Màn đêm bắt đầu buông xuống, bao trùm lấy sự nhộn nhịp của thủ đô.

Bóng dáng một người phụ nữ vừa hoàn thành xong đống công việc của mình, tay thoăn thoắt thu dọn đồ đạc để trở về nhà.
“Chị Phương, em về trước nhé.”
“Ừ, em về cẩn thận đấy.

Trời bên ngoài mưa rất to đấy.”
“Vâng, em biết rồi.

Chị cũng về sớm đi nhé.”
“Ừ.”
Người con gái nhanh chóng rời khỏi tòa nhà, gấp gáp bắt một chiếc xe để tránh cơn mưa đang xối xả trút xuống mặt đường kia.
“Bác tài, cho tôi về địa chỉ này nhé.”
“Được.”
Chiếc xe rẽ bánh, dần dần rời khỏi sự nháo nhiệt của thủ đô, trở về căn nhà quen thuộc của cô.

Người con gái ấy không ai khác chính là Đông Phương Ngôn Diễm.
Vừa về đến nhà, cô còn chưa kịp đặt lưng xuống để nghỉ ngơi thì tiếng chuông điện thoại vang lên, là một dãy số lạ đang gọi đến nhưng cơn mệt mỏi sau một ngày dài làm việc khiến cho cô chẳng còn muốn tiếp nhận bất kỳ sự phàn nàn nào, việc duy nhất bây giờ cô cần làm chính là nghỉ ngơi, chắc chắn là như vậy.

Nhưng hình như đối phương vẫn không chịu dừng lại, tiếng chuông điện thoại vẫn tiếp tục vang lên như thúc giục Đông Phương Ngôn Diễm nghe máy.
Đông Phương Ngôn Diễm vơ vào tìm điện thoại trong túi xách, giở ra thì đối phương đã tắt máy.

Cô định bỏ sang một bên để chuẩn bị đi tắm thì đối phương lại gửi cho cô một đoạn tin nhắn với nội dung khá kỳ quặc.
“Phòng 302, khách sạn Rex.”
Đông Phương Ngôn Diễm trố mắt nhìn dòng tin nhắn kia, bất giác nghĩ chắc là đối phương gửi nhầm.

Cô quẳng điện thoại sang một bên, cầm lấy quần áo đi tắm.
“Muốn biết được bộ mặt thật sự của Quách Dĩ Lâm thì đến ngay.”
Chẳng biết đối phương có ý đồ gì nhưng những dòng tin nhắn gửi đến đều như đang muốn thúc giục Đông Phương Ngôn Diễm nhanh chóng có mặt.
Cô tắm xong, trở ra đã thấy điện thoại bị đối phương liên tục khủng bố.

Đối phương còn gửi hẳn hình ảnh nhạy cảm sang cho Đông Phương Ngôn Diễm xem.
“Quách Dĩ Lâm?”
Người đàn ông trong tấm ảnh được gửi đến kia không ai khác chính là Quách Dĩ Lâm – người yêu của Đông Phương Ngôn Diễm.

À không, là bạn trai cũ mới đúng.

Hắn ta chẳng còn tư cách để được cái danh xưng người yêu ấy nữa.
Nếu bạn phát hiện người yêu của bạn phản bội, bạn sẽ làm như thế nào, phải làm sao cho phải?
Đông Phương Ngôn Diễm cười khuẩy, cô nở một nụ cười chua xót.

Cô chẳng hề nôn nóng hay gấp gáp tìm đến địa chỉ kia, cô chọn cho mình một chiếc váy thật xinh đẹp, thật quyến rũ, trang điểm thêm một tí cho tươi tắn rồi mới cầm lấy túi xách rời khỏi nhà.
Đông Phương Ngôn Diễm bắt xe đến thẳng vị trí kia.

Mới đầu lễ tân khách sạn còn chần chừ vì thông tin khách hàng cần được bảo mật, đấy chính là nguyên tắc nhưng nhìn dáng vẻ của Đông Phương Ngôn Diễm, người con gái kia lại chẳng đành lòng từ chối, cô hỏi qua ý kiến của quản lý rồi để Ngôn Diễm đi lên trên.
Thang máy kêu lên một tiếng “Tinggg”, Đông Phương Ngôn Diễm đứng trước của phòng 302.

Tiếng thở dốc dồn dập từ bên trong vang lên, những âm thanh ám muội khiến người ta đỏ mặt truyền qua lớp cửa truyền thẳng vào tai Đông Phương Ngôn Diễm, như những cây kim nhọn trực tiếp đâm vào trái tim cô.
Đông Phương Ngôn Diễm từ tốn vẹt chiếc thẻ phòng, qua cánh cửa sang trọng của khách sạn, bóng lưng quen thuộc của người đàn ông đang hung hăn ma sát trên cơ thể nóng bỏng của người phụ nữ bên dưới.

Người phụ nữ kia liên tục uốn éo, phát ra những âm thanh đỏ mặt.

Cô như chẳng thể tin vào những gì đang diễn ra trước mắt.

Cô hít một hơi sâu, chậm rãi lên tiếng.
“Dĩ Lâm.”
Hai người đang chìm ngập trong cơn khoái lạc, nghe tiếng động liền dừng lại.

Người phụ nữ mơ màng nhìn Đông Phương Ngôn Diễm, e thẹn kéo chăn che đi cơ thể đang trần trụi kia, đuôi mắt vẽ lên ý cười, thách thức nhìn Đông Phương Ngôn Diễm.
Người đang ông nghe giọng nói quen thuộc, hắn ta dừng động tác, khẽ nhíu mày quay lại, nhìn bóng dáng cô gái nhỏ quen thuộc đang đứng yên ở cửa, chằng hề lúng túng, hắn ta chậm rãi đứng dậy mặc quần áo.
Người con gái kia cũng từ trên giường ngồi dậy, bàn tay giữ chặt lấy tấm chăn dày đang che đi những điểm nhạy cảm kia, gương mặt làm ra vẻ sửng sốt khi nhìn thấy Đông Phương Ngôn Diễm.
“Chị Ngôn Diễm.”
Cô gái kia kêu Đông Phương Ngôn Diễm một tiếng chị.

Đúng vậy! Cô ta chính là người em khóa dưới của cô, cô ta sống cùng với Đông Phương Ngôn Diễm sau khi Ngôn Diễm trở về thủ đô làm việc sau nhiều năm du học tại Singapore.

Ngôn Diễm nghĩ hoàn cảnh của cô ta giống mình, cũng khó khắn đi lên, dù sao cũng là đồng hương nên cô chằng hề chần chừ mà quyết định cho cô ta sống chung, cưu mang cô ta nhưng Đông Phương Ngôn Diễm chẳng ngờ cô ta lại trả ơn cô bằng cách lên giường với bạn trai của cô.
Cô ta làm dáng vẻ nức nở, nhìn Ngôn Diễm lên tiếng: “Chị Ngôn Diễm...!em là yêu Quách Dĩ Lâm thật lòng.

Em đã cố gắng kiềm chế cảm xúc của bản thân nhưng thật sự em không làm được.

Em thật sự rất yêu anh ấy.

Em biết em chẳng có tư cách để nói những lời nà nhưng em...!em mong chị hãy hợp tác cho em và anh ấy.”
Đông Phương Ngôn Diễm nở một nụ cười lạnh, thật đáng khen cho tài năng diễn xuất của cô ta.


Chỉ với vài cuộc gọi, vài dòng tin nhắn kèm một tấm ảnh nhạy cảm cùng Quách Dĩ Lâm đưa cô đến đây, để cô tận mắt chứng kiến một màn ân ân ái ái của hai người, bây giờ lại quay sang đóng vai nạn nhân, bày ra một vở kịch ủy khuất tựa như cô mới là người cản trở tình yêu của bọn họ.
“Dĩ Lâm và chị thật sự không hợp nhau đâu.” Cô ta tráo trở lên tiếng.
“Cô nói đúng lắm, người tệ bạc như hắn ta thật sự không hợp với tôi.

Tôi không hèn hạ như hắn ta.

Đúng ra hai người phải là một đôi từ rất lâu rồi, nồi nào thì úp vung đấy cô nói có phải không?” Đông Phương Ngôn Diễm chậm rãi lên tiếng.
Người đàn ông vẫn im lắng, hắn ta lười biếng dựa vào thành giường, một lúc lâu mới cất cái giọng ghê tởm lên tiếng.
“Đông Phương Ngôn Diễm, tôi ở bên cạnh em bốn năm, nhưng em cho tôi được cái gì ngoài những cái ôm? Em nói xem, em bảo thủ như vậy tôi phải làm thế nào? Tôi là đàn ông, tôi cũng có những nhu cầu riêng của mình mà em? Tôi làm sao yêu em được đây? Nhưng cô ấy thì khác, cô ấy cho tôi những gì tôi muốn, cô ấy rất yêu tôi và tôi cũng yêu cô ấy.

Cô ấy nói đúng rồi đấy, chúng ta không hợp nhau đâu.

Đã là thời nào rồi mà còn cái tình yêu chỉ ôm, hôn bình thường, tình đồng chí đấy à?”
Bốp!
Một cái tát giáng thẳng vào vẻ mặt đểu cáng của Quách Dĩ Lâm khiến cho khuôn mặt của hắn ta lệch sang một bên, hằn rõ năm dấu tay của Đông Phương Ngôn Diễm.
Hắn quay lại nhìn cô, cười khuẩy nói tiếp: “Có trách thì trách em quá ngây thơ.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương