen thuộc như vậy.
“Tình Nguyện ——”
Tôi bỗng chốc quay đầu qua.
Trong nháy mắt nhìn thấy anh, chẳng hiểu tại sao tôi bắt đầu rơi nước mắt. Nước mắt trong suốt từng giọt từng giọt lăn xuống, rơi bên hai má tôi, nhoi nhói làn da hơi khô ráo của tôi.
Tôi xin thề, nước mắt lúc này là cảm động, nhưng tôi phát hiện, không chỉ ngạc nhiên mừng rỡ nhìn thấy anh, nhảy nhót vì sự đoàn viên, trong đó cũng không thiếu oán giận đối với anh, sự chờ đợi lâu dài gian khổ, chịu đựng nỗi nhớ nhung. Cảm xúc tích tụ đã lâu vào lúc này đột nhiên bùng nổ.
Tôi đứng ở cổng ký túc xá thật lâu, biến thành một người khóc sướt mướt. Mà anh ở xa xa nhìn tôi, giống như mang theo nụ cười.
Tôi rốt cuộc hiểu được câu thơ kia của Tagore —— anh lặng lẽ cười, không nói với em một câu, nhưng em cảm nhận được, vì ngày này em chờ đã lâu.
Nguyện vọng của tôi đã được thực hiện, anh ở đây, chờ tôi, để tôi làm một cô gái được chờ đợi. Cô gái này rất may mắn —— ngày cuối cùng gần đến năm mới, nghênh đón cô là nỗi vui mừng cô hằng mong nhất.
Không biết qua bao lâu, anh rốt cuộc đứng trước mặt tôi, đưa tay lướt qua nước mắt trên mặt tôi, nói với tôi: “Tình Nguyện, anh đã trở về.”
Tôi nhếch môi cười, ngước mắt nhìn anh, anh cũng cười với tôi, viền mắt hơi đỏ.
Tôi không khỏi nói: “Anh cũng khóc.”
Anh không trả lời, tay đặt trên eo tôi, anh ôm chặt tôi vào trong lòng mình.
Một màn xưa xuất hiện trong đầu. Nhưng tôi phát giác, tôi chỉ còn nhớ anh thật tốt.
Có lẽ vì anh thật sự chờ đợi.
Song cho dù anh không tốt cũng chẳng sao, bởi vì —— tôi thương anh, không liên quan đến anh tốt hay xấu, chỉ là yêu tất cả của anh.
Nhưng nghĩ đến chút nữa có thể trò chuyện qua màn hình với anh, trong lòng tôi liền có một dòng nước ấm đang chảy xuôi, toàn thân giống như được sưởi ấm.
Vì thế tôi đi thật nhanh.
Khi đến dưới lầu ký túc xá, tôi trông thấy một bóng dáng cao to, nghĩ thầm, lại là một anh chàng đang đợi bạn gái đây. Tôi không khỏi bắt đầu ảo tưởng: khi nào thì Trần Gia Thố cũng đứng ở dưới lầu chờ tôi nhỉ?
Tôi thở dài, cố ý đi vòng qua chỗ nam sinh này xa một chút, tôi chuẩn bị đẩy cổng đi vào.
Nhưng đột nhiên có một tiếng gọi tôi, rất xa, không rõ ràng, nhưng lại quen thuộc như vậy.
“Tình Nguyện ——”
Tôi bỗng chốc quay đầu qua.
Trong nháy mắt nhìn thấy anh, chẳng hiểu tại sao tôi bắt đầu rơi nước mắt. Nước mắt trong suốt từng giọt từng giọt lăn xuống, rơi bên hai má tôi, nhoi nhói làn da hơi khô ráo của tôi.
Tôi xin thề, nước mắt lúc này là cảm động, nhưng tôi phát hiện, không chỉ ngạc nhiên mừng rỡ nhìn thấy anh, nhảy nhót vì sự đoàn viên, trong đó cũng không thiếu oán giận đối với anh, sự chờ đợi lâu dài gian khổ, chịu đựng nỗi nhớ nhung. Cảm xúc tích tụ đã lâu vào lúc này đột nhiên bùng nổ.
Tôi đứng ở cổng ký túc xá thật lâu, biến thành một người khóc sướt mướt. Mà anh ở xa xa nhìn tôi, giống như mang theo nụ cười.
Tôi rốt cuộc hiểu được câu thơ kia của Tagore —— anh lặng lẽ cười, không nói với em một câu, nhưng em cảm nhận được, vì ngày này em chờ đã lâu.
Nguyện vọng của tôi đã được thực hiện, anh ở đây, chờ tôi, để tôi làm một cô gái được chờ đợi. Cô gái này rất may mắn —— ngày cuối cùng gần đến năm mới, nghênh đón cô là nỗi vui mừng cô hằng mong nhất.
Không biết qua bao lâu, anh rốt cuộc đứng trước mặt tôi, đưa tay lướt qua nước mắt trên mặt tôi, nói với tôi: “Tình Nguyện, anh đã trở về.”
Tôi nhếch môi cười, ngước mắt nhìn anh, anh cũng cười với tôi, viền mắt hơi đỏ.
Tôi không khỏi nói: “Anh cũng khóc.”
Anh không trả lời, tay đặt trên eo tôi, anh ôm chặt tôi vào trong lòng mình.
Một màn xưa xuất hiện trong đầu. Nhưng tôi phát giác, tôi chỉ còn nhớ anh thật tốt.
Có lẽ vì anh thật sự chờ đợi.
Song cho dù anh không tốt cũng chẳng sao, bởi vì —— tôi thương anh, không liên quan đến anh tốt hay xấu, chỉ là yêu tất cả của anh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook