Tề Lăng Hạo phất tay: “Nhiêu đó đủ rồi đưa ra ngoài đi”.

Sau khi Hàn Côn Nhị đưa người đi, Tề Lăng Hạo quay sang nhìn Tề Bách Hào: “Ba à, chân tướng sự việc đã rõ ràng như vậy rồi con không biết nên xử lý sao nữa ba chỉ con với nha ba”.

Tề Bách Hào nhíu mày: “Vậy còn những tấm ảnh của Uyển Vũ và người đàn ông kia thì sao hả?”.

Hàn Côn Nhi đi vào thêm lần nữa đưa những bức ảnh gốc cho Tề Bách Hào xem: “Thưa chủ tịch toàn bộ là ảnh ghép thôi ạ, hai người họ chưa bao giờ đi chung với nhau như thế hết”.

Mạc Hy Nhi nhìn thấy sắc mặt tức giận của Tề Bách Hào liền tự giác quỳ gối xuống chân ông rồi khóc lóc lên tiếng năn nỉ: “Dượng à là con sai rồi, con vì ganh ghét với Uyển Vũ cho nên mới làm ra mấy chuyện độc ác này, dượng tha cho con lần này đi con hứa sẽ không bao giờ tái diễn lại lần thứ hai nữa đâu”.

Giọng của Kiều Uyển Vũ nghẹn ngào vang lên: “Mạc Hy Nhi ngay từ đầu tôi không hề gây thù kết oán gì với cô hết, cô căm ghét tôi thì tôi cũng đành chịu cô nhiều lần hãm hại tôi nhưng tôi vẫn bỏ qua không tính toán với cô…nhưng mà con tôi đâu có tội tình gì với cô tại sao cô lại làm như vậy hả?”.

Tề phu nhân giả vờ nắm lấy tay an ủi Kiều Uyển Vũ: “Uyển Vũ à con bình tĩnh lại một chút đi dù sao thì mọi chuyện cũng đã xảy ra rồi bây giờ con có tức giận cũng đâu thể cứu sống đứa bé”.

Kiều Uyển Vũ nổi giận lên hất tay của Tề phu nhân ra rồi hằn hộc lên tiếng: “Mẹ nói thì hay lắm nếu như đứa bé bị hại là con của mẹ thì mẹ có bình tĩnh được hay không chứ?!”.

Tề phu nhân nhất thời cứng họng không nói nên lời.

Tề Bách Hào thở dài lắc đầu lên tiếng: “Mạc Hy Nhi từ nhỏ cô đã được tôi ưu ái cho đến sống tại Tề Trạch Viên hưởng thụ cuộc sống trong nhung lụa không thiếu thứ gì hết, tôi còn coi cô như con gái trong nhà yêu thương không kém con gái ruột. Chuyện lần trước cô đẩy Uyển Vũ xuống hồ tôi đã bỏ qua rồi vậy mà cô vẫn không biết điểm dừng là đâu lại gây ra chuyện tày trời như thế. Cô thừa biết là tôi mong mỏi đứa cháu đầu tiên của Tề gia như thế nào nhưng vẫn tàn ác ra tay hãm hại con dâu tôi hại chết huyết mạch của Tề gia tôi đúng là nhìn lầm cô rồi”.

Tề phu nhân lại lên tiếng bảo vệ cho Mạc Hy Nhi: “Hy Nhi nó lỡ dại một lần thôi mà, mọi người nên khoan hồng cho bé”.

Kiểu Uyển Vũ liền kích động đứng dậy: “Mạc Hy Nhi gây ra tội ác hại chết con của con thì có thể được khoan hồng còn con thì sao hả mẹ? Hôm ba mẹ biết tin con xảy thai đã đến Hoàng Kim Uyển Cảnh trách móc đủ điều nói toàn những lời cay nghiệt khó nghe, hôm nay Lăng Hạo còn vì chuyện con làm mất đứa bé mà muốn ly hôn với con nhưng mẹ lại bảo khoan hồng cho cô ta là khoan hồng thế nào đây hả mẹ?”.

Tề Bách Hào lại thêm một lần muối mặt trước con dâu của mình, ông đưa tay đỡ trán hất tay của Mạc Hy Nhi ra rồi quát: “Cô cút cho khuất mắt tôi sau này không được phép xuất hiện ở Tề Trạch Viên nữa”.

Mạc Hy Nhi nghe vậy liền gào khóc lên ôm lấy chân của Tề Bách Hào: “Dượng à, con biết sai rồi mà dượng tha thứ cho con lần này đi mà con hứa sau này tu tâm dưỡng tính không làm mấy chuyện độc ác này nữa đâu”.

Tề phu nhân kéo tay của Tề Bách Hào: “Anh à, Hy Nhi cũng vì nghe người khác xúi dại mới làm ra những chuyện tày trời như thế chứ bản tính nó lương thiện lắm anh tha cho nó lần này đi mà”.

Tề Cẩm Giang kéo Tề phu nhân ra: “Mẹ à đến giờ phút này rồi mà mẹ vẫn còn bên vực cô ta được sao nếu lương thiện thì đã không làm ra những chuyện tàn độc hại người như thế này rồi”.

Tề Bách Hào quát lớn: “Cút cho khuất mắt tôi đi”.

Tề Lăng Hạo nhếch môi cười lạnh quay sang luật sư La Chí Kiên: “Cậu xem với nhiêu đó chứng cứ đã đủ buộc tội cô ta cố tình mưu sát hay chưa?”.

La Chí Kiên gật đầu đáp: “Dạ tội này có thể bị phạt tù từ 1 đến 3 năm ạ”.

Tề Lăng Hạo tỏ vẻ hài lòng: “Khởi kiện cô ta đi”.

Mạc Hy Nhi bò qua trước mặt của Tề Lăng Hạo: “Anh Hạo à, em biết sai rồi xin anh đừng khởi kiện em mà”.

“Lúc cô ta tay hãm hại vợ con của tôi sao không nghĩ đến hậu quả ngày hôm nay chứ, tôi đã nói nhất định sẽ khiến cho cô phải trả giá đắc mà”.

Mạc Hy Nhi khóc tức tưởi bò qua chân của Kiều Uyển Vũ lạy lục van xin: “Uyển Vũ à tôi biết sai rồi xin cô tha cho tôi một lần đi mà, cô muốn đánh muốn chém thì tùy cô chỉ cần đừng để tôi phải ngồi tù”.

Ánh mắt của Kiều Uyển Vũ trở nên sắc lạnh: “Cô vào tù là đã khoan nhượng lắm rồi nếu cô vẫn còn nhởn nhơ ở ngoài tôi nhất định khiến cho cô sống không bằng chết để trả thù cho đứa con đoản mệnh của tôi đó”.

Lực lượng chức năng đi vào áp giải Mạc Hy Nhi về điều tra vì La Chí Kiên vốn đã nộp đơn kiện cô ta trước rồi.

Trước khi bị bắt đi, Mạc Hy Nhi nhìn Tề phu nhân bằng ánh mắt cầu cứu: “Dì ơi cứu con với”.

Tề Lăng Hạo lúc này mới cần đơn ly hôn xe bỏ rồi nắm lấy tay của Kiều Uyển Vũ: “Chúng ta về thôi”.

Mọi âm mưu thủ đoạn bẩn thỉu của Mạc Hy Nhi đều bị phơi bày ra hết, Tề Bách Hào hối hận xanh cả ruột vì trước giờ cứ bao chê cho cô ta để giờ cô ta hại con dâu và cháu của ông thê thảm đến như vậy."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương