Tình Một Đêm Hoắc Thiếu Thích Cưng Chiều Vợ
-
Chương 14: Phụ Nữa Của Tôi Mà Anh Cũng Dám Mắng?
Cà phê vừa bị tạt vào mặt, giờ lại bị cô dội thêm gáo nước lạnh vào mặt, Dương Tử Phong không thể chịu đựng được nữa, nổi cơn tam bành, tức giận chửi bới: "Con khốn, trước mặt tao mà mày còn dám gọi tao là chó sao? Con mẹ mày chán sống rồi."
Tô Cẩm Hoan thấy vậy liền tức giận nói:
“Nếu anh không nghe rõ, tôi còn có thể nhắc lại cho anh, chủ nhân của anh là Nhị Lang thần, lúc anh chết tôi sẽ khắc tên anh trên bia đá là “Hạo Thiên Quyển”. Hôm nay gặp phải một tên cặn bã đột lốt hiền lành như anh, tôi thật là xui xẻo."
Lúc đầu, khi nhìn thấy anh ta cô cứ nghĩ anh ta là một người đàn ông dịu dàng và tao nhã, nhưng ai biết đâu đất trời thay đổi, đưa vào vấn đề cái là lòi ngay cái bản mặt thật liền.
Nói xong, không đợi hắn trả lời cô tức giận quay đầu cứ thế mà hùng hổ rời đi.
Dương Tử Phong tức giận đến hét lên: "Đứng lại, bộ đồ này tôi mua mấy vạn tệ, trước khi đi cô trả tiền mua quần áo cho tôi.”
Cô hừ lạnh một tiếng, vẫn cứ cất bước đi mà không thèm để ý đến hắn.
"Đứng lại..."
Dương Tử Phong đang muốn đuổi theo cô, thì đột nhiên bả vai của hắn nặng chĩu, một chưởng mạnh mẽ đè ở trên vai hắn, lực đạo mạnh đến có thể đem hắn nghiền thành mảnh vụn.
Hoắc Liệt Trần chậm rãi đứng dậy, trên người toát ra một luồng khí tức lạnh lùng mà mạnh mẽ, khí thế cường đại khiến người xem phải há miệng kinh ngạc.
"Anh có bao nhiêu mạng, mà lại dám mắng người phụ nữ của tôi?" Thanh âm trầm lạnh của nam nhân chậm rãi vang lên, âm trầm đến mức khiến người ta lạnh cả sống lưng.
"Cái gì... cô... cô ta là nữ nhân của anh... Hoắc Thiếu... Tôi... Tôi không biết cô ta là nữ nhân của anh... tha cho ta... đau quá..."
Dương Tử Phong thân thể trở nên ngắn lại từng chút từng chút, trên khuôn mặt tái nhợt của anh ta tràn đầy vẻ hoảng hốt và sợ hãi. Anh ta từ người giới thiệu biết được của hồi môn của Tô Cẩm Hoan rất phong phú, nhưng không ai nói cho anh ta biết cô là người phụ nữ của Hoắc Liệt Trần, nếu không cho anh ta ăn ga hùm cũng không liều mạng đi hẹn hò với cô ta.
"Nếu anh còn dám mắng cô ấy một lần nữa, tôi sẽ cắt lưỡi của anh cho chó nó ăn." Hoắc Liệt Trần nheo mắt lạnh lùng.
"Tôi không dám... A..."
Dương Tử Phong hét lên một tiếng, bị một lực mạnh đẩy ngã xuống bàn, đau đớn đứng dậy thì đã không thấy Hoắc Liệt Trần đâu nữa.
Tô Cẩm Hoan từ trong quán cà phê đi ra, lập tức gọi điện thoại cho Noãn Dục oán trách: "Cô giới thiệu cho tôi cái thể loại cặn bã ôn nhu gì thế này, cô muốn cho tôi vào hang cọp sao."
Giọng nói vô tội và bất lực của Noãn Dục vang lên từ điện thoại: "Yêu cầu của cô quá đặc biệt, không có nhiều người đàn ông sẵn sàng lấy giấy chứng nhận ngay sau khi mới gặp mặt. Tôi sẽ nhờ dì giúp, xem còn có người đàn ông nào phù hợp với cô trong cơ quan của bà ấy hay không."
Noãn Dục và Cẩm Hoan là bạn cùng lớp và bạn tốt trong cùng một trường đại học, dì của Noãn Dục có mở một công ty hôn nhân, và Dương Tử Phong được dì của cô ấy giới thiệu đến. Cô ấy cứ nghĩ anh ta là một đối tượng tiềm năng, nhưng ai biết rằng anh ta đã thất bại giữa chừng.
Tô Cẩm Hoan biết yêu cầu của mình có chút hà khắc, nên cô nắm chặt tay, buồn bã nói:
"Nếu không phải tôi đang liều mạng, thì tôi sẽ không bao giờ đem hôn nhân của mình ra để đánh cược... Noãn Dục, cảm ơn cô nhé.”
Tô Cẩm Hoan rất cảm kích, trước sự giúp đỡ của Noãn Dục, mặc dù kết quả không được mong muốn nhưng dù sao cô cũng thấy được tấm lòng của người ta rồi.
“Bạn bè mà lại nói lời cảm ơn sao?” Noãn Dục khẽ hừ một tiếng.
"Được rồi, tôi rất cảm kích lòng tốt của cô, thế nhé tôi phải đi làm đây... Tạm biệt."
Tô Cẩm Hoan cúp điện thoại, sau đó quay người đi về phía con hẻm tối, xuyên qua con hẻm tối, chính là nơi cô định đi làm. Vừa mới rời đi, đi được mấy bước, thì cô mới phát hiện có người đi theo phía sau mình, trong lòng cô bỗng nhiên nhảy dựng lên, sống lưng ớn lạnh, hôm nay là ngày đen của cô sao, tự nhiên lại gặp bọn cướp chứ.
Tô Cẩm Hoan thấy vậy liền tức giận nói:
“Nếu anh không nghe rõ, tôi còn có thể nhắc lại cho anh, chủ nhân của anh là Nhị Lang thần, lúc anh chết tôi sẽ khắc tên anh trên bia đá là “Hạo Thiên Quyển”. Hôm nay gặp phải một tên cặn bã đột lốt hiền lành như anh, tôi thật là xui xẻo."
Lúc đầu, khi nhìn thấy anh ta cô cứ nghĩ anh ta là một người đàn ông dịu dàng và tao nhã, nhưng ai biết đâu đất trời thay đổi, đưa vào vấn đề cái là lòi ngay cái bản mặt thật liền.
Nói xong, không đợi hắn trả lời cô tức giận quay đầu cứ thế mà hùng hổ rời đi.
Dương Tử Phong tức giận đến hét lên: "Đứng lại, bộ đồ này tôi mua mấy vạn tệ, trước khi đi cô trả tiền mua quần áo cho tôi.”
Cô hừ lạnh một tiếng, vẫn cứ cất bước đi mà không thèm để ý đến hắn.
"Đứng lại..."
Dương Tử Phong đang muốn đuổi theo cô, thì đột nhiên bả vai của hắn nặng chĩu, một chưởng mạnh mẽ đè ở trên vai hắn, lực đạo mạnh đến có thể đem hắn nghiền thành mảnh vụn.
Hoắc Liệt Trần chậm rãi đứng dậy, trên người toát ra một luồng khí tức lạnh lùng mà mạnh mẽ, khí thế cường đại khiến người xem phải há miệng kinh ngạc.
"Anh có bao nhiêu mạng, mà lại dám mắng người phụ nữ của tôi?" Thanh âm trầm lạnh của nam nhân chậm rãi vang lên, âm trầm đến mức khiến người ta lạnh cả sống lưng.
"Cái gì... cô... cô ta là nữ nhân của anh... Hoắc Thiếu... Tôi... Tôi không biết cô ta là nữ nhân của anh... tha cho ta... đau quá..."
Dương Tử Phong thân thể trở nên ngắn lại từng chút từng chút, trên khuôn mặt tái nhợt của anh ta tràn đầy vẻ hoảng hốt và sợ hãi. Anh ta từ người giới thiệu biết được của hồi môn của Tô Cẩm Hoan rất phong phú, nhưng không ai nói cho anh ta biết cô là người phụ nữ của Hoắc Liệt Trần, nếu không cho anh ta ăn ga hùm cũng không liều mạng đi hẹn hò với cô ta.
"Nếu anh còn dám mắng cô ấy một lần nữa, tôi sẽ cắt lưỡi của anh cho chó nó ăn." Hoắc Liệt Trần nheo mắt lạnh lùng.
"Tôi không dám... A..."
Dương Tử Phong hét lên một tiếng, bị một lực mạnh đẩy ngã xuống bàn, đau đớn đứng dậy thì đã không thấy Hoắc Liệt Trần đâu nữa.
Tô Cẩm Hoan từ trong quán cà phê đi ra, lập tức gọi điện thoại cho Noãn Dục oán trách: "Cô giới thiệu cho tôi cái thể loại cặn bã ôn nhu gì thế này, cô muốn cho tôi vào hang cọp sao."
Giọng nói vô tội và bất lực của Noãn Dục vang lên từ điện thoại: "Yêu cầu của cô quá đặc biệt, không có nhiều người đàn ông sẵn sàng lấy giấy chứng nhận ngay sau khi mới gặp mặt. Tôi sẽ nhờ dì giúp, xem còn có người đàn ông nào phù hợp với cô trong cơ quan của bà ấy hay không."
Noãn Dục và Cẩm Hoan là bạn cùng lớp và bạn tốt trong cùng một trường đại học, dì của Noãn Dục có mở một công ty hôn nhân, và Dương Tử Phong được dì của cô ấy giới thiệu đến. Cô ấy cứ nghĩ anh ta là một đối tượng tiềm năng, nhưng ai biết rằng anh ta đã thất bại giữa chừng.
Tô Cẩm Hoan biết yêu cầu của mình có chút hà khắc, nên cô nắm chặt tay, buồn bã nói:
"Nếu không phải tôi đang liều mạng, thì tôi sẽ không bao giờ đem hôn nhân của mình ra để đánh cược... Noãn Dục, cảm ơn cô nhé.”
Tô Cẩm Hoan rất cảm kích, trước sự giúp đỡ của Noãn Dục, mặc dù kết quả không được mong muốn nhưng dù sao cô cũng thấy được tấm lòng của người ta rồi.
“Bạn bè mà lại nói lời cảm ơn sao?” Noãn Dục khẽ hừ một tiếng.
"Được rồi, tôi rất cảm kích lòng tốt của cô, thế nhé tôi phải đi làm đây... Tạm biệt."
Tô Cẩm Hoan cúp điện thoại, sau đó quay người đi về phía con hẻm tối, xuyên qua con hẻm tối, chính là nơi cô định đi làm. Vừa mới rời đi, đi được mấy bước, thì cô mới phát hiện có người đi theo phía sau mình, trong lòng cô bỗng nhiên nhảy dựng lên, sống lưng ớn lạnh, hôm nay là ngày đen của cô sao, tự nhiên lại gặp bọn cướp chứ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook