Tình Một Đêm Hoắc Thiếu Thích Cưng Chiều Vợ
-
Chương 17: Giỏi Thì Cứ Lại Đây Thử
Những người xung quanh hú hét nhiệt liệt, giục cô quỳ xuống. Người hét lớn nhất là Tô Thanh Uyển, nhìn thấy cô bị sỉ nhục, trong lòng cô ta rất sảng khoái.
Xem ra nếu không làm gì, thì tối nay cô cũng đừng nghĩ tới chuyện ra khỏi đây. Ánh mắt sắc bén của Tô Cẩm Hoan lóe lên, cô nhanh chóng lao tới giật lấy chiếc điện thoại từ trong tay của Tô Thanh Uyển.
Ngón tay thon dài trắng nõn của cô ấn vào cuộc gọi khẩn cấp trong điện thoại, sau đó cô cất giọng nói rất rõ ràng nhưng không quá lớn, vừa đủ để mọi người nghe thấy:
"Không được qua đây, nếu không tôi sẽ gọi cảnh sát ngay lập tức."
Nếu Chu Thiệu không nhắc nhở cô bằng câu nói vừa nãy, thì cô cũng không biết làm gì khác ngoài phải quỳ xuống và nhặt tiền. Nhưng rất may, tên đàn ông đó trong lúc tức giận lại cho cô một phương án giải quyết khá là hoàn hảo. Đúng là trong trường hợp nguy hiểm như này, điều đầu tiên mà cô nên làm là gọi cho cảnh sát.
“Mẹ kiếp, trả điện thoại cho ta.” Tô Thanh Uyển lo lắng kêu lên.
Tô Cẩm Hoan một tay cầm điện thoại di động, tay còn lại nhanh chóng cầm lấy một chai rượu, nện xuống bàn, vang “bốp” một tiếng. Chiếc chai thủy tinh vỡ vụn, cô nắm lấy cổ chai có những đầu nhọn giống như những chiếc răng cưa sắc bén, khua đi khua lại xung quanh, đôi mắt xinh đẹp sáng như sao thường ngày của cô vào lúc này tràn ngập hắc ám, giọng nói lạnh lùng khát máu tràn đầy tàn nhẫn:
“Ai dám xông lên, tôi sẽ đâm một nhát vào cổ các người. Cổ của các ngươi, đều là cổ của thiếu gia hay tiểu thư cao quý. Còn ta chỉ là một kẻ bình thường, ta không sợ chết, các ngươi nếu còn không tin, thì có thể lại đây thử một chút."
Một số tên nam nhân muốn xông lên bắt lấy cô, nhưng nhìn thấy vũ khí sắc bén nguy hiểm trong tay cô, trên mặt bọn chúng đã hiện lên vẻ sợ hãi, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
“Cô ta chỉ nói suông thôi, cô ta không dám đâu, các ngươi đi bắt cô lại đánh chết cho tôi.”
Tô Thanh Uyển lo lắng kêu lên, bình thường cô ta hay đi bắt nạt người khác như vậy, nhưng bây giờ lại giống như nhát gan, không dám xông lên, đúng là rác rưởi.
Tô Cẩm Hoan chỉ nút cổ chai về phía cô ta, trên khuôn mặt thanh tú xinh đẹp mang theo một tia giễu cợt:
"Nếu cô cho rằng tôi không dám, thì lại đây, đừng có hại người khác, nếu có gan thì tới đây thử đi."
"Tô Thanh Uyển, cô là người hét to nhất đấy. Đi lấy lại điện thoại đi." Chu Thiệu nắm lấy cánh tay cô ta rồi đẩy cô ta về phía trước.
Chiếc răng cưa thủy tinh sắc bén dưới ngọn đèn phát ra ánh sáng lạnh lẽo quỷ dị, khiến Tô Thanh Uyển sợ đến tái xanh mặt mày, hai chân bủn rủn, kinh hãi lắc đầu thật mạnh: "Không..."
Cô ta biết Tô Cẩm Hoan không phải người tốt, nếu bị dồn vào đường cùng thì thỏ con cũng biết cắn, huống chi mấy hôm trước cô vừa mới suýt chút nữa dìm chết cô ta.
“Đồ vô dụng.” Chu Thiệu tức giận, đột nhiên giơ tay tát vào mặt cô ta.
“A…”
Chu Thiệu tát một cái, khiến Tô Thanh Uyển kêu thảm một tiếng rồi ngã xuống đất. Cô ta lấy tay che mặt, nước mắt giàn giụa, nức nở không dám nói nửa lời.
"Cô có gan, thì đừng để tôi gặp lại cô."
Chu Thiệu tức giận, đá bay cái bàn phía trước lên, rượu trên đó toàn bộ rơi xuống đất, cả phòng tràn ngập mùi rượu nồng nặc. Sau đó, anh ta giơ ngón tay giữa với cô rồi hậm hực bỏ đi.
Người cầm đầu rời đi, thì tất nhiên những người khác cũng làm theo.
Tô Cẩm Hoan ném điện thoại đến trước mặt của Tô Thanh Uyển, cười lạnh khinh thường nói: “Cút.”
Cùng mấy tên công tử nhà giàu chơi đùa, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra tai nạn, đêm nay coi như cũng là một bài học nho nhỏ dành cho cô ta. Tính cách cô mạnh mẽ như ngày hôm nay, cũng là nhờ sự rèn luyện của 2 mẹ con Tô Thanh Uyển dành cho cô trong bao năm qua.
Tô Thanh Uyển cầm điện thoại lên, vội vàng đứng dậy, hung ác nhìn chằm chằm vào cô nói:
"Tô Cẩm Hoan, chớ vội vui mừng sớm, sẽ có một ngày, tôi sẽ khiến cô thân tàn ma dại."
Sau đó cô ta tức giận hừ một tiếng, không cam lòng chạy ra ngoài.
Cuối cùng bọn họ cũng rời đi, Tô Cẩm Hoan chống đỡ tinh thần, giống như quả bóng ngã nhào xuống sô pha, kịch liệt thở hổn hển, trán đầy mồ hôi lạnh. Cô có chút sợ hãi, dù sao bọn họ đông người như vậy, nếu thật sự bị bọn họ làm khó đến cùng, thì cô không biết phải giải quyết như thế nào.
....
Một luồng khí lạnh lẽo rất cường đại khác thường từ ngoài cửa truyền đến, Tô Cẩm Hoan theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt hoảng sợ rơi vào trong đôi mắt đen kịt như vực sâu của người đàn ông kia.
Xem ra nếu không làm gì, thì tối nay cô cũng đừng nghĩ tới chuyện ra khỏi đây. Ánh mắt sắc bén của Tô Cẩm Hoan lóe lên, cô nhanh chóng lao tới giật lấy chiếc điện thoại từ trong tay của Tô Thanh Uyển.
Ngón tay thon dài trắng nõn của cô ấn vào cuộc gọi khẩn cấp trong điện thoại, sau đó cô cất giọng nói rất rõ ràng nhưng không quá lớn, vừa đủ để mọi người nghe thấy:
"Không được qua đây, nếu không tôi sẽ gọi cảnh sát ngay lập tức."
Nếu Chu Thiệu không nhắc nhở cô bằng câu nói vừa nãy, thì cô cũng không biết làm gì khác ngoài phải quỳ xuống và nhặt tiền. Nhưng rất may, tên đàn ông đó trong lúc tức giận lại cho cô một phương án giải quyết khá là hoàn hảo. Đúng là trong trường hợp nguy hiểm như này, điều đầu tiên mà cô nên làm là gọi cho cảnh sát.
“Mẹ kiếp, trả điện thoại cho ta.” Tô Thanh Uyển lo lắng kêu lên.
Tô Cẩm Hoan một tay cầm điện thoại di động, tay còn lại nhanh chóng cầm lấy một chai rượu, nện xuống bàn, vang “bốp” một tiếng. Chiếc chai thủy tinh vỡ vụn, cô nắm lấy cổ chai có những đầu nhọn giống như những chiếc răng cưa sắc bén, khua đi khua lại xung quanh, đôi mắt xinh đẹp sáng như sao thường ngày của cô vào lúc này tràn ngập hắc ám, giọng nói lạnh lùng khát máu tràn đầy tàn nhẫn:
“Ai dám xông lên, tôi sẽ đâm một nhát vào cổ các người. Cổ của các ngươi, đều là cổ của thiếu gia hay tiểu thư cao quý. Còn ta chỉ là một kẻ bình thường, ta không sợ chết, các ngươi nếu còn không tin, thì có thể lại đây thử một chút."
Một số tên nam nhân muốn xông lên bắt lấy cô, nhưng nhìn thấy vũ khí sắc bén nguy hiểm trong tay cô, trên mặt bọn chúng đã hiện lên vẻ sợ hãi, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
“Cô ta chỉ nói suông thôi, cô ta không dám đâu, các ngươi đi bắt cô lại đánh chết cho tôi.”
Tô Thanh Uyển lo lắng kêu lên, bình thường cô ta hay đi bắt nạt người khác như vậy, nhưng bây giờ lại giống như nhát gan, không dám xông lên, đúng là rác rưởi.
Tô Cẩm Hoan chỉ nút cổ chai về phía cô ta, trên khuôn mặt thanh tú xinh đẹp mang theo một tia giễu cợt:
"Nếu cô cho rằng tôi không dám, thì lại đây, đừng có hại người khác, nếu có gan thì tới đây thử đi."
"Tô Thanh Uyển, cô là người hét to nhất đấy. Đi lấy lại điện thoại đi." Chu Thiệu nắm lấy cánh tay cô ta rồi đẩy cô ta về phía trước.
Chiếc răng cưa thủy tinh sắc bén dưới ngọn đèn phát ra ánh sáng lạnh lẽo quỷ dị, khiến Tô Thanh Uyển sợ đến tái xanh mặt mày, hai chân bủn rủn, kinh hãi lắc đầu thật mạnh: "Không..."
Cô ta biết Tô Cẩm Hoan không phải người tốt, nếu bị dồn vào đường cùng thì thỏ con cũng biết cắn, huống chi mấy hôm trước cô vừa mới suýt chút nữa dìm chết cô ta.
“Đồ vô dụng.” Chu Thiệu tức giận, đột nhiên giơ tay tát vào mặt cô ta.
“A…”
Chu Thiệu tát một cái, khiến Tô Thanh Uyển kêu thảm một tiếng rồi ngã xuống đất. Cô ta lấy tay che mặt, nước mắt giàn giụa, nức nở không dám nói nửa lời.
"Cô có gan, thì đừng để tôi gặp lại cô."
Chu Thiệu tức giận, đá bay cái bàn phía trước lên, rượu trên đó toàn bộ rơi xuống đất, cả phòng tràn ngập mùi rượu nồng nặc. Sau đó, anh ta giơ ngón tay giữa với cô rồi hậm hực bỏ đi.
Người cầm đầu rời đi, thì tất nhiên những người khác cũng làm theo.
Tô Cẩm Hoan ném điện thoại đến trước mặt của Tô Thanh Uyển, cười lạnh khinh thường nói: “Cút.”
Cùng mấy tên công tử nhà giàu chơi đùa, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra tai nạn, đêm nay coi như cũng là một bài học nho nhỏ dành cho cô ta. Tính cách cô mạnh mẽ như ngày hôm nay, cũng là nhờ sự rèn luyện của 2 mẹ con Tô Thanh Uyển dành cho cô trong bao năm qua.
Tô Thanh Uyển cầm điện thoại lên, vội vàng đứng dậy, hung ác nhìn chằm chằm vào cô nói:
"Tô Cẩm Hoan, chớ vội vui mừng sớm, sẽ có một ngày, tôi sẽ khiến cô thân tàn ma dại."
Sau đó cô ta tức giận hừ một tiếng, không cam lòng chạy ra ngoài.
Cuối cùng bọn họ cũng rời đi, Tô Cẩm Hoan chống đỡ tinh thần, giống như quả bóng ngã nhào xuống sô pha, kịch liệt thở hổn hển, trán đầy mồ hôi lạnh. Cô có chút sợ hãi, dù sao bọn họ đông người như vậy, nếu thật sự bị bọn họ làm khó đến cùng, thì cô không biết phải giải quyết như thế nào.
....
Một luồng khí lạnh lẽo rất cường đại khác thường từ ngoài cửa truyền đến, Tô Cẩm Hoan theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt hoảng sợ rơi vào trong đôi mắt đen kịt như vực sâu của người đàn ông kia.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook